Từng giọt từng giọt lăn dài xuống gối. Diễm không khóc thương cho bản thân, cũng không hề hận Quân đã không hiểu cho lòng mình. Diễm chỉ khóc vì nước mắt luôn đong đầy. Đã từ lâu rồi, Diễm đã quen chịu đựng, quen bị người khác hiểu lầm. Ngay lúc này, Diễm muốn hết lòng mình cho Quân nghe nhưng nước mắt làm nghẹn đắng cổ họng. Diễm không muốn nói gì cả.
Quân cay cú hỏi.
_Cô chỉ biết khóc thôi sao? Cô nói gì đi chứ?
Diễm giận hờn nói.
_Dù em có nói gì hay giải thích, anh cũng đâu có tin em. Anh luôn cho rằng chỉ mình anh mới phải chịu đựng đau khổ, chỉ mình anh mới có cảm giác bị phản bội. Anh nói đúng, em là một cô gái không ra gì. Em chỉ nghĩ cho mình em, em không nghĩ cho ai cả. Anh đã thỏa mãn chưa?
Quân đấm mạnh xuống giường.
_Cho đến tận bây giờ cô vẫn còn có thể nói những lời đó với tôi hay sao? Trong lòng cô coi tôi là gì của cô. Nếu tôi không tìm đủ mọi cách để giữ cô lại. Cô sẽ bỏ tôi đi biệt đúng không?
_Anh….anh không nên nói thế? Em chưa từng nghĩ là em muốn rời xa anh.
_Nếu cô không muốn rời xa tôi? Tại sao ngay sau khi tôi tỉnh lại cô không đến tìm tôi, cũng không nói cho tôi biết cô đang mang thai đứa con trai của tôi, cô lại bỏ đi trong im lặng là thế nào?
Diễm khó nhọc nói.
_Anh có thể buông em ra được không? Em không thở được.
Quân buông Diễm ra. Diễm định chạy trốn. Quân nhếch mép.
_Cô nên ngoan ngoãn nằm im và trả lời câu hỏi của tôi. Nếu không tôi có thể bẻ gãy cái cổ xinh đẹp của cô.
Diễm run rẩy bảo Quân.
_Em tự nhận thấy mình không xứng với anh nên sau khi anh tỉnh lại thấy anh không nhớ gì, em đã chọn cách ra đi.
Quân bóp vai Diễm thật đau.
_Cô nghĩ rằng tôi quan tâm đến gia thế của cô sao? Ngay cả việc cô là con gái của người đã giết chết cha mẹ tôi, cướp tài sản của gia đình tôi. Tôi cũng chấp nhận cô. Sao cô có thể nghĩ rằng tôi lấy cô vì cô có tài sản hay địa vị. Cô đúng là khinh tôi quá.
Diễm nắm chặt lấy tay Quân. Diễm đau khổ nói.
_Em biết anh không phải là người coi trọng địa vị, cũng hiểu anh yêu em nhiều như thế nào. Em luôn biết ơn anh vì anh đã cứu gia đình em, đã không trả thù bố em. Từ khi hiểu ra mọi chuyện, em đã dần có tình cảm với anh. Anh tưởng rằng, em nhận lời lấy anh vì anh đã ép em sao? Anh lầm rồi, em thà rằng chấp nhận là một người tình của anh, còn hơn nhận lời lấy anh mà không có một chút tình cảm nào dành cho anh.
Trái tim Quân rung lên. Quân không còn tin vào tai mình nữa. Quân hấp tấp hỏi.
_Những lời mà cô nói hoàn toàn đúng sự thật chứ?
_Em không lừa anh. Em đã thích anh từ lúc anh ép em phải trở thành vợ hờ của anh. Hai ngày được chăm sóc anh khi anh bị bệnh đã khiến mọi oán hận trong em dành cho anh dần tan biến. Có lẽ anh không hề biết là khi em bị chết đuối, lúc em tưởng mình đã mãi ra đi, người duy nhất em nghĩ đến là anh. Em đã gọi thầm tên anh. Em rất mừng vì em đã không chết. Ngay đêm hôm đó ở bệnh viện, em nhận lời lấy anh vì em hiểu em cần ai, yêu ai.
Nước mắt lăn dài trên má. Diễm nói tiếp.
_Lúc anh hỏi em có muốn có con với anh không? Em trả lời là không. Câu trả lời đó không mang ý nghĩa em không muốn có con với anh mà là em cần phải cho anh trai em một quả thận của mình. Nếu em không muốn có con với anh, em đã không giữ lại thằng bé.
_Anh muốn biết vì sao em ra đi đúng không? Ngay khi nhìn thấy anh ngã xuống đường. Em đã tưởng mình chết rồi. Em luông mong người bị tai nạn hôm đó là em. Em đã mong được chăm sóc anh, mong anh tỉnh lại biết bao. Em tự hứa với lòng là chỉ cần anh tỉnh lại, dù có được ở bên cạnh anh nữa không? Em cũng không hối tiếc. Đối với em, anh sống khỏe mạnh, hạnh phúc quan trọng hơn được ở bên cạnh anh nhưng lúc nào cũng lo sợ anh bị làm sao, sợ anh bị ông Đăng tìm cách *** hại.
_Hàng đêm ngồi chăm sóc anh trong bệnh viện, em luôn gọi tên anh, luôn đọc truyện, luôn hát cho anh nghe, luôn mong anh tỉnh lại. Đến khi anh tỉnh lại, em đã mừng đến phát điên, em muốn ôm chấm lấy anh, muốn nói cho anh biết tình cảm em dành cho anh nhưng thật trớ trêu, anh không còn nhớ gì cả.
_Em biết khi em ra đi anh sẽ hận em, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em nhưng mà cũng không sao. Em chấp nhận lòng thù hận trong anh. Em không oán trách anh vì người phản bội anh trước là em. Nếu anh không muốn sống chung cùng em, hay sống cùng mà không muốn nhìn thấy mặt em. Em sẽ dọn sang phòng thằng bé.
Diễm cố đẩy Quân ra. Quân ngồi ngây nghe Diễm nói. Đây là lần đầu tiên, Quân được nghe những lời nói thật lòng của Diễm. Quân ngấy ngất sướng vui. Quân muốn Diễm nói lại những lời này cho mình nghe thêm mấy lần nữa. Quân vẫn chưa thẩm thấu hết được những lời nói của Diễm.
Quân không tin được rằng Diễm cũng có tình cảm với mình. Đè Diễm nằm xuống giường. Quân cười khẩy hỏi.
_Cô nghĩ cô định làm gì?
Diễm cáu.
_Chẳng phải anh đang tức giận tôi là gì? Tôi ngủ ở đây sẽ phá ngang mất giấc ngủ của anh. Anh để tôi sang phòng thằng bé ngủ cho anh được thoải mái.
Cúi sát xuống mặt Diễm, môi Quân chạm nhẹ vào môi Diễm. Quân dịu dàng hỏi.
_Những lời nói vừa rồi của cô là hoàn toàn đúng sự thật chứ?
Diễm đông cứng cả người, thà rằng Quân cứ cáu, cứ giận rồi tìm cách trọc tức Diễm. Diễm còn đỡ sợ, đằng này Quân đối xử tốt với Diễm theo cách này. Diễm hay thẹn nên muốn thoát ra càng nhanh càng tốt.
_Anh…anh tin hay không tùy anh. Tôi chỉ nói suy nghĩ của tôi.
_Cô có biết rằng cô là một nhà thuyết giáo tối lằm cô có biết không? ít ra cô phải cố làm cho tôi tin cô chứ?
_Tôi không có được khả năng đó. Tôi nói rồi anh tin hay không tùy anh. Bây giờ anh buông tôi ra để tôi còn đi.
Thay vì buông cho Diễm đi. Quân hôn Diễm. Vừa hôn Diễm, Quân vừa nói.
_Có ai bảo cô là tôi không thể để vợ mình rời khỏi giường chưa nhỉ?
Diễm không nói gì được nữa. Tuy vẫn còn căm hận Diễm nhưng Quân không thể rời xa Diễm, cũng không cho phép Diễm lờ mình đi. Quân cần có Diễm ở bên cạnh.
Quân chìm vào giấc ngủ với nụ cười thỏa mãn ở trên môi. Diễm nằm im lặng bên cạnh. Cố nhích xa Quân một chút nhưng không được. Quân ôm Diễm chặt quá. Diễm đành chịu thua. Mặc dù không hiểu Quân có tha thứ cho mình không nhưng cách đối xử của Quân khiến Diễm hoang mang không ít. Có lúc Quân thể hiện mình là một người chồng gương mẫu, yêu vợ, thương con, nhưng cũng có lúc, Quân lạnh lùng và tàn nhẫn.
Diễm thở hắt ra một hơi, không thể bỏ đi được. Diễm nhắm mắt lại, cố dỗ giấc ngủ, ngày mai Diễm còn nhiều việc phải làm. Diễm cần ngủ đủ giấc.
Sáng hôm sau, Diễm dậy muộn hơn mọi khi. Bà Hoa nấu cơm sáng cho cả nhà. Quân đánh thức thằng bé dậy, giúp nó đánh răng rửa mặt, thay quần áo. Thằng bé vui thích hỏi.
_Bao giờ chúng ta về quê hả bố?
_Con mong về quê đến thế sao?
_Tất nhiên rồi. Con rất mong gặp ông bà nội.
Quân hôn lên má nó.
_Con yên tâm. Sau khi bố kết thúc công việc, và con bắt đầu kì nghỉ đông. Cả nhà chúng ta sẽ bay về Việt nam.
Diễm nhìn Quân đang mặc quần áo cho thằng bé. Diễm nhỏ nhẹ hỏi.
_Anh định đi làm bây giờ hay là ăn cơm sáng xong anh mới đi?
_Theo cô tôi nên làm gì?
Diễm bực mình không thèm đáp lời Quân. Diễm cúi xuống hỏi thằng bé.
_Hôm nay con có phải đi học không?
Thằng bé gật đầu.
_Con học nốt buổi hôm nay là bọn con được nghỉ đông.
Diễm mỉm cười.
_Con có thích được nghỉ đông không?
_Có ạ. Nhưng con sẽ nhớ bạn bè trong lớp.
Diễm xoa đầu thằng bé.
_Con đừng lo. Nếu con nhớ các bạn, con có thể gọi điện cho bạn con kia mà.
Thằng bé cười toe toét.
_Mẹ nói đúng. Con sẽ thường xuyên gọi điện cho chúng nó.
Quân chưa từng mặc quần áo cho trẻ con nên lúng túng không biết làm sao hướng dẫn thằng bé đút tay vào tay áo khoác. Diễm nói.
_Anh để em làm cho.
Diễm nhẹ nhàng cầm tay thằng bé. Chỉ vài động tác đơn giản thằng bé đã mặc xong quần áo. Chỉnh sửa quần áo của thằng bé cho ngay ngắn. Diễm cười nói.
_Đi ăn cơm thôi. Con trai mẹ chắc cũng đã đói rồi.
Thằng bé nắm lấy tay Diễm và tay Quân. Nó giục cả hai.
_Đi ăn cơm sáng thôi bố mẹ.
Quân che dấu nụ cười hạnh phúc của mình bằng cách lấy tay che miệng và khẽ e hèm một tiếng. Diễm tò mò quay sang nhìn Quân. Bắt gặp đôi mắt to tròn và đen láy của vợ. Quân lúng túng hỏi.
_Mặt tôi dính nhọ hay sao mà cô nhìn tôi kĩ thế?
Diễm đỏ mặt đáp.
_Em tưởng anh bị bệnh nên nhìn anh thế thôi?
_Cô mong tôi bị bệnh lắm sao?
Diễm cáu.
_Chẳng phải anh vừa ho xong là gì? Anh có cần em mua thuốc cho anh không?
Quân muốn điên lên vì cô vợ trẻ con của mình. Quân che dấu nụ cười của mình không phải là Quân đang bị bệnh. Nhưng Quân không dại gì nói cho Diễm biết điều đó. Tận hưởng sự quan tâm, và chăm sóc của Diễm khiến Quân vui sướng và hạnh phúc dâng đầy. Đã lâu rồi, Quân không cảm nhận được không khí gia đình và tình thân.
Quân cay cú hỏi.
_Cô chỉ biết khóc thôi sao? Cô nói gì đi chứ?
Diễm giận hờn nói.
_Dù em có nói gì hay giải thích, anh cũng đâu có tin em. Anh luôn cho rằng chỉ mình anh mới phải chịu đựng đau khổ, chỉ mình anh mới có cảm giác bị phản bội. Anh nói đúng, em là một cô gái không ra gì. Em chỉ nghĩ cho mình em, em không nghĩ cho ai cả. Anh đã thỏa mãn chưa?
Quân đấm mạnh xuống giường.
_Cho đến tận bây giờ cô vẫn còn có thể nói những lời đó với tôi hay sao? Trong lòng cô coi tôi là gì của cô. Nếu tôi không tìm đủ mọi cách để giữ cô lại. Cô sẽ bỏ tôi đi biệt đúng không?
_Anh….anh không nên nói thế? Em chưa từng nghĩ là em muốn rời xa anh.
_Nếu cô không muốn rời xa tôi? Tại sao ngay sau khi tôi tỉnh lại cô không đến tìm tôi, cũng không nói cho tôi biết cô đang mang thai đứa con trai của tôi, cô lại bỏ đi trong im lặng là thế nào?
Diễm khó nhọc nói.
_Anh có thể buông em ra được không? Em không thở được.
Quân buông Diễm ra. Diễm định chạy trốn. Quân nhếch mép.
_Cô nên ngoan ngoãn nằm im và trả lời câu hỏi của tôi. Nếu không tôi có thể bẻ gãy cái cổ xinh đẹp của cô.
Diễm run rẩy bảo Quân.
_Em tự nhận thấy mình không xứng với anh nên sau khi anh tỉnh lại thấy anh không nhớ gì, em đã chọn cách ra đi.
Quân bóp vai Diễm thật đau.
_Cô nghĩ rằng tôi quan tâm đến gia thế của cô sao? Ngay cả việc cô là con gái của người đã giết chết cha mẹ tôi, cướp tài sản của gia đình tôi. Tôi cũng chấp nhận cô. Sao cô có thể nghĩ rằng tôi lấy cô vì cô có tài sản hay địa vị. Cô đúng là khinh tôi quá.
Diễm nắm chặt lấy tay Quân. Diễm đau khổ nói.
_Em biết anh không phải là người coi trọng địa vị, cũng hiểu anh yêu em nhiều như thế nào. Em luôn biết ơn anh vì anh đã cứu gia đình em, đã không trả thù bố em. Từ khi hiểu ra mọi chuyện, em đã dần có tình cảm với anh. Anh tưởng rằng, em nhận lời lấy anh vì anh đã ép em sao? Anh lầm rồi, em thà rằng chấp nhận là một người tình của anh, còn hơn nhận lời lấy anh mà không có một chút tình cảm nào dành cho anh.
Trái tim Quân rung lên. Quân không còn tin vào tai mình nữa. Quân hấp tấp hỏi.
_Những lời mà cô nói hoàn toàn đúng sự thật chứ?
_Em không lừa anh. Em đã thích anh từ lúc anh ép em phải trở thành vợ hờ của anh. Hai ngày được chăm sóc anh khi anh bị bệnh đã khiến mọi oán hận trong em dành cho anh dần tan biến. Có lẽ anh không hề biết là khi em bị chết đuối, lúc em tưởng mình đã mãi ra đi, người duy nhất em nghĩ đến là anh. Em đã gọi thầm tên anh. Em rất mừng vì em đã không chết. Ngay đêm hôm đó ở bệnh viện, em nhận lời lấy anh vì em hiểu em cần ai, yêu ai.
Nước mắt lăn dài trên má. Diễm nói tiếp.
_Lúc anh hỏi em có muốn có con với anh không? Em trả lời là không. Câu trả lời đó không mang ý nghĩa em không muốn có con với anh mà là em cần phải cho anh trai em một quả thận của mình. Nếu em không muốn có con với anh, em đã không giữ lại thằng bé.
_Anh muốn biết vì sao em ra đi đúng không? Ngay khi nhìn thấy anh ngã xuống đường. Em đã tưởng mình chết rồi. Em luông mong người bị tai nạn hôm đó là em. Em đã mong được chăm sóc anh, mong anh tỉnh lại biết bao. Em tự hứa với lòng là chỉ cần anh tỉnh lại, dù có được ở bên cạnh anh nữa không? Em cũng không hối tiếc. Đối với em, anh sống khỏe mạnh, hạnh phúc quan trọng hơn được ở bên cạnh anh nhưng lúc nào cũng lo sợ anh bị làm sao, sợ anh bị ông Đăng tìm cách *** hại.
_Hàng đêm ngồi chăm sóc anh trong bệnh viện, em luôn gọi tên anh, luôn đọc truyện, luôn hát cho anh nghe, luôn mong anh tỉnh lại. Đến khi anh tỉnh lại, em đã mừng đến phát điên, em muốn ôm chấm lấy anh, muốn nói cho anh biết tình cảm em dành cho anh nhưng thật trớ trêu, anh không còn nhớ gì cả.
_Em biết khi em ra đi anh sẽ hận em, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em nhưng mà cũng không sao. Em chấp nhận lòng thù hận trong anh. Em không oán trách anh vì người phản bội anh trước là em. Nếu anh không muốn sống chung cùng em, hay sống cùng mà không muốn nhìn thấy mặt em. Em sẽ dọn sang phòng thằng bé.
Diễm cố đẩy Quân ra. Quân ngồi ngây nghe Diễm nói. Đây là lần đầu tiên, Quân được nghe những lời nói thật lòng của Diễm. Quân ngấy ngất sướng vui. Quân muốn Diễm nói lại những lời này cho mình nghe thêm mấy lần nữa. Quân vẫn chưa thẩm thấu hết được những lời nói của Diễm.
Quân không tin được rằng Diễm cũng có tình cảm với mình. Đè Diễm nằm xuống giường. Quân cười khẩy hỏi.
_Cô nghĩ cô định làm gì?
Diễm cáu.
_Chẳng phải anh đang tức giận tôi là gì? Tôi ngủ ở đây sẽ phá ngang mất giấc ngủ của anh. Anh để tôi sang phòng thằng bé ngủ cho anh được thoải mái.
Cúi sát xuống mặt Diễm, môi Quân chạm nhẹ vào môi Diễm. Quân dịu dàng hỏi.
_Những lời nói vừa rồi của cô là hoàn toàn đúng sự thật chứ?
Diễm đông cứng cả người, thà rằng Quân cứ cáu, cứ giận rồi tìm cách trọc tức Diễm. Diễm còn đỡ sợ, đằng này Quân đối xử tốt với Diễm theo cách này. Diễm hay thẹn nên muốn thoát ra càng nhanh càng tốt.
_Anh…anh tin hay không tùy anh. Tôi chỉ nói suy nghĩ của tôi.
_Cô có biết rằng cô là một nhà thuyết giáo tối lằm cô có biết không? ít ra cô phải cố làm cho tôi tin cô chứ?
_Tôi không có được khả năng đó. Tôi nói rồi anh tin hay không tùy anh. Bây giờ anh buông tôi ra để tôi còn đi.
Thay vì buông cho Diễm đi. Quân hôn Diễm. Vừa hôn Diễm, Quân vừa nói.
_Có ai bảo cô là tôi không thể để vợ mình rời khỏi giường chưa nhỉ?
Diễm không nói gì được nữa. Tuy vẫn còn căm hận Diễm nhưng Quân không thể rời xa Diễm, cũng không cho phép Diễm lờ mình đi. Quân cần có Diễm ở bên cạnh.
Quân chìm vào giấc ngủ với nụ cười thỏa mãn ở trên môi. Diễm nằm im lặng bên cạnh. Cố nhích xa Quân một chút nhưng không được. Quân ôm Diễm chặt quá. Diễm đành chịu thua. Mặc dù không hiểu Quân có tha thứ cho mình không nhưng cách đối xử của Quân khiến Diễm hoang mang không ít. Có lúc Quân thể hiện mình là một người chồng gương mẫu, yêu vợ, thương con, nhưng cũng có lúc, Quân lạnh lùng và tàn nhẫn.
Diễm thở hắt ra một hơi, không thể bỏ đi được. Diễm nhắm mắt lại, cố dỗ giấc ngủ, ngày mai Diễm còn nhiều việc phải làm. Diễm cần ngủ đủ giấc.
Sáng hôm sau, Diễm dậy muộn hơn mọi khi. Bà Hoa nấu cơm sáng cho cả nhà. Quân đánh thức thằng bé dậy, giúp nó đánh răng rửa mặt, thay quần áo. Thằng bé vui thích hỏi.
_Bao giờ chúng ta về quê hả bố?
_Con mong về quê đến thế sao?
_Tất nhiên rồi. Con rất mong gặp ông bà nội.
Quân hôn lên má nó.
_Con yên tâm. Sau khi bố kết thúc công việc, và con bắt đầu kì nghỉ đông. Cả nhà chúng ta sẽ bay về Việt nam.
Diễm nhìn Quân đang mặc quần áo cho thằng bé. Diễm nhỏ nhẹ hỏi.
_Anh định đi làm bây giờ hay là ăn cơm sáng xong anh mới đi?
_Theo cô tôi nên làm gì?
Diễm bực mình không thèm đáp lời Quân. Diễm cúi xuống hỏi thằng bé.
_Hôm nay con có phải đi học không?
Thằng bé gật đầu.
_Con học nốt buổi hôm nay là bọn con được nghỉ đông.
Diễm mỉm cười.
_Con có thích được nghỉ đông không?
_Có ạ. Nhưng con sẽ nhớ bạn bè trong lớp.
Diễm xoa đầu thằng bé.
_Con đừng lo. Nếu con nhớ các bạn, con có thể gọi điện cho bạn con kia mà.
Thằng bé cười toe toét.
_Mẹ nói đúng. Con sẽ thường xuyên gọi điện cho chúng nó.
Quân chưa từng mặc quần áo cho trẻ con nên lúng túng không biết làm sao hướng dẫn thằng bé đút tay vào tay áo khoác. Diễm nói.
_Anh để em làm cho.
Diễm nhẹ nhàng cầm tay thằng bé. Chỉ vài động tác đơn giản thằng bé đã mặc xong quần áo. Chỉnh sửa quần áo của thằng bé cho ngay ngắn. Diễm cười nói.
_Đi ăn cơm thôi. Con trai mẹ chắc cũng đã đói rồi.
Thằng bé nắm lấy tay Diễm và tay Quân. Nó giục cả hai.
_Đi ăn cơm sáng thôi bố mẹ.
Quân che dấu nụ cười hạnh phúc của mình bằng cách lấy tay che miệng và khẽ e hèm một tiếng. Diễm tò mò quay sang nhìn Quân. Bắt gặp đôi mắt to tròn và đen láy của vợ. Quân lúng túng hỏi.
_Mặt tôi dính nhọ hay sao mà cô nhìn tôi kĩ thế?
Diễm đỏ mặt đáp.
_Em tưởng anh bị bệnh nên nhìn anh thế thôi?
_Cô mong tôi bị bệnh lắm sao?
Diễm cáu.
_Chẳng phải anh vừa ho xong là gì? Anh có cần em mua thuốc cho anh không?
Quân muốn điên lên vì cô vợ trẻ con của mình. Quân che dấu nụ cười của mình không phải là Quân đang bị bệnh. Nhưng Quân không dại gì nói cho Diễm biết điều đó. Tận hưởng sự quan tâm, và chăm sóc của Diễm khiến Quân vui sướng và hạnh phúc dâng đầy. Đã lâu rồi, Quân không cảm nhận được không khí gia đình và tình thân.
/317
|