Nguyệt Cầm nhìn hắn kể, hắn đau khổ,hắn khóc mà không biết phải làm sao.
Chợt hắn nhìn lên cô. Cô khóc. Gì vậy? Anh đâu có làm gì đâu mà khóc?
- Sao vậy?- Hắn quýt lên. Lấy chiếc khăn tay lau nước mắt cho nàng.
- Cảm động quá nên khóc thôi!- Nguyệt Cầm cười.
Trái tim hắn chợt rung động. Cô cảm thông cho hắn?
Hắn tuy thích cô từ lần đầu tiên. Nhưng bản thân hắn không dám thừa nhận mình đã yêu cô. Hắn sợ sự việc năm ấy lại diễn ra.
Nhưng bây giờ trong tâm hắn, hắn thật sự khẳng định mình đã yêu cô mất rồi.
Hắn cười. Một nụ cười hạnh phúc.
- Nhưng mà bây giờ ta biết ai mới là người ta yêu rồi!
Chợt hắn nhìn lên cô. Cô khóc. Gì vậy? Anh đâu có làm gì đâu mà khóc?
- Sao vậy?- Hắn quýt lên. Lấy chiếc khăn tay lau nước mắt cho nàng.
- Cảm động quá nên khóc thôi!- Nguyệt Cầm cười.
Trái tim hắn chợt rung động. Cô cảm thông cho hắn?
Hắn tuy thích cô từ lần đầu tiên. Nhưng bản thân hắn không dám thừa nhận mình đã yêu cô. Hắn sợ sự việc năm ấy lại diễn ra.
Nhưng bây giờ trong tâm hắn, hắn thật sự khẳng định mình đã yêu cô mất rồi.
Hắn cười. Một nụ cười hạnh phúc.
- Nhưng mà bây giờ ta biết ai mới là người ta yêu rồi!
/44
|