*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 75:
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
----------------------------------------
Quen biết Diệp Mặc lâu như vậy, nhìn hắn từ một đứa trẻ thiên chân vô tà (*) biến thành dáng vẻ hiện tại, Tống Đàn Vũ không thể nói ra được cảm giác đó như thế nào.
(*) Thiên chân vô tà: chương trước đã nói.
Cậu ích kỷ cho rằng, cậu với Diệp Mặc trong lúc đó chỉ là do duyên phận, cho rằng bọn họ không thể ở cùng một nơi, những điều trước kia đã từng phát sinh qua một lần, nói cho cậu biết, kết thúc của bọn họ có thể sẽ là như vậy, bị tổn thương cũng chỉ có một mình cậu mà thôi.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Diệp Mặc chỉ là nhất thời hiếu kỳ, chơi xong rồi rời bỏ ngay, rồi lại giống trước đây, đưa cậu vào lãng quên.
Nghĩ đến đây, Tống Đàn Vũ không nhịn được liền sợ hãi. Quay mặt đi, nở nụ cười vô cùng đông cứng, nói: "Thời gian không còn sớm, tôi đi về công ty."
Diệp Mặc sửng sốt một chút, sau đó buông tay cậu ra, để Tống Đàn Vũ cứ thế rời đi.
Tống Đàn Vũ trở về phòng mình, Diệp Mặc không ngăn cản cậu. Hắn biết rõ, cậu sẽ lo lắng, sẽ sợ hãi, bởi tất cả những thứ này đều do chính hắn tạo thành.
Lời nói dối năm đó, cả màn ly biệt đó đều là chính hắn bày ra, hắn nghĩ kế hoạch kia rất hoàn mỹ. Chờ nhiều năm sau, khi hắn giải quyết xong tất cả mọi chuyện rồi quay về tìm người này thì mọi chuyện sẽ ổn.
Nhưng hắn không nghĩ tới, nhiều năm qua đi, người này sẽ sợ hãi khi ở cùng với chính hắn. Năm đó hắn tưởng rằng tình cảm chỉ cần đến từ một phía là được, tâm hắn không thay đổi là ổn rồi. Vậy mà mãi đến tận bây giờ hắn mới hiểu ra, tình cảm không bao giờ là chuyện của một người.
Hắn yêu Tống Đàn Vũ, nhưng Tống Đàn Vũ không đủ dũng khí để yêu lại hắn. Tất cả những chuyện này đều là hắn sai sao? Diệp Mặc rối bời, hắn cũng không biết mọi chuyện sẽ thành như vậy.
Nhìn chiếc nhẫn ở ngón áp út tay trái của mình, nhẹ nhàng hôn lên đó, sau đó nói: "Tôi sẽ khiến anh thích tôi một lần nữa."
Buổi trưa, Diệp Mặc nhận được điện thoại Đỗ Vũ, nói phía trên có nhiệm vụ, nói bọn họ trở về quân bộ.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Diệp Mặc do dự một chút, nếu là trước đây hắn chắc chắn sẽ không do dự như vậy, nhưng hiện tại hắn với Tống Đàn Vũ thật vất vả lắm mới có một chút quan hệ, hắn không muốn cứ rời đi như vậy.
"Xử trí theo cảm tính sao?" Tiếng Đỗ Vũ vọng qua di động mà hỏi, "Đây đâu phải là phong cách của Mặc thiếu a."
"Ừ." Diệp Mặc đáp một tiếng, "Đi mấy ngày?"
"Chậm thì ba ngày, nhiều thì một tuần." Đỗ Vũ trầm mặc một chút rồi nói tiếp, "Cũng có thể lâu hơn."
"Lập tức chuẩn bị, tôi đi ngay." Diệp Mặc cúp điện thoại, cầm một cái áo khoác từ trong tủ treo đi ra ngoài.
Lúc rời đi, Ha Ha vẫn nhìn hắn. Diệp Mặc nhìn Ha Ha, cười nói: "Nhớ yêu quý chủ nhân của mi, tao đi mấy ngày rồi nhanh chóng trở về."
Ha Ha giống như nghe hiểu được, liền "Uông" một tiếng, biểu thị nó sẽ chăm sóc chủ nhân thật tốt.
Diệp Mặc cảm thấy Ha Ha rất thông minh, không thể so với mấy con chó ngáo mà hắn thấy ở bộ đội, không đúng! Ha Ha không phải Husky sao? Đừng nói là loại ngu ngốc kia đi?
Diệp Mặc liếc mắt nhìn Ha Ha, sau đó bất đắc dĩ nở nụ cười, xoay người rời đi.
Diệp Mặc ở phi trường cùng với mấy người, còn Tống Hi Đông thì vô cùng thiếu kiên nhẫn chạy tới sân bay.
Cô vốn muốn cùng bạn thân ở bên ngoài phóng túng một chút, ông chủ Diệp Uẩn của cô thật vất vả mới thả cho cô mấy ngày nghỉ, vậy mà người này cứ một mực gọi điện thoại cho cô, nói có chuyện tìm cô, nói cô phải chạy tới sân bay trong vòng mười phút.
Thực ra Tống Hi Đông rất muốn từ chối, có thể là do cô lấy chính anh trai mình bán cho người này, nhưng mà nếu không đến thì không được tốt lắm, cho nên vì hạnh phúc của anh trai, Tống Hi Đông vẫn đến.
"Tôi chỉ có mười phút, cô hãy nghe tôi nói hết." Diệp Mặc nhìn thấy Tống Hi Đông liền trực tiếp mở miệng.
Tống Hi Đông thật muốn một quyền đánh thẳng mặt người này, loại thái độ này, ngay cả ông chủ cô cũng không có hung hăng như thế, chẳng qua vì anh trai,cô nhịn.
"Giữa tôi với anh trai cô đang có một vấn đề rất lớn. Tôi cần thời gian yên tĩnh một chút, mới có thể tìm cách giải quyết vấn đề này."
"Có phải là anh trai tôi không yêu anh?" Tống Hi Đông cười nhạo nói, "Vậy thì không nên cứ quấn quýt quanh anh trai tôi."
"Không phải không yêu mà là không dám yêu." Diệp Mặc giải thích, "Chuyện này là tôi sai, vì thế tôi muốn rời đi mấy ngày."
"Đi thì đi đi, làm như anh trai tôi sẽ để ý đến anh vậy."
"Anh ấy sẽ để ý, suy cho cùng anh ấy vẫn yêu tôi."
Diệp Mặc tự tin như vậy, tự tin đến mức Tống Hi Đông muốn đánh hắn.
"Thực ra là tôi có nhiệm vụ." Diệp Mặc vô cùng thật lòng nói, "Chuyện bên Israel, tôi không chắc chắn mình sẽ sống sót trở về."
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh, trong lúc nhất thời Tống Hi Đông không có phản ứng, không khí ngưng đọng, Tống Hi Đông nhìn Diệp Mặc, đột nhiên mới nhớ đến, Diệp Mặc còn một thân phận khác, đó là một quân nhân.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
"Cho nên, nếu như một tuần sau không nhận được điện thoại của tôi thì hãy tìm cho anh trai cô một cô gái tốt để kết hôn, anh ấy ngốc như vậy, không nên để cho anh ấy bị lừa dối." Diệp Mặc có chút bất đắc dĩ, nói, "Nhưng tôi vẫn mong người kia là tôi, tôi không muốn đem anh ấy giao cho bất cứ người nào cả."
Tống Hi Đông nhất thời không thể tìm ra từ nào để nói, Diệp Mặc nhìn đồng hồ đeo tay nói: "Cũng sắp tới giờ tôi đi rồi, chăm sóc anh trai cô thật tốt đấy."
"Này, Diệp Mặc." Tống Hi Đông kêu lên, "Nhất định phải sống sót trở về, tôi không muốn chăm sóc anh ấy lâu như vậy đâu."
Diệp Mặc nhìn cô, sau đó khóe miệng nhẹ nhàng nở nụ cười đáp lại: "Tôi sẽ."
Diệp Mặc cứ rời đi như vậy, đột nhiên Tống Hi Đông thấy thật sợ hãi. Cứ như đây là lần cuối cùng cô nhìn thấy Diệp Mặc, vẫn còn may, là không phải.
Vấn đề lớn nhất trong cuộc đời này của Diệp Mặc chính là đi không chút âm thanh, không để lại bất cứ dấu vết gì, mặc kệ là trước đây hay hiện tại, cái thói hư tật xấu này hắn vẫn không bỏ, lại là cách lôi lệ phong hành (*) kia, đều không cân nhắc đến cảm nhận những người khác.
(*)lôi lệ phong hành: gió cuốn sấm rền, ý chỉ làm việc nhanh chóng, dứt khoát.
Vì thế khi hắn đi rồi, Tống Đàn Vũ về đến nhà cũng hoàn toàn không biết làm sao.
Mới đầu Tống Đàn Vũ nghĩ rằng Diệp Mặc chỉ là đi ra ngoài, tận tới đêm khuya, cơm nước cậu làm xong đều nguội lạnh thì cậu mới tin, Diệp Mặc đã đi rồi, hắn sẽ không trở về.
Tống Đàn Vũ thu dọn thức ăn xong, sau đó nhìn đồ vật trong phòng Diệp Mặc, cái gì cũng không lấy đi, người không biết còn tưởng rằng hắn còn quay lại.
Tống Đàn Vũ nghĩ hắn sẽ quay lại, nhưng sau đó lại lắc đầu, người như Diệp Mặc đi rồi thì chính là đi, căn bản là không thể trở về, con người lạnh lùng như vậy sao có thể vì một người như cậu mà dừng bước lại chứ.
Chỉ là Tống Đàn Vũ nghĩ, cậu còn chưa kịp vì hắn làm chút chuyện, hắn cứ như vậy rời đi, khiến cậu có chút mạc danh khổ sở.
Tống Đàn Vũ nằm trên giường Diệp Mặc, nghĩ thầm khi nào có thời gian nên dọn dẹp phòng này một chút, nếu không nó sẽ đóng bụi mất.
"Mùi hương của Diệp Mặc..." Tống Đàn Vũ nằm trên giường nhẹ giọng nói, "Thật dễ chịu..."
Cậu đột nhiên rất nhớ hắn, rõ ràng mới ở chung mấy ngày thôi, chỉ mấy ngày thôi. Bọn họ không phải chỉ ăn có mấy bữa cơm, đi xem có vài bộ phim, đi công viên trò chơi chơi có một chút, trao đổi có một chiếc nhẫn thôi sao? Không phải là như vậy phải không? Ngay cả ga trải giường còn chưa có lăn qua lăn lại thì có gì mà nói chứ!
Tống Đàn Vũ nghĩ trong lòng, đột nhiên nhớ, hóa ra cậu không có quan hệ gì với Diệp Mặc cả, thầy giáo với học sinh sao? Mấy cái đó đều là chuyện của mười mấy năm trước, hơn nữa cũng chỉ có một ngày. Quan hệ bạn trai sao? Không thể, bọn họ tính ra cũng không có quan hệ với nhau. (Định nghĩa bạn trai của Tống Đàn Vũ chỉ là lăn ga trải giường...) Bạn bè thì sao? Đừng có đùa với cậu, Diệp Mặc căn bản không coi cậu là bạn bè. Nên nói trắng ra, Tống Đàn Vũ không có bất cứ quan hệ gì với Diệp Mặc.
Không có bất cứ quan hệ gì, vậy thì cứ để hắn đi đi! Ngược lại cậu vẫn không thích hắn, cho nên vẫn coi như không bị tổn thương như trước đây.
Dáng vẻ cậu như đang tự an ủi, không hiểu sao cậu có chút muốn khóc, rời khỏi giường, đi tìm vài lon bia trong tủ lạnh, hét một tiếng giải toả rồi uống nguyên một buổi tối.
----- end chương 75-----
Vote đi nào ️️️️
Chương 75:
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
----------------------------------------
Quen biết Diệp Mặc lâu như vậy, nhìn hắn từ một đứa trẻ thiên chân vô tà (*) biến thành dáng vẻ hiện tại, Tống Đàn Vũ không thể nói ra được cảm giác đó như thế nào.
(*) Thiên chân vô tà: chương trước đã nói.
Cậu ích kỷ cho rằng, cậu với Diệp Mặc trong lúc đó chỉ là do duyên phận, cho rằng bọn họ không thể ở cùng một nơi, những điều trước kia đã từng phát sinh qua một lần, nói cho cậu biết, kết thúc của bọn họ có thể sẽ là như vậy, bị tổn thương cũng chỉ có một mình cậu mà thôi.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Diệp Mặc chỉ là nhất thời hiếu kỳ, chơi xong rồi rời bỏ ngay, rồi lại giống trước đây, đưa cậu vào lãng quên.
Nghĩ đến đây, Tống Đàn Vũ không nhịn được liền sợ hãi. Quay mặt đi, nở nụ cười vô cùng đông cứng, nói: "Thời gian không còn sớm, tôi đi về công ty."
Diệp Mặc sửng sốt một chút, sau đó buông tay cậu ra, để Tống Đàn Vũ cứ thế rời đi.
Tống Đàn Vũ trở về phòng mình, Diệp Mặc không ngăn cản cậu. Hắn biết rõ, cậu sẽ lo lắng, sẽ sợ hãi, bởi tất cả những thứ này đều do chính hắn tạo thành.
Lời nói dối năm đó, cả màn ly biệt đó đều là chính hắn bày ra, hắn nghĩ kế hoạch kia rất hoàn mỹ. Chờ nhiều năm sau, khi hắn giải quyết xong tất cả mọi chuyện rồi quay về tìm người này thì mọi chuyện sẽ ổn.
Nhưng hắn không nghĩ tới, nhiều năm qua đi, người này sẽ sợ hãi khi ở cùng với chính hắn. Năm đó hắn tưởng rằng tình cảm chỉ cần đến từ một phía là được, tâm hắn không thay đổi là ổn rồi. Vậy mà mãi đến tận bây giờ hắn mới hiểu ra, tình cảm không bao giờ là chuyện của một người.
Hắn yêu Tống Đàn Vũ, nhưng Tống Đàn Vũ không đủ dũng khí để yêu lại hắn. Tất cả những chuyện này đều là hắn sai sao? Diệp Mặc rối bời, hắn cũng không biết mọi chuyện sẽ thành như vậy.
Nhìn chiếc nhẫn ở ngón áp út tay trái của mình, nhẹ nhàng hôn lên đó, sau đó nói: "Tôi sẽ khiến anh thích tôi một lần nữa."
Buổi trưa, Diệp Mặc nhận được điện thoại Đỗ Vũ, nói phía trên có nhiệm vụ, nói bọn họ trở về quân bộ.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Diệp Mặc do dự một chút, nếu là trước đây hắn chắc chắn sẽ không do dự như vậy, nhưng hiện tại hắn với Tống Đàn Vũ thật vất vả lắm mới có một chút quan hệ, hắn không muốn cứ rời đi như vậy.
"Xử trí theo cảm tính sao?" Tiếng Đỗ Vũ vọng qua di động mà hỏi, "Đây đâu phải là phong cách của Mặc thiếu a."
"Ừ." Diệp Mặc đáp một tiếng, "Đi mấy ngày?"
"Chậm thì ba ngày, nhiều thì một tuần." Đỗ Vũ trầm mặc một chút rồi nói tiếp, "Cũng có thể lâu hơn."
"Lập tức chuẩn bị, tôi đi ngay." Diệp Mặc cúp điện thoại, cầm một cái áo khoác từ trong tủ treo đi ra ngoài.
Lúc rời đi, Ha Ha vẫn nhìn hắn. Diệp Mặc nhìn Ha Ha, cười nói: "Nhớ yêu quý chủ nhân của mi, tao đi mấy ngày rồi nhanh chóng trở về."
Ha Ha giống như nghe hiểu được, liền "Uông" một tiếng, biểu thị nó sẽ chăm sóc chủ nhân thật tốt.
Diệp Mặc cảm thấy Ha Ha rất thông minh, không thể so với mấy con chó ngáo mà hắn thấy ở bộ đội, không đúng! Ha Ha không phải Husky sao? Đừng nói là loại ngu ngốc kia đi?
Diệp Mặc liếc mắt nhìn Ha Ha, sau đó bất đắc dĩ nở nụ cười, xoay người rời đi.
Diệp Mặc ở phi trường cùng với mấy người, còn Tống Hi Đông thì vô cùng thiếu kiên nhẫn chạy tới sân bay.
Cô vốn muốn cùng bạn thân ở bên ngoài phóng túng một chút, ông chủ Diệp Uẩn của cô thật vất vả mới thả cho cô mấy ngày nghỉ, vậy mà người này cứ một mực gọi điện thoại cho cô, nói có chuyện tìm cô, nói cô phải chạy tới sân bay trong vòng mười phút.
Thực ra Tống Hi Đông rất muốn từ chối, có thể là do cô lấy chính anh trai mình bán cho người này, nhưng mà nếu không đến thì không được tốt lắm, cho nên vì hạnh phúc của anh trai, Tống Hi Đông vẫn đến.
"Tôi chỉ có mười phút, cô hãy nghe tôi nói hết." Diệp Mặc nhìn thấy Tống Hi Đông liền trực tiếp mở miệng.
Tống Hi Đông thật muốn một quyền đánh thẳng mặt người này, loại thái độ này, ngay cả ông chủ cô cũng không có hung hăng như thế, chẳng qua vì anh trai,cô nhịn.
"Giữa tôi với anh trai cô đang có một vấn đề rất lớn. Tôi cần thời gian yên tĩnh một chút, mới có thể tìm cách giải quyết vấn đề này."
"Có phải là anh trai tôi không yêu anh?" Tống Hi Đông cười nhạo nói, "Vậy thì không nên cứ quấn quýt quanh anh trai tôi."
"Không phải không yêu mà là không dám yêu." Diệp Mặc giải thích, "Chuyện này là tôi sai, vì thế tôi muốn rời đi mấy ngày."
"Đi thì đi đi, làm như anh trai tôi sẽ để ý đến anh vậy."
"Anh ấy sẽ để ý, suy cho cùng anh ấy vẫn yêu tôi."
Diệp Mặc tự tin như vậy, tự tin đến mức Tống Hi Đông muốn đánh hắn.
"Thực ra là tôi có nhiệm vụ." Diệp Mặc vô cùng thật lòng nói, "Chuyện bên Israel, tôi không chắc chắn mình sẽ sống sót trở về."
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh, trong lúc nhất thời Tống Hi Đông không có phản ứng, không khí ngưng đọng, Tống Hi Đông nhìn Diệp Mặc, đột nhiên mới nhớ đến, Diệp Mặc còn một thân phận khác, đó là một quân nhân.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
"Cho nên, nếu như một tuần sau không nhận được điện thoại của tôi thì hãy tìm cho anh trai cô một cô gái tốt để kết hôn, anh ấy ngốc như vậy, không nên để cho anh ấy bị lừa dối." Diệp Mặc có chút bất đắc dĩ, nói, "Nhưng tôi vẫn mong người kia là tôi, tôi không muốn đem anh ấy giao cho bất cứ người nào cả."
Tống Hi Đông nhất thời không thể tìm ra từ nào để nói, Diệp Mặc nhìn đồng hồ đeo tay nói: "Cũng sắp tới giờ tôi đi rồi, chăm sóc anh trai cô thật tốt đấy."
"Này, Diệp Mặc." Tống Hi Đông kêu lên, "Nhất định phải sống sót trở về, tôi không muốn chăm sóc anh ấy lâu như vậy đâu."
Diệp Mặc nhìn cô, sau đó khóe miệng nhẹ nhàng nở nụ cười đáp lại: "Tôi sẽ."
Diệp Mặc cứ rời đi như vậy, đột nhiên Tống Hi Đông thấy thật sợ hãi. Cứ như đây là lần cuối cùng cô nhìn thấy Diệp Mặc, vẫn còn may, là không phải.
Vấn đề lớn nhất trong cuộc đời này của Diệp Mặc chính là đi không chút âm thanh, không để lại bất cứ dấu vết gì, mặc kệ là trước đây hay hiện tại, cái thói hư tật xấu này hắn vẫn không bỏ, lại là cách lôi lệ phong hành (*) kia, đều không cân nhắc đến cảm nhận những người khác.
(*)lôi lệ phong hành: gió cuốn sấm rền, ý chỉ làm việc nhanh chóng, dứt khoát.
Vì thế khi hắn đi rồi, Tống Đàn Vũ về đến nhà cũng hoàn toàn không biết làm sao.
Mới đầu Tống Đàn Vũ nghĩ rằng Diệp Mặc chỉ là đi ra ngoài, tận tới đêm khuya, cơm nước cậu làm xong đều nguội lạnh thì cậu mới tin, Diệp Mặc đã đi rồi, hắn sẽ không trở về.
Tống Đàn Vũ thu dọn thức ăn xong, sau đó nhìn đồ vật trong phòng Diệp Mặc, cái gì cũng không lấy đi, người không biết còn tưởng rằng hắn còn quay lại.
Tống Đàn Vũ nghĩ hắn sẽ quay lại, nhưng sau đó lại lắc đầu, người như Diệp Mặc đi rồi thì chính là đi, căn bản là không thể trở về, con người lạnh lùng như vậy sao có thể vì một người như cậu mà dừng bước lại chứ.
Chỉ là Tống Đàn Vũ nghĩ, cậu còn chưa kịp vì hắn làm chút chuyện, hắn cứ như vậy rời đi, khiến cậu có chút mạc danh khổ sở.
Tống Đàn Vũ nằm trên giường Diệp Mặc, nghĩ thầm khi nào có thời gian nên dọn dẹp phòng này một chút, nếu không nó sẽ đóng bụi mất.
"Mùi hương của Diệp Mặc..." Tống Đàn Vũ nằm trên giường nhẹ giọng nói, "Thật dễ chịu..."
Cậu đột nhiên rất nhớ hắn, rõ ràng mới ở chung mấy ngày thôi, chỉ mấy ngày thôi. Bọn họ không phải chỉ ăn có mấy bữa cơm, đi xem có vài bộ phim, đi công viên trò chơi chơi có một chút, trao đổi có một chiếc nhẫn thôi sao? Không phải là như vậy phải không? Ngay cả ga trải giường còn chưa có lăn qua lăn lại thì có gì mà nói chứ!
Tống Đàn Vũ nghĩ trong lòng, đột nhiên nhớ, hóa ra cậu không có quan hệ gì với Diệp Mặc cả, thầy giáo với học sinh sao? Mấy cái đó đều là chuyện của mười mấy năm trước, hơn nữa cũng chỉ có một ngày. Quan hệ bạn trai sao? Không thể, bọn họ tính ra cũng không có quan hệ với nhau. (Định nghĩa bạn trai của Tống Đàn Vũ chỉ là lăn ga trải giường...) Bạn bè thì sao? Đừng có đùa với cậu, Diệp Mặc căn bản không coi cậu là bạn bè. Nên nói trắng ra, Tống Đàn Vũ không có bất cứ quan hệ gì với Diệp Mặc.
Không có bất cứ quan hệ gì, vậy thì cứ để hắn đi đi! Ngược lại cậu vẫn không thích hắn, cho nên vẫn coi như không bị tổn thương như trước đây.
Dáng vẻ cậu như đang tự an ủi, không hiểu sao cậu có chút muốn khóc, rời khỏi giường, đi tìm vài lon bia trong tủ lạnh, hét một tiếng giải toả rồi uống nguyên một buổi tối.
----- end chương 75-----
Vote đi nào ️️️️
/108
|