Từ nhỏ đến lớn Mễ Kha chưa bao giờ dám ở bên ngoài, bây giờ có nhà lại không thể về khiến cho cô có chút chán nản. Hơn nữa nghe Mễ Ngư nói Lão Mễ đang tức giận, cô cũng không dám chạm tới ranh giới cuối cùng của ba. Vì vậy quyết định đi ở nhờ.
Phát hiện ra Hình Khắc Lũy bên cạnh cười hả hê, Mễ Kha trừng mắt liếc anh một cái, một mặt ấn một dãy số tìm chỗ ở, mặt khác trong lòng thầm mắng anh ta đúng là đồ xấu xa, bỏ đá xuống giếng.
Trước tiên liên lạc với bạn tốt tiểu Hạ. Kết quả bên kia sau khi nhấc máy liền cao giọng mắng: “Bạn còn biết gọi điện thoại à? Mình tưởng bạn đã bị bắt cóc? Tắt điện thoại một tháng, thật muốn ăn đòn phải không? Chờ khi trở về mình sẽ lột da rút gân bạn!”
Mễ Kha đem điện thoại cầm xa một chút, đợi lúc tiểu Hạ mắng mệt, cô mới đem tình hình hiện tại kể lại, đầu bên kia lại nổi giận: “Đáng đời! Mất tích một tháng, nếu mình là ba bạn thì cũng đánh cho bạn một trận!”
Nhìn Hình Khắc Lũy mặt không thay đổi, Mễ Kha thở dài, nhẹ giọng: “Được rồi, đủ rồi, mình không phải gọi đến nghe mắng, muốn nhờ bạn giúp, nhờ giúp đỡ bạn có hiểu hay không hả?”
“Cầu xin cái P ý, chìa khóa dự phòng đã đưa cho bạn? Chẳng lẽ bắt mình mở cửa chào đón? Hay để lão nương đây từ nước Mĩ bay trở về dùng tám kiệu lớn rước bạn qua?”
“Á, bạn ra nước ngoài? Tại sao mình không biết… ” Mễ Kha choáng váng.
“Trừ việc ăn và đè người ta ra tiêm,bạn còn biết cái gì!” Tiểu Hạ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cất giọng nói: “Ba mình bị bệnh, mình tới thăm ba, chắc khoảng một tuần nữa sẽ về. Muốn ở thì tự mình lăn qua, thế nhé.”
Làm sao mà lăn qua đây, chìa khóa cô còn để trong phòng ngủ. Chẳng lẽ đề cho cô dưới mắt Lão Mễ leo cửa sổ vào mà lấy?
Trong đám bạn, sống một mình cũng chỉ có tiểu Hạ, những người khác hoặc là ở với bạn trai hoặc sống cùng ba mẹ, Mễ Kha tìm trong danh bạ một lúc rồi bấm dãy số. Điện thoại nhanh chóng kết nối, trong loa vang lên tiếng cười trong trẻo của Hạ Hi: “Kha Kha, huấn luyện kết thúc rồi hả? Sao rồi, có qua không? Nghe A Hành nói huấn luyện tân binh là Hình Khắc Lũy phụ trách, anh ta chắc không bắt nạt em chứ?”
Sao mà không bị bắt nạt? Nhưng Mễ Kha còn muốn sống. Cô không dám trả lời mà hỏi ngược lại: “Hạ Hi, chị có ở nhà không?”
Nhắc đến Hạ Hi, Mễ Kha cùng cô quen biết trong tình huống rất là giống phim truyền hình. Lúc ấy Mễ Kha bị Lão Mễ ra lệnh làm hướng dẫn cho mẹ Ngải Lâm đến thành cổ Lệ Giang. Mễ Kha kết thúc chuyến đi trở về lại bị chi họ Mễ Ngư lôi tới quán bar “Thiên Trì”, may mắn vượt qua kiểm tra của bảo vệ. Hôm đó, Hạ Hi là cảnh sát ngầm lại cải trang thành Mễ Kha tiến hành nhiệm vụ nằm vùng. Kể cả họ tên, chứng minh thư đều giống nhau, cuối cùng cảnh sát không cần phân biệt đâu là Mễ Kha thật giả, lôi hết về đồn cảnh sát.
Sau đó không lâu, khi Mễ Kha cùng bạn đi “Thiên Trì” lần nữa vô tình lại gặp mặt Hạ Hi. Một lần nữa sự xuất hiện của Mễ Kha khiến Hạ Hi suýt nữa bại lộ thân phận. Vì bảo vệ Mễ Kha, và dẫn dụ bọn tội phạm vào bẫy, Hạ Hi tự mình mạo hiểm để Mễ Kha chạy đi trước. Nhưng chuyện chưa dừng ở đó, sáng hôm sau, Mễ Kha ở nhà chị họ, bị một người đàn ông tên Trần Bưu bắt cóc.
Từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên Mễ Kha bị hoảng sợ đến như thế. Hạ Hi bả vai bị đâm, đội trưởng cảnh sát Trác Nghiêu cũng bị trọng thương. Lúc Trần Bưu bị bắt, mang ra khỏi nhà trọ, bản thân là học sinh giỏi trường quân y, cô chỉ biết khóc, thậm chí quên nên cầm máu cho Hạ Hi trước.
Cũng chính lần đó, Mễ Kha gặp Hình Khắc Lũy. Cô và Hạ Hi bị Trần Bưu và đám lưu manh nhốt trong chiếc xe Jeep Cherokee. Mưa như rút nước, không biết từ đâu một chiếc xe quân dụng việt dã chạy tới, một loạt tiếng súng vang lên, rồi ngay sau đó chiếc xe quân dụng vượt lên chặn ngay đầu chiếc Cherokee.
Người điều khiển xe là Hình Khắc Lũy, cùng xuất hiện với anh là bộ đội đặc chủng, đang nghiêm túc thi hành mệnh lệnh. Bọn họ phân công hợp tác, trong rừng súng mưa đạn cứu được Hạ Hi, trong lúc đó Hình Khắc Lũy và chú chó yêu Hắc Hầu Tử của Hạ Hi đã đánh ngã Trần Bưu và mấy tên thủ hạ, anh cởi xuống chiếc áo ướt đắp lên người Mễ Kha.
Bởi vì Hạ Hi bị thương, Hình Khắc Lũy lái xe đưa cô đi bệnh viện. Trên đường, ngồi co ro trên ghế trước cạnh lái xe, Mễ Kha khóc đến lê hoa đái vũ. Mới đầu Hình Khắc Lũy tưởng cô bé này vì bị bắt cóc nên sợ hãi, sau mới hiểu được vì sao lúc anh ôm lấy cô, cô khàn giọng thét chói tai. Hóa ra, Mễ Kha sợ nhất là các động vật có nhiều lông.
Cứu con tin thành công, Hình Khắc Lũy vội trở về sân huấn luyện tham gia diễn tập, nhưng Mễ Kha khóc đến trời đất mù mịt, trừ việc cầm tay áo của anh thay cho khăn giấy lau nước mắt nước mũi thì cái gì cũng không để ý đến. Cho đến khi Hạ Hi băng bó xóng vết thương ra ngoài, anh mới có cơ hội lấy lại quân trang.
Hình Khắc Lũy thấy hai người nói chuyện liền xen vào: “Hai cô có thể hay không ngừng lại một chút phân tích tình hình, hiện tại…?” ánh mắt dừng lại ở trên mặt Mễ Kha, “Trước tiên trả cho tôi quân phục để cho tôi về căn cứ báo cáo.”
Mễ Kha nghe thế cúi đầu nhìn áo khoác đắp trên người, nghĩ đến một phút trước còn đem tay áo của người ta thay khăn giấy gương mặt thoáng chút đỏ “Chuyện này, nếu không, tôi sẽ giặt giúp anh. Anh cho tôi biết địa chỉ, hai ngày nữa tôi sẽ đem qua.”
Thấy “Tiểu quần chúng” cảm xúc ổn định, trên mặt Hình Khắc Lũy xuất hiện ý cười: “Giặt cái gì, cô xem, so với quần áo tôi đang mặc còn sạch hơn đấy.” Lời nói vừa xong, tay anh đã giơ ra lấy quân trang, vô tình chạm vào bàn tay nhỏ bé mềm mại của Mễ Kha, mỉm cười nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, anh mở miệng trêu chọc: “Cô bé à, sao lại hay đỏ mặt thế, tôi lại gần làm cho cô xấu hổ hả?”
Chính từ khi đó danh xưng “Cô bé” này thành xưng hô của Hình Khắc lũy dành riêng cho Mễ Kha. Cũng trải qua sự việc này, Hình Khắc Lũy thành ân nhân cứu mạng của Mễ Kha, mà Mễ Kha cũng vì quen biết Hạ Hi, lần lượt biết bạn trai đã yêu nhau mười năm của Hạ Hi, Lệ Hành, anh họ Hạ Hoằng Huân, chị dâu Mục Khả, chị họ Hạ Nhã Ngôn, cùng với lão công Hạ Nhã Ngôn, Hách Nghĩa Thành thủ trưởng của Hình Khắc Lũy. Từ đó cô liền gọi những người quân nhân này là “Những người anh hùng”
Dĩ nhiên, anh hùng cũng không bao gồm Hình Khắc Lũy. Tại sao Mễ Kha lại không mong đợi nhìn thấy ân nhân cứu mạng? Bởi vị một đêm trăng cao gió lớn, đồng chí thiếu tá đã đắc tội với cô nàng Mễ Kha. Việc đắc tội như thế nào, Mễ Kha không muốn nói cho người khác biết.
Vậy mà chuyện nàng không nói với ai này lại có thể kể cho Hạ Hi, có lẽ vì bí mật nhỏ được chia sẻ, cũng có thể là do hai người hợp nhau, Mễ Kha và Hạ Hị càng lúc càng thân thiết, trong thời gian ngắn trở thành chị em tốt, không có gì giấu nhau.
Nghe Mễ Kha hỏi, Hạ Chi nói: “Chị đang ở đoàn 5-3-2, A Hành mấy ngày nay thắt lưng có chút đau, nên chị tới xem. Kha Kha có chuyện gì sao?” Sau đó trong tai nghe truyền tới giọng nói nghiêm túc có chút oán trách: “Ai thế Tiểu Thất? Mau tới làm nhiệm vụ, em yêu.”
Mễ Kha cười to: “Không có gì, không có gì, không quấy rầy chị chăm sóc Tham mưu trưởng nữa, em sợ anh ta tức giận đem em ném vào hồ cho cá ăn.”
Nhắc tới việc đem Mễ Kha ném vào hồ cá, Hạ Hi cũng cười, cô trêu chọc: “Vậy không phải sẽ bị Hình Khắc Lũy hạ chiến thư à?”
Mễ Kha liếc nhìn bộ dáng chăm chú lái xe của Hình Khắc Lũy: “Em cùng anh ta không có gì.”
Hạ Hi không tin: “Không có gì? Hình Khắc Lũy chẳng phải cho là có sao, chị thấy anh ta rõ ràng là muốn phụ trách tới cùng đấy.”
Mễ Kha bối rối dậm chân: “Không thèm nói chuyện với chị, các người đều cùng một phe.”
Thấy cô im lặng không nói, Hình Khắc Lũy lái xem chậm lại, quay đầu nhìn cô: “Nói xem, muốn đi đâu? Anh không có thời gian.”
Mễ Kha đem mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tức giận. “Muốn ném em xuống chỗ nào thì ném, anh thích làm sao cũng được, ai cần anh phải trông nom!”
Không hiểu sao, lời nói này nghe vào trong tai Hình Khắc Lũy có vài phần nũng nịu.
Anh bộ dáng giống như hù dọa trẻ con nói: “Chỗ nào cũng được? Đừng đến lúc đó nói anh lừa gạt em nhé.”
Thấy anh quay đầu xe, Mễ Kha hoảng sợ. Hai ta ôm chặt ngực, cảnh giác hỏi: “Hình Khắc Lũy anh muốn đưa em đi đâu?” Thấy anh không trả lời, cô kêu lên: “Dừng xe, em muốn xuống xe.”
Hình Khắc Lũy nhìn qua kính chiếu hậu đưa ánh mắt cảnh cáo nhìn cô: “Thứ nhất không đem em đi bán, thứ hai không ăn em, em khẩn trương cái gì?” Thấy cô vẻ mặt đề phòng, anh kiên nhẫn giải thích: “Đi tới chỗ chị dâu vậy, không phải hai người làm cùng một chỗ sao, cũng thuận tiện.”
Mễ Kha biết chị dâu trong miệng Hình Khắc Lũy nói là chỉ Hạ Nhã Ngôn vợ của Hách Nghĩa Thành, đồng nghiệp mới của cô. Nhưng mà, Mễ Kha nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Không được, em tới đó sẽ làm phiền chị ấy và tham mưu trưởng.”
“Em nghĩ nhiều quá.” Hinh Khắc Lũy một tay lái xe, một tay đeo tai nghe: “Lão đại làm chị dâu giận, bọn họ đang cãi nhau, chị dâu không cho vào cửa, em đi đúng dịp giúp họ làm hòa.”
“Thế sao” Mễ Kha suy nghĩ, “Được rồi, anh sẽ gọi điện hỏi trước…” Cô còn chưa nói xong, Hình Khắc Lũy đã gọi điện cho Hạ Nhã Ngôn.
Hạ Nhã Ngôn đang ở nhà nghỉ ngơi, nghe Hình Khắc Lũy nói Mễ Kha muốn tới ở vài ngày, đặc biệt vui vẻ, còn kêu Hình Khắc Lũy đưa điện thoại cho Mễ Kha, mắng cô không chịu gọi điện thoại cho mình. Mễ Kha ngây ngốc giải thích: “Em sợ Tham mưu trưởng Hách ghét em làm bóng đèn.”
Hạ Nhã Ngôn cười: “Địa bàn của chị, chị làm chủ.”
Vì thế, Mễ Kha bị Hình Khắc Lũy đưa đến nhà Hạ Nhã Ngôn. Cũng không phải vì Hình Khắc Lũy không phải là không sắp xếp được chỗ ở cho Mễ Kha, bởi vì anh chỉ đơn giản vì cô mà sắp xếp chỗ ở nhưng chắc chắn Mễ Kha sẽ không đồng ý. Huống hồ quan hệ của bọn họ vẫn chưa rõ ràng, anh cũng không muốn dọa cô.
Hình Khắc Lũy còn có chuyện phải làm, đưa Mễ Kha đến nhà Hạ Nhã Ngôn, cũng không ngồi lâu vội đi ngay. Nhưng trước khi đi anh lấy cớ muốn giúp Hách Nghĩa Thành và Hạ Nhã Ngôn làm hòa, cùng Mễ Kha hẹn buổi tối đi ăn cơm, còn giống như tên trộm nhắc nhở Mễ Kha không được nói cho Hạ Nhã Ngôn buổi tối Hách Nghĩa Thành sẽ đến.
Mễ Kha tin là thật, cô đưa Hạ Nhã Ngôn đến quán rượu “Hình Phủ”
Nhìn thấy Hạ Nhã Ngôn, Hách Nghĩa Thành mặc đồ thường phục bước tới đón cô, quàng lại cho cô chiếc khăn: “Không phải đã bảo cho em hôm nay trời lạnh hơn, sao lại mặc ít như thế? Em không để ý đến lời anh nói hả?
Hạ Nhã Ngôn bực mình đẩy tay anh khẽ sẵng giọng: “Anh đừng dùng giọng điệu như cấp trên nói chuyện với cấp dưới để nói với em”
Hách Nghĩa Thành cười nắm vai cô: “Anh đâu dám, ở doanh trại anh là thủ trưởng, về nhà em là thủ trưởng của anh.”
Hạ Nhã Ngôn mặt ửng hồng, nhẹ đẩy anh một cái.
Nhìn hai người anh anh em em âu yếm, đâu có dáng vẻ là đang giận nhau?
Mễ Kha rốt cuộc phát hiện ra mình bị Hình Khắc Lũy lưu manh lừa đảo.
Toàn thân mặc quân trang, Hình Khắc Lũy đúng lúc từ lầu 2 xuống, nhìn thấy Mễ Kha, anh trêu chọc: “Lại đây nào cô bé, chào mừng em đã đến.” Quay mặt nhìn lão đại và chị dâu đang ân ái, anh cười: “A, hết cãi nhau rồi?” Đáp lại anh là một quyền của Mễ Kha.
Mễ Kha liên tiếp đánh vào người anh: “Hình Khắc Lũy anh còn giả bộ?! Anh một lần, hai lần, ba bốn năm lần bắt nạt em, đừng hòng em để yên cho anh?”
Hình Khắc Lũy nghiêng đầu cười phá lên, đôi mắt hoa đào khẽ lóe sáng “Làm sao thế? Còn tưởng rằng em là cô gái dịu dàng, sao tự dưng lại nổi điên lên thế?” Giọng nói không che giấu yêu thương cùng dịu dàng.
Không để ý tới hai người, Hách Nghĩa Thành ôm Hạ Nhã Ngôn lên lầu.
Mới vào phòng, di động Hạ Nhã Ngôn reo lên.
Thấy tên người gọi, cô bắt máy: “Anh họ?”
“Là anh.” Giọng nói trầm ấm ôn hòa xuyên qua tai nghe truyền đến, Thiệu Vũ Hàn nói: “Tập huấn quân y kết thúc, em thông báo mọi người nghỉ ngơi mười ngày, sau đó trở về bệnh viện báo cáo.”
“Vâng.” Hạ Nhã Ngôn trả lời, rồi sau đó lại hỏi: “Anh khi nào trở về?”
Thiệu Vũ Hàn nhìn đồng hồ trả lời: “Khoảng hai ngày nữa.”
“Khi nào trở về em có chuyện muốn nói với anh.”
“Được, gặp mặt sẽ nói.”
Kết thúc cuộc gọi, Hình Khắc Lũy cũng mang Mễ Kha đi vào.
Phát hiện ra Hình Khắc Lũy bên cạnh cười hả hê, Mễ Kha trừng mắt liếc anh một cái, một mặt ấn một dãy số tìm chỗ ở, mặt khác trong lòng thầm mắng anh ta đúng là đồ xấu xa, bỏ đá xuống giếng.
Trước tiên liên lạc với bạn tốt tiểu Hạ. Kết quả bên kia sau khi nhấc máy liền cao giọng mắng: “Bạn còn biết gọi điện thoại à? Mình tưởng bạn đã bị bắt cóc? Tắt điện thoại một tháng, thật muốn ăn đòn phải không? Chờ khi trở về mình sẽ lột da rút gân bạn!”
Mễ Kha đem điện thoại cầm xa một chút, đợi lúc tiểu Hạ mắng mệt, cô mới đem tình hình hiện tại kể lại, đầu bên kia lại nổi giận: “Đáng đời! Mất tích một tháng, nếu mình là ba bạn thì cũng đánh cho bạn một trận!”
Nhìn Hình Khắc Lũy mặt không thay đổi, Mễ Kha thở dài, nhẹ giọng: “Được rồi, đủ rồi, mình không phải gọi đến nghe mắng, muốn nhờ bạn giúp, nhờ giúp đỡ bạn có hiểu hay không hả?”
“Cầu xin cái P ý, chìa khóa dự phòng đã đưa cho bạn? Chẳng lẽ bắt mình mở cửa chào đón? Hay để lão nương đây từ nước Mĩ bay trở về dùng tám kiệu lớn rước bạn qua?”
“Á, bạn ra nước ngoài? Tại sao mình không biết… ” Mễ Kha choáng váng.
“Trừ việc ăn và đè người ta ra tiêm,bạn còn biết cái gì!” Tiểu Hạ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cất giọng nói: “Ba mình bị bệnh, mình tới thăm ba, chắc khoảng một tuần nữa sẽ về. Muốn ở thì tự mình lăn qua, thế nhé.”
Làm sao mà lăn qua đây, chìa khóa cô còn để trong phòng ngủ. Chẳng lẽ đề cho cô dưới mắt Lão Mễ leo cửa sổ vào mà lấy?
Trong đám bạn, sống một mình cũng chỉ có tiểu Hạ, những người khác hoặc là ở với bạn trai hoặc sống cùng ba mẹ, Mễ Kha tìm trong danh bạ một lúc rồi bấm dãy số. Điện thoại nhanh chóng kết nối, trong loa vang lên tiếng cười trong trẻo của Hạ Hi: “Kha Kha, huấn luyện kết thúc rồi hả? Sao rồi, có qua không? Nghe A Hành nói huấn luyện tân binh là Hình Khắc Lũy phụ trách, anh ta chắc không bắt nạt em chứ?”
Sao mà không bị bắt nạt? Nhưng Mễ Kha còn muốn sống. Cô không dám trả lời mà hỏi ngược lại: “Hạ Hi, chị có ở nhà không?”
Nhắc đến Hạ Hi, Mễ Kha cùng cô quen biết trong tình huống rất là giống phim truyền hình. Lúc ấy Mễ Kha bị Lão Mễ ra lệnh làm hướng dẫn cho mẹ Ngải Lâm đến thành cổ Lệ Giang. Mễ Kha kết thúc chuyến đi trở về lại bị chi họ Mễ Ngư lôi tới quán bar “Thiên Trì”, may mắn vượt qua kiểm tra của bảo vệ. Hôm đó, Hạ Hi là cảnh sát ngầm lại cải trang thành Mễ Kha tiến hành nhiệm vụ nằm vùng. Kể cả họ tên, chứng minh thư đều giống nhau, cuối cùng cảnh sát không cần phân biệt đâu là Mễ Kha thật giả, lôi hết về đồn cảnh sát.
Sau đó không lâu, khi Mễ Kha cùng bạn đi “Thiên Trì” lần nữa vô tình lại gặp mặt Hạ Hi. Một lần nữa sự xuất hiện của Mễ Kha khiến Hạ Hi suýt nữa bại lộ thân phận. Vì bảo vệ Mễ Kha, và dẫn dụ bọn tội phạm vào bẫy, Hạ Hi tự mình mạo hiểm để Mễ Kha chạy đi trước. Nhưng chuyện chưa dừng ở đó, sáng hôm sau, Mễ Kha ở nhà chị họ, bị một người đàn ông tên Trần Bưu bắt cóc.
Từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên Mễ Kha bị hoảng sợ đến như thế. Hạ Hi bả vai bị đâm, đội trưởng cảnh sát Trác Nghiêu cũng bị trọng thương. Lúc Trần Bưu bị bắt, mang ra khỏi nhà trọ, bản thân là học sinh giỏi trường quân y, cô chỉ biết khóc, thậm chí quên nên cầm máu cho Hạ Hi trước.
Cũng chính lần đó, Mễ Kha gặp Hình Khắc Lũy. Cô và Hạ Hi bị Trần Bưu và đám lưu manh nhốt trong chiếc xe Jeep Cherokee. Mưa như rút nước, không biết từ đâu một chiếc xe quân dụng việt dã chạy tới, một loạt tiếng súng vang lên, rồi ngay sau đó chiếc xe quân dụng vượt lên chặn ngay đầu chiếc Cherokee.
Người điều khiển xe là Hình Khắc Lũy, cùng xuất hiện với anh là bộ đội đặc chủng, đang nghiêm túc thi hành mệnh lệnh. Bọn họ phân công hợp tác, trong rừng súng mưa đạn cứu được Hạ Hi, trong lúc đó Hình Khắc Lũy và chú chó yêu Hắc Hầu Tử của Hạ Hi đã đánh ngã Trần Bưu và mấy tên thủ hạ, anh cởi xuống chiếc áo ướt đắp lên người Mễ Kha.
Bởi vì Hạ Hi bị thương, Hình Khắc Lũy lái xe đưa cô đi bệnh viện. Trên đường, ngồi co ro trên ghế trước cạnh lái xe, Mễ Kha khóc đến lê hoa đái vũ. Mới đầu Hình Khắc Lũy tưởng cô bé này vì bị bắt cóc nên sợ hãi, sau mới hiểu được vì sao lúc anh ôm lấy cô, cô khàn giọng thét chói tai. Hóa ra, Mễ Kha sợ nhất là các động vật có nhiều lông.
Cứu con tin thành công, Hình Khắc Lũy vội trở về sân huấn luyện tham gia diễn tập, nhưng Mễ Kha khóc đến trời đất mù mịt, trừ việc cầm tay áo của anh thay cho khăn giấy lau nước mắt nước mũi thì cái gì cũng không để ý đến. Cho đến khi Hạ Hi băng bó xóng vết thương ra ngoài, anh mới có cơ hội lấy lại quân trang.
Hình Khắc Lũy thấy hai người nói chuyện liền xen vào: “Hai cô có thể hay không ngừng lại một chút phân tích tình hình, hiện tại…?” ánh mắt dừng lại ở trên mặt Mễ Kha, “Trước tiên trả cho tôi quân phục để cho tôi về căn cứ báo cáo.”
Mễ Kha nghe thế cúi đầu nhìn áo khoác đắp trên người, nghĩ đến một phút trước còn đem tay áo của người ta thay khăn giấy gương mặt thoáng chút đỏ “Chuyện này, nếu không, tôi sẽ giặt giúp anh. Anh cho tôi biết địa chỉ, hai ngày nữa tôi sẽ đem qua.”
Thấy “Tiểu quần chúng” cảm xúc ổn định, trên mặt Hình Khắc Lũy xuất hiện ý cười: “Giặt cái gì, cô xem, so với quần áo tôi đang mặc còn sạch hơn đấy.” Lời nói vừa xong, tay anh đã giơ ra lấy quân trang, vô tình chạm vào bàn tay nhỏ bé mềm mại của Mễ Kha, mỉm cười nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, anh mở miệng trêu chọc: “Cô bé à, sao lại hay đỏ mặt thế, tôi lại gần làm cho cô xấu hổ hả?”
Chính từ khi đó danh xưng “Cô bé” này thành xưng hô của Hình Khắc lũy dành riêng cho Mễ Kha. Cũng trải qua sự việc này, Hình Khắc Lũy thành ân nhân cứu mạng của Mễ Kha, mà Mễ Kha cũng vì quen biết Hạ Hi, lần lượt biết bạn trai đã yêu nhau mười năm của Hạ Hi, Lệ Hành, anh họ Hạ Hoằng Huân, chị dâu Mục Khả, chị họ Hạ Nhã Ngôn, cùng với lão công Hạ Nhã Ngôn, Hách Nghĩa Thành thủ trưởng của Hình Khắc Lũy. Từ đó cô liền gọi những người quân nhân này là “Những người anh hùng”
Dĩ nhiên, anh hùng cũng không bao gồm Hình Khắc Lũy. Tại sao Mễ Kha lại không mong đợi nhìn thấy ân nhân cứu mạng? Bởi vị một đêm trăng cao gió lớn, đồng chí thiếu tá đã đắc tội với cô nàng Mễ Kha. Việc đắc tội như thế nào, Mễ Kha không muốn nói cho người khác biết.
Vậy mà chuyện nàng không nói với ai này lại có thể kể cho Hạ Hi, có lẽ vì bí mật nhỏ được chia sẻ, cũng có thể là do hai người hợp nhau, Mễ Kha và Hạ Hị càng lúc càng thân thiết, trong thời gian ngắn trở thành chị em tốt, không có gì giấu nhau.
Nghe Mễ Kha hỏi, Hạ Chi nói: “Chị đang ở đoàn 5-3-2, A Hành mấy ngày nay thắt lưng có chút đau, nên chị tới xem. Kha Kha có chuyện gì sao?” Sau đó trong tai nghe truyền tới giọng nói nghiêm túc có chút oán trách: “Ai thế Tiểu Thất? Mau tới làm nhiệm vụ, em yêu.”
Mễ Kha cười to: “Không có gì, không có gì, không quấy rầy chị chăm sóc Tham mưu trưởng nữa, em sợ anh ta tức giận đem em ném vào hồ cho cá ăn.”
Nhắc tới việc đem Mễ Kha ném vào hồ cá, Hạ Hi cũng cười, cô trêu chọc: “Vậy không phải sẽ bị Hình Khắc Lũy hạ chiến thư à?”
Mễ Kha liếc nhìn bộ dáng chăm chú lái xe của Hình Khắc Lũy: “Em cùng anh ta không có gì.”
Hạ Hi không tin: “Không có gì? Hình Khắc Lũy chẳng phải cho là có sao, chị thấy anh ta rõ ràng là muốn phụ trách tới cùng đấy.”
Mễ Kha bối rối dậm chân: “Không thèm nói chuyện với chị, các người đều cùng một phe.”
Thấy cô im lặng không nói, Hình Khắc Lũy lái xem chậm lại, quay đầu nhìn cô: “Nói xem, muốn đi đâu? Anh không có thời gian.”
Mễ Kha đem mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tức giận. “Muốn ném em xuống chỗ nào thì ném, anh thích làm sao cũng được, ai cần anh phải trông nom!”
Không hiểu sao, lời nói này nghe vào trong tai Hình Khắc Lũy có vài phần nũng nịu.
Anh bộ dáng giống như hù dọa trẻ con nói: “Chỗ nào cũng được? Đừng đến lúc đó nói anh lừa gạt em nhé.”
Thấy anh quay đầu xe, Mễ Kha hoảng sợ. Hai ta ôm chặt ngực, cảnh giác hỏi: “Hình Khắc Lũy anh muốn đưa em đi đâu?” Thấy anh không trả lời, cô kêu lên: “Dừng xe, em muốn xuống xe.”
Hình Khắc Lũy nhìn qua kính chiếu hậu đưa ánh mắt cảnh cáo nhìn cô: “Thứ nhất không đem em đi bán, thứ hai không ăn em, em khẩn trương cái gì?” Thấy cô vẻ mặt đề phòng, anh kiên nhẫn giải thích: “Đi tới chỗ chị dâu vậy, không phải hai người làm cùng một chỗ sao, cũng thuận tiện.”
Mễ Kha biết chị dâu trong miệng Hình Khắc Lũy nói là chỉ Hạ Nhã Ngôn vợ của Hách Nghĩa Thành, đồng nghiệp mới của cô. Nhưng mà, Mễ Kha nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Không được, em tới đó sẽ làm phiền chị ấy và tham mưu trưởng.”
“Em nghĩ nhiều quá.” Hinh Khắc Lũy một tay lái xe, một tay đeo tai nghe: “Lão đại làm chị dâu giận, bọn họ đang cãi nhau, chị dâu không cho vào cửa, em đi đúng dịp giúp họ làm hòa.”
“Thế sao” Mễ Kha suy nghĩ, “Được rồi, anh sẽ gọi điện hỏi trước…” Cô còn chưa nói xong, Hình Khắc Lũy đã gọi điện cho Hạ Nhã Ngôn.
Hạ Nhã Ngôn đang ở nhà nghỉ ngơi, nghe Hình Khắc Lũy nói Mễ Kha muốn tới ở vài ngày, đặc biệt vui vẻ, còn kêu Hình Khắc Lũy đưa điện thoại cho Mễ Kha, mắng cô không chịu gọi điện thoại cho mình. Mễ Kha ngây ngốc giải thích: “Em sợ Tham mưu trưởng Hách ghét em làm bóng đèn.”
Hạ Nhã Ngôn cười: “Địa bàn của chị, chị làm chủ.”
Vì thế, Mễ Kha bị Hình Khắc Lũy đưa đến nhà Hạ Nhã Ngôn. Cũng không phải vì Hình Khắc Lũy không phải là không sắp xếp được chỗ ở cho Mễ Kha, bởi vì anh chỉ đơn giản vì cô mà sắp xếp chỗ ở nhưng chắc chắn Mễ Kha sẽ không đồng ý. Huống hồ quan hệ của bọn họ vẫn chưa rõ ràng, anh cũng không muốn dọa cô.
Hình Khắc Lũy còn có chuyện phải làm, đưa Mễ Kha đến nhà Hạ Nhã Ngôn, cũng không ngồi lâu vội đi ngay. Nhưng trước khi đi anh lấy cớ muốn giúp Hách Nghĩa Thành và Hạ Nhã Ngôn làm hòa, cùng Mễ Kha hẹn buổi tối đi ăn cơm, còn giống như tên trộm nhắc nhở Mễ Kha không được nói cho Hạ Nhã Ngôn buổi tối Hách Nghĩa Thành sẽ đến.
Mễ Kha tin là thật, cô đưa Hạ Nhã Ngôn đến quán rượu “Hình Phủ”
Nhìn thấy Hạ Nhã Ngôn, Hách Nghĩa Thành mặc đồ thường phục bước tới đón cô, quàng lại cho cô chiếc khăn: “Không phải đã bảo cho em hôm nay trời lạnh hơn, sao lại mặc ít như thế? Em không để ý đến lời anh nói hả?
Hạ Nhã Ngôn bực mình đẩy tay anh khẽ sẵng giọng: “Anh đừng dùng giọng điệu như cấp trên nói chuyện với cấp dưới để nói với em”
Hách Nghĩa Thành cười nắm vai cô: “Anh đâu dám, ở doanh trại anh là thủ trưởng, về nhà em là thủ trưởng của anh.”
Hạ Nhã Ngôn mặt ửng hồng, nhẹ đẩy anh một cái.
Nhìn hai người anh anh em em âu yếm, đâu có dáng vẻ là đang giận nhau?
Mễ Kha rốt cuộc phát hiện ra mình bị Hình Khắc Lũy lưu manh lừa đảo.
Toàn thân mặc quân trang, Hình Khắc Lũy đúng lúc từ lầu 2 xuống, nhìn thấy Mễ Kha, anh trêu chọc: “Lại đây nào cô bé, chào mừng em đã đến.” Quay mặt nhìn lão đại và chị dâu đang ân ái, anh cười: “A, hết cãi nhau rồi?” Đáp lại anh là một quyền của Mễ Kha.
Mễ Kha liên tiếp đánh vào người anh: “Hình Khắc Lũy anh còn giả bộ?! Anh một lần, hai lần, ba bốn năm lần bắt nạt em, đừng hòng em để yên cho anh?”
Hình Khắc Lũy nghiêng đầu cười phá lên, đôi mắt hoa đào khẽ lóe sáng “Làm sao thế? Còn tưởng rằng em là cô gái dịu dàng, sao tự dưng lại nổi điên lên thế?” Giọng nói không che giấu yêu thương cùng dịu dàng.
Không để ý tới hai người, Hách Nghĩa Thành ôm Hạ Nhã Ngôn lên lầu.
Mới vào phòng, di động Hạ Nhã Ngôn reo lên.
Thấy tên người gọi, cô bắt máy: “Anh họ?”
“Là anh.” Giọng nói trầm ấm ôn hòa xuyên qua tai nghe truyền đến, Thiệu Vũ Hàn nói: “Tập huấn quân y kết thúc, em thông báo mọi người nghỉ ngơi mười ngày, sau đó trở về bệnh viện báo cáo.”
“Vâng.” Hạ Nhã Ngôn trả lời, rồi sau đó lại hỏi: “Anh khi nào trở về?”
Thiệu Vũ Hàn nhìn đồng hồ trả lời: “Khoảng hai ngày nữa.”
“Khi nào trở về em có chuyện muốn nói với anh.”
“Được, gặp mặt sẽ nói.”
Kết thúc cuộc gọi, Hình Khắc Lũy cũng mang Mễ Kha đi vào.
/68
|