Nếu nói việc hẹn Mễ Kha ăn cơm chỉ là không cần hỏi ý kiến thì câu này đã thăng cấp lên thành ra lệnh.
Cái gì gọi là ra lệnh? Nếu nói quân lệnh như núi, tuyệt đối không phải là đùa giỡn.
Có người nói yêu có lúc chỉ làm cảm xúc nhất thời, nhưng trong chuyện này đối với Mễ Kha, Hình Khắc Lũy thật sự nghiêm túc.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, anh yêu em mà em không hiểu! Nhận thức sự việc như vậy khiến Hình Khắc Lũy không khỏi sốt ruột, không cho Mễ Kha có cơ hội phản bác, anh cất giọng cường thế :"Mễ Kha, anh cho em thời gian suy nghĩ đã lâu! Kiên nhẫn của anh cũng có giới hạn, em không phải nên nhanh lên một chút xác định rõ mối quan hệ này? Anh, anh, anh, em cái gì? Anh cho em biết, bây giờ cùng em nói chính là 'có ý kiến thì giữ lại, không có ý kiến lập tức phát biểu đồng ý' không được lảng tránh!" Sau đó tiếng tút tút truyền tới, anh lần thứ hai cúp điện thoại trước.
Hình Khắc Lũy giọng nói quá khích, lúc này trừ việc chọc cho Mễ Kha thẹn quá hóa giận, lại không có được đáp án. Thật ra anh bị một câu của cô: "Ai cần anh quản" bị kích thích đến nỗi quên mọi chuyện.
Cuộc điện thoại tối nay thật sự thất bại. Mệnh danh là "Tiếu diện hổ" Hình Khắc Lũy rất tự hào về khả năng kiềm chế và tự chủ của bản thân, nhưng đối với Mễ Kha lại tự động tan rã. Tất nhiên, lần này không phải lần đầu tiên. Hình Khắc Lũy suy nghĩ: ai nói xa nhau thì sẽ yêu nhau nhớ nhau hơn, nếu người thứ ba xuất hiện phải làm cái gì bây giờ? Vì vậy anh quyết định, tốc chiến tốc thắng.
Vì quân lệnh, Hình thiếu tá đang huấn luyện ở trại tân binh không thể nào ra ngoài, trong lúc Hình Khắc Lũy dùng hết tâm tư nghiên cứu "Kế hoạch tác chiến", cuộc gọi điện của Hách Nghĩa Thành đã cho anh có cơ hội.
Đoạn đường mất một tiếng lái xe, Hình Khắc Lũy chỉ dùng chưa đến bốn mươi phút từ trại huấn luyện tân binh về doanh trại.
"Báo cáo" Hình Khắc Lũy đứng ngoài cửa, quân trang mặc trên người anh làm tăng thêm dáng vẻ cao ngất, thanh âm trầm ổn có lực.
"Đi vào." Ánh mắt dừng ở trên phương án tác chiến, Hách Nghĩa Thành thấp giọng.
Hình Khắc Lũy đẩy cửa đi vào, tháo mũ đặt lên bàn: "Có nhiệm vụ mới hả lão đại?"
Hách Nghĩa Thành không để ý đến lời nói của anh, một lúc lâu mới hỏi: "Cậu cùng Mễ Kha xảy ra chuyện gì?"
Khó trách lúc trước nói chuyện điện thoải cảm thấy có gì không đúng, cô bé đã đi cáo trạng? Hình Khắc Lũy biết rõ chân tướng, nhưng vẫn cứng rắn cãi lại không chịu thừa nhận "Không có chuyện gì, bọn em vừa mới thành lập quan hệ đồng chí cách mạng...."
"Vậy nói rõ một chút, cậu làm như thế nào đùa giỡn đồng chí cách mạng!" Hách Nghĩa Thành giương mắt, ánh mắt sắc bén dừng lại trên khuôn mặt đầy vẻ ngông cuồng, giọng nói đột nhiên nghiêm nghị: "Cậu không coi quân lệnh ra gì hả? Không gây rối cậu cả người cảm thấy khó chịu phải không?
"Không phải thế?!" Hình Khắc Lũy cười cười "Trên vai em còn đang gánh hai sao một vạch đó, cấp bậc không thấp, vẫn phải có tư tưởng giác ngộ chứ."
"Bớt khua môi múa mép đi!" Đem phương án tác chiến đang cầm trong tay vứt qua một bên, Hách Nghĩa Thành trừng mắt nhìn ánh: "Tôi không nhìn ra cậu có cái gì gọi là tư tưởng giác ngộ! Tái phạm lần nữa, xử phạt theo quân lệnh!"
"Lão Đại anh cũng đừng chụp cho em cái mũ lớn như vậy chứ, tác phong đó là vấn đề rất nghiêm trọng đấy." Hình Khắc lũy chỉ chỉ mũ quân trang màu xanh biếc, dáng vẻ hiên ngang cùng với giọng điệu bất cần đời hoàn toàn đối lập "Vật này cũng đã quá cũ rồi."
Hách Nghĩa Thành phì cười, mắng "Vớ vẩn!"
Báo động được loại trừ, Hình Khắc Lũy hỏi: "Chị dâu gọi cho anh? Cô bé cáo trạng em hả?"
"Cáo trạng sai tội?" Hách Nghĩa Thành ánh mắt khiển trách nhìn anh, truyền thụ kinh nghiệm: "Thân là tham mưu, mà không biết yêu và tác chiến đều giống nhau, còn muốn tôi dạy cậu chiến lược? Cậu lấy thân phận và tư cách gì mà ra lệnh cho người ta? Còn tỏ vẻ kiêu ngạo, cậu càng ngày càng giỏi Hình thiếu tá!"
Qua một đêm suy nghĩ, Hình Khắc Lũy cũng cảm thấy hôm qua bản thân khá nóng nảy, dù sao trên phương diện tình cảm, Mễ Kha vẫn còn mờ mịt.
Trừ lúc tác chiến, huấn luyện, rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hình Khắc Lũy, Hách Nghĩa Thành hạ giọng nói: "Chị dâu cậu cũng nói, Mễ Kha nói thẳng thì mới hiểu, nếu thật có lòng, triển khai kế hoạch thôi" Chợt nghĩ đến chuyện khác, anh hiếm khi tò mò hỏi: "Tiệc liên hoan hôm đó, rốt cuộc cậu đã làm gì tiểu cô nương thế? Tôi nghe nói cậu uống say nửa đêm mới về kí túc xá?”
Hình Khắc Lũy một mặt oán thầm, một mặt không chịu thừa nhận: "Ai nói quá nửa đêm, không phải thế! Thúc Văn Ba nói vậy phải không? Chờ em trở về dạy dỗ lại cậu ta!" Thấy Hách Nghĩa Thành nhìn tỏ vẻ không tin, anh lộ ra bộ dạng tám trăm năm mới gặp nhăn nhó giải thích: "Em đã hứa với cô ấy không nói. Con gái người ta da mặt mỏng, nói ra cô ấy sẽ xấu hổ."
Lần đầu tiên thấy bộ dạng lúng túng của Hình Khắc Lũy, Hách Nghĩa Thành bật cười ra tiếng, cười đủ, anh nghiêm túc nhắc nhở: "Lúc nào cũng phải nhớ tới thân phận quân nhân, làm việc phải đúng mực, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Hình Khắc Lũy nghe vậy mỉm cười đáp: "Hiểu!"
Đối với cá tính Hình Khắc Lũy, Hách Nghĩa Thành hiểu rõ, anh tin tưởng Hình Khắc Lũy sẽ không làm chuyện gì ảnh hưởng thân phận quân nhân, vì vậy không nói tiếp. Đem phương án tác chiến trên bàn đưa đến, anh phân phó: “Có thời gian nghiên cứu kỹ, tôi không muốn phải nhìn thấy người khác diễu võ dương oai trước mặt.” Khảo hạch hàng năm kết thúc nhưng tiếp đến còn quan trọng hơn cả nhiệm vụ đối kháng, đây mới là nguyên nhân anh vội vã gọi Hình Khắc Lũy trở về sư bộ.
Hình Khắc Lũy nhận lấy tài liệu, lật hai trang, mỉm cười: “Đoàn 5-3-2 quả thật có thực lực, bách chiến bách thắng.” Ngoài mặt mỉm cười, trong đầu anh nghĩ tới trận diễn tập lúc trước, đối với đoàn trưởng Hạ Hoằng Huân xuất thân là lính trinh sát, lại có năm năm làm bộ đội đặc chủng cùng với tham mưu trưởng Lệ Hành, Hình Khắc Lũy cũng có chút áp lực.
“Theo lý thuyết đều là cấp dưới của tôi, ai thắng ai thua cũng như nhau." Hách Nghĩa Thành dừng một chút, cầm chén uống một ngụm nước, bâng quơ nói: "Nhưng nghe nói lần khảo hạch này quân đoàn tăng thiết giáp thua không còn chút mặt mũi nào, nếu nhớ không lầm, đó là thời điểm Hình thiếu tá đang ngồi chồm hổm một mình trong đơn vị."
Hình Khắc Lũy nghe thấy tức giận nhìn Hách Nghĩa Thành, cầm phương ái trong tay đóng lại: "Thật là buồn cười!"
Hách Nghĩa Thành cúi đầu xem bản đồ tác chiến, lựa chọn phép khích tướng: “Thù của quân đoàn tăng thiết giáp sao lại không báo, cho tôi xem bản lĩnh của cậu.”
Hình Khắc Lũy nhớ tới diễn tập lần trước, Lệ Hành từng nói nếu như anh không chịu nổi thì tháo quân hàm trên vai xuống, “Được. Em đánh cho anh xem.”
Thỉnh tướng không bằng khích tướng, Hách Nghĩa Thành cố ý đề cao chí khí người khác: “Hạ Hoằng Huân dũng mãnh thiện chiến, Lệ Hành giỏi dùng binh, cậu đều biết, chỉ cần thua không quá mất mặt, tôi đều có thể chấp nhận.”
“Anh coi thường ai đó?!” Hình Khắc Lũy dựng thẳng lông mày, bên môi nở ra nụ cười, nét mặt có chút lười biếng “Đoàn 5-3-2 khả năng chiến đấu rất mạnh, cho nên chính diện giao đấu khó có thể ăn được, nhưng nếu dùng một chút mưu kế, anh nheo mày: “Chỉ cần thắng, Lão đại anh không phản đối chứ?”
“Âm mưu quỷ kế gì? Lừa người ta?” Hách Nghĩa Thành không thể chấp nhận vẻ mặt lưu manh của anh, nhẹ trách: “Không có tiền đồ!”
“Lừa gạt?” Hình Khắc Lũy mặt mũi tràn đầy hưng phấn: “Binh bất yếm trá, chút mưu kế không phải là không được.”
Hách Nghĩa Thành không lên tiếng, rõ ràng có ý tứ “Ngươi tự mình hành động”. Sau đó hai người lại nghiên cứu tất cả báo cáo gửi lên, lúc Hình Khắc Lũy chuẩn bị đi, Hách Nghĩa Thành hỏi: “Kế tiếp định làm gì? Chị dâu cậu nói rồi, tiểu cô nương người ta bị cậu chọc tức không muốn ăn, toàn bộ là lỗi của cậu.” Cho nên Mễ Kha không phải là tố cáo, chẳng qua tiểu cô nương nói xấu Hình Khắc Lũy cho Hạ Nhã Ngôn nghe mấy câu thôi.
Để ý còn hơn là không có phản ứng gì. Hình Khắc Lũy cầm mũ trả lời: “Dụ dỗ thôi! Miệng em không chỉ để ăn cơm, tán gẫu, nó đồng thời có chức năng dụ dỗ vợ!” Trong lúc Hách Nghĩa Thành nhìn soi mói, anh đã chào, rời đi. Sau đó rất nhanh vòng trở lại, đứng ngoài cửa đưa ngửa người vào dò xét: “Buổi chiều em xin nghỉ, lão đại anh phê chuẩn.”
Hách Nghĩa Thành day huyệt thái dương, biết rõ còn hỏi: “Nghỉ đi đâu?”
Hình Khắc Lũy cười đến lưu manh: “Tìm danh phận!”
“Cút!” Đáp lại lời anh là cái đập tay của Hách tham mưu trưởng.
Ra khỏi sư bộ, Hình Khắc Lũy chạy thẳng tới bệnh viện Lục quân. Lần đầu tiên anh cảm thấy tới bệnh viện cũng là chuyện vui vẻ, vậy mà tâm trạng vui vẻ lại không kéo dài tới cuối cùng, bị một chuyện xảy ra ngoài ý muốn phá vỡ. Hình Khắc Lũy vừa dừng xe, còn chưa vào đại sảnh, liền bị một cảnh hỗn loạn thu hút sự chú ý.
Cái gì gọi là ra lệnh? Nếu nói quân lệnh như núi, tuyệt đối không phải là đùa giỡn.
Có người nói yêu có lúc chỉ làm cảm xúc nhất thời, nhưng trong chuyện này đối với Mễ Kha, Hình Khắc Lũy thật sự nghiêm túc.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, anh yêu em mà em không hiểu! Nhận thức sự việc như vậy khiến Hình Khắc Lũy không khỏi sốt ruột, không cho Mễ Kha có cơ hội phản bác, anh cất giọng cường thế :"Mễ Kha, anh cho em thời gian suy nghĩ đã lâu! Kiên nhẫn của anh cũng có giới hạn, em không phải nên nhanh lên một chút xác định rõ mối quan hệ này? Anh, anh, anh, em cái gì? Anh cho em biết, bây giờ cùng em nói chính là 'có ý kiến thì giữ lại, không có ý kiến lập tức phát biểu đồng ý' không được lảng tránh!" Sau đó tiếng tút tút truyền tới, anh lần thứ hai cúp điện thoại trước.
Hình Khắc Lũy giọng nói quá khích, lúc này trừ việc chọc cho Mễ Kha thẹn quá hóa giận, lại không có được đáp án. Thật ra anh bị một câu của cô: "Ai cần anh quản" bị kích thích đến nỗi quên mọi chuyện.
Cuộc điện thoại tối nay thật sự thất bại. Mệnh danh là "Tiếu diện hổ" Hình Khắc Lũy rất tự hào về khả năng kiềm chế và tự chủ của bản thân, nhưng đối với Mễ Kha lại tự động tan rã. Tất nhiên, lần này không phải lần đầu tiên. Hình Khắc Lũy suy nghĩ: ai nói xa nhau thì sẽ yêu nhau nhớ nhau hơn, nếu người thứ ba xuất hiện phải làm cái gì bây giờ? Vì vậy anh quyết định, tốc chiến tốc thắng.
Vì quân lệnh, Hình thiếu tá đang huấn luyện ở trại tân binh không thể nào ra ngoài, trong lúc Hình Khắc Lũy dùng hết tâm tư nghiên cứu "Kế hoạch tác chiến", cuộc gọi điện của Hách Nghĩa Thành đã cho anh có cơ hội.
Đoạn đường mất một tiếng lái xe, Hình Khắc Lũy chỉ dùng chưa đến bốn mươi phút từ trại huấn luyện tân binh về doanh trại.
"Báo cáo" Hình Khắc Lũy đứng ngoài cửa, quân trang mặc trên người anh làm tăng thêm dáng vẻ cao ngất, thanh âm trầm ổn có lực.
"Đi vào." Ánh mắt dừng ở trên phương án tác chiến, Hách Nghĩa Thành thấp giọng.
Hình Khắc Lũy đẩy cửa đi vào, tháo mũ đặt lên bàn: "Có nhiệm vụ mới hả lão đại?"
Hách Nghĩa Thành không để ý đến lời nói của anh, một lúc lâu mới hỏi: "Cậu cùng Mễ Kha xảy ra chuyện gì?"
Khó trách lúc trước nói chuyện điện thoải cảm thấy có gì không đúng, cô bé đã đi cáo trạng? Hình Khắc Lũy biết rõ chân tướng, nhưng vẫn cứng rắn cãi lại không chịu thừa nhận "Không có chuyện gì, bọn em vừa mới thành lập quan hệ đồng chí cách mạng...."
"Vậy nói rõ một chút, cậu làm như thế nào đùa giỡn đồng chí cách mạng!" Hách Nghĩa Thành giương mắt, ánh mắt sắc bén dừng lại trên khuôn mặt đầy vẻ ngông cuồng, giọng nói đột nhiên nghiêm nghị: "Cậu không coi quân lệnh ra gì hả? Không gây rối cậu cả người cảm thấy khó chịu phải không?
"Không phải thế?!" Hình Khắc Lũy cười cười "Trên vai em còn đang gánh hai sao một vạch đó, cấp bậc không thấp, vẫn phải có tư tưởng giác ngộ chứ."
"Bớt khua môi múa mép đi!" Đem phương án tác chiến đang cầm trong tay vứt qua một bên, Hách Nghĩa Thành trừng mắt nhìn ánh: "Tôi không nhìn ra cậu có cái gì gọi là tư tưởng giác ngộ! Tái phạm lần nữa, xử phạt theo quân lệnh!"
"Lão Đại anh cũng đừng chụp cho em cái mũ lớn như vậy chứ, tác phong đó là vấn đề rất nghiêm trọng đấy." Hình Khắc lũy chỉ chỉ mũ quân trang màu xanh biếc, dáng vẻ hiên ngang cùng với giọng điệu bất cần đời hoàn toàn đối lập "Vật này cũng đã quá cũ rồi."
Hách Nghĩa Thành phì cười, mắng "Vớ vẩn!"
Báo động được loại trừ, Hình Khắc Lũy hỏi: "Chị dâu gọi cho anh? Cô bé cáo trạng em hả?"
"Cáo trạng sai tội?" Hách Nghĩa Thành ánh mắt khiển trách nhìn anh, truyền thụ kinh nghiệm: "Thân là tham mưu, mà không biết yêu và tác chiến đều giống nhau, còn muốn tôi dạy cậu chiến lược? Cậu lấy thân phận và tư cách gì mà ra lệnh cho người ta? Còn tỏ vẻ kiêu ngạo, cậu càng ngày càng giỏi Hình thiếu tá!"
Qua một đêm suy nghĩ, Hình Khắc Lũy cũng cảm thấy hôm qua bản thân khá nóng nảy, dù sao trên phương diện tình cảm, Mễ Kha vẫn còn mờ mịt.
Trừ lúc tác chiến, huấn luyện, rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hình Khắc Lũy, Hách Nghĩa Thành hạ giọng nói: "Chị dâu cậu cũng nói, Mễ Kha nói thẳng thì mới hiểu, nếu thật có lòng, triển khai kế hoạch thôi" Chợt nghĩ đến chuyện khác, anh hiếm khi tò mò hỏi: "Tiệc liên hoan hôm đó, rốt cuộc cậu đã làm gì tiểu cô nương thế? Tôi nghe nói cậu uống say nửa đêm mới về kí túc xá?”
Hình Khắc Lũy một mặt oán thầm, một mặt không chịu thừa nhận: "Ai nói quá nửa đêm, không phải thế! Thúc Văn Ba nói vậy phải không? Chờ em trở về dạy dỗ lại cậu ta!" Thấy Hách Nghĩa Thành nhìn tỏ vẻ không tin, anh lộ ra bộ dạng tám trăm năm mới gặp nhăn nhó giải thích: "Em đã hứa với cô ấy không nói. Con gái người ta da mặt mỏng, nói ra cô ấy sẽ xấu hổ."
Lần đầu tiên thấy bộ dạng lúng túng của Hình Khắc Lũy, Hách Nghĩa Thành bật cười ra tiếng, cười đủ, anh nghiêm túc nhắc nhở: "Lúc nào cũng phải nhớ tới thân phận quân nhân, làm việc phải đúng mực, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Hình Khắc Lũy nghe vậy mỉm cười đáp: "Hiểu!"
Đối với cá tính Hình Khắc Lũy, Hách Nghĩa Thành hiểu rõ, anh tin tưởng Hình Khắc Lũy sẽ không làm chuyện gì ảnh hưởng thân phận quân nhân, vì vậy không nói tiếp. Đem phương án tác chiến trên bàn đưa đến, anh phân phó: “Có thời gian nghiên cứu kỹ, tôi không muốn phải nhìn thấy người khác diễu võ dương oai trước mặt.” Khảo hạch hàng năm kết thúc nhưng tiếp đến còn quan trọng hơn cả nhiệm vụ đối kháng, đây mới là nguyên nhân anh vội vã gọi Hình Khắc Lũy trở về sư bộ.
Hình Khắc Lũy nhận lấy tài liệu, lật hai trang, mỉm cười: “Đoàn 5-3-2 quả thật có thực lực, bách chiến bách thắng.” Ngoài mặt mỉm cười, trong đầu anh nghĩ tới trận diễn tập lúc trước, đối với đoàn trưởng Hạ Hoằng Huân xuất thân là lính trinh sát, lại có năm năm làm bộ đội đặc chủng cùng với tham mưu trưởng Lệ Hành, Hình Khắc Lũy cũng có chút áp lực.
“Theo lý thuyết đều là cấp dưới của tôi, ai thắng ai thua cũng như nhau." Hách Nghĩa Thành dừng một chút, cầm chén uống một ngụm nước, bâng quơ nói: "Nhưng nghe nói lần khảo hạch này quân đoàn tăng thiết giáp thua không còn chút mặt mũi nào, nếu nhớ không lầm, đó là thời điểm Hình thiếu tá đang ngồi chồm hổm một mình trong đơn vị."
Hình Khắc Lũy nghe thấy tức giận nhìn Hách Nghĩa Thành, cầm phương ái trong tay đóng lại: "Thật là buồn cười!"
Hách Nghĩa Thành cúi đầu xem bản đồ tác chiến, lựa chọn phép khích tướng: “Thù của quân đoàn tăng thiết giáp sao lại không báo, cho tôi xem bản lĩnh của cậu.”
Hình Khắc Lũy nhớ tới diễn tập lần trước, Lệ Hành từng nói nếu như anh không chịu nổi thì tháo quân hàm trên vai xuống, “Được. Em đánh cho anh xem.”
Thỉnh tướng không bằng khích tướng, Hách Nghĩa Thành cố ý đề cao chí khí người khác: “Hạ Hoằng Huân dũng mãnh thiện chiến, Lệ Hành giỏi dùng binh, cậu đều biết, chỉ cần thua không quá mất mặt, tôi đều có thể chấp nhận.”
“Anh coi thường ai đó?!” Hình Khắc Lũy dựng thẳng lông mày, bên môi nở ra nụ cười, nét mặt có chút lười biếng “Đoàn 5-3-2 khả năng chiến đấu rất mạnh, cho nên chính diện giao đấu khó có thể ăn được, nhưng nếu dùng một chút mưu kế, anh nheo mày: “Chỉ cần thắng, Lão đại anh không phản đối chứ?”
“Âm mưu quỷ kế gì? Lừa người ta?” Hách Nghĩa Thành không thể chấp nhận vẻ mặt lưu manh của anh, nhẹ trách: “Không có tiền đồ!”
“Lừa gạt?” Hình Khắc Lũy mặt mũi tràn đầy hưng phấn: “Binh bất yếm trá, chút mưu kế không phải là không được.”
Hách Nghĩa Thành không lên tiếng, rõ ràng có ý tứ “Ngươi tự mình hành động”. Sau đó hai người lại nghiên cứu tất cả báo cáo gửi lên, lúc Hình Khắc Lũy chuẩn bị đi, Hách Nghĩa Thành hỏi: “Kế tiếp định làm gì? Chị dâu cậu nói rồi, tiểu cô nương người ta bị cậu chọc tức không muốn ăn, toàn bộ là lỗi của cậu.” Cho nên Mễ Kha không phải là tố cáo, chẳng qua tiểu cô nương nói xấu Hình Khắc Lũy cho Hạ Nhã Ngôn nghe mấy câu thôi.
Để ý còn hơn là không có phản ứng gì. Hình Khắc Lũy cầm mũ trả lời: “Dụ dỗ thôi! Miệng em không chỉ để ăn cơm, tán gẫu, nó đồng thời có chức năng dụ dỗ vợ!” Trong lúc Hách Nghĩa Thành nhìn soi mói, anh đã chào, rời đi. Sau đó rất nhanh vòng trở lại, đứng ngoài cửa đưa ngửa người vào dò xét: “Buổi chiều em xin nghỉ, lão đại anh phê chuẩn.”
Hách Nghĩa Thành day huyệt thái dương, biết rõ còn hỏi: “Nghỉ đi đâu?”
Hình Khắc Lũy cười đến lưu manh: “Tìm danh phận!”
“Cút!” Đáp lại lời anh là cái đập tay của Hách tham mưu trưởng.
Ra khỏi sư bộ, Hình Khắc Lũy chạy thẳng tới bệnh viện Lục quân. Lần đầu tiên anh cảm thấy tới bệnh viện cũng là chuyện vui vẻ, vậy mà tâm trạng vui vẻ lại không kéo dài tới cuối cùng, bị một chuyện xảy ra ngoài ý muốn phá vỡ. Hình Khắc Lũy vừa dừng xe, còn chưa vào đại sảnh, liền bị một cảnh hỗn loạn thu hút sự chú ý.
/68
|