*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 100:
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
--------------------------------
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Tống Đàn Vũ gật đầu, rồi đi vào.
Lam Hinh ngồi góc tối cạnh cửa sổ, uống một ly cà phê, chờ cậu.
"Tống tổng thư ký, đã lâu không gặp." Lam Hinh vẫn nở nụ cười như mọi hôm.
"Gần bốn ngày." Tống Đàn Vũ có chút bận tâm đối với cô nàng, "Có khỏe không?"
"Rất tốt!" Tựa hồ Lam Hinh thật sự rất tốt, "Chồng tôi phẫu thuật rất thành công, tịnh dưỡng một thời gian nữa sẽ được xuất viện, chúng tôi dự định về nhà, tìm một công việc đơn giản, hoặc mở một tiệm tạp hóa."
"Ừ." Tống Đàn Vũ gật đầu nói, "Không định trở về sao?"
"Ừm, bởi vì tôi không có tư cách quay lại Du Diệp nữa." Lam Hinh cười khổ nói, "Du Diệp từ một xí nghiệp nhỏ đến bây giờ cũng mười năm lâu dài rồi, tôi ở Du Diệp cũng bảy năm, tính ra tôi đã thành lão nhân của Du Diệp, nói rời đi thật sự không nỡ."
"Chuyện kia..." Tống Đàn Vũ vừa muốn hỏi, Lam Hinh cười nói, "Hãy nghe tôi nói hết, tôi sẽ nói toàn bộ cho anh."
"Thực ra tôi thường dùng ngân khố công ty." Lam Hinh cười khổ nói, "Tống Đàn Vũ, anh vẫn không phát hiện tiền công ty ít đi sao? Tuy tôi có bù đắp đúng lúc đi nữa, nhưng mỗi lần tôi lấy tiền công ty đều bị hụt mấy trăm triệu."
"Những chuyện này anh biết không?" Lam Hinh hỏi hắn.
Trong lúc nhất thời Tống Đàn Vũ kinh ngạc không biết nói cái gì, xưa nay cậu chưa từng hoài nghi Lam Hinh sẽ làm ra loại chuyện này.
"Xin lỗi, phụ lòng tin tưởng của anh rồi." Nước mắt Lam Hinh đột nhiên rơi, "Tôi biết anh không thể nào tha thứ, vì thế tôi nghĩ nếu như anh không phát hiện, tôi sẽ tìm lý do nào đó từ chức, rồi mai danh ẩn tích trong cuộc đời của anh, chỉ cần không làm anh thương hại là được rồi."
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
"Nhưng lại chậm hơn dự tính, tôi cầm một khoản tiền cho chồng tôi làm phẫu thuật." Lam Hinh nhìn cậu khóc lóc nói, "Anh xin nghỉ mấy ngày đó, cao tầng công ty phát hiện tôi lén lút tham ô tiền, là tổng giám đốc giúp tôi bù tiền lại, sau đó vì muốn tôi sau này còn tìm được công việc mới, cho nên lúc trước mới nói chuyện sa thải với tôi, dùng chính sách giảm biên chế làm lý do để tôi rời công ty."
"Tổng giám đốc là một người tốt." Lam Hinh cười khổ mà nói, "Hắn làm những thứ này đều vì Tống thư ký anh, sợ anh vì loại cặn bã như tôi mà bị tổn thương, vì thế định đem chuyện này che giấu."
"Lam Hinh... Tại sao?" Tống Đàn Vũ không tin Lam Hinh là loại người tham ô tiền công ty tiền, "Nếu như thiếu tiền, cô có thể mở miệng hỏi tôi mà."
"Tôi không thể để mất mặt mũi." Lam Hinh nhìn cậu nói, "Tôi xin lỗi."
"Tiểu Ấm nói anh vì chuyện của tôi mà cãi nhau với tổng giám đốc, tôi thật sự rất xin lỗi, người như tôi, căn bản không đáng để các anh làm như vậy." Lam Hinh đột nhiên nắm chặt tay cậu, nói, "Tổng giám đốc thật sự rất hi vọng anh hài lòng, anh hạnh phúc, không bị thương tổn."
"Tại sao hắn phải làm như vậy?" Hiện tại Tống Đàn Vũ càng thêm quan tâm tại sao Diệp Mặc muốn như vậy.
"Bởi vì tổng giám đốc nói, điều duy nhất hắn chú ý chính là cảm nhận của anh." Lam Hinh cười nói, "Không hy vọng người như tôi làm thương tổn anh, vì thế hắn tình nguyện dùng phương pháp này che lấp tất cả những chuyện này, cũng không muốn để anh biết thực ra tôi chỉ là một người dối trá như vậy."
"Tống thư ký, anh có từng nghĩ tới không, chuyện tổng giám đốc thật sự rất yêu anh?" Lam Hinh hỏi cậu, "Là kiểu giữa những người yêu nhau."
"Tôi không rõ." Tống Đàn Vũ không muốn biết đáp án của vấn đề này.
Đột nhiên Lam Hinh hiểu được, không phải không biết mà là không rõ, dù biết nhưng không rõ tình cảm của mình.
"Vậy thì thử chấp nhận chút tình cảm này xem sao." Lam Hinh đưa ra lời khuyên chân thành, "Không quan trọng giữa các anh xảy ra chuyện gì, chí ít chỉ cần không hoài nghi tình cảm của người này đối với anh, vậy thì thử tin tưởng người này yêu anh nhiều như vậy đi, tuy hắn mặt lạnh, nhưng có thể vì anh nói ra những lời này đã rất lợi hại rồi."
"Cái gì mà gọi hắn là mặt lạnh chứ!" Tống Đàn Vũ có chút xù lông nói.
"Hắn kỳ thực thuộc loại người không quen biểu đạt cảm tình, nhưng đối với anh lại đặc biệt thành thực."
"Lam Hinh, sao cô thấy được?"
"Anh ngốc thật!" Lam Hinh dùng sức búng trán Tống Đàn Vũ, "Hắn rõ ràng đến nỗi tôi nhìn ra hết rồi, suy cho cùng tôi cũng là người đã kết hôn."
"..." Tống Đàn Vũ không biết nói cái gì.
"Những chuyện nên nói tôi cũng nói rồi, hiện tại anh có thể hận tôi, cũng có thể đánh tôi mắng tôi, nhưng xin đừng tức giận với tổng giám đốc, tôi không hy vọng người như tôi lại đi phá hoại tình cảm giữa các anh." Lam Hinh nói vô cùng thành khẩn, "Xin lỗi, để anh thất vọng rồi."
Trong lúc nhất thời Tống Đàn Vũ không còn lời gì để nói, chuyện này là ngoài dự liệu của cậu, Diệp Mặc thật sự để bụng chuyện của cậu sao? Tống Đàn Vũ có chút không tin, nhưng Lam Hinh nói câu nào cũng là thật.
Đột nhiên Tống Đàn Vũ có một ý nghĩ tránh né... Dù đúng là như vậy, cho hắn một cơ hội thử xem.
Chẳng qua qua sự kiện lần này, nếu như còn phát sinh sự thương hại tới chuyện của cậu, vậy thì triệt để quên người này được rồi.
"Tống Đàn Vũ, anh muốn cái gì thì đuổi theo đi! Đừng bị động chờ người kia hỏi anh muốn cái gì, sẽ rất vô vị." Lam Hinh nói, "Những người bạn gái trước đây của anh không phải như vậy đúng không?"
Bạn gái trước đây Tống Đàn Vũ, Tống Đàn Vũ không thể nào nhớ ra, chỉ nhớ mơ hồ, lúc các cô nàng chia tay đều nói: "Anh rất tốt, nhưng anh quá bị động, chúng ta không thích hợp ở cùng nhau."
Sau này cậu trở thành bạn tốt với mấy bạn gái trước đây, phần lớn đã kết hôn, bao gồm Lam Hinh trước mắt.
Cậu hẹn hò Lam Hinh vẻn vẹn ba tháng, bởi vì cô ấy là thư ký nên cho rằng hiểu rõ lẫn nhau, sau đó mới tới ở bên nhau, sau ba tháng, Lam Hinh đòi chia tay lấy lý do là: "Quan hệ của chúng ta chỉ thích là hợp tổng giám đốc với thư ký, bạn bè trai gái thật sự không hợp."
Khi đó Tống Đàn Vũ còn cưỡng cầu một chút, nhưng cuối cùng vẫn chia tay. Cũng may cậu phân công tư rõ ràng, dù chia tay, Lam Hinh vẫn là thư ký của cậu, quan hệ của hai người so với trước đây cũng còn tốt.
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Nhưng Lam Hinh cũng nói giữa chúng ta quan hệ gì cũng được, hơn nữa khẳng định ở chung rất tốt, nhưng chỉ có trở thành bạn bè trai gái là không thể.
Tống Đàn Vũ hỏi cô tại sao.
Lam Hinh nói, bởi vì yêu cùng anh rất mệt, anh quá bị động, em không hẹn anh, anh vĩnh viễn sẽ không hẹn em, anh thật sự không thích hợp yêu nhau.
Tống Đàn Vũ không thích hợp để yêu nhau.
Sau đó Lam Hinh kết hôn, đối tượng là bạn học cấp 3 của cô, không có tiền như Tống Đàn Vũ, không đẹp trai như Tống Đàn Vũ, cũng không ôn nhu như Tống Đàn Vũ vậy.
Nhưng Lam Hinh nói, kết hôn với hắn nhất định không sai.
Hai người kết hôn không thể không có sự bất đồng, nhưng không liên quan, chỉ cần có một bên sẵn sàng chủ động tìm hiểu là được. Nhưng Lam Hinh cảm thấy người như Tống Đàn Vũ chắc chắn sẽ không đồng ý đi tìm hiểu chỗ nào, mà cô cũng không phải, phần lớn phụ nữ đều cố tình gây sự, chủ động đi tìm hiểu đối phương thì có chút khó, trừ phi cô thật sự yêu đối phương yêu đến mức có thể từ bỏ chính mình.
Kỳ thực đến cuối cùng vẫn là câu nói đó, mỗi người đều ích kỷ, người yêu nhất là bản thân mình, nên vì đối phương làm nhiều việc, phải nói là rất khó. Nếu như có một người đồng ý suy nghĩ việc của người mình yêu trước tiên rồi mới lo đến nỗi buồn phiền của mình, nhất định là một người đáng để ở bên cạnh! Suy cho cùng người yêu cậu như vậy khả năng chỉ có một mình hắn.
"Tháng sau tôi sẽ rời thành phố này." Lam Hinh trước lúc rời đi nói, "Tiền nợ tổng giám đốc tôi sẽ từ từ làm rõ."
"Vậy cô trả lại cho tôi đi!" Tống Đàn Vũ nói, "Khoản tiền kia coi như tôi, tôi đi nói với Diệp Mặc giúp cô."
"Anh xác thực cần một lý do để nói chuyện với tổng giám đốc một chút." Lam Hinh trêu ghẹo nói, sau đó đứng dậy rời đi.
"Cô mập lên rồi." Tống Đàn Vũ đỡ lấy cô nói.
"Hì hì, em bé đã hai tháng." Lam Hinh cười rất hạnh phúc, "Chồng tôi chờ tôi ở bên ngoài."
"Thật hạnh phúc." Mặt Tống Đàn Vũ ước ao nói.
"Ann cũng phải nhanh một chút tìm hạnh phúc thuộc về mình." Lam Hinh cười đi tới bên người chồng mình, người đàn ông kia đỡ Lam Hinh, nở nụ cười với Tống Đàn Vũ.
Quả nhiên con đường từ tình yêu đến hôn nhân có thể khiến cho hai người thay đổi rất nhiều, lại có thêm hai người xuất sắc nữa, sau khi kết hôn sẽ từ từ trở nên bình thường, nhưng cũng đủ hạnh phúc.
Tống Đàn Vũ nhìn Lam Hinh rời đi, không biết tại sao lại muốn khóc, đại khái vì, sau này có thể sẽ không thấy nữ nhân này nữa.
Cậu quen biết Lam Hinh gần mười năm, cô cứ như vậy rời khỏi cuộc sống của cậu, cậu có chút không nỡ, cũng may cô đang rất hạnh phúc.
Hạnh phúc là tốt rồi, chỉ cần hạnh phúc là mọi chuyện ổn rồi!
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
~~end chương 100 rồi ~~
Chương 100:
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
--------------------------------
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Tống Đàn Vũ gật đầu, rồi đi vào.
Lam Hinh ngồi góc tối cạnh cửa sổ, uống một ly cà phê, chờ cậu.
"Tống tổng thư ký, đã lâu không gặp." Lam Hinh vẫn nở nụ cười như mọi hôm.
"Gần bốn ngày." Tống Đàn Vũ có chút bận tâm đối với cô nàng, "Có khỏe không?"
"Rất tốt!" Tựa hồ Lam Hinh thật sự rất tốt, "Chồng tôi phẫu thuật rất thành công, tịnh dưỡng một thời gian nữa sẽ được xuất viện, chúng tôi dự định về nhà, tìm một công việc đơn giản, hoặc mở một tiệm tạp hóa."
"Ừ." Tống Đàn Vũ gật đầu nói, "Không định trở về sao?"
"Ừm, bởi vì tôi không có tư cách quay lại Du Diệp nữa." Lam Hinh cười khổ nói, "Du Diệp từ một xí nghiệp nhỏ đến bây giờ cũng mười năm lâu dài rồi, tôi ở Du Diệp cũng bảy năm, tính ra tôi đã thành lão nhân của Du Diệp, nói rời đi thật sự không nỡ."
"Chuyện kia..." Tống Đàn Vũ vừa muốn hỏi, Lam Hinh cười nói, "Hãy nghe tôi nói hết, tôi sẽ nói toàn bộ cho anh."
"Thực ra tôi thường dùng ngân khố công ty." Lam Hinh cười khổ nói, "Tống Đàn Vũ, anh vẫn không phát hiện tiền công ty ít đi sao? Tuy tôi có bù đắp đúng lúc đi nữa, nhưng mỗi lần tôi lấy tiền công ty đều bị hụt mấy trăm triệu."
"Những chuyện này anh biết không?" Lam Hinh hỏi hắn.
Trong lúc nhất thời Tống Đàn Vũ kinh ngạc không biết nói cái gì, xưa nay cậu chưa từng hoài nghi Lam Hinh sẽ làm ra loại chuyện này.
"Xin lỗi, phụ lòng tin tưởng của anh rồi." Nước mắt Lam Hinh đột nhiên rơi, "Tôi biết anh không thể nào tha thứ, vì thế tôi nghĩ nếu như anh không phát hiện, tôi sẽ tìm lý do nào đó từ chức, rồi mai danh ẩn tích trong cuộc đời của anh, chỉ cần không làm anh thương hại là được rồi."
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
"Nhưng lại chậm hơn dự tính, tôi cầm một khoản tiền cho chồng tôi làm phẫu thuật." Lam Hinh nhìn cậu khóc lóc nói, "Anh xin nghỉ mấy ngày đó, cao tầng công ty phát hiện tôi lén lút tham ô tiền, là tổng giám đốc giúp tôi bù tiền lại, sau đó vì muốn tôi sau này còn tìm được công việc mới, cho nên lúc trước mới nói chuyện sa thải với tôi, dùng chính sách giảm biên chế làm lý do để tôi rời công ty."
"Tổng giám đốc là một người tốt." Lam Hinh cười khổ mà nói, "Hắn làm những thứ này đều vì Tống thư ký anh, sợ anh vì loại cặn bã như tôi mà bị tổn thương, vì thế định đem chuyện này che giấu."
"Lam Hinh... Tại sao?" Tống Đàn Vũ không tin Lam Hinh là loại người tham ô tiền công ty tiền, "Nếu như thiếu tiền, cô có thể mở miệng hỏi tôi mà."
"Tôi không thể để mất mặt mũi." Lam Hinh nhìn cậu nói, "Tôi xin lỗi."
"Tiểu Ấm nói anh vì chuyện của tôi mà cãi nhau với tổng giám đốc, tôi thật sự rất xin lỗi, người như tôi, căn bản không đáng để các anh làm như vậy." Lam Hinh đột nhiên nắm chặt tay cậu, nói, "Tổng giám đốc thật sự rất hi vọng anh hài lòng, anh hạnh phúc, không bị thương tổn."
"Tại sao hắn phải làm như vậy?" Hiện tại Tống Đàn Vũ càng thêm quan tâm tại sao Diệp Mặc muốn như vậy.
"Bởi vì tổng giám đốc nói, điều duy nhất hắn chú ý chính là cảm nhận của anh." Lam Hinh cười nói, "Không hy vọng người như tôi làm thương tổn anh, vì thế hắn tình nguyện dùng phương pháp này che lấp tất cả những chuyện này, cũng không muốn để anh biết thực ra tôi chỉ là một người dối trá như vậy."
"Tống thư ký, anh có từng nghĩ tới không, chuyện tổng giám đốc thật sự rất yêu anh?" Lam Hinh hỏi cậu, "Là kiểu giữa những người yêu nhau."
"Tôi không rõ." Tống Đàn Vũ không muốn biết đáp án của vấn đề này.
Đột nhiên Lam Hinh hiểu được, không phải không biết mà là không rõ, dù biết nhưng không rõ tình cảm của mình.
"Vậy thì thử chấp nhận chút tình cảm này xem sao." Lam Hinh đưa ra lời khuyên chân thành, "Không quan trọng giữa các anh xảy ra chuyện gì, chí ít chỉ cần không hoài nghi tình cảm của người này đối với anh, vậy thì thử tin tưởng người này yêu anh nhiều như vậy đi, tuy hắn mặt lạnh, nhưng có thể vì anh nói ra những lời này đã rất lợi hại rồi."
"Cái gì mà gọi hắn là mặt lạnh chứ!" Tống Đàn Vũ có chút xù lông nói.
"Hắn kỳ thực thuộc loại người không quen biểu đạt cảm tình, nhưng đối với anh lại đặc biệt thành thực."
"Lam Hinh, sao cô thấy được?"
"Anh ngốc thật!" Lam Hinh dùng sức búng trán Tống Đàn Vũ, "Hắn rõ ràng đến nỗi tôi nhìn ra hết rồi, suy cho cùng tôi cũng là người đã kết hôn."
"..." Tống Đàn Vũ không biết nói cái gì.
"Những chuyện nên nói tôi cũng nói rồi, hiện tại anh có thể hận tôi, cũng có thể đánh tôi mắng tôi, nhưng xin đừng tức giận với tổng giám đốc, tôi không hy vọng người như tôi lại đi phá hoại tình cảm giữa các anh." Lam Hinh nói vô cùng thành khẩn, "Xin lỗi, để anh thất vọng rồi."
Trong lúc nhất thời Tống Đàn Vũ không còn lời gì để nói, chuyện này là ngoài dự liệu của cậu, Diệp Mặc thật sự để bụng chuyện của cậu sao? Tống Đàn Vũ có chút không tin, nhưng Lam Hinh nói câu nào cũng là thật.
Đột nhiên Tống Đàn Vũ có một ý nghĩ tránh né... Dù đúng là như vậy, cho hắn một cơ hội thử xem.
Chẳng qua qua sự kiện lần này, nếu như còn phát sinh sự thương hại tới chuyện của cậu, vậy thì triệt để quên người này được rồi.
"Tống Đàn Vũ, anh muốn cái gì thì đuổi theo đi! Đừng bị động chờ người kia hỏi anh muốn cái gì, sẽ rất vô vị." Lam Hinh nói, "Những người bạn gái trước đây của anh không phải như vậy đúng không?"
Bạn gái trước đây Tống Đàn Vũ, Tống Đàn Vũ không thể nào nhớ ra, chỉ nhớ mơ hồ, lúc các cô nàng chia tay đều nói: "Anh rất tốt, nhưng anh quá bị động, chúng ta không thích hợp ở cùng nhau."
Sau này cậu trở thành bạn tốt với mấy bạn gái trước đây, phần lớn đã kết hôn, bao gồm Lam Hinh trước mắt.
Cậu hẹn hò Lam Hinh vẻn vẹn ba tháng, bởi vì cô ấy là thư ký nên cho rằng hiểu rõ lẫn nhau, sau đó mới tới ở bên nhau, sau ba tháng, Lam Hinh đòi chia tay lấy lý do là: "Quan hệ của chúng ta chỉ thích là hợp tổng giám đốc với thư ký, bạn bè trai gái thật sự không hợp."
Khi đó Tống Đàn Vũ còn cưỡng cầu một chút, nhưng cuối cùng vẫn chia tay. Cũng may cậu phân công tư rõ ràng, dù chia tay, Lam Hinh vẫn là thư ký của cậu, quan hệ của hai người so với trước đây cũng còn tốt.
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Nhưng Lam Hinh cũng nói giữa chúng ta quan hệ gì cũng được, hơn nữa khẳng định ở chung rất tốt, nhưng chỉ có trở thành bạn bè trai gái là không thể.
Tống Đàn Vũ hỏi cô tại sao.
Lam Hinh nói, bởi vì yêu cùng anh rất mệt, anh quá bị động, em không hẹn anh, anh vĩnh viễn sẽ không hẹn em, anh thật sự không thích hợp yêu nhau.
Tống Đàn Vũ không thích hợp để yêu nhau.
Sau đó Lam Hinh kết hôn, đối tượng là bạn học cấp 3 của cô, không có tiền như Tống Đàn Vũ, không đẹp trai như Tống Đàn Vũ, cũng không ôn nhu như Tống Đàn Vũ vậy.
Nhưng Lam Hinh nói, kết hôn với hắn nhất định không sai.
Hai người kết hôn không thể không có sự bất đồng, nhưng không liên quan, chỉ cần có một bên sẵn sàng chủ động tìm hiểu là được. Nhưng Lam Hinh cảm thấy người như Tống Đàn Vũ chắc chắn sẽ không đồng ý đi tìm hiểu chỗ nào, mà cô cũng không phải, phần lớn phụ nữ đều cố tình gây sự, chủ động đi tìm hiểu đối phương thì có chút khó, trừ phi cô thật sự yêu đối phương yêu đến mức có thể từ bỏ chính mình.
Kỳ thực đến cuối cùng vẫn là câu nói đó, mỗi người đều ích kỷ, người yêu nhất là bản thân mình, nên vì đối phương làm nhiều việc, phải nói là rất khó. Nếu như có một người đồng ý suy nghĩ việc của người mình yêu trước tiên rồi mới lo đến nỗi buồn phiền của mình, nhất định là một người đáng để ở bên cạnh! Suy cho cùng người yêu cậu như vậy khả năng chỉ có một mình hắn.
"Tháng sau tôi sẽ rời thành phố này." Lam Hinh trước lúc rời đi nói, "Tiền nợ tổng giám đốc tôi sẽ từ từ làm rõ."
"Vậy cô trả lại cho tôi đi!" Tống Đàn Vũ nói, "Khoản tiền kia coi như tôi, tôi đi nói với Diệp Mặc giúp cô."
"Anh xác thực cần một lý do để nói chuyện với tổng giám đốc một chút." Lam Hinh trêu ghẹo nói, sau đó đứng dậy rời đi.
"Cô mập lên rồi." Tống Đàn Vũ đỡ lấy cô nói.
"Hì hì, em bé đã hai tháng." Lam Hinh cười rất hạnh phúc, "Chồng tôi chờ tôi ở bên ngoài."
"Thật hạnh phúc." Mặt Tống Đàn Vũ ước ao nói.
"Ann cũng phải nhanh một chút tìm hạnh phúc thuộc về mình." Lam Hinh cười đi tới bên người chồng mình, người đàn ông kia đỡ Lam Hinh, nở nụ cười với Tống Đàn Vũ.
Quả nhiên con đường từ tình yêu đến hôn nhân có thể khiến cho hai người thay đổi rất nhiều, lại có thêm hai người xuất sắc nữa, sau khi kết hôn sẽ từ từ trở nên bình thường, nhưng cũng đủ hạnh phúc.
Tống Đàn Vũ nhìn Lam Hinh rời đi, không biết tại sao lại muốn khóc, đại khái vì, sau này có thể sẽ không thấy nữ nhân này nữa.
Cậu quen biết Lam Hinh gần mười năm, cô cứ như vậy rời khỏi cuộc sống của cậu, cậu có chút không nỡ, cũng may cô đang rất hạnh phúc.
Hạnh phúc là tốt rồi, chỉ cần hạnh phúc là mọi chuyện ổn rồi!
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
~~end chương 100 rồi ~~
/108
|