Edit: Draxt.
Beta: Khả Tịch Nguyệt.
” Diệp Mặc.” Hạ Trà đột nhiên xuất hiện ở cửa lớp, hô một tiếng làm mọi người giật thót.
Diệp Mặc tựa như không nghe thấy thanh âm của Hạ Trà, hắn lẳng lặng đeo tai nghe. Hạ Trà lại gọi thêm một tiếng, mãi vẫn không thấy hắn phản ứng.
Tống Hi Đông không nhìn nổi, đi tới trước mặt Diệp Mặc, tháo một bên tai nghe của hắn xuống: ” Hạ Trà tìm cậu.”
Diệp Mặc liếc mắt nhìn cô, lại nhìn Hạ Trà, cuối cùng đi ra ngoài.
” Diệp Mặc, mình hỏi cậu——” Hạ Trà vừa muốn mở miệng, đối phương liền đánh gãy.
” Chưa từng có.” Diệp Mặc trực tiếp trả lời: ” Chưa từng yêu thích.”
Hạ Trà thoáng chốc liền đỏ hai vành mắt, hỏi: ” Cho mình ôm một chút, chỉ một chút thôi, có được hay không?”
Diệp Mặc đưa mắt nhìn Hạ Trà, sau đó vỗ vỗ vai cô, nói một câu: ” Cậu biết tôi có bệnh thích sạch sẽ mà.”
Hạ Trà lúng túng muốn hoá đá, cô thích Diệp Mặc, không cần lý do. Dù cho người này vẫn luôn như vậy, không chừa cho cô chút mặt mũi nào, nhưng cô vẫn kiên trì thích Diệp Mặc.
” Diệp Mặc, tại sao cậu không thể thích mình?” Hạ Trà chưa từ bỏ ý định hỏi.
Diệp Mặc có chút thiếu kiên nhẫn, hắn bắt đầu tìm di động, hắn không thích lặp lại một chuyện vô nghĩa.
” Diệp Mặc.” Hạ Trà khóc lóc hô tên đối phương: “Vì điều gì mà cậu lại lạnh lùng như thế?”
” Xin lỗi, một khi tâm đã chết thì tôi chính là loại người như vậy.” Diệp Mặc dứt khoát xoay người trở lại phòng học.
Hạ Trà đột nhiên bắt lấy tay hắn, Diệp Mặc quay đầu lại nhìn nàng:” Kỳ thực mình biết trước đây cậu không phải như vậy, tiểu Mặc thực ra rất ôn nhu mà, đúng không?”
Diệp Mặc sửng sốt một chút, Hạ Trà lập tức ôn hòa nở nụ cười:” Chắc chắn là do cậu không nhớ ra mình, mình là Bảo Nhi đây.”
Diệp Mặc trầm mặc nhìn Hạ Trà một chốc, đột nhiên nhớ lại thời điểm ở nhà trẻ xác thực có một bé gái tên Bảo Nhi.
” Thật ngại, tôi không nhớ rõ.” Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:” Có những người không cần phải nhớ kỹ, nên quên thì quên.”
Hạ Trà lúc này không nói lời nào, đem sợi dây chuyền trong túi áo đặt lên bàn tay Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhìn sợi dây chuyền trong tay, là một viên đá quý màu xanh lam hắn tặng lúc sinh nhật Hạ Trà tròn mười sáu tuổi. Khi đó Diệp Mặc chẳng qua tiện tay tặng sợi dây chuyền này, thế nhưng Hạ Trà lại yêu thích không buông tay.
” Không cần nữa sao? ” Diệp Mặc hỏi.
” Không ở bên cạnh cậu, mang theo cũng vô dụng.” Hạ Trà có chút hài lòng, kỳ thực Diệp Mặc cũng không đến mức quá lạnh lùng.
” Vậy thì vứt đi.” Diệp Mặc đưa tay ra, dây chuyền từ trong tay rơi xuống.
Ánh sáng màu lam vọt vào mắt Hạ Trà. Cô rốt cuộc hiểu được, người này đã hoàn toàn thay đổi rồi, Diệp Mặc khi còn bé kiachính là một giấc mộng đẹp trong lòng mà thôi.
Hạ Trà tức khắc chạy đi, Diệp Mặc chậm rãi trở về phòng học. Dọc đường người trên hành lang cũng không dám lại gần hắn, hàn khí bức người, càng làm cho người khác chán ghét Diệp Mặc. Nguyên nhân là vì hiện tại hắn là một tra nam.
Tống Hi Đông chẳng qua là vì hiếu kỳ, nên vụng trộm sang đây xem một chút, không nghĩ tới lại được xem một vở drama kịch tính như vậy.
Diệp Mặc tuyệt đối là một thổ hào, vừa nhìn sợi dây chuyền kia liền biết. ( Tống Hi Đông cũng có một cái, do ca ca Tống Đàn Vũ tặng) Cứ như vậy mà thẳng tay ném đi a, cô thật muốn đi lượm nó về.
Diệp Mặc có hơi mệt mỏi, vì vậy khi về lớp liền gọi một cú điện thoại báo một tiếng, sau đó cầm lấy cặp rời đi.
Trong nội tâm Tống Hi Đông như có một vạn con thảo nê mã* lao nhanh qua, Diệp Mặc có phải là quá tùy hứng rồi hay không, nói đi liền đi a!
(*Thảo nê mã: Tương đương với câu chửi thề nhiều nhất ở Việt Nam. Liên quan với hai từ “ Định mệnh ”:))))))
” Tống Hi Đông, nếu như chủ nhiệm có hỏi, thì nói thân thể tôi không thoải mái.” Diệp Mặc lúc rời đi nói với Tống Hi Đông một câu.
Tống Hi Đông có chút kinh ngạc, đây là muốn cô kéo giúp thêm thù hận sao?
Diệp Mặc nhìn cô nàng không có phản ứng gì, liền hỏi: ” Cậu không phải là lớp trưởng sao?”
Tống Hi Đông nhất thời căng thẳng, suýt chút nữa quên luôn chuyện mình là lớp trưởng.
” Có cần giấy nghỉ phép không? ” Tống Hi Đông lập tức tìm lại thần hồn, hỏi.
” Đối với tôi, nó không cần thiết.” Diệp Mặc ném lại một câu sau đó rời đi.
Các nữ sinh bắt đầu không còn bình tĩnh nữa rồi, Diệp Mặc lần này đúng là soái đến phát khóc a.
Dù có tra thế nào đi nữa, chỉ cần có nhan sắc, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến người khác tha thứ.
Beta: Khả Tịch Nguyệt.
” Diệp Mặc.” Hạ Trà đột nhiên xuất hiện ở cửa lớp, hô một tiếng làm mọi người giật thót.
Diệp Mặc tựa như không nghe thấy thanh âm của Hạ Trà, hắn lẳng lặng đeo tai nghe. Hạ Trà lại gọi thêm một tiếng, mãi vẫn không thấy hắn phản ứng.
Tống Hi Đông không nhìn nổi, đi tới trước mặt Diệp Mặc, tháo một bên tai nghe của hắn xuống: ” Hạ Trà tìm cậu.”
Diệp Mặc liếc mắt nhìn cô, lại nhìn Hạ Trà, cuối cùng đi ra ngoài.
” Diệp Mặc, mình hỏi cậu——” Hạ Trà vừa muốn mở miệng, đối phương liền đánh gãy.
” Chưa từng có.” Diệp Mặc trực tiếp trả lời: ” Chưa từng yêu thích.”
Hạ Trà thoáng chốc liền đỏ hai vành mắt, hỏi: ” Cho mình ôm một chút, chỉ một chút thôi, có được hay không?”
Diệp Mặc đưa mắt nhìn Hạ Trà, sau đó vỗ vỗ vai cô, nói một câu: ” Cậu biết tôi có bệnh thích sạch sẽ mà.”
Hạ Trà lúng túng muốn hoá đá, cô thích Diệp Mặc, không cần lý do. Dù cho người này vẫn luôn như vậy, không chừa cho cô chút mặt mũi nào, nhưng cô vẫn kiên trì thích Diệp Mặc.
” Diệp Mặc, tại sao cậu không thể thích mình?” Hạ Trà chưa từ bỏ ý định hỏi.
Diệp Mặc có chút thiếu kiên nhẫn, hắn bắt đầu tìm di động, hắn không thích lặp lại một chuyện vô nghĩa.
” Diệp Mặc.” Hạ Trà khóc lóc hô tên đối phương: “Vì điều gì mà cậu lại lạnh lùng như thế?”
” Xin lỗi, một khi tâm đã chết thì tôi chính là loại người như vậy.” Diệp Mặc dứt khoát xoay người trở lại phòng học.
Hạ Trà đột nhiên bắt lấy tay hắn, Diệp Mặc quay đầu lại nhìn nàng:” Kỳ thực mình biết trước đây cậu không phải như vậy, tiểu Mặc thực ra rất ôn nhu mà, đúng không?”
Diệp Mặc sửng sốt một chút, Hạ Trà lập tức ôn hòa nở nụ cười:” Chắc chắn là do cậu không nhớ ra mình, mình là Bảo Nhi đây.”
Diệp Mặc trầm mặc nhìn Hạ Trà một chốc, đột nhiên nhớ lại thời điểm ở nhà trẻ xác thực có một bé gái tên Bảo Nhi.
” Thật ngại, tôi không nhớ rõ.” Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:” Có những người không cần phải nhớ kỹ, nên quên thì quên.”
Hạ Trà lúc này không nói lời nào, đem sợi dây chuyền trong túi áo đặt lên bàn tay Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhìn sợi dây chuyền trong tay, là một viên đá quý màu xanh lam hắn tặng lúc sinh nhật Hạ Trà tròn mười sáu tuổi. Khi đó Diệp Mặc chẳng qua tiện tay tặng sợi dây chuyền này, thế nhưng Hạ Trà lại yêu thích không buông tay.
” Không cần nữa sao? ” Diệp Mặc hỏi.
” Không ở bên cạnh cậu, mang theo cũng vô dụng.” Hạ Trà có chút hài lòng, kỳ thực Diệp Mặc cũng không đến mức quá lạnh lùng.
” Vậy thì vứt đi.” Diệp Mặc đưa tay ra, dây chuyền từ trong tay rơi xuống.
Ánh sáng màu lam vọt vào mắt Hạ Trà. Cô rốt cuộc hiểu được, người này đã hoàn toàn thay đổi rồi, Diệp Mặc khi còn bé kiachính là một giấc mộng đẹp trong lòng mà thôi.
Hạ Trà tức khắc chạy đi, Diệp Mặc chậm rãi trở về phòng học. Dọc đường người trên hành lang cũng không dám lại gần hắn, hàn khí bức người, càng làm cho người khác chán ghét Diệp Mặc. Nguyên nhân là vì hiện tại hắn là một tra nam.
Tống Hi Đông chẳng qua là vì hiếu kỳ, nên vụng trộm sang đây xem một chút, không nghĩ tới lại được xem một vở drama kịch tính như vậy.
Diệp Mặc tuyệt đối là một thổ hào, vừa nhìn sợi dây chuyền kia liền biết. ( Tống Hi Đông cũng có một cái, do ca ca Tống Đàn Vũ tặng) Cứ như vậy mà thẳng tay ném đi a, cô thật muốn đi lượm nó về.
Diệp Mặc có hơi mệt mỏi, vì vậy khi về lớp liền gọi một cú điện thoại báo một tiếng, sau đó cầm lấy cặp rời đi.
Trong nội tâm Tống Hi Đông như có một vạn con thảo nê mã* lao nhanh qua, Diệp Mặc có phải là quá tùy hứng rồi hay không, nói đi liền đi a!
(*Thảo nê mã: Tương đương với câu chửi thề nhiều nhất ở Việt Nam. Liên quan với hai từ “ Định mệnh ”:))))))
” Tống Hi Đông, nếu như chủ nhiệm có hỏi, thì nói thân thể tôi không thoải mái.” Diệp Mặc lúc rời đi nói với Tống Hi Đông một câu.
Tống Hi Đông có chút kinh ngạc, đây là muốn cô kéo giúp thêm thù hận sao?
Diệp Mặc nhìn cô nàng không có phản ứng gì, liền hỏi: ” Cậu không phải là lớp trưởng sao?”
Tống Hi Đông nhất thời căng thẳng, suýt chút nữa quên luôn chuyện mình là lớp trưởng.
” Có cần giấy nghỉ phép không? ” Tống Hi Đông lập tức tìm lại thần hồn, hỏi.
” Đối với tôi, nó không cần thiết.” Diệp Mặc ném lại một câu sau đó rời đi.
Các nữ sinh bắt đầu không còn bình tĩnh nữa rồi, Diệp Mặc lần này đúng là soái đến phát khóc a.
Dù có tra thế nào đi nữa, chỉ cần có nhan sắc, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến người khác tha thứ.
/108
|