Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
- ----------------------------------------------------
Hai người giằng co hồi lâu, rốt cục Tống Đàn Vũ cũng từ bỏ, hiện tại cậu bị Diệp Mặc cởi sạch như nhộng...
...
Diệp Mặc nở nụ cười, sau đó nhẹ nhàng hôn trán người này một hồi nói: "Đi tắm rửa, rồi giúp tôi chuẩn bị quần áo một chút."
"Cái kia, cậu..." Tống Đàn Vũ nhìn đũng quần dựng lên như lều vải của Diệp Mặc.
"Tôi không thích ép buộc, chờ khi nào anh thích tôi, tôi sẽ quay lại thượng anh." Diệp Mặc ngoái đầu nhìn lại nở nụ cười nói, "Anh có muốn cùng tôi tắm không?"
"Không cần, cậu tắm xong rồi tôi tắm cũng được." Tống Đàn Vũ nhỏ giọng trả lời, "Được rồi, tôi đi kiếm quần áo."
Liền đó Diệp Mặc đi tắm rửa, Tống Đàn Vũ mới ngẩng đầu lên, vì cái gì mà cậu cảm giác Diệp Mặc càng ngày càng soái, đặc biệt là cái cách nở nụ cười kia, khiến cả người cậu như tê tê dại dại. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Vừa lúc Diệp Mặc tắm rửa thì bản thân hắn cũng bình tĩnh một hồi, khi nãy thiếu chút nữa là làm thật rồi.
Vốn là hắn chỉ dự định doạ cậu một chút, cuối cùng biến thành chơi với lửa có ngày chết cháy, cũng may hắn tự chủ kịp, bằng không tuyệt đối sẽ thịt luôn cậu rồi.
"Diệp Mặc, mày tạo cái nghiệt gì thế a..." Hắn nhẹ giọng với mình nói, sau đó dùng tay giải quyết vấn đề còn lại.
Lúc này di động Diệp Mặc vang lên, Diệp Mặc trầm mặc nhìn dãy số điện thoại hiện trên màn hình, là điện thoại của Tống Hi Đông, cô ta gọi điện tới làm gì, cô ta không phải đang bận bịu làm bên người Diệp Uẩn lắm sao?
"Này!?"
"Diệp Mặc, có phải cậu đang ở cùng anh hai tôi không!" Tống Hi Đông ở điện thoại bên kia hô lớn, "Mấy người đang làm gì?"
"Cô thông minh thế hỏi tôi làm gì." Diệp Mặc muốn cúp điện thoại.
"Phát sinh quan hệ? Anh hai tôi bị thượng? Anh ấy nên là công a..." Tống Hi Đông tự nhủ, "Diệp Mặc, cậu đừng nói là cậu cưỡng ép anh ấy đấy!?"
"Tôi vẫn luôn không thích dùng cách ép buộc, tôi không phải loại người như vậy." Diệp Mặc hơi hơi giải thích một chút, "Trước khi anh cô thích tôi, tôi tuyệt đối sẽ không động đến anh ấy."
Tống Hi Đông thật không nghĩ tới hắn là người như vậy, đột nhiên có chút đau lòng thay Diệp Mặc, anh hai cô là người ngốc có chỉ số thấp trong tình yêu, có thể sẽ gây tổn thương trái tim người kia. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Không được! Trong lòng Tống Hi Đông lớn tiếng hò hét, cô là người của anh hai, mặc kệ phát sinh bất cứ chuyện gì đều chỉ muốn đứng ở phía anh hai mà thôi.
"Làm sao cô biết tôi đang ở cùng anh trai cô?" Diệp Mặc kỳ thực khá quan tâm vấn đề này.
"Di động anh hai không gọi được..." Tống Hi Đông có chút ủy khuất nói, "Tôi rất lo lắng, chẳng qua cũng may điện thoại của anh gọi được, tôi cũng thấy an tâm."
"Vậy thôi, tôi cúp máy." Diệp Mặc dự định cúp điện thoại.
"Chờ một chút, tôi còn có chuyện." Đột nhiên Tống Hi Đông reo lên, Diệp Mặc yên lặng mà đem điện thoại cầm ra xa một chút, âm thanh cô ta quả thực không thể nào đoán trước.
"Nói mau." Diệp Mặc vĩnh viễn kiên trì chỉ đối với duy nhất một người là Tống Đàn Vũ.
"Nếu các anh thật sự làm, có thể quay video luôn không..." Tống Hi Đông vô cùng kích động nói, " Trực tiếp tại hiện trường đi, tôi vẫn rất chờ mong a."
"Cút!" Diệp Mặc cười lạnh nói, "Thân thể anh trai cô chỉ có tôi mới được nhìn!"
Tống Hi Đông sống không có gì lưu luyến, dựa vào cái gì a, cô cực kỳ oan ức, cô muốn nhìn, muốn nhìn, muốn nhìn a... Tống Hi Đông vốn đang dự định nói, thế nhưng Diệp Mặc đã cúp luôn điện thoại, cô nhìn màn hình di động tối đen, đột nhiên muốn khóc.
Cô nộp anh hai ra, kết quả anh hai muốn về cũng không về được, cô thực là xin lỗi anh rồi! (>人<;)
"Anh à, ai bảo anh tự mình xui xẻo gặp phải Diệp Mặc, bây giờ em có muốn cũng cứu không được, anh chỉ có thể tự vệ, xin lỗi." Tống Hi Đông nhìn điện thoại di động bất đắc dĩ nói.
Tống Đàn Vũ lúc này còn đang tìm áo sơ mi, Diệp Mặc cao hơn cậu nhiều như vậy, đúng là vẫn không tìm được quần áo thích hợp, quần lót hình như cũng không có, xem ra phải đi ra ngoài mua, nhưng mà người cậu bây giờ toàn mùi, không tắm rửa sao dám đi ra ngoài.
Diệp Mặc nhìn bóng lưng Tống Đàn Vũ, sau đó không nhịn được nở nụ cười.
Đã là người lớn như vậy rồi, tại sao chỉ tìm có mỗi bộ đồ cũng làm trong nhà loạn hết a!
Thực đúng là như một đứa bé, dù cậu đã là ba mươi lăm tuổi đời.
"Tìm được chưa?" Âm thanh Diệp Mặc vang lên từ sau lưng Tống Đàn Vũ, doạ cậu sợ hết hồn.
"Có người nào đi mà không phát ra âm thanh không?" Tống Đàn Vũ tức giận hỏi.
"Người được rèn luyện." Diệp Mặc trả lời vô cùng đơn giản, sau đó từ phía sau lưng ôm eo Tống Đàn Vũ, hỏi, "Không có bộ nào thích hợp sao?"
"Tại cậu quá cao." Tống Đàn Vũ quay đầu lại nhìn hắn nói, "Tôi đi tắm rồi sẽ mua đồ cho cậu."
"Vậy thì ngày mai đi mua đi, hôm nay anh cũng mệt mỏi rồi nên không cần mua." Diệp Mặc rất có ý nhị nói, "Anh đi tắm đi, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều là mùi của tôi, thật sự không tốt."
Mặt Tống Đàn Vũ lại đỏ, làm sao bây giờ, cậu có cảm giác mình đã biến thành người thực "thụ" rồi, mặt không nhịn được mà cứ đỏ hồng. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Tống Đàn Vũ đẩy Diệp Mặc ra, cầm áo ngủ đi tắm rửa. Lúc tắm gần xong, cậu mới phát hiện khăn tắm mình bị người kia lấy quấn nửa người đem ra ngoài rồi...
Vậy cậu làm sao bây giờ, trong phòng tắm cũng không có khăn mặt, tất cả quần áo vừa mặc đều có mùi, cậu lại không thể để người ướt mà đi mặc quần áo khác.
Không đúng, so với người đang ở bên ngoài kia, cậu thà để người ướt mà mặc quần áo còn hơn! Bất quá, lát nữa cậu thay bộ khác là được.
- ------ • ------- • -------
【Đôi lời tác giả】
Đoạn này là giai đoạn lúc tôi thay đổi tạm thời, chương này tôi viết rất lúng túng, bởi vì đây một chương lật xe, nên vì thế phải sửa lại nhiều lần, sau đó đột nhiên được nhận được một cú thúc đẩy, sợ đến nổi tôi chỉ có thể thay đổi lại đúng một lần.
Đây là phong cách hành văn một năm trước, đối với tôi mà nói, bản văn chương này giờ đây thật sự đã xa lạ, thi đại học xong quay về nhìn lại bản văn này, hoàn toàn không biết làm sao.
Ở đây, ngoại trừ tập hợp số lượng từ còn muốn cùng mọi người nói ra áy náy của tôi. Lúc trước viết chương này không có kiểm tra lỗi chính tả, vì thế cả bản văn chương có rất nhiều lỗi chính tả, nên tôi nhất định phải ở đây xin lỗi.
Xin lỗi các vị, để cho các bạn phải nản lòng rồi. Tôi tuy không phải là một tác giả xuất sắc, nhưng tôi sẽ tiếp tục cố gắng, tôi sẽ viết ra tác phẩm hay hơn, hi vọng mọi người có thể tiếp tục ủng hộ tôi, chung quy rồi sẽ có một ngày, lẻ loi rồi sẽ có thể viết ra một phần văn chương để thoả mãn chính mình, chẳng qua thời gian là có vẻ rất dài.
Bây giờ tôi đang học đại học, sẽ không có thời gian giống như trước đây, tùy tiện viết văn linh tinh, mở hố xong không chịu trách nhiệm kỳ thực là tôi rất đáng ghét, chẳng qua chính tôi rất muốn làm loại chuyện này, sau đó, sẽ không, hi vọng mọi người tiếp tục ủng hộ tôi.
Còn có, nguyên văn lại khu bình luận, nhìn bình luận mới cảm thấy đây thật sự là văn chương! Cảm ơn mọi người.
*・゜゚・*:.。..。.:*・"(*゚▽゚*)"・*:.。..。.:*・゜゚・*
Beta: Khả Tịch Nguyệt
- ----------------------------------------------------
Hai người giằng co hồi lâu, rốt cục Tống Đàn Vũ cũng từ bỏ, hiện tại cậu bị Diệp Mặc cởi sạch như nhộng...
...
Diệp Mặc nở nụ cười, sau đó nhẹ nhàng hôn trán người này một hồi nói: "Đi tắm rửa, rồi giúp tôi chuẩn bị quần áo một chút."
"Cái kia, cậu..." Tống Đàn Vũ nhìn đũng quần dựng lên như lều vải của Diệp Mặc.
"Tôi không thích ép buộc, chờ khi nào anh thích tôi, tôi sẽ quay lại thượng anh." Diệp Mặc ngoái đầu nhìn lại nở nụ cười nói, "Anh có muốn cùng tôi tắm không?"
"Không cần, cậu tắm xong rồi tôi tắm cũng được." Tống Đàn Vũ nhỏ giọng trả lời, "Được rồi, tôi đi kiếm quần áo."
Liền đó Diệp Mặc đi tắm rửa, Tống Đàn Vũ mới ngẩng đầu lên, vì cái gì mà cậu cảm giác Diệp Mặc càng ngày càng soái, đặc biệt là cái cách nở nụ cười kia, khiến cả người cậu như tê tê dại dại. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Vừa lúc Diệp Mặc tắm rửa thì bản thân hắn cũng bình tĩnh một hồi, khi nãy thiếu chút nữa là làm thật rồi.
Vốn là hắn chỉ dự định doạ cậu một chút, cuối cùng biến thành chơi với lửa có ngày chết cháy, cũng may hắn tự chủ kịp, bằng không tuyệt đối sẽ thịt luôn cậu rồi.
"Diệp Mặc, mày tạo cái nghiệt gì thế a..." Hắn nhẹ giọng với mình nói, sau đó dùng tay giải quyết vấn đề còn lại.
Lúc này di động Diệp Mặc vang lên, Diệp Mặc trầm mặc nhìn dãy số điện thoại hiện trên màn hình, là điện thoại của Tống Hi Đông, cô ta gọi điện tới làm gì, cô ta không phải đang bận bịu làm bên người Diệp Uẩn lắm sao?
"Này!?"
"Diệp Mặc, có phải cậu đang ở cùng anh hai tôi không!" Tống Hi Đông ở điện thoại bên kia hô lớn, "Mấy người đang làm gì?"
"Cô thông minh thế hỏi tôi làm gì." Diệp Mặc muốn cúp điện thoại.
"Phát sinh quan hệ? Anh hai tôi bị thượng? Anh ấy nên là công a..." Tống Hi Đông tự nhủ, "Diệp Mặc, cậu đừng nói là cậu cưỡng ép anh ấy đấy!?"
"Tôi vẫn luôn không thích dùng cách ép buộc, tôi không phải loại người như vậy." Diệp Mặc hơi hơi giải thích một chút, "Trước khi anh cô thích tôi, tôi tuyệt đối sẽ không động đến anh ấy."
Tống Hi Đông thật không nghĩ tới hắn là người như vậy, đột nhiên có chút đau lòng thay Diệp Mặc, anh hai cô là người ngốc có chỉ số thấp trong tình yêu, có thể sẽ gây tổn thương trái tim người kia. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Không được! Trong lòng Tống Hi Đông lớn tiếng hò hét, cô là người của anh hai, mặc kệ phát sinh bất cứ chuyện gì đều chỉ muốn đứng ở phía anh hai mà thôi.
"Làm sao cô biết tôi đang ở cùng anh trai cô?" Diệp Mặc kỳ thực khá quan tâm vấn đề này.
"Di động anh hai không gọi được..." Tống Hi Đông có chút ủy khuất nói, "Tôi rất lo lắng, chẳng qua cũng may điện thoại của anh gọi được, tôi cũng thấy an tâm."
"Vậy thôi, tôi cúp máy." Diệp Mặc dự định cúp điện thoại.
"Chờ một chút, tôi còn có chuyện." Đột nhiên Tống Hi Đông reo lên, Diệp Mặc yên lặng mà đem điện thoại cầm ra xa một chút, âm thanh cô ta quả thực không thể nào đoán trước.
"Nói mau." Diệp Mặc vĩnh viễn kiên trì chỉ đối với duy nhất một người là Tống Đàn Vũ.
"Nếu các anh thật sự làm, có thể quay video luôn không..." Tống Hi Đông vô cùng kích động nói, " Trực tiếp tại hiện trường đi, tôi vẫn rất chờ mong a."
"Cút!" Diệp Mặc cười lạnh nói, "Thân thể anh trai cô chỉ có tôi mới được nhìn!"
Tống Hi Đông sống không có gì lưu luyến, dựa vào cái gì a, cô cực kỳ oan ức, cô muốn nhìn, muốn nhìn, muốn nhìn a... Tống Hi Đông vốn đang dự định nói, thế nhưng Diệp Mặc đã cúp luôn điện thoại, cô nhìn màn hình di động tối đen, đột nhiên muốn khóc.
Cô nộp anh hai ra, kết quả anh hai muốn về cũng không về được, cô thực là xin lỗi anh rồi! (>人<;)
"Anh à, ai bảo anh tự mình xui xẻo gặp phải Diệp Mặc, bây giờ em có muốn cũng cứu không được, anh chỉ có thể tự vệ, xin lỗi." Tống Hi Đông nhìn điện thoại di động bất đắc dĩ nói.
Tống Đàn Vũ lúc này còn đang tìm áo sơ mi, Diệp Mặc cao hơn cậu nhiều như vậy, đúng là vẫn không tìm được quần áo thích hợp, quần lót hình như cũng không có, xem ra phải đi ra ngoài mua, nhưng mà người cậu bây giờ toàn mùi, không tắm rửa sao dám đi ra ngoài.
Diệp Mặc nhìn bóng lưng Tống Đàn Vũ, sau đó không nhịn được nở nụ cười.
Đã là người lớn như vậy rồi, tại sao chỉ tìm có mỗi bộ đồ cũng làm trong nhà loạn hết a!
Thực đúng là như một đứa bé, dù cậu đã là ba mươi lăm tuổi đời.
"Tìm được chưa?" Âm thanh Diệp Mặc vang lên từ sau lưng Tống Đàn Vũ, doạ cậu sợ hết hồn.
"Có người nào đi mà không phát ra âm thanh không?" Tống Đàn Vũ tức giận hỏi.
"Người được rèn luyện." Diệp Mặc trả lời vô cùng đơn giản, sau đó từ phía sau lưng ôm eo Tống Đàn Vũ, hỏi, "Không có bộ nào thích hợp sao?"
"Tại cậu quá cao." Tống Đàn Vũ quay đầu lại nhìn hắn nói, "Tôi đi tắm rồi sẽ mua đồ cho cậu."
"Vậy thì ngày mai đi mua đi, hôm nay anh cũng mệt mỏi rồi nên không cần mua." Diệp Mặc rất có ý nhị nói, "Anh đi tắm đi, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều là mùi của tôi, thật sự không tốt."
Mặt Tống Đàn Vũ lại đỏ, làm sao bây giờ, cậu có cảm giác mình đã biến thành người thực "thụ" rồi, mặt không nhịn được mà cứ đỏ hồng. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Tống Đàn Vũ đẩy Diệp Mặc ra, cầm áo ngủ đi tắm rửa. Lúc tắm gần xong, cậu mới phát hiện khăn tắm mình bị người kia lấy quấn nửa người đem ra ngoài rồi...
Vậy cậu làm sao bây giờ, trong phòng tắm cũng không có khăn mặt, tất cả quần áo vừa mặc đều có mùi, cậu lại không thể để người ướt mà đi mặc quần áo khác.
Không đúng, so với người đang ở bên ngoài kia, cậu thà để người ướt mà mặc quần áo còn hơn! Bất quá, lát nữa cậu thay bộ khác là được.
- ------ • ------- • -------
【Đôi lời tác giả】
Đoạn này là giai đoạn lúc tôi thay đổi tạm thời, chương này tôi viết rất lúng túng, bởi vì đây một chương lật xe, nên vì thế phải sửa lại nhiều lần, sau đó đột nhiên được nhận được một cú thúc đẩy, sợ đến nổi tôi chỉ có thể thay đổi lại đúng một lần.
Đây là phong cách hành văn một năm trước, đối với tôi mà nói, bản văn chương này giờ đây thật sự đã xa lạ, thi đại học xong quay về nhìn lại bản văn này, hoàn toàn không biết làm sao.
Ở đây, ngoại trừ tập hợp số lượng từ còn muốn cùng mọi người nói ra áy náy của tôi. Lúc trước viết chương này không có kiểm tra lỗi chính tả, vì thế cả bản văn chương có rất nhiều lỗi chính tả, nên tôi nhất định phải ở đây xin lỗi.
Xin lỗi các vị, để cho các bạn phải nản lòng rồi. Tôi tuy không phải là một tác giả xuất sắc, nhưng tôi sẽ tiếp tục cố gắng, tôi sẽ viết ra tác phẩm hay hơn, hi vọng mọi người có thể tiếp tục ủng hộ tôi, chung quy rồi sẽ có một ngày, lẻ loi rồi sẽ có thể viết ra một phần văn chương để thoả mãn chính mình, chẳng qua thời gian là có vẻ rất dài.
Bây giờ tôi đang học đại học, sẽ không có thời gian giống như trước đây, tùy tiện viết văn linh tinh, mở hố xong không chịu trách nhiệm kỳ thực là tôi rất đáng ghét, chẳng qua chính tôi rất muốn làm loại chuyện này, sau đó, sẽ không, hi vọng mọi người tiếp tục ủng hộ tôi.
Còn có, nguyên văn lại khu bình luận, nhìn bình luận mới cảm thấy đây thật sự là văn chương! Cảm ơn mọi người.
*・゜゚・*:.。..。.:*・"(*゚▽゚*)"・*:.。..。.:*・゜゚・*
/108
|