Diễm đang tức nên không nói gì. Quân đã nắm được điểm yếu của Diễm, một cô gái trọng tình cảm như Diễm không bao giờ dám làm tổn thương người khác, đó cũng chính là điều khiến Quân yêu Diễm nhiều hơn. Chờ Diễm đi hẳn vào trong nhà, đóng cửa, cài then. Quân mới yên tâm lái xe đi. Cả ngày hôm nay, Quân không gặp lại Bảo. Quân muốn biết vụ án ông Đăng đã tiến hành đến đâu. Cầm điện thoại, Quân gọi điện cho Bảo.
Bảo đang theo đuổi một vụ án mới, cộng thêm vụ án của ông Đăng, nên tối hôm nay Bảo không về nhà.
_Chào cậu…!!
_Chào…!!
Nghe giọng mệt mỏi của Bảo. Quân lo lắng hỏi.
_Cậu lại ở qua đêm ở sở cảnh sát à…??
_Ừ, cậu gọi cho mình có chuyện gì không…??
_Thằng khỉ, cậu thừa biết mình gọi cho cậu vì việc gì rồi…??
Cầm hồ sơ, ảnh của ông Đăng. Bảo thở dài nói.
_Rất tiếc, cho đến thời điểm này mình vẫn không tìm được ra manh mối về ông ta. Ông ta đã biến mất như làn khói….!!
Quân giễu cợt.
_Một cảnh sát tài năng như cậu mà cũng không dò được dấu vết của một cụ già hả…??
Bảo gầm lên.
_Cậu mà còn dám trêu tức mình, mình mặc xác cậu…!!
Quân cười.
_Cậu đừng gầm lên như thế, không phải cậu đang làm việc sao, làm việc phải bình tĩnh, phải tĩnh tâm mới hoàn thành được chứ…??
Bảo hừ một tiếng.
_Cậu đừng dạy khôn mình, mình biết phải làm gì, cậu lo cho bản thân cậu đi…!!
Quân cười hề hề.
_Cậu yên tâm mình dang lo cho bản thân mình rất tốt, mình và cô ấy sắp sửa tổ chức đám cưới, mình hy vọng hôm đó cậu sẽ đến chúc mừng cho hạnh phúc của mình….!!
Bảo kinh ngạc.
_Cậu không đùa chứ…?? Mình tưởng cô ấy không yêu cậu…!!
Lời nói của Bảo như một nhát búa đánh thẳng vào niềm tin mà Quân dành cho tình yêu của mình. Quân vẫn còn chưa biết Diễm có yêu mình không, biểu hiện của Diễm mấy ngày qua, không lẽ chỉ là giả, nếu là giả Diễm là một diễn viên có tài nhưng từ trước đến nay Diễm không phải là một kẻ lừa gạt, ngày trước Diễm ghét Quân, hận Quân, Diễm đã thể hiện điều đó bằng tất cả hành động của mình, Diễm cần gì phải cố gắng đóng giả là một người khác nếu như Diễm không thích.
Quân cố gạt bỏ những suy nghĩ không hay ra khỏi đầu, vì dù sao Diễm cũng đã chấp nhận lời cầu hôn của Quân, mặc dù Quân đã ép Diễm kí vào tờ giấy đăng kí kết hôn từ trước. Quân có thể hy vọng vào tình cảm của Diễm, Diễm càng ngày càng ít chống đối Quân hơn, Quân có thể cảm nhận được nụ hôn hai người trao cho nhau không phải theo cách cưỡng ép, nụ hôn càng ngày càng ngọt ngào, mê đắm, nếu không có tình cảm, Diễm sẽ không thể làm được điều đó.
Bảo biết mình lỡ lời nên vội nói sang chuyện khác.
_Cô ấy đã khỏe rồi chứ…??
Quân giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình.
_Cô ấy không sao…!!
Bảo cười.
_Cậu bắt đầu trở thành một ông cụ non từ bao giờ thế…??
Quân nghiến răng.
_Cậu mà còn ăn nói lung tung kiểu đó nữa mình sẽ bảo mẹ cậu bắt cậu lấy vợ…!!
Bảo kêu trời.
_Làm ơn đừng trả thù anh em bằng chiêu độc ác như thế, mình còn yêu đời lắm, mình không muốn đeo gông vào cổ sớm như cậu đâu...!!
_Nếu cậu thực sự yêu ai đó, cậu sẽ hấy hôn nhân không đáng sợ như cậu tưởng…!!
Bảo dài giọng.
_Dạ, em biết là anh đang yêu nên anh nói thế, nhưng em không muốn mình bị chết sớm…!!
Quân bật cười, Bảo cũng cười vang, hai người bạn thân có thể chia sẻ mọi thứ cùng nhau. Ngày trước, Quân và Bảo cùng tuyên bố sẽ không lấy vợ sớm, họ chờ đến khi hai mươi sáu tuổi, cuối cùng Quân là người bị trúng tiến sét ái tình và kết hôn trước, Bảo suốt ngày đam mê với các vụ án nên không có thời gian hẹn hò, yêu đương.
Hai người trao đổi với nhau một vài điều nữa trước khi cúp máy, hôm nay là một ngày hạnh phúc nhất của Quân, Quân đang mơ tưởng đến một đám cưới không xa.
Đứng trong bóng tối, ông Đăng đang nở mộ nụ cười căm phẫn, hận thù, chết chóc, ông ta đang tìm cách trả thù Quân, trả thù gia đình Diễm, tuy vẫn chưa tìm ra được cách nhưng ông ta tin ông ta có thể làm được. Ông ta tiếc rẻ vì ông ta vẫn chưa giết được Diễm, Hồng và Trường, tính mạng của ông Hải, ông ta không muốn lấy, vì ông ta biết ông Hải không còn sống được bao lâu nữa, giết một người sắp chết thì có ích gì, ông ta muốn kết thúc mạng sống của những thành viên khác trong gia đình ông Hải, ông ta muốn ông Hải bị cô độc, bị bỏ rơi, muốn ông Hải phải chứng kiến các con của ông ta phải chết dần chết mòn trước ông ta.
Đêm nay là một đêm khó ngủ đối với bốn người. Quân, Diễm, Hồng và Trường đang lâng lâng với hạnh phúc đang có, họ sẽ tổ chức hôn lễ cùng một ngày, Trường và Hồng vì đứa bé trong bụng, còn Quân và Diễm lấy nhau vì yêu nhau, tuy họ vẫn chưa có con nhưng sớm muộn gì họ cũng có.
Buổi sáng hôm sau, Diễm dậy sớm nấu cơm cho cả nhà, sau khi cho ông Hải ăn cơm và uống thuốc xong, Diễm mang cơm và thức ăn đến bệnh thăm Trường. Vừa mở cổng, Diễm thấy Quân đã đứng ở đó từ bao giờ rồi.
Mắt Diễm mở to nhìn Quân, một thoáng xúc động xen nhẹ vào lòng Diễm, Diễm hiểu Quân làm thế này vì Quân lo lắng cho sự an toàn của mình.
Quân mỉm cười.
_Chào em, tối hôm qua em ngủ ngon chứ….??
Diễm mỉm cười đáp lại.
_Chào anh…!! Anh đến đây làm gì, em không muốn làm phiền anh, anh còn nhiều công việc cần giải quyết, em có thể tự đi xe máy đến bệnh viện thăm anh trai em….!!
Kéo Diễm lại gần, vuốt lại mái tóc của Diễm, Quân cười.
_Em đừng có ngốc, anh làm sao yên tâm để em đi một mình ngoài đường, khi nào ông Đăng bị bắt anh mới yên tâm để em tự do đi đâu thoải mái, còn bây giờ em phải ở dưới sự giám sát của anh…!!
Diễm cảm thấy có lỗi.
_Nhưng còn công việc của anh….??
_Công việc có thể chờ, hai nữa anh còn nhân viên, họ có thể giúp anh, còn em không có ai giúp em, mà dù có anh cũng không yên tâm. Anh có thể mất tất cả nhưng không muốn mất em…!!
Hai dòng nước mắt lăn dài trên má Diễm, Diễm lấy Quân vì cảm động tấm lòng của Quân dành cho mình hay vì Diễm yêu Quân cũng không sao, vì Diễm đã tìm được người đàn ông của đời mình. Ôm chầm lấy Quân, Diễm khóc thút thít.
Quân ôm lấy Diễm, vỗ nhẹ vào lưng Diễm, Quân dịu dàng hỏi.
_Em bị làm sao thế, có phải anh vừa mới bắt nạt em không…??
Diễm lắc đầu.
_Em cảm ơn anh, cảm ơn anh đã luôn lo lắng cho em…!!
Quân bông đùa.
_Đồ ngốc, anh lo cho em vì anh lo cho tương lai của anh thôi. Nếu mai sau anh mất em làm sao anh sống được, hơn nữa những đứa con của anh làm sao có thể ra đời…!!
Diễm đỏ bừng mặt, đánh nhẹ vào lưng Quân. Diễm gắt nhỏ.
_Anh không thể ngừng nhắc chuyện con cái ở đây được hay sao…??
_Anh phải nhắc cho em nhớ nhiệm vụ của em, anh không muốn em quên…!!
Diễm giả vờ ngây thơ.
_Hóa ra anh lấy em vì anh muốn em sinh con cho anh, anh đâu có yêu em đúng không…??
Quân im lặng không đáp. Diễm kêu khổ, Diễm lại trọc tức Quân, lại làm tổn thương Quân nữa rồi, trong lòng Diễm đã hiểu Quân yêu Diễm nhiều như thế nào, ai cũng muốn có con với người mình yêu.
Buông Quân ra, Diễm cúi đầu.
_Em xin lỗi, em không cố ý làm tổn thương anh…!!
Quân không nói một câu nào. Đẩy Diễm vào xe, Quân nói.
_Chúng ta đi thôi…!!
Đóng cửa xe, Quân lái xe đi, trên đường đi, Quân ngồi im như tượng, Diễm dù có cố nói chuyện, Quân cũng không thèm đáp. Tình trạng này làm Diễm căng thẳng, nếu như ngày trước, Diễm mong Quân tránh xa mình, mong Quân đừng nói gì thì nay, Diễm mong Quân nói chuyện, cười đùa với mình.
Diễm tự hứa với mình là sẽ không bao giờ nói câu nào khiến Quân bị tổn thương và tức giận nữa, nhưng một cô gái trẻ con như Diễm liệu có làm được không?.
Đến cổng bệnh viện, Quân lái xe vào bãi đỗ xe. Diễm biết Quân giận mình nên không dám nói gì, tháo nút dây an toàn, mở cửa xe, Diễm chuẩn bị bước xuống.
Quân hét nhỏ.
_Đứng lại…!!
Bàn tay cầm nắm cửa xe buông xuống, Diễm lí nhí.
_Anh muốn nói gì…??
Quân quay Diễm nhìn thẳng vào mặt mình. Quân đau khổ hỏi.
_Em không thể thôi trọc tức tôi được không…?? Em thừa hiểu tôi yêu em thế nào, sao em còn cố làm tổn thương tôi…!!
_Em xin lỗi…!!
Quân mệt mỏi ngắt lời Diễm.
_Đừng chỉ biết nói lời xin lỗi thôi, tôi không muốn em nói những lời đó thêm một lần nữa…!!
Diễm gật đầu.
_Vâng, em hứa…!!
Ngẩng mặt lên nhìn Quân, Diễm rụt rè đề nghị.
_Anh sẽ tha thứ cho em chứ…??
Quân cắn môi.
_Còn tùy thuộc vào thái độ của em….!!
Mặt Diễm đỏ bừng, dướn người lên, Diễm hôn phớt vào môi Quân. Diễm thẹn thùng hỏi.
_Như thế đã đủ chưa…??
Mặt Quân cũng đỏ không khác gì mặt Diễm, chỉ một nụ hôn nhẹ thôi cũng đủ khuấy động tâm tư của Quân, chưa hết Diễm còn thẹn thùng, mỉm cười ngọt ngào nữa, ánh mắt Diễm nhìn Quân đầy cầu khẩn, van xin, Quân muốn giận cũng không thể giận được lâu, đây là vũ khí của Diễm, Quân biết nhưng Quân không muốn tránh mà tránh cũng được không được. Quân thà bị bại, thà bị nhấn chím trong đôi mắt, đôi môi kia còn hơn sống bình thường mà không biết gì.
Bảo đang theo đuổi một vụ án mới, cộng thêm vụ án của ông Đăng, nên tối hôm nay Bảo không về nhà.
_Chào cậu…!!
_Chào…!!
Nghe giọng mệt mỏi của Bảo. Quân lo lắng hỏi.
_Cậu lại ở qua đêm ở sở cảnh sát à…??
_Ừ, cậu gọi cho mình có chuyện gì không…??
_Thằng khỉ, cậu thừa biết mình gọi cho cậu vì việc gì rồi…??
Cầm hồ sơ, ảnh của ông Đăng. Bảo thở dài nói.
_Rất tiếc, cho đến thời điểm này mình vẫn không tìm được ra manh mối về ông ta. Ông ta đã biến mất như làn khói….!!
Quân giễu cợt.
_Một cảnh sát tài năng như cậu mà cũng không dò được dấu vết của một cụ già hả…??
Bảo gầm lên.
_Cậu mà còn dám trêu tức mình, mình mặc xác cậu…!!
Quân cười.
_Cậu đừng gầm lên như thế, không phải cậu đang làm việc sao, làm việc phải bình tĩnh, phải tĩnh tâm mới hoàn thành được chứ…??
Bảo hừ một tiếng.
_Cậu đừng dạy khôn mình, mình biết phải làm gì, cậu lo cho bản thân cậu đi…!!
Quân cười hề hề.
_Cậu yên tâm mình dang lo cho bản thân mình rất tốt, mình và cô ấy sắp sửa tổ chức đám cưới, mình hy vọng hôm đó cậu sẽ đến chúc mừng cho hạnh phúc của mình….!!
Bảo kinh ngạc.
_Cậu không đùa chứ…?? Mình tưởng cô ấy không yêu cậu…!!
Lời nói của Bảo như một nhát búa đánh thẳng vào niềm tin mà Quân dành cho tình yêu của mình. Quân vẫn còn chưa biết Diễm có yêu mình không, biểu hiện của Diễm mấy ngày qua, không lẽ chỉ là giả, nếu là giả Diễm là một diễn viên có tài nhưng từ trước đến nay Diễm không phải là một kẻ lừa gạt, ngày trước Diễm ghét Quân, hận Quân, Diễm đã thể hiện điều đó bằng tất cả hành động của mình, Diễm cần gì phải cố gắng đóng giả là một người khác nếu như Diễm không thích.
Quân cố gạt bỏ những suy nghĩ không hay ra khỏi đầu, vì dù sao Diễm cũng đã chấp nhận lời cầu hôn của Quân, mặc dù Quân đã ép Diễm kí vào tờ giấy đăng kí kết hôn từ trước. Quân có thể hy vọng vào tình cảm của Diễm, Diễm càng ngày càng ít chống đối Quân hơn, Quân có thể cảm nhận được nụ hôn hai người trao cho nhau không phải theo cách cưỡng ép, nụ hôn càng ngày càng ngọt ngào, mê đắm, nếu không có tình cảm, Diễm sẽ không thể làm được điều đó.
Bảo biết mình lỡ lời nên vội nói sang chuyện khác.
_Cô ấy đã khỏe rồi chứ…??
Quân giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình.
_Cô ấy không sao…!!
Bảo cười.
_Cậu bắt đầu trở thành một ông cụ non từ bao giờ thế…??
Quân nghiến răng.
_Cậu mà còn ăn nói lung tung kiểu đó nữa mình sẽ bảo mẹ cậu bắt cậu lấy vợ…!!
Bảo kêu trời.
_Làm ơn đừng trả thù anh em bằng chiêu độc ác như thế, mình còn yêu đời lắm, mình không muốn đeo gông vào cổ sớm như cậu đâu...!!
_Nếu cậu thực sự yêu ai đó, cậu sẽ hấy hôn nhân không đáng sợ như cậu tưởng…!!
Bảo dài giọng.
_Dạ, em biết là anh đang yêu nên anh nói thế, nhưng em không muốn mình bị chết sớm…!!
Quân bật cười, Bảo cũng cười vang, hai người bạn thân có thể chia sẻ mọi thứ cùng nhau. Ngày trước, Quân và Bảo cùng tuyên bố sẽ không lấy vợ sớm, họ chờ đến khi hai mươi sáu tuổi, cuối cùng Quân là người bị trúng tiến sét ái tình và kết hôn trước, Bảo suốt ngày đam mê với các vụ án nên không có thời gian hẹn hò, yêu đương.
Hai người trao đổi với nhau một vài điều nữa trước khi cúp máy, hôm nay là một ngày hạnh phúc nhất của Quân, Quân đang mơ tưởng đến một đám cưới không xa.
Đứng trong bóng tối, ông Đăng đang nở mộ nụ cười căm phẫn, hận thù, chết chóc, ông ta đang tìm cách trả thù Quân, trả thù gia đình Diễm, tuy vẫn chưa tìm ra được cách nhưng ông ta tin ông ta có thể làm được. Ông ta tiếc rẻ vì ông ta vẫn chưa giết được Diễm, Hồng và Trường, tính mạng của ông Hải, ông ta không muốn lấy, vì ông ta biết ông Hải không còn sống được bao lâu nữa, giết một người sắp chết thì có ích gì, ông ta muốn kết thúc mạng sống của những thành viên khác trong gia đình ông Hải, ông ta muốn ông Hải bị cô độc, bị bỏ rơi, muốn ông Hải phải chứng kiến các con của ông ta phải chết dần chết mòn trước ông ta.
Đêm nay là một đêm khó ngủ đối với bốn người. Quân, Diễm, Hồng và Trường đang lâng lâng với hạnh phúc đang có, họ sẽ tổ chức hôn lễ cùng một ngày, Trường và Hồng vì đứa bé trong bụng, còn Quân và Diễm lấy nhau vì yêu nhau, tuy họ vẫn chưa có con nhưng sớm muộn gì họ cũng có.
Buổi sáng hôm sau, Diễm dậy sớm nấu cơm cho cả nhà, sau khi cho ông Hải ăn cơm và uống thuốc xong, Diễm mang cơm và thức ăn đến bệnh thăm Trường. Vừa mở cổng, Diễm thấy Quân đã đứng ở đó từ bao giờ rồi.
Mắt Diễm mở to nhìn Quân, một thoáng xúc động xen nhẹ vào lòng Diễm, Diễm hiểu Quân làm thế này vì Quân lo lắng cho sự an toàn của mình.
Quân mỉm cười.
_Chào em, tối hôm qua em ngủ ngon chứ….??
Diễm mỉm cười đáp lại.
_Chào anh…!! Anh đến đây làm gì, em không muốn làm phiền anh, anh còn nhiều công việc cần giải quyết, em có thể tự đi xe máy đến bệnh viện thăm anh trai em….!!
Kéo Diễm lại gần, vuốt lại mái tóc của Diễm, Quân cười.
_Em đừng có ngốc, anh làm sao yên tâm để em đi một mình ngoài đường, khi nào ông Đăng bị bắt anh mới yên tâm để em tự do đi đâu thoải mái, còn bây giờ em phải ở dưới sự giám sát của anh…!!
Diễm cảm thấy có lỗi.
_Nhưng còn công việc của anh….??
_Công việc có thể chờ, hai nữa anh còn nhân viên, họ có thể giúp anh, còn em không có ai giúp em, mà dù có anh cũng không yên tâm. Anh có thể mất tất cả nhưng không muốn mất em…!!
Hai dòng nước mắt lăn dài trên má Diễm, Diễm lấy Quân vì cảm động tấm lòng của Quân dành cho mình hay vì Diễm yêu Quân cũng không sao, vì Diễm đã tìm được người đàn ông của đời mình. Ôm chầm lấy Quân, Diễm khóc thút thít.
Quân ôm lấy Diễm, vỗ nhẹ vào lưng Diễm, Quân dịu dàng hỏi.
_Em bị làm sao thế, có phải anh vừa mới bắt nạt em không…??
Diễm lắc đầu.
_Em cảm ơn anh, cảm ơn anh đã luôn lo lắng cho em…!!
Quân bông đùa.
_Đồ ngốc, anh lo cho em vì anh lo cho tương lai của anh thôi. Nếu mai sau anh mất em làm sao anh sống được, hơn nữa những đứa con của anh làm sao có thể ra đời…!!
Diễm đỏ bừng mặt, đánh nhẹ vào lưng Quân. Diễm gắt nhỏ.
_Anh không thể ngừng nhắc chuyện con cái ở đây được hay sao…??
_Anh phải nhắc cho em nhớ nhiệm vụ của em, anh không muốn em quên…!!
Diễm giả vờ ngây thơ.
_Hóa ra anh lấy em vì anh muốn em sinh con cho anh, anh đâu có yêu em đúng không…??
Quân im lặng không đáp. Diễm kêu khổ, Diễm lại trọc tức Quân, lại làm tổn thương Quân nữa rồi, trong lòng Diễm đã hiểu Quân yêu Diễm nhiều như thế nào, ai cũng muốn có con với người mình yêu.
Buông Quân ra, Diễm cúi đầu.
_Em xin lỗi, em không cố ý làm tổn thương anh…!!
Quân không nói một câu nào. Đẩy Diễm vào xe, Quân nói.
_Chúng ta đi thôi…!!
Đóng cửa xe, Quân lái xe đi, trên đường đi, Quân ngồi im như tượng, Diễm dù có cố nói chuyện, Quân cũng không thèm đáp. Tình trạng này làm Diễm căng thẳng, nếu như ngày trước, Diễm mong Quân tránh xa mình, mong Quân đừng nói gì thì nay, Diễm mong Quân nói chuyện, cười đùa với mình.
Diễm tự hứa với mình là sẽ không bao giờ nói câu nào khiến Quân bị tổn thương và tức giận nữa, nhưng một cô gái trẻ con như Diễm liệu có làm được không?.
Đến cổng bệnh viện, Quân lái xe vào bãi đỗ xe. Diễm biết Quân giận mình nên không dám nói gì, tháo nút dây an toàn, mở cửa xe, Diễm chuẩn bị bước xuống.
Quân hét nhỏ.
_Đứng lại…!!
Bàn tay cầm nắm cửa xe buông xuống, Diễm lí nhí.
_Anh muốn nói gì…??
Quân quay Diễm nhìn thẳng vào mặt mình. Quân đau khổ hỏi.
_Em không thể thôi trọc tức tôi được không…?? Em thừa hiểu tôi yêu em thế nào, sao em còn cố làm tổn thương tôi…!!
_Em xin lỗi…!!
Quân mệt mỏi ngắt lời Diễm.
_Đừng chỉ biết nói lời xin lỗi thôi, tôi không muốn em nói những lời đó thêm một lần nữa…!!
Diễm gật đầu.
_Vâng, em hứa…!!
Ngẩng mặt lên nhìn Quân, Diễm rụt rè đề nghị.
_Anh sẽ tha thứ cho em chứ…??
Quân cắn môi.
_Còn tùy thuộc vào thái độ của em….!!
Mặt Diễm đỏ bừng, dướn người lên, Diễm hôn phớt vào môi Quân. Diễm thẹn thùng hỏi.
_Như thế đã đủ chưa…??
Mặt Quân cũng đỏ không khác gì mặt Diễm, chỉ một nụ hôn nhẹ thôi cũng đủ khuấy động tâm tư của Quân, chưa hết Diễm còn thẹn thùng, mỉm cười ngọt ngào nữa, ánh mắt Diễm nhìn Quân đầy cầu khẩn, van xin, Quân muốn giận cũng không thể giận được lâu, đây là vũ khí của Diễm, Quân biết nhưng Quân không muốn tránh mà tránh cũng được không được. Quân thà bị bại, thà bị nhấn chím trong đôi mắt, đôi môi kia còn hơn sống bình thường mà không biết gì.
/317
|