Edit: Vũ.
Beta: Khả Tịch Nguyệt.
Mọi người trong lớp chuyên đều như trong dự liệu của Diệp Mặc. Các nữ sinh đều rất vui vẻ, suy cho cùng lớp chuyên cũng không có loại người nào nhìn không vừa mắt.
Đồng thời còn có vài người có thành tích ưu tú khác cũng chuyển tới lớp chuyên, nhưng so với Diệp Mặc, mặc kệ là ai cũng không thể hơn được hắn.
” Cả lớp đều đến đông đủ rồi chứ?” Chủ nhiệm lớp cười nói: ” Được rồi, bạn học mới hãy tự giới thiệu mình một chút.”
Diệp Mặc ngồi ở vị trí sát cửa sổ phía sau cùng, nhìn một loạt ánh mắt từng người hướng tới chỗ này, cuối cùng tất cả ánh mắt đều đặt trên người hắn.
Hắn chậm rãi đi lên, rồi nói: ” Diệp Mặc. Tôi cũng không có gì để nói nhiều. Chỉ hy vọng các bạn sau này vui vẻ ở chung như bình thường, khi không có chuyện gì thì không cần để ý đến tôi.”
Sau đó chậm rãi đi xuống, hắn kỳ thực không phải là chuẩn bị trước, chỉ là hắn thật sự không biết nói cái gì, chỉ có thể đem cảm nhận thật lòng nhất của mình mà nói ra.
Chủ nhiệm lớp sửng sốt một chút, tiếp tục nói: ” Bạn học Diệp Mặc thật là có cá tính.”
Đã được ba ngày từ khi Diệp Mặc chuyển tới học ở lớp chuyên, không cùng bất luận người nào nói chuyện, việc này dần dần đã đồn truyền khắp toàn bộ trường học. Ở trong lớp chuyên, các bạn nhỏ nhiều chuyện này thật sự không thể kiềm chế bản tính mà đi truyền ra.
Tống Hi Đông không nhìn nổi, liền đi tới trước mặt Diệp Mặc, hỏi: ” Cậu có phải là không phục cái lớp chuyên này? “
Diệp Mặc nhìn cô nữ sinh mang cặp kính rộng, tóc mái che khuất lông mày cùng làn da trắng nõn, đây hẳn là một nữ sinh rất đẹp.
Liền đưa tay ra, sau đó lấy mắt kính đối phương xuống.
Tống Hi Đông sửng sốt một chút, sau đó lập tức hét lớn: ” Cậu làm cái gì a! “
Cả lớp yên tĩnh nhìn qua bên này, Diệp Mặc chậm rãi đứng lên, so với Tống Hi Đông cao hơn một cái đầu.
Tống Hi Đông bị dọa, theo bản năng liền lui một bước.
Diệp Mặc ghé sát vào Tống Hi Đông, Tống Hi Đông căng thẳng nhắm mắt lại. Thời điểm cô phản ứng lại, phát hiện tên này đang dùng tay vén tóc mái cô ra sau.
Đây là lần đầu tiên Tống Hi Đông cùng một nam sinh đứng gần như thế, hơn nữa cái tên nam sinh này thật sự rất là đẹp trai.
Diệp Mặc thu tay về, nhàn nhạt nói: ” Thực ra dung mạo cậu rất dễ nhìn, không cần lấy tóc che lấp lại.”
Cả lớp ai cũng vừa sửng sốt, tất cả hành động ám muội vừa nãy chỉ là để chứng minh cái này thôi sao? Tống Hi Đông tức rồi, cô đương nhiên biết a! Cô là cố ý che đậy, nên mới không làm náo động cái trường này.
” Cậu cho rằng mọi người đều giống như cậu sao?! ” Tống Hi Đông chỉ quẳng cho hắn một câu rồi nhanh chóng rời đi.
Trong lớp trở lại vẻ yên tĩnh vốn có, thực ra Diệp Mặc chỉ là cảm giác Tống Hi Đông có chút quen thuộc, chỉ đơn giản vậy thôi.
Lúc tan học, Hạ Trà đã đứng ở bên ngoài để chờ hắn.
” Diệp Mặc, cậu không muốn quay lại sao? ” Hạ Trà quan tâm hỏi: ” Mọi người ở lớp chuyên có vẻ không thích cậu a! “
Diệp Mặc lắc lắc đầu nói: ” Tôi sẽ lập tức chuyển trường, cậu là người đầu tiên biết được.”
” Chuyển trường?! Tại sao?”
” Muốn học tập ở môi trường tốt hơn.”
” Vậy mình…” Nửa câu sau đã bị Hạ Trà nuốt ngược trở lại.
” Cảm ơn cậu, đã làm với bạn tôi lâu như vậy. Thế nhưng nói thật, tôi không có cách nào để yêu thích cậu được.” Diệp Mặc ôn nhu nói: ” Xin lỗi, đã làm phụ lòng cậu mấy năm qua.”
Hạ Trà ngẩn người tại chỗ, Diệp Mặc dừng lại nhìn cô. Hạ Trà khóc, đứng ở nơi này – trước cửa trường học, rơi lệ mà gào khóc.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía bên này, thấy Hạ Trà khóc, Diệp Mặc đang đứng bên cạnh cô bé, mọi người đều nghĩ, lẽ nào là đang cãi nhau sao?
Bằng hữu của Hạ Trà thấy vậy liền lại hỏi cô bị làm sao.
Hạ Trà nhìn Diệp Mặc hỏi: ” Tại sao cậu có thể như vậy? Mình lại còn cho rằng cậu đã thích mình.”
Diệp Mặc cũng nghĩ rằng mình sẽ yêu thích cô nữ sinh này, thế nhưng hắn phát hiện căn bản là không thể. Kể từ khi bị mẹ vứt bỏ, cả người đối với tình yêu của phụ nữ đều mất đi hứng thú, lẫn cảm giác.
Tất cả mọi người đều không nói lời nào, đại khái hiểu đây là chia tay, bọn họ tốt nhất là không nên nhúng tay vào.
Tống Hi Đông tận mắt thấy tất cả, liền không nhịn được mà mắng một câu: ” Thật con mẹ nó, cả nhà hắn đều là cẩu a, tại sao lại cho loại người như hắn ta tồn tại đến giờ cơ chứ?”
Tất cả mọi người đều nghe thấy, riêng Diệp Mặc quay đầu lại liếc mắt nhìn cô ( Tống Hi Đông), sau đó liền quay người lên xe, bỏ lại Hạ Trà vẫn còn đang khóc.
Tống Hi Đông thật sự tức giận tột cùng, tại sao lại có loại người như thế! Thật là máu lạnh, vô tình. Hắn ta khiến cô cảm thấy thật chán ghét, buồn bực!
Beta: Khả Tịch Nguyệt.
Mọi người trong lớp chuyên đều như trong dự liệu của Diệp Mặc. Các nữ sinh đều rất vui vẻ, suy cho cùng lớp chuyên cũng không có loại người nào nhìn không vừa mắt.
Đồng thời còn có vài người có thành tích ưu tú khác cũng chuyển tới lớp chuyên, nhưng so với Diệp Mặc, mặc kệ là ai cũng không thể hơn được hắn.
” Cả lớp đều đến đông đủ rồi chứ?” Chủ nhiệm lớp cười nói: ” Được rồi, bạn học mới hãy tự giới thiệu mình một chút.”
Diệp Mặc ngồi ở vị trí sát cửa sổ phía sau cùng, nhìn một loạt ánh mắt từng người hướng tới chỗ này, cuối cùng tất cả ánh mắt đều đặt trên người hắn.
Hắn chậm rãi đi lên, rồi nói: ” Diệp Mặc. Tôi cũng không có gì để nói nhiều. Chỉ hy vọng các bạn sau này vui vẻ ở chung như bình thường, khi không có chuyện gì thì không cần để ý đến tôi.”
Sau đó chậm rãi đi xuống, hắn kỳ thực không phải là chuẩn bị trước, chỉ là hắn thật sự không biết nói cái gì, chỉ có thể đem cảm nhận thật lòng nhất của mình mà nói ra.
Chủ nhiệm lớp sửng sốt một chút, tiếp tục nói: ” Bạn học Diệp Mặc thật là có cá tính.”
Đã được ba ngày từ khi Diệp Mặc chuyển tới học ở lớp chuyên, không cùng bất luận người nào nói chuyện, việc này dần dần đã đồn truyền khắp toàn bộ trường học. Ở trong lớp chuyên, các bạn nhỏ nhiều chuyện này thật sự không thể kiềm chế bản tính mà đi truyền ra.
Tống Hi Đông không nhìn nổi, liền đi tới trước mặt Diệp Mặc, hỏi: ” Cậu có phải là không phục cái lớp chuyên này? “
Diệp Mặc nhìn cô nữ sinh mang cặp kính rộng, tóc mái che khuất lông mày cùng làn da trắng nõn, đây hẳn là một nữ sinh rất đẹp.
Liền đưa tay ra, sau đó lấy mắt kính đối phương xuống.
Tống Hi Đông sửng sốt một chút, sau đó lập tức hét lớn: ” Cậu làm cái gì a! “
Cả lớp yên tĩnh nhìn qua bên này, Diệp Mặc chậm rãi đứng lên, so với Tống Hi Đông cao hơn một cái đầu.
Tống Hi Đông bị dọa, theo bản năng liền lui một bước.
Diệp Mặc ghé sát vào Tống Hi Đông, Tống Hi Đông căng thẳng nhắm mắt lại. Thời điểm cô phản ứng lại, phát hiện tên này đang dùng tay vén tóc mái cô ra sau.
Đây là lần đầu tiên Tống Hi Đông cùng một nam sinh đứng gần như thế, hơn nữa cái tên nam sinh này thật sự rất là đẹp trai.
Diệp Mặc thu tay về, nhàn nhạt nói: ” Thực ra dung mạo cậu rất dễ nhìn, không cần lấy tóc che lấp lại.”
Cả lớp ai cũng vừa sửng sốt, tất cả hành động ám muội vừa nãy chỉ là để chứng minh cái này thôi sao? Tống Hi Đông tức rồi, cô đương nhiên biết a! Cô là cố ý che đậy, nên mới không làm náo động cái trường này.
” Cậu cho rằng mọi người đều giống như cậu sao?! ” Tống Hi Đông chỉ quẳng cho hắn một câu rồi nhanh chóng rời đi.
Trong lớp trở lại vẻ yên tĩnh vốn có, thực ra Diệp Mặc chỉ là cảm giác Tống Hi Đông có chút quen thuộc, chỉ đơn giản vậy thôi.
Lúc tan học, Hạ Trà đã đứng ở bên ngoài để chờ hắn.
” Diệp Mặc, cậu không muốn quay lại sao? ” Hạ Trà quan tâm hỏi: ” Mọi người ở lớp chuyên có vẻ không thích cậu a! “
Diệp Mặc lắc lắc đầu nói: ” Tôi sẽ lập tức chuyển trường, cậu là người đầu tiên biết được.”
” Chuyển trường?! Tại sao?”
” Muốn học tập ở môi trường tốt hơn.”
” Vậy mình…” Nửa câu sau đã bị Hạ Trà nuốt ngược trở lại.
” Cảm ơn cậu, đã làm với bạn tôi lâu như vậy. Thế nhưng nói thật, tôi không có cách nào để yêu thích cậu được.” Diệp Mặc ôn nhu nói: ” Xin lỗi, đã làm phụ lòng cậu mấy năm qua.”
Hạ Trà ngẩn người tại chỗ, Diệp Mặc dừng lại nhìn cô. Hạ Trà khóc, đứng ở nơi này – trước cửa trường học, rơi lệ mà gào khóc.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía bên này, thấy Hạ Trà khóc, Diệp Mặc đang đứng bên cạnh cô bé, mọi người đều nghĩ, lẽ nào là đang cãi nhau sao?
Bằng hữu của Hạ Trà thấy vậy liền lại hỏi cô bị làm sao.
Hạ Trà nhìn Diệp Mặc hỏi: ” Tại sao cậu có thể như vậy? Mình lại còn cho rằng cậu đã thích mình.”
Diệp Mặc cũng nghĩ rằng mình sẽ yêu thích cô nữ sinh này, thế nhưng hắn phát hiện căn bản là không thể. Kể từ khi bị mẹ vứt bỏ, cả người đối với tình yêu của phụ nữ đều mất đi hứng thú, lẫn cảm giác.
Tất cả mọi người đều không nói lời nào, đại khái hiểu đây là chia tay, bọn họ tốt nhất là không nên nhúng tay vào.
Tống Hi Đông tận mắt thấy tất cả, liền không nhịn được mà mắng một câu: ” Thật con mẹ nó, cả nhà hắn đều là cẩu a, tại sao lại cho loại người như hắn ta tồn tại đến giờ cơ chứ?”
Tất cả mọi người đều nghe thấy, riêng Diệp Mặc quay đầu lại liếc mắt nhìn cô ( Tống Hi Đông), sau đó liền quay người lên xe, bỏ lại Hạ Trà vẫn còn đang khóc.
Tống Hi Đông thật sự tức giận tột cùng, tại sao lại có loại người như thế! Thật là máu lạnh, vô tình. Hắn ta khiến cô cảm thấy thật chán ghét, buồn bực!
/108
|