Phó Đồng Văn mở lá thư ra.
Anh ba, thấy chữ như thấy người. Nếu như anh nhìn thấy phong thư này thì em và anh đã để lỡ nhau...
Là bức thư Thẩm Hề để lại trước khi đến Bắc Kinh, nhiều năm trôi qua cuối cùng cũng đến tay anh. Tâm trạng của cô, dự định và nỗi lo lắng của cô khi đó, dẫu có viết rõ ràng hay không, Phó Đồng Văn vẫn có thể nhận ra.
Ương Ương...
Thẩm Hề về đến nhà, bà chủ đi theo cô lên tầng.
Bà huyên thuyên nói từ vụ gây rối gần bệnh viện đến đứa cháu mới nhậm chức ở ngân hàng, khuyên Thẩm Hề cuối tuần gặp mặt anh ta một lần. Bình thường cô sẽ đáp lại mấy câu lấy lệ, nhưng hôm nay quả thật không có tâm trạng nào, nhanh nhanh chóng chóng tiễn bà ấy về. Bởi vì Phó Đồng Văn "không thấy ngon miệng" nên cô cũng không ăn bao nhiêu, sau khi bà chủ nhà đi, cô tìm hộp bánh quy bơ được bệnh nhân tặng dịp năm mới để ăn bù.
Hình ảnh trên hộp bánh được vẽ theo phong cách phương Tây, biệt thự vườn hoa.
Cô ăn mấy miếng, chợt nhớ anh từng nói sẽ đến Sơn Đông mua một ngôi nhà kiểu Tây, ăn thêm mấy miếng nữa, lại nhớ những ngày mới đến New York cô đói đến lả người, tìm được hộp chocolate để lấp đầy bụng, sau đó viết thư kể cho anh nghe, năm ấy nhận được một hộp chocolate có nhân vô cùng hiếm tìm.
Cô cầm cốc thủy tinh lên, uống từng ngụm trà lạnh.
Đặt cốc xuống, tắt ngọn đèn trên bàn sách, cô nằm rạp xuống bàn mơ màng ngủ cho đến khi cánh tay tê rần, khi tỉnh lại đã một giờ sáng. Muộn như vậy rồi ư? Chân cô quở quạng tìm dép dưới gầm bàn, không biết khi ngủ đã đá nó vào chỗ nào rồi, chỗ nào dưới chân cũng là sàn nhà... chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, réo bên tai cô.
Thẩm Hề giật mình tỉnh táo lại, không kịp tìm dép, vội vàng nhấc ông nghe: "Xin chào, tôi là bác sĩ Thẩm, xin hỏi bệnh nhân tên gì? Giường số mấy? Hay muốn tới khám ạ?"
Tất cả đều là phản xạ có điều kiện. Cú điện thoại lúc nửa đêm luôn từ bệnh viện gọi tới, số điện thoại của bác sĩ lớn bé trong viện được dán trên bức tường trong phòng trực ban của y tá để đề phòng lúc cần thiết.
Trong ống nghe có tiếng gió, hình như đầu bên kia đang đứng bên cửa sổ.
"Đánh thức em à?" Là Phó Đồng Văn.
Cô khựng lại, chân vẫn giẫm trên sàn nhà lạnh như băng, tư thế bật dậy vừa rồi không đổi. Bởi nghe thấy giọng của anh mà cả người cô cứng đờ, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Không, em vừa... ngủ dậy."
Đúng lúc, không sớm không muộn.
"Đã lâu rồi anh không tới miền Nam, không quen với khí hậu ở đây." Bỗng nhiên anh nhẹ nhàng than phiền, "Không ngủ được, lại còn làm phiền đến em."
Cô bất giác căng thẳng: "Khó chịu ư? Bác sĩ Đàm không ở bên cạnh anh sao?"
"Không." Anh cười, "Ý anh là anh không khó chịu ở đâu cả."
Vậy thì không sao.
"Hôm nay về căn hộ cũ, nhìn thấy những thứ em để lại." Anh nói.
Lá thư à? Khi ấy tim gan rối như tơ vò, chỉ nóng lòng muốn đến Bắc Kinh, bây giờ nhớ lại những gì đã viết, nỗi niềm sốt ruột và lo lắng đều bộc bạch rõ trong bức thư. Cô vẫn nhớ trong thư mình đã nói với anh: "Em sợ chiến tranh nổ ra, hai miền Nam Bắc chia ly, thời cuộc khó lường..."
Dường như là một lời dự đoán, cuối cùng hai miền Nam Bắc vẫn bị chia cắt, điều gì phải đến, điều gì phải đối mặt, không ai có thể trốn nổi.
"Trên giá sách có một hàng đầy ắp bình mực rỗng." Không ngờ anh lại không nhắc tới bức thư kia, "Anh đang nghĩ, thời gian em thực tập ở Nhân Tế có lẽ rất vất vả."
Đúng rồi, trên giá sách còn mấy bình mực, cô không vứt đi.
Khi ấy nghĩ rằng sau này có cơ hội sẽ khoe với anh nên xếp thành một hàng chỉnh tề trên giá sách.
Cô ấp úng: "Cũng không vất vả lắm, có rất nhiều tư liệu bệnh án quý báu, Đoàn Mạnh Hòa chịu cho em mang về sao chép lại, anh ta đã giúp đỡ em, em cũng gắng sức trả lại."
Trong ống nghe, anh im lặng.
Thẩm Hề nhớ lại căn nhà nọ, chợt nhớ đến chiếc tủ ở tầng một: "Tủ ở tầng một em lỡ động vào rồi, xin lỗi đã tự tiện lục lọi đồ của anh. Em thật lòng xin lỗi về việc này."
Anh cười: "Không quan trọng đâu, không đáng để em phải xin lỗi."
Thẩm Hề nghe thấy tiếng gió, muốn nhắc anh nửa đêm đừng đứng trước cửa sổ, do dự một lát vẫn không mở miệng nổi.
Sau đó nghe thấy anh nói: "Căn hộ này ban đầu vốn định tặng em nên mọi đồ vật trong nhà em đều có quyền xử lý."
Mọi cố gắng giữ lại bầu không khí ngày xưa dễ dàng bị hai từ "ban đầu" phá vỡ.
Một người chưa dứt tình cũ sợ nhất là khi nhắc tới ban đầu và đã từng. Bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, không có ánh điện, nhà nhà đều đã tắt đèn đi ngủ. Cô ngồi xuống ghế, tiếp tục tìm dép đã mất tích dưới gầm bàn, trùng hợp sao chỉ trong giây lát là tìm thấy. Giống như vừa gặp phải ma vậy, đôi dép rõ ràng vẫn ở chỗ cũ.
Trong ống nghe thấp thoáng tiếng côn trùng kêu râm ran, phải rồi, phía dưới căn hộ có một bãi cỏ, nhưng bây giờ mới đầu xuân, sao lại có tiếng côn trùng kêu? Thật hiếm thấy. Thẩm Hề miên man suy nghĩ, dần quên đi ẩn ý trong câu nói của anh.
"Buổi sáng em còn phải đi làm, nếu không có chuyện gì gấp..." Cô vòng vo kiếm cớ.
Thông minh như anh đương nhiên hiểu ý định của cô: "Anh cũng đói rồi, định xuống tầng xem còn gì ăn được không."
"Vâng." Cô lập tức đáp, "Ngày mai gặp lại."
"Ngày mai gặp."
Điện thoại ngắt, Thẩm Hề lơ đãng nghĩ, sao anh biết số điện thoại của mình? Có lẽ là Đoàn Mạnh Hòa đưa, hoặc lấy từ bệnh viện, mà ở tổng đài chăng cũng có.
Hôm sau ăn sáng trong nhà ăn bệnh viện, đồng nghiệp thấy sắc mặt Thẩm Hề đều nghĩ rằng cô mệt mỏi quá sức, trách móc phó viện trưởng Đoàn không quan tâm đến sức khỏe của cô, để bác sĩ khoa Ngoại xuất sắc nhất bệnh viện làm việc quá vất vả.
Thẩm Hề cười trừ, bưng bữa sáng đến bên cửa sổ, ngồi ăn một mình.
Hai bác sĩ nội trú ngồi phía sau đang bàn tán về chuyện ầm ĩ hôm qua, vì con phố ấy ở gần bệnh viện nên hai bác sĩ nọ cũng quan sát được vụ phá xe từ phía xa. Thẩm Hề nghe họ kể lại, sợ đến thót tim.
Đoàn Mạnh Hòa ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô, không vòng vo: "Hôm qua đã gặp người nhà bệnh nhân chưa?"
"Gặp rồi." Cô trả lời thẳng thắn: "Nhưng người nhà bệnh nhân từ chối nói chuyện riêng bên ngoài bệnh viện, hôm nay tôi định cùng anh thuyết phục anh ấy."
Đoàn Mạnh Hòa không hề ngạc nhiên: "Hôm qua anh ta bị phá xé, chắc bởi vậy nên không có tâm trạng nói chuyện."
"Anh nói là, người hôm qua bên ngoài bệnh viện... là anh ấy?"
Đoàn Mạnh Hòa sửng sốt: "Không phải em đi tìm anh ta sao? Tôi nghe nói anh ta bị thương, em không nhận ra ư?"
Thẩm Hề như chết đứng bởi câu hỏi.
Bản thân cô quá ngốc, mới không nhìn ra nhiều điểm đáng ngờ như vậy.
Tất cả đồ Tây của anh đều được đặt may theo số đo, không vừa một phân thôi thợ may sẽ đích thân đến sửa lại, quen biết lâu như thế, duy chỉ hôm qua anh mặc áo khoác không vừa với mình. Còn nữa, khi xuống xe anh cũng phải vịn vào cửa, rồi động tác lúc đóng cửa xe, thậm chí anh ăn không thấy ngon miệng, tất cả đều là những lời giải thích hợp lý.
"Anh ấy bị thương thế nào?" Thẩm Hề buộc miệng hỏi.
Đoàn Mạnh Hòa cười: "Bác sĩ Thẩm à, người hôm qua gặp anh ta là em, chứ không phải tôi."
Cô hối hận vì sự lơ đãng của mình, Đoàn Mạnh Hòa nói câu ấy càng làm cô khó chịu hơn: "Anh ấy hẹn khi nào gặp anh?"
"Hẹn hai giờ chiều, nhưng một giờ anh ta sẽ cùng luật sư tới bệnh viện để xử lý việc nhà." Đoàn Mạnh Hòa đáp.
"Nhớ gọi rồi đến."
"Được."
"Nhất định đừng quên đấy." Cô lại nói.
Đoàn Mạnh Hòa cười, gật đầu đồng ý.
Buổi sáng là thời gian Thẩm Hề khám bệnh.
Mỗi tuần cô chỉ có hai ngày khám, bệnh nhân lấy sổ rất nhiều, mỗi lần đều kéo dài đến muộn. Hôm nay bệnh nhân nhiều hơn mọi khi, khám xong bệnh nhân cuối cùng đã là một rưỡi. Cô xem giờ, hỏi đồng nghiệp bánh mì, thêm ít nước nóng coi như xong bữa trưa, sau khi ăn xong, cô lại nhìn đồng hồ: Một giờ bốn mươi phút chiều.
Nghĩ đến vụ xe của Phó Đồng Văn bị đập phá, cô không thể nào yên lòng chờ đợi được. Cô chủ động quay số gọi đến văn phòng viện trưởng, được thư ký thông báo rằng, phó viện trưởng Đoàn đang ở tầng bốn, trong phòng của bệnh nhân Phó.
Chẳng phải đã nói sẽ gọi cho cô ư? Sao anh lại đi một mình?
Thẩm Hề gác ông nghe xuống, đương lúc bồn chồn, điện thoại của Đoàn Mạnh Hòa gọi tới: "Đã hết bận chưa?"
"Ừ, bên anh thế nào rồi?"
"Tôi đang ở phòng làm việc, tốt nhất là em đến đây đi."
Thẩm Hề đáp được, cúp điện thoại, vội vã lên tầng.
Cô vốn tưởng chỉ Đoàn Mạnh Hòa trong phòng, vì vậy gõ cửa xong thì đẩy cửa vào luôn: "Anh gặp Phó Đồng Văn chưa..." Lời còn chưa dứt, cô đã nhìn thấy người mình vừa nhắc đến, bên cạnh anh còn một vị tiên sinh khác.
Cô ngượng ngùng gật đầu với Phó Đồng Văn: "Anh đến rồi à?"
Anh chưa kịp trả lời, vị tiên sinh nọ đã nhận ra Thẩm Hề: "Cô là... nữ bác sĩ trên bến cảng hôm đó?" Chu Lễ Tuần mừng rỡ dùng tay ra hiệu, "Tôi là người nhặt mũ giúp cô."
Thẩm Hề nhớ ra gương mặt này: "Xin chào."
Chu Lễ Tuần ý nhị liếc Phó Đồng Văn, rồi mới tự giới thiệu: "Xin chào, tôi họ Chu, Chu Lễ Tuần."
"Thẩm Hề." Cô gật đầu.
Chu Lễ Tuần giải thích với hai người đàn ông còn lại: "Tôi gặp bác sĩ Thẩm trên bến tàu, cô ấy cùng với mấy bác sĩ y tá khác kêu gọi hành khách xuống tàu kiểm tra sức khỏe."
"Chuyện này tôi biết." Đoàn Mạnh Hòa cười, "Mấy lần Thẩm Hề đến tìm người trong chính quyền thành phố, muốn công khai tin tức bệnh dịch, nhưng không ai để ý, cô ấy quay ra đe nẹt lại tôi."
"Không hề, phó viện trưởng Đoàn." Thẩm Hề không thể không thanh minh cho mình, "Tôi chỉ muốn nói chuyện phải trái với anh thôi. Hơn nữa anh cũng từng nói, đây không phải là chuyện riêng của tôi hay anh, mà là chuyện chung."
"Được, được, tôi thừa nhận." Đoàn Mạnh Hòa bỗng nhiên hỏi: "Uống trà không? Tôi pha cho em một tách."
Cô lắc đầu: "Nói chuyện chính đi."
Từ đầu đến cuối, Phó Đồng Văn đều ngồi trên mé trái sô pha, vị trí gần cửa sổ và giá sách, nhìn ba người họ nói chuyện. Cho đến khi cuộc đối thoại bất ngờ "nhận người quen" kết thúc, Đoàn Mạnh Hòa mới chuyển chỗ ngồi của mình tới trước bàn trà, ấn bả vai Thẩm Hề, để cô ngồi xuống: "Thẩm Hề có một bệnh nhân có quan hệ khá mật thiết với xã hội đen." Anh ta nói với Phó Đồng Văn.
Tại sao không dưng lại nhắc tới xã hội đen? Thẩm Hề khó hiểu nhìn anh và Đoàn Mạnh Hòa.
Trên đất Thượng Hải hiện giờ, làm ăn sợ nhất bị bắt cóc, làm quan sợ nhất bị ám sát, ai ai cũng muốn tạo quan hệ tốt với người của xã hội đen. Nhưng nói cho cùng đều là bề phái trong giang hồ, cô thấy người trong bệnh viện không cần những mối quan hệ ấy.
Đoàn Mạnh Hòa và Chu Lễ Tuần kẻ xướng người họa, giúp cô tóm tắt lại chuyện này:
Nhà họ Phó thầy bại tớ cụp đuôi, năm xưa cũ cậu cả dựa vào nhà họ Viên, đắc tội với không ít người ở Bắc Kinh, cực chẳng đã năm ngoái mới phải đến Thượng Hải định cư, cũng nhờ người hòng kết giao với một ông chủ trong giới xã hội đen. Lần này Phó Đồng Văn đưa cha đến miền Nam khám bệnh với một điều kiện, thỏa thuận phân chia tài sản phải dựa theo yêu cầu của anh.
Trước đây Phó Đồng Văn đã đoán được anh cả sẽ trở mặt, quay ra đối đầu với mình nên anh cũng chuẩn bị trước, tìm một ông chủ nghĩa khí nhất trong giang hồ, bí mật kết giao, sẵn sàng ứng phó với anh cả.
Nhưng tiếc rằng đảng phải xã hội đen quá nhiều, ba ông chủ hiện giờ đang đứng đầu là ba vị Trương Hoàng Đỗ1, người cậu cả Phó nhờ vả chính là ông chủ Hoàng. Mà Tô giới Pháp... cũng chính là kkhu vực bệnh viện này, vừa hay lại là địa bàn của ông chủ Hoàng.
1Tức Trương Tiếu Lâm, Hoàng Kim Vinh, Đỗ Nguyệt Sinh, ba ông trùm xã hội đen trên bến Thượng Hải đầu thế kỷ 20.
"Vậy nên... các anh bị vây trong này, không thoát ra được ư?" Thẩm Hề hỏi Phó Đồng Văn.
"Cũng không hẳn." Chu Lễ Tuần trả lời thay anh, "Chúng tôi không muốn gây phiền phức cho bác sĩ Đoàn, do vậy đang bàn bạc với bác sĩ Đoàn nên giải quyết chuyện này thế nào."
"Nhưng từ trước tới giờ Tô giới Pháp luôn là địa bàn của ông chủ Hoàng, các anh tính giải quyết thế nào?" Thẩm Hề bắt đầu lo lắng, "Xã hội đen do ông chủ Hoàng quản lý, tổng thám trưởng của phòng tuần bộ cũng là ông chủ Hoàng, trong tối ngoài sáng đều có tay ông ta nhúng vào."
Cô nói xong càng lo âu hơn: "Nếu bệnh viện không nằm trong Tô giới Pháp, may ra còn có cách..."
Thẩm Hề nhìn Đoàn Mạnh Hòa.
Cô biết anh ta có ý muốn mình giúp, nhà họ Đoàn vốn rất gai mắt với những chuyện trong giang hồ, hiện giờ Đoàn Mạnh Hòa càng khó bước trước lùi sau. Còn ý của Phó Đồng Văn cũng là đắn đo thân phận nhạy cảm của Đoàn Mạnh Hòa, không hề muốn thật sự ra tay.
"Chúng tôi muốn cố gắng hết mức, giải quyết trong hòa bình." Chu Lễ Tuần chốt hạ.
Thẩm Hề do dự: "Tôi không cho rằng, họ sẽ nể mặt tôi chữa bệnh cho người nhà họ để giải quyết êm thấm chuyện dưới kia. Nếu là việc nhỏ bình thường, bệnh nhân xôn xao ít ngày, hoặc một hai tấm vé kịch là xong. Nhưng nó lại liên quan đến thể diện của hai ông chủ..."
Phó Đồng Văn này giờ vẫn giữ im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi cô: "Bệnh nhân ấy của em có thân phận gì? Nói anh nghe xem."
"Là bà hai của ông chủ Trương." Cô trả lời, "Có điều thoạt nhìn không được lòng ông ta cho lắm, tuổi tác lại khá lớn. Sẽ có tác dụng sao?"
Trong ba ông chủ, duy chỉ có vị này không qua lại với hai anh em nhà họ Phó.
Anh trầm ngâm trong phút chốc rồi đứng lên: "Chúng ta sẽ gọi điện thoại đến biệt thự của ông chủ Trương."
"Em và anh đến phòng làm việc nhé." Thẩm Hề nói, "Số điện thoại nằm trong ngăn kéo phòng làm việc của em."
Anh không phản đối, cùng cô ra ngoài.
Thẩm Hề về phòng làm việc của mình, tìm danh thiếp, quay số điện thoại của biệt thự họ Trương: "Vui lòng cho tôi gặp bà hai."
Bà hai nhanh chóng tiếp nhận điện thoại, thoạt đầu bà ta còn tưởng là chuyện nhỏ, nói rằng chỉ cần cầm danh thiếp của bà ta đến thì sẽ được nể mặt, nhưng khi nghe xong vụ ầm ĩ trước cổng bệnh viện, bà ta cũng không dám chắc, khuyên Thẩm Hề đừng vì một bệnh viện mà bỏ mặc tính mạng bản thân và gia đình. Dù sao đây là chuyện giữa đàn ông với nhau, hơn nữa còn là chuyện trên giang hồ, bà ta chỉ là vợ lẽ, không thể đảm bảo được điều gì.
Bà ta nói chuyện rất thật lòng, cũng rất hợp lý. Trong thoáng chốc Thẩm Hề không biết phải nói gì tiếp theo.
Phó Đồng Văn đứng sau cô lắng nghe, đến khi cô lúng túng, anh bèn nhận lấy ống nghe trong tay cô, lịch sự giới thiệu họ tên mình, xin phép tới nhà thăm hỏi. Đối phương nghe thấy cái tên Phó Đồng Văn thì vô cùng bất ngờ, trả lời rằng sẽ đi hỏi lão gia nhà mình.
Ống nghe điện thoại bên kia tạm thời được đặt xuống.
Anh kiên nhẫn chờ đợi, Thẩm Hề cũng dựa vào mép bàn làm việc, tập trung lắng nghe.
"Cậu ba Phó, ngưỡng mộ đã lâu." Trong ống nghe vang lên giọng nói trải đời của một người đàn ông.
Thẩm Hề rời ánh mắt, lấy chiếc bút máy trên bàn, vân vê trong lòng bàn tay, chủ động không nghe nội dung của cuộc điện thoại ấy.
Nhưng nếu chỉ nhìn từ phía Phó Đồng Văn, xem ra từ lâu ông ta đã có ý định kết giao với anh, chẳng qua là không có duyên phận, cũng không có ai giới thiệu. Phó Đồng Văn trò chuyện rất vui vẻ với đối phương, từ chuyện ngoài cổng bệnh viện, đến xí nghiệp và nhà máy anh đầu tư ở Thượng Hải, cuối cùng nói về nhà hát kịch Quảng Hòa Bắc Kinh và Từ Viên Thượng Hải...
"Mười dặm Dương Trường1 mới có một lâm viên như thế, tôi là người yêu kịch, sao lại không hiểu?"Phó Đồng Văn cười nói, "Qua được chuyện hôm nay, tôi sẽ đích thân tới nhà cảm tạ. Chi bằng đến Từ Viên được không?"
Trao đổi xong xuôi, kiên nhẫn chờ tin lành hòa giải.
Anh đặt ống nghe về chỗ cũ.
"Xong rồi ạ?" Không cần hỏi, nhìn nét mặt của anh cô cũng có thể đoán ra.
Hiện giờ cậu cả Phó không tiền cũng không quyền thế, là "cây tầm gửi", vừa hay hai thứ ấy Phó Đồng Văn đều nắm trong tay, là người "ai cũng muốn làm thân". Đừng nói người từng trải trong giang hồ, nếu để Thẩm Hề chọn giữa cậu cả và anh, cô sẽ chọn người sau.
Đối nhân xử thế, cô vẫn hiểu.
Phó Đồng Văn dịch điện thoại về vị trí của nó:"Hôm nay, nhờ có em."
"Em chỉ là bên trung gian thôi." Cô lắc đầu.
Anh nhìn xung quanh phòng làm việc của cô, "Người có thể làm trung gian đến tận chỗ ông chủ Trương, ở Thượng Hải này ít lắm."
Anh tới bên cửa sổ, đứng trước mặt cô, lướt qua đỉnh đầu cô nhìn dòng người và xe kéo tay vây kín xung quanh cổng bệnh viện, nếu không có gì bất ngờ, mọi người sẽ nhanh chóng tản đi. Ngày hôm nay từ lúc gặp mặt, Phó Đồng Văn rất kiệm lời, chuyện lới như vậy cũng để bạn mình Chu Lễ Tuần và Đoàn Mạnh Hòa giải thích.
Thẩm Hề thấy hôm nay anh mặc bộ đồ âu được cắt may vừa vặn, cô suy tư, phải chăng vết thương không nặng như cô nghĩ nên mới không lo chất vải cọ vào người? Thẩm Hề ngập ngừng: "Hôm qua anh bị thương ở đâu? Cần em đưa anh đi kiểm tra không?"
"Không nghiêm trọng đâu." Anh trả lời, "Chỉ phá xe, không làm ai bị thương."
"Hôm qua anh mặc đồ rộng..."
"Quần áo bị bẩn, ra ngoài ăn cơm với em phải chỉn chu một chút." Anh nói, "Mặc áo khoác của Khánh Hạng."
Trái tim đang treo lơ lửng của cô rơi trở về l0ng ngục, tốt rồi, không làm ai bị thương.
Trong phòng làm việc bên cạnh có người mở máy thu thanh, cách một bức tường, âm thanh rất mơ hồ, chỉ có thể nghe ra là kịch. Âm điệu, ca từ đều không rõ ràng. Hai người cũng nghĩ về trước đây, khúc kịch trong đĩa hát ở căn nhà tại Quảng Châu.
Phó Đồng Văn nhận ra cây bút máy cô đang nghịch là chiếc anh tặng, trầm lặng giây lát mới cầm nó từ tay cô lên.
"Cây bút này bền lắm, không thấy hỏng gì cả, em cứ dùng mãi thôi." Cô thấp thỏm giải thích.
Thật ra hỏng một lần rồi, mà trong nước người sửa bút máy gần như không có, cô vất vả lắm mới nhờ được một người bệnh giúp mình tìm người trong nhà máy. Cuối cùng vẫn phải thay linh kiện bên trong và ngòi bút, cùng lắm giữ được vỏ bên ngoài.
Bên ngoài cũng được, còn hơn là vứt đi toàn bộ.
Phó Đồng Văn bỏ nắp nút ra, ngắm ngòi bút mới lạc lõng vạch trần lời nói dối của cô.
Thẩm Hề dứt khoát giả ngốc, không nói thêm gì, anh trả cây bút lại cho cô. Giây phút cây bút chạm vào lòng bàn tay, tay cô cũng bị nắm chặt.Anh cúi đầu tới gần, tư thế như muốn hôn cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cô giật mình nín thở, khẽ lắc đầu.
Rồi tránh ra phía sau, không còn chỗ nào để lùi, vì đã đến mép bàn rồi.
Anh lặng lẽ nhìn vào mắt cô, cuối cùng vẫn chọn bỏ cuộc, ngẩng đầu lên, để lại cây bút vào bàn tay ấy: "Anh quen một người biết sửa Mont Blanc, hôm khác sẽ bảo người đưa danh thiếp tới."
Tất cả như chưa từng xảy ra, cuộc nói chuyện kết thúc ở cây bút máy.
Anh ba, thấy chữ như thấy người. Nếu như anh nhìn thấy phong thư này thì em và anh đã để lỡ nhau...
Là bức thư Thẩm Hề để lại trước khi đến Bắc Kinh, nhiều năm trôi qua cuối cùng cũng đến tay anh. Tâm trạng của cô, dự định và nỗi lo lắng của cô khi đó, dẫu có viết rõ ràng hay không, Phó Đồng Văn vẫn có thể nhận ra.
Ương Ương...
Thẩm Hề về đến nhà, bà chủ đi theo cô lên tầng.
Bà huyên thuyên nói từ vụ gây rối gần bệnh viện đến đứa cháu mới nhậm chức ở ngân hàng, khuyên Thẩm Hề cuối tuần gặp mặt anh ta một lần. Bình thường cô sẽ đáp lại mấy câu lấy lệ, nhưng hôm nay quả thật không có tâm trạng nào, nhanh nhanh chóng chóng tiễn bà ấy về. Bởi vì Phó Đồng Văn "không thấy ngon miệng" nên cô cũng không ăn bao nhiêu, sau khi bà chủ nhà đi, cô tìm hộp bánh quy bơ được bệnh nhân tặng dịp năm mới để ăn bù.
Hình ảnh trên hộp bánh được vẽ theo phong cách phương Tây, biệt thự vườn hoa.
Cô ăn mấy miếng, chợt nhớ anh từng nói sẽ đến Sơn Đông mua một ngôi nhà kiểu Tây, ăn thêm mấy miếng nữa, lại nhớ những ngày mới đến New York cô đói đến lả người, tìm được hộp chocolate để lấp đầy bụng, sau đó viết thư kể cho anh nghe, năm ấy nhận được một hộp chocolate có nhân vô cùng hiếm tìm.
Cô cầm cốc thủy tinh lên, uống từng ngụm trà lạnh.
Đặt cốc xuống, tắt ngọn đèn trên bàn sách, cô nằm rạp xuống bàn mơ màng ngủ cho đến khi cánh tay tê rần, khi tỉnh lại đã một giờ sáng. Muộn như vậy rồi ư? Chân cô quở quạng tìm dép dưới gầm bàn, không biết khi ngủ đã đá nó vào chỗ nào rồi, chỗ nào dưới chân cũng là sàn nhà... chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, réo bên tai cô.
Thẩm Hề giật mình tỉnh táo lại, không kịp tìm dép, vội vàng nhấc ông nghe: "Xin chào, tôi là bác sĩ Thẩm, xin hỏi bệnh nhân tên gì? Giường số mấy? Hay muốn tới khám ạ?"
Tất cả đều là phản xạ có điều kiện. Cú điện thoại lúc nửa đêm luôn từ bệnh viện gọi tới, số điện thoại của bác sĩ lớn bé trong viện được dán trên bức tường trong phòng trực ban của y tá để đề phòng lúc cần thiết.
Trong ống nghe có tiếng gió, hình như đầu bên kia đang đứng bên cửa sổ.
"Đánh thức em à?" Là Phó Đồng Văn.
Cô khựng lại, chân vẫn giẫm trên sàn nhà lạnh như băng, tư thế bật dậy vừa rồi không đổi. Bởi nghe thấy giọng của anh mà cả người cô cứng đờ, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Không, em vừa... ngủ dậy."
Đúng lúc, không sớm không muộn.
"Đã lâu rồi anh không tới miền Nam, không quen với khí hậu ở đây." Bỗng nhiên anh nhẹ nhàng than phiền, "Không ngủ được, lại còn làm phiền đến em."
Cô bất giác căng thẳng: "Khó chịu ư? Bác sĩ Đàm không ở bên cạnh anh sao?"
"Không." Anh cười, "Ý anh là anh không khó chịu ở đâu cả."
Vậy thì không sao.
"Hôm nay về căn hộ cũ, nhìn thấy những thứ em để lại." Anh nói.
Lá thư à? Khi ấy tim gan rối như tơ vò, chỉ nóng lòng muốn đến Bắc Kinh, bây giờ nhớ lại những gì đã viết, nỗi niềm sốt ruột và lo lắng đều bộc bạch rõ trong bức thư. Cô vẫn nhớ trong thư mình đã nói với anh: "Em sợ chiến tranh nổ ra, hai miền Nam Bắc chia ly, thời cuộc khó lường..."
Dường như là một lời dự đoán, cuối cùng hai miền Nam Bắc vẫn bị chia cắt, điều gì phải đến, điều gì phải đối mặt, không ai có thể trốn nổi.
"Trên giá sách có một hàng đầy ắp bình mực rỗng." Không ngờ anh lại không nhắc tới bức thư kia, "Anh đang nghĩ, thời gian em thực tập ở Nhân Tế có lẽ rất vất vả."
Đúng rồi, trên giá sách còn mấy bình mực, cô không vứt đi.
Khi ấy nghĩ rằng sau này có cơ hội sẽ khoe với anh nên xếp thành một hàng chỉnh tề trên giá sách.
Cô ấp úng: "Cũng không vất vả lắm, có rất nhiều tư liệu bệnh án quý báu, Đoàn Mạnh Hòa chịu cho em mang về sao chép lại, anh ta đã giúp đỡ em, em cũng gắng sức trả lại."
Trong ống nghe, anh im lặng.
Thẩm Hề nhớ lại căn nhà nọ, chợt nhớ đến chiếc tủ ở tầng một: "Tủ ở tầng một em lỡ động vào rồi, xin lỗi đã tự tiện lục lọi đồ của anh. Em thật lòng xin lỗi về việc này."
Anh cười: "Không quan trọng đâu, không đáng để em phải xin lỗi."
Thẩm Hề nghe thấy tiếng gió, muốn nhắc anh nửa đêm đừng đứng trước cửa sổ, do dự một lát vẫn không mở miệng nổi.
Sau đó nghe thấy anh nói: "Căn hộ này ban đầu vốn định tặng em nên mọi đồ vật trong nhà em đều có quyền xử lý."
Mọi cố gắng giữ lại bầu không khí ngày xưa dễ dàng bị hai từ "ban đầu" phá vỡ.
Một người chưa dứt tình cũ sợ nhất là khi nhắc tới ban đầu và đã từng. Bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, không có ánh điện, nhà nhà đều đã tắt đèn đi ngủ. Cô ngồi xuống ghế, tiếp tục tìm dép đã mất tích dưới gầm bàn, trùng hợp sao chỉ trong giây lát là tìm thấy. Giống như vừa gặp phải ma vậy, đôi dép rõ ràng vẫn ở chỗ cũ.
Trong ống nghe thấp thoáng tiếng côn trùng kêu râm ran, phải rồi, phía dưới căn hộ có một bãi cỏ, nhưng bây giờ mới đầu xuân, sao lại có tiếng côn trùng kêu? Thật hiếm thấy. Thẩm Hề miên man suy nghĩ, dần quên đi ẩn ý trong câu nói của anh.
"Buổi sáng em còn phải đi làm, nếu không có chuyện gì gấp..." Cô vòng vo kiếm cớ.
Thông minh như anh đương nhiên hiểu ý định của cô: "Anh cũng đói rồi, định xuống tầng xem còn gì ăn được không."
"Vâng." Cô lập tức đáp, "Ngày mai gặp lại."
"Ngày mai gặp."
Điện thoại ngắt, Thẩm Hề lơ đãng nghĩ, sao anh biết số điện thoại của mình? Có lẽ là Đoàn Mạnh Hòa đưa, hoặc lấy từ bệnh viện, mà ở tổng đài chăng cũng có.
Hôm sau ăn sáng trong nhà ăn bệnh viện, đồng nghiệp thấy sắc mặt Thẩm Hề đều nghĩ rằng cô mệt mỏi quá sức, trách móc phó viện trưởng Đoàn không quan tâm đến sức khỏe của cô, để bác sĩ khoa Ngoại xuất sắc nhất bệnh viện làm việc quá vất vả.
Thẩm Hề cười trừ, bưng bữa sáng đến bên cửa sổ, ngồi ăn một mình.
Hai bác sĩ nội trú ngồi phía sau đang bàn tán về chuyện ầm ĩ hôm qua, vì con phố ấy ở gần bệnh viện nên hai bác sĩ nọ cũng quan sát được vụ phá xe từ phía xa. Thẩm Hề nghe họ kể lại, sợ đến thót tim.
Đoàn Mạnh Hòa ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô, không vòng vo: "Hôm qua đã gặp người nhà bệnh nhân chưa?"
"Gặp rồi." Cô trả lời thẳng thắn: "Nhưng người nhà bệnh nhân từ chối nói chuyện riêng bên ngoài bệnh viện, hôm nay tôi định cùng anh thuyết phục anh ấy."
Đoàn Mạnh Hòa không hề ngạc nhiên: "Hôm qua anh ta bị phá xé, chắc bởi vậy nên không có tâm trạng nói chuyện."
"Anh nói là, người hôm qua bên ngoài bệnh viện... là anh ấy?"
Đoàn Mạnh Hòa sửng sốt: "Không phải em đi tìm anh ta sao? Tôi nghe nói anh ta bị thương, em không nhận ra ư?"
Thẩm Hề như chết đứng bởi câu hỏi.
Bản thân cô quá ngốc, mới không nhìn ra nhiều điểm đáng ngờ như vậy.
Tất cả đồ Tây của anh đều được đặt may theo số đo, không vừa một phân thôi thợ may sẽ đích thân đến sửa lại, quen biết lâu như thế, duy chỉ hôm qua anh mặc áo khoác không vừa với mình. Còn nữa, khi xuống xe anh cũng phải vịn vào cửa, rồi động tác lúc đóng cửa xe, thậm chí anh ăn không thấy ngon miệng, tất cả đều là những lời giải thích hợp lý.
"Anh ấy bị thương thế nào?" Thẩm Hề buộc miệng hỏi.
Đoàn Mạnh Hòa cười: "Bác sĩ Thẩm à, người hôm qua gặp anh ta là em, chứ không phải tôi."
Cô hối hận vì sự lơ đãng của mình, Đoàn Mạnh Hòa nói câu ấy càng làm cô khó chịu hơn: "Anh ấy hẹn khi nào gặp anh?"
"Hẹn hai giờ chiều, nhưng một giờ anh ta sẽ cùng luật sư tới bệnh viện để xử lý việc nhà." Đoàn Mạnh Hòa đáp.
"Nhớ gọi rồi đến."
"Được."
"Nhất định đừng quên đấy." Cô lại nói.
Đoàn Mạnh Hòa cười, gật đầu đồng ý.
Buổi sáng là thời gian Thẩm Hề khám bệnh.
Mỗi tuần cô chỉ có hai ngày khám, bệnh nhân lấy sổ rất nhiều, mỗi lần đều kéo dài đến muộn. Hôm nay bệnh nhân nhiều hơn mọi khi, khám xong bệnh nhân cuối cùng đã là một rưỡi. Cô xem giờ, hỏi đồng nghiệp bánh mì, thêm ít nước nóng coi như xong bữa trưa, sau khi ăn xong, cô lại nhìn đồng hồ: Một giờ bốn mươi phút chiều.
Nghĩ đến vụ xe của Phó Đồng Văn bị đập phá, cô không thể nào yên lòng chờ đợi được. Cô chủ động quay số gọi đến văn phòng viện trưởng, được thư ký thông báo rằng, phó viện trưởng Đoàn đang ở tầng bốn, trong phòng của bệnh nhân Phó.
Chẳng phải đã nói sẽ gọi cho cô ư? Sao anh lại đi một mình?
Thẩm Hề gác ông nghe xuống, đương lúc bồn chồn, điện thoại của Đoàn Mạnh Hòa gọi tới: "Đã hết bận chưa?"
"Ừ, bên anh thế nào rồi?"
"Tôi đang ở phòng làm việc, tốt nhất là em đến đây đi."
Thẩm Hề đáp được, cúp điện thoại, vội vã lên tầng.
Cô vốn tưởng chỉ Đoàn Mạnh Hòa trong phòng, vì vậy gõ cửa xong thì đẩy cửa vào luôn: "Anh gặp Phó Đồng Văn chưa..." Lời còn chưa dứt, cô đã nhìn thấy người mình vừa nhắc đến, bên cạnh anh còn một vị tiên sinh khác.
Cô ngượng ngùng gật đầu với Phó Đồng Văn: "Anh đến rồi à?"
Anh chưa kịp trả lời, vị tiên sinh nọ đã nhận ra Thẩm Hề: "Cô là... nữ bác sĩ trên bến cảng hôm đó?" Chu Lễ Tuần mừng rỡ dùng tay ra hiệu, "Tôi là người nhặt mũ giúp cô."
Thẩm Hề nhớ ra gương mặt này: "Xin chào."
Chu Lễ Tuần ý nhị liếc Phó Đồng Văn, rồi mới tự giới thiệu: "Xin chào, tôi họ Chu, Chu Lễ Tuần."
"Thẩm Hề." Cô gật đầu.
Chu Lễ Tuần giải thích với hai người đàn ông còn lại: "Tôi gặp bác sĩ Thẩm trên bến tàu, cô ấy cùng với mấy bác sĩ y tá khác kêu gọi hành khách xuống tàu kiểm tra sức khỏe."
"Chuyện này tôi biết." Đoàn Mạnh Hòa cười, "Mấy lần Thẩm Hề đến tìm người trong chính quyền thành phố, muốn công khai tin tức bệnh dịch, nhưng không ai để ý, cô ấy quay ra đe nẹt lại tôi."
"Không hề, phó viện trưởng Đoàn." Thẩm Hề không thể không thanh minh cho mình, "Tôi chỉ muốn nói chuyện phải trái với anh thôi. Hơn nữa anh cũng từng nói, đây không phải là chuyện riêng của tôi hay anh, mà là chuyện chung."
"Được, được, tôi thừa nhận." Đoàn Mạnh Hòa bỗng nhiên hỏi: "Uống trà không? Tôi pha cho em một tách."
Cô lắc đầu: "Nói chuyện chính đi."
Từ đầu đến cuối, Phó Đồng Văn đều ngồi trên mé trái sô pha, vị trí gần cửa sổ và giá sách, nhìn ba người họ nói chuyện. Cho đến khi cuộc đối thoại bất ngờ "nhận người quen" kết thúc, Đoàn Mạnh Hòa mới chuyển chỗ ngồi của mình tới trước bàn trà, ấn bả vai Thẩm Hề, để cô ngồi xuống: "Thẩm Hề có một bệnh nhân có quan hệ khá mật thiết với xã hội đen." Anh ta nói với Phó Đồng Văn.
Tại sao không dưng lại nhắc tới xã hội đen? Thẩm Hề khó hiểu nhìn anh và Đoàn Mạnh Hòa.
Trên đất Thượng Hải hiện giờ, làm ăn sợ nhất bị bắt cóc, làm quan sợ nhất bị ám sát, ai ai cũng muốn tạo quan hệ tốt với người của xã hội đen. Nhưng nói cho cùng đều là bề phái trong giang hồ, cô thấy người trong bệnh viện không cần những mối quan hệ ấy.
Đoàn Mạnh Hòa và Chu Lễ Tuần kẻ xướng người họa, giúp cô tóm tắt lại chuyện này:
Nhà họ Phó thầy bại tớ cụp đuôi, năm xưa cũ cậu cả dựa vào nhà họ Viên, đắc tội với không ít người ở Bắc Kinh, cực chẳng đã năm ngoái mới phải đến Thượng Hải định cư, cũng nhờ người hòng kết giao với một ông chủ trong giới xã hội đen. Lần này Phó Đồng Văn đưa cha đến miền Nam khám bệnh với một điều kiện, thỏa thuận phân chia tài sản phải dựa theo yêu cầu của anh.
Trước đây Phó Đồng Văn đã đoán được anh cả sẽ trở mặt, quay ra đối đầu với mình nên anh cũng chuẩn bị trước, tìm một ông chủ nghĩa khí nhất trong giang hồ, bí mật kết giao, sẵn sàng ứng phó với anh cả.
Nhưng tiếc rằng đảng phải xã hội đen quá nhiều, ba ông chủ hiện giờ đang đứng đầu là ba vị Trương Hoàng Đỗ1, người cậu cả Phó nhờ vả chính là ông chủ Hoàng. Mà Tô giới Pháp... cũng chính là kkhu vực bệnh viện này, vừa hay lại là địa bàn của ông chủ Hoàng.
1Tức Trương Tiếu Lâm, Hoàng Kim Vinh, Đỗ Nguyệt Sinh, ba ông trùm xã hội đen trên bến Thượng Hải đầu thế kỷ 20.
"Vậy nên... các anh bị vây trong này, không thoát ra được ư?" Thẩm Hề hỏi Phó Đồng Văn.
"Cũng không hẳn." Chu Lễ Tuần trả lời thay anh, "Chúng tôi không muốn gây phiền phức cho bác sĩ Đoàn, do vậy đang bàn bạc với bác sĩ Đoàn nên giải quyết chuyện này thế nào."
"Nhưng từ trước tới giờ Tô giới Pháp luôn là địa bàn của ông chủ Hoàng, các anh tính giải quyết thế nào?" Thẩm Hề bắt đầu lo lắng, "Xã hội đen do ông chủ Hoàng quản lý, tổng thám trưởng của phòng tuần bộ cũng là ông chủ Hoàng, trong tối ngoài sáng đều có tay ông ta nhúng vào."
Cô nói xong càng lo âu hơn: "Nếu bệnh viện không nằm trong Tô giới Pháp, may ra còn có cách..."
Thẩm Hề nhìn Đoàn Mạnh Hòa.
Cô biết anh ta có ý muốn mình giúp, nhà họ Đoàn vốn rất gai mắt với những chuyện trong giang hồ, hiện giờ Đoàn Mạnh Hòa càng khó bước trước lùi sau. Còn ý của Phó Đồng Văn cũng là đắn đo thân phận nhạy cảm của Đoàn Mạnh Hòa, không hề muốn thật sự ra tay.
"Chúng tôi muốn cố gắng hết mức, giải quyết trong hòa bình." Chu Lễ Tuần chốt hạ.
Thẩm Hề do dự: "Tôi không cho rằng, họ sẽ nể mặt tôi chữa bệnh cho người nhà họ để giải quyết êm thấm chuyện dưới kia. Nếu là việc nhỏ bình thường, bệnh nhân xôn xao ít ngày, hoặc một hai tấm vé kịch là xong. Nhưng nó lại liên quan đến thể diện của hai ông chủ..."
Phó Đồng Văn này giờ vẫn giữ im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi cô: "Bệnh nhân ấy của em có thân phận gì? Nói anh nghe xem."
"Là bà hai của ông chủ Trương." Cô trả lời, "Có điều thoạt nhìn không được lòng ông ta cho lắm, tuổi tác lại khá lớn. Sẽ có tác dụng sao?"
Trong ba ông chủ, duy chỉ có vị này không qua lại với hai anh em nhà họ Phó.
Anh trầm ngâm trong phút chốc rồi đứng lên: "Chúng ta sẽ gọi điện thoại đến biệt thự của ông chủ Trương."
"Em và anh đến phòng làm việc nhé." Thẩm Hề nói, "Số điện thoại nằm trong ngăn kéo phòng làm việc của em."
Anh không phản đối, cùng cô ra ngoài.
Thẩm Hề về phòng làm việc của mình, tìm danh thiếp, quay số điện thoại của biệt thự họ Trương: "Vui lòng cho tôi gặp bà hai."
Bà hai nhanh chóng tiếp nhận điện thoại, thoạt đầu bà ta còn tưởng là chuyện nhỏ, nói rằng chỉ cần cầm danh thiếp của bà ta đến thì sẽ được nể mặt, nhưng khi nghe xong vụ ầm ĩ trước cổng bệnh viện, bà ta cũng không dám chắc, khuyên Thẩm Hề đừng vì một bệnh viện mà bỏ mặc tính mạng bản thân và gia đình. Dù sao đây là chuyện giữa đàn ông với nhau, hơn nữa còn là chuyện trên giang hồ, bà ta chỉ là vợ lẽ, không thể đảm bảo được điều gì.
Bà ta nói chuyện rất thật lòng, cũng rất hợp lý. Trong thoáng chốc Thẩm Hề không biết phải nói gì tiếp theo.
Phó Đồng Văn đứng sau cô lắng nghe, đến khi cô lúng túng, anh bèn nhận lấy ống nghe trong tay cô, lịch sự giới thiệu họ tên mình, xin phép tới nhà thăm hỏi. Đối phương nghe thấy cái tên Phó Đồng Văn thì vô cùng bất ngờ, trả lời rằng sẽ đi hỏi lão gia nhà mình.
Ống nghe điện thoại bên kia tạm thời được đặt xuống.
Anh kiên nhẫn chờ đợi, Thẩm Hề cũng dựa vào mép bàn làm việc, tập trung lắng nghe.
"Cậu ba Phó, ngưỡng mộ đã lâu." Trong ống nghe vang lên giọng nói trải đời của một người đàn ông.
Thẩm Hề rời ánh mắt, lấy chiếc bút máy trên bàn, vân vê trong lòng bàn tay, chủ động không nghe nội dung của cuộc điện thoại ấy.
Nhưng nếu chỉ nhìn từ phía Phó Đồng Văn, xem ra từ lâu ông ta đã có ý định kết giao với anh, chẳng qua là không có duyên phận, cũng không có ai giới thiệu. Phó Đồng Văn trò chuyện rất vui vẻ với đối phương, từ chuyện ngoài cổng bệnh viện, đến xí nghiệp và nhà máy anh đầu tư ở Thượng Hải, cuối cùng nói về nhà hát kịch Quảng Hòa Bắc Kinh và Từ Viên Thượng Hải...
"Mười dặm Dương Trường1 mới có một lâm viên như thế, tôi là người yêu kịch, sao lại không hiểu?"Phó Đồng Văn cười nói, "Qua được chuyện hôm nay, tôi sẽ đích thân tới nhà cảm tạ. Chi bằng đến Từ Viên được không?"
Trao đổi xong xuôi, kiên nhẫn chờ tin lành hòa giải.
Anh đặt ống nghe về chỗ cũ.
"Xong rồi ạ?" Không cần hỏi, nhìn nét mặt của anh cô cũng có thể đoán ra.
Hiện giờ cậu cả Phó không tiền cũng không quyền thế, là "cây tầm gửi", vừa hay hai thứ ấy Phó Đồng Văn đều nắm trong tay, là người "ai cũng muốn làm thân". Đừng nói người từng trải trong giang hồ, nếu để Thẩm Hề chọn giữa cậu cả và anh, cô sẽ chọn người sau.
Đối nhân xử thế, cô vẫn hiểu.
Phó Đồng Văn dịch điện thoại về vị trí của nó:"Hôm nay, nhờ có em."
"Em chỉ là bên trung gian thôi." Cô lắc đầu.
Anh nhìn xung quanh phòng làm việc của cô, "Người có thể làm trung gian đến tận chỗ ông chủ Trương, ở Thượng Hải này ít lắm."
Anh tới bên cửa sổ, đứng trước mặt cô, lướt qua đỉnh đầu cô nhìn dòng người và xe kéo tay vây kín xung quanh cổng bệnh viện, nếu không có gì bất ngờ, mọi người sẽ nhanh chóng tản đi. Ngày hôm nay từ lúc gặp mặt, Phó Đồng Văn rất kiệm lời, chuyện lới như vậy cũng để bạn mình Chu Lễ Tuần và Đoàn Mạnh Hòa giải thích.
Thẩm Hề thấy hôm nay anh mặc bộ đồ âu được cắt may vừa vặn, cô suy tư, phải chăng vết thương không nặng như cô nghĩ nên mới không lo chất vải cọ vào người? Thẩm Hề ngập ngừng: "Hôm qua anh bị thương ở đâu? Cần em đưa anh đi kiểm tra không?"
"Không nghiêm trọng đâu." Anh trả lời, "Chỉ phá xe, không làm ai bị thương."
"Hôm qua anh mặc đồ rộng..."
"Quần áo bị bẩn, ra ngoài ăn cơm với em phải chỉn chu một chút." Anh nói, "Mặc áo khoác của Khánh Hạng."
Trái tim đang treo lơ lửng của cô rơi trở về l0ng ngục, tốt rồi, không làm ai bị thương.
Trong phòng làm việc bên cạnh có người mở máy thu thanh, cách một bức tường, âm thanh rất mơ hồ, chỉ có thể nghe ra là kịch. Âm điệu, ca từ đều không rõ ràng. Hai người cũng nghĩ về trước đây, khúc kịch trong đĩa hát ở căn nhà tại Quảng Châu.
Phó Đồng Văn nhận ra cây bút máy cô đang nghịch là chiếc anh tặng, trầm lặng giây lát mới cầm nó từ tay cô lên.
"Cây bút này bền lắm, không thấy hỏng gì cả, em cứ dùng mãi thôi." Cô thấp thỏm giải thích.
Thật ra hỏng một lần rồi, mà trong nước người sửa bút máy gần như không có, cô vất vả lắm mới nhờ được một người bệnh giúp mình tìm người trong nhà máy. Cuối cùng vẫn phải thay linh kiện bên trong và ngòi bút, cùng lắm giữ được vỏ bên ngoài.
Bên ngoài cũng được, còn hơn là vứt đi toàn bộ.
Phó Đồng Văn bỏ nắp nút ra, ngắm ngòi bút mới lạc lõng vạch trần lời nói dối của cô.
Thẩm Hề dứt khoát giả ngốc, không nói thêm gì, anh trả cây bút lại cho cô. Giây phút cây bút chạm vào lòng bàn tay, tay cô cũng bị nắm chặt.Anh cúi đầu tới gần, tư thế như muốn hôn cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cô giật mình nín thở, khẽ lắc đầu.
Rồi tránh ra phía sau, không còn chỗ nào để lùi, vì đã đến mép bàn rồi.
Anh lặng lẽ nhìn vào mắt cô, cuối cùng vẫn chọn bỏ cuộc, ngẩng đầu lên, để lại cây bút vào bàn tay ấy: "Anh quen một người biết sửa Mont Blanc, hôm khác sẽ bảo người đưa danh thiếp tới."
Tất cả như chưa từng xảy ra, cuộc nói chuyện kết thúc ở cây bút máy.
/71
|