Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
“Thế nào?” Diệp Mặc đi vào nhà bếp, đứng ở cạnh cửa hỏi người đang bận rộn.
“Vẫn tốt, cậu muốn giúp một tay không?” Tống Đàn Vũ cười nói.
“Tôi có thể giúp anh ăn thử.” Đối với tài nấu nướng của mình, Diệp Mặc vẫn là biết tự lượng sức mình.
“…” Tống Đàn Vũ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó bắt đầu thái cà rốt.
“Ăn cay không?” Tống Đàn Vũ hỏi.
“Có thể.” Diệp Mặc không hay ăn cay, nhưng cũng có thể coi là ăn được.
“Còn tưởng rằng loại người như cậu không hay ăn ớt.” Tống Đàn Vũ châm chọc.
“Tại sao?”
“Bởi vì thường thường Đại thiếu gia đều ăn cơm Tây, anh có thấy cơm Tây nào thả một đống ớt vào sao?”
” Tôi không thể không ăn, đồ ăn trong quân đội không được chọn lựa.” Diệp Mặc nhàn nhạt nói.
Tống Đàn Vũ lúc này mới ý thức được Diệp Mặc là quân nhân. Nhìn Diệp Mặc hồi lâu sau đó hỏi: “Người quân đội các anh đều lớn lên đẹp trai như thế à?”
Câu nói này khiến Diệp Mặc nở nụ cười, sau đó ôm eo từ phía sau lưng cậu, ghé vào lỗ tai cậu hỏi một câu: “Em cho rằng tôi lớn lên đẹp trai sao?”
“Không nên quậy, tôi đang cắt rau.” Tống Đàn Vũ tức giận nói. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
“Ừm.” Diệp Mặc đưa tay lấy dao trong tay cậu, “Vậy thì không bị thương nữa.”
“Đừng quậy nữa, tôi muốn nấu ăn.” Tống Đàn Vũ quay đầu lại nhìn hắn nói, “Cậu không đói bụng nhưng tôi còn đói đây!”
“Ừm, đói bụng.” Diệp Mặc hôn môi Tống Đàn Vũ.
Tống Đàn Vũ một mặt như bị mộng uy hiếp, Diệp Mặc làm sâu sắc thêm nụ hôn này, đầu lưỡi quấn quanh lưỡi Tống Đàn Vũ. Tống Đàn Vũ muốn đẩy Diệp Mặc ra, nhưng cậu tựa hồ quên Diệp Mặc là người từng nhập ngũ, về mặt sức mạnh hai người là chênh lệch quá xa.
Cuối cùng Tống Đàn Vũ không chịu được, hết thảy dưỡng khí của cậu đều bị thằng nhóc kém mình chín tuổi này cướp đi, suy cho cùng về kỹ năng hôn thì cậu hoàn toàn không phải đối thủ của Diệp Mặc. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Diệp Mặc buông tha đôi môi Tống Đàn Vũ, Tống Đàn Vũ run chân, vì thế chỉ có thể tựa ở trong ngực Diệp Mặc.
Tống Đàn Vũ vừa âm thầm phân cao thấp, còn muốn tìm lại quyền chủ động hôn môi, chỉ vì muốn chứng minh mình là công. Rốt cuộc thì lại bị Diệp Mặc cướp đi hết thảy dưỡng khí, chân mềm nhũn cả ra, chỉ có thể vô lực tựa trong ngực Diệp Mặc.
“Sao thế?” Diệp Mặc nhìn người trong ngực, một mặt ý cười, “Chân run không đứng lên nổi sao?”
“Cậu không thể thành thật một chút à?” Tống Đàn Vũ ghét bỏ nói, nhưng hiện tại cậu thật sự đứng không vững, khả năng lại chờ thêm một lúc để khôi phục.
“Đã thành thật rồi, bằng không tốt nhất nên trực tiếp nói chuyện với giáo viên .” Diệp Mặc nói như thể đó chính là sự thực vậy.
Tống Đàn Vũ lập tức có sức lực đứng vững, đàng hoàng trịnh trọng nói: “Bản thân cậu là 0, đừng nói như thể tôi lập tức có thể thượng cậu vậy.”
Diệp Mặc bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó nói: “Vậy tôi đi ra ngoài, anh nhanh một chút, tôi thật sự muốn biết tài nghệ của anh đấy.”
Tống Đàn Vũ gật gật đầu, cậu đối với tay nghề của mình ngập tràn tự tin.
“.” Tống Đàn Vũ một mặt hài lòng nói, “Nếm thử đi.”
Diệp Mặc cầm chiếc đũa, Tống Đàn Vũ đột nhiên có chút sốt sắng, cậu cũng không biết tại sao mình sốt sắng như vậy, chỉ có một giải thích duy nhất đại khái là cậu rất chờ mong, chờ mong người này tự nhủ nói hai chữ “Không tệ”.
Diệp Mặc liếc mắt nhìn Tống Đàn Vũ, thấy cái ánh mắt chờ mong kia, vừa nhìn liền rõ ràng .
“Rất chờ mong?” Diệp Mặc để đũa xuống hỏi Tống Đàn Vũ.
Tống Đàn Vũ đối với hành động vừa rồi của Diệp Mặc biểu thị khinh bỉ, thiệt thòi cậu vừa chờ mong như vậy, đột nhiên liền biến thành tán gẫu. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
“Biết rõ tôi đang chờ cậu trả lời, cậu còn đột nhiên không ăn.” Tống Đàn Vũ tức giận nói, “Tính cách cậu cũng thật ác liệt.”
“Tôi đúng là một người có tính cách ác liệt, đặc biệt là khi ở trên giường.” Diệp Mặc nói vô cùng bình thường, thật giống hai người đã rất quen thuộc từ lâu rồi vậy.
Rõ ràng bọn họ mới biết nhau một ngày, cũng không đúng, bọn họ biết nhau đã lâu, nhưng để hiểu rõ đối phương thực ra chỉ cần thời gian một ngày.
/108
|