Ngôn Hi đã đi, cô tận mắt nhìn thấy chiếc xe đó lao vút đi. Anh đi đến một nơi không liên quan gì đến cô, không còn muốn biết nữa.
Cuối cùng, đến cả cô cũng đã bỏ rơi anh.
Ngôn Hi, đây là điều anh muốn đúng không? Em đã cho anh làm điều đó, anh có vui không?
Khi tiễn ông Ngôn Định Bang quay lại Mỹ, cô đã cười và nói với người đàn ông đó: Bác Ngôn, bác cứ về Mỹ đi ạ, sau khi chuyển đồ đạc xong, cháu sẽ gửi chìa khoá qua đường bưu điện.
Ông Ngôn nhìn cô, ánh mắt trịu nặng và có chút gì đó không nỡ.
Còn người đàn bà kia thì quay lưng vào tất cả mọi người, nói thầm với cô: Ôn Hoành, cảm ơn cháu đã giúp cô một việc lớn. Hoa mai thơm ngát, đồ trang sức lấp lánh, nụ cười đó dịu dàng vô cùng.
A Hoành mỉm cười bình thản, nói: Cô đừng quên trong tay cháu còn có cái gì nhé?
Bà Lâm Nhược Mai mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ hiền từ. Nếu cô nói món đồ mà cháu đang cầm không đáng giá một xu trước mặt nhà họ Lục, cháu có tin không?
Trái tim A Hoành như bị ai đâm đau nhói, cô đáp: Mặc kệ thôi.
Tất cả mọi thứ đều mặc kệ thôi.
Sự kiên trì và quyết đoán của cô tựa như một chuyện cười.
Từ quá khứ tới hiện tại là cười cho người khác nghe. Từ hiện tại quay trở về quá khứ là cười cho mình nghe.
Chỉ là một trò đùa không hơn không kém.
Tư Hoán thu dọn đồ đạc giúp cô, người nhà họ Ôn sống ở nhà họ Ngôn thì coi là gì nhỉ?
Sau khi biết được thông tin, Tân Đạt Di lao ngay đến. Cậu ta túm chặt cổ tay A Hoành, mắt đỏ hoe, răng nghiến ken két, dáng vẻ như muốn giết người đến nơi.
Tại sao?
A Hoành không biểu lộ cảm xúc, cô bình tĩnh nhìn cậu ta, gần như muốn bật cười. Tại sao gì chứ?
Mặc dù anh chàng này từ trước đến nay luôn bộp chộp, nhưng đối với bạn chí thân của mình thì luôn hết sức nhường nhịn. Cậu ta đã quen với việc trân trọng tình bạn, thế nên, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, cậu ta sẽ không bao giờ nói một câu nặng lời với bạn bè. Nhưng bây giờ, cậu ta đã giận thật, cậu ta túm chặt cổ tay A Hoành và rít lên: A Hoành, cậu chẳng xứng đáng làm bạn gì cả! Đó là Ngôn Hi, Ngôn Hi, cậu hiểu không? Đó không phải là con chó hay con mèo, không phải thứ cậu thích thì trêu đùa một, hai ngày, không thích thì quẳng ra ngoài cửa, đó là một người đang sống sờ sờ, cậu hiểu chưa?
Tư Hoán cau mày, nói: Đạt Di, cậu lảm nhảm gì vậy?
Lông mày Tân Đạt Di cau tít lại. Mẹ kiếp, cậu là thằng không có tư cách nói chuyện nhất, cậu cút ngay! Cậu cứ ôm cái họ Ôn và sống nhàn tản suốt đời đi! Cậu ta hơi phổi bò, nhưng phổi bò không có nghĩa là đầu óc không có suy nghĩ.
Sắc mặt Tư Hoán hết đỏ lại tái, nhưng vì đuợc dạy bảo đến nơi đến chốn nên đac kiềm chế được.
A Hoành hất tay Tân Đạt Di ra, mỉm cười, nói: Tân Đạt Di, cậu đừng có gây chuyện nữa, tớ đang rất bận, cậu về trước đi, có chuyện gì thì hôm nào nói sau.
Tân Đạt Di cười mỉa mai. Hay lắm! Đây chính là người Ngôn Hi cưng như trứng mỏng. Cậu giỏi lắm, ngậm miệng ăn tiền, cao sang lịch sự!
A Hoành mỉm cười, nói tiếp: Tân Đạt Di, cậu tốt bụng như thế, sao cậu không ngăn cha Ngôn Hi lại? Giữ anh ấy ở lại là hợp cậu quá riồi, cả làng cùng vui mà?”
Tân Đạt Di sững lại.
Tại sao hai năm trước không thể, hai năm sau vẫn khong thể? Nói như thế chẳng khác nào cậu ta là người quyết định việc này, cậu ta quyết định thế nào thì phải như thế.
Một lúc sau, mắt Tân Đạt Di đỏ hoe. “Lão tử cũng muốn chứ! Nhưng ngoài cậu ra, người khác dù tốt thế nào đi nữa cũng làm được gì?”
Đồ đạc của cô đã được chuyển đi tương đối.
Phòng cô ở tầng hai, ngoài cửa sổ không có bóng cây che, nhiều ánh nắng nhất.
Tư Hoán nhìn phòng cô, nói với vẻ áy náy: “A Hoành, em phải chịu khổ rồi, anh nhớ em ghét nhất là phòng có nhiều ánh nắng.”
A Hoành chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Ngày hôm đó, có một người cười rất ấm áp và nói: “A Hoành, em thích ánh nắng, thích màu đen, màu trắng, màu lạnh đúng không?”
Chuyện từ lâu lắm rồi, lâu đến mức gần như không nhớ nữa.
Tư Hoán khẽ vỗ vai cô, cười để lộ má lúm đồng tiền. “Ở nhà mẹ đã sắp xếp phòng ốc cho em và đợi em về rồi. Còn lại ít đồ lặt vặt, mấy hôm nữa đến dọn nốt.”
A Hoành nhìn lên tường, hình người tí hon với đôi tai thỏ đã mờ từ lâu, rồi cô mỉm cười, quay sang Tư Hoán, nói: “Về... thôi.”
Trước đây, cô luôn cảm giác rằng căn phòng này rất nhiều đồ đạc, rất ồn ào, bây giờ nhìn lại, hóa ra chỉ là ảo giác.
Cô đã về, mẹ rất vui vì điều đó, bà nắm tay cô, nói đủ mọi chuyện. Cô cảm thấy từ trước đến giờ mình luôn hiếu thảo với mẹ, biết cách phụ họa những điều mẹ nói, nên mẹ chuyện trò rất rôm rả.
Sắc mặt Tư Nhĩ thì rất khó coi, cô ấy đã mấy lần đưa mắt lườm cô.
Cách đây không lâu, cô cũng đã nhìn mẹ và Tư Nhĩ với ánh mắt đầy ghen tị như vậy.
Trước đó, hồi còn ở Ô Thủy, cô luôn nghĩ mình rất chín chắn, rất người lớn, giúp cha mẹ được nhiều việc, chăm sóc được Tại Tại. Thế mà mấy năm ở đây, lại chẳng thấy mình lớn hơn được chút nào so với ngày trước.
Cô nhìn Tư Nhĩ và cũng học được cách cầm tay Tư Nhĩ đầy vẻ thân thiện trước mặt mẹ. Tuy nhiên, sau lưng lại không học được cách buông tay.
Ôn Tư Nhĩ chỉ làm được một nửa, còn cô đã làm là phải đủ các bước.
Ôn Tư Nhĩ mỉa mai: “Ôn Hoành, cậu giả vờ khéo nhỉ, cậu không thấy giả tạo à?”
A Hoành cười rất bình thản. “Đúng vậy, tớ không giả vờ thật khéo để đuổi cậu ra khỏi nhà họ Ôn thì làm sao yên tâm được?”
Tư Nhĩ sầm mặt, “hứ” một tiếng rồi chui vào phòng Ôn Tư Hoán.
A Hoành vẫn tủm tỉm cười.
Ôn Tư Nhĩ vừa biết chơi piano vừa múa ba lê giỏi, vừa được lòng mọi người trong nhà họ Ôn, Ôn Hoành thì không làm được điều đó. Tuy nhiên, năm nào Ôn Hoành cũng lọt vào top 3 học sinh xuất sắc nhất khối, tính tình hiền hòa, mang trong người dòng máu của nhà họ Ôn, Ôn Tư Nhĩ làm sao làm được điều đó?
Cùng mang họ Ôn, ai kém ai bao nhiêu?
Không biết sự so đó của mình lúc này từ đâu mà ra, giống như việc không biết vì sao lại có sự cam phận ngày trước?
Con người luôn luôn thay đổi.
Lại ba tháng nữa trôi qua. Tiết trời tháng Tám vô cùng ngột ngạt.
/135
|