Edit: Draxt.
Beta: Khả Tịch Nguyệt.
Diệp Mặc ở nhà nghỉ ngơi ba ngày, liền ba ngày ở nhà vẽ vời. Thế nhưng hắn càng vẽ càng buồn bực, bởi vì mỗi một bức họa đều là Tống Đàn Vũ.
Diệp Mặc thầm mắng một câu, bản thân đúng là vô dụng, cứ đơn giản như vậy mà dễ dàng liền thích một người. Thích thì thôi vậy, tách ra một lúc rồi lại nhớ đến cậu, từ lúc nào hắn lại có thói quen như vậy rồi.
Diệp Mặc cần một chút thời gian để tỉnh táo. Vì lẽ đó, hắn dùng trọn cả ba ngày để điều chỉnh tâm tình của bản thân.
Ba ngày đối với người bình thường mà nói kỳ thực rất ngắn, nhưng đối với Diệp Mặc – loại trình độ hoàn mỹ cao thế này thì ba ngày để điều chỉnh tâm tình thực sự quá dài.
Diệp Mặc biết, đối với Tống Đàn Vũ hắn đã lãng phí quá nhiều thời gian. Vì vậy không thể tiếp tục như thế, hiện tại lựa chọn tốt nhất chính là quên.
Diệp Mặc đến trường tiến hành thủ tục chuyển trường, sau đó gặp được Hạ Trà, cô nàng nhìn Diệp Mặc, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói: ” Không sao chứ! Ngày đó tớ bị doạ phát khóc.”
” Ừ.” Vẫn là thái độ lạnh lùng.
“Cậu đến làm thủ tục chuyển trường sao?” Hạ Trà nhìn đồ vật trong tay Diệp Mặc hỏi: ” Muốn chuyển trường nào?”
“Trường trung học Dã Minh, tên rất xuẩn.” Diệp Mặc thản nhiên nói: “Tôi phải đi.”
“Có thể ôm một cái được không?” Hạ Trà khẩn cầu: “Coi như là lễ vật duy nhất cho những năm tháng tớ thích cậu được không?”
Diệp Mặc chính là có bệnh khiết phích, như thường ngày, hành vi sớm đã nói lên hết thảy.
Nhìn Hạ Trà, cô nàng này ở bên cạnh hắn ba năm đi! Cảm giác thích, cách đây không lâu Diệp Mặc mới biết, loại cảm giác đó rất hạnh phúc cũng rất đau khổ, đặc biệt là lúc bạn nhớ thương một người.
Hoặc cũng giống như hiện tại, người bạn thích đứng trước mặt bạn, thế nhưng người đó vĩnh viễn không thích bạn, loại cảm giác này nhất định không dễ chịu gì so với tưởng niệm của hắn đối với người nào đó.
Hắn liền khe khẽ gật đầu. Hạ Trà nở nụ cười, sau đó nhẹ nhàng ôm Diệp Mặc, sau khi buông ra nàng lại khóc.
Hạ Trà nói: “Chúc cậu hạnh phúc.”
Diệp Mặc nhìn nàng một cái nói: ” Không cần chúc phúc, tôi nhất định sẽ hạnh phúc.”
Hạ Trà bất đắc dĩ nở nụ cười, loại tự tin này, quả nhiên hắn vẫn là Diệp Mặc của trước kia. Mặc kệ phát sinh chuyện gì, nàng vẫn thích Diệp Mặc.
Đáng tiếc Diệp Mặc sẽ không thích lại nàng.
Diệp Mặc đến phòng học, sau đó trực tiếp ngăn Tống Hi Đông lại.
Tống Hi Đông sửng sốt một chút hỏi: “Đầu óc cậu có vấn đề sao?”
“Không có.”
“Vậy cậu cản tôi làm gì?” Tống Hi Đông biểu lộ một mặt “ cậu bị làm sao vậy ”.
“Đưa điện thoại cho tôi mượn một chút.” Diệp Mặc lấy điện thoại di động ra nói.
Tống Hi Đông một mặt mơ hồ bức bách, người này càng lúc càng không thể hiểu nổi, chẳng lẽ mở mắt không đúng cách a!
Một hotboy cao lãnh vãi chưởng không giống học sinh phổ thông bình thường thế nhưng lại muốn hỏi số điện thoại, cái này trong quá trình dậy thì không gặp trục trặc gì đi? ( Dra: Mị chém =]])
“Số điện thoại cũng không nhớ rõ sao?” Diệp Mặc nhíu nhíu mày hỏi, chẳng lẽ người này không muốn nói số điện thoại cho hắn?
“Không phải, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.” Tống Hi Đông nói: “137×××××××× “
Diệp Mặc ghi nhớ sau đó đọc lại một lần, xác định là số của Tống Hi Đông sau đó hỏi một câu: “Sẽ không đổi số đi!?”
Tống Hi Đông đột nhiên cảm giác hôm nay nàng mở mắt không đúng cách, vì cái gì Diệp Mặc lại đến tìm nàng, nhất định là có chỗ nào không đúng.
Lẽ nào là do đầu bị đụng hỏng, sau đó ca ca của nàng Tống Đàn Vũ truyền tư tưởng kỳ quái vào đầu hắn, dẫn đến người này coi trọng nàng, chuyện này thực sự không thể a!
“Có thể hay không? ” Diệp Mặc lạnh giọng hỏi Tống Hi Đông.
Tống Hi Đông lập tức gật gật đầu, đánh chết nàng cũng không đổi, nếu như thay đổi đối phương không tìm được, cũng khó khăn lắm a!
Bất quá nàng tuyệt đối không phải là thích người này, chỉ hy vọng có thể cùng Diệp Mặc trở thành bằng hữu, người như vậy làm cho nàng ước ao ghen tị, mà bạn trai vẫn nên giống ca ca tốt của nàng, nhìn thái độ của Diệp Mặc đối với Hạ Trà, nàng thực sự không muốn loại bạn trai này.
Diệp Mặc gật đầu, sau đó cầm vài cuốn sách liền đi, sau lần này liền không xuất hiện trước mặt Tống Hi Đông nữa.
Mọi người đều biết Diệp Mặc chuyển trường, có người nói là do việc học, có người nói là do gia đình, cũng có người nói Diệp Mặc xuất ngoại để phẫu thuật, sự cố lần đó đã để lại di chứng sau này cho hắn.
Chỉ có Hạ Trà biết, kỳ thực chẳng qua là Diệp Mặc chán. Hắn chán ghét mọi thứ ở nơi này rồi, cho nên muốn thay đổi bắt đầu ở một địa phương mới.
Hạ Trà biết, Diệp Mặc là loại người sẽ không vì bất luận kẻ nào mà lưu lại, vì lẽ đó hắn sống đến hiện tại đều một bộ không liên quan tới mình
Đây không phải lỗi của Diệp Mặc, chỉ có thể trách trên thế giới này không có người có thể khiến hắn động tâm, tâm tư rối loạn.
Nhưng mà Hạ Trà không biết, trên thế giới này đã có người có thể khiến Diệp Mặc động tâm
Beta: Khả Tịch Nguyệt.
Diệp Mặc ở nhà nghỉ ngơi ba ngày, liền ba ngày ở nhà vẽ vời. Thế nhưng hắn càng vẽ càng buồn bực, bởi vì mỗi một bức họa đều là Tống Đàn Vũ.
Diệp Mặc thầm mắng một câu, bản thân đúng là vô dụng, cứ đơn giản như vậy mà dễ dàng liền thích một người. Thích thì thôi vậy, tách ra một lúc rồi lại nhớ đến cậu, từ lúc nào hắn lại có thói quen như vậy rồi.
Diệp Mặc cần một chút thời gian để tỉnh táo. Vì lẽ đó, hắn dùng trọn cả ba ngày để điều chỉnh tâm tình của bản thân.
Ba ngày đối với người bình thường mà nói kỳ thực rất ngắn, nhưng đối với Diệp Mặc – loại trình độ hoàn mỹ cao thế này thì ba ngày để điều chỉnh tâm tình thực sự quá dài.
Diệp Mặc biết, đối với Tống Đàn Vũ hắn đã lãng phí quá nhiều thời gian. Vì vậy không thể tiếp tục như thế, hiện tại lựa chọn tốt nhất chính là quên.
Diệp Mặc đến trường tiến hành thủ tục chuyển trường, sau đó gặp được Hạ Trà, cô nàng nhìn Diệp Mặc, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói: ” Không sao chứ! Ngày đó tớ bị doạ phát khóc.”
” Ừ.” Vẫn là thái độ lạnh lùng.
“Cậu đến làm thủ tục chuyển trường sao?” Hạ Trà nhìn đồ vật trong tay Diệp Mặc hỏi: ” Muốn chuyển trường nào?”
“Trường trung học Dã Minh, tên rất xuẩn.” Diệp Mặc thản nhiên nói: “Tôi phải đi.”
“Có thể ôm một cái được không?” Hạ Trà khẩn cầu: “Coi như là lễ vật duy nhất cho những năm tháng tớ thích cậu được không?”
Diệp Mặc chính là có bệnh khiết phích, như thường ngày, hành vi sớm đã nói lên hết thảy.
Nhìn Hạ Trà, cô nàng này ở bên cạnh hắn ba năm đi! Cảm giác thích, cách đây không lâu Diệp Mặc mới biết, loại cảm giác đó rất hạnh phúc cũng rất đau khổ, đặc biệt là lúc bạn nhớ thương một người.
Hoặc cũng giống như hiện tại, người bạn thích đứng trước mặt bạn, thế nhưng người đó vĩnh viễn không thích bạn, loại cảm giác này nhất định không dễ chịu gì so với tưởng niệm của hắn đối với người nào đó.
Hắn liền khe khẽ gật đầu. Hạ Trà nở nụ cười, sau đó nhẹ nhàng ôm Diệp Mặc, sau khi buông ra nàng lại khóc.
Hạ Trà nói: “Chúc cậu hạnh phúc.”
Diệp Mặc nhìn nàng một cái nói: ” Không cần chúc phúc, tôi nhất định sẽ hạnh phúc.”
Hạ Trà bất đắc dĩ nở nụ cười, loại tự tin này, quả nhiên hắn vẫn là Diệp Mặc của trước kia. Mặc kệ phát sinh chuyện gì, nàng vẫn thích Diệp Mặc.
Đáng tiếc Diệp Mặc sẽ không thích lại nàng.
Diệp Mặc đến phòng học, sau đó trực tiếp ngăn Tống Hi Đông lại.
Tống Hi Đông sửng sốt một chút hỏi: “Đầu óc cậu có vấn đề sao?”
“Không có.”
“Vậy cậu cản tôi làm gì?” Tống Hi Đông biểu lộ một mặt “ cậu bị làm sao vậy ”.
“Đưa điện thoại cho tôi mượn một chút.” Diệp Mặc lấy điện thoại di động ra nói.
Tống Hi Đông một mặt mơ hồ bức bách, người này càng lúc càng không thể hiểu nổi, chẳng lẽ mở mắt không đúng cách a!
Một hotboy cao lãnh vãi chưởng không giống học sinh phổ thông bình thường thế nhưng lại muốn hỏi số điện thoại, cái này trong quá trình dậy thì không gặp trục trặc gì đi? ( Dra: Mị chém =]])
“Số điện thoại cũng không nhớ rõ sao?” Diệp Mặc nhíu nhíu mày hỏi, chẳng lẽ người này không muốn nói số điện thoại cho hắn?
“Không phải, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.” Tống Hi Đông nói: “137×××××××× “
Diệp Mặc ghi nhớ sau đó đọc lại một lần, xác định là số của Tống Hi Đông sau đó hỏi một câu: “Sẽ không đổi số đi!?”
Tống Hi Đông đột nhiên cảm giác hôm nay nàng mở mắt không đúng cách, vì cái gì Diệp Mặc lại đến tìm nàng, nhất định là có chỗ nào không đúng.
Lẽ nào là do đầu bị đụng hỏng, sau đó ca ca của nàng Tống Đàn Vũ truyền tư tưởng kỳ quái vào đầu hắn, dẫn đến người này coi trọng nàng, chuyện này thực sự không thể a!
“Có thể hay không? ” Diệp Mặc lạnh giọng hỏi Tống Hi Đông.
Tống Hi Đông lập tức gật gật đầu, đánh chết nàng cũng không đổi, nếu như thay đổi đối phương không tìm được, cũng khó khăn lắm a!
Bất quá nàng tuyệt đối không phải là thích người này, chỉ hy vọng có thể cùng Diệp Mặc trở thành bằng hữu, người như vậy làm cho nàng ước ao ghen tị, mà bạn trai vẫn nên giống ca ca tốt của nàng, nhìn thái độ của Diệp Mặc đối với Hạ Trà, nàng thực sự không muốn loại bạn trai này.
Diệp Mặc gật đầu, sau đó cầm vài cuốn sách liền đi, sau lần này liền không xuất hiện trước mặt Tống Hi Đông nữa.
Mọi người đều biết Diệp Mặc chuyển trường, có người nói là do việc học, có người nói là do gia đình, cũng có người nói Diệp Mặc xuất ngoại để phẫu thuật, sự cố lần đó đã để lại di chứng sau này cho hắn.
Chỉ có Hạ Trà biết, kỳ thực chẳng qua là Diệp Mặc chán. Hắn chán ghét mọi thứ ở nơi này rồi, cho nên muốn thay đổi bắt đầu ở một địa phương mới.
Hạ Trà biết, Diệp Mặc là loại người sẽ không vì bất luận kẻ nào mà lưu lại, vì lẽ đó hắn sống đến hiện tại đều một bộ không liên quan tới mình
Đây không phải lỗi của Diệp Mặc, chỉ có thể trách trên thế giới này không có người có thể khiến hắn động tâm, tâm tư rối loạn.
Nhưng mà Hạ Trà không biết, trên thế giới này đã có người có thể khiến Diệp Mặc động tâm
/108
|