*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 102:
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
---------------------
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Diệp Mặc dựa vào ghế, chuyện hắn không nhìn thấu Vu Cảnh Bạch là thật.
Mặc dù hắn với Vu Cảnh Bạch không phải tình cảm bằng hữu tốt đẹp gì, nhưng Vu Cảnh Bạch là người ở bên cạnh hắn lâu nhất, so với Tống Đàn Vũ còn lâu hơn.
Mới ban đầu chỉ có hai người bọn họ, sau đó thêm Lý Phỉ Thái đi cùng bọn họ.
Nhưng Vu Cảnh Bạch không giống với bọn họ. Tốt xấu gì bọn họ cũng là con gia đình giàu có, có tiền, có gia thế, sẽ không bị người khác bắt nạt.
Nhưng Vu Cảnh Bạch là con của gái bán hoa, từ nhỏ đến lớn hắn đều bị bắt nạt, Vu Cảnh Bạch như vậy, kỳ thực Diệp Mặc có chút đau lòng.
Vu Cảnh Bạch quật cường, thông minh, đẹp đẽ, có khả năng khôn khéo, là một người rất ưu tú, hợp tác với hắn là may mắn của Diệp Mặc.
Vu Cảnh Bạch không phản hắn. Điều này Diệp Mặc biết rõ, bởi vì Vu Cảnh Bạch báo đáp tri ân (có ân báo ân, có oán báo oán), ước định lúc trước, hai người sẽ không phản nhau.
Vu Cảnh Bạch muốn vinh hoa phú quý còn hắn muốn khống chế Diệp gia. Mấy người bọn họ từng bước từng bước đi tới hiện tại, bắt đầu từ Hà Vĩ Niên đến Vu Cảnh Bạch, lại tới Lý Phỉ Thái, Đỗ Vũ, Cát Nhất Châu...
Còn có nhiều người nữa, Diệp Mặc đều sẽ không dễ dàng vứt bỏ, bởi vì hắn biết cảm giác bị vứt bỏ thật sự không dễ chịu chút nào.
Thực ra, Diệp Mặc rất hiền lành.
"Diệp Mặc, đang nghĩ gì thế?" Tống Đàn Vũ nhìn hắn hỏi.
Diệp Mặc giương mắt nhìn cậu, lắc đầu nói: "Không muốn lừa dối anh, nhưng chuyện này tôi không biết nói như thế nào với anh."
"Vậy thì đừng nghĩ nữa, ăn nhiều cơm thì nghĩ ít chuyện lại." Tống Đàn Vũ có chút giận hờn nói, "Như vậy bệnh cậu mới trị được."
"Ừm." Diệp Mặc nở nụ cười, "Tôi có bệnh, anh trị dược. Cho nên bệnh tôi chỉ có anh mới có thể trị hết."
"Không phải bệnh thích sạch sẽ sao! Để cậu bẩn mấy ngày là khỏe." Tống Đàn Vũ không đáng kể nói.
"Thực ra tôi có bệnh thích sạch sẽ cũng được, chỉ phiền toái nhất là tôi cố chấp." Diệp Mặc chống cằm nhìn cậu nói, "Tôi không thể chấp nhận bất cứ điều gì ngoại trừ anh ra."
"Có thể tôi thì không phải." Tống Đàn Vũ trả lời chuyện đương nhiên, "Tôi không phải không có cậu thì không thể. Mặc kệ trước đây hay hiện tại, bên cạnh tôi đều sẽ có nhiều người khác nhau."
"Anh đang giận tôi sao?" Diệp Mặc nhíu mày hỏi.
"Đây là đang khảo nghiệm cậu." Vẻ mặt Tống Đàn Vũ như gian kế vừa được thực hiện, "Cậu không thể tiếp thu được chuyện người mà cậu yêu có những người khác đúng không!?"
"Anh có thể chịu được không?" Diệp Mặc nhàn nhạt hỏi cậu.
Tống Đàn Vũ trợn mắt lên, đừng nói là cái tên này sẽ không có người khác chứ! Làm sao cậu hoảng hốt cảm thấy hắn tâm tính thiện lương vậy.
Tống Đàn Vũ tỉ mỉ quan sát người này, trưởng thành thành bộ dạng này thường rất được nhiều người yêu thích, mặc kệ nam hay nữ đều sẽ thích bề ngoài như vậy, tuy tính cách không thể nào khiến nhiều người thích được, nhưng một khi Diệp Mặc đã yêu một người, hoàn toàn sẽ biến thành một người khác!
"Đừng nói cậu không có!?" Tống Đàn Vũ không tin hỏi.
"Xem ra thầy không chịu tiếp nhận việc người mình thích có người khác." Diệp Mặc cười tùy ý, hắn biết mình không thể yêu những người khác, chỉ muốn chọc ghẹo người này chút thôi.
"Ai nói chứ, tôi luôn luôn chung tình mà."
"Nhưng mấy năm gần đây thầy có bạn trai lẫn bạn gái đều không ít đó chứ!" Thanh âm Diệp Mặc trầm thấp, "Nói thế nào cũng không phải là chung tình."
"Tôi... Tôi..." Nửa ngày trời Tống Đàn Vũ không nói ra được câu sau, chỉ đành thở dài một hơi nói, "Chuyện này có thể trách tôi sao? Mấy lần đó không phải người tôi thích đã bỏ rơi tôi sao?"
Tống Đàn Vũ vẻ oán giận, khắp người toả ra oán khí.
Những năm gần đây Tống Đàn Vũ không giao du nhiều đối tượng lắm, nhưng cũng không thể nói ít, đại khái mười người gì đó, nữ có nam có, nhưng kết quả cậu đều bị đá, người bạn gái gần đây nhất không lâu sau đã kết hôn...
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Còn muốn cậu làm phụ rể, kết quả cậu lấy lý do muốn xuất ngoại nên từ chối, nếu khôngsẽ lúng túng rất nhiều. Những người khác đều kết hôn chỉ có mình cậu còn độc thân, đến cùng là cậu dính phải nghiệp chướng gì chứ.
"Đáng lý ra anh nên hài lòng." Diệp Mặc vô cùng thật lòng nói, "Lần này anh chắc chắn sẽ không bị đá."
"Bây giờ tôi còn không có đối tượng..." Tống Đàn Vũ cúi đầu ủ rũ nói.
"Không phải còn tôi sao?" Diệp Mặc hỏi ngược lại cậu.
"Cậu không tính." Tống Đàn Vũ nhìn hắn nói, "Hình như tôi chưa từng nói câu muốn ở cùng với cậu như thế này, cùng lắm quan hệ chúng ta chỉ là tổng giám đốc và thư ký thôi."
"Vậy thì chờ anh mở miệng." Diệp Mặc không bắt buộc, ngược lại hắn đã chuẩn bị tốt sẽ đánh trận dài lâu.
"Vậy cậu chờ cả đời đi!" Tống Đàn Vũ tức giận nói.
"Há, cả đời thì cả đời." Diệp Mặc dọn chén đũa, "Buổi tối tôi vào phòng anh được không?"
"Cậu... muốn làm gì!" Tống Đàn Vũ lập tức cảnh giác, "Chúng ta đã quy định cẩn thận, cậu không thể tùy tiện vào phòng tôi."
"Không phải tôi đang hỏi anh sao?" Diệp Mặc nhìn vẻ mặt người kia kinh hoảng, có chút buồn cười, nhưng nhịn xuống, "Toi có chuyện muốn thương lượng với anh."
"Thương lượng?!" Tống Đàn Vũ lặp lại hai chữ này, không tin nhìn hắn.
"Ừm, là thương lượng."
"Cậu mà cũng có từ này!" Tống Đàn Vũ một mặt kinh ngạc, "Tôi nhất định là nghe lầm, hoặc đây chỉ là cớ của cậu mà thôi. Cậu có chuyện gì muốn thương lượng với tôi chứ!"
"Liên quan chuyện tình cảm với chuyện tình bạn, tôi không biết xử lý thế nào cho chu toàn." Diệp Mặc thấp giọng nói, "Tôi nghĩ, anh sẽ hiểu một chút."
Diệp Mặc lúc này làm Tống Đàn Vũ nhớ Diệp Mặc lúc ở nhà trẻ, cũng đáng yêu như vậy.
Liền gật đầu nói: "Tắm xong lại đây, tôi xem tôi có thể giải quyết hay không."
"Ừm." Diệp Mặc gật đầu, rồi đi rửa chén.
Đột nhiên Tống Đàn Vũ cảm giác, Diệp Mặc như vậy cũng không tệ, chí ít hiện tại bọn họ ở chung vui vẻ hơn trước đây, cậu cũng không cần lo lắng Diệp Mặc lại động tay động chân với cậu.
Tống Đàn Vũ nghĩ thầm, có khả năng Diệp Mặc không còn yêu thích cậu như trước, có thể chỉ đang ỷ lại, suy cho cùng người quan tâm Diệp Mặc, tựa hồ chỉ có một mình cậu.
Có thể Diệp Mặc chỉ muốn có một người quan tâm hắn, hắn nhầm lẫn thứ tình cảm này là tình yêu, những đứa trẻ thiếu thốn tình cảm đại khái đều như vậy.
Chờ hắn chậm rãi biết được thứ tình cảm này, hẳn là sẽ không cứ chấp nhất với cậu nữa.
Chỉ là tại sao, cậu lại đau lòng như vậy, cậu mãi hy vọng ngày đó không đến quá nhanh. Diệp Mặc cố chấp với cậu làm cậu rất vui, cũng rất sợ hãi, nếu như này một phần chấp nhất này cũng phai nhạt đi, có phải Diệp Mặc sẽ bỏ cậu mà đi không?
Tống Đàn Vũ không có đáp án, cậu chỉ đang tự nói với mình, sớm muộn gì Diệp Mặc cũng sẽ rời đi, suy cho cùng bọn họ cũng chênh lệch nhiều như vậy.
Cậu chỉ cần không tin cậu đã thừa nhận, cậu không yêu hắn nữa là được rồi, chỉ có như vậy mới không bị tổn thương thêm nữa.
Một lần lại một lần nhắc nhở bản thân mình không được luân hãm, nhưng từ lâu đã bị luân hãm mất rồi, cậu chỉ cố giãy dụa gắt gao trong vũng bùn tình yêu này mà thôi...
Buổi tối Diệp Mặc tắm xong liền đi vào phòng Tống Đàn Vũ.
Tống Đàn Vũ vừa tắm xong đi ra, tóc còn chưa khô, phát hiện Diệp Mặc đã ngồi trên giường chờ cậu.
"Cậu tới thật sớm." Tống Đàn Vũ cầm máy sấy sấy tóc.
Diệp Mặc rất tự nhiên đi tới cạnh cậu, giúp cậu sấy tóc, chuyện như vậy tựa hồ rất bình thường.
Tống Đàn Vũ không từ chối, chỉ sấy tóc thôi, cũng đâu có làm gì.
"Tóc anh rất dài." Diệp Mặc nhẹ giọng nói, "Cuối tuần đi câu lạc bộ thể dục, tiện đường hớt tóc không?"
Tống Đàn Vũ sửng sốt một chút, tình huống Diệp Mặc ôn nhu như thế này là thế nào!
"Tại sao không nói chuyện?" Âm thanh giống như trước đây, rất lạnh nhạt, nhưng vẫn nghe ra được sự ôn nhu trong giọng nói.
"Sao cậu đột nhiên ôn nhu như thế?" Tống Đàn Vũ nhịn không được hỏi hắn.
"Tôi như này không tính ôn nhu." Diệp Mặc trêu chọc nói, "Tôi muốn theo đuổi anh, nói chuyện như vậy cũng là chuyện đương nhiên."
Mặt Tống Đàn Vũ ửng đỏ, không biết vì nhiệt độ máy sấy quá cao hay vì Diệp Mặc đây.
Xung quanh chỉ còn phát ra âm thanh từ máy sấy, hai người đều không nói gì. Tống Đàn Vũ cảm giác bầu không khí như vậy có chút kỳ quái, trước đây hai người bọn họ cũng từng có thời gian chung đụng, chỉ là Diệp Mặc chưa từng thành thật thế này.
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Máy sấy tắt, Diệp Mặc nở nụ cười: "Vẻ mặt này của anh là mời tôi ngủ cùng anh sao?"
Đột nhiên nghe được hoàng tiết mục ngắn, Tống Đàn Vũ thở phào nhẹ nhõm, rồi lập tức nói rằng: "Đầu óc cậu chỉ toàn mấy chuyện này sao?"
(*) hoàng tiết mục ngắn: chỗ này tra không được rõ lắm nên không chú thích, bạn nào biết thì cho Khả xin thông tin với nha.
"Này còn không phải vì vẻ mặt anh là đang muốn tìm bất mãn hay sao." Diệp Mặc vô cùng vô tội nói rằng.
"Cái gì gọi là muốn tìm bất mãn chứ!" Tống Đàn Vũ trừng hắn, sau đó đưa tay muốn véo mặt hắn, cho hắn chút giáo huấn.
"Ngốc thật." Diệp Mặc nắm lấy tay cậu, nói, "Dáng vẻ như vậy tôi sẽ không nhịn được đâu."
~~end chương 102~~ moazzz sắp kết thúc rồi nha ~ nhớ vote và cmt nha
Chương 102:
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
---------------------
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Diệp Mặc dựa vào ghế, chuyện hắn không nhìn thấu Vu Cảnh Bạch là thật.
Mặc dù hắn với Vu Cảnh Bạch không phải tình cảm bằng hữu tốt đẹp gì, nhưng Vu Cảnh Bạch là người ở bên cạnh hắn lâu nhất, so với Tống Đàn Vũ còn lâu hơn.
Mới ban đầu chỉ có hai người bọn họ, sau đó thêm Lý Phỉ Thái đi cùng bọn họ.
Nhưng Vu Cảnh Bạch không giống với bọn họ. Tốt xấu gì bọn họ cũng là con gia đình giàu có, có tiền, có gia thế, sẽ không bị người khác bắt nạt.
Nhưng Vu Cảnh Bạch là con của gái bán hoa, từ nhỏ đến lớn hắn đều bị bắt nạt, Vu Cảnh Bạch như vậy, kỳ thực Diệp Mặc có chút đau lòng.
Vu Cảnh Bạch quật cường, thông minh, đẹp đẽ, có khả năng khôn khéo, là một người rất ưu tú, hợp tác với hắn là may mắn của Diệp Mặc.
Vu Cảnh Bạch không phản hắn. Điều này Diệp Mặc biết rõ, bởi vì Vu Cảnh Bạch báo đáp tri ân (có ân báo ân, có oán báo oán), ước định lúc trước, hai người sẽ không phản nhau.
Vu Cảnh Bạch muốn vinh hoa phú quý còn hắn muốn khống chế Diệp gia. Mấy người bọn họ từng bước từng bước đi tới hiện tại, bắt đầu từ Hà Vĩ Niên đến Vu Cảnh Bạch, lại tới Lý Phỉ Thái, Đỗ Vũ, Cát Nhất Châu...
Còn có nhiều người nữa, Diệp Mặc đều sẽ không dễ dàng vứt bỏ, bởi vì hắn biết cảm giác bị vứt bỏ thật sự không dễ chịu chút nào.
Thực ra, Diệp Mặc rất hiền lành.
"Diệp Mặc, đang nghĩ gì thế?" Tống Đàn Vũ nhìn hắn hỏi.
Diệp Mặc giương mắt nhìn cậu, lắc đầu nói: "Không muốn lừa dối anh, nhưng chuyện này tôi không biết nói như thế nào với anh."
"Vậy thì đừng nghĩ nữa, ăn nhiều cơm thì nghĩ ít chuyện lại." Tống Đàn Vũ có chút giận hờn nói, "Như vậy bệnh cậu mới trị được."
"Ừm." Diệp Mặc nở nụ cười, "Tôi có bệnh, anh trị dược. Cho nên bệnh tôi chỉ có anh mới có thể trị hết."
"Không phải bệnh thích sạch sẽ sao! Để cậu bẩn mấy ngày là khỏe." Tống Đàn Vũ không đáng kể nói.
"Thực ra tôi có bệnh thích sạch sẽ cũng được, chỉ phiền toái nhất là tôi cố chấp." Diệp Mặc chống cằm nhìn cậu nói, "Tôi không thể chấp nhận bất cứ điều gì ngoại trừ anh ra."
"Có thể tôi thì không phải." Tống Đàn Vũ trả lời chuyện đương nhiên, "Tôi không phải không có cậu thì không thể. Mặc kệ trước đây hay hiện tại, bên cạnh tôi đều sẽ có nhiều người khác nhau."
"Anh đang giận tôi sao?" Diệp Mặc nhíu mày hỏi.
"Đây là đang khảo nghiệm cậu." Vẻ mặt Tống Đàn Vũ như gian kế vừa được thực hiện, "Cậu không thể tiếp thu được chuyện người mà cậu yêu có những người khác đúng không!?"
"Anh có thể chịu được không?" Diệp Mặc nhàn nhạt hỏi cậu.
Tống Đàn Vũ trợn mắt lên, đừng nói là cái tên này sẽ không có người khác chứ! Làm sao cậu hoảng hốt cảm thấy hắn tâm tính thiện lương vậy.
Tống Đàn Vũ tỉ mỉ quan sát người này, trưởng thành thành bộ dạng này thường rất được nhiều người yêu thích, mặc kệ nam hay nữ đều sẽ thích bề ngoài như vậy, tuy tính cách không thể nào khiến nhiều người thích được, nhưng một khi Diệp Mặc đã yêu một người, hoàn toàn sẽ biến thành một người khác!
"Đừng nói cậu không có!?" Tống Đàn Vũ không tin hỏi.
"Xem ra thầy không chịu tiếp nhận việc người mình thích có người khác." Diệp Mặc cười tùy ý, hắn biết mình không thể yêu những người khác, chỉ muốn chọc ghẹo người này chút thôi.
"Ai nói chứ, tôi luôn luôn chung tình mà."
"Nhưng mấy năm gần đây thầy có bạn trai lẫn bạn gái đều không ít đó chứ!" Thanh âm Diệp Mặc trầm thấp, "Nói thế nào cũng không phải là chung tình."
"Tôi... Tôi..." Nửa ngày trời Tống Đàn Vũ không nói ra được câu sau, chỉ đành thở dài một hơi nói, "Chuyện này có thể trách tôi sao? Mấy lần đó không phải người tôi thích đã bỏ rơi tôi sao?"
Tống Đàn Vũ vẻ oán giận, khắp người toả ra oán khí.
Những năm gần đây Tống Đàn Vũ không giao du nhiều đối tượng lắm, nhưng cũng không thể nói ít, đại khái mười người gì đó, nữ có nam có, nhưng kết quả cậu đều bị đá, người bạn gái gần đây nhất không lâu sau đã kết hôn...
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Còn muốn cậu làm phụ rể, kết quả cậu lấy lý do muốn xuất ngoại nên từ chối, nếu khôngsẽ lúng túng rất nhiều. Những người khác đều kết hôn chỉ có mình cậu còn độc thân, đến cùng là cậu dính phải nghiệp chướng gì chứ.
"Đáng lý ra anh nên hài lòng." Diệp Mặc vô cùng thật lòng nói, "Lần này anh chắc chắn sẽ không bị đá."
"Bây giờ tôi còn không có đối tượng..." Tống Đàn Vũ cúi đầu ủ rũ nói.
"Không phải còn tôi sao?" Diệp Mặc hỏi ngược lại cậu.
"Cậu không tính." Tống Đàn Vũ nhìn hắn nói, "Hình như tôi chưa từng nói câu muốn ở cùng với cậu như thế này, cùng lắm quan hệ chúng ta chỉ là tổng giám đốc và thư ký thôi."
"Vậy thì chờ anh mở miệng." Diệp Mặc không bắt buộc, ngược lại hắn đã chuẩn bị tốt sẽ đánh trận dài lâu.
"Vậy cậu chờ cả đời đi!" Tống Đàn Vũ tức giận nói.
"Há, cả đời thì cả đời." Diệp Mặc dọn chén đũa, "Buổi tối tôi vào phòng anh được không?"
"Cậu... muốn làm gì!" Tống Đàn Vũ lập tức cảnh giác, "Chúng ta đã quy định cẩn thận, cậu không thể tùy tiện vào phòng tôi."
"Không phải tôi đang hỏi anh sao?" Diệp Mặc nhìn vẻ mặt người kia kinh hoảng, có chút buồn cười, nhưng nhịn xuống, "Toi có chuyện muốn thương lượng với anh."
"Thương lượng?!" Tống Đàn Vũ lặp lại hai chữ này, không tin nhìn hắn.
"Ừm, là thương lượng."
"Cậu mà cũng có từ này!" Tống Đàn Vũ một mặt kinh ngạc, "Tôi nhất định là nghe lầm, hoặc đây chỉ là cớ của cậu mà thôi. Cậu có chuyện gì muốn thương lượng với tôi chứ!"
"Liên quan chuyện tình cảm với chuyện tình bạn, tôi không biết xử lý thế nào cho chu toàn." Diệp Mặc thấp giọng nói, "Tôi nghĩ, anh sẽ hiểu một chút."
Diệp Mặc lúc này làm Tống Đàn Vũ nhớ Diệp Mặc lúc ở nhà trẻ, cũng đáng yêu như vậy.
Liền gật đầu nói: "Tắm xong lại đây, tôi xem tôi có thể giải quyết hay không."
"Ừm." Diệp Mặc gật đầu, rồi đi rửa chén.
Đột nhiên Tống Đàn Vũ cảm giác, Diệp Mặc như vậy cũng không tệ, chí ít hiện tại bọn họ ở chung vui vẻ hơn trước đây, cậu cũng không cần lo lắng Diệp Mặc lại động tay động chân với cậu.
Tống Đàn Vũ nghĩ thầm, có khả năng Diệp Mặc không còn yêu thích cậu như trước, có thể chỉ đang ỷ lại, suy cho cùng người quan tâm Diệp Mặc, tựa hồ chỉ có một mình cậu.
Có thể Diệp Mặc chỉ muốn có một người quan tâm hắn, hắn nhầm lẫn thứ tình cảm này là tình yêu, những đứa trẻ thiếu thốn tình cảm đại khái đều như vậy.
Chờ hắn chậm rãi biết được thứ tình cảm này, hẳn là sẽ không cứ chấp nhất với cậu nữa.
Chỉ là tại sao, cậu lại đau lòng như vậy, cậu mãi hy vọng ngày đó không đến quá nhanh. Diệp Mặc cố chấp với cậu làm cậu rất vui, cũng rất sợ hãi, nếu như này một phần chấp nhất này cũng phai nhạt đi, có phải Diệp Mặc sẽ bỏ cậu mà đi không?
Tống Đàn Vũ không có đáp án, cậu chỉ đang tự nói với mình, sớm muộn gì Diệp Mặc cũng sẽ rời đi, suy cho cùng bọn họ cũng chênh lệch nhiều như vậy.
Cậu chỉ cần không tin cậu đã thừa nhận, cậu không yêu hắn nữa là được rồi, chỉ có như vậy mới không bị tổn thương thêm nữa.
Một lần lại một lần nhắc nhở bản thân mình không được luân hãm, nhưng từ lâu đã bị luân hãm mất rồi, cậu chỉ cố giãy dụa gắt gao trong vũng bùn tình yêu này mà thôi...
Buổi tối Diệp Mặc tắm xong liền đi vào phòng Tống Đàn Vũ.
Tống Đàn Vũ vừa tắm xong đi ra, tóc còn chưa khô, phát hiện Diệp Mặc đã ngồi trên giường chờ cậu.
"Cậu tới thật sớm." Tống Đàn Vũ cầm máy sấy sấy tóc.
Diệp Mặc rất tự nhiên đi tới cạnh cậu, giúp cậu sấy tóc, chuyện như vậy tựa hồ rất bình thường.
Tống Đàn Vũ không từ chối, chỉ sấy tóc thôi, cũng đâu có làm gì.
"Tóc anh rất dài." Diệp Mặc nhẹ giọng nói, "Cuối tuần đi câu lạc bộ thể dục, tiện đường hớt tóc không?"
Tống Đàn Vũ sửng sốt một chút, tình huống Diệp Mặc ôn nhu như thế này là thế nào!
"Tại sao không nói chuyện?" Âm thanh giống như trước đây, rất lạnh nhạt, nhưng vẫn nghe ra được sự ôn nhu trong giọng nói.
"Sao cậu đột nhiên ôn nhu như thế?" Tống Đàn Vũ nhịn không được hỏi hắn.
"Tôi như này không tính ôn nhu." Diệp Mặc trêu chọc nói, "Tôi muốn theo đuổi anh, nói chuyện như vậy cũng là chuyện đương nhiên."
Mặt Tống Đàn Vũ ửng đỏ, không biết vì nhiệt độ máy sấy quá cao hay vì Diệp Mặc đây.
Xung quanh chỉ còn phát ra âm thanh từ máy sấy, hai người đều không nói gì. Tống Đàn Vũ cảm giác bầu không khí như vậy có chút kỳ quái, trước đây hai người bọn họ cũng từng có thời gian chung đụng, chỉ là Diệp Mặc chưa từng thành thật thế này.
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Máy sấy tắt, Diệp Mặc nở nụ cười: "Vẻ mặt này của anh là mời tôi ngủ cùng anh sao?"
Đột nhiên nghe được hoàng tiết mục ngắn, Tống Đàn Vũ thở phào nhẹ nhõm, rồi lập tức nói rằng: "Đầu óc cậu chỉ toàn mấy chuyện này sao?"
(*) hoàng tiết mục ngắn: chỗ này tra không được rõ lắm nên không chú thích, bạn nào biết thì cho Khả xin thông tin với nha.
"Này còn không phải vì vẻ mặt anh là đang muốn tìm bất mãn hay sao." Diệp Mặc vô cùng vô tội nói rằng.
"Cái gì gọi là muốn tìm bất mãn chứ!" Tống Đàn Vũ trừng hắn, sau đó đưa tay muốn véo mặt hắn, cho hắn chút giáo huấn.
"Ngốc thật." Diệp Mặc nắm lấy tay cậu, nói, "Dáng vẻ như vậy tôi sẽ không nhịn được đâu."
~~end chương 102~~ moazzz sắp kết thúc rồi nha ~ nhớ vote và cmt nha
/108
|