Typer: dohuyenrua
Bình thường, vào sáng thứ Ba hằng tuần, sinh viên năm thứ hai Học viện Y trường Đại học Z sẽ học môn nguyên kí y học bốn tiết liền. Giảng viên là Giáo sư Lý nổi tiếng nghiêm nhất học viện, mặc dù là phụ nữ nhưng trình độ của Giáo sư Lý rất cao, đủ để tất cả mọi người trong học viện đều phải cung kính gọi hai tiếng “tiên sinh”.
Số sinh viên lọt vào mắt Giáo sư Lý không nhiều, hầu hết trong số đấy đều đã trở thành những bác sĩ giỏi. Còn có một người chưa tốt nghiệp, chính là sinh viên tài năng Cố Phi Bạch được trường Đại học Z công nhận.
Giáo sư Lý nói Cố Phi Bạch hoàn toàn có đủ khả năng hoàn thành khoá học kéo dài bảy năm liên tiếp vào năm hai mươi tuổi, kết quả năm ngoái Cố Phi Bạch vốn định xin tốt nghiệp trước nhưng không biết vì lí do gì mà ở lại.
Sau một thời gian bàn tán xôn xao, sinh viên Học viện Y vẫn liếc về phía A Hoành với ánh mắt đầy ẩn ý. Chắc hẳn là cô nàng lo xa, sợ vị hôn phu trẻ trung, khôi ngô tuấn tú bị các cô nàng trong bệnh viện túm mất nên kéo dài được ngày nào hay ngày đó. Dù gì thì số người muốn công phá tàu Titanic hào hoa, lạnh lùng cũng không phải là ít.
Giáo sư Lý biết chuyện này thì cũng có vài lời chỉ trích đối với cậu học trò cưng của mình, trong giờ học cũng để ý đến A Hoành nhiều hơn, cảm thấy cô chỉ là một sinh viên bình thường, trong lòng càng thất vọng, nhưng vì Cố Phi Bạch nên cũng có ý định tạo điều kiện cho A Hoành, vì vậy mà yêu cầu dành cho cô rất cao. Nhưng A Hoành vốn là người thích thoải mái, tự do, cách làm này khiến cô cảm thấy vô cùng áp lực.
Hôm nay, A Hoành lại không trả lời được câu hỏi Giáo sư đưa ra trong giờ học.
Giáo sư Lý chỉ gọi cô lên văn phòng rồi than: “Phi Bạch thường nói với tôi rằng, ngày trước kiến thức về dược lí của em sâu tới mức cậu ấy cũng muốn so tài với em. Nhưng những biểu hiện của em ngày hôm nay trên giảng đường khiến tôi cảm thấy đó chỉ là một chuyện đùa không hơn không kém. Chẳng lẽ con gái khi nhỏ thì thông minh, lớn lên lại chỉ có thể trở thành nhân vật thường thường bậc trung thôi ư?”
A Hoành thấy môi khô khốc nhưng vẫn phải cố gượng cười, nói: “Thưa Giáo sư, em muốn đi vệ sinh ạ.”
“Thôi em đi đi, từ sau tôi sẽ không làm khó em trên giảng đường nữa.” Giáo sư Lý thở dài, xua tay ra hiệu cho cô ra ngoài với vẻ mặt khó coi.
Về đến phòng, A Hoành lặng lẽ kéo một chiếc va li da từ dưới gầm giường ra, sau đó vào nhà vệ sinh, chốt cửa, ngồi trên bồn cầu rất lâu. Lúc chui ra, cô lại tiếp tục mỉm cười.
Chị hai nhìn chiếc va li của cô, hỏi: “Trong đó có của quý gì mà thấy cậu giấu giấu giếm giếm hơn năm rồi?”
Chị ba cũng tò mò. “Đúng đấy, rốt cuộc là cái gì, cho các chị ngó với.”
A Hoành mỉm cười, đáp: “Thứ tớ dùng khoản tiền lương làm thêm đầu đời để đổi lấy.”
Chị tư vốn ít nói, đang đọc sách cũng phải ngẩng đầu lên, hào hứng hỏi: “Cái gì vậy?”
A Hoành liền ngồi xuống, đẩy chiếc va li vào trong, bình thản đáp: “Không có gì cả, một tấm vé, một bộ quần áo và… một bức tượng gỗ.”
Chị năm ngồi trên giường rung chân. “Tổ hợp này cũng lạ nhỉ. Vé tàu, quần áo, tượng gỗ, hoàn toàn không phù hợp với phong cách mà kiểu tư duy cục sắt như cậu nghĩ ra được.”
Chị cả Vô Ảnh liền cười. “Lần đầu tiên A Hoành đi làm thuê việc gì?”
A Hoành dựa lưng vào bức tường lạnh cóng, cười cười đáp: “Mọi người có biết những người khóc thuê trong đám ma không, con cháu không khóc được liền nhờ một vài người khoác hộ áo tang và rơi nước mắt hộ, khóc một giờ được năm mươi đồng, đắt giá lắm!”
“Dư nước mắt đến vậy hả?” Bọn họ tò mò.
A Hoành liền đáp: “Thế nên khóc chán rồi, kiếp này chắc chỉ còn cười được thôi.”
Cô quỳ trước linh cữu của cha người khác, khóc nức nở, lúc người ta khiêng linh cữu, cô còn ôm chặt lấy không chịu cho khiêng đi, con cháu nhà kia liền kéo cô, nhắc: “Quá đà rồi, ê, quá rồi!”
Cô liền buông tay ra, mười ngón tat đều dính cái gì đỏ đỏ au. Mắt cô sưng húp, nhìn loáng thoáng hình như là sơn đỏ.
Lúc mua vé tàu, nhân viên bán vé nhận tiền mà giật bắn mình: “Cô bé này vừa giết người về à?”
Cô ngơ ngác một lúc, kiếm tra mới thấy tay đỏ choét. Sau đó, cô ôm chiếc va li duy nhất nhìn đám đông, run rẩy nói: “Cô ơi, cho cháu một tấm vé, cháu cầu xin cô đấy.”
Thực sự đây là lần cuối cùng cô ngửa tay xin người khác. Vì đã mất đi cái gọi là lòng tự trọng nên không còn sự lựa chọn nào khác.
Và thế là, có ai còn nhớ đến anh chàng đẹp trai, có ai còn mong muốn bước vào trái tim anh chàng đó nữa không. Một thời phong hoa tuyết nguyệt, cuối cùng chẳng đem lại kết quả gì.
Ngày hôm đó, ánh nắng gay gắt, ga tàu xơ xác, tồi tàn hơn rất nhiều so với ba năm về trước.
Cô cuống cuồng bỏ trốn.
Người dàn dựng chương trình nói: “Cậu Lục của chúng tôi bảo những tấm ảnh thể hiện sự gợi cảm sẽ được chụp cuối cùng.”
Sau đó, nhiếp ảnh gia Lijima không nói gì nữa.
Thực tế đã chứng minh, những kẻ có tiền nghiễm nhiên được làm anh cả.
Thực ra một nửa dân số Trung Quốc đều có tâm lí thù hằn sự giàu có, ngày ngày đặt câu hỏi tại sao anh chàng họ Lục ăn cơm không bị nghẹn chết, uống nước không bị chết đuối, lái xe không gặp tai nạn. Và thế là ngoài phái BG trung thành trong tác phẩm này, kẻ thù của cậu Lục vẫn nhiều không đếm xuể.
Còn cậu Ngôn của chúng ta thì sao, cũng là như vậy thôi, sở dĩ cậu có thể nấp dưới chiêu bài DJ Yan lừa đảo khắp nơi mà không ai phát hiện ra tám đời tổ tông nhà cậu, chủ yếu là do cha cậu, ông cậu mặc dù không nổi đình nổi đám như cậu, nhưng cái gọi là Ngôn đảng vẫn nhiều không kể xiết, dúi tiền cho toà soạn, đài phát thanh không biết mệt mỏi.
Scandal chứ còn gì nữa.
Con cháu của các nhân vật nổi tiếng suốt ngày xuất hiện trên đài phát thanh khuyên người ta đừng tự tử, đừng li hôn, ngày ngày uống hai cốc nước pha mật ông sẽ không bị táo bón, đây là hiệu quả gì vậy?
Chú Lý gọi điện thoại cảnh cáo Ngôn thiếu gia, Ngôn thiếu gia nói: “Thôi thế này vậy, muốn để cháu không bị mất mặt nữa thì mọi người cho cháu năm triệu nhân dân tệ để cháu mở công ty, khi cháu có tiền, có vợ, nổi tiếng rồi sẽ đối đầu với Lục Lưu, đảm bảo không làm mất mặt nhà họ Ngôn đâu, thế có được không?”
Chú Lý xót ruột, bịt điện thoại, ngoái đầu lại nói: “Thủ trưởng thấy con cháu nhà mình có tội không kìa, ghen tị với nhà họ Lục.”
Cụ Ngôn nói: “Ta là quan liêm khiết, không có quyền cũng chẳng có tiền.”
Ngôn Hi: “…”
Cúp máy điện thoại công cộng, Ngôn Hi quay ra vỗ vai Trần Vãn, nói: “Tiền xu tôi mượn cậu, mai tôi trả nhé.”
Hôm nay quả là không may, điện thoại lại hết pin.
Trần Vãn nhìn Ngôn Hi, hỏi: “Cậu Ngôn tin tưởng em quá, không sợ em tiết lộ với báo chí thân phận của của cậu ư?”
Ngôn Hi hỏi: “Cậu có làm thế không?”
Trần Vãn liền lắc đầu: “Đương nhiên là không ạ.”
Ngôn Hi cười cười, nói: “Đúng là một em bé ngoan, xem ra các em bé ngoan đều có dáng vẻ rất giống nhau.”
Trần Vãn nói: “Có phải cậu thấy em quê mùa lắm không?”
Ngôn Hi so vai bước đi, đáp: “Đâu có, lão tử thích nhất là những em bé ngoan, không đòi hỏi, không ý kiến, nói cái gì tin cái đó, ngoan lắm.”
Trần Vãn sững lại một lát rồi chuyển sang chủ đề khác: “Đừng cho Tiểu Khôi ăn quá nhiều xương, dễ mắc chứng khó tiêu.”
Ngôn Hi bước về phía chiếc xe Ferrari màu vàng chát ngoài bãi đỗ, đưa chiếc giỏ đựng Tiểu Khôi cho Trần Vãn rồi cười lớn.
“Thôi, giao cho em bé ngoan nuôi nhé. Chúng ta sẽ phải hợp tác trong ba tháng đúng không nhỉ, sau ba tháng trả lại khổ chủ nhé!”
Trần Vãn ngẩn tò te.
“Cậu tin tưởng em như vậy ư?”
Ngôn Hi cười cười, hỏi: “Tôi có lí do gì để không tin không?”
Sau đó, Ngôn Hi mở cửa, cởi chiếc áo com lê màu lam, vứt ra ghế sau, nhấn ga, xoay vô lăng, bật nhạc Rock rồi cho xe lao vút đi.
Ngày mai gặp nhé!
Tiểu Khôi nước mắt thành sông.
Mẹ kiếp, nói bán là bán, đứa trẻ không có mẹ chỉ là rơm là rác!
Trong buổi công bố mùa thu của tập đoàn họ Lục, lúc trình diễn trên sàn, MC duyên dáng Sở Vân bị nhà đài đẩy ra cướp diễn đàn, nhìn thấy Ngôn Hi liền che miệng cười lén.
Ngôn Hi mặc com lê, tranh thủ lúc giải lao liền ngồi xổm trên sàn catwalk, tròn mắt nhìn cô gái phía dưới.
“Ê, Sở Vân, em cười gì vậy?”
Cô liền đáp: “Ngôn Hi, may mà em biết bình thường anh là người thế nào, nếu không thực sự chỉ muốn cướp anh về nhà.”
Ngôn Hi: “Thôi đi nàng, đến cơm còn không biết nấu, cướp lão tử về nhà để lão tử chết đói à?”
Sở Vân và Ngôn Hi quen nhau khi làm chương trình phỏng vấn, Sở Vân nói mấy câu khách sáo khen Ngôn Hi rằng: “Thật bất ngời, trông DI Yan như chàng Đông Gioăng được tạo ra từ photoshop.” Ngôn Hi nhướng mày, nói: “MC Sở Vân vui tính thật đấy, em có thể dùng photoshop để tạo ra một người đẹp trai như anh không?”
Sở Vận hậm hức nghiến răng ken két, nhưng hai người trông rất đẹp đôi, thường xuyên làm chương trình với nhau nên dần dần cũng gần gũi hơn.
Mấy hôm trước, Ngôn Hi đến nhà Sở Vân lấy cuốn lời thoại, bị đám phóng viên chụp được và đưa lên trang nhất.
Một anh chàng trẻ tuổi nhang nhác DJ Yan ra vào nhà Sở Vân, tin sốt dẻo!
Một cô MC xinh đẹp, mộy DJ quý tộc. Đúng thời điểm hai người đang nổi như cồn.
Không nằm ngoài dự đoán, fan hâm mộ của hai người kẻ la người rủa, chỉ trong nháy mắt máu chảy thành dòng trên internet.
Ngôn Hi lên sóng phát thanh giải thích: “Tôi và Sở Vân chỉ là bạn bè.”
Trong lúc làm chương trình, Sở Vân cười giải thích: “Tôi và Ngôn Hi chỉ là bạn thân.”
Vì lời khai không thống nhất nên trên mạng lại nổi cơn cuồng phong, cuối cùng, vì Ngôn Hi nhận lời case của tập đoàn họ Lục nên mới đánh lạc hướng được công chúng.
Lúc này, hai người nói chuyện với nhau, đám phóng viên đứng xung quanh đều dỏng tai lên nghe.
Không may, Lục Lưu bước lên, cười bình thản và nói với Sở Vân: “Cô Sở là khách quý của tôi, cố gắng đóng góp nhiều ý kiến nhé!”
Sở Vân liền cười: “Không dám, không dám, từ trước đến giờ lễ công bố của tập đoàn họ Lục luôn luôn hoàn mĩ mà, hôm nay có DJ Yan hỗ trợ thì càng tuyệt vời hơn.”
Lục Lưu đưa tay kéo Ngôn Hi đứng dậy, vỗ vai anh, động tác rất tự nhiên, gần gũi. “Đúng là DJ Yan rất ổn, nhưng trên thực tế lần này người được chúng tôi chú tâm giới thiệu không phải là cậu ấy mà là model hỗ trợ Trần Vãn.”
Sau đó, Lục Lưu mỉm cười bình thản, nói: “DJ Yan ngạo mạn quá, bình thường không thích đào tạo nời mới, lần này tôi phải mất rất nhiều công sức mới thuyết phục được cậu ấy đào tạo Trần Vãn.”
Trần Vãn đứng cách đó không xa, ánh mắt ấm áp, ôn hoà, rất ra dáng một chàng Đông Gioăng có phong cách nhẹ nhàng.
Dưới sân khấu, đám đông phóng viên ồ lên xôn xao.
Bình thường, vào sáng thứ Ba hằng tuần, sinh viên năm thứ hai Học viện Y trường Đại học Z sẽ học môn nguyên kí y học bốn tiết liền. Giảng viên là Giáo sư Lý nổi tiếng nghiêm nhất học viện, mặc dù là phụ nữ nhưng trình độ của Giáo sư Lý rất cao, đủ để tất cả mọi người trong học viện đều phải cung kính gọi hai tiếng “tiên sinh”.
Số sinh viên lọt vào mắt Giáo sư Lý không nhiều, hầu hết trong số đấy đều đã trở thành những bác sĩ giỏi. Còn có một người chưa tốt nghiệp, chính là sinh viên tài năng Cố Phi Bạch được trường Đại học Z công nhận.
Giáo sư Lý nói Cố Phi Bạch hoàn toàn có đủ khả năng hoàn thành khoá học kéo dài bảy năm liên tiếp vào năm hai mươi tuổi, kết quả năm ngoái Cố Phi Bạch vốn định xin tốt nghiệp trước nhưng không biết vì lí do gì mà ở lại.
Sau một thời gian bàn tán xôn xao, sinh viên Học viện Y vẫn liếc về phía A Hoành với ánh mắt đầy ẩn ý. Chắc hẳn là cô nàng lo xa, sợ vị hôn phu trẻ trung, khôi ngô tuấn tú bị các cô nàng trong bệnh viện túm mất nên kéo dài được ngày nào hay ngày đó. Dù gì thì số người muốn công phá tàu Titanic hào hoa, lạnh lùng cũng không phải là ít.
Giáo sư Lý biết chuyện này thì cũng có vài lời chỉ trích đối với cậu học trò cưng của mình, trong giờ học cũng để ý đến A Hoành nhiều hơn, cảm thấy cô chỉ là một sinh viên bình thường, trong lòng càng thất vọng, nhưng vì Cố Phi Bạch nên cũng có ý định tạo điều kiện cho A Hoành, vì vậy mà yêu cầu dành cho cô rất cao. Nhưng A Hoành vốn là người thích thoải mái, tự do, cách làm này khiến cô cảm thấy vô cùng áp lực.
Hôm nay, A Hoành lại không trả lời được câu hỏi Giáo sư đưa ra trong giờ học.
Giáo sư Lý chỉ gọi cô lên văn phòng rồi than: “Phi Bạch thường nói với tôi rằng, ngày trước kiến thức về dược lí của em sâu tới mức cậu ấy cũng muốn so tài với em. Nhưng những biểu hiện của em ngày hôm nay trên giảng đường khiến tôi cảm thấy đó chỉ là một chuyện đùa không hơn không kém. Chẳng lẽ con gái khi nhỏ thì thông minh, lớn lên lại chỉ có thể trở thành nhân vật thường thường bậc trung thôi ư?”
A Hoành thấy môi khô khốc nhưng vẫn phải cố gượng cười, nói: “Thưa Giáo sư, em muốn đi vệ sinh ạ.”
“Thôi em đi đi, từ sau tôi sẽ không làm khó em trên giảng đường nữa.” Giáo sư Lý thở dài, xua tay ra hiệu cho cô ra ngoài với vẻ mặt khó coi.
Về đến phòng, A Hoành lặng lẽ kéo một chiếc va li da từ dưới gầm giường ra, sau đó vào nhà vệ sinh, chốt cửa, ngồi trên bồn cầu rất lâu. Lúc chui ra, cô lại tiếp tục mỉm cười.
Chị hai nhìn chiếc va li của cô, hỏi: “Trong đó có của quý gì mà thấy cậu giấu giấu giếm giếm hơn năm rồi?”
Chị ba cũng tò mò. “Đúng đấy, rốt cuộc là cái gì, cho các chị ngó với.”
A Hoành mỉm cười, đáp: “Thứ tớ dùng khoản tiền lương làm thêm đầu đời để đổi lấy.”
Chị tư vốn ít nói, đang đọc sách cũng phải ngẩng đầu lên, hào hứng hỏi: “Cái gì vậy?”
A Hoành liền ngồi xuống, đẩy chiếc va li vào trong, bình thản đáp: “Không có gì cả, một tấm vé, một bộ quần áo và… một bức tượng gỗ.”
Chị năm ngồi trên giường rung chân. “Tổ hợp này cũng lạ nhỉ. Vé tàu, quần áo, tượng gỗ, hoàn toàn không phù hợp với phong cách mà kiểu tư duy cục sắt như cậu nghĩ ra được.”
Chị cả Vô Ảnh liền cười. “Lần đầu tiên A Hoành đi làm thuê việc gì?”
A Hoành dựa lưng vào bức tường lạnh cóng, cười cười đáp: “Mọi người có biết những người khóc thuê trong đám ma không, con cháu không khóc được liền nhờ một vài người khoác hộ áo tang và rơi nước mắt hộ, khóc một giờ được năm mươi đồng, đắt giá lắm!”
“Dư nước mắt đến vậy hả?” Bọn họ tò mò.
A Hoành liền đáp: “Thế nên khóc chán rồi, kiếp này chắc chỉ còn cười được thôi.”
Cô quỳ trước linh cữu của cha người khác, khóc nức nở, lúc người ta khiêng linh cữu, cô còn ôm chặt lấy không chịu cho khiêng đi, con cháu nhà kia liền kéo cô, nhắc: “Quá đà rồi, ê, quá rồi!”
Cô liền buông tay ra, mười ngón tat đều dính cái gì đỏ đỏ au. Mắt cô sưng húp, nhìn loáng thoáng hình như là sơn đỏ.
Lúc mua vé tàu, nhân viên bán vé nhận tiền mà giật bắn mình: “Cô bé này vừa giết người về à?”
Cô ngơ ngác một lúc, kiếm tra mới thấy tay đỏ choét. Sau đó, cô ôm chiếc va li duy nhất nhìn đám đông, run rẩy nói: “Cô ơi, cho cháu một tấm vé, cháu cầu xin cô đấy.”
Thực sự đây là lần cuối cùng cô ngửa tay xin người khác. Vì đã mất đi cái gọi là lòng tự trọng nên không còn sự lựa chọn nào khác.
Và thế là, có ai còn nhớ đến anh chàng đẹp trai, có ai còn mong muốn bước vào trái tim anh chàng đó nữa không. Một thời phong hoa tuyết nguyệt, cuối cùng chẳng đem lại kết quả gì.
Ngày hôm đó, ánh nắng gay gắt, ga tàu xơ xác, tồi tàn hơn rất nhiều so với ba năm về trước.
Cô cuống cuồng bỏ trốn.
Người dàn dựng chương trình nói: “Cậu Lục của chúng tôi bảo những tấm ảnh thể hiện sự gợi cảm sẽ được chụp cuối cùng.”
Sau đó, nhiếp ảnh gia Lijima không nói gì nữa.
Thực tế đã chứng minh, những kẻ có tiền nghiễm nhiên được làm anh cả.
Thực ra một nửa dân số Trung Quốc đều có tâm lí thù hằn sự giàu có, ngày ngày đặt câu hỏi tại sao anh chàng họ Lục ăn cơm không bị nghẹn chết, uống nước không bị chết đuối, lái xe không gặp tai nạn. Và thế là ngoài phái BG trung thành trong tác phẩm này, kẻ thù của cậu Lục vẫn nhiều không đếm xuể.
Còn cậu Ngôn của chúng ta thì sao, cũng là như vậy thôi, sở dĩ cậu có thể nấp dưới chiêu bài DJ Yan lừa đảo khắp nơi mà không ai phát hiện ra tám đời tổ tông nhà cậu, chủ yếu là do cha cậu, ông cậu mặc dù không nổi đình nổi đám như cậu, nhưng cái gọi là Ngôn đảng vẫn nhiều không kể xiết, dúi tiền cho toà soạn, đài phát thanh không biết mệt mỏi.
Scandal chứ còn gì nữa.
Con cháu của các nhân vật nổi tiếng suốt ngày xuất hiện trên đài phát thanh khuyên người ta đừng tự tử, đừng li hôn, ngày ngày uống hai cốc nước pha mật ông sẽ không bị táo bón, đây là hiệu quả gì vậy?
Chú Lý gọi điện thoại cảnh cáo Ngôn thiếu gia, Ngôn thiếu gia nói: “Thôi thế này vậy, muốn để cháu không bị mất mặt nữa thì mọi người cho cháu năm triệu nhân dân tệ để cháu mở công ty, khi cháu có tiền, có vợ, nổi tiếng rồi sẽ đối đầu với Lục Lưu, đảm bảo không làm mất mặt nhà họ Ngôn đâu, thế có được không?”
Chú Lý xót ruột, bịt điện thoại, ngoái đầu lại nói: “Thủ trưởng thấy con cháu nhà mình có tội không kìa, ghen tị với nhà họ Lục.”
Cụ Ngôn nói: “Ta là quan liêm khiết, không có quyền cũng chẳng có tiền.”
Ngôn Hi: “…”
Cúp máy điện thoại công cộng, Ngôn Hi quay ra vỗ vai Trần Vãn, nói: “Tiền xu tôi mượn cậu, mai tôi trả nhé.”
Hôm nay quả là không may, điện thoại lại hết pin.
Trần Vãn nhìn Ngôn Hi, hỏi: “Cậu Ngôn tin tưởng em quá, không sợ em tiết lộ với báo chí thân phận của của cậu ư?”
Ngôn Hi hỏi: “Cậu có làm thế không?”
Trần Vãn liền lắc đầu: “Đương nhiên là không ạ.”
Ngôn Hi cười cười, nói: “Đúng là một em bé ngoan, xem ra các em bé ngoan đều có dáng vẻ rất giống nhau.”
Trần Vãn nói: “Có phải cậu thấy em quê mùa lắm không?”
Ngôn Hi so vai bước đi, đáp: “Đâu có, lão tử thích nhất là những em bé ngoan, không đòi hỏi, không ý kiến, nói cái gì tin cái đó, ngoan lắm.”
Trần Vãn sững lại một lát rồi chuyển sang chủ đề khác: “Đừng cho Tiểu Khôi ăn quá nhiều xương, dễ mắc chứng khó tiêu.”
Ngôn Hi bước về phía chiếc xe Ferrari màu vàng chát ngoài bãi đỗ, đưa chiếc giỏ đựng Tiểu Khôi cho Trần Vãn rồi cười lớn.
“Thôi, giao cho em bé ngoan nuôi nhé. Chúng ta sẽ phải hợp tác trong ba tháng đúng không nhỉ, sau ba tháng trả lại khổ chủ nhé!”
Trần Vãn ngẩn tò te.
“Cậu tin tưởng em như vậy ư?”
Ngôn Hi cười cười, hỏi: “Tôi có lí do gì để không tin không?”
Sau đó, Ngôn Hi mở cửa, cởi chiếc áo com lê màu lam, vứt ra ghế sau, nhấn ga, xoay vô lăng, bật nhạc Rock rồi cho xe lao vút đi.
Ngày mai gặp nhé!
Tiểu Khôi nước mắt thành sông.
Mẹ kiếp, nói bán là bán, đứa trẻ không có mẹ chỉ là rơm là rác!
Trong buổi công bố mùa thu của tập đoàn họ Lục, lúc trình diễn trên sàn, MC duyên dáng Sở Vân bị nhà đài đẩy ra cướp diễn đàn, nhìn thấy Ngôn Hi liền che miệng cười lén.
Ngôn Hi mặc com lê, tranh thủ lúc giải lao liền ngồi xổm trên sàn catwalk, tròn mắt nhìn cô gái phía dưới.
“Ê, Sở Vân, em cười gì vậy?”
Cô liền đáp: “Ngôn Hi, may mà em biết bình thường anh là người thế nào, nếu không thực sự chỉ muốn cướp anh về nhà.”
Ngôn Hi: “Thôi đi nàng, đến cơm còn không biết nấu, cướp lão tử về nhà để lão tử chết đói à?”
Sở Vân và Ngôn Hi quen nhau khi làm chương trình phỏng vấn, Sở Vân nói mấy câu khách sáo khen Ngôn Hi rằng: “Thật bất ngời, trông DI Yan như chàng Đông Gioăng được tạo ra từ photoshop.” Ngôn Hi nhướng mày, nói: “MC Sở Vân vui tính thật đấy, em có thể dùng photoshop để tạo ra một người đẹp trai như anh không?”
Sở Vận hậm hức nghiến răng ken két, nhưng hai người trông rất đẹp đôi, thường xuyên làm chương trình với nhau nên dần dần cũng gần gũi hơn.
Mấy hôm trước, Ngôn Hi đến nhà Sở Vân lấy cuốn lời thoại, bị đám phóng viên chụp được và đưa lên trang nhất.
Một anh chàng trẻ tuổi nhang nhác DJ Yan ra vào nhà Sở Vân, tin sốt dẻo!
Một cô MC xinh đẹp, mộy DJ quý tộc. Đúng thời điểm hai người đang nổi như cồn.
Không nằm ngoài dự đoán, fan hâm mộ của hai người kẻ la người rủa, chỉ trong nháy mắt máu chảy thành dòng trên internet.
Ngôn Hi lên sóng phát thanh giải thích: “Tôi và Sở Vân chỉ là bạn bè.”
Trong lúc làm chương trình, Sở Vân cười giải thích: “Tôi và Ngôn Hi chỉ là bạn thân.”
Vì lời khai không thống nhất nên trên mạng lại nổi cơn cuồng phong, cuối cùng, vì Ngôn Hi nhận lời case của tập đoàn họ Lục nên mới đánh lạc hướng được công chúng.
Lúc này, hai người nói chuyện với nhau, đám phóng viên đứng xung quanh đều dỏng tai lên nghe.
Không may, Lục Lưu bước lên, cười bình thản và nói với Sở Vân: “Cô Sở là khách quý của tôi, cố gắng đóng góp nhiều ý kiến nhé!”
Sở Vân liền cười: “Không dám, không dám, từ trước đến giờ lễ công bố của tập đoàn họ Lục luôn luôn hoàn mĩ mà, hôm nay có DJ Yan hỗ trợ thì càng tuyệt vời hơn.”
Lục Lưu đưa tay kéo Ngôn Hi đứng dậy, vỗ vai anh, động tác rất tự nhiên, gần gũi. “Đúng là DJ Yan rất ổn, nhưng trên thực tế lần này người được chúng tôi chú tâm giới thiệu không phải là cậu ấy mà là model hỗ trợ Trần Vãn.”
Sau đó, Lục Lưu mỉm cười bình thản, nói: “DJ Yan ngạo mạn quá, bình thường không thích đào tạo nời mới, lần này tôi phải mất rất nhiều công sức mới thuyết phục được cậu ấy đào tạo Trần Vãn.”
Trần Vãn đứng cách đó không xa, ánh mắt ấm áp, ôn hoà, rất ra dáng một chàng Đông Gioăng có phong cách nhẹ nhàng.
Dưới sân khấu, đám đông phóng viên ồ lên xôn xao.
/135
|