CHƯƠNG 2
Hai ngày nay gần như tất cả mọi người xung quanh đều nói như vậy, Nhiếp Thư Dao nghe xong gần như chết lặng, không nói mộ
Tài xế vừa thấy cô bước ra thì lập tức mở cửa hàng ghế sau, khi cô lên xe, anh ta lập tức đóng cửa lại, chiếc xe đi trên con đường quen thuộc tới bệnh viện, chỉ là vừa tới cửa bệnh viện đã đụng phải xe của nhà họ Nhiếp.
Khi Nhiếp Thư Diêu xuống xe nhìn thấy ba mẹ, cô giả vờ như không nhìn thấy, cúi đầu đi về phía sảnh lớn của bệnh viện, mẹ Nhiếp đưa tay kéo lấy tay cô, trực tiếp kéo cô lên xe, lúc này bà mới đóng cửa xe lại rồi nói với cô "Rốt cuộc con đang nghĩ gì vậy? Con định cứ ở như vậy cùng nó cả đời hay vẫn sẽ ly hôn?"
"Nhiếp Thư Diêu, con nhất định phải suy nghĩ rõ ràng " Mặt Ba Nhiếp đầy lo lắng "Với tình hình của Chu Đồ không phải cứ chăm sóc một vài năm có thể tốt lên, cả đời này của nó xem như bỏ đi rồi, con còn trẻ, con có thể ly hôn rồi tái giá."
Sắc mặt của Nhiếp Thư Diêu tiều tụy nhưng ánh mắt lại cực kỳ kiên định “Con sẽ không rời đi."
Hai tuần trước, Chu Đồ gặp tai nạn xe, mặc dù thoát chết nhưng lại bị liệt nửa người, ngoại trừ cử động phía trên cổ, anh không thể đi lại được nữa. Khi Chu Đồ tỉnh lại, ngay cả nói chuyện anh cũng không làm đường, chỉ có thể nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt hơn hai tuần. Tới khi anh có thể nói chuyện được câu đầu tiên anh nói với Nhiếp Thư Diêu chính là đề nghị ly hôn.
Nhiếp Thư Diêu không đồng ý, cũng không nói gì, cứ khóc mãi.
Chu Đồ có thể nói là con cưng của trời, gia thế tốt, ngoại hình sáng sủa, lại có tài vẽ vời, nhìn thế nào cũng thấy tương lai tươi sáng, ai mà ngờ được vận mệnh lại cho anh đả kích lớn như vậy.
Cả đời này có thể anh sẽ phải nằm ở trên giường bệnh, không thể có cuộc sống như người bình thường, không thể cầm cọ tiếp tục vẽ tranh, thậm chí cũng không thể đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt trên mặt vợ mình.
"Con nhóc này " Tay ba Nhiếp chỉ về phía tầng sáu bệnh viện, lông mày nhíu lại thành hình chữ xuyên "Chẳng lẽ con định chăm sóc cho nó cả đời sao? Con còn trẻ như vậy, định sống như vậy cả đời ”
"Diêu Diêu, ba con không có ý gì khác, ông ấy chỉ đang cảm thấy vô cùng lo lắng, cũng đau lòng cho con." Mắt của mẹ Nhiếp cũng sưng lên, trên mặt cũng trang điểm không ít phấn. Kể từ khi Chu Đồ bị tai nạn tới nay, tới khi nhận được kết quả phải phó mặc cho số phận, bà cũng không có cách nào thay đổi vận mệnh của Chu Đồ, chỉ có thể cưỡng ép con gái mình buông tay
“Mẹ biết, hiện giờ con không chấp nhận được nhưng mà, con nghe mẹ nói, con phải tự lo cho bản thân mình trước, con còn trẻ, cũng không thể cứ như vậy tới già mà không có lấy một mụn con chứ?”
"Ba, mẹ, con xin lỗi." Nhiếp Thư Diêu không muốn nghe những lời này, liền mở cửa xe đi xuống
"Con lên trước, một lát canh sẽ nguội."
Ba Nhiếp vẫn còn muốn tiếp tục khuyên con gái nhưng mẹ Nhiếp lại giữ chặt lấy cánh tay ông
"Bỏ đi, bỏ đi, ông để cho con bé đi đi, con đường nó tự chọn, trong lòng nó đều rõ ràng."
"Có ích gì? Tình yêu có thể làm ra cơm ăn được không? Sau này nhất định nó sẽ hối hận "
Bước chân của Nhiếp Thư Diêu không dừng lại, cô biết mình đang làm gì, cô không thể bỏ rơi Chu Đồ.
/345
|