Nguyệt Cầm nhẹ nhàng đi xuống bếp. Viên Minh tò tò đi theo. Đây là lần đầu tiên kể từ ngày đó, hắn cảm thấy lòng mình ấm áp thế này. Lần đầu tiên kể từ ngày đó mà hắn đối mặt với một cô gái mà không dục vọng.
Hắn cảm thấy trái tim lạnh băng của mình hình như tan chảy. Hắn vốn dĩ tìm đến những kĩ nữ để quên đi những kí ức đau khổ ấy.
- Thái tử! Ngài có muốn phụ tôi không?- Nguyệt Cầm hỏi. Gọi là hỏi chứ giống mệnh lệnh hơn.
Hắn phì cười với tính trẻ con của cô.
- Được thôi!
Hắn nhào vào hì hục làm bếp cùng Nguyệt Cầm.
- Thái tử làm giỏi thiệt nghen!- Nguyệt Cầm khen thật lòng.
- Là nàng ấy chỉ ta!- Viên Minh reo lên. Rồi khuôn mặt ấy lại trở nên buồn bã. Đi ra phòng khách ngồi, im lặng trước sự ngạc nhiên của Nguyệt Cầm.
An Vy lẳng lặng nhìn thái tử. Người biết rõ chuyện này nhất ngoài thái tử là cô bé.
Hắn cảm thấy trái tim lạnh băng của mình hình như tan chảy. Hắn vốn dĩ tìm đến những kĩ nữ để quên đi những kí ức đau khổ ấy.
- Thái tử! Ngài có muốn phụ tôi không?- Nguyệt Cầm hỏi. Gọi là hỏi chứ giống mệnh lệnh hơn.
Hắn phì cười với tính trẻ con của cô.
- Được thôi!
Hắn nhào vào hì hục làm bếp cùng Nguyệt Cầm.
- Thái tử làm giỏi thiệt nghen!- Nguyệt Cầm khen thật lòng.
- Là nàng ấy chỉ ta!- Viên Minh reo lên. Rồi khuôn mặt ấy lại trở nên buồn bã. Đi ra phòng khách ngồi, im lặng trước sự ngạc nhiên của Nguyệt Cầm.
An Vy lẳng lặng nhìn thái tử. Người biết rõ chuyện này nhất ngoài thái tử là cô bé.
/44
|