Diễm chào cô giáo của thằng bé.
_Xin lỗi cô. Tôi không cố ý đến trễ như thế này….!!!
Cô Gwendolyn mỉm cười.
_Không sao. Bọn trẻ cũng vừa mới tan học thôi…!!
Cô giáo Gwendolyn là một người Xcốt len. Diễm làm quen với cô cách đây ba tháng khi Diễm gửi thằng bé ở đây. Cô có nước da ngăm đen, người mảnh khảnh, năm nay cô cũng bốn mấy tuổi rồi.
Cô Gwendolyn rất thích các tác phẩm văn học của Diễm, Diễm thường xuyên được mời đến đây đọc truyện cho bọn trẻ nghe. Diễm yêu thích trẻ con, thằng nhóc rất tự hào về mẹ của nó.
Thằng bé reo ầm lên.
_Mẹ Diễm…!!
Cúi xuống, Diễm cười đáp lại.
_Lại đây với mẹ nào….!!
Thằng bé bá cổ Diễm, Diễm nhấc nó lên cao. Diễm bảo thằng bé.
_Con chào cô giáo của con đi…!!
_Xin phép cô, con về…!!
Cô Gwendolyn xoa đầu thằng bé.
_Con ngoan lắm, hẹn con ngày mai…!!
Diễm chào cô Gwendolyn. Sau đó Diễm đưa thằng bé ra xe. Thằng bé tinh ý hỏi.
_Diễm vừa khóc đúng không…??
Thằng bé hay có thói quen gọi thẳng tên của Diễm. Diễm lắc đầu.
_Sao con nghĩ thế, mẹ đâu có khóc…!!
Thằng bé lắc đầu.
_Mẹ đừng nói dối, không khóc sao mắt mẹ lại đỏ hoe thế kia…??
Diễm đặt thằng bé vào xe, thơm và má nó. Diễm mắng yêu.
_Con lúc nào cũng chỉ giỏi đoán mò. Mẹ rất sợ con…!!
_Nhưng Tuấn nói thật. Chỉ có mẹ Diễm là đang nói dối thôi…!!
Diễm đấu dịu.
_Mẹ biết rồi. Là mẹ không tốt, mẹ xin lỗi Tuấn….!!’
Thằng bé cười khoe.
_Hôm nay Tuấn đã vẽ được một bức tranh rất đẹp, lúc nữa về Tuấn sẽ cho mẹ xem…!!
Diễm hào hứng.
_Chắc là Tuấn của mẹ vẽ đẹp lắm. Cô giáo con có khen con không….??
Nó tíu tít trả lời.
_Có ạ, các bạn trong lớp đứa nào cũng ghen tị với con…!!
Diễm nịnh.
_Con trai mẹ thật giỏi…!!
Nó chỉ ra.
_Mẹ lại đang nói dối kìa…!!
Diễm bật cười, lần nào cũng thế chỉ cần Diễm hơi sơ hở một chút thế nào thằng bé cũng nói trúng tim đen của Diễm. Thằng bé giống như một ông thầy của Diễm. Diễm tự nhủ là Diễm không nên làm sai điều gì nếu không Diễm sẽ là tấm gương xấu cho thằng nhóc nhưng Diễm có thể yên tâm vì nó mới là người làm gương cho Diễm, Diễm phải học hỏi nó mọi thứ, nó luôn dạy cho Diễm phải sống vui vẻ, dạy Diễm nên suy nghĩ mọi chuyện một cách đơn giản, không cần phải cầu kì, vì nó tin rằng theo thời gian những vấn đề của ngày hôm nay sẽ được giải quyết, Diễm tin vào lời nói của nó, và đúng là mọi thứ đã dần tốt đẹp lên kể từ khi Diễm sinh nó ra.
Lúc mẹ con Diễm về nhà bà Hoa đã nấu ăn xong, bà đang chờ hai mẹ con về cùng ăn cơm. Bà hỏi Diễm.
_Điện thoại của cháu đâu, sao Dì gọi mãi cho cháu không được….??
Diễm chột dạ, Diễm thảng thốt kêu lên.
_Cháu cũng không biết cháu bỏ quên ở đâu nữa….!!
Diễm ôm lấy đầu.
_Danh bạ điện thoại của cháu chứa toàn số của người quen và của nhà xuất bản, cháu phải làm gì bây giờ…??
Thằng bé giật áo Diễm. Diễm gượng cười.
_Con muốn nói gì…!!
Nó từ tốn nói.
_Đầu tiên mẹ thử nhớ xem lần cuối cùng mẹ thấy chiếc túi của mẹ ở đâu….??
Diễm bình tĩnh nhớ lại.
_Sáng nay lúc mười giờ mẹ đến nhà sách Barnes & Noble. Sau đó mẹ ra về, mẹ nghĩ chắc là mẹ bỏ quên túi sách ở đó…!!
Trong mắt Diễm có một thoáng bối rối, Diễm không dám nói chuyện gặp Quân trước mặt thằng bé. Diễm sợ nó bị tổn thương. Thằng bé là người thông minh và nhạy cảm nên nó nhận ra ngay.
_Mẹ bỏ quên ở nhà sách Barnes & Noble đúng không….??
Diễm lúng túng.
_Sao con nói thế…??
_Mỗi lần mẹ nói dối, mặt mẹ đỏ hồng lên, mẹ nhìn hai má của mẹ xem…??
Diễm tưởng thật, Diễm vội ôm lấy hai má. Thằng nhóc cười gian.
_Đấy nhé, rõ ràng là mẹ nói dối. Mẹ còn không mau nói mẹ bỏ quên túi sách ở đâu đi…??
Diễm không ngờ mình bị thằng con chơi xỏ, vừa buồn cười, vừa tức. Diễm dơ tay lên đầy de dọa.
_Tuấn..!! Chìa mông ra đây, mẹ cần phải phạt con tội lừa dối…!!
Thằng nhóc biết Diễm chỉ đùa nó nên nó vừa cười vừa chạy. Diễm đuổi theo nó phía sau. Tiếng cười của hai mẹ con làm căn nhà thêm ấm cúng, thêm hạnh phúc, làm không khí bớt quạnh hiu. Bà Hoa phì cười bảo Diễm.
_Thế cháu có muốn lấy lại chiếc túi sách không…??
Diễm vội bảo thằng bé.
_Con về phòng cất cặp sách của con đi. Mẹ sẽ vào rửa tay và thay quần áo cho con sau. Thằng bé ngoan ngoan gật đầu.
_Vâng, Tuấn đi đây…!!
_Ừ, con đi đi…!!
Nhìn khuôn mặt buồn phiền, đau khổ và lo âu của Diễm. Bà Hoa lo sợ hỏi.
_Lại có chuyện gì xẩy ra hả cháu…??
Diễm nghẹn ngào.
_Sáng nay cháu gặp anh Quân ở nhà sách Barnes & Noble…!!
Bà Hoa thảng thốt kêu lên.
_Cháu nói thật chứ, sao lại có chuyện vô lý như thế được. Dì tưởng cậu ấy đang ở Việt nam, cậu ấy sang Mỹ làm gì…??
_Cháu cũng không biết được…!!
_Nó có nhận ra cháu không….??
_Anh ấy không nhận ra cháu, anh ấy chỉ nói cháu giống một cô gái anh ấy từng gặp, nhưng không biết cháu là gì của anh ấy….!!
Thằng nhóc Tuấn đứng phía sau cánh cửa, nó đã nghe được toàn bộ câu chuyện. Thật ra nó đã biết từ lâu rằng nó có một người cha mất trí nhớ, nó cũng biết được lí do tại sao mẹ nó lại bỏ bố nó ra đi. Nó là một người thông minh nên họ có thể hiểu được, nó muốn tìm lại bố nó nhưng không có cách nào. Nó không muốn Diễm biết là nó đã nghe được toàn bộ câu chuyện hai người hay nói cùng nhau mỗi đêm khi Diễm ngồi viết truyện, bà Hoa pha cà phê và sữa cho Diễm, họ tưởng nó đã ngủ say nên không hề nhận ra thằng bé đang nghe họ nói.
Mỗi lần Diễm và bà Hoa nói chuyện về bố nó, nó lại thở dài. Nó đang tìm cách nhưng nó biết mẹ nó không thể về Việt nam, nó đành chờ khi nào nó lớn lên, nó sẽ mua vé máy bay và đi tìm bố nó. Còn bây giờ nó cần ở bên mẹ nó, động viên và an ủi mẹ nó.
Thằng nhóc hiểu mẹ nó là một người nhạy cảm, hay khóc, dễ bị tổn thương, nhìn mẹ nó gục khóc trên bàn mỗi khi nhớ về bố nó, nó hiểu ra rằng mẹ nó rất yêu bố nó nhưng vì hoàn cảnh nên không thể ở bên nhau. Càng thương mẹ nó, nó càng không muốn mẹ nó phải rơi lệ, hay bị tổn thương hơn nữa. Nó luôn chăm sóc và bảo vệ Diễm theo cách thức riêng và theo khả năng của nó. Nó yêu mẹ nó thật nhiều, nó mong bố nó mau nhớ lại, mau đi tìm mẹ con nó. Nó mong có một người cha, một gia đình hạnh phúc.
Mỗi lần thấy các bạn trong lớp được bố mẹ chúng đến đón, ngày hội của trường đều có đầy đủ bố mẹ của chúng nó tham gia, thằng nhóc cảm thấy tủi thân và ganh tị. Vì không muốn Diễm buồn nên thằng nhóc luôn cố tỏ ra vui vẻ và mạnh mẽ. Mỗi lần Diễm buồn và không vui thằng nhóc luôn ở bên động viên và an ủi Diễm. Diễm hạnh phúc và tự hào khi có được một đứa con ngoan như thằng nhóc.
Thằng nhóc đóng cửa phòng. Nhớ số điện thoại của Diễm, thằng nhóc lấy điện thoại bàn rồi gọi vào số máy của Diễm.
Quân đang lo không biết làm thế nào để trả lại điện thoại cho Diễm. Quân không muốn động vào tài sản cá nhân của Diễm, nhưng nếu không làm thế, Quân sẽ không biết được, cực chẳng đã, Quân mở túi sách của Diễm.
Đặt mọi thứ trên bàn làm việc trong văn phòng. Quân lấy điện thoại và ví tiền của Diễm, Quân muốn xem Diễm có ghi điện chỉ ở ngăn kéo của ví không. Quân chú ý vào một tấm ảnh nhỏ chụp hình hai mẹ con Diễm.
Nụ cười của thằng bé khiến cảm xúc của Quân bị đảo lộn. Thằng bé có nét gì đó rất quen thuộc nhất là đôi mắt, một đôi mắt đen, sâu thẳm.
Nếu Quân nhớ ra được mọi chuyện, Quân sẽ thấy thằng bé giống hệt Quân hồi nhỏ, từ nụ cười, đôi mắt, cái mũi, gò má đều giống Quân, chỉ có nước da trắng mịn như men sứ là của Diễm, còn đâu thằng nhóc không khác Quân ở điểm gì.
Hai mẹ con Diễm cho Quân cảm giác giống như gia đình. Lúc đầu chỉ gặp Diễm, Quân đã không muốn rời xa, bây giờ lại thêm thằng nhóc này, Quân càng tò mò muốn biết Diễm đang sống ở đâu, Quân cũng muốn tìm hiểu xem thằng nhóc này có phải là con của Diễm không.
Chuông điện thoại của Diễm reo vang khiến Quân giật mình. Quân sợ nếu như đây là bạn của Diễm hay của một người nào đó, Quân đành bảo họ là Quân nhặt được máy rồi xin họ điện chỉ nhà Diễm, Quân sẽ đến tận nhà Diễm để trả túi sách. Nếu phải người khác, Quân sẽ mang đến đồn cảnh sát, họ sẽ có trách nhiệm mang trả cho Diễm nhưng đối với Diễm, Quân lại không muốn làm thế.
Thằng nhóc lịch sự nói.
_Xin hỏi, chú có phải là người nhặt điện thoại của mẹ cháu không….??
Quân phì cười, xem ra Quân không cần phải tìm hiểu làm gì nữa, thằng bé trong bức ảnh đúng là con của cô gái ban chiều.
_Đúng rồi, cháu cho chú điện chỉ để chú trả mẹ cháu túi sách…!!
Thằng nhóc cười.
_Sao chú lại muốn biết…??
Quân đoán thằng nhóc này rất thông minh và cũng rất thú vị.
_Chú là một fan hâm mộ của mẹ cháu. Chú luôn muốn có cơ hội gặp để xin chữ kí…!!
_Cháu không thể cho chú điện chỉ nhà cháu nhưng chú và mẹ cháu có thể hẹn gặp nhau ở một quán ăn nào đó..!!
_Xin lỗi cô. Tôi không cố ý đến trễ như thế này….!!!
Cô Gwendolyn mỉm cười.
_Không sao. Bọn trẻ cũng vừa mới tan học thôi…!!
Cô giáo Gwendolyn là một người Xcốt len. Diễm làm quen với cô cách đây ba tháng khi Diễm gửi thằng bé ở đây. Cô có nước da ngăm đen, người mảnh khảnh, năm nay cô cũng bốn mấy tuổi rồi.
Cô Gwendolyn rất thích các tác phẩm văn học của Diễm, Diễm thường xuyên được mời đến đây đọc truyện cho bọn trẻ nghe. Diễm yêu thích trẻ con, thằng nhóc rất tự hào về mẹ của nó.
Thằng bé reo ầm lên.
_Mẹ Diễm…!!
Cúi xuống, Diễm cười đáp lại.
_Lại đây với mẹ nào….!!
Thằng bé bá cổ Diễm, Diễm nhấc nó lên cao. Diễm bảo thằng bé.
_Con chào cô giáo của con đi…!!
_Xin phép cô, con về…!!
Cô Gwendolyn xoa đầu thằng bé.
_Con ngoan lắm, hẹn con ngày mai…!!
Diễm chào cô Gwendolyn. Sau đó Diễm đưa thằng bé ra xe. Thằng bé tinh ý hỏi.
_Diễm vừa khóc đúng không…??
Thằng bé hay có thói quen gọi thẳng tên của Diễm. Diễm lắc đầu.
_Sao con nghĩ thế, mẹ đâu có khóc…!!
Thằng bé lắc đầu.
_Mẹ đừng nói dối, không khóc sao mắt mẹ lại đỏ hoe thế kia…??
Diễm đặt thằng bé vào xe, thơm và má nó. Diễm mắng yêu.
_Con lúc nào cũng chỉ giỏi đoán mò. Mẹ rất sợ con…!!
_Nhưng Tuấn nói thật. Chỉ có mẹ Diễm là đang nói dối thôi…!!
Diễm đấu dịu.
_Mẹ biết rồi. Là mẹ không tốt, mẹ xin lỗi Tuấn….!!’
Thằng bé cười khoe.
_Hôm nay Tuấn đã vẽ được một bức tranh rất đẹp, lúc nữa về Tuấn sẽ cho mẹ xem…!!
Diễm hào hứng.
_Chắc là Tuấn của mẹ vẽ đẹp lắm. Cô giáo con có khen con không….??
Nó tíu tít trả lời.
_Có ạ, các bạn trong lớp đứa nào cũng ghen tị với con…!!
Diễm nịnh.
_Con trai mẹ thật giỏi…!!
Nó chỉ ra.
_Mẹ lại đang nói dối kìa…!!
Diễm bật cười, lần nào cũng thế chỉ cần Diễm hơi sơ hở một chút thế nào thằng bé cũng nói trúng tim đen của Diễm. Thằng bé giống như một ông thầy của Diễm. Diễm tự nhủ là Diễm không nên làm sai điều gì nếu không Diễm sẽ là tấm gương xấu cho thằng nhóc nhưng Diễm có thể yên tâm vì nó mới là người làm gương cho Diễm, Diễm phải học hỏi nó mọi thứ, nó luôn dạy cho Diễm phải sống vui vẻ, dạy Diễm nên suy nghĩ mọi chuyện một cách đơn giản, không cần phải cầu kì, vì nó tin rằng theo thời gian những vấn đề của ngày hôm nay sẽ được giải quyết, Diễm tin vào lời nói của nó, và đúng là mọi thứ đã dần tốt đẹp lên kể từ khi Diễm sinh nó ra.
Lúc mẹ con Diễm về nhà bà Hoa đã nấu ăn xong, bà đang chờ hai mẹ con về cùng ăn cơm. Bà hỏi Diễm.
_Điện thoại của cháu đâu, sao Dì gọi mãi cho cháu không được….??
Diễm chột dạ, Diễm thảng thốt kêu lên.
_Cháu cũng không biết cháu bỏ quên ở đâu nữa….!!
Diễm ôm lấy đầu.
_Danh bạ điện thoại của cháu chứa toàn số của người quen và của nhà xuất bản, cháu phải làm gì bây giờ…??
Thằng bé giật áo Diễm. Diễm gượng cười.
_Con muốn nói gì…!!
Nó từ tốn nói.
_Đầu tiên mẹ thử nhớ xem lần cuối cùng mẹ thấy chiếc túi của mẹ ở đâu….??
Diễm bình tĩnh nhớ lại.
_Sáng nay lúc mười giờ mẹ đến nhà sách Barnes & Noble. Sau đó mẹ ra về, mẹ nghĩ chắc là mẹ bỏ quên túi sách ở đó…!!
Trong mắt Diễm có một thoáng bối rối, Diễm không dám nói chuyện gặp Quân trước mặt thằng bé. Diễm sợ nó bị tổn thương. Thằng bé là người thông minh và nhạy cảm nên nó nhận ra ngay.
_Mẹ bỏ quên ở nhà sách Barnes & Noble đúng không….??
Diễm lúng túng.
_Sao con nói thế…??
_Mỗi lần mẹ nói dối, mặt mẹ đỏ hồng lên, mẹ nhìn hai má của mẹ xem…??
Diễm tưởng thật, Diễm vội ôm lấy hai má. Thằng nhóc cười gian.
_Đấy nhé, rõ ràng là mẹ nói dối. Mẹ còn không mau nói mẹ bỏ quên túi sách ở đâu đi…??
Diễm không ngờ mình bị thằng con chơi xỏ, vừa buồn cười, vừa tức. Diễm dơ tay lên đầy de dọa.
_Tuấn..!! Chìa mông ra đây, mẹ cần phải phạt con tội lừa dối…!!
Thằng nhóc biết Diễm chỉ đùa nó nên nó vừa cười vừa chạy. Diễm đuổi theo nó phía sau. Tiếng cười của hai mẹ con làm căn nhà thêm ấm cúng, thêm hạnh phúc, làm không khí bớt quạnh hiu. Bà Hoa phì cười bảo Diễm.
_Thế cháu có muốn lấy lại chiếc túi sách không…??
Diễm vội bảo thằng bé.
_Con về phòng cất cặp sách của con đi. Mẹ sẽ vào rửa tay và thay quần áo cho con sau. Thằng bé ngoan ngoan gật đầu.
_Vâng, Tuấn đi đây…!!
_Ừ, con đi đi…!!
Nhìn khuôn mặt buồn phiền, đau khổ và lo âu của Diễm. Bà Hoa lo sợ hỏi.
_Lại có chuyện gì xẩy ra hả cháu…??
Diễm nghẹn ngào.
_Sáng nay cháu gặp anh Quân ở nhà sách Barnes & Noble…!!
Bà Hoa thảng thốt kêu lên.
_Cháu nói thật chứ, sao lại có chuyện vô lý như thế được. Dì tưởng cậu ấy đang ở Việt nam, cậu ấy sang Mỹ làm gì…??
_Cháu cũng không biết được…!!
_Nó có nhận ra cháu không….??
_Anh ấy không nhận ra cháu, anh ấy chỉ nói cháu giống một cô gái anh ấy từng gặp, nhưng không biết cháu là gì của anh ấy….!!
Thằng nhóc Tuấn đứng phía sau cánh cửa, nó đã nghe được toàn bộ câu chuyện. Thật ra nó đã biết từ lâu rằng nó có một người cha mất trí nhớ, nó cũng biết được lí do tại sao mẹ nó lại bỏ bố nó ra đi. Nó là một người thông minh nên họ có thể hiểu được, nó muốn tìm lại bố nó nhưng không có cách nào. Nó không muốn Diễm biết là nó đã nghe được toàn bộ câu chuyện hai người hay nói cùng nhau mỗi đêm khi Diễm ngồi viết truyện, bà Hoa pha cà phê và sữa cho Diễm, họ tưởng nó đã ngủ say nên không hề nhận ra thằng bé đang nghe họ nói.
Mỗi lần Diễm và bà Hoa nói chuyện về bố nó, nó lại thở dài. Nó đang tìm cách nhưng nó biết mẹ nó không thể về Việt nam, nó đành chờ khi nào nó lớn lên, nó sẽ mua vé máy bay và đi tìm bố nó. Còn bây giờ nó cần ở bên mẹ nó, động viên và an ủi mẹ nó.
Thằng nhóc hiểu mẹ nó là một người nhạy cảm, hay khóc, dễ bị tổn thương, nhìn mẹ nó gục khóc trên bàn mỗi khi nhớ về bố nó, nó hiểu ra rằng mẹ nó rất yêu bố nó nhưng vì hoàn cảnh nên không thể ở bên nhau. Càng thương mẹ nó, nó càng không muốn mẹ nó phải rơi lệ, hay bị tổn thương hơn nữa. Nó luôn chăm sóc và bảo vệ Diễm theo cách thức riêng và theo khả năng của nó. Nó yêu mẹ nó thật nhiều, nó mong bố nó mau nhớ lại, mau đi tìm mẹ con nó. Nó mong có một người cha, một gia đình hạnh phúc.
Mỗi lần thấy các bạn trong lớp được bố mẹ chúng đến đón, ngày hội của trường đều có đầy đủ bố mẹ của chúng nó tham gia, thằng nhóc cảm thấy tủi thân và ganh tị. Vì không muốn Diễm buồn nên thằng nhóc luôn cố tỏ ra vui vẻ và mạnh mẽ. Mỗi lần Diễm buồn và không vui thằng nhóc luôn ở bên động viên và an ủi Diễm. Diễm hạnh phúc và tự hào khi có được một đứa con ngoan như thằng nhóc.
Thằng nhóc đóng cửa phòng. Nhớ số điện thoại của Diễm, thằng nhóc lấy điện thoại bàn rồi gọi vào số máy của Diễm.
Quân đang lo không biết làm thế nào để trả lại điện thoại cho Diễm. Quân không muốn động vào tài sản cá nhân của Diễm, nhưng nếu không làm thế, Quân sẽ không biết được, cực chẳng đã, Quân mở túi sách của Diễm.
Đặt mọi thứ trên bàn làm việc trong văn phòng. Quân lấy điện thoại và ví tiền của Diễm, Quân muốn xem Diễm có ghi điện chỉ ở ngăn kéo của ví không. Quân chú ý vào một tấm ảnh nhỏ chụp hình hai mẹ con Diễm.
Nụ cười của thằng bé khiến cảm xúc của Quân bị đảo lộn. Thằng bé có nét gì đó rất quen thuộc nhất là đôi mắt, một đôi mắt đen, sâu thẳm.
Nếu Quân nhớ ra được mọi chuyện, Quân sẽ thấy thằng bé giống hệt Quân hồi nhỏ, từ nụ cười, đôi mắt, cái mũi, gò má đều giống Quân, chỉ có nước da trắng mịn như men sứ là của Diễm, còn đâu thằng nhóc không khác Quân ở điểm gì.
Hai mẹ con Diễm cho Quân cảm giác giống như gia đình. Lúc đầu chỉ gặp Diễm, Quân đã không muốn rời xa, bây giờ lại thêm thằng nhóc này, Quân càng tò mò muốn biết Diễm đang sống ở đâu, Quân cũng muốn tìm hiểu xem thằng nhóc này có phải là con của Diễm không.
Chuông điện thoại của Diễm reo vang khiến Quân giật mình. Quân sợ nếu như đây là bạn của Diễm hay của một người nào đó, Quân đành bảo họ là Quân nhặt được máy rồi xin họ điện chỉ nhà Diễm, Quân sẽ đến tận nhà Diễm để trả túi sách. Nếu phải người khác, Quân sẽ mang đến đồn cảnh sát, họ sẽ có trách nhiệm mang trả cho Diễm nhưng đối với Diễm, Quân lại không muốn làm thế.
Thằng nhóc lịch sự nói.
_Xin hỏi, chú có phải là người nhặt điện thoại của mẹ cháu không….??
Quân phì cười, xem ra Quân không cần phải tìm hiểu làm gì nữa, thằng bé trong bức ảnh đúng là con của cô gái ban chiều.
_Đúng rồi, cháu cho chú điện chỉ để chú trả mẹ cháu túi sách…!!
Thằng nhóc cười.
_Sao chú lại muốn biết…??
Quân đoán thằng nhóc này rất thông minh và cũng rất thú vị.
_Chú là một fan hâm mộ của mẹ cháu. Chú luôn muốn có cơ hội gặp để xin chữ kí…!!
_Cháu không thể cho chú điện chỉ nhà cháu nhưng chú và mẹ cháu có thể hẹn gặp nhau ở một quán ăn nào đó..!!
/317
|