“Là gì ư? Cô nên hỏi lại phu quân mình chút đi, tám trăm năm trước, lúc hắn tàn sát tộc Phượng Vũ Chu Tước duy nhất, có nghĩ tới ngày hôm nay hay không.” Vân Bích vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt của Ly Nhi như cũ, ta thấy những móng tay đỏ tươi của cô ta di chuyển trên khuôn mặt Ly Nhi, trong lòng lại càng thêm căng thẳng.
Ta sững người, không tự chủ mà cau mày, “Điều này thì liên quan gì tới chàng chứ?” Ta nhớ Phượng Vũ Chu Tước từng là dòng dõi Thần tộc thượng cổ, Thương Âm sao có thể gây ra chuyện như vậy được.
“Hắn nợ chúng ta, ta muốn con trai hắn bù đắp lại, thần khí của thằng nhóc này cũng coi như thuần khiết, cũng là vật tế thượng hạng cho phủ Bàn Cổ.
Ta sôi máu, nắm chặt chuôi đèn trong tay như muốn bóp vỡ nát, cô ta hóa thành dáng vẻ của ta, xuyên qua kết giới đưa Ly Nhi đi mà không hề bị phát hiện, vậy năng lực của cô ta cũng không thể lường được, mà người đàn ông bên cạnh cô ta khí thế cao quý bất phàm, nhất định là người trong Ma tộc, thậm chí còn có thể là một trong thất quân của Ma tộc nữa.
Nếu đúng là vậy, một âm sai nhỏ bé như ta, hắn đâu coi là cái thá gì chứ.
Ta nhếch môi cười nhạt: “Vân Bích cô nương, cô nghĩ cho kỹ, đây là đứa con duy nhất của Thái tử Trọng Lam cho đến giờ đấy, nếu thằng bé xảy ra chuyện gì không may, ta không để tâm chuyện binh lính Thiên tộc san bằng nhà cô đâu.”
Vẻ mặt Vân Bích cứng lại, chĩa đầu ngón tay về phía ta, ngọn lửa xoay tròn, quẩn quanh trong không trung trào xuống, nàng ta cười nói: “Đúng vậy, cho nên cứ giết cô trước đã, vậy thì có thể kéo dài chút thời gian. Đến lúc đó gia tộc ta từ Thượng cổ trở lại phục hưng, Thiên tộc nào phải đối thủ của bọn ta nữa.”
Dứt lời, ngọn lửa chợt biến hóa, khoảng chừng trăm mũi tên lửa dày đặc xếp sít nhau trên không trung, ngưng lại, sau đó đồng loạt phóng thẳng về phía ta, ta vận khí, liên tục lùi lại lắc mình vung kiếm đón đỡ.
Những ngọn lửa thiêu đốt làm không khí xung quanh nóng rực. Phập, một mũi tên lửa xuyên qua bả vai ta, nóng cháy đau đớn.
Vân Bích cười rộ lên, đợt thứ nhất vừa qua đi, nàng ta lại kết ấn, ta che bả vai cắn răng trừng mắt nhìn nàng ta. Lúc này người đàn ông mặc quần áo đỏ với mái tóc đen nhánh kia bỗng đưa tay ra, đè tay nàng ta lại.
Vân Bích kinh ngạc, nóng nảy nói: “Chàng làm gì thế, không phải chàng nói ta muốn sao cũng được ư?”
Hắn nói: “Không được giết cô ta, cô ta vẫn còn hữu dụng.”
Vân Bích như ngẩn ra, hốc mắt đỏ lên, “Chẳng lẽ chàng cũng thích cô ta? Hồn phách cô ta có một phần công lao đèn Tỏa hồn của chàng nên chàng không nỡ giết cô ta chứ gì? Tại sao người đàn ông ta thích cuối cùng đều thích cô ta chứ….”
“Nàng nói lung tung gì thế.” Gã đàn ông mặc đồ đỏ xoa đầu nàng ta, Vân Bích lập tức nín lại. Nàng ta đứng bên cạnh hắn, cũng chỉ cao đến ngực hắn, trông lại nhỏ xinh đến lạ, nàng ta dẩu môi: “Được thôi, vậy thiếp nghe lời chàng.”
Người đàn ông kia khẽ cười, khoảnh khắc ấy tựa như trời quang mây tạnh vậy. Hắn cười lên vô cùng khí khái lại mạnh mẽ, ta nghĩ hắn hẳn là Ma quân thật rồi. Hắn chầm chậm bước tới chỗ ta, ta giơ kiếm thủ thế, hắn đến trước mặt ta nhàn nhạt nói: “Kham Ngũ đã từng nhắc với ta về cô rồi.”
Ta nhìn hắn chăm chú, hắn nói tiếp, giọng nói trầm vang: “Ta là Thất chủ Ma tộc-Kham Phục Uyên, nghĩ đến cô từng có ân với đệ đệ, ta thay nó cảm ơn cô.”
Ống tay áo đỏ rực của hắn phiêu dật trong không trung, dưới chân ta chợt có luồng gió, tầm mắt bỗng nhạt nhòa biến đổi. Ta sợ hãi muốn thoát người ra, hai đầu ngón tay hắn đã điểm lên mi tâm của ta, một dòng nhiệt nóng rót vào đầu ta.
Cả người ta chấn động, ý thức và trí nhớ sôi trào lẫn lộn, hắn thả lỏng tay rồi ấn lên trán ta một cái ta lập tức lùi lại phía sau mấy bước.
Biểu cảm của hắn ngày càng mờ nhạt, trời đất vẩn đục sương mù, sương mù buổi sớm giống như những ánh đèn dập dờn, lập lòe bên người ta vậy. Đám mây nhỏ xám tro kia giống như một dải lụa dài quấn lấy ta, trời đất quay cuồng như ghìm chặt ta xuống đáy vực sâu.
Rồi sắc trời dần sáng rõ hơn, màu trắng nhạt mênh mông, sương mù giăng mờ.
Hoàng thành to lớn như vậy bị tai họa càn quét thành một vùng đổ nát bụi bặm, tiếng gió vắng lặng, hoang vu trống trải. Giao long mang theo khí đen thưa thớt mà di chuyển khẽ khàng giữa đống tường gạch vỡ vụn.
Huyết khí nồng đậm đục ngàu hòa với làn khói đen vấn vít trên không trung, sương mù buổi sớm ẩm ướt nặng nề áp xuống, những đám mây cũng mờ mịt như sương mù, vùi lấp khung cảnh ảm đạm hoang tàn.
Cung điện và lầu các đều cháy xém, một số gần như bị thiêu rụi trên đất, những thứ như cột trụ lưu ly, gạch ngói vàng kim đều bị hỏa hoạn thiêu tróc hết vỏ ngoài mà chìm trong những vũng máu đỏ tươi trên mặt đất, những dấu chân lộn xộn, những xác người chồng chất lên nhau với bộ mặt đầy vẻ kinh hoàng cho biết rằng họ bị giết hại thảm thiết ra sao.
Giữa mi tâm bọn họ, những đóa phượng vũ đỏ rực nở nộ như cũ.
Tách tách tách…Ánh lửa ở cách đó không xa, lẫn trong màn sương mù. Những thi thể tang thương, phần lớn đều không được toàn thây. Nếu phân biệt kỹ càng, có những thi thể chưa bị thối rữa có lông chim trên người, hai cánh tay hóa thành đôi cánh, lông chim màu đỏ vàng bị dính máu và bùn đất mà mất đi vẻ rực rỡ.
Tế đài bạch ngọc trên đỉnh hoàng cung dính đầy máu, máu vẩy ra như thứ mực rực rỡ nhất, những thi thể rải rác khắp nơi, tất cả đều nổi bật trong màn sương trắng ẩm ướt mờ mịt.
Xoẹt.
Mũi kiếm lướt qua tường gạch khẽ vang.
Một người đàn ông vóc dáng khỏe mạnh tựa bên vách tường đã vỡ vụn một phần. Ánh sáng yếu ớt như không có, nhưng từ bộ khôi giáp tinh xảo vẫn khiến người khác có thể nhận ra thân phận cao quý của chủ nhân nó. Mồ hôi nhễ nhại, phượng vũ lượn lờ giữa chân mày, ông ta bịt vết thương đang chảy máu trên ngực, máu tràn xuống từ những kẽ ngón tay.
Xoẹt.
Âm thanh sắc nhọn lạnh lẽo dừng lại trước mặt ông ta.
Chu tước Vương hồng hộc thở dốc, đưa mắt lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi. Người đàn ông đến sau một thân mặc đồ đen, áo bào đen phiêu diêu theo gió, ống tay áo thêu hoa văn hình rồng màu vàng, trên tay cầm một thanh trường kiếm đen nhánh.
Phía sau y, chín vầng sáng xếp thành hàng vòng vây trên không.
Bởi vì sắc tối đen nên không nhìn rõ màu sắc, chỉ còn nhìn ra được chút sắc đỏ nhuốm đẫm vạt áo trắng.
“Nếu Phượng Vũ Chu Tước mất đi, cho dù Thiên Quân Thái tử địa vị cao quý, cũng chưa chắc đã sống lâu được đâu.”
Người đàn ông dựa vào tường ho một tiếng, phun ra một ngụm máu, nhếch môi giễu cợt nói: “Quân thượng thật to gan, một đêm giết chết cả ngàn thần, giết chết cả tộc Phượng Vũ Chu Tước duy nhất, tội ác ngút trời, Quân thượng ngây thơ cho rằng mình chịu đựng nổi Thiên khiển ư?”
Người đàn ông trẻ tuổi bất sở vi động*, gió lạnh ban sớm lùa qua mái tóc dài của y, khuôn mặt tuấn tú lộ rõ trong màn sương mù lại càng thêm lạnh lùng, y nắm thanh kiếm chậm rãi mở miệng, giọng điệu trong trẻo mà lạnh lẽo giống như sương mù giá buốt thấu xương buổi sớm vậy: “Chỉ là một Thiên kiếp nhỏ nhoi, nàng ấy sẽ không chết được, chính ông đã ra tay với nàng.”
(bất sở vi động: Không bị dao động, thuyết phục.)
Chu Tước Vương cười nhạo một tiếng: “Vì một Đào yêu mà đuổi tận giết tuyệt cả một mạt duệ Thần tộc ư?”
“Cho tới nay Chu Tước Nhất tộc luôn âm thầm ăn tinh nguyên Đào yêu để tăng cường Thần lực, thân là Thần tộc lại vì lợi ích cá nhân mà sát hại biết bao Tiên yêu, vậy thì có coi luật giới của Cửu Trọng Thiên ra gì không?” Y cũng khẽ nhếch môi cười lạnh lẽo, “Nàng ấy phong ấn kết giới mười dặm rừng hoa đào để bảo hộ cho người trong tộc mình. Ông nhân lúc nàng tu tiên gặp nạn mà ra tay với nàng, lấy mấy chục ngàn thước đào tinh nguyên để bản thân dùng, trên cõi đời này, cả tộc nàng ấy cũng bị diệt cả rồi. Giờ đây nàng ấy chuyển kiếp làm người, con gái ông cũng không tha cho nàng, đã hút tinh nguyên còn đánh tan hồn phách của nàng nữa.”
Người đàn ông kia thương hại nhìn Thái tử: “Cũng chỉ là một tiểu yêu, sao có thể sánh ngang với tộc Chu Tước ta đây được chứ?” Trong mắt ông ta đầy vẻ cuồng nộ, máu chảy ra từ vết thương trên ngực ngày càng ít, “Tộc Chu Tước sẽ mãi trường tồn chấn hưng! Đến lúc đó, ta muốn đám Thượng Thần Thiên tộc các ngươi phải hối hận…” Ông ta cứ nghiêm nghị nhìn chằm chằm người đàn ông mặc áo bào đen, trong đôi mắt phun trào hừng hực như ngọn lửa, “Trọng Lam, giờ ngươi đã mê muội quá rồi, hãy chờ mà hưởng thụ bát hoang kiếp hỏa thiên lôi đi…Ha ha ha ha ha ha…”
Đáy mắt Thiên quân Thái tử phủ kín sương lạnh, thanh kiếm nhoáng một cái, đầu của người đàn ông kia rơi trên đất, máu tươi bắn ra dính trên chiếc cằm trắng bệch của y.
Mùi xương thịt thối rữa theo gió phiêu tán trong không khí.
Những đám mây trên bầu trời dần tích tụ, Cửu Long gào thét, tia chớp lâm râm xẹt qua.
Tiếng sấm cuồn cuộn phía chân trời mà như sát đây, gió lốc cuốn cả tòa thành vào đáy, người đàn ông mặc đồ đen tựa như không nghe thấy, đôi mắt nhìn chăm chăm vào cái đầu của Chu Tước Vương mà thì thầm: “Lúc nàng ấy chết, chúng ta đã có đứa con được một tuổi rồi.”
Tiếng gió gào rít bên tai.
Ta chợt mở bừng mắt, cả người ướ đẫm mồ hôi lạnh.
Tầm mắt mờ mờ, ta thở hổn hển, phát hiện ra đang ở trên một đài cao trắng xóa. trên mặt đất còn có khắc trận pháp chú văn nữa. Mây đen giăng đầy trời, những tầng mây dày đặc trên đỉnh đầu tạo thành vòng xoáy khổng lồ tối sầm, gió lốc thổi tung mái tóc ta, ngay cả mắt cũng khó mở nổi. Vừa nhìn xung quanh, một bên ở phía dưới đài là nhà cửa nối nhau như hàng kiến, một bên lại là vực sâu vạn trượng, sương mù mênh mông cuồn cuộn ngăn ở giữa, có lẽ đây là điểm cực cao chăng.
Đây là…Ma tộc ư?
Không đúng, khí tức vẫn rối loạn vẩn đục, đây là kẽ hở giữa nhân gian và Ma giới mà.
“Tỉnh lại cũng nhanh đấy.”
Ta nghe tiếng, nhìn theo, Kham Phục Uyên đang quay lưng về phía ta đứng cách đó không xa, bên đài duyên, áo bào đỏ khẽ phất phơ theo gió, một tay hắn cầm ngọc lan nhìn xuống phía dưới, ánh mắt lại lướt một vòng qua chỗ ta.
“Bảy đời Thiên lôi, ba đời tình kiếp.” Giọng hắn nhàn nhạt, hờ hững, “Thiên khiển này dành cho Thái tử Trọng Lam, đúng là rất nặng, vậy mà hắn vẫn may mắn sống sót.”
Ta ngồi im tại chỗ chịu cái rét lạnh thấu xương, ngơ ngác nhìn hắn.
Ta sững người, không tự chủ mà cau mày, “Điều này thì liên quan gì tới chàng chứ?” Ta nhớ Phượng Vũ Chu Tước từng là dòng dõi Thần tộc thượng cổ, Thương Âm sao có thể gây ra chuyện như vậy được.
“Hắn nợ chúng ta, ta muốn con trai hắn bù đắp lại, thần khí của thằng nhóc này cũng coi như thuần khiết, cũng là vật tế thượng hạng cho phủ Bàn Cổ.
Ta sôi máu, nắm chặt chuôi đèn trong tay như muốn bóp vỡ nát, cô ta hóa thành dáng vẻ của ta, xuyên qua kết giới đưa Ly Nhi đi mà không hề bị phát hiện, vậy năng lực của cô ta cũng không thể lường được, mà người đàn ông bên cạnh cô ta khí thế cao quý bất phàm, nhất định là người trong Ma tộc, thậm chí còn có thể là một trong thất quân của Ma tộc nữa.
Nếu đúng là vậy, một âm sai nhỏ bé như ta, hắn đâu coi là cái thá gì chứ.
Ta nhếch môi cười nhạt: “Vân Bích cô nương, cô nghĩ cho kỹ, đây là đứa con duy nhất của Thái tử Trọng Lam cho đến giờ đấy, nếu thằng bé xảy ra chuyện gì không may, ta không để tâm chuyện binh lính Thiên tộc san bằng nhà cô đâu.”
Vẻ mặt Vân Bích cứng lại, chĩa đầu ngón tay về phía ta, ngọn lửa xoay tròn, quẩn quanh trong không trung trào xuống, nàng ta cười nói: “Đúng vậy, cho nên cứ giết cô trước đã, vậy thì có thể kéo dài chút thời gian. Đến lúc đó gia tộc ta từ Thượng cổ trở lại phục hưng, Thiên tộc nào phải đối thủ của bọn ta nữa.”
Dứt lời, ngọn lửa chợt biến hóa, khoảng chừng trăm mũi tên lửa dày đặc xếp sít nhau trên không trung, ngưng lại, sau đó đồng loạt phóng thẳng về phía ta, ta vận khí, liên tục lùi lại lắc mình vung kiếm đón đỡ.
Những ngọn lửa thiêu đốt làm không khí xung quanh nóng rực. Phập, một mũi tên lửa xuyên qua bả vai ta, nóng cháy đau đớn.
Vân Bích cười rộ lên, đợt thứ nhất vừa qua đi, nàng ta lại kết ấn, ta che bả vai cắn răng trừng mắt nhìn nàng ta. Lúc này người đàn ông mặc quần áo đỏ với mái tóc đen nhánh kia bỗng đưa tay ra, đè tay nàng ta lại.
Vân Bích kinh ngạc, nóng nảy nói: “Chàng làm gì thế, không phải chàng nói ta muốn sao cũng được ư?”
Hắn nói: “Không được giết cô ta, cô ta vẫn còn hữu dụng.”
Vân Bích như ngẩn ra, hốc mắt đỏ lên, “Chẳng lẽ chàng cũng thích cô ta? Hồn phách cô ta có một phần công lao đèn Tỏa hồn của chàng nên chàng không nỡ giết cô ta chứ gì? Tại sao người đàn ông ta thích cuối cùng đều thích cô ta chứ….”
“Nàng nói lung tung gì thế.” Gã đàn ông mặc đồ đỏ xoa đầu nàng ta, Vân Bích lập tức nín lại. Nàng ta đứng bên cạnh hắn, cũng chỉ cao đến ngực hắn, trông lại nhỏ xinh đến lạ, nàng ta dẩu môi: “Được thôi, vậy thiếp nghe lời chàng.”
Người đàn ông kia khẽ cười, khoảnh khắc ấy tựa như trời quang mây tạnh vậy. Hắn cười lên vô cùng khí khái lại mạnh mẽ, ta nghĩ hắn hẳn là Ma quân thật rồi. Hắn chầm chậm bước tới chỗ ta, ta giơ kiếm thủ thế, hắn đến trước mặt ta nhàn nhạt nói: “Kham Ngũ đã từng nhắc với ta về cô rồi.”
Ta nhìn hắn chăm chú, hắn nói tiếp, giọng nói trầm vang: “Ta là Thất chủ Ma tộc-Kham Phục Uyên, nghĩ đến cô từng có ân với đệ đệ, ta thay nó cảm ơn cô.”
Ống tay áo đỏ rực của hắn phiêu dật trong không trung, dưới chân ta chợt có luồng gió, tầm mắt bỗng nhạt nhòa biến đổi. Ta sợ hãi muốn thoát người ra, hai đầu ngón tay hắn đã điểm lên mi tâm của ta, một dòng nhiệt nóng rót vào đầu ta.
Cả người ta chấn động, ý thức và trí nhớ sôi trào lẫn lộn, hắn thả lỏng tay rồi ấn lên trán ta một cái ta lập tức lùi lại phía sau mấy bước.
Biểu cảm của hắn ngày càng mờ nhạt, trời đất vẩn đục sương mù, sương mù buổi sớm giống như những ánh đèn dập dờn, lập lòe bên người ta vậy. Đám mây nhỏ xám tro kia giống như một dải lụa dài quấn lấy ta, trời đất quay cuồng như ghìm chặt ta xuống đáy vực sâu.
Rồi sắc trời dần sáng rõ hơn, màu trắng nhạt mênh mông, sương mù giăng mờ.
Hoàng thành to lớn như vậy bị tai họa càn quét thành một vùng đổ nát bụi bặm, tiếng gió vắng lặng, hoang vu trống trải. Giao long mang theo khí đen thưa thớt mà di chuyển khẽ khàng giữa đống tường gạch vỡ vụn.
Huyết khí nồng đậm đục ngàu hòa với làn khói đen vấn vít trên không trung, sương mù buổi sớm ẩm ướt nặng nề áp xuống, những đám mây cũng mờ mịt như sương mù, vùi lấp khung cảnh ảm đạm hoang tàn.
Cung điện và lầu các đều cháy xém, một số gần như bị thiêu rụi trên đất, những thứ như cột trụ lưu ly, gạch ngói vàng kim đều bị hỏa hoạn thiêu tróc hết vỏ ngoài mà chìm trong những vũng máu đỏ tươi trên mặt đất, những dấu chân lộn xộn, những xác người chồng chất lên nhau với bộ mặt đầy vẻ kinh hoàng cho biết rằng họ bị giết hại thảm thiết ra sao.
Giữa mi tâm bọn họ, những đóa phượng vũ đỏ rực nở nộ như cũ.
Tách tách tách…Ánh lửa ở cách đó không xa, lẫn trong màn sương mù. Những thi thể tang thương, phần lớn đều không được toàn thây. Nếu phân biệt kỹ càng, có những thi thể chưa bị thối rữa có lông chim trên người, hai cánh tay hóa thành đôi cánh, lông chim màu đỏ vàng bị dính máu và bùn đất mà mất đi vẻ rực rỡ.
Tế đài bạch ngọc trên đỉnh hoàng cung dính đầy máu, máu vẩy ra như thứ mực rực rỡ nhất, những thi thể rải rác khắp nơi, tất cả đều nổi bật trong màn sương trắng ẩm ướt mờ mịt.
Xoẹt.
Mũi kiếm lướt qua tường gạch khẽ vang.
Một người đàn ông vóc dáng khỏe mạnh tựa bên vách tường đã vỡ vụn một phần. Ánh sáng yếu ớt như không có, nhưng từ bộ khôi giáp tinh xảo vẫn khiến người khác có thể nhận ra thân phận cao quý của chủ nhân nó. Mồ hôi nhễ nhại, phượng vũ lượn lờ giữa chân mày, ông ta bịt vết thương đang chảy máu trên ngực, máu tràn xuống từ những kẽ ngón tay.
Xoẹt.
Âm thanh sắc nhọn lạnh lẽo dừng lại trước mặt ông ta.
Chu tước Vương hồng hộc thở dốc, đưa mắt lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi. Người đàn ông đến sau một thân mặc đồ đen, áo bào đen phiêu diêu theo gió, ống tay áo thêu hoa văn hình rồng màu vàng, trên tay cầm một thanh trường kiếm đen nhánh.
Phía sau y, chín vầng sáng xếp thành hàng vòng vây trên không.
Bởi vì sắc tối đen nên không nhìn rõ màu sắc, chỉ còn nhìn ra được chút sắc đỏ nhuốm đẫm vạt áo trắng.
“Nếu Phượng Vũ Chu Tước mất đi, cho dù Thiên Quân Thái tử địa vị cao quý, cũng chưa chắc đã sống lâu được đâu.”
Người đàn ông dựa vào tường ho một tiếng, phun ra một ngụm máu, nhếch môi giễu cợt nói: “Quân thượng thật to gan, một đêm giết chết cả ngàn thần, giết chết cả tộc Phượng Vũ Chu Tước duy nhất, tội ác ngút trời, Quân thượng ngây thơ cho rằng mình chịu đựng nổi Thiên khiển ư?”
Người đàn ông trẻ tuổi bất sở vi động*, gió lạnh ban sớm lùa qua mái tóc dài của y, khuôn mặt tuấn tú lộ rõ trong màn sương mù lại càng thêm lạnh lùng, y nắm thanh kiếm chậm rãi mở miệng, giọng điệu trong trẻo mà lạnh lẽo giống như sương mù giá buốt thấu xương buổi sớm vậy: “Chỉ là một Thiên kiếp nhỏ nhoi, nàng ấy sẽ không chết được, chính ông đã ra tay với nàng.”
(bất sở vi động: Không bị dao động, thuyết phục.)
Chu Tước Vương cười nhạo một tiếng: “Vì một Đào yêu mà đuổi tận giết tuyệt cả một mạt duệ Thần tộc ư?”
“Cho tới nay Chu Tước Nhất tộc luôn âm thầm ăn tinh nguyên Đào yêu để tăng cường Thần lực, thân là Thần tộc lại vì lợi ích cá nhân mà sát hại biết bao Tiên yêu, vậy thì có coi luật giới của Cửu Trọng Thiên ra gì không?” Y cũng khẽ nhếch môi cười lạnh lẽo, “Nàng ấy phong ấn kết giới mười dặm rừng hoa đào để bảo hộ cho người trong tộc mình. Ông nhân lúc nàng tu tiên gặp nạn mà ra tay với nàng, lấy mấy chục ngàn thước đào tinh nguyên để bản thân dùng, trên cõi đời này, cả tộc nàng ấy cũng bị diệt cả rồi. Giờ đây nàng ấy chuyển kiếp làm người, con gái ông cũng không tha cho nàng, đã hút tinh nguyên còn đánh tan hồn phách của nàng nữa.”
Người đàn ông kia thương hại nhìn Thái tử: “Cũng chỉ là một tiểu yêu, sao có thể sánh ngang với tộc Chu Tước ta đây được chứ?” Trong mắt ông ta đầy vẻ cuồng nộ, máu chảy ra từ vết thương trên ngực ngày càng ít, “Tộc Chu Tước sẽ mãi trường tồn chấn hưng! Đến lúc đó, ta muốn đám Thượng Thần Thiên tộc các ngươi phải hối hận…” Ông ta cứ nghiêm nghị nhìn chằm chằm người đàn ông mặc áo bào đen, trong đôi mắt phun trào hừng hực như ngọn lửa, “Trọng Lam, giờ ngươi đã mê muội quá rồi, hãy chờ mà hưởng thụ bát hoang kiếp hỏa thiên lôi đi…Ha ha ha ha ha ha…”
Đáy mắt Thiên quân Thái tử phủ kín sương lạnh, thanh kiếm nhoáng một cái, đầu của người đàn ông kia rơi trên đất, máu tươi bắn ra dính trên chiếc cằm trắng bệch của y.
Mùi xương thịt thối rữa theo gió phiêu tán trong không khí.
Những đám mây trên bầu trời dần tích tụ, Cửu Long gào thét, tia chớp lâm râm xẹt qua.
Tiếng sấm cuồn cuộn phía chân trời mà như sát đây, gió lốc cuốn cả tòa thành vào đáy, người đàn ông mặc đồ đen tựa như không nghe thấy, đôi mắt nhìn chăm chăm vào cái đầu của Chu Tước Vương mà thì thầm: “Lúc nàng ấy chết, chúng ta đã có đứa con được một tuổi rồi.”
Tiếng gió gào rít bên tai.
Ta chợt mở bừng mắt, cả người ướ đẫm mồ hôi lạnh.
Tầm mắt mờ mờ, ta thở hổn hển, phát hiện ra đang ở trên một đài cao trắng xóa. trên mặt đất còn có khắc trận pháp chú văn nữa. Mây đen giăng đầy trời, những tầng mây dày đặc trên đỉnh đầu tạo thành vòng xoáy khổng lồ tối sầm, gió lốc thổi tung mái tóc ta, ngay cả mắt cũng khó mở nổi. Vừa nhìn xung quanh, một bên ở phía dưới đài là nhà cửa nối nhau như hàng kiến, một bên lại là vực sâu vạn trượng, sương mù mênh mông cuồn cuộn ngăn ở giữa, có lẽ đây là điểm cực cao chăng.
Đây là…Ma tộc ư?
Không đúng, khí tức vẫn rối loạn vẩn đục, đây là kẽ hở giữa nhân gian và Ma giới mà.
“Tỉnh lại cũng nhanh đấy.”
Ta nghe tiếng, nhìn theo, Kham Phục Uyên đang quay lưng về phía ta đứng cách đó không xa, bên đài duyên, áo bào đỏ khẽ phất phơ theo gió, một tay hắn cầm ngọc lan nhìn xuống phía dưới, ánh mắt lại lướt một vòng qua chỗ ta.
“Bảy đời Thiên lôi, ba đời tình kiếp.” Giọng hắn nhàn nhạt, hờ hững, “Thiên khiển này dành cho Thái tử Trọng Lam, đúng là rất nặng, vậy mà hắn vẫn may mắn sống sót.”
Ta ngồi im tại chỗ chịu cái rét lạnh thấu xương, ngơ ngác nhìn hắn.
/66
|