[Một]
Vào lúc hắn mở mắt, cả người lạnh như băng, trong ngực còn địu đứa bé đang khóc.
Đứng bên cạnh là Thiên Đế phụ quân vẻ mặt lạnh lùng mà nghiêm khắc, xung quanh là một hàng thượng thần, chúng tiên cung kính nghe lệnh.
Hắn quỳ xuống trước mặt phụ quân, đứa bé trong ngực mềm nhũn, nhỏ xíu, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt nhăn lại mà khóc, quỷ khí phiêu tán, hắn nhìn một cái thì biết ngay đó là quỷ khí của Vong Xuyên.
Chẳng lẽ đứa bé này đến từ Vong Xuyên ư? Hắn thầm nghĩ, đầu óc trống rỗng đau nhức tựa như có cái gì đó sinh sôi mà bị khoét đi vậy, hắn tưởng rằng mình đau đầu, nhưng sau đó nhận ra thứ đau lại là trái tim mình.
Thiên đế đang nói chuyện với hắn mà hắn lại chẳng nghe rõ được điều gì, vẻ mặt của các Tiên Thần xung quanh đau thương mà kỳ lạ. Lúc này có một tiên nữ mặc quần áo tím bước ra hành lễ với hắn, hắn mất chút thời gian để nhớ ra đây là Ty Mệnh Tinh Quân. “Điện hạ, đây là con của ngài đó, mẹ đứa bé đặt tên cho nó là Thương Ly. Phật Tổ chỉ cho ngài thời gian là một nén nhang thôi, cũng sắp hết giờ rồi.”
Cả người hắn chấn động.
Thái thượng lão quân bên cạnh Đế Quân cả người trắng toát khẽ than, bước tới cửa.
“Thái tử Trọng Lam đã phá điện Quỳnh Tiêu, hủy Vô Cực các, giết ngàn thần, chướng nghiệp mê muội, hàng phạt đã truyền xuống, mời Điện hạ theo lão phu tới đài Tru Tiên.”
Đài Tru Tiên, pháp trường Thiên khiển.
Lúc này hắn mới biết đây là một phòng băng có không gian lớn như vậy. Hắn đưa mắt nhìn, trong phòng băng có đặt một cỗ quan tài thạch anh, hắn bế đứa bé bước tới, nằm trong cỗ quan tài là một cô gái mặt mũi tái nhợt mà sạch đẹp.
Khuôn mặt xa lạ mà xinh đẹp, trước ngực thấm đẫm một vùng máu đỏ tươi. Rất bình thường, rất yếu ớt – một thân xác người phàm trần.
Hồn khí trên người đã hoàn toàn biến mất, không còn một chút xíu nào, hẳn là đã hồn phi phách tán mất rồi. Đã biến mất hẳn rồi ư?
Nàng ấy là..mẹ của đứa bé này ư?
Phòng băng trong suốt mà lạnh lẽo, hắn nhắm mắt lại, hắn không nhận ra người con gái này, thế nhưng diện mạo của nàng ấy lại khiến đôi mắt hắn đau nhói, thấm vào tận trong xương.
Trên đài Tru Tiên, tám mươi mốt mắt xích vàng xỏ qua xương bả vai, kiếp hỏa thiên lôi cuồn cuộn đánh xuống, ma khí hỗn oạn mà trá tim thì thanh thuần.
Phật Tổ hỏi hắn: “Có hối lỗi không?’
Hắn chầm chậm ngẩng đầu nhìn, khóe miệng khẽ cười, gần trăm năm ký ức của hắn cũng chỉ có thời gian nửa nén hương khi mở mắt, đó là chút thời gian cuối cùng mà hắn nhớ được về bản thân mình. Nửa nén hương ấy trong ngực hắn còn có một đứa bé, có một người vợ đã chết, “Cái gì ta cũng đều đã quên, đâu còn gì mà hỗi lỗi?”
Phật Tổ lại hỏi: “Nàng ta đã khiến ngươi phải tới đây, ngươi có từng hận nàng ta không?” Hắn nhắm mắt lại, che đi lời nói của Phật Tổ bằng những tiếng sấm sét ầm ầm bên tai.
[Hai]
Hai trăm năm trước.
Đóng lại tấu chương, nhân gian trên trời dưới đất nhìn cung đều như nhau, thái bình thịnh thế không có chuyện gì cũng báo cáo. Tỷ như Vũ sư* uống hơi quá chén, nơi ào nơi ấy đều mưa như thác lũ, Thiên Lôi chơi oẳn tù tỳ cùng cũng cứ thế phóng sấm sét xuống khiến nhân gian lại đì đùng tiếng sấm. Trùng hợp thay lại đúng lúc gặp cảnh Quốc vương nước Thanh Loan xử oan cho Đại tướng trung thần, nhốt y vào thủy lao, trưa hôm sau sẽ xử trảm, mà trời lại vừa mưa, vừa sấm sét lộn xộn như vậy khiến Quốc vương tưởng rằng mình đã phạm phải Thiên ý, Quốc vương nọ vô cùng lo sợ bèn thả vị Đại thần kia ra, thật thà đi tới tế đàn thắp hương lễ bái một phen.
(Vũ sư: Người làm mưa.)
Lại ví như Ty Mệnh Tinh Quân không hiểu sao lại rớt từ trên mây xuống, lúc được đưa lên thì mất đi toàn bộ trí nhớ Cửu Khuyết thần quân gọi nàng dậy, nghe nói lúc nàng ta mở mắt ra thì ngẩn người một lúc, lại ngẩn người lúc nữa, chậm rãi quan sát vị thần tiên áo xanh trước mặt mà hỏi dò: “Ta như vậy có được coi là chuyển kiếp không nhỉ?”
Cửu Khuyết cười nói: “Sao lại là chuyển kiếp chứ?”
Ty Mệnh nói: “Đây là đâu vậy?” Cửu Khuyết cười: “Núi Phục Thổ của Nhất thập Tam thiên, Ty Mệnh có nhận ra không?
Ty Mệnh: “Đây không phải là thế kỷ 21 ư?” Cửu Khuyết lại cười: “Thế kỷ 21 là sao?”
Ty Mệnh ngắm nghía y một phen, lại nhéo đùi mình một cái, ôm đầu nói: “Thế kỷ 21 không có trai đẹp như vậy, mẹ nó, mình đúng là bị sét đánh cho xuyên không rồi.”
Đây hẳn là chuyện thú vị nhất trong khoảng mười năm gần đây trên Thiên giới, nghe nói Ty Mệnh dường như là thay đổi thành người khác, chuyện thích làm nhất chính là tới rừng Huyết Phong tìm Cửu Khuyết quấy rầy, “Là huynh cứu ta mà, cổ đại đều nói rằng con gái phải lấy thân báo đáp còn gì? Vậy ta muốn lấy thân báo đáp cho huynh.”
Cửu Khuyết phe phẩy cây quạt nhìn hồi lâu, cúi đầu rồi nói với cô gái váy tím: “Ty Mệnh, phủ Tiên dược cách đây không xa, chúng ta tới đó một chuyến nhé?”
Tuy là mất trí nhớ nhưng sai sự lại làm thuận lợi hơn trước nhiều. Cứ mỗi cuốn mệnh cách hạ xuống nhân gian là lại ra một vở kịch tình ái thê lương, thần tiên trên trời xem mà thấy thật hấp dẫn làm sao, đến nỗi có cả thần tiên còn vén mây hoặc vạch gương Thiên Thủy Huyền Quang ra để theo dõi nữa, đúng là rất thú vị.
Tỷ như hai người yêu nhau đến chết đi sống lại, sinh ly từ biệt, nhưng cuối cùng phát hiện ra cả hai là huynh muội, Ty Mệnh gọi cuốn này là “X sắc sinh tử ái”.
Tỷ như nam là một đào kép hát nổi tiếng, nữ là một người diễn thế vai, một ngày nọ hai người cùng uống phải một lọai nước mai chua rồi bị tráo đổi hồn phách, cuốn này gọi là “Bí mật vườn X”
Tỷ như tiểu cô nương ra đời, rồi làm sao để tự lập tự cường mà trở thành một thầy thuốc giỏi ở trong cung, cuốn này gọi là “X Trường Kim”.
Tỷ như một thiếu nữ từ tương lai chuyển kiếp tới một triều đại nào đó, cứ dây dưa bất định giữa Tứ gia và Bát gia, cuốn này là “Cung Tỏa X ngọc”.
Lại tỷ như…
Trong lúc rảnh rỗi trò chuyện tán gẫu, Tây Vương mẫu, minh chủ của Liên hiêp phụ nữ thiên cung tỏ ra rất hài lòng với Ty Mệnh Tinh Quân, nói với Cửu Khuyết: “Đừng để con bé hổi phục, cứ để thế này là tốt rồi.”
Tiệc bàn đào của Vương Mẫu, các chúng tiên sẽ dâng lên bảo vật, Ty Mệnh thì cho ra bài tập nhảy ngựa giảm cân gây ra bao sóng to gió lớn, vì ham thích người đẹp nhỏ xinh mà chúng tiên vô cùng thích thú bắt chước theo. Ty Mệnh gọi cái này là “GangNam style”.
Bàn tay cầm cây quạt trắng của Cửu Khuyết run lên một cái, cười gượng nói: “Sao lại là Giang Nam.”*
(Chữ ‘giang’ này có nghĩa là hậu môn, ‘giang nam’ mà Cửu Khuyết nói nghĩa là hậu môn đàn ông.)
Ty Mệnh đảo đôi mắt lấp lánh, nàng hiểu y không biết tiếng Anh, “Đây là điệu nhảy dành cho Cửu Khuyết Thần Quân đó.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi ửng hồng như cánh sen, xấu hổ ngượng nghịu nói: “Người ta nằm mơ cũng thấy bạo hoa cúc của huynh đó.”
Cây quạt trong tay Cửu Khuyết suýt thì rơi xuống. Tóm lại cuộc sống Thiên thượng coi như là nhàn nhã…lại thú vị.
Khép lại câu chuyện của Ty Mệnh mà ít nhiều gì Thái tử Trọng Lam cũng đã từng nghe nói, Cửu Khuyết đang ngồi trong đình nhỏ gỗ bạch đàn đọc xong cuốn sổ nhỏ cuối cùng mà than vắn thở dài, làn nước lăn tăn gợn sóng, hoa bồ đề trắng xóa đang kỳ nở rộ.
Mười dặm mặt hồ lăn tăn, Cửu Khuyết phe phẩy cây quạt thở dài nói: “Tranh thủ thời gian đưa nàng tới gặp chút, bồ đề ở Tam Thập Lục Thiên này là nở đẹp nhất, viện lạc cũng tao nhã nhất, Đế quân cũng không đến mức như vậy, mà Điện hạ lại xa xỉ như thế đấy.”
Thái tử ngồi dối diện với hắn nhấp một ngụm trà, tay áo đen với hoa văn hình rồng ánh lên sắc vàng chói: “Huynh cũng để tâm tới nàng đấy chứ.”
Cửu Khuyết cười một cái: “Từ khi nàng ngã từ đám mây xuống thì cứ thế dây dưa như vậy thôi.”
“Vậy không đúng ý huynh sao?” Giọng điệu Thái tử nhàn nhạt ung dung, “Trước kia huynh dùng đủ cách vun đắp cảm tình, mà nàng luôn lạnh lùng từ chối hết còn gì.”
Cửu Khuyết phẩy quạt, khóe miệng nhếch lên, “Điện hạ nói quá rồi, dùng đủ cách để vun đắp cảm tình….không tới mức ấy đâu.”
Nói rồi ánh mắt nhìn về phía mặt hồ, nói chẳng hề kiêng nể: “Cho tới giờ tiên nga vô số, tính tình nàng lại thanh lãnh, diện mạo cũng hợp ý ta nữa, nhưng giờ nàng lại thay đổi…
Huynh cũng biết nàng giờ không phải là Ty Mệnh trước đây nữa rồi, nếu là nàng sẽ không rời đi nữa, như hiện giờ là được rồi.” Thái tử nhếch khóe môi, Cửu Khuyết cười nói tiếp: “Thiên thượng này không như Điện hạ nhìn thấy đâu, nếu Điện hạ nếm trải tư tình sẽ hiểu được tư vị trong ấy thôi.”
[Ba]
Thiên Quân Thái tử Trọng Lam, luôn ở một mình trong Trùng Hoa cung, hắn một trăm tám mươi ngàn tuổi, năm mươi ngàn tuổi đã trải qua Thiên kiếp, được phong làm Thượng thần, tiên lão bấm tay tính một chút, hắn coi như là người trẻ tuổi nhất trong vạn vạn Thượng thần thời ấy.
Hắn biết nhân gian có một chốn bồng lai tiên cảnh thông qua một cuốn sổ. Hắn khẽ nhíu nhíu mi, chuyện này, hình như Cửu Khuyết từng có lần vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm nhắc đến rồi.
Một cánh rừng hoa đào ở bắc Cửu Châu, rộng mười dặm, đào là loại hoa nở vào mùa xuân, tháng ba hoa nở rộ phủ kín cả mặt đất, sương khói màu hồng phấn ấm áp mà huyên náo như màu phấn thiếu nữ, khiến làng mạc thôn xóm nhàn nhạt nơi đây nhuộm thứ ánh sáng rực rỡ tươi đẹp.
Tiên Thổ địa nói rằng, nơi này có một vị thần Hoa.
Nói là Thần Hoa thì thật nực cười quá, tiên thần dù sao cũng có sự khác nhau, Thần thánh phương nào mà có thể đạt đến thượng giới, được gọi một tiếng Thượng tiên đã là vô cùng tôn kính rồi.
Hắn nhớ gần đây không có Thần tộc nào hạ phàm đầu thai cả, sao cư dân ở trấn Hoa Đào này cứ đời nọ truyền đời kia tôn xưng nàng lên vậy, Thần Hoa cơ đấy.
Lấy được danh tiếng này, vậy mặt mũi Bách Hoa tiên Dao Đài biết để vào đâu chứ.
Trong lúc rảnh rỗi hắn bèn hạ phàm điều tra, rừng đào mềm mại mà yên tĩnh, sinh trưởng xanh um tươi tốt, những cánh hoa mập mạp rơi đầy trên bờ vai và quần áo, đi vào trong một chút thì nghe thấy tiếng nói hờn dỗi phá vỡ sự tĩnh lặng.
“Ôi chao, nặng chết mất.”
Hắn theo phía tiếng nói nhìn lại, trong rừng đào trùng điệp xuất hiện một cô gái đang cố hết sức để kéo nước lên khỏi miệng giếng. Nàng mặc một bộ quần áo tay bó màu hồng phấn, mái tóc dài được búi lên của nàng cũng là màu hồng phấn.
Trọng Lam hơi nhíu mày dừng lại, phát ra màu sắc như vậy, hẳn chính là con yêu tự nhận tiên căn kia thôi.
Nếu cô ta thi triển yêu pháp đầu độc trăm họ tôn thần…, nghĩ đến đây trong mắt Trọng Lam lạnh lùng, khẽ nâng ngón tay lên.
Một luồng thần tức thổi qua, cô gái lau mồ hôi ngẩng lên, mà trong mắt Trọng Lam là đang vênh mặt, đào non làm rạng ngời sắc hoa, nàng mỉm cười rực rỡ tựa mười dặm rừng đào nở rộ. Nàng nhìn ngó xung quanh, cuối cùng dôi mắt thanh tú lóe lên một cái, nhìn chằm chằm vào Trọng Lam: “Này, huynh lại đây!”…
Về sau Trọng Lam nhớ lại, một trăm tám mươi ngàn năm qua, người nói chuyện với mình như vậy, nàng ấy là người đầu tiên.
Trước mặt mình cười chói mắt khoe khoang như vậy, nàng cũng là người đầu tiên.
Trọng Lam nhìn Diệp Thanh Hoa, nàng tung tăng chạy đến chỗ mình, những lọn tóc bay bay, đôi mắt sáng xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần, còn cả đôi môi căng mọng và chiếc mũi nhỏ xinh nữa. Nàng cười, trong đôi mắt như có ánh sáng lấp lóe vậy.
Hoa cỏ mùa xuân dẫu đẹp, cũng chỉ như vậy thôi. Từ xưa tới nay, có hai loại yêu không nên đụng vào.
Đó là hồ yêu và hoa yêu. Diện mạo xinh đẹp, quyến rũ và rất thơm, sắc hương mềm mại nổi bật, đôi mắt đẹp khẽ cười một tiếng thôi chính là đoạn trường.*
(Tức cỏ đoạn trường, một loại cỏ độc, ở Việt Nam biết đến với tên gọi là lá ngón. Ở đây ý muốn nói, nụ cười ấy tương đương với liều thuốc độc.)
[Bốn]
Hắn không nói ra thân phận của mình, chỉ bảo rằng mình là người nơi khác lưu lạc tới nên tạm thời ở đây thôi, nhưng thần xui quỷ khiến thế nào hắn lại nói tên thật với nàng, tiếc rằng nàng ta cũng chẳng hề hay biết, cứ ngày ngày gọi hắn là Tiểu Hắc mà lớn tiếng sai bảo. Sai bảo thì hắn làm này làm kia, đến tối dọn quầy lại mời hắn uống rượu, tùy tiện chơi oẳn tù tỳ uống rượu với gã thợ săn trấn trên, nàng ta thích uống rượu, nhưng tửu lượng rất kém, lần nào cũng đều là hắn cõng nàng về cả.
Hắn nhìn khuôn mặt cố tỏ ra già dặn nhưng rất đỗi ngây thơ của nàng, cảm thấy cuộc sống chẳng có gì thú vị nên thỉnh thoảng đổi khẩu vị một chút cũng hay, kết quả là nàng sai hắn làm gì hắn cũng chẳng từ chối. Hắn thầm nghĩ, nếu ngày nào đó Thổ địa mà nhìn thấy chắc sẽ rớt cằm mất thôi.
Sau một thời gian ở cùng nàng, Trọng Lam cảm thấy, trước khi cô gái này hóa thành yêu thì cây đào nguyên thân của nàng nhất định là bị ngập trong nước, nếu không sao nhìn lại không đáng tin như vậy chứ.
Hỏi ra nàng còn là trấn trưởng trấn Hoa Đào kiêm chủ cửa hàng bánh hoa đào trên trấn nữa. Bánh hoa đào nàng làm bán rất chạy, bánh mềm mềm màu hồng nhạt thơm mùi gạo thoang thoảng, cắn một miếng có ngó sen non rờn bên trong, nó đã trở thành đồ ăn sáng và quà vặt của đám trẻ nhỏ những lúc rảnh rang.
Trên trời cũng không có chuyện gì, hắn bèn ở lại một thời gian, cảm thấy nàng chẳng khác gì so với người phàm trần cả. Nếu nhất định phải nói có gì khác, vậy thì chắc là diện mạo xinh đẹp tỏa sáng và tác phong không giống những cô gái bình thường khác mà thôi. Lúc trước có một con gấu đã làm rất nhiều người đàn ông trong trấn bị thương, nàng vuốt ống tay áo lên lộ ra hai cánh tay thon dài trắng nõn, một giờ sau đó thì xuống núi dẫn theo một con gấu đen cao to hơn hai người bị trói lại, dẫn vào phòng khám bệnh của đại phu.
Mọi người chen nhau xúm lại xem, vóc người nàng nhỏ nhắn, quay đầu nói với con gấu lớn: “Những người bị mi cào đều ở bên trong đấy, mi tự đi nói xin lỗi họ đi.”
Con gấu cúi đầu ngấn lệ nhìn nàng, kêu một tiếng.
Nàng lại nói: “Đừng có giả vờ khóc lóc, một mình mi khiến họ rơi xuống sông cả còn gì.”
Con gấu lại kêu một tiếng nữa, ấm ức lê thân người khổng lồ đi vào, từ đó đến nay thường xuyên có thể gặp cảnh một con gấu đen to lớn kéo xe hàng ra ra vào vào thôn, mặt mày rạng rỡ. Trọng Lam câm nín.
Ở cùng Diệp Thanh Hoa còn có hai cô gái nữa, một cô gái váy trắng buộc tóc cao tên là Hoài Nguyệt, tính tình chững chạc hơn, nhưng đạo hạnh kém hơn so với Diệp Thanh Hoa một chút. Hoài Nguyệt vẫn gọi nàng ấy là tỷ tỷ.
Người còn lại là một tiểu cô nương được đặt tên là Mã Gia, là một tiểu yêu không nổi lắm, pháp lực yếu ớt, ngay cả hình dáng con người cũng là do Diệp Thanh Hoa điểm hóa, tên cũng do nàng ấy đặt.
Mã Gia là theo tiếng Phật, thỉnh thoảng hắn có hỏi thì nàng chỉ bảo rằng: “Bởi vì đây là tên kếp sau của muội ấy.”
Khi ấy nàng đang cúi mặt, trên bếp lửa rừng rực đang đun một nồi nước sôi, hắn bị nàng ra lệnh cưỡng chế làm người quạt lửa bên cạnh. Diệp Thanh Hoa cảm thấy hắn nhìn yếu đuối chắc cũng chẳng làm được việc gì nặng, mỗi lần giao việc cho hắn cũng toàn là những việc nhỏ, không tốn sức. Trong lòng Trọng Lam cũng hiểu, nàng làm vậy là ngụy trang cho việc thu nhận hắn, để hắn danh chính ngôn thuận ở lại đây mà không cảm thấy áy náy mà thôi. Động cơ là tốt, nhưng thật ra căn bản hắn cũng chẳng cảm thấy áy náy gì.
“Mã Gia là một tiểu yêu, tuổi thọ của muội ấy không kéo được dài, sống vài đời cỏ cây nữa mới được, đây là tên người kiếp đầu tiên của nàng ấy đấy.”
Trọng Lam hờ hững, “Muội có vẻ tường tận nhỉ, cái gì cũng dự đoán được chuẩn.” Mái tóc dài màu hồng của cô gái được búi hết lên, lộ ra cần cổ trắng ngần, da thịt trên mặt vì mồ hôi mà nhìn như ngọc ngâm trong sương mù. Hắn lặng lẽ nhìn nàng một hồi, rồi chợt di dời tầm mắt, yết hầu hơi dãn ra.
Diệp Thanh Hoa vẫn hồn nhiên không biết mỉm cười với hắn. Người con trai trước mặt mặc một thân quần áo đen, khuôn mặt trắng bóc trầm tĩnh, ánh mặt trời ban chiều tỉ mỉ chiếu theo đường nét tuấn tú của hắn, đôi mắt hắn như lửa rực, khớp xương đốt ngón tay và cổ tay cũng trắng bóc rõ ràng. Diệp Thanh Hoa nghĩ nàng đúng là có phúc, lại nhặt được một kẻ đẹp đẽ thế này, bao nuôi hắn miễn phí nàng cũng bằng lòng.
“Đúng vậy, bởi vì sống lâu mà, thế nên người trong trấn đều bảo ta liệu sự như thần đấy.” Trọng Lam thấp giọng, “Chuyện này không nói bừa được đâu.”
Diệp Thanh Hoa cười, “Sao chứ, sẽ bị sét đánh à? Những vị tiên thần ở mãi trên cao kia, chúng ta là yêu, có mạnh đến mấy thì cũng vẫn là yêu, tiên thần gì đó, dù chúng ta có mạnh ngang họ thì cũng vẫn cứ bị khinh bỉ xóa bỏ thôi.”
Nàng vừa dứt lời, cảm thấy sống lưng lành lạnh, nhìn sang, người con trai bên cạnh ánh mắt u ám mà yên lặng. Diệp Thanh Hoa cười rộ: “Huynh đừng nóng, cứ coi như ta nói bừa đi, nước sôi rồi, mau nhấc ra đi.”
Vào lúc hắn mở mắt, cả người lạnh như băng, trong ngực còn địu đứa bé đang khóc.
Đứng bên cạnh là Thiên Đế phụ quân vẻ mặt lạnh lùng mà nghiêm khắc, xung quanh là một hàng thượng thần, chúng tiên cung kính nghe lệnh.
Hắn quỳ xuống trước mặt phụ quân, đứa bé trong ngực mềm nhũn, nhỏ xíu, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt nhăn lại mà khóc, quỷ khí phiêu tán, hắn nhìn một cái thì biết ngay đó là quỷ khí của Vong Xuyên.
Chẳng lẽ đứa bé này đến từ Vong Xuyên ư? Hắn thầm nghĩ, đầu óc trống rỗng đau nhức tựa như có cái gì đó sinh sôi mà bị khoét đi vậy, hắn tưởng rằng mình đau đầu, nhưng sau đó nhận ra thứ đau lại là trái tim mình.
Thiên đế đang nói chuyện với hắn mà hắn lại chẳng nghe rõ được điều gì, vẻ mặt của các Tiên Thần xung quanh đau thương mà kỳ lạ. Lúc này có một tiên nữ mặc quần áo tím bước ra hành lễ với hắn, hắn mất chút thời gian để nhớ ra đây là Ty Mệnh Tinh Quân. “Điện hạ, đây là con của ngài đó, mẹ đứa bé đặt tên cho nó là Thương Ly. Phật Tổ chỉ cho ngài thời gian là một nén nhang thôi, cũng sắp hết giờ rồi.”
Cả người hắn chấn động.
Thái thượng lão quân bên cạnh Đế Quân cả người trắng toát khẽ than, bước tới cửa.
“Thái tử Trọng Lam đã phá điện Quỳnh Tiêu, hủy Vô Cực các, giết ngàn thần, chướng nghiệp mê muội, hàng phạt đã truyền xuống, mời Điện hạ theo lão phu tới đài Tru Tiên.”
Đài Tru Tiên, pháp trường Thiên khiển.
Lúc này hắn mới biết đây là một phòng băng có không gian lớn như vậy. Hắn đưa mắt nhìn, trong phòng băng có đặt một cỗ quan tài thạch anh, hắn bế đứa bé bước tới, nằm trong cỗ quan tài là một cô gái mặt mũi tái nhợt mà sạch đẹp.
Khuôn mặt xa lạ mà xinh đẹp, trước ngực thấm đẫm một vùng máu đỏ tươi. Rất bình thường, rất yếu ớt – một thân xác người phàm trần.
Hồn khí trên người đã hoàn toàn biến mất, không còn một chút xíu nào, hẳn là đã hồn phi phách tán mất rồi. Đã biến mất hẳn rồi ư?
Nàng ấy là..mẹ của đứa bé này ư?
Phòng băng trong suốt mà lạnh lẽo, hắn nhắm mắt lại, hắn không nhận ra người con gái này, thế nhưng diện mạo của nàng ấy lại khiến đôi mắt hắn đau nhói, thấm vào tận trong xương.
Trên đài Tru Tiên, tám mươi mốt mắt xích vàng xỏ qua xương bả vai, kiếp hỏa thiên lôi cuồn cuộn đánh xuống, ma khí hỗn oạn mà trá tim thì thanh thuần.
Phật Tổ hỏi hắn: “Có hối lỗi không?’
Hắn chầm chậm ngẩng đầu nhìn, khóe miệng khẽ cười, gần trăm năm ký ức của hắn cũng chỉ có thời gian nửa nén hương khi mở mắt, đó là chút thời gian cuối cùng mà hắn nhớ được về bản thân mình. Nửa nén hương ấy trong ngực hắn còn có một đứa bé, có một người vợ đã chết, “Cái gì ta cũng đều đã quên, đâu còn gì mà hỗi lỗi?”
Phật Tổ lại hỏi: “Nàng ta đã khiến ngươi phải tới đây, ngươi có từng hận nàng ta không?” Hắn nhắm mắt lại, che đi lời nói của Phật Tổ bằng những tiếng sấm sét ầm ầm bên tai.
[Hai]
Hai trăm năm trước.
Đóng lại tấu chương, nhân gian trên trời dưới đất nhìn cung đều như nhau, thái bình thịnh thế không có chuyện gì cũng báo cáo. Tỷ như Vũ sư* uống hơi quá chén, nơi ào nơi ấy đều mưa như thác lũ, Thiên Lôi chơi oẳn tù tỳ cùng cũng cứ thế phóng sấm sét xuống khiến nhân gian lại đì đùng tiếng sấm. Trùng hợp thay lại đúng lúc gặp cảnh Quốc vương nước Thanh Loan xử oan cho Đại tướng trung thần, nhốt y vào thủy lao, trưa hôm sau sẽ xử trảm, mà trời lại vừa mưa, vừa sấm sét lộn xộn như vậy khiến Quốc vương tưởng rằng mình đã phạm phải Thiên ý, Quốc vương nọ vô cùng lo sợ bèn thả vị Đại thần kia ra, thật thà đi tới tế đàn thắp hương lễ bái một phen.
(Vũ sư: Người làm mưa.)
Lại ví như Ty Mệnh Tinh Quân không hiểu sao lại rớt từ trên mây xuống, lúc được đưa lên thì mất đi toàn bộ trí nhớ Cửu Khuyết thần quân gọi nàng dậy, nghe nói lúc nàng ta mở mắt ra thì ngẩn người một lúc, lại ngẩn người lúc nữa, chậm rãi quan sát vị thần tiên áo xanh trước mặt mà hỏi dò: “Ta như vậy có được coi là chuyển kiếp không nhỉ?”
Cửu Khuyết cười nói: “Sao lại là chuyển kiếp chứ?”
Ty Mệnh nói: “Đây là đâu vậy?” Cửu Khuyết cười: “Núi Phục Thổ của Nhất thập Tam thiên, Ty Mệnh có nhận ra không?
Ty Mệnh: “Đây không phải là thế kỷ 21 ư?” Cửu Khuyết lại cười: “Thế kỷ 21 là sao?”
Ty Mệnh ngắm nghía y một phen, lại nhéo đùi mình một cái, ôm đầu nói: “Thế kỷ 21 không có trai đẹp như vậy, mẹ nó, mình đúng là bị sét đánh cho xuyên không rồi.”
Đây hẳn là chuyện thú vị nhất trong khoảng mười năm gần đây trên Thiên giới, nghe nói Ty Mệnh dường như là thay đổi thành người khác, chuyện thích làm nhất chính là tới rừng Huyết Phong tìm Cửu Khuyết quấy rầy, “Là huynh cứu ta mà, cổ đại đều nói rằng con gái phải lấy thân báo đáp còn gì? Vậy ta muốn lấy thân báo đáp cho huynh.”
Cửu Khuyết phe phẩy cây quạt nhìn hồi lâu, cúi đầu rồi nói với cô gái váy tím: “Ty Mệnh, phủ Tiên dược cách đây không xa, chúng ta tới đó một chuyến nhé?”
Tuy là mất trí nhớ nhưng sai sự lại làm thuận lợi hơn trước nhiều. Cứ mỗi cuốn mệnh cách hạ xuống nhân gian là lại ra một vở kịch tình ái thê lương, thần tiên trên trời xem mà thấy thật hấp dẫn làm sao, đến nỗi có cả thần tiên còn vén mây hoặc vạch gương Thiên Thủy Huyền Quang ra để theo dõi nữa, đúng là rất thú vị.
Tỷ như hai người yêu nhau đến chết đi sống lại, sinh ly từ biệt, nhưng cuối cùng phát hiện ra cả hai là huynh muội, Ty Mệnh gọi cuốn này là “X sắc sinh tử ái”.
Tỷ như nam là một đào kép hát nổi tiếng, nữ là một người diễn thế vai, một ngày nọ hai người cùng uống phải một lọai nước mai chua rồi bị tráo đổi hồn phách, cuốn này gọi là “Bí mật vườn X”
Tỷ như tiểu cô nương ra đời, rồi làm sao để tự lập tự cường mà trở thành một thầy thuốc giỏi ở trong cung, cuốn này gọi là “X Trường Kim”.
Tỷ như một thiếu nữ từ tương lai chuyển kiếp tới một triều đại nào đó, cứ dây dưa bất định giữa Tứ gia và Bát gia, cuốn này là “Cung Tỏa X ngọc”.
Lại tỷ như…
Trong lúc rảnh rỗi trò chuyện tán gẫu, Tây Vương mẫu, minh chủ của Liên hiêp phụ nữ thiên cung tỏ ra rất hài lòng với Ty Mệnh Tinh Quân, nói với Cửu Khuyết: “Đừng để con bé hổi phục, cứ để thế này là tốt rồi.”
Tiệc bàn đào của Vương Mẫu, các chúng tiên sẽ dâng lên bảo vật, Ty Mệnh thì cho ra bài tập nhảy ngựa giảm cân gây ra bao sóng to gió lớn, vì ham thích người đẹp nhỏ xinh mà chúng tiên vô cùng thích thú bắt chước theo. Ty Mệnh gọi cái này là “GangNam style”.
Bàn tay cầm cây quạt trắng của Cửu Khuyết run lên một cái, cười gượng nói: “Sao lại là Giang Nam.”*
(Chữ ‘giang’ này có nghĩa là hậu môn, ‘giang nam’ mà Cửu Khuyết nói nghĩa là hậu môn đàn ông.)
Ty Mệnh đảo đôi mắt lấp lánh, nàng hiểu y không biết tiếng Anh, “Đây là điệu nhảy dành cho Cửu Khuyết Thần Quân đó.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi ửng hồng như cánh sen, xấu hổ ngượng nghịu nói: “Người ta nằm mơ cũng thấy bạo hoa cúc của huynh đó.”
Cây quạt trong tay Cửu Khuyết suýt thì rơi xuống. Tóm lại cuộc sống Thiên thượng coi như là nhàn nhã…lại thú vị.
Khép lại câu chuyện của Ty Mệnh mà ít nhiều gì Thái tử Trọng Lam cũng đã từng nghe nói, Cửu Khuyết đang ngồi trong đình nhỏ gỗ bạch đàn đọc xong cuốn sổ nhỏ cuối cùng mà than vắn thở dài, làn nước lăn tăn gợn sóng, hoa bồ đề trắng xóa đang kỳ nở rộ.
Mười dặm mặt hồ lăn tăn, Cửu Khuyết phe phẩy cây quạt thở dài nói: “Tranh thủ thời gian đưa nàng tới gặp chút, bồ đề ở Tam Thập Lục Thiên này là nở đẹp nhất, viện lạc cũng tao nhã nhất, Đế quân cũng không đến mức như vậy, mà Điện hạ lại xa xỉ như thế đấy.”
Thái tử ngồi dối diện với hắn nhấp một ngụm trà, tay áo đen với hoa văn hình rồng ánh lên sắc vàng chói: “Huynh cũng để tâm tới nàng đấy chứ.”
Cửu Khuyết cười một cái: “Từ khi nàng ngã từ đám mây xuống thì cứ thế dây dưa như vậy thôi.”
“Vậy không đúng ý huynh sao?” Giọng điệu Thái tử nhàn nhạt ung dung, “Trước kia huynh dùng đủ cách vun đắp cảm tình, mà nàng luôn lạnh lùng từ chối hết còn gì.”
Cửu Khuyết phẩy quạt, khóe miệng nhếch lên, “Điện hạ nói quá rồi, dùng đủ cách để vun đắp cảm tình….không tới mức ấy đâu.”
Nói rồi ánh mắt nhìn về phía mặt hồ, nói chẳng hề kiêng nể: “Cho tới giờ tiên nga vô số, tính tình nàng lại thanh lãnh, diện mạo cũng hợp ý ta nữa, nhưng giờ nàng lại thay đổi…
Huynh cũng biết nàng giờ không phải là Ty Mệnh trước đây nữa rồi, nếu là nàng sẽ không rời đi nữa, như hiện giờ là được rồi.” Thái tử nhếch khóe môi, Cửu Khuyết cười nói tiếp: “Thiên thượng này không như Điện hạ nhìn thấy đâu, nếu Điện hạ nếm trải tư tình sẽ hiểu được tư vị trong ấy thôi.”
[Ba]
Thiên Quân Thái tử Trọng Lam, luôn ở một mình trong Trùng Hoa cung, hắn một trăm tám mươi ngàn tuổi, năm mươi ngàn tuổi đã trải qua Thiên kiếp, được phong làm Thượng thần, tiên lão bấm tay tính một chút, hắn coi như là người trẻ tuổi nhất trong vạn vạn Thượng thần thời ấy.
Hắn biết nhân gian có một chốn bồng lai tiên cảnh thông qua một cuốn sổ. Hắn khẽ nhíu nhíu mi, chuyện này, hình như Cửu Khuyết từng có lần vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm nhắc đến rồi.
Một cánh rừng hoa đào ở bắc Cửu Châu, rộng mười dặm, đào là loại hoa nở vào mùa xuân, tháng ba hoa nở rộ phủ kín cả mặt đất, sương khói màu hồng phấn ấm áp mà huyên náo như màu phấn thiếu nữ, khiến làng mạc thôn xóm nhàn nhạt nơi đây nhuộm thứ ánh sáng rực rỡ tươi đẹp.
Tiên Thổ địa nói rằng, nơi này có một vị thần Hoa.
Nói là Thần Hoa thì thật nực cười quá, tiên thần dù sao cũng có sự khác nhau, Thần thánh phương nào mà có thể đạt đến thượng giới, được gọi một tiếng Thượng tiên đã là vô cùng tôn kính rồi.
Hắn nhớ gần đây không có Thần tộc nào hạ phàm đầu thai cả, sao cư dân ở trấn Hoa Đào này cứ đời nọ truyền đời kia tôn xưng nàng lên vậy, Thần Hoa cơ đấy.
Lấy được danh tiếng này, vậy mặt mũi Bách Hoa tiên Dao Đài biết để vào đâu chứ.
Trong lúc rảnh rỗi hắn bèn hạ phàm điều tra, rừng đào mềm mại mà yên tĩnh, sinh trưởng xanh um tươi tốt, những cánh hoa mập mạp rơi đầy trên bờ vai và quần áo, đi vào trong một chút thì nghe thấy tiếng nói hờn dỗi phá vỡ sự tĩnh lặng.
“Ôi chao, nặng chết mất.”
Hắn theo phía tiếng nói nhìn lại, trong rừng đào trùng điệp xuất hiện một cô gái đang cố hết sức để kéo nước lên khỏi miệng giếng. Nàng mặc một bộ quần áo tay bó màu hồng phấn, mái tóc dài được búi lên của nàng cũng là màu hồng phấn.
Trọng Lam hơi nhíu mày dừng lại, phát ra màu sắc như vậy, hẳn chính là con yêu tự nhận tiên căn kia thôi.
Nếu cô ta thi triển yêu pháp đầu độc trăm họ tôn thần…, nghĩ đến đây trong mắt Trọng Lam lạnh lùng, khẽ nâng ngón tay lên.
Một luồng thần tức thổi qua, cô gái lau mồ hôi ngẩng lên, mà trong mắt Trọng Lam là đang vênh mặt, đào non làm rạng ngời sắc hoa, nàng mỉm cười rực rỡ tựa mười dặm rừng đào nở rộ. Nàng nhìn ngó xung quanh, cuối cùng dôi mắt thanh tú lóe lên một cái, nhìn chằm chằm vào Trọng Lam: “Này, huynh lại đây!”…
Về sau Trọng Lam nhớ lại, một trăm tám mươi ngàn năm qua, người nói chuyện với mình như vậy, nàng ấy là người đầu tiên.
Trước mặt mình cười chói mắt khoe khoang như vậy, nàng cũng là người đầu tiên.
Trọng Lam nhìn Diệp Thanh Hoa, nàng tung tăng chạy đến chỗ mình, những lọn tóc bay bay, đôi mắt sáng xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần, còn cả đôi môi căng mọng và chiếc mũi nhỏ xinh nữa. Nàng cười, trong đôi mắt như có ánh sáng lấp lóe vậy.
Hoa cỏ mùa xuân dẫu đẹp, cũng chỉ như vậy thôi. Từ xưa tới nay, có hai loại yêu không nên đụng vào.
Đó là hồ yêu và hoa yêu. Diện mạo xinh đẹp, quyến rũ và rất thơm, sắc hương mềm mại nổi bật, đôi mắt đẹp khẽ cười một tiếng thôi chính là đoạn trường.*
(Tức cỏ đoạn trường, một loại cỏ độc, ở Việt Nam biết đến với tên gọi là lá ngón. Ở đây ý muốn nói, nụ cười ấy tương đương với liều thuốc độc.)
[Bốn]
Hắn không nói ra thân phận của mình, chỉ bảo rằng mình là người nơi khác lưu lạc tới nên tạm thời ở đây thôi, nhưng thần xui quỷ khiến thế nào hắn lại nói tên thật với nàng, tiếc rằng nàng ta cũng chẳng hề hay biết, cứ ngày ngày gọi hắn là Tiểu Hắc mà lớn tiếng sai bảo. Sai bảo thì hắn làm này làm kia, đến tối dọn quầy lại mời hắn uống rượu, tùy tiện chơi oẳn tù tỳ uống rượu với gã thợ săn trấn trên, nàng ta thích uống rượu, nhưng tửu lượng rất kém, lần nào cũng đều là hắn cõng nàng về cả.
Hắn nhìn khuôn mặt cố tỏ ra già dặn nhưng rất đỗi ngây thơ của nàng, cảm thấy cuộc sống chẳng có gì thú vị nên thỉnh thoảng đổi khẩu vị một chút cũng hay, kết quả là nàng sai hắn làm gì hắn cũng chẳng từ chối. Hắn thầm nghĩ, nếu ngày nào đó Thổ địa mà nhìn thấy chắc sẽ rớt cằm mất thôi.
Sau một thời gian ở cùng nàng, Trọng Lam cảm thấy, trước khi cô gái này hóa thành yêu thì cây đào nguyên thân của nàng nhất định là bị ngập trong nước, nếu không sao nhìn lại không đáng tin như vậy chứ.
Hỏi ra nàng còn là trấn trưởng trấn Hoa Đào kiêm chủ cửa hàng bánh hoa đào trên trấn nữa. Bánh hoa đào nàng làm bán rất chạy, bánh mềm mềm màu hồng nhạt thơm mùi gạo thoang thoảng, cắn một miếng có ngó sen non rờn bên trong, nó đã trở thành đồ ăn sáng và quà vặt của đám trẻ nhỏ những lúc rảnh rang.
Trên trời cũng không có chuyện gì, hắn bèn ở lại một thời gian, cảm thấy nàng chẳng khác gì so với người phàm trần cả. Nếu nhất định phải nói có gì khác, vậy thì chắc là diện mạo xinh đẹp tỏa sáng và tác phong không giống những cô gái bình thường khác mà thôi. Lúc trước có một con gấu đã làm rất nhiều người đàn ông trong trấn bị thương, nàng vuốt ống tay áo lên lộ ra hai cánh tay thon dài trắng nõn, một giờ sau đó thì xuống núi dẫn theo một con gấu đen cao to hơn hai người bị trói lại, dẫn vào phòng khám bệnh của đại phu.
Mọi người chen nhau xúm lại xem, vóc người nàng nhỏ nhắn, quay đầu nói với con gấu lớn: “Những người bị mi cào đều ở bên trong đấy, mi tự đi nói xin lỗi họ đi.”
Con gấu cúi đầu ngấn lệ nhìn nàng, kêu một tiếng.
Nàng lại nói: “Đừng có giả vờ khóc lóc, một mình mi khiến họ rơi xuống sông cả còn gì.”
Con gấu lại kêu một tiếng nữa, ấm ức lê thân người khổng lồ đi vào, từ đó đến nay thường xuyên có thể gặp cảnh một con gấu đen to lớn kéo xe hàng ra ra vào vào thôn, mặt mày rạng rỡ. Trọng Lam câm nín.
Ở cùng Diệp Thanh Hoa còn có hai cô gái nữa, một cô gái váy trắng buộc tóc cao tên là Hoài Nguyệt, tính tình chững chạc hơn, nhưng đạo hạnh kém hơn so với Diệp Thanh Hoa một chút. Hoài Nguyệt vẫn gọi nàng ấy là tỷ tỷ.
Người còn lại là một tiểu cô nương được đặt tên là Mã Gia, là một tiểu yêu không nổi lắm, pháp lực yếu ớt, ngay cả hình dáng con người cũng là do Diệp Thanh Hoa điểm hóa, tên cũng do nàng ấy đặt.
Mã Gia là theo tiếng Phật, thỉnh thoảng hắn có hỏi thì nàng chỉ bảo rằng: “Bởi vì đây là tên kếp sau của muội ấy.”
Khi ấy nàng đang cúi mặt, trên bếp lửa rừng rực đang đun một nồi nước sôi, hắn bị nàng ra lệnh cưỡng chế làm người quạt lửa bên cạnh. Diệp Thanh Hoa cảm thấy hắn nhìn yếu đuối chắc cũng chẳng làm được việc gì nặng, mỗi lần giao việc cho hắn cũng toàn là những việc nhỏ, không tốn sức. Trong lòng Trọng Lam cũng hiểu, nàng làm vậy là ngụy trang cho việc thu nhận hắn, để hắn danh chính ngôn thuận ở lại đây mà không cảm thấy áy náy mà thôi. Động cơ là tốt, nhưng thật ra căn bản hắn cũng chẳng cảm thấy áy náy gì.
“Mã Gia là một tiểu yêu, tuổi thọ của muội ấy không kéo được dài, sống vài đời cỏ cây nữa mới được, đây là tên người kiếp đầu tiên của nàng ấy đấy.”
Trọng Lam hờ hững, “Muội có vẻ tường tận nhỉ, cái gì cũng dự đoán được chuẩn.” Mái tóc dài màu hồng của cô gái được búi hết lên, lộ ra cần cổ trắng ngần, da thịt trên mặt vì mồ hôi mà nhìn như ngọc ngâm trong sương mù. Hắn lặng lẽ nhìn nàng một hồi, rồi chợt di dời tầm mắt, yết hầu hơi dãn ra.
Diệp Thanh Hoa vẫn hồn nhiên không biết mỉm cười với hắn. Người con trai trước mặt mặc một thân quần áo đen, khuôn mặt trắng bóc trầm tĩnh, ánh mặt trời ban chiều tỉ mỉ chiếu theo đường nét tuấn tú của hắn, đôi mắt hắn như lửa rực, khớp xương đốt ngón tay và cổ tay cũng trắng bóc rõ ràng. Diệp Thanh Hoa nghĩ nàng đúng là có phúc, lại nhặt được một kẻ đẹp đẽ thế này, bao nuôi hắn miễn phí nàng cũng bằng lòng.
“Đúng vậy, bởi vì sống lâu mà, thế nên người trong trấn đều bảo ta liệu sự như thần đấy.” Trọng Lam thấp giọng, “Chuyện này không nói bừa được đâu.”
Diệp Thanh Hoa cười, “Sao chứ, sẽ bị sét đánh à? Những vị tiên thần ở mãi trên cao kia, chúng ta là yêu, có mạnh đến mấy thì cũng vẫn là yêu, tiên thần gì đó, dù chúng ta có mạnh ngang họ thì cũng vẫn cứ bị khinh bỉ xóa bỏ thôi.”
Nàng vừa dứt lời, cảm thấy sống lưng lành lạnh, nhìn sang, người con trai bên cạnh ánh mắt u ám mà yên lặng. Diệp Thanh Hoa cười rộ: “Huynh đừng nóng, cứ coi như ta nói bừa đi, nước sôi rồi, mau nhấc ra đi.”
/66
|