*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 58:
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
-----------------------------------------------------------
Diệp Mặc vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng đến cửa nhà Tống Đàn Vũ.
Hắn không có chìa khoá, nên chỉ có thể dùng một chút phương pháp mở cửa kỳ lạ một chút, đương nhiên sẽ không đá cửa như lần trước, mấy nơi ở như thế này, cửa đều làm bằng sắt, nếu đá cửa thì chân tuyệt đối sẽ bị phế a!
Vì thế để tránh những tình huống như thế, hắn thật sự đi học cách mở khóa, nên bây giờ trong ví tiền hắn mới có chìa khoá vạn năng.
"Cậu đang làm gì đó?" Cửa mới vừa mở, bên trong truyền ra âm thanh Tống Đàn Vũ.
"Như anh nhìn thấy, mở cửa."
"Cậu nhập ngũ rồi còn có thể làm ra loại chuyện này?" Tống Đàn Vũ khinh bỉ hỏi hắn.
"Đề phòng khi cần dùng đến." Diệp Mặc đàng hoàng trịnh trọng mà trả lời, sau đó đứng dậy nhìn Tống Đàn Vũ.
Diệp Mặc vừa đứng lên, thân cao liền áp chế Tống Đàn Vũ lại, Tống Đàn Vũ nhớ trước đây hình như cậu đã cười nhạo người này, cũng may hắn không nhớ rõ, bằng không đã bị hắn làm mất mặt rồi. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
"Tôi có thể đi vào không?" Diệp Mặc nhìn vào mắt cậu hỏi, "Tôi đói."
"Không có phần cậu." Tống Đàn Vũ không tính dây dưa cùng người này, cậu đã nói với mình rằng sẽ không thích Diệp Mặc.
Cậu cũng có nguyên tắc riêng của mình, tuyệt đối sẽ không thích một người tận hai lần. Chỉ là Tống Đàn Vũ không biết, thứ nguyên tắc này xem ra là để dành cho Diệp Mặc phá vỡ!
"Vậy tôi chỉ có thể tranh thủ lấy phần mình." Diệp Mặc nở nụ cười tà mị, đột nhiên Tống Đàn Vũ có cảm giác tê tê từ bên tai, lại còn phóng điện, hắn thật sự lợi dụng quá tốt ưu thế của chính mình, lớn lên đẹp trai là có thể tùy tiện phóng điện sao?
Diệp Mặc bóp lấy cằm Tống Đàn Vũ, Tống Đàn Vũ vẫn không phản ứng lại từ cái mị nhãn kia, sau đó liền bị Diệp Mặc hôn đến có chút không biết làm sao.
Mà Diệp Mặc, không chỉ có quyền chủ động, mà còn hôn vô cùng hưởng thụ, động tác trên tay còn lại vẫn để phía sau chân Tống Đàn Vũ, thuận tiện trở tay đóng cửa lại, cứ như vậy tiến vào nhà Tống Đàn Vũ.
Diệp Mặc hôn được rồi liền buông Tống Đàn Vũ ra, bản thân Tống Đàn Vũ không hiểu làm sao vừa rồi cậu có thể đến được phòng khách.
"Lúc nào ăn cơm?" Diệp Mặc nói như thể nơi này là nhà mình.
"Cậu có thể nào đừng làm như vậy nữa được hay không?" Tống Đàn Vũ thật sự không muốn ở cùng với người này.
Ở cùng với Diệp Mặc, khiến cậu có cảm giác rất không an toàn.
Đối với tình cảm của Diệp Mặc, luôn miệng nói yêu thích có thể chỉ do nhất thời hứng thú, dù sao cậu đã là một ông chú hơn ba mươi tuổi, người ưu tú như thế sao có thể yêu thích cậu được đây?
Diệp Mặc có tiền, lớn lên lại có khí chất, đẹp trai, đầu óc cũng thông minh, cậu với hắn hoàn toàn không phải cùng một thế giới. Ở trước mặt người này, Tống Đàn Vũ rất bất an, rất tự ti, rất khó để ở chung cùng Diệp Mặc.
Hai người cách biệt quá xa, đồng thời, cũng sẽ không có kết quả.
"Tại sao không muốn tin tưởng tôi?" Diệp Mặc hỏi cậu.
"Tin tưởng cậu cái gì?" Tống Đàn Vũ không rõ hỏi, "Không cho trốn tránh vấn đề mới vừa rồi tôi nói."
"Vẫn chưa rõ sao?" Diệp Mặc đưa tay ôm lấy cổ của cậu, kéo khoảng cách hai người lại.
Tống Đàn Vũ mặt lập tức đỏ, có chút không biết làm sao.
"Thích em." Diệp Mặc nhẹ giọng nói, "Vì thế không định rời xa em, cho đến tận khi em cũng yêu thích tôi mới thôi."
"Tôi từ chối." Lúc này Tống Đàn Vũ phải bình tĩnh, sau đó đẩy Diệp Mặc ra nói, "Tuy tôi khá yêu thích dáng người với khuôn mặt cậu, nhưng tôi biết tôi căn bản không thể ở cùng cậu, vì thế cậu không cần đặt tâm lên người tôi nữa." Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Lời này của Tống Đàn Vũ nói khiến Diệp Mặc có chút buồn cười, còn hắn thì ngồi ở trên ghế sô pha, vuốt đầu, ha ha hỏi: "Hóa ra là anh từng yêu thích khuôn mặt với dáng người tôi à! Có phải là hiện tại anh đang đau khổ?"
Tống Đàn Vũ suýt nữa ngã chổng vó, đây là cái logic gì thế!
Diệp Mặc nhìn vẻ mặt như đang nằm mộng của cậu liền giải thích: "Anh nghĩ xem có công nào thích loại nam nhân như tôi không?"
Tống Đàn Vũ cẩn thận nhìn Diệp Mặc một chút, quả nhiên không thể, có công nào lại thích loại hình như vậy chứ. Chờ một chút, cái kia không phải nói rõ là hắn sao!
Này không khoa học!
( Khả: đây chính là thâm ý đó, ý DM nói anh TĐV lúc trước tự nhận mình là công nhưng lại đi thích loại hình như anh DM =)) còn lại các đồng chí tự suy diễn nhé)
~~ hết chương 58 ~~
Chương 58:
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
-----------------------------------------------------------
Diệp Mặc vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng đến cửa nhà Tống Đàn Vũ.
Hắn không có chìa khoá, nên chỉ có thể dùng một chút phương pháp mở cửa kỳ lạ một chút, đương nhiên sẽ không đá cửa như lần trước, mấy nơi ở như thế này, cửa đều làm bằng sắt, nếu đá cửa thì chân tuyệt đối sẽ bị phế a!
Vì thế để tránh những tình huống như thế, hắn thật sự đi học cách mở khóa, nên bây giờ trong ví tiền hắn mới có chìa khoá vạn năng.
"Cậu đang làm gì đó?" Cửa mới vừa mở, bên trong truyền ra âm thanh Tống Đàn Vũ.
"Như anh nhìn thấy, mở cửa."
"Cậu nhập ngũ rồi còn có thể làm ra loại chuyện này?" Tống Đàn Vũ khinh bỉ hỏi hắn.
"Đề phòng khi cần dùng đến." Diệp Mặc đàng hoàng trịnh trọng mà trả lời, sau đó đứng dậy nhìn Tống Đàn Vũ.
Diệp Mặc vừa đứng lên, thân cao liền áp chế Tống Đàn Vũ lại, Tống Đàn Vũ nhớ trước đây hình như cậu đã cười nhạo người này, cũng may hắn không nhớ rõ, bằng không đã bị hắn làm mất mặt rồi. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
"Tôi có thể đi vào không?" Diệp Mặc nhìn vào mắt cậu hỏi, "Tôi đói."
"Không có phần cậu." Tống Đàn Vũ không tính dây dưa cùng người này, cậu đã nói với mình rằng sẽ không thích Diệp Mặc.
Cậu cũng có nguyên tắc riêng của mình, tuyệt đối sẽ không thích một người tận hai lần. Chỉ là Tống Đàn Vũ không biết, thứ nguyên tắc này xem ra là để dành cho Diệp Mặc phá vỡ!
"Vậy tôi chỉ có thể tranh thủ lấy phần mình." Diệp Mặc nở nụ cười tà mị, đột nhiên Tống Đàn Vũ có cảm giác tê tê từ bên tai, lại còn phóng điện, hắn thật sự lợi dụng quá tốt ưu thế của chính mình, lớn lên đẹp trai là có thể tùy tiện phóng điện sao?
Diệp Mặc bóp lấy cằm Tống Đàn Vũ, Tống Đàn Vũ vẫn không phản ứng lại từ cái mị nhãn kia, sau đó liền bị Diệp Mặc hôn đến có chút không biết làm sao.
Mà Diệp Mặc, không chỉ có quyền chủ động, mà còn hôn vô cùng hưởng thụ, động tác trên tay còn lại vẫn để phía sau chân Tống Đàn Vũ, thuận tiện trở tay đóng cửa lại, cứ như vậy tiến vào nhà Tống Đàn Vũ.
Diệp Mặc hôn được rồi liền buông Tống Đàn Vũ ra, bản thân Tống Đàn Vũ không hiểu làm sao vừa rồi cậu có thể đến được phòng khách.
"Lúc nào ăn cơm?" Diệp Mặc nói như thể nơi này là nhà mình.
"Cậu có thể nào đừng làm như vậy nữa được hay không?" Tống Đàn Vũ thật sự không muốn ở cùng với người này.
Ở cùng với Diệp Mặc, khiến cậu có cảm giác rất không an toàn.
Đối với tình cảm của Diệp Mặc, luôn miệng nói yêu thích có thể chỉ do nhất thời hứng thú, dù sao cậu đã là một ông chú hơn ba mươi tuổi, người ưu tú như thế sao có thể yêu thích cậu được đây?
Diệp Mặc có tiền, lớn lên lại có khí chất, đẹp trai, đầu óc cũng thông minh, cậu với hắn hoàn toàn không phải cùng một thế giới. Ở trước mặt người này, Tống Đàn Vũ rất bất an, rất tự ti, rất khó để ở chung cùng Diệp Mặc.
Hai người cách biệt quá xa, đồng thời, cũng sẽ không có kết quả.
"Tại sao không muốn tin tưởng tôi?" Diệp Mặc hỏi cậu.
"Tin tưởng cậu cái gì?" Tống Đàn Vũ không rõ hỏi, "Không cho trốn tránh vấn đề mới vừa rồi tôi nói."
"Vẫn chưa rõ sao?" Diệp Mặc đưa tay ôm lấy cổ của cậu, kéo khoảng cách hai người lại.
Tống Đàn Vũ mặt lập tức đỏ, có chút không biết làm sao.
"Thích em." Diệp Mặc nhẹ giọng nói, "Vì thế không định rời xa em, cho đến tận khi em cũng yêu thích tôi mới thôi."
"Tôi từ chối." Lúc này Tống Đàn Vũ phải bình tĩnh, sau đó đẩy Diệp Mặc ra nói, "Tuy tôi khá yêu thích dáng người với khuôn mặt cậu, nhưng tôi biết tôi căn bản không thể ở cùng cậu, vì thế cậu không cần đặt tâm lên người tôi nữa." Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Lời này của Tống Đàn Vũ nói khiến Diệp Mặc có chút buồn cười, còn hắn thì ngồi ở trên ghế sô pha, vuốt đầu, ha ha hỏi: "Hóa ra là anh từng yêu thích khuôn mặt với dáng người tôi à! Có phải là hiện tại anh đang đau khổ?"
Tống Đàn Vũ suýt nữa ngã chổng vó, đây là cái logic gì thế!
Diệp Mặc nhìn vẻ mặt như đang nằm mộng của cậu liền giải thích: "Anh nghĩ xem có công nào thích loại nam nhân như tôi không?"
Tống Đàn Vũ cẩn thận nhìn Diệp Mặc một chút, quả nhiên không thể, có công nào lại thích loại hình như vậy chứ. Chờ một chút, cái kia không phải nói rõ là hắn sao!
Này không khoa học!
( Khả: đây chính là thâm ý đó, ý DM nói anh TĐV lúc trước tự nhận mình là công nhưng lại đi thích loại hình như anh DM =)) còn lại các đồng chí tự suy diễn nhé)
~~ hết chương 58 ~~
/108
|