*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 56:
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
--------------------------------------------------
Buổi chiều, Tống Đàn Vũ nhìn đồng hồ, gần như tới giờ đi gặp Diệp nhị thiếu gia.
Kết quả vừa tới khách sạn, liền nhìn thấy em gái mình, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, có em gái ở đây, cậu thấy yên tâm.
Tống Hi Đông nhìn Tống Đàn Vũ, lại nhìn Đỗ Du bên cạnh cậu một chút, hai người kia thấy thế nào cũng như là loại nhân sĩ mang hơi hướng xã hội thượng lưu tinh anh.
Người ngoài không biết còn tưởng hai người đó là loại người IQ cao về tình cảm (kiểu thông minh trong tình yêu ấy), nhưng ai quen họ rồi đều hiểu, hai người kia là loại ngốc đến ngớ ngẩn trong tình yêu.
Diệp Uẩn ngồi ở chỗ đó, mặc Âu phục màu đen, mang mắt kính gọng đen, còn làn da thì có thể do quanh năm ở trong phòng nên cực kỳ trắng nõn, nhìn vào xem ra rất ngoan ngoãn biết điều. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Tống Hi Đông nhìn ông chủ của mình, hừm... nói như thế nào đây? Ông chủ cô đúng là rất tuấn tú, rất nhiều được người yêu thích.
Nhưng, Tống Hi Đông tuyệt đối sẽ không yêu thích, bởi vì người ông chủ này chính là một người rất thủ đoạn, trong ngoài bất đồng, bạn hoàn toàn không biết một giây sau gã sẽ làm ra cái chuyện gì, tâm tình thì bất định, hơn nữa bạn sẽ không rõ được, người như vậy thật sự quá khủng bố.
Tống Hi Đông vẫn là yêu thích loại như anh hai cô, ôn nhu lại rất săn sóc, vừa nhìn liền rõ ràng là người thế nào.
"Tống thư ký riêng, không được bất công thế chứ!" Diệp Uẩn cười nói, "Đừng có vì anh trai mình, mà lén lút hố tôi nhé."
"Tổng giám đốc cứ nói đùa." Tống Hi Đông lúng túng cười nói, "Cuộc gặp lần này liên quan tới việc thu mua Du Diệp."
"Tôi hi vọng công ty vẫn như ban đầu, tôi chỉ muốn làm chủ công ty, không hy vọng tính chất nó thay đổi. Chuyện của công ty có thể toàn quyền giao cho các người, nhưng chút truyền thống văn hóa tuyệt đối không thể đổi." Tống Đàn Vũ nói rằng.
"Trước tiên chúng ta vẫn nên bàn luận giá tiền một chút đi!" Diệp Uẩn ôn hòa cười nói, "Chúng ta dự định ra giá ngàn vạn (*)."
(*)Ngàn vạn (10.000.000) Nhân dân tệ: 33.815.012.199 VNĐ.
Đỗ Du cùng Tống Đàn Vũ đều sửng sốt, cái giá này cao quá nhiều so với bọn họ tưởng tượng.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
"Anh vẫn là người của công ty." Diệp Uẩn tiếp tục nói, "Nhưng Du Diệp bắt buộc phải có vài thứ thay đổi, bằng không tôi thu mua rồi thì cũng không có gì hay."
"Du Diệp mang lại lợi nhuận, không thay đổi cũng có thể thu được lợi nhuận, chỉ cần các người không chèn ép, khẳng định có thể mang đến cho các người nhiều tiền lời." Đỗ Du nói thêm, "Chúng tôi đem Du Diệp bán ra ngoài, không phải cũng vì các người là doanh nghiệp lớn sao?"
"Cái này tôi biết." Diệp Uẩn cười nói, "Nhưng tôi thu mua Du Diệp vốn là dùng theo cách khác, tính chất của nó nhất định sẽ biến đổi. Bằng không tôi cũng không cần thiết thu mua, anh nói xem?"
"Cậu muốn biến nó thành cái gì?"
"Biến Du Diệp thành công ty mới, chúng ta định sử dụng Du Diệp như một thương hiệu để kinh doanh bất động sản."
"Chúng tôi là kiến trúc!" Tống Đàn Vũ lập tức cường điệu.
"Kiến trúc cùng bất động sản không khác bao nhiêu."
"Khác rất nhiều." Tống Đàn Vũ nói rằng, "Bất động sản chỉ là sản phẩm thương mại, mà kiến trúc thiết kế lại là tác phẩm nghệ thuật, có thể phát huy tưởng tượng của một người, mang cho mọi người cảm giác không giống nhau."
"Vì thế bàn luận bất thành sao?" Diệp Uẩn dựa vào ghế hỏi.
"Ừm." Tống Đàn Vũ trả lời.
"Tống Đàn Vũ!" Tống Hi Đông nói rằng, "Anh nghĩ rõ ràng một chút, bằng không..."
"Bằng không tôi sẽ tiếp tục chèn ép các anh, đến tận khi mấy người đóng cửa." Diệp Uẩn liếc mắt nhìn Tống Hi Đông nói, "Em gái anh chỉ muốn tốt cho anh, anh có thể sẽ muốn nghe cô ấy nói đấy."
Tống Hi Đông choáng váng, có khả năng cô nàng sẽ bị thất nghiệp a.
"Rất rõ ràng, Du Diệp là tâm huyết của chúng tôi, nếu như cậu muốn thay đổi tính nghệ thuật của nó thì xin lỗi, chúng tôi không bán." Tống Đàn Vũ nói, sau đó hỏi Đỗ Du, "Đỗ Du, còn cậu tính sao?"
Đỗ Du có chút bĩ khí nói: "Quay về, món ăn chỗ này ăn không ngon chút nào."
Tống Hi Đông nhìn bóng lưng hai người kia rời đi, cô thật sự muốn đánh người, có người ngu xuẩn nào như vậy a!
lluxs là công ty gì bọn họ vẫn chưa rõ sao? Miễn cưỡng muốn đối nghịch với Diệp Uẩn sao? Muốn đóng cửa sớm cứ nói thẳng a!
~end chương 56, nhất định phải vote đó~
Chương 56:
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
--------------------------------------------------
Buổi chiều, Tống Đàn Vũ nhìn đồng hồ, gần như tới giờ đi gặp Diệp nhị thiếu gia.
Kết quả vừa tới khách sạn, liền nhìn thấy em gái mình, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, có em gái ở đây, cậu thấy yên tâm.
Tống Hi Đông nhìn Tống Đàn Vũ, lại nhìn Đỗ Du bên cạnh cậu một chút, hai người kia thấy thế nào cũng như là loại nhân sĩ mang hơi hướng xã hội thượng lưu tinh anh.
Người ngoài không biết còn tưởng hai người đó là loại người IQ cao về tình cảm (kiểu thông minh trong tình yêu ấy), nhưng ai quen họ rồi đều hiểu, hai người kia là loại ngốc đến ngớ ngẩn trong tình yêu.
Diệp Uẩn ngồi ở chỗ đó, mặc Âu phục màu đen, mang mắt kính gọng đen, còn làn da thì có thể do quanh năm ở trong phòng nên cực kỳ trắng nõn, nhìn vào xem ra rất ngoan ngoãn biết điều. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Tống Hi Đông nhìn ông chủ của mình, hừm... nói như thế nào đây? Ông chủ cô đúng là rất tuấn tú, rất nhiều được người yêu thích.
Nhưng, Tống Hi Đông tuyệt đối sẽ không yêu thích, bởi vì người ông chủ này chính là một người rất thủ đoạn, trong ngoài bất đồng, bạn hoàn toàn không biết một giây sau gã sẽ làm ra cái chuyện gì, tâm tình thì bất định, hơn nữa bạn sẽ không rõ được, người như vậy thật sự quá khủng bố.
Tống Hi Đông vẫn là yêu thích loại như anh hai cô, ôn nhu lại rất săn sóc, vừa nhìn liền rõ ràng là người thế nào.
"Tống thư ký riêng, không được bất công thế chứ!" Diệp Uẩn cười nói, "Đừng có vì anh trai mình, mà lén lút hố tôi nhé."
"Tổng giám đốc cứ nói đùa." Tống Hi Đông lúng túng cười nói, "Cuộc gặp lần này liên quan tới việc thu mua Du Diệp."
"Tôi hi vọng công ty vẫn như ban đầu, tôi chỉ muốn làm chủ công ty, không hy vọng tính chất nó thay đổi. Chuyện của công ty có thể toàn quyền giao cho các người, nhưng chút truyền thống văn hóa tuyệt đối không thể đổi." Tống Đàn Vũ nói rằng.
"Trước tiên chúng ta vẫn nên bàn luận giá tiền một chút đi!" Diệp Uẩn ôn hòa cười nói, "Chúng ta dự định ra giá ngàn vạn (*)."
(*)Ngàn vạn (10.000.000) Nhân dân tệ: 33.815.012.199 VNĐ.
Đỗ Du cùng Tống Đàn Vũ đều sửng sốt, cái giá này cao quá nhiều so với bọn họ tưởng tượng.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
"Anh vẫn là người của công ty." Diệp Uẩn tiếp tục nói, "Nhưng Du Diệp bắt buộc phải có vài thứ thay đổi, bằng không tôi thu mua rồi thì cũng không có gì hay."
"Du Diệp mang lại lợi nhuận, không thay đổi cũng có thể thu được lợi nhuận, chỉ cần các người không chèn ép, khẳng định có thể mang đến cho các người nhiều tiền lời." Đỗ Du nói thêm, "Chúng tôi đem Du Diệp bán ra ngoài, không phải cũng vì các người là doanh nghiệp lớn sao?"
"Cái này tôi biết." Diệp Uẩn cười nói, "Nhưng tôi thu mua Du Diệp vốn là dùng theo cách khác, tính chất của nó nhất định sẽ biến đổi. Bằng không tôi cũng không cần thiết thu mua, anh nói xem?"
"Cậu muốn biến nó thành cái gì?"
"Biến Du Diệp thành công ty mới, chúng ta định sử dụng Du Diệp như một thương hiệu để kinh doanh bất động sản."
"Chúng tôi là kiến trúc!" Tống Đàn Vũ lập tức cường điệu.
"Kiến trúc cùng bất động sản không khác bao nhiêu."
"Khác rất nhiều." Tống Đàn Vũ nói rằng, "Bất động sản chỉ là sản phẩm thương mại, mà kiến trúc thiết kế lại là tác phẩm nghệ thuật, có thể phát huy tưởng tượng của một người, mang cho mọi người cảm giác không giống nhau."
"Vì thế bàn luận bất thành sao?" Diệp Uẩn dựa vào ghế hỏi.
"Ừm." Tống Đàn Vũ trả lời.
"Tống Đàn Vũ!" Tống Hi Đông nói rằng, "Anh nghĩ rõ ràng một chút, bằng không..."
"Bằng không tôi sẽ tiếp tục chèn ép các anh, đến tận khi mấy người đóng cửa." Diệp Uẩn liếc mắt nhìn Tống Hi Đông nói, "Em gái anh chỉ muốn tốt cho anh, anh có thể sẽ muốn nghe cô ấy nói đấy."
Tống Hi Đông choáng váng, có khả năng cô nàng sẽ bị thất nghiệp a.
"Rất rõ ràng, Du Diệp là tâm huyết của chúng tôi, nếu như cậu muốn thay đổi tính nghệ thuật của nó thì xin lỗi, chúng tôi không bán." Tống Đàn Vũ nói, sau đó hỏi Đỗ Du, "Đỗ Du, còn cậu tính sao?"
Đỗ Du có chút bĩ khí nói: "Quay về, món ăn chỗ này ăn không ngon chút nào."
Tống Hi Đông nhìn bóng lưng hai người kia rời đi, cô thật sự muốn đánh người, có người ngu xuẩn nào như vậy a!
lluxs là công ty gì bọn họ vẫn chưa rõ sao? Miễn cưỡng muốn đối nghịch với Diệp Uẩn sao? Muốn đóng cửa sớm cứ nói thẳng a!
~end chương 56, nhất định phải vote đó~
/108
|