Quân mở mắt nhìn Diễm. Quân lo lắng hỏi.
_Cô không sao chứ?
Mặt Diễm càng ngày càng đỏ. Thật đáng xấu hổ, sao chuyện này có thể xẩy ra. Diễm đã nhớ chuyện xảy ra tối hôm qua. Diễm không trách Quân. Diễm chỉ trách bản thân mình vô dụng nên mới khiến bản thân rơi vào tình huống không còn lối thoát thế này. Diễm không biết sau chuyện xảy ra đêm hôm qua. Diễm còn dũng khí gặp Quân nữa không.
_Tôi…tôi không sao. Anh…anh có thể buông tôi ra được rồi chứ?
Quân không những không buông mà con ôm chặt lấy. Diễm kinh sợ hỏi.
_Anh…anh làm thế là có ý gì?
Quân nhếch mép nói.
_Việc này cô phải biết rõ hơn tôi chứ?
_Tôi không hiểu ý của anh?
_Tại sao cô luôn gọi tên của tôi suốt cả đêm hôm qua?. Nếu tôi và cô không quen biết, không thân quen. Cô gọi tên tôi làm gì?
Mặt Diễm tái lại, mắt Diễm mở to. Cơ thể Diễm bắt đầu run rẩy. Diễm không ngờ là mình lại gọi tên Quân trong mơ. Diễm không biết giải thích với Quân thế nào. Cuối cùng Diễm đành phải tìm một lí do rất tồi để lấp liếm sơ hở của mình.
_Chồng tôi cũng có tên giống như anh nên tôi gọi tên anh ấy cũng không có gì là lạ.
Quân nhạo báng.
_Có phải cô cũng định nói anh ta cũng có ngoại hình giống như tôi nên cô mới tìm cách tránh mặt tôi và tìm cách nói dối đúng không?
_Anh…anh không tin tôi?
Quân gằn giọng.
_Cô nghĩ là tôi có thể tin được một người luôn luôn nói dối như cô sao?
_Tôi…tôi không có lý do gì để nói dối anh cả. Còn bây giờ phiền anh buông tôi ra.
Quân nằm đè lên người Diễm. Diễm run rẩy không ngừng. Nhìn khuôn mặt đỏ hỏng, đôi môi mím chặt, ánh mắt long lanh của Diễm. Quân cười khẩy hỏi.
_Cô cũng gọi tên chồng cô khi cô ngủ cùng một người đàn ông khác như thế này à?
Mắt Diễm đỏ hoe, cố gắng không rơi lệ. Diễm quay mặt đi chỗ khác, nhìn thẳng vào mặt Quân chỉ khiến Diễm thêm yếu đuối và đau khổ hơn.
Quân nhất định không chịu để Diễm chạy trốn ánh mắt của mình.
_Sao cô không trả lời tôi?
_Anh thấy anh có vô lý quá không? Dù tôi là một người như thế nào cũng không có liên quan gì đến anh.
_Cô nói đúng. Dù cô là một cô gái lẳng lơ, quan hệ lăng nhăng cũng không có liên quan gì đến tôi. Nhưng cô dám thách thức, trêu ghẹo tỉnh cảm của tôi. Tôi sẽ không buông tha cho cô dễ dàng như thế.
_Anh…anh định làm gì?
_Cô phải tự hỏi mình cô đang rơi vào tình trạng nào mới đúng?.
Một cô gái không mặc gì đang nằm dưới một người đàn ông ở trên giường. Ngay cả một người có đầu óc bình thường cùng nghĩ ngay đến những việc xấu. Mặc dù đêm hôm qua giữa hai người không xảy ra chuyện gì cả, Quân vẫn không làm sao ngừng nghĩ xấu về Diễm. Quân tin rằng Diễm không chỉ ngủ với duy nhất với chồng mình mà còn với nhiều người đàn ông khác. Đây là căn bệnh ghen tuông và nghi ngờ quen thuộc của Quân.
Khi không có được trái tim và tình yêu của Diễm. Quân lại là người có tính sở hữu mạnh nên không tránh khỏi những nghi ngờ, ghen tuông của bản thân. Bây giờ dù không còn nhớ được gì, dù chuẩn bị cưới vợ. Quân vẫn ghen, vẫn tức, vì tình yêu dành cho Diễm đang lấp đầy trái tim, tâm trí Quân. Nếu biết được rằng, chỉ cần ba ngày, Diễm có thể khiến Quân yêu lại mình, dù là với con người trước kia hay hiện tại. Quân vẫn yêu mình thì Diễm đâu cần phải trốn chạy, đâu cần phải đi xa như thế. Nếu Quân biết được điều đó, cả hai sẽ không phải khổ sở như bây giờ.
Diễm chống tay vào ngực Quân để tạo khoảng cách giữa hai người. Cay đắng vì luôn bị Quân nghi ngờ và hạ nhục. Nước mắt hoen đầy mi. Diễm không muốn khóc trước mắt Quân, không muốn Quân thương hại mình hay nghĩ Diễm đang đóng kịch nhưng Diễm không còn ngăn chặn được dòng nước mắt đang tuôn trào của chính mình. Diễm mặc Quân muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Bây giờ những điều đó không còn quan trọng với Diễm nữa. Hai người đã đi hai con đường khác nhau. Diễm đã quen bị Quân hiểu lầm và nghi ngờ rồi.
Nước mắt của Diễm khiến tâm trí của Quân bị hỗn loạn. Quân không còn phân biệt đâu là đúng là sai nữa. Quân không muốn làm chuyện có lỗi với Loan nhưng nước mắt của Diễm đã đánh gục nốt chút lý trí còn sót lại của Quân.
Quân hôn lên môi, lên má, lên mắt của Diễm. Một con ớn lạnh chạy dọc sống lưng của Diễm. Diễm cổ đẩy Quân ra, tiếng nói phản đối của Diễm bị nụ hôn của Quân chặn lại.
Hai tay Quân nắm chặt lấy hai tay Diễm. Diễm không còn cựa quậy được nữa. Diễm không phải là một cô gái xấu xa. Không phải là một kẻ có gan đi cướp đoạt hạnh phúc của người khác. Diễm đã cố hết sức để thoát khỏi Quân nhưng Diễm làm không được. Quân đang bị tình cảm làm lu mờ hết lý trí của chình mình. Cảm xúc, tình yêu đành cho Diễm quá nhiều. Ghen tuông, tức giận khiến Quân không còn nghĩ được gì nữa.
Nụ hôn của Quân quá sâu và đầy mãnh liệt. Lý trí và cơ thể Diễm tách ra làm hai. Cơ thể không tuân theo lý trí của Diễm, còn lý trí đang hối thúc Diễm phải nhanh thoát ra khỏi đây, nhanh thoát ra trước khi còn kịp. Diễm đã cố vùng vẫy, cố gắng tìm cách thoát khỏi sức nặng của cơ thể Quân nhưng Diễm quá yếu để làm được điều đó.
Gần năm năm cả hai mới gặp lại nhau, tình cảm của họ dành cho nhau chưa bao giờ phai nhạt. Quân bị mùi hương, cơ thể, ánh mắt, nụ cười, giọng nói, mái tóc của Diễm quyến rũ. Quân yêu thích tất cả mọi thứ của Diễm. Quân chưa bao giờ yêu ai, và khát khao muốn có được ai như Diễm. Quân không còn là chính mình nữa.
Quân bây giờ giống như một con thú đi săn mồi khi đã tìm được rồi, nó sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Hay Quân giống như một con ong bị mùi hương và mật của một bông hoa cuốn hút. Quân đang đắm chìm trong đam mê, Quân để mặc mình buông thả. Tình cảm của Quân dành cho Diễm giống như một dòng thác đã bị chặn quá lâu, khi dòng thác được khai thông, nó đang ồ ạt chảy không bao giờ ngừng.
Mọi lý lẽ đúng sai không còn quan trọng với Quân nữa. Quân sẽ nguyền rủa bản thân mình nếu như phải lấy người mình không hề yêu chỉ vì làm vui lòng bà Phương. Sau sự việc xảy ra ngày hôm qua, Quân đã lựa chọn con đường sắp đi cho mình. Quân nhận ra bản thân Quân không thể sống mà thiếu mẹ con Diễm. Quân cần họ. Quân yêu Diễm, thương thằng bé như con ruột. Quân không muốn một thằng đàn ông nào khác có được cả hai mẹ con. Quân muốn họ trở thành gia đình của mình.
Quân linh cảm, Diễm đang cố tìm cách che đậy một điều gì đó có liên quan đến mình. Quân nhất định sẽ không chịu thua. Quân đang cho người điều tra về quá khứ của Diễm, chẳng mấy chốc nữa. Quân sẽ biết được quá khứ của Diễm. Quân quyết tâm dù quá khứ của Diễm có liên quan đến mình hay không. Quân cũng muốn có được Diễm.
Khi Quân đã quyết tâm làm một việc gì đó. Quân sẽ làm đến cùng. Môi Diễm bỏng rát vì nụ hôn của Quân. Diễm không ngừng khóc, Diễm chỉ mong Quân dừng hành động không nên này lại. Họ đã không còn là vợ chồng nữa. Diễm không muốn Loan bị tổn thương.
Nhưng trong cuộc chiến này Quân mới là người làm chủ trò chơi. Diễm dù có muốn trốn chạy cũng không chạy thoát. Một khi Quân đã yêu ai, thích ai. Quân sẽ tìm đủ mọi cách để có được người đó. Quân lại đang nghi ngờ, Diễm từng có quan hệ với mình chỉ vì Quân bị mất trí nhớ nên không còn nhớ được gì. Quân biết Quân phải hỏi ai. Tất cả mọi đầu mối đều liên quan đến quê nhà, chỉ cần Quân về nước, tìm hỏi những người thân xung quanh Quân sẽ biết được sự thật. Tạm thời Quân vẫn chưa đi được vì Quân còn phải giúp Diễm lấy lại tác phẩm và danh tiếng của mình.
Đến khi Quân buông Diễm ra. Diễm khóc nức nở.
_Tại..tại sao anh lại làm thế? Anh có biết anh vừa làm chuyện có lỗi với vợ anh không? Tôi không muốn vợ anh bị tổn thương. Xin anh từ lần sau đừng gặp tôi nữa. Chúng ta hãy coi nhau như hai người xa lạ thì hay hơn.
Diễm gắng gượng ngồi dậy nhưng không còn sức để làm điều đó nữa. Quân ôm chặt lấy Diễm. Chỉ trải qua một đêm và chuyện vừa rồi. Quân càng khẳng định, mối quan hệ với Diễm không hề đơn giản chỉ là bạn bè, từ mùi hương, cơ thể của Diễm. Quân đều thấy rất quen, cảm giác ngọt ngào mà Diễm đem lại không thể nhẫm lẫn được. Từ khi gặp lại Diễm, Quân không còn bị cô gái bí ẩn ám ảnh nữa mà Quân thường xuyên mơ về Diễm nhiều hơn.
Nếu Quân là một thằng khờ trong tình yêu. Quân sẽ ngu ngơ không hiểu gì nhưng Quân không phải là một thằng ngốc. Quân không khờ đến mức nhầm lẫn tất cả cảm giác quen thuộc, thân quen, ngọt ngào và những cảm xúc mãnh liệt, đầy đam mê mà Diễm mang lại cho mình là hoàn toàn ngẫu nhiên. Quân luôn tự hỏi tại sao những cô gái khác không hề mang lại cảm giác này cho Quân. Thậm chí ngay cả Loan cũng không khiến Quân rung động như khi ở bên cạnh Diễm.
Diễm đánh mạnh vào người ngực Quân. Những cú đấm của Diễm giống như những cái gối bông đập vào người. Dù còn khỏe mạnh Diễm cùng không thể làm đau Quân nói gì đến bây giờ.
Quân nắm chặt lấy tay Diễm, lau nước mắt cho Diễm. Quân cay đắng hỏi.
_Tại sao cô lại lo cho tôi nhiều như thế? Sao cô không lo cho bản thân cô đi?
Diễm nói trong màn lệ.
_Anh còn nói nữa. Tôi không muốn ai bị tổn thương vì tôi.
Quân mỉa mai.
_Ngay cả khi cô chạy trốn chính mình hay sao?
_Tôi không có gì cần nói với anh. Anh mau buông tôi ra để tôi đi về. Tôi không còn muốn gặp lại anh nữa.
Quân bịt miệng Diễm bằng một nụ hôn thật dài và thật sâu. Quân khàn giọng nói.
_Cô đừng trọc tức tôi, nếu không tôi sẽ lại làm chuyện có lỗi với cô.
Diễm run rẩy thực sự. Diễm biết Quân nói là sẽ làm được. Bây giờ dù Diễm có hối cũng không còn kịp nữa. Mọi chuyện đều đã xảy ra mà không hề tuân theo ý muốn của Diễm. Gần năm năm Diễm chạy trốn để cuối cùng làm tổn thương cả ba. Chính Diễm đã đẩy mọi chuyện đi quá xa thế này. Nếu Diễm dũng cảm hơn. Loan sẽ không phải chờ Quân hơn bốn năm.
Diễm vừa hối hận vừa đau khổ. Vai rung lên vì khóc. Quân vỗ về.
_Tôi xin lỗi. Tôi không có ý làm cô bị tổn thương nhưng có một thứ tôi phải nói cho cô biết.
Diễm run rẩy hỏi.
_Anh muốn nói gì?
_Cô sẽ cho tôi là một thằng khùng, một kẻ si tình nhưng sự thật tôi yêu cô. Tôi không muốn mất cô. Tôi muốn cô và thằng bé trở thành gia đình của tôi.
Trong một giây toàn bộ giác quan của Diễm đều tê liệt. Tai Diễm ù đi. Diễm thấy mình đang trôi lơ lửng giữa không trung. Nếu tất cả những gì mà Quân nói đều là sự thật. Diễm sẽ phải xuống địa ngục để hối cải cho những lỗi lầm mà Diễm gây ra.
Quân dịu dàng hỏi.
_Cô sẽ đồng ý làm vợ tôi chứ?
Diễm mở to mắt nhìn Quân. Diễm đã mất khả năng nói, miệng Diễm đắng nghét. Diễm tưởng mình vừa đeo thêm một tảng đá to vào người. Đây là điều Diễm luôn mong đợi cũng luôn muốn tránh xa. Diễm yêu Quân đó là sự thực nhưng Diễm không thể ở bên Quân. Nghĩ đến cảnh Loan sẽ phải đau khổ vì quyết định của mình ngày hôm nay. Diễm không dám đánh đổi hạnh phúc và tương lai của Quân. Diễm nhớ lí do vì sao mình đã chạy trốn nên Diễm không thể đầu hàng, hay bỏ cuộc khi mọi việc sắp đi đến hồi kết thúc.
Diễm không ngờ Quân lại yêu mình dù không còn nhớ được gì. Trái tim Diễm tan nát vì lại thêm một lần nữa. Diễm khiến Quân phải đau khổ, phải tìm kiếm một mối tình vô vọng. Diễm tự trách mình trẻ con, ngu ngốc, trách mình không biết trân trọng những gì đang có. Nhiều khi chạy trốn là tốt nhưng nhiều khi hành động đó mang đến thảm họa. Diễm đã không còn đường lui nữa rồi. Diễm không thể để chuyện này xảy ra.
_Tôi…tôi không thể lấy anh.
Hít vào một hơi thật sâu, Diễm gắng gượng nói tiếp.
_Anh cũng biết anh John đã ở bên cạnh tôi hơn bốn năm. Anh ấy luôn yêu tôi, luôn ở bên cạnh chăm sóc và an ủi tôi. Anh ấy đã giúp tôi rất nhiều việc. Tôi đã chấp nhận lời cầu hôn của anh ấy nên tôi không thể nhận lời cầu hôn của anh. Anh hãy về với vợ chưa cưới của anh đi.
Lời từ chối của Diễm chẳng khác gì ngàn mũi dao cứa vào tim Quân. Nếu Diễm từ chối vì không yêu mình. Quân còn cố để chấp nhận, sau đó tìm cách khiến Diễm yêu lại mình nhưng Diễm thẳng thừng từ chối vì đã nhận lời cầu hôn của người khác.
Quai hàm Quân cứng lại, Quân lạnh lùng buông Diễm ra. Mặt Quân trắng bệch, thất bại, cay đắng, khiến Quân muốn nổ tung vì giận giữ và bất lực. Quân tự trách bản thân mình đã yêu một cách điên cuồng, thậm chí sẵn sàng từ bỏ mọi thứ để có được Diễm nhưng cuối cùng những việc mà Quân làm chẳng đi đến đâu cả. Diễm không chọn Quân, không yêu Quân. Diễm chọn người đàn ông ở bên Diễm hơn bốn năm, chọn người làm cho Diễm nhiều việc. Quân chua xót và thương hại cho chính bản thân mình.
Ngay lúc này Quân chỉ muốn đánh Diễm, muốn ép Diễm phải lấy mình nhưng Quân cố kiềm chế để không làm việc đó. Mặc quần áo. Quân rời khỏi giường. Quân lạnh lùng nói.
_Cô đi thay quần áo đi. Tôi sẽ đưa cô về.
Diễm nhắm chặt mắt lại, để cho hai dòng lệ rơi xuống má. Diễm gắng gượng ngồi dậy, lấy mền quấn quanh mình. Diễm run run đặt chân xuống sàn lạnh. Diễm quá run đến nỗi đứng không còn vững nữa. Diễm ngã quỵ xuống sàn nhà.
Dù căm hận Diễm đến đâu. Quân cũng không thể đứng yên nhìn Diễm đau, Diễm khổ. Quân vội nhắc bổng Diễm lên. Diễm mệt mỏi nói.
_Tôi…tôi có thể tự đi được. Anh mau thả tôi xuống.
_Cô im đi. Tôi sẽ không bế cô nếu cô có đủ sức để đi vào phòng tắm. Tôi là người gây nên chuyện, tôi phải có trách nhiệm.
Diễm cay đắng bảo Quân.
_Tôi không cần anh phải có trách nhiệm với tôi. Chỉ cần anh từ lần sau tránh xa tôi ra là được.
_Cô khỏi cần phải nhắc. Tôi có thể ngu một lần nhưng nhất quyết không có lần thứ hai.
Quân bế Diễm vào phòng tắm. Vặn vòi nước, kiểm tra nhiệt độ. Quân giục.
_Cô tắm đi. Tôi chờ cô ở ngoài phòng khách.
Khi cánh cửa phòng tắm đóng lại. Diễm gục đầu khóc nức nở. Diễm đã mong có được Quân biết bao, đã yêu Quân nhiều biết chừng nào nhưng Diễm lại hèn yếu không dám thừa nhận, không dám đối diện với sự thật. Ngay cả khi không còn trí nhớ. Quân vẫn yêu, vẫn cầu hôn Diễm. Diễm thấy mình tàn nhẫn và lạnh lùng quá. Chính bàn tay Diễm đã hủy hoại tất cả mọi thứ. Nếu Diễm không quá hèn nhát, không hành động theo tình cảm. Diễm đã không đẩy mọi chuyện đi quá xa thế này.
Bây giờ Quân không còn có thể sống mà không biết gì được nữa. Quân đã yêu Diễm mất rồi. Quân đang yêu điên cuồng. Diễm càng từ chối, càng cố trốn chạy. Quân càng yêu, càng muốn có được Diễm nhiều hơn. Trong cuộc tình của hai người chỉ có Quân là người luôn luôn cố gắng nắm giữ, còn Diễm luôn là người trốn chạy
_
_Cô không sao chứ?
Mặt Diễm càng ngày càng đỏ. Thật đáng xấu hổ, sao chuyện này có thể xẩy ra. Diễm đã nhớ chuyện xảy ra tối hôm qua. Diễm không trách Quân. Diễm chỉ trách bản thân mình vô dụng nên mới khiến bản thân rơi vào tình huống không còn lối thoát thế này. Diễm không biết sau chuyện xảy ra đêm hôm qua. Diễm còn dũng khí gặp Quân nữa không.
_Tôi…tôi không sao. Anh…anh có thể buông tôi ra được rồi chứ?
Quân không những không buông mà con ôm chặt lấy. Diễm kinh sợ hỏi.
_Anh…anh làm thế là có ý gì?
Quân nhếch mép nói.
_Việc này cô phải biết rõ hơn tôi chứ?
_Tôi không hiểu ý của anh?
_Tại sao cô luôn gọi tên của tôi suốt cả đêm hôm qua?. Nếu tôi và cô không quen biết, không thân quen. Cô gọi tên tôi làm gì?
Mặt Diễm tái lại, mắt Diễm mở to. Cơ thể Diễm bắt đầu run rẩy. Diễm không ngờ là mình lại gọi tên Quân trong mơ. Diễm không biết giải thích với Quân thế nào. Cuối cùng Diễm đành phải tìm một lí do rất tồi để lấp liếm sơ hở của mình.
_Chồng tôi cũng có tên giống như anh nên tôi gọi tên anh ấy cũng không có gì là lạ.
Quân nhạo báng.
_Có phải cô cũng định nói anh ta cũng có ngoại hình giống như tôi nên cô mới tìm cách tránh mặt tôi và tìm cách nói dối đúng không?
_Anh…anh không tin tôi?
Quân gằn giọng.
_Cô nghĩ là tôi có thể tin được một người luôn luôn nói dối như cô sao?
_Tôi…tôi không có lý do gì để nói dối anh cả. Còn bây giờ phiền anh buông tôi ra.
Quân nằm đè lên người Diễm. Diễm run rẩy không ngừng. Nhìn khuôn mặt đỏ hỏng, đôi môi mím chặt, ánh mắt long lanh của Diễm. Quân cười khẩy hỏi.
_Cô cũng gọi tên chồng cô khi cô ngủ cùng một người đàn ông khác như thế này à?
Mắt Diễm đỏ hoe, cố gắng không rơi lệ. Diễm quay mặt đi chỗ khác, nhìn thẳng vào mặt Quân chỉ khiến Diễm thêm yếu đuối và đau khổ hơn.
Quân nhất định không chịu để Diễm chạy trốn ánh mắt của mình.
_Sao cô không trả lời tôi?
_Anh thấy anh có vô lý quá không? Dù tôi là một người như thế nào cũng không có liên quan gì đến anh.
_Cô nói đúng. Dù cô là một cô gái lẳng lơ, quan hệ lăng nhăng cũng không có liên quan gì đến tôi. Nhưng cô dám thách thức, trêu ghẹo tỉnh cảm của tôi. Tôi sẽ không buông tha cho cô dễ dàng như thế.
_Anh…anh định làm gì?
_Cô phải tự hỏi mình cô đang rơi vào tình trạng nào mới đúng?.
Một cô gái không mặc gì đang nằm dưới một người đàn ông ở trên giường. Ngay cả một người có đầu óc bình thường cùng nghĩ ngay đến những việc xấu. Mặc dù đêm hôm qua giữa hai người không xảy ra chuyện gì cả, Quân vẫn không làm sao ngừng nghĩ xấu về Diễm. Quân tin rằng Diễm không chỉ ngủ với duy nhất với chồng mình mà còn với nhiều người đàn ông khác. Đây là căn bệnh ghen tuông và nghi ngờ quen thuộc của Quân.
Khi không có được trái tim và tình yêu của Diễm. Quân lại là người có tính sở hữu mạnh nên không tránh khỏi những nghi ngờ, ghen tuông của bản thân. Bây giờ dù không còn nhớ được gì, dù chuẩn bị cưới vợ. Quân vẫn ghen, vẫn tức, vì tình yêu dành cho Diễm đang lấp đầy trái tim, tâm trí Quân. Nếu biết được rằng, chỉ cần ba ngày, Diễm có thể khiến Quân yêu lại mình, dù là với con người trước kia hay hiện tại. Quân vẫn yêu mình thì Diễm đâu cần phải trốn chạy, đâu cần phải đi xa như thế. Nếu Quân biết được điều đó, cả hai sẽ không phải khổ sở như bây giờ.
Diễm chống tay vào ngực Quân để tạo khoảng cách giữa hai người. Cay đắng vì luôn bị Quân nghi ngờ và hạ nhục. Nước mắt hoen đầy mi. Diễm không muốn khóc trước mắt Quân, không muốn Quân thương hại mình hay nghĩ Diễm đang đóng kịch nhưng Diễm không còn ngăn chặn được dòng nước mắt đang tuôn trào của chính mình. Diễm mặc Quân muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Bây giờ những điều đó không còn quan trọng với Diễm nữa. Hai người đã đi hai con đường khác nhau. Diễm đã quen bị Quân hiểu lầm và nghi ngờ rồi.
Nước mắt của Diễm khiến tâm trí của Quân bị hỗn loạn. Quân không còn phân biệt đâu là đúng là sai nữa. Quân không muốn làm chuyện có lỗi với Loan nhưng nước mắt của Diễm đã đánh gục nốt chút lý trí còn sót lại của Quân.
Quân hôn lên môi, lên má, lên mắt của Diễm. Một con ớn lạnh chạy dọc sống lưng của Diễm. Diễm cổ đẩy Quân ra, tiếng nói phản đối của Diễm bị nụ hôn của Quân chặn lại.
Hai tay Quân nắm chặt lấy hai tay Diễm. Diễm không còn cựa quậy được nữa. Diễm không phải là một cô gái xấu xa. Không phải là một kẻ có gan đi cướp đoạt hạnh phúc của người khác. Diễm đã cố hết sức để thoát khỏi Quân nhưng Diễm làm không được. Quân đang bị tình cảm làm lu mờ hết lý trí của chình mình. Cảm xúc, tình yêu đành cho Diễm quá nhiều. Ghen tuông, tức giận khiến Quân không còn nghĩ được gì nữa.
Nụ hôn của Quân quá sâu và đầy mãnh liệt. Lý trí và cơ thể Diễm tách ra làm hai. Cơ thể không tuân theo lý trí của Diễm, còn lý trí đang hối thúc Diễm phải nhanh thoát ra khỏi đây, nhanh thoát ra trước khi còn kịp. Diễm đã cố vùng vẫy, cố gắng tìm cách thoát khỏi sức nặng của cơ thể Quân nhưng Diễm quá yếu để làm được điều đó.
Gần năm năm cả hai mới gặp lại nhau, tình cảm của họ dành cho nhau chưa bao giờ phai nhạt. Quân bị mùi hương, cơ thể, ánh mắt, nụ cười, giọng nói, mái tóc của Diễm quyến rũ. Quân yêu thích tất cả mọi thứ của Diễm. Quân chưa bao giờ yêu ai, và khát khao muốn có được ai như Diễm. Quân không còn là chính mình nữa.
Quân bây giờ giống như một con thú đi săn mồi khi đã tìm được rồi, nó sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Hay Quân giống như một con ong bị mùi hương và mật của một bông hoa cuốn hút. Quân đang đắm chìm trong đam mê, Quân để mặc mình buông thả. Tình cảm của Quân dành cho Diễm giống như một dòng thác đã bị chặn quá lâu, khi dòng thác được khai thông, nó đang ồ ạt chảy không bao giờ ngừng.
Mọi lý lẽ đúng sai không còn quan trọng với Quân nữa. Quân sẽ nguyền rủa bản thân mình nếu như phải lấy người mình không hề yêu chỉ vì làm vui lòng bà Phương. Sau sự việc xảy ra ngày hôm qua, Quân đã lựa chọn con đường sắp đi cho mình. Quân nhận ra bản thân Quân không thể sống mà thiếu mẹ con Diễm. Quân cần họ. Quân yêu Diễm, thương thằng bé như con ruột. Quân không muốn một thằng đàn ông nào khác có được cả hai mẹ con. Quân muốn họ trở thành gia đình của mình.
Quân linh cảm, Diễm đang cố tìm cách che đậy một điều gì đó có liên quan đến mình. Quân nhất định sẽ không chịu thua. Quân đang cho người điều tra về quá khứ của Diễm, chẳng mấy chốc nữa. Quân sẽ biết được quá khứ của Diễm. Quân quyết tâm dù quá khứ của Diễm có liên quan đến mình hay không. Quân cũng muốn có được Diễm.
Khi Quân đã quyết tâm làm một việc gì đó. Quân sẽ làm đến cùng. Môi Diễm bỏng rát vì nụ hôn của Quân. Diễm không ngừng khóc, Diễm chỉ mong Quân dừng hành động không nên này lại. Họ đã không còn là vợ chồng nữa. Diễm không muốn Loan bị tổn thương.
Nhưng trong cuộc chiến này Quân mới là người làm chủ trò chơi. Diễm dù có muốn trốn chạy cũng không chạy thoát. Một khi Quân đã yêu ai, thích ai. Quân sẽ tìm đủ mọi cách để có được người đó. Quân lại đang nghi ngờ, Diễm từng có quan hệ với mình chỉ vì Quân bị mất trí nhớ nên không còn nhớ được gì. Quân biết Quân phải hỏi ai. Tất cả mọi đầu mối đều liên quan đến quê nhà, chỉ cần Quân về nước, tìm hỏi những người thân xung quanh Quân sẽ biết được sự thật. Tạm thời Quân vẫn chưa đi được vì Quân còn phải giúp Diễm lấy lại tác phẩm và danh tiếng của mình.
Đến khi Quân buông Diễm ra. Diễm khóc nức nở.
_Tại..tại sao anh lại làm thế? Anh có biết anh vừa làm chuyện có lỗi với vợ anh không? Tôi không muốn vợ anh bị tổn thương. Xin anh từ lần sau đừng gặp tôi nữa. Chúng ta hãy coi nhau như hai người xa lạ thì hay hơn.
Diễm gắng gượng ngồi dậy nhưng không còn sức để làm điều đó nữa. Quân ôm chặt lấy Diễm. Chỉ trải qua một đêm và chuyện vừa rồi. Quân càng khẳng định, mối quan hệ với Diễm không hề đơn giản chỉ là bạn bè, từ mùi hương, cơ thể của Diễm. Quân đều thấy rất quen, cảm giác ngọt ngào mà Diễm đem lại không thể nhẫm lẫn được. Từ khi gặp lại Diễm, Quân không còn bị cô gái bí ẩn ám ảnh nữa mà Quân thường xuyên mơ về Diễm nhiều hơn.
Nếu Quân là một thằng khờ trong tình yêu. Quân sẽ ngu ngơ không hiểu gì nhưng Quân không phải là một thằng ngốc. Quân không khờ đến mức nhầm lẫn tất cả cảm giác quen thuộc, thân quen, ngọt ngào và những cảm xúc mãnh liệt, đầy đam mê mà Diễm mang lại cho mình là hoàn toàn ngẫu nhiên. Quân luôn tự hỏi tại sao những cô gái khác không hề mang lại cảm giác này cho Quân. Thậm chí ngay cả Loan cũng không khiến Quân rung động như khi ở bên cạnh Diễm.
Diễm đánh mạnh vào người ngực Quân. Những cú đấm của Diễm giống như những cái gối bông đập vào người. Dù còn khỏe mạnh Diễm cùng không thể làm đau Quân nói gì đến bây giờ.
Quân nắm chặt lấy tay Diễm, lau nước mắt cho Diễm. Quân cay đắng hỏi.
_Tại sao cô lại lo cho tôi nhiều như thế? Sao cô không lo cho bản thân cô đi?
Diễm nói trong màn lệ.
_Anh còn nói nữa. Tôi không muốn ai bị tổn thương vì tôi.
Quân mỉa mai.
_Ngay cả khi cô chạy trốn chính mình hay sao?
_Tôi không có gì cần nói với anh. Anh mau buông tôi ra để tôi đi về. Tôi không còn muốn gặp lại anh nữa.
Quân bịt miệng Diễm bằng một nụ hôn thật dài và thật sâu. Quân khàn giọng nói.
_Cô đừng trọc tức tôi, nếu không tôi sẽ lại làm chuyện có lỗi với cô.
Diễm run rẩy thực sự. Diễm biết Quân nói là sẽ làm được. Bây giờ dù Diễm có hối cũng không còn kịp nữa. Mọi chuyện đều đã xảy ra mà không hề tuân theo ý muốn của Diễm. Gần năm năm Diễm chạy trốn để cuối cùng làm tổn thương cả ba. Chính Diễm đã đẩy mọi chuyện đi quá xa thế này. Nếu Diễm dũng cảm hơn. Loan sẽ không phải chờ Quân hơn bốn năm.
Diễm vừa hối hận vừa đau khổ. Vai rung lên vì khóc. Quân vỗ về.
_Tôi xin lỗi. Tôi không có ý làm cô bị tổn thương nhưng có một thứ tôi phải nói cho cô biết.
Diễm run rẩy hỏi.
_Anh muốn nói gì?
_Cô sẽ cho tôi là một thằng khùng, một kẻ si tình nhưng sự thật tôi yêu cô. Tôi không muốn mất cô. Tôi muốn cô và thằng bé trở thành gia đình của tôi.
Trong một giây toàn bộ giác quan của Diễm đều tê liệt. Tai Diễm ù đi. Diễm thấy mình đang trôi lơ lửng giữa không trung. Nếu tất cả những gì mà Quân nói đều là sự thật. Diễm sẽ phải xuống địa ngục để hối cải cho những lỗi lầm mà Diễm gây ra.
Quân dịu dàng hỏi.
_Cô sẽ đồng ý làm vợ tôi chứ?
Diễm mở to mắt nhìn Quân. Diễm đã mất khả năng nói, miệng Diễm đắng nghét. Diễm tưởng mình vừa đeo thêm một tảng đá to vào người. Đây là điều Diễm luôn mong đợi cũng luôn muốn tránh xa. Diễm yêu Quân đó là sự thực nhưng Diễm không thể ở bên Quân. Nghĩ đến cảnh Loan sẽ phải đau khổ vì quyết định của mình ngày hôm nay. Diễm không dám đánh đổi hạnh phúc và tương lai của Quân. Diễm nhớ lí do vì sao mình đã chạy trốn nên Diễm không thể đầu hàng, hay bỏ cuộc khi mọi việc sắp đi đến hồi kết thúc.
Diễm không ngờ Quân lại yêu mình dù không còn nhớ được gì. Trái tim Diễm tan nát vì lại thêm một lần nữa. Diễm khiến Quân phải đau khổ, phải tìm kiếm một mối tình vô vọng. Diễm tự trách mình trẻ con, ngu ngốc, trách mình không biết trân trọng những gì đang có. Nhiều khi chạy trốn là tốt nhưng nhiều khi hành động đó mang đến thảm họa. Diễm đã không còn đường lui nữa rồi. Diễm không thể để chuyện này xảy ra.
_Tôi…tôi không thể lấy anh.
Hít vào một hơi thật sâu, Diễm gắng gượng nói tiếp.
_Anh cũng biết anh John đã ở bên cạnh tôi hơn bốn năm. Anh ấy luôn yêu tôi, luôn ở bên cạnh chăm sóc và an ủi tôi. Anh ấy đã giúp tôi rất nhiều việc. Tôi đã chấp nhận lời cầu hôn của anh ấy nên tôi không thể nhận lời cầu hôn của anh. Anh hãy về với vợ chưa cưới của anh đi.
Lời từ chối của Diễm chẳng khác gì ngàn mũi dao cứa vào tim Quân. Nếu Diễm từ chối vì không yêu mình. Quân còn cố để chấp nhận, sau đó tìm cách khiến Diễm yêu lại mình nhưng Diễm thẳng thừng từ chối vì đã nhận lời cầu hôn của người khác.
Quai hàm Quân cứng lại, Quân lạnh lùng buông Diễm ra. Mặt Quân trắng bệch, thất bại, cay đắng, khiến Quân muốn nổ tung vì giận giữ và bất lực. Quân tự trách bản thân mình đã yêu một cách điên cuồng, thậm chí sẵn sàng từ bỏ mọi thứ để có được Diễm nhưng cuối cùng những việc mà Quân làm chẳng đi đến đâu cả. Diễm không chọn Quân, không yêu Quân. Diễm chọn người đàn ông ở bên Diễm hơn bốn năm, chọn người làm cho Diễm nhiều việc. Quân chua xót và thương hại cho chính bản thân mình.
Ngay lúc này Quân chỉ muốn đánh Diễm, muốn ép Diễm phải lấy mình nhưng Quân cố kiềm chế để không làm việc đó. Mặc quần áo. Quân rời khỏi giường. Quân lạnh lùng nói.
_Cô đi thay quần áo đi. Tôi sẽ đưa cô về.
Diễm nhắm chặt mắt lại, để cho hai dòng lệ rơi xuống má. Diễm gắng gượng ngồi dậy, lấy mền quấn quanh mình. Diễm run run đặt chân xuống sàn lạnh. Diễm quá run đến nỗi đứng không còn vững nữa. Diễm ngã quỵ xuống sàn nhà.
Dù căm hận Diễm đến đâu. Quân cũng không thể đứng yên nhìn Diễm đau, Diễm khổ. Quân vội nhắc bổng Diễm lên. Diễm mệt mỏi nói.
_Tôi…tôi có thể tự đi được. Anh mau thả tôi xuống.
_Cô im đi. Tôi sẽ không bế cô nếu cô có đủ sức để đi vào phòng tắm. Tôi là người gây nên chuyện, tôi phải có trách nhiệm.
Diễm cay đắng bảo Quân.
_Tôi không cần anh phải có trách nhiệm với tôi. Chỉ cần anh từ lần sau tránh xa tôi ra là được.
_Cô khỏi cần phải nhắc. Tôi có thể ngu một lần nhưng nhất quyết không có lần thứ hai.
Quân bế Diễm vào phòng tắm. Vặn vòi nước, kiểm tra nhiệt độ. Quân giục.
_Cô tắm đi. Tôi chờ cô ở ngoài phòng khách.
Khi cánh cửa phòng tắm đóng lại. Diễm gục đầu khóc nức nở. Diễm đã mong có được Quân biết bao, đã yêu Quân nhiều biết chừng nào nhưng Diễm lại hèn yếu không dám thừa nhận, không dám đối diện với sự thật. Ngay cả khi không còn trí nhớ. Quân vẫn yêu, vẫn cầu hôn Diễm. Diễm thấy mình tàn nhẫn và lạnh lùng quá. Chính bàn tay Diễm đã hủy hoại tất cả mọi thứ. Nếu Diễm không quá hèn nhát, không hành động theo tình cảm. Diễm đã không đẩy mọi chuyện đi quá xa thế này.
Bây giờ Quân không còn có thể sống mà không biết gì được nữa. Quân đã yêu Diễm mất rồi. Quân đang yêu điên cuồng. Diễm càng từ chối, càng cố trốn chạy. Quân càng yêu, càng muốn có được Diễm nhiều hơn. Trong cuộc tình của hai người chỉ có Quân là người luôn luôn cố gắng nắm giữ, còn Diễm luôn là người trốn chạy
_
/317
|