Diễm bám Trường không rời, chỉ cần xa Trường một chút là Diễm kêu ầm lên. Ngồi ghế trên máy bay, Diễm cũng nhất định ngồi cạnh Trường. Bây giờ trong lòng Diễm ngoài Trường ra, Diễm không còn tin tưởng ai, hay còn nhớ ai nữa.
Sợ Trường bỏ rơi, lúc ngủ Diễm cũng nắm tay Trường thật chặt, Trường kêu khổ, Trường nghĩ.
_Trời ạ....!! Sao cô ta lại mất trí nhớ vào đúng lúc này, bình thường cô ta đã làm phiền mình, bây giờ cô ta không nhớ gì cả, cô ta lại nhầm tưởng mình là chồng cô ta, làm sao mình sống yên đây....!!
Khi về đến nhà ông Hải, mọi người đều có mặt đông đủ, có cả gia đình Quân, ai cũng thương xót nhìn Diễm, Diễm ngơ ngác nhìn từng người, họ tranh nhau hỏi Diễm có nhớ họ là ai không, Diễm đều lắc đầu.
Diễm vẫn nắm tay Trường thật chặt, mặc Trường cố gỡ tay Diễm ra, mặc Trường nói hàng trăm lần là Trường không phải là chồng của Diễm, Diễm vẫn một mực gọi Trường là chồng, vẫn một mực đòi đi theo Trường.
Gia đình Quân không vui, họ không mấy thiện cảm với Trường, Trường hiểu trong lòng họ nghĩ gì, sau khi ăn cơm tối, Trường xin phép ra về.
Diễm thấy Trường đứng lên, Diễm cũng đứng lên theo, thấy Trường chào bố Diễm, chào gia đình Quân, Diễm cũng bắt chước.
Trường khổ sở bảo Diễm.
_Nghe này....!! Tôi không phải là chồng của cô, chú Hải đây mới thực sự là bố ruột của cô, gia đình này mới là gia đình của cô, còn người đang ngồi cạnh cô kia mới là chồng chưa cưới của cô. Cô nên ở đây với họ, đừng đi theo tôi, đừng hiểu lầm hơn nữa, cô nghe không....!!
Diễm gật đầu nói.
_Hiểu.....!!
Trường hài lòng.
_Cô biết nghe lời như thế là tốt, tôi đi đây....!!
Diễm lễ phép chào ông Hải.
_Chào chú.....!!
Diễm cũng chào bố mẹ Quân, chào Quân.
_Chào hai bác, chào anh.....!!
Nói xong Diễm chạy theo Trường, Trường bực mình.
_Cô làm gì thế hả....?? Tôi bảo cô là tôi không phải là chồng của cô, cô không nghe gì à....??
Diễm khóc nấc lên.
_Anh đừng giận em, đừng bỏ em, nếu không em chết mất, em chỉ còn có một mình anh là người thân duy nhất, nếu anh cũng bỏ em, em phải sống sao đây....??
_Hay là anh chê em bị mất trí nhớ nên anh mới ruồng rẫy em chứ gì....??
_Thôi được rồi, anh đi đi, đi ngay đi, em không cần anh phải quan tâm đến em, cùng lắm là em đi tự vẫn là được chứ gì.....??
Trường giật thót, Trường vội nói.
_Nghe này....!! Không phải là tôi chê bai gì cô, mà là tôi không phải là chồng của cô....!!
Trường dơ tay Trường lên, Trường nói.
_Cô thấy không nếu chúng ta đã kết hôn, chúng ta phải có nhẫn đúng không, còn nữa tại sao chúng ta đã kết hôn mà không có một khung ảnh cưới nào, cô nên hiểu vì sao chứ....??
Diễm lắc đầu.
_Biết đâu anh làm thế vì muốn bỏ rơi em thì sao, em không tin....!!
Trường bảo mọi người.
_Làm ơn nói gì đi chứ....??
Ông Hải vỗ về Diễm.
_Trường nói đúng, con không phải là vợ của Trường đâu, người mà sắp lấy con làm vợ là anh Quân đang ngồi ở kia....!!
Diễm mở to mắt nhìn Quân, Diễm lắc đầu.
_Không đúng, nếu anh ấy là chồng chưa cưới của cháu, tại sao cháu lại không có cảm giác gì.....!!
_Người đó nhất định không phải là chồng chưa cưới của cháu, không phải....!!
Diễm lại bấu chặt lấy Trường, mặc mọi người cố gỡ Diễm ra khỏi Trường, Diễm gào khóc thảm thiết.
_Anh Trường....!! Xin anh đừng bỏ em, em xin anh....!!
_Trường....!! Sao anh lại nỡ đối xử tàn nhẫn với em như thế....??
Đôi mắt đỏ hoe, Trường đi ra cổng, Diễm bị năm người giữ chặt lại nên Diễm không đi theo Trường được. Diễm khóc nức nở, miệng không ngừng gọi tên Trường.
Diễm căm phẫn nói.
_Các người là ai....?? là ai mà dám chia cắt tôi và anh Trường....??
Diễm cố hất bỏ tay của mọi người bám xung quanh mình, Diễm hét.
_Buông tôi ra....!! Tôi cần phải đi theo chồng tôi....!!
_Buông tôi ra....!! Các người có nghe thấy không....??
Bà Phương sợ hãi bảo ông Hải.
_Mau gọi bác sĩ đi....!!
Ông Hải vội hối thúc ông quản gia.
_Mau gọi bác sĩ Trần đến đây....!!
_Vâng....!!
Phải khó khăn lắm năm người mới lôi nổi Diễm về phòng, ông Hải ôn tồn nói.
_Con ngoan đừng kêu khóc nữa, Trường không phải là chồng của con đâu....!!
Diễm bịt chặt hai tai lại, Diễm phẫn uất hét.
_Ông nói dối....!! Tôi không tin ông...!! Các người gạt tôi...!!
Ông Hải đau xót, lòng ông tan nát, bây giờ ngay cả con gái ông cũng không nhận ra ông là ai, nó lại coi ông là kẻ thù của nó.
Ông cầm lấy tay Diễm, Diễm sợ hãi rụt tay lại. Ông đau khổ giải thích cho Diễm hiểu.
_Bố biết là bây giờ bố nói gì con cũng không tin nhưng mà bố chính là bố của con, còn Trường chỉ là trợ lí của con thôi....!!
Diễm tức giận.
_Đừng cố tình lừa gạt tôi nữa, tôi không biết các người âm mưu gì nhưng nhất định tôi sẽ không bỏ anh Trường đâu, tôi cũng không bao giờ lấy người đàn ông tên Quân đó đâu....!!
Thấy Diễm càng ngày càng kích động, ông Hải vội nói.
_Được rồi, bố sẽ không ép con lấy Quân nữa, con chịu khó tĩnh dưỡng nghỉ ngơi đi....!!
Một lúc sau bác sĩ tới khám và tiêm thuốc cho Diễm, ông Trần thở dài bảo ông Hải.
_Tình trạng của cô ấy không được tốt, nếu cô ấy cứ mãi phấn khích như thế này, cô ấy sẽ không bao giờ nhớ được cô ấy là ai....!!
Ông Hải sợ hải hỏi.
_Có cách nào không hả bác sĩ......??
_Bây giờ phải làm cho cô ấy được thanh thãn, được nghỉ ngơi thoải mái, cô ấy cần được chăm sóc tốt, tránh kích động, tránh gây tổn thương đến hệ thần kinh của cô ấy nếu không cô ấy có nguy cơ bị mất trí nhớ vĩnh viễn, có khi còn dẫn đến bị tâm thần....!!
Mặt ông Hải trắng bệnh, ông run giọng hỏi.
_Tôi nên làm gì....??
_Ông phải làm cho con gái ông vui vẻ, ông hãy kể những chuyện xảy ra trước đây cho cô ấy nghe, đưa cô ấy đi dạo, dành thời gian nói chuyện với cô ấy, ngoài ra ông không nên ép cô ấy phải nhớ lại ngay nếu không điều này có thể mang kết quả ngược lại, càng cố ép cô ấy mau nhớ, cô ấy lại càng muốn quên đi, cái gì cũng cần phải có thời gian....!!
_Nếu bây giờ có một người mà cô ấy tin tưởng, người đó sẽ giúp cô ấy mau nhớ lại hơn., đừng cho cô ấy tiếp xúc nhiều với những người mà cô ấy ghét vì càng ở gần họ cô ấy càng bị kích động.............!!
_Ông nhớ cho cô ấy uống thuốc, và ăn đầy đủ, đừng để cô ấy bỏ bữa, như thế không tốt cho sức khỏe của cô ấy đâu.....!!
_Tôi biết rồi. Cảm ơn ông....!!
Sau khi được tiêm thuốc an thần, Diễm chìm sâu vào giấc ngủ, ông Hải đau xót, ông thật ngờ, đứa con gái bé bỏng của ông lại xảy ra chuyện.
Nỗi căm hận bùng lên. Ông gọi điện ngay cho luật sư của công ty, ông nói.
_Tôi muốn ông làm đơn khởi kiện năm tên thanh niên đã dám cưỡng bức con gái tôi....!!
_Vâng.....!!
_Tôi không cần biết ông làm cách nào nhưng phải làm cho bọn chúng ở trong tù càng lâu càng tốt....!!
_Ông chủ yên tâm tôi sẽ cố gắng hết sức....!!
_Mọi việc trông cậy cả vào ông....!!
_Cô chủ thế nào rồi....!!
Ông Hải thờ dài.
_Nó bây giờ ngay cả tôi là ai nó cũng không biết, suốt ngày nó chỉ gào thét, khóc lóc quậy phá, bây giờ tôi rối quá....!!
_Tôi tin là sớm muộn gì cô ấy cũng nhớ lại được ông chủ là ai thôi....!!
_Tôi cũng hy vọng là thế....!!
Kết thúc cuộc gọi, ông Hải xuống phòng khách, bố mẹ Quân vẫn còn ngồi chờ ông. Bà Phương lo lắng hỏi.
_Diễm không sao chứ....??
Bóp thái dương, ông Hải lắc đầu chán nản.
_Nó đã ngủ rồi, tôi hy vọng là khi nó thức dậy tinh thần của nó sẽ khá hơn....!!
Ông Trương lên tiếng.
_Ông định xử lí mấy tên kia thế nào...??
Ông Hải căm phẫn nói.
_Tôi phải làm cho bọn chúng sống dở chết dở vì những gì mà chúng dám gây ra cho con gái tôi....!!
Ông bảo Quân.
_Mong cháu đừng buồn, lúc Diễm bị hại chỉ có một mình duy nhất Trường ở bên cạnh nó nên con bé mới quyến luyến Trường, ngoài ra nó không có ý gì cả, bác tin là sau khi nó tỉnh lại, nó sẽ hiểu...!!
Quân cười.
_Cháu hiểu, ai ở trong hoàn cảnh như cô ấy cũng làm như vậy thôi...!!
_Cháu hiểu được như thế là chú mừng rồi....!!
Bốn người nói chuyện với nhau đến hơn mười giờ đêm thì gia đình Quân cáo từ ra về. Sau khi tiễn gia đình Quân, ông Hải lên phòng thăm con gái. Ông nghe những tiếng ú ớ, tiếng kêu thất thanh, và tiếng gọi thảm thiết.
_Trường....!! Cứu em....!!
_Trường...!! Anh ở đâu....!!!
_Đừng bỏ em...!! xin anh....!!
Ông Hải đứng sững người lại, ông cảm thấy lo sợ vu vơ, tuy là Diễm bị mất trí nhớ nhưng tại sao Diễm lại gọi trên Trường tha thiết như thế, tại sao Diễm lại nhận lầm Trường là chồng, tại sao Diễm nhất quyết đòi đi theo Trường, mặc dù Trường đã một mực phủ nhận, phải chăng trong trái tim Diễm đã có hình bóng của Trường.
Ông Hải cầm tay Diễm, ông mệt mỏi nói.
_Bố phải làm gì thì mới tốt cho con đây....??
Sợ Trường bỏ rơi, lúc ngủ Diễm cũng nắm tay Trường thật chặt, Trường kêu khổ, Trường nghĩ.
_Trời ạ....!! Sao cô ta lại mất trí nhớ vào đúng lúc này, bình thường cô ta đã làm phiền mình, bây giờ cô ta không nhớ gì cả, cô ta lại nhầm tưởng mình là chồng cô ta, làm sao mình sống yên đây....!!
Khi về đến nhà ông Hải, mọi người đều có mặt đông đủ, có cả gia đình Quân, ai cũng thương xót nhìn Diễm, Diễm ngơ ngác nhìn từng người, họ tranh nhau hỏi Diễm có nhớ họ là ai không, Diễm đều lắc đầu.
Diễm vẫn nắm tay Trường thật chặt, mặc Trường cố gỡ tay Diễm ra, mặc Trường nói hàng trăm lần là Trường không phải là chồng của Diễm, Diễm vẫn một mực gọi Trường là chồng, vẫn một mực đòi đi theo Trường.
Gia đình Quân không vui, họ không mấy thiện cảm với Trường, Trường hiểu trong lòng họ nghĩ gì, sau khi ăn cơm tối, Trường xin phép ra về.
Diễm thấy Trường đứng lên, Diễm cũng đứng lên theo, thấy Trường chào bố Diễm, chào gia đình Quân, Diễm cũng bắt chước.
Trường khổ sở bảo Diễm.
_Nghe này....!! Tôi không phải là chồng của cô, chú Hải đây mới thực sự là bố ruột của cô, gia đình này mới là gia đình của cô, còn người đang ngồi cạnh cô kia mới là chồng chưa cưới của cô. Cô nên ở đây với họ, đừng đi theo tôi, đừng hiểu lầm hơn nữa, cô nghe không....!!
Diễm gật đầu nói.
_Hiểu.....!!
Trường hài lòng.
_Cô biết nghe lời như thế là tốt, tôi đi đây....!!
Diễm lễ phép chào ông Hải.
_Chào chú.....!!
Diễm cũng chào bố mẹ Quân, chào Quân.
_Chào hai bác, chào anh.....!!
Nói xong Diễm chạy theo Trường, Trường bực mình.
_Cô làm gì thế hả....?? Tôi bảo cô là tôi không phải là chồng của cô, cô không nghe gì à....??
Diễm khóc nấc lên.
_Anh đừng giận em, đừng bỏ em, nếu không em chết mất, em chỉ còn có một mình anh là người thân duy nhất, nếu anh cũng bỏ em, em phải sống sao đây....??
_Hay là anh chê em bị mất trí nhớ nên anh mới ruồng rẫy em chứ gì....??
_Thôi được rồi, anh đi đi, đi ngay đi, em không cần anh phải quan tâm đến em, cùng lắm là em đi tự vẫn là được chứ gì.....??
Trường giật thót, Trường vội nói.
_Nghe này....!! Không phải là tôi chê bai gì cô, mà là tôi không phải là chồng của cô....!!
Trường dơ tay Trường lên, Trường nói.
_Cô thấy không nếu chúng ta đã kết hôn, chúng ta phải có nhẫn đúng không, còn nữa tại sao chúng ta đã kết hôn mà không có một khung ảnh cưới nào, cô nên hiểu vì sao chứ....??
Diễm lắc đầu.
_Biết đâu anh làm thế vì muốn bỏ rơi em thì sao, em không tin....!!
Trường bảo mọi người.
_Làm ơn nói gì đi chứ....??
Ông Hải vỗ về Diễm.
_Trường nói đúng, con không phải là vợ của Trường đâu, người mà sắp lấy con làm vợ là anh Quân đang ngồi ở kia....!!
Diễm mở to mắt nhìn Quân, Diễm lắc đầu.
_Không đúng, nếu anh ấy là chồng chưa cưới của cháu, tại sao cháu lại không có cảm giác gì.....!!
_Người đó nhất định không phải là chồng chưa cưới của cháu, không phải....!!
Diễm lại bấu chặt lấy Trường, mặc mọi người cố gỡ Diễm ra khỏi Trường, Diễm gào khóc thảm thiết.
_Anh Trường....!! Xin anh đừng bỏ em, em xin anh....!!
_Trường....!! Sao anh lại nỡ đối xử tàn nhẫn với em như thế....??
Đôi mắt đỏ hoe, Trường đi ra cổng, Diễm bị năm người giữ chặt lại nên Diễm không đi theo Trường được. Diễm khóc nức nở, miệng không ngừng gọi tên Trường.
Diễm căm phẫn nói.
_Các người là ai....?? là ai mà dám chia cắt tôi và anh Trường....??
Diễm cố hất bỏ tay của mọi người bám xung quanh mình, Diễm hét.
_Buông tôi ra....!! Tôi cần phải đi theo chồng tôi....!!
_Buông tôi ra....!! Các người có nghe thấy không....??
Bà Phương sợ hãi bảo ông Hải.
_Mau gọi bác sĩ đi....!!
Ông Hải vội hối thúc ông quản gia.
_Mau gọi bác sĩ Trần đến đây....!!
_Vâng....!!
Phải khó khăn lắm năm người mới lôi nổi Diễm về phòng, ông Hải ôn tồn nói.
_Con ngoan đừng kêu khóc nữa, Trường không phải là chồng của con đâu....!!
Diễm bịt chặt hai tai lại, Diễm phẫn uất hét.
_Ông nói dối....!! Tôi không tin ông...!! Các người gạt tôi...!!
Ông Hải đau xót, lòng ông tan nát, bây giờ ngay cả con gái ông cũng không nhận ra ông là ai, nó lại coi ông là kẻ thù của nó.
Ông cầm lấy tay Diễm, Diễm sợ hãi rụt tay lại. Ông đau khổ giải thích cho Diễm hiểu.
_Bố biết là bây giờ bố nói gì con cũng không tin nhưng mà bố chính là bố của con, còn Trường chỉ là trợ lí của con thôi....!!
Diễm tức giận.
_Đừng cố tình lừa gạt tôi nữa, tôi không biết các người âm mưu gì nhưng nhất định tôi sẽ không bỏ anh Trường đâu, tôi cũng không bao giờ lấy người đàn ông tên Quân đó đâu....!!
Thấy Diễm càng ngày càng kích động, ông Hải vội nói.
_Được rồi, bố sẽ không ép con lấy Quân nữa, con chịu khó tĩnh dưỡng nghỉ ngơi đi....!!
Một lúc sau bác sĩ tới khám và tiêm thuốc cho Diễm, ông Trần thở dài bảo ông Hải.
_Tình trạng của cô ấy không được tốt, nếu cô ấy cứ mãi phấn khích như thế này, cô ấy sẽ không bao giờ nhớ được cô ấy là ai....!!
Ông Hải sợ hải hỏi.
_Có cách nào không hả bác sĩ......??
_Bây giờ phải làm cho cô ấy được thanh thãn, được nghỉ ngơi thoải mái, cô ấy cần được chăm sóc tốt, tránh kích động, tránh gây tổn thương đến hệ thần kinh của cô ấy nếu không cô ấy có nguy cơ bị mất trí nhớ vĩnh viễn, có khi còn dẫn đến bị tâm thần....!!
Mặt ông Hải trắng bệnh, ông run giọng hỏi.
_Tôi nên làm gì....??
_Ông phải làm cho con gái ông vui vẻ, ông hãy kể những chuyện xảy ra trước đây cho cô ấy nghe, đưa cô ấy đi dạo, dành thời gian nói chuyện với cô ấy, ngoài ra ông không nên ép cô ấy phải nhớ lại ngay nếu không điều này có thể mang kết quả ngược lại, càng cố ép cô ấy mau nhớ, cô ấy lại càng muốn quên đi, cái gì cũng cần phải có thời gian....!!
_Nếu bây giờ có một người mà cô ấy tin tưởng, người đó sẽ giúp cô ấy mau nhớ lại hơn., đừng cho cô ấy tiếp xúc nhiều với những người mà cô ấy ghét vì càng ở gần họ cô ấy càng bị kích động.............!!
_Ông nhớ cho cô ấy uống thuốc, và ăn đầy đủ, đừng để cô ấy bỏ bữa, như thế không tốt cho sức khỏe của cô ấy đâu.....!!
_Tôi biết rồi. Cảm ơn ông....!!
Sau khi được tiêm thuốc an thần, Diễm chìm sâu vào giấc ngủ, ông Hải đau xót, ông thật ngờ, đứa con gái bé bỏng của ông lại xảy ra chuyện.
Nỗi căm hận bùng lên. Ông gọi điện ngay cho luật sư của công ty, ông nói.
_Tôi muốn ông làm đơn khởi kiện năm tên thanh niên đã dám cưỡng bức con gái tôi....!!
_Vâng.....!!
_Tôi không cần biết ông làm cách nào nhưng phải làm cho bọn chúng ở trong tù càng lâu càng tốt....!!
_Ông chủ yên tâm tôi sẽ cố gắng hết sức....!!
_Mọi việc trông cậy cả vào ông....!!
_Cô chủ thế nào rồi....!!
Ông Hải thờ dài.
_Nó bây giờ ngay cả tôi là ai nó cũng không biết, suốt ngày nó chỉ gào thét, khóc lóc quậy phá, bây giờ tôi rối quá....!!
_Tôi tin là sớm muộn gì cô ấy cũng nhớ lại được ông chủ là ai thôi....!!
_Tôi cũng hy vọng là thế....!!
Kết thúc cuộc gọi, ông Hải xuống phòng khách, bố mẹ Quân vẫn còn ngồi chờ ông. Bà Phương lo lắng hỏi.
_Diễm không sao chứ....??
Bóp thái dương, ông Hải lắc đầu chán nản.
_Nó đã ngủ rồi, tôi hy vọng là khi nó thức dậy tinh thần của nó sẽ khá hơn....!!
Ông Trương lên tiếng.
_Ông định xử lí mấy tên kia thế nào...??
Ông Hải căm phẫn nói.
_Tôi phải làm cho bọn chúng sống dở chết dở vì những gì mà chúng dám gây ra cho con gái tôi....!!
Ông bảo Quân.
_Mong cháu đừng buồn, lúc Diễm bị hại chỉ có một mình duy nhất Trường ở bên cạnh nó nên con bé mới quyến luyến Trường, ngoài ra nó không có ý gì cả, bác tin là sau khi nó tỉnh lại, nó sẽ hiểu...!!
Quân cười.
_Cháu hiểu, ai ở trong hoàn cảnh như cô ấy cũng làm như vậy thôi...!!
_Cháu hiểu được như thế là chú mừng rồi....!!
Bốn người nói chuyện với nhau đến hơn mười giờ đêm thì gia đình Quân cáo từ ra về. Sau khi tiễn gia đình Quân, ông Hải lên phòng thăm con gái. Ông nghe những tiếng ú ớ, tiếng kêu thất thanh, và tiếng gọi thảm thiết.
_Trường....!! Cứu em....!!
_Trường...!! Anh ở đâu....!!!
_Đừng bỏ em...!! xin anh....!!
Ông Hải đứng sững người lại, ông cảm thấy lo sợ vu vơ, tuy là Diễm bị mất trí nhớ nhưng tại sao Diễm lại gọi trên Trường tha thiết như thế, tại sao Diễm lại nhận lầm Trường là chồng, tại sao Diễm nhất quyết đòi đi theo Trường, mặc dù Trường đã một mực phủ nhận, phải chăng trong trái tim Diễm đã có hình bóng của Trường.
Ông Hải cầm tay Diễm, ông mệt mỏi nói.
_Bố phải làm gì thì mới tốt cho con đây....??
/317
|