Diễm đặt điện thoại xuống bàn. Bà Hoa mỉm cười.
_Cuối cùng cậu ấy cũng làm cha….!!
Diễm sụt sịt.
_Vâng, anh ấy đang rất hạnh phúc….!!
Nhìn nước mắt nhạt nhòa trên khuôn mặt Diễm. Bà Hoa biết Diễm đang tủi phận mình. Sang đây được hơn ba tháng rồi nhưng Diễm và bà Hoa chưa một lần nhắc đến tên Quân. Bà Hoa không dám nhắc vì sợ Diễm buồn, còn Diễm chỉ dám mơ về Quân mỗi khi đi ngủ.
Diễm hay thủ thỉ kể cho thằng bé nghe về cha nó. Diễm biết là tuy chưa được sinh ra nhưng nó có thể hiểu Diễm đang nói gì. Diễm mong nó sẽ khỏe mạnh, hay ăn chóng lớn, Diễm không muốn nó ốm đau bệnh tật, không muốn nó xẩy ra chuyện gì.
Bữa tối bà Hoa nấu ăn, Diễm miệt mài bên trang sách. John gọi điện thoại cho Diễm.
Diễm mỉm cười hỏi.
_Chào anh. Có chuyện gì không….??
_Tối nay em rảnh chứ…??
_Em rảnh. Anh định nhờ em chuyện gì à…??
_Anh muốn mời em đi ăn cơm tối….!!
Diễm lúng túng.
_Em xin lỗi nhưng Dì Hoa đang nấu cơm, em dự định ăn cơm ở nhà nên có khi em không đi được….!!
John nài nỉ.
_Em ăn cơm ở ngoài một tối cũng đâu có sao. Em không coi anh là bạn của em à…??
Diễm thấy khó xử.
_Hay để lần khác được không anh…??
_Lần này em không đi, em còn định đến bao giờ nữa. Chỉ là một bữa cơm thông thường thôi…!!!
Bà Hoa đứng bên cạnh nói.
_Cháu đi đi. Đừng để bạn cháu chờ. Cháu đã làm việc vất vả mấy tháng nay rồi, đã đến lúc cháu nên cho bản thân cháu nghỉ ngơi và xả stress…!!
_Vâng. Cháu xin lỗi không thể ăn cơm cùng Dì…!!
_Dì cháu mình còn nhiều cơ hội ăn cơm với nhau. Bạn bè cháu chỉ gặp nhau có đôi lần, cháu phải biết tận hưởng cuộc sống….!!!
Diễm sống tại phố Wall. Diễm thích con đường ở đây, thích thành phố này. Diễm thấy mình thật may mắn, Diễm đã phải vất vả mới tìm thuê được một căn hộ gần biển. Sáng nào Diễm cũng cùng bà Hoa đi dạo mấy vòng rồi mới về nhà, mặc dù sống gần biển nhưng chưa một lần Diễm xuống tắm, Diễm vẫn e ngại độ rộng lớn của nó, Diễm sợ mình sẽ chết chìm, sợ rằng mình sẽ chẳng bao giờ ngoi đầu lên được nếu cứ bơi mãi ra xa. Diễm thỏa ước nguyện của mình băng cách chỉ đứng trên bờ ngắm, chụp ảnh, và vẽ biển mỗi khi bình minh lên, và mỗi khi hoàng hôn xuống.
Phương tiện đi lại của Diễm là một chiếc xe ô tô kiểu cổ, Diễm đã tích cóp tiền mua nó tại một trung tâm chuyên bán xe ô tô cũ, những chiếc xe ở đây nếu quá đát người ta sẽ đem nghiền nát nó sau đó mang đi sản xuất lại. Diễm cảm thấy đối với những chiếc xe bị vứt đi một cách không thương tiếc thật đáng thương. Khoản tiền mua xe này hoàn toàn là của Trường và của Hồng. Diễm dự định khi nào có đủ, Diễm sẽ trả lại cho họ sau, bây giờ cuộc sống của Diễm chưa ổn định nên Diễm không có khả năng làm việc đó.
Chiếc xe ô tô của Diễm đã cũ nên Diễm phải đem đi sửa và sơn lại hoàn toàn. Khoản tiền chi ra cho nó cũng không phải là nhỏ, Diễm tự an ủi bản thân là mai sau khi đã thành công hơn. Diễm sẽ cố gắng sửa sang lại mọi thứ, còn bây giờ Diễm cứ sống tạm như thế này đã rồi mai sau tính tiếp.
Nhà hàng mà John hẹn ăn cơm với Diễm có tên Poco Loco, đây là một nhà hàng Tây Ban Nha, từ khi sang đây, Diễm cũng đã làm quen được khá nhiều nhà hàng giá rẻ, nhà hàng này là một trong số đó. Để tiếc kiệm tiền, Diễm thường xuyên dùng phiếu ăn miễn phí. Cuộc sống không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng nhất là đối với một cô gái trẻ phải sống tự lập như Diễm nhưng Diễm tin vào khả năng của mình, tin vào một tương lai không xa. Diễm có thể làm chủ được cuộc sống, tương lai của chính mình.
Tình bạn giữa Diễm và John kéo dài cũng đã được hơn ba tháng rồi. John là người bạn tốt nhất trong số những người bạn mà Diễm có. Diễm chưa từng mong có một người bạn thân khác giới nhưng Diễm thấy nói chuyện với con trai thoải mái hơn nói chuyện với con gái, con gái có nhiều tính cách Diễm không làm sao nói chuyện với họ tất cả suy nghĩ của mình, nhưng với John thì khác. Diễm và John có thể cùng nhau tán gẫu về Picasso và Vincent van Gogh. Diễm và John không chỉ có sở thích hội họa, âm nhạc, họ đều ham thích văn chương nên cả hai có nhiều thứ để nói với nhau. Diễm vui mừng vì có thể tìm được một người bạn như thế.
Diễm hạ nóc xe xuống, gió biển lồng lộng thổi tung bay mái tóc đen dài của Diễm, cuộc sống thật kì lạ, chỉ trải qua một năm ở nhà, Diễm đã biến đổi hoàn toàn thành một người phụ nữ chính chắn và trưởng thành. Diễm đã ý thích hơn về cuộc sống của mình. Diễm hoàn toàn lấy lại được tự tin.
Sống ở đây, Diễm không có khái niệm thời gian, công việc, học tập cuốn Diễm đi. Cuộc sống của Diễm đã được tính toán một cách cẩn thận, Diễm không có thời gian rảnh dỗi để ngồi than thở, hay kêu khóc, chỉ cần đặt lưng lên giường, Diễm đã lăn ra ngủ, Diễm làm gì còn thời gian để nghĩ đến chuyện khác.
Đậu xe đúng nơi quy định, Diễm mở cửa bước vào trong. Poco Loco là một quán ăn nhỏ, quán được trang trí đúng theo phong cách của người Tây Ban Nha. John vẫy tay gọi Diễm.
_Chào em…!!. Ở đằng này….!!
Diễm mỉm cười đáp lại. Anh chang ga lăng đứng lên kéo ghế mời Diễm ngồi.
_Cảm ơn anh…!!
_Đây là bổn phận của người đàn ông…!!
Diễm nháy mắt đáp.
_Anh nên dùng cách này đối với người phụ nữ anh yêu, đừng dùng với em, em không muốn bị hiểu lầm…!!
John bông đùa.
_Sao em không là người yêu của anh nhỉ…??
Diễm và John hay trêu đùa nhau nên kiểu nói chuyện này cả hai đều quen thuộc. Họ luôn chào nhau theo kiểu bạn gái, bạn trai lâu năm mới gặp lại nhau. Diễm chỉ đơn giản coi John là bạn, còn Jonh coi Diễm là gì, Diễm quá vô tâm nên không để ý đến ánh mắt nhìn Diễm đầy say đắm của John, Diễm lại ngây thơ cho rằng. John cũng coi mình là một người bạn.
John hay kín đáo quan sát Diễm. Diễm đang chú ý vào menu nên không để ý đến John. Diễm đã làm quen với thức ăn Tây Ban Nha nên không khó để gọi món. Diễm thích nhất là món Cocidos. Món này thường gồm rau tươi, rau khô với các loại thịt, mỗi tỉnh đều có sáng tạo riêng và có tên gọi riêng: người Catalan gọi nó là Escudella, người Andalusia lại gọi nó là Potaje.
Món thứ hai là Bacalao, đây là món cá tuyết muối phơi khô. Ngoài ra Diễm còn thích Chorizo. Diễm thích tiếng Tây Ban Nha, Diễm đến đây vừa để thưởng thức món ăn, vừa thực hành nói tiếng Tây Ban Nha với nhân viên phục vụ và ông chủ quán, họ rất quý Diễm.
Mỗi lần Diễm gặp John, cả hai lại có nhiều chủ đề để nói chuyện. Diễm không bao giờ hỏi Jonh đề sống cá nhân, John cũng thế, đây là nguyên tắc của hai người. Diễm không muốn ai biết quá khứ của mình, cũng như những chuyện Diễm không muốn nói. Mặc dù John muốn tìm hiểu, muốn biết về Diễm nhiều hơn nhưng để duy trì tình bạn lâu dài với Diễm, John đành phải tuân theo nguyên tắc này của Diễm. Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ.
Kết thúc bữa ăn, John và Diễm đi dạo một chút. Sau đó Diễm tạm biệt John. John muốn đưa Diễm về nhà nhưng Diễm từ chối. Diễm không muốn đàn ông bước vào nhà mình, Diễm đã nhủ với lòng là Diễm sẽ không yêu ai nữa, mối tình với Quân là duy nhất. Trái tim Diễm đã thuộc về Quân, Diễm lại đang mang thai đứa con của Quân. Diễm không thể phản bội lại tình cảm của mình, cũng không muốn làm tổn thương những người con trai khác, làm sao Diễm dám ở bên họ khi trái tim và tâm trí của Diễm chỉ nghĩ về Quân. Làm thế không những Diễm hại họ mà còn hại chính bản thân mình.
_________________
_Cuối cùng cậu ấy cũng làm cha….!!
Diễm sụt sịt.
_Vâng, anh ấy đang rất hạnh phúc….!!
Nhìn nước mắt nhạt nhòa trên khuôn mặt Diễm. Bà Hoa biết Diễm đang tủi phận mình. Sang đây được hơn ba tháng rồi nhưng Diễm và bà Hoa chưa một lần nhắc đến tên Quân. Bà Hoa không dám nhắc vì sợ Diễm buồn, còn Diễm chỉ dám mơ về Quân mỗi khi đi ngủ.
Diễm hay thủ thỉ kể cho thằng bé nghe về cha nó. Diễm biết là tuy chưa được sinh ra nhưng nó có thể hiểu Diễm đang nói gì. Diễm mong nó sẽ khỏe mạnh, hay ăn chóng lớn, Diễm không muốn nó ốm đau bệnh tật, không muốn nó xẩy ra chuyện gì.
Bữa tối bà Hoa nấu ăn, Diễm miệt mài bên trang sách. John gọi điện thoại cho Diễm.
Diễm mỉm cười hỏi.
_Chào anh. Có chuyện gì không….??
_Tối nay em rảnh chứ…??
_Em rảnh. Anh định nhờ em chuyện gì à…??
_Anh muốn mời em đi ăn cơm tối….!!
Diễm lúng túng.
_Em xin lỗi nhưng Dì Hoa đang nấu cơm, em dự định ăn cơm ở nhà nên có khi em không đi được….!!
John nài nỉ.
_Em ăn cơm ở ngoài một tối cũng đâu có sao. Em không coi anh là bạn của em à…??
Diễm thấy khó xử.
_Hay để lần khác được không anh…??
_Lần này em không đi, em còn định đến bao giờ nữa. Chỉ là một bữa cơm thông thường thôi…!!!
Bà Hoa đứng bên cạnh nói.
_Cháu đi đi. Đừng để bạn cháu chờ. Cháu đã làm việc vất vả mấy tháng nay rồi, đã đến lúc cháu nên cho bản thân cháu nghỉ ngơi và xả stress…!!
_Vâng. Cháu xin lỗi không thể ăn cơm cùng Dì…!!
_Dì cháu mình còn nhiều cơ hội ăn cơm với nhau. Bạn bè cháu chỉ gặp nhau có đôi lần, cháu phải biết tận hưởng cuộc sống….!!!
Diễm sống tại phố Wall. Diễm thích con đường ở đây, thích thành phố này. Diễm thấy mình thật may mắn, Diễm đã phải vất vả mới tìm thuê được một căn hộ gần biển. Sáng nào Diễm cũng cùng bà Hoa đi dạo mấy vòng rồi mới về nhà, mặc dù sống gần biển nhưng chưa một lần Diễm xuống tắm, Diễm vẫn e ngại độ rộng lớn của nó, Diễm sợ mình sẽ chết chìm, sợ rằng mình sẽ chẳng bao giờ ngoi đầu lên được nếu cứ bơi mãi ra xa. Diễm thỏa ước nguyện của mình băng cách chỉ đứng trên bờ ngắm, chụp ảnh, và vẽ biển mỗi khi bình minh lên, và mỗi khi hoàng hôn xuống.
Phương tiện đi lại của Diễm là một chiếc xe ô tô kiểu cổ, Diễm đã tích cóp tiền mua nó tại một trung tâm chuyên bán xe ô tô cũ, những chiếc xe ở đây nếu quá đát người ta sẽ đem nghiền nát nó sau đó mang đi sản xuất lại. Diễm cảm thấy đối với những chiếc xe bị vứt đi một cách không thương tiếc thật đáng thương. Khoản tiền mua xe này hoàn toàn là của Trường và của Hồng. Diễm dự định khi nào có đủ, Diễm sẽ trả lại cho họ sau, bây giờ cuộc sống của Diễm chưa ổn định nên Diễm không có khả năng làm việc đó.
Chiếc xe ô tô của Diễm đã cũ nên Diễm phải đem đi sửa và sơn lại hoàn toàn. Khoản tiền chi ra cho nó cũng không phải là nhỏ, Diễm tự an ủi bản thân là mai sau khi đã thành công hơn. Diễm sẽ cố gắng sửa sang lại mọi thứ, còn bây giờ Diễm cứ sống tạm như thế này đã rồi mai sau tính tiếp.
Nhà hàng mà John hẹn ăn cơm với Diễm có tên Poco Loco, đây là một nhà hàng Tây Ban Nha, từ khi sang đây, Diễm cũng đã làm quen được khá nhiều nhà hàng giá rẻ, nhà hàng này là một trong số đó. Để tiếc kiệm tiền, Diễm thường xuyên dùng phiếu ăn miễn phí. Cuộc sống không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng nhất là đối với một cô gái trẻ phải sống tự lập như Diễm nhưng Diễm tin vào khả năng của mình, tin vào một tương lai không xa. Diễm có thể làm chủ được cuộc sống, tương lai của chính mình.
Tình bạn giữa Diễm và John kéo dài cũng đã được hơn ba tháng rồi. John là người bạn tốt nhất trong số những người bạn mà Diễm có. Diễm chưa từng mong có một người bạn thân khác giới nhưng Diễm thấy nói chuyện với con trai thoải mái hơn nói chuyện với con gái, con gái có nhiều tính cách Diễm không làm sao nói chuyện với họ tất cả suy nghĩ của mình, nhưng với John thì khác. Diễm và John có thể cùng nhau tán gẫu về Picasso và Vincent van Gogh. Diễm và John không chỉ có sở thích hội họa, âm nhạc, họ đều ham thích văn chương nên cả hai có nhiều thứ để nói với nhau. Diễm vui mừng vì có thể tìm được một người bạn như thế.
Diễm hạ nóc xe xuống, gió biển lồng lộng thổi tung bay mái tóc đen dài của Diễm, cuộc sống thật kì lạ, chỉ trải qua một năm ở nhà, Diễm đã biến đổi hoàn toàn thành một người phụ nữ chính chắn và trưởng thành. Diễm đã ý thích hơn về cuộc sống của mình. Diễm hoàn toàn lấy lại được tự tin.
Sống ở đây, Diễm không có khái niệm thời gian, công việc, học tập cuốn Diễm đi. Cuộc sống của Diễm đã được tính toán một cách cẩn thận, Diễm không có thời gian rảnh dỗi để ngồi than thở, hay kêu khóc, chỉ cần đặt lưng lên giường, Diễm đã lăn ra ngủ, Diễm làm gì còn thời gian để nghĩ đến chuyện khác.
Đậu xe đúng nơi quy định, Diễm mở cửa bước vào trong. Poco Loco là một quán ăn nhỏ, quán được trang trí đúng theo phong cách của người Tây Ban Nha. John vẫy tay gọi Diễm.
_Chào em…!!. Ở đằng này….!!
Diễm mỉm cười đáp lại. Anh chang ga lăng đứng lên kéo ghế mời Diễm ngồi.
_Cảm ơn anh…!!
_Đây là bổn phận của người đàn ông…!!
Diễm nháy mắt đáp.
_Anh nên dùng cách này đối với người phụ nữ anh yêu, đừng dùng với em, em không muốn bị hiểu lầm…!!
John bông đùa.
_Sao em không là người yêu của anh nhỉ…??
Diễm và John hay trêu đùa nhau nên kiểu nói chuyện này cả hai đều quen thuộc. Họ luôn chào nhau theo kiểu bạn gái, bạn trai lâu năm mới gặp lại nhau. Diễm chỉ đơn giản coi John là bạn, còn Jonh coi Diễm là gì, Diễm quá vô tâm nên không để ý đến ánh mắt nhìn Diễm đầy say đắm của John, Diễm lại ngây thơ cho rằng. John cũng coi mình là một người bạn.
John hay kín đáo quan sát Diễm. Diễm đang chú ý vào menu nên không để ý đến John. Diễm đã làm quen với thức ăn Tây Ban Nha nên không khó để gọi món. Diễm thích nhất là món Cocidos. Món này thường gồm rau tươi, rau khô với các loại thịt, mỗi tỉnh đều có sáng tạo riêng và có tên gọi riêng: người Catalan gọi nó là Escudella, người Andalusia lại gọi nó là Potaje.
Món thứ hai là Bacalao, đây là món cá tuyết muối phơi khô. Ngoài ra Diễm còn thích Chorizo. Diễm thích tiếng Tây Ban Nha, Diễm đến đây vừa để thưởng thức món ăn, vừa thực hành nói tiếng Tây Ban Nha với nhân viên phục vụ và ông chủ quán, họ rất quý Diễm.
Mỗi lần Diễm gặp John, cả hai lại có nhiều chủ đề để nói chuyện. Diễm không bao giờ hỏi Jonh đề sống cá nhân, John cũng thế, đây là nguyên tắc của hai người. Diễm không muốn ai biết quá khứ của mình, cũng như những chuyện Diễm không muốn nói. Mặc dù John muốn tìm hiểu, muốn biết về Diễm nhiều hơn nhưng để duy trì tình bạn lâu dài với Diễm, John đành phải tuân theo nguyên tắc này của Diễm. Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ.
Kết thúc bữa ăn, John và Diễm đi dạo một chút. Sau đó Diễm tạm biệt John. John muốn đưa Diễm về nhà nhưng Diễm từ chối. Diễm không muốn đàn ông bước vào nhà mình, Diễm đã nhủ với lòng là Diễm sẽ không yêu ai nữa, mối tình với Quân là duy nhất. Trái tim Diễm đã thuộc về Quân, Diễm lại đang mang thai đứa con của Quân. Diễm không thể phản bội lại tình cảm của mình, cũng không muốn làm tổn thương những người con trai khác, làm sao Diễm dám ở bên họ khi trái tim và tâm trí của Diễm chỉ nghĩ về Quân. Làm thế không những Diễm hại họ mà còn hại chính bản thân mình.
_________________
/317
|