CHƯƠNG 1
Những đốt ngón tay trắng bệch, yếu ớt ghì mạnh làm ngòi bút bằng nhựa cứng bị gãy, kêu cái “cạch ”
Nhưng đã bị át đi bởi tiếng vỗ tay nồng nhiệt đến từ bàn hội nghị.
Hôm nay, tập đoàn Thịnh Thành đang triệu tập các giám đốc, quản lý, nhân viên của bộ phận tài chính, tổ chức cuộc họp định kỳ hàng tháng, ngoài ra người đại diện các bộ phận khác cũng tham gia, đặc biệt còn có sự góp mặt của chủ tịch tập đoàn đang ngồi ở vị trí trung tâm bàn hội nghị, ông Hàn Thành.
Sở dĩ hội nghị lần này quy mô như vậy, là bởi ban quản trị muốn thông báo việc bổ nhiệm nhân sự mới của ban tài chính.
Hạ Tuấn Vĩ cựu quản lý phòng tài chính, được thăng chức làm phó tổng của tập đoàn, trong khi Hồ Đình Hân tân quản lý phòng tài chính, đứng dậy “tận hưởng” trào pháo tay nồng nhiệt của cấp dưới.
Đôi mắt quyến rũ của cô ta lưu chuyển, ánh mắt cô ta chưa đựng tia ám muội và cảm kích nhìn người lãnh đạo cũ của mình, Hạ Tuấn Vĩ. Cực nhanh sau đó suy nghĩ cô ta bành trướng, Hồ Đình Hân dùng đôi mắt của mình to gan nhìn về phía trung tâm bàn hội nghị. Cô ta muốn dùng mị lực của mình chinh phục người đàn ông hoàng kim này.
Dù được hay không, Hồ Đình Hân cũng không biết được được đáp án. Dù nội tâm bành trướng nhưng cô ta vẫn không có đủ can đảm nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, nên vội vàng dời tầm mắt sang người phụ nữ mặc váy công sở giản dị cùng chiếc kính gọng đen đứng ngay đối diện, cô ta đắc ý hếch cằm lên khıêu khích, trên mặt không che dấu nổi vẻ khinh bỉ, bày ra tư thế của kẻ chiến thắng.
Trong không khí náo nhiệt, có hai người trong phòng họp không hề vỗ tay, một người là chủ tịch Hàn Thành, người còn lại là Cung Tiểu Thanh cô gái đang bị khıêu khích. Bàn tay Cung Tiểu Thanh để dưới bàn đang gắt gao siết chặt cây bút, nhưng ngoài mặt cô vẫn cố duy trì nụ cười cứng ngắc, giữ vững phong thái của một người trưởng thành.
Nhưng nụ cười này không phải dành cho Hồ Đình Hân, mà Cung Tiểu Thanh dành cho chính mình.
Cung Tiểu Thanh không muốn thấy vẻ mặt đắc thắng của Hồ Đình Hân, nhưng cô không thể làm gì cô ta, đành đưa ánh mắt nhìn về phía chủ tịch Hàn Thành.
Lưng ghế to rộng, thoải mái đối với Hàn Thành mà nói là thừa thãi, mỗi khi ông ngồi thẳng tắp, đều bày ra khí thế hung hãn, có lẽ là do tuổi trẻ ông từng nhập ngũ. Nước da hơi ngăm thoạt nhìn ông lúc nào cũng u ám, hai nếp nhăn ở mũi không sâu, không nhạt càng làm tăng thêm nét uy nghiêm trên khuôn mặt luôn nghiêm nghị của ông, rõ ràng ông chỉ mới ngoài bốn mươi, nhưng tóc đã điểm nhiều sợi bạc.
Có lẽ Hàn Thành không để ý đến hình tượng của mình, nhưng quần áo của ông luôn ủi phẳng phiu, ngay cả giày da cũng sạch sẽ, không dính một hạt bụi. Nếu nói ông trọng vẻ ngoài thì cũng không phải bởi nhưng cọng tóc bạc từ trước đến giờ, chưa từng nhuộm đen, mai tóc ông luôn gọn gàng mỗi khi ông xuất hiện.
/261
|