Diễm tưởng chỉ có mình Quân, nhưng không may cho Diễm, có cả bố mẹ của Quân nữa, từ buổi gặp vào buổi tối hôm qua, hai gia đình đã trở nên thân thiết hơn, họ muốn tạo cơ hội cho đôi trẻ được gần gũi tìm hiểu nhau.
Quân là một người có duyên ăn nói, nên chỉ một lúc sau khi Quân vào, phòng khách vang lên những tiếng cười không ngớt.
Diễm yên tâm lần từ phía sau nhà bếp, vòng ra phòng khách, Diễm đi nhẹ như một con mèo, Quân quan sát Diễm, vừa buồn cười, vừa lo sợ Diễm bị ba người lớn phát hiện, Quân phải cố nhịn cười, trông Diễm bây giờ rất giống một diễn viên kịch câm, chỉ có hành động mà không dám lên tiếng.
Ông Hải quay người lại, cả Quân và Diễm lạnh toát vì sợ, Quân nhanh trí nói to.
_Kìa chú....!! Mau uống cà phê đi, đá sắp tan hết cả rồi....!!
Ông Hải mỉm cười bảo Quân.
_Ừ, bác quên mất....!!
Quân nháy mắt bảo Diễm.
_Còn không mau đi nhanh lên lầu đi....!!
Diễm hiểu ý, vội phóng vọt lên lầu, mở cửa phòng, Diễm bước thẳng vào trong, lấy một bộ quần áo trong tủ áo, Diễm bước vào phòng tắm.
Ông Hải đứng ngồi không yên từ tối hôm qua đến giờ, con gái ông mới gọi điện thoại cho ông đúng một lần, còn đâu thì biệt tăm, ông đã gọi điện cho Diễm hơn chục lần nhưng lần nào cũng báo là không liên lạc được, lúc gọi điện cho ông Hải xong, Diễm khóa máy nên ông Hải không gọi được, ông lo lắng sợ Diễm bị làm sao, ông đã cho người đi tìm Diễm nhưng không có kết quả, bây giờ gia đình Quân lại đến chơi, họ hỏi Diễm từ nãy đến giờ, ông không biết phải trả lời họ như thế nào, nếu lúc nữa Diễm về mà vẫn mặc chiếc váy tối hôm qua hay là Diễm lại say rượu, chắc là ông không có chỗ để chui.
Ngoài mặt ông cười đùa với bố mẹ Quân nhưng trong lòng ông đang nổi sóng.
_Chào hai bác, chào anh.....!!
Ông Hải kinh ngạc nhìn Diễm không chớp, ông không tài nào hiểu được, Diễm đã về nhà từ khi nào tại sao ông không biết gì cả, bố mẹ Quân vui mừng chào Diễm, bà Phương đon đả.
_Chào cháu....!! Hai bác cứ hỏi bố cháu về cháu mãi, tưởng cháu đi đâu hóa ra cháu đang ở trên lầu....!!
Ông Hải vẫn chưa thôi ngừng nhìn con gái, Diễm làm ông bị sốc, ông kinh ngạc không thốt nên lời, chỉ có Quân là che miệng cười.
Rất tự nhiên, Diễm ngồi xuống cạnh ông Hải, Diễm thì thầm vào tai ông.
_Kìa bố, sao bố không nói gì với hai bác và anh Quân đi, bố cứ nhìn con mãi như thế, bố không sợ bị họ nghi ngờ à....??
Ông Hải nghiến răng.
_Lúc nữa bố có chuyện muốn nói với con....!!
Diễm cười hì hì.
_Dạ, con biết rồi.....!!
Ông Hải đứng dậy, ông bảo ông bà Phương, bảo Quân.
_Chúng ta đi ăn thôi....!!
Bà Phương nói.
_Làm phiền anh và cháu quá.....!!
Ông Hải cười.
_Có gì đâu mà phiền, không phải sớm muộn gì chúng ta cũng là thông gia à...??
Bà Phương gật gù.
_Ông nói phải....!!
Diễm kêu to.
_Bố kì quá, sao tự nhiên bố lại nhận hai bác làm thông gia, bố nên nhớ là con và Quân vẫn chưa có ý gì đâu đấy....!!
Quân trêu.
_Nếu thế em nên tính dần từ bây giờ đi là vừa....!!
Diễm dơ tay lên, Diễm đe dọa.
_Anh mà còn nói lung tung nữa là em không kết bạn với anh nữa đâu....!!
_Thôi cho anh xin, anh hứa là sẽ không trêu em nữa được chưa....??
_Thế thì còn nghe được....!!
Ba người lớn bật cười vì tính trẻ con của Diễm và Quân. Năm người ngồi xuống bàn ăn, vừa ăn họ vừa nói chuyện rôm rả, người lớn có chuyện của người lớn, trẻ con có chuyện của trẻ con, trong khi người lớn nói chuyện kinh tế, nói chuyện tương lai của Quân và Diễm, ngược lại Quân và Diễm lại trêu đùa nhau, cả hai cười thật to, họ mải nói chuyện đến quên cả ăn.
Ông Hải, bố mẹ Quân ai cũng hài lòng, ai cũng mong Diễm và Quân có thể nên đôi. Họ nháy mắt thì thầm bảo nhau.
_Kế hoạch tác hợp hai đứa với nhau của chúng ta đã thành công được gần một nửa rồi....!!
Ba ly cái ly chạm vào nhau.
_Keng...!
Bố mẹ Quân vừa rời khỏi, Diễm bị ông Hải lôi xuống phòng khách, ông quát.
_Con nói cho bố biết, con đã đi đâu và làm gì mà suốt từ tối hôm qua đến tận bây giờ con mới về nhà....??
Diễm phụng phịu.
_Con đã nói là con muốn ngủ ở ngoài nên con thuê một khách sạn, sáng thức dậy con đi chơi nên bây giờ con mới về, hôm nay là chủ nhật mà bố....!!
_Bố biết hôm nay là chủ nhật nhưng con đi đâu, làm gì cũng phải thông báo cho bố một tiếng chứ, con cứ bỏ đi biệt như thế làm sao bố yên tâm được....!!
_Con xin lỗi, con hứa lần sau con đi đâu con sẽ thông báo cho bố biết trước....!!
_Bố đã uống thuốc chưa....??
_Uống rồi....!!
Ông Hải thăm dò Diễm.
_Con thấy Quân là người thế nào....??
_Con không hiểu ý bố....!!
_Có gì mà không hiểu, bố muốn biết trong lòng con, con coi Quân là gì của con....!!
_Anh ấy là người vui tính, hài hước, thân thiện....!!
_Chỉ vậy thôi à....??
_Vâng....!!
_Con không thấy Quân là một chàng trai đặc biệt à....??
_Anh ấy là một người bạn tốt, một người thú vị để con nói chuyện, ngoài ra con không có ý gì khác....!!
Ông Hải thở dài.
_Một chàng trai tốt như thế mà con còn chê thì bố không hiểu ai mới xứng với con đây....!!
_Con làm sao mà biết được, bố cũng phải thông cảm cho con, con chưa yêu ai bao giờ nên rất khó nói....!!
_Bố không trách con, nhưng bố hy vọng là con không quá khù khờ, không quá ngu ngơ nếu không mai sau con sẽ phải khổ đấy....!!
Diễm ôm ông Hải, Diễm cười.
_Bố yên tâm, con gái bố không ngốc đâu, con sẽ biết con yêu ai, thích ai khi người đó đến....!!
_Người đó đã đến rồi mà con có nhận ra đâu....!!
Diễm phì cười.
_Ý bố muốn nói đến anh Quân chứ gì...??, con xin bố đừng làm con khó xử, con và anh ấy chỉ coi nhau như bạn thôi, con không muốn bố ép con, bố từng hứa là bố sẽ cho con hai con đường để đi, vậy tại sao bố không chờ con...??
_Bố biết là bố nên con cho thời gian nhưng bố sợ là bố không thể chờ con được lâu, bệnh tình của bố con cũng biết rồi đấy, bây giờ có thể bố con nói chuyện, vui đùa cùng con nhưng biết đâu sáng ngày mai, con không còn nhìn thấy bố được nữa thì sao....!!
Diễm khóc nấc lên
_Con xin bố đừng nói gở, con còn có nhiều việc cần nhờ bố, còn có nhiều thứ con chưa làm được, con muốn bố chứng kiến con trưởng thành, muốn bố chứng kiến con thành công, con cũng muốn bố sống lâu để con còn đền đáp công ơn sinh thành, công ơn nuôi dưỡng của bố, con chưa làm được gì cả, sao bố nỡ nói với con như thế....!!
Vỗ nhẹ vào lưng con gái, ông Hải nói.
_Ai cũng phải chết, trước lúc nhắm mắt rời khỏi thế giới này, bố muốn được trao tay con cho một người đàn ông, người đó sẽ thay bố bảo vệ con, chăm sóc con, yêu con, ở bên cạnh con cả đời, chỉ có như thế bố mới yên tâm ra đi, bố mới có thể gặp được mặt mẹ con ở dưới suối vàng, bố sợ mẹ con sẽ trách bố khi bố chưa làm được gì cho con, con có hiểu ý của bố không....??
_Dạ, con hiểu. Con tin là bố sẽ không sao đâu, bố còn khỏe mạnh như thế này, thì làm sao có chuyện gì xảy ra với bố được đúng không bố....??
Ông Hải nghẹn lời.
_Bố cũng hy vọng được như thế....!!
Diễm ôm ông Hải thật chặt, tình cha con chưa có lúc nào lại thắm thiết như lúc này, Diễm nói.
_Cũng đã khuya lắm rồi, bố nên đi nghỉ sớm đi....!!
_Ừ, con cũng nên đi nghỉ đi....!!
Ông Hải đứng dậy, ông định bước vào phòng ngủ, Diễm vội gọi giật ông lại.
_Bố....!! con có chuyện muốn xin phép bố....??
_Chuyện gì hả con....??
Diễm ngập ngừng.
_Dạ, không có gì....!!
Ông Hải cười.
_Sao con lạ thế, vừa bảo là có chuyện cần nói với bố, bây giờ lại bảo là không....!!
Diễm đẩy lưng ông Hải.
_Bố đi ngủ đi, bố cần phải giữ gìn sức khỏe....!!
_Từ từ nào, con làm bố ngã bây giờ....!!
Chờ ông Hải lên giường ngủ, Diễm tắt điện, khép cửa phòng, Diễm lững thững đi ra phòng khách, mâm mê điện thoại di động trong tay, Diễm ngập ngừng nửa muốn gọi điện cho Trường, nửa lại không. Diễm tự hỏi không biết bây giờ hắn đang làm gì, đã ngủ hay là đang thức, hắn đã ăn cơm chưa...??
Không dằn được lòng, Diễm gọi điện thoại cho Trường, hắn đang ngồi thẫn thờ ngoài sân, đôi mắt đang ngước nhìn bầu trời đêm, hôm nay hắn thấy lòng hắn lạ lắm, hình như vừa có một cái gì đó đang ùa về trong tâm trí hắn.
Điện thoại reo vang, hắn cáu giận hỏi Diễm.
_Cô muốn gì....??
Diễm ngập ngừng.
_Anh...anh không sao chứ....??
_Cô mong tôi chết hả...??
Diễm quát.
_Anh vừa phải thôi, tôi gọi điện để hỏi thăm anh không phải gọi điện để cãi nhau với anh....!!
_Nếu cô không muốn cãi nhau với tôi thì đừng làm phiền tôi....!!
Diễm cười thật đểu.
_Ha ha ha....!! Khôi hài quá, tôi tưởng một người lạnh lùng như anh sẽ không biết giận là gì....??
Hắn tức ghẹn họng.
_Cô...cô....!!
_Cô cô cái gì, tôi mong anh giữ gìn sức khỏe, có gì ngày mai tôi sẽ đến thăm anh, đồng thời tôi sẽ xin phép bố tôi cho anh được nghỉ ở nhà dưỡng thương....!!
Hắn mai mỉa.
_Cám ơn lòng tốt của cô, nhưng tôi không cần, nếu phải mang ơn và mắc nợ cô thà tôi chịu khổ còn hơn....!!
Diễm gằn giọng.
_Tên kia, nếu anh mà không chấp nhận tôi trả ơn anh cũng không sao cả, vì dù anh có phản đối, tôi vẫn sẽ trả ơn anh, đối với tôi mà nói việc anh có nhận lòng biết ơn của tôi hay không, không liên quan gì đến tôi và cũng không có ảnh hưởng gì đến tôi....!!
_Cô có gan lì quá không, người ta đã không thích, không cần, cô nên hiểu mà tránh xa tôi ra đi chứ....??
_Ồ, nếu thế thì anh không hiểu tôi rồi, tôi mà đã quyết tâm làm điều gì, tôi sẽ làm cho bằng được, anh hãy chờ đấy....!!
Hắn dài giọng.
_Tôi chờ...!!, tôi sẽ xem cô có thể giở được trò gì ra....!!
Diễm quát.
_ý anh nói tôi là một kẻ đê tiện chứ gì....??
_Mặc cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi hy vọng là tôi không còn phải trông thấy cô xuất hiện trước cửa nhà tôi thêm một lần nữa, nếu không cô đừng có trách tôi sao nỡ đối xử độc ác với cô....!!
_Anh khỏi phải dọa, tôi cũng muốn xem anh sẽ làm gì được tôi nếu tôi đến nhà anh....!!
_Cô...cô.....!!
_Thôi anh nên đi ngủ sớm đi, đừng có hoạt động nhiều nếu không vết thương lại rỉ máu ra thì khổ.....!!
Hắn hét.
_Cô im miệng đi....!! tôi đã nói là tôi không cần cô quan tâm đến tôi, không cần cô phải thương hại tôi. Tôi không cần.....!!
_Tôi biết là anh không cần nhưng mà tôi cần....!!
_Cô bị điếc hả hay là tôi nói không được rõ....??
_Không phải là anh nói không được rõ hay là tôi nghe không rành mà là do lương tâm của tôi không cho phép tôi làm điều đó....!!
Hắn cay đắng.
_Lương tâm ư...?? tôi không cần biết đến lương tâm nhà họ Phan của cô, nếu các người có lương tâm thật sự, tôi cũng đâu cần phải khổ sở như thế này, gia đình tôi đã không tan vỡ.
Nếu các người có lương tâm tôi sẽ có đủ cả cha lẫn mẹ, tôi sẽ không bị đưa vào trại trẻ mồ côi, sẽ không bị người đời khinh rẻ, sẽ không phải sống trong thù hận suốt mười bốn năm qua, cô nói đi, tôi cần biết đến cái thứ được gọi là “lương tâm” của nhà cô làm gì....??
Diễm kinh ngạc, vừa sợ, vừa không hiểu hắn đang nói gì. Diễm lắp bắp hỏi.
_Anh muốn nói gì....?? Sao tôi không hiểu gì hết....??
_Cô không cần phải hiểu, chỉ cần cô từ lần sau tránh xa tôi ra là được.....!!
Diễm còn muốn nói thêm vài câu với hắn nhưng hắn đã cúp máy mất rồi, Diễm buông rơi thân thể xuống ghế xô pha, mắt nhìn lên trần nhà, tay vắt ngang trán, Diễm lẩm bẩm.
_Hắn nói gì mà sao mình thấy khó hiểu thế nhỉ...?? cái gì mà thù hận, cái gì mà chết chóc, cái gì mà tan vỡ, cái gì mà khinh rẻ, mình chẳng hiểu gì cả....!!
_Tên này có bị điên hay không, mình chỉ vừa mới gặp mặt hắn, mình có làm gì, hay gây nên tội gì với hắn đâu mà hắn lại hận thù mình ra mặt, mình làm gì cũng bị hắn tìm cách chống đối, chê bai mình.....!!
_Mình với hắn không lẽ là oan gia, sao mình mù mờ không hiểu gì cả, hắn đúng là một tên đàn ông cục cằn khó gần, kiểu này nếu mình muốn đền ơn cho hắn mình sẽ gặp rất nhiều khó khăn, hắn ghét mình nên hắn sẽ không muốn mình đến gần hắn.
_Nhưng nếu không đến gần hắn làm sao mình chăm sóc hắn, làm sao mình yên tâm khi hắn sống có một mình, đúng là điên cả cái đầu, mình đành phải đấu dịu với hắn vậy, đành thế thôi....!!
_Mình định nói cho bố mình biết chuyện này nhưng mình nghĩ mình không nên làm thế, bây giờ trái tim ông không được khỏe, tin mình bị bọn kia tìm cách cưỡng hiếp chẳng khác gì giết chết ông, thôi thì đành chờ khi nào thích hợp mình sẽ nói chuyện này cho ông biết sau.....!!
Diễm đứng dậy, hai tay vươn vai, Diễm ngáp một cái rõ to, che miệng, mắt nhắm mắt mở, Diễm chạy thật nhanh lên lầu, mở cửa phòng, Diễm đổ phịch lên giường, lấy chuông đồng hồ báo thức lúc năm giờ sáng, Diễm chui vào chăn, miệng thì thầm.
_Ngủ thôi, ngày mai mình còn phải đi làm sớm....!!
Quân là một người có duyên ăn nói, nên chỉ một lúc sau khi Quân vào, phòng khách vang lên những tiếng cười không ngớt.
Diễm yên tâm lần từ phía sau nhà bếp, vòng ra phòng khách, Diễm đi nhẹ như một con mèo, Quân quan sát Diễm, vừa buồn cười, vừa lo sợ Diễm bị ba người lớn phát hiện, Quân phải cố nhịn cười, trông Diễm bây giờ rất giống một diễn viên kịch câm, chỉ có hành động mà không dám lên tiếng.
Ông Hải quay người lại, cả Quân và Diễm lạnh toát vì sợ, Quân nhanh trí nói to.
_Kìa chú....!! Mau uống cà phê đi, đá sắp tan hết cả rồi....!!
Ông Hải mỉm cười bảo Quân.
_Ừ, bác quên mất....!!
Quân nháy mắt bảo Diễm.
_Còn không mau đi nhanh lên lầu đi....!!
Diễm hiểu ý, vội phóng vọt lên lầu, mở cửa phòng, Diễm bước thẳng vào trong, lấy một bộ quần áo trong tủ áo, Diễm bước vào phòng tắm.
Ông Hải đứng ngồi không yên từ tối hôm qua đến giờ, con gái ông mới gọi điện thoại cho ông đúng một lần, còn đâu thì biệt tăm, ông đã gọi điện cho Diễm hơn chục lần nhưng lần nào cũng báo là không liên lạc được, lúc gọi điện cho ông Hải xong, Diễm khóa máy nên ông Hải không gọi được, ông lo lắng sợ Diễm bị làm sao, ông đã cho người đi tìm Diễm nhưng không có kết quả, bây giờ gia đình Quân lại đến chơi, họ hỏi Diễm từ nãy đến giờ, ông không biết phải trả lời họ như thế nào, nếu lúc nữa Diễm về mà vẫn mặc chiếc váy tối hôm qua hay là Diễm lại say rượu, chắc là ông không có chỗ để chui.
Ngoài mặt ông cười đùa với bố mẹ Quân nhưng trong lòng ông đang nổi sóng.
_Chào hai bác, chào anh.....!!
Ông Hải kinh ngạc nhìn Diễm không chớp, ông không tài nào hiểu được, Diễm đã về nhà từ khi nào tại sao ông không biết gì cả, bố mẹ Quân vui mừng chào Diễm, bà Phương đon đả.
_Chào cháu....!! Hai bác cứ hỏi bố cháu về cháu mãi, tưởng cháu đi đâu hóa ra cháu đang ở trên lầu....!!
Ông Hải vẫn chưa thôi ngừng nhìn con gái, Diễm làm ông bị sốc, ông kinh ngạc không thốt nên lời, chỉ có Quân là che miệng cười.
Rất tự nhiên, Diễm ngồi xuống cạnh ông Hải, Diễm thì thầm vào tai ông.
_Kìa bố, sao bố không nói gì với hai bác và anh Quân đi, bố cứ nhìn con mãi như thế, bố không sợ bị họ nghi ngờ à....??
Ông Hải nghiến răng.
_Lúc nữa bố có chuyện muốn nói với con....!!
Diễm cười hì hì.
_Dạ, con biết rồi.....!!
Ông Hải đứng dậy, ông bảo ông bà Phương, bảo Quân.
_Chúng ta đi ăn thôi....!!
Bà Phương nói.
_Làm phiền anh và cháu quá.....!!
Ông Hải cười.
_Có gì đâu mà phiền, không phải sớm muộn gì chúng ta cũng là thông gia à...??
Bà Phương gật gù.
_Ông nói phải....!!
Diễm kêu to.
_Bố kì quá, sao tự nhiên bố lại nhận hai bác làm thông gia, bố nên nhớ là con và Quân vẫn chưa có ý gì đâu đấy....!!
Quân trêu.
_Nếu thế em nên tính dần từ bây giờ đi là vừa....!!
Diễm dơ tay lên, Diễm đe dọa.
_Anh mà còn nói lung tung nữa là em không kết bạn với anh nữa đâu....!!
_Thôi cho anh xin, anh hứa là sẽ không trêu em nữa được chưa....??
_Thế thì còn nghe được....!!
Ba người lớn bật cười vì tính trẻ con của Diễm và Quân. Năm người ngồi xuống bàn ăn, vừa ăn họ vừa nói chuyện rôm rả, người lớn có chuyện của người lớn, trẻ con có chuyện của trẻ con, trong khi người lớn nói chuyện kinh tế, nói chuyện tương lai của Quân và Diễm, ngược lại Quân và Diễm lại trêu đùa nhau, cả hai cười thật to, họ mải nói chuyện đến quên cả ăn.
Ông Hải, bố mẹ Quân ai cũng hài lòng, ai cũng mong Diễm và Quân có thể nên đôi. Họ nháy mắt thì thầm bảo nhau.
_Kế hoạch tác hợp hai đứa với nhau của chúng ta đã thành công được gần một nửa rồi....!!
Ba ly cái ly chạm vào nhau.
_Keng...!
Bố mẹ Quân vừa rời khỏi, Diễm bị ông Hải lôi xuống phòng khách, ông quát.
_Con nói cho bố biết, con đã đi đâu và làm gì mà suốt từ tối hôm qua đến tận bây giờ con mới về nhà....??
Diễm phụng phịu.
_Con đã nói là con muốn ngủ ở ngoài nên con thuê một khách sạn, sáng thức dậy con đi chơi nên bây giờ con mới về, hôm nay là chủ nhật mà bố....!!
_Bố biết hôm nay là chủ nhật nhưng con đi đâu, làm gì cũng phải thông báo cho bố một tiếng chứ, con cứ bỏ đi biệt như thế làm sao bố yên tâm được....!!
_Con xin lỗi, con hứa lần sau con đi đâu con sẽ thông báo cho bố biết trước....!!
_Bố đã uống thuốc chưa....??
_Uống rồi....!!
Ông Hải thăm dò Diễm.
_Con thấy Quân là người thế nào....??
_Con không hiểu ý bố....!!
_Có gì mà không hiểu, bố muốn biết trong lòng con, con coi Quân là gì của con....!!
_Anh ấy là người vui tính, hài hước, thân thiện....!!
_Chỉ vậy thôi à....??
_Vâng....!!
_Con không thấy Quân là một chàng trai đặc biệt à....??
_Anh ấy là một người bạn tốt, một người thú vị để con nói chuyện, ngoài ra con không có ý gì khác....!!
Ông Hải thở dài.
_Một chàng trai tốt như thế mà con còn chê thì bố không hiểu ai mới xứng với con đây....!!
_Con làm sao mà biết được, bố cũng phải thông cảm cho con, con chưa yêu ai bao giờ nên rất khó nói....!!
_Bố không trách con, nhưng bố hy vọng là con không quá khù khờ, không quá ngu ngơ nếu không mai sau con sẽ phải khổ đấy....!!
Diễm ôm ông Hải, Diễm cười.
_Bố yên tâm, con gái bố không ngốc đâu, con sẽ biết con yêu ai, thích ai khi người đó đến....!!
_Người đó đã đến rồi mà con có nhận ra đâu....!!
Diễm phì cười.
_Ý bố muốn nói đến anh Quân chứ gì...??, con xin bố đừng làm con khó xử, con và anh ấy chỉ coi nhau như bạn thôi, con không muốn bố ép con, bố từng hứa là bố sẽ cho con hai con đường để đi, vậy tại sao bố không chờ con...??
_Bố biết là bố nên con cho thời gian nhưng bố sợ là bố không thể chờ con được lâu, bệnh tình của bố con cũng biết rồi đấy, bây giờ có thể bố con nói chuyện, vui đùa cùng con nhưng biết đâu sáng ngày mai, con không còn nhìn thấy bố được nữa thì sao....!!
Diễm khóc nấc lên
_Con xin bố đừng nói gở, con còn có nhiều việc cần nhờ bố, còn có nhiều thứ con chưa làm được, con muốn bố chứng kiến con trưởng thành, muốn bố chứng kiến con thành công, con cũng muốn bố sống lâu để con còn đền đáp công ơn sinh thành, công ơn nuôi dưỡng của bố, con chưa làm được gì cả, sao bố nỡ nói với con như thế....!!
Vỗ nhẹ vào lưng con gái, ông Hải nói.
_Ai cũng phải chết, trước lúc nhắm mắt rời khỏi thế giới này, bố muốn được trao tay con cho một người đàn ông, người đó sẽ thay bố bảo vệ con, chăm sóc con, yêu con, ở bên cạnh con cả đời, chỉ có như thế bố mới yên tâm ra đi, bố mới có thể gặp được mặt mẹ con ở dưới suối vàng, bố sợ mẹ con sẽ trách bố khi bố chưa làm được gì cho con, con có hiểu ý của bố không....??
_Dạ, con hiểu. Con tin là bố sẽ không sao đâu, bố còn khỏe mạnh như thế này, thì làm sao có chuyện gì xảy ra với bố được đúng không bố....??
Ông Hải nghẹn lời.
_Bố cũng hy vọng được như thế....!!
Diễm ôm ông Hải thật chặt, tình cha con chưa có lúc nào lại thắm thiết như lúc này, Diễm nói.
_Cũng đã khuya lắm rồi, bố nên đi nghỉ sớm đi....!!
_Ừ, con cũng nên đi nghỉ đi....!!
Ông Hải đứng dậy, ông định bước vào phòng ngủ, Diễm vội gọi giật ông lại.
_Bố....!! con có chuyện muốn xin phép bố....??
_Chuyện gì hả con....??
Diễm ngập ngừng.
_Dạ, không có gì....!!
Ông Hải cười.
_Sao con lạ thế, vừa bảo là có chuyện cần nói với bố, bây giờ lại bảo là không....!!
Diễm đẩy lưng ông Hải.
_Bố đi ngủ đi, bố cần phải giữ gìn sức khỏe....!!
_Từ từ nào, con làm bố ngã bây giờ....!!
Chờ ông Hải lên giường ngủ, Diễm tắt điện, khép cửa phòng, Diễm lững thững đi ra phòng khách, mâm mê điện thoại di động trong tay, Diễm ngập ngừng nửa muốn gọi điện cho Trường, nửa lại không. Diễm tự hỏi không biết bây giờ hắn đang làm gì, đã ngủ hay là đang thức, hắn đã ăn cơm chưa...??
Không dằn được lòng, Diễm gọi điện thoại cho Trường, hắn đang ngồi thẫn thờ ngoài sân, đôi mắt đang ngước nhìn bầu trời đêm, hôm nay hắn thấy lòng hắn lạ lắm, hình như vừa có một cái gì đó đang ùa về trong tâm trí hắn.
Điện thoại reo vang, hắn cáu giận hỏi Diễm.
_Cô muốn gì....??
Diễm ngập ngừng.
_Anh...anh không sao chứ....??
_Cô mong tôi chết hả...??
Diễm quát.
_Anh vừa phải thôi, tôi gọi điện để hỏi thăm anh không phải gọi điện để cãi nhau với anh....!!
_Nếu cô không muốn cãi nhau với tôi thì đừng làm phiền tôi....!!
Diễm cười thật đểu.
_Ha ha ha....!! Khôi hài quá, tôi tưởng một người lạnh lùng như anh sẽ không biết giận là gì....??
Hắn tức ghẹn họng.
_Cô...cô....!!
_Cô cô cái gì, tôi mong anh giữ gìn sức khỏe, có gì ngày mai tôi sẽ đến thăm anh, đồng thời tôi sẽ xin phép bố tôi cho anh được nghỉ ở nhà dưỡng thương....!!
Hắn mai mỉa.
_Cám ơn lòng tốt của cô, nhưng tôi không cần, nếu phải mang ơn và mắc nợ cô thà tôi chịu khổ còn hơn....!!
Diễm gằn giọng.
_Tên kia, nếu anh mà không chấp nhận tôi trả ơn anh cũng không sao cả, vì dù anh có phản đối, tôi vẫn sẽ trả ơn anh, đối với tôi mà nói việc anh có nhận lòng biết ơn của tôi hay không, không liên quan gì đến tôi và cũng không có ảnh hưởng gì đến tôi....!!
_Cô có gan lì quá không, người ta đã không thích, không cần, cô nên hiểu mà tránh xa tôi ra đi chứ....??
_Ồ, nếu thế thì anh không hiểu tôi rồi, tôi mà đã quyết tâm làm điều gì, tôi sẽ làm cho bằng được, anh hãy chờ đấy....!!
Hắn dài giọng.
_Tôi chờ...!!, tôi sẽ xem cô có thể giở được trò gì ra....!!
Diễm quát.
_ý anh nói tôi là một kẻ đê tiện chứ gì....??
_Mặc cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi hy vọng là tôi không còn phải trông thấy cô xuất hiện trước cửa nhà tôi thêm một lần nữa, nếu không cô đừng có trách tôi sao nỡ đối xử độc ác với cô....!!
_Anh khỏi phải dọa, tôi cũng muốn xem anh sẽ làm gì được tôi nếu tôi đến nhà anh....!!
_Cô...cô.....!!
_Thôi anh nên đi ngủ sớm đi, đừng có hoạt động nhiều nếu không vết thương lại rỉ máu ra thì khổ.....!!
Hắn hét.
_Cô im miệng đi....!! tôi đã nói là tôi không cần cô quan tâm đến tôi, không cần cô phải thương hại tôi. Tôi không cần.....!!
_Tôi biết là anh không cần nhưng mà tôi cần....!!
_Cô bị điếc hả hay là tôi nói không được rõ....??
_Không phải là anh nói không được rõ hay là tôi nghe không rành mà là do lương tâm của tôi không cho phép tôi làm điều đó....!!
Hắn cay đắng.
_Lương tâm ư...?? tôi không cần biết đến lương tâm nhà họ Phan của cô, nếu các người có lương tâm thật sự, tôi cũng đâu cần phải khổ sở như thế này, gia đình tôi đã không tan vỡ.
Nếu các người có lương tâm tôi sẽ có đủ cả cha lẫn mẹ, tôi sẽ không bị đưa vào trại trẻ mồ côi, sẽ không bị người đời khinh rẻ, sẽ không phải sống trong thù hận suốt mười bốn năm qua, cô nói đi, tôi cần biết đến cái thứ được gọi là “lương tâm” của nhà cô làm gì....??
Diễm kinh ngạc, vừa sợ, vừa không hiểu hắn đang nói gì. Diễm lắp bắp hỏi.
_Anh muốn nói gì....?? Sao tôi không hiểu gì hết....??
_Cô không cần phải hiểu, chỉ cần cô từ lần sau tránh xa tôi ra là được.....!!
Diễm còn muốn nói thêm vài câu với hắn nhưng hắn đã cúp máy mất rồi, Diễm buông rơi thân thể xuống ghế xô pha, mắt nhìn lên trần nhà, tay vắt ngang trán, Diễm lẩm bẩm.
_Hắn nói gì mà sao mình thấy khó hiểu thế nhỉ...?? cái gì mà thù hận, cái gì mà chết chóc, cái gì mà tan vỡ, cái gì mà khinh rẻ, mình chẳng hiểu gì cả....!!
_Tên này có bị điên hay không, mình chỉ vừa mới gặp mặt hắn, mình có làm gì, hay gây nên tội gì với hắn đâu mà hắn lại hận thù mình ra mặt, mình làm gì cũng bị hắn tìm cách chống đối, chê bai mình.....!!
_Mình với hắn không lẽ là oan gia, sao mình mù mờ không hiểu gì cả, hắn đúng là một tên đàn ông cục cằn khó gần, kiểu này nếu mình muốn đền ơn cho hắn mình sẽ gặp rất nhiều khó khăn, hắn ghét mình nên hắn sẽ không muốn mình đến gần hắn.
_Nhưng nếu không đến gần hắn làm sao mình chăm sóc hắn, làm sao mình yên tâm khi hắn sống có một mình, đúng là điên cả cái đầu, mình đành phải đấu dịu với hắn vậy, đành thế thôi....!!
_Mình định nói cho bố mình biết chuyện này nhưng mình nghĩ mình không nên làm thế, bây giờ trái tim ông không được khỏe, tin mình bị bọn kia tìm cách cưỡng hiếp chẳng khác gì giết chết ông, thôi thì đành chờ khi nào thích hợp mình sẽ nói chuyện này cho ông biết sau.....!!
Diễm đứng dậy, hai tay vươn vai, Diễm ngáp một cái rõ to, che miệng, mắt nhắm mắt mở, Diễm chạy thật nhanh lên lầu, mở cửa phòng, Diễm đổ phịch lên giường, lấy chuông đồng hồ báo thức lúc năm giờ sáng, Diễm chui vào chăn, miệng thì thầm.
_Ngủ thôi, ngày mai mình còn phải đi làm sớm....!!
/317
|