*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 85:
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
"A!" Tay Đỗ Du bị tóm lấy, hắn kêu đau một tiếng.
Tống Đàn Vũ lập tức nói: "Buông tay."
Diệp Mặc yên lặng thả lỏng tay ra, Đỗ Du cảm giác tay mình đã trật khớp, hoàn toàn không có cảm giác.
"Chỉ là nhất thời mất đi cảm giác thôi." Diệp Mặc nói vô cùng đơn giản, "Sau này không được chạm vào anh ấy."
Mặt Đỗ Du khổ bức, nội tâm cảm thán, Tổng giám đốc này ra tay còn tàn nhẫn hơn so với em trai hắn, hơn nữa loại ý muốn sở hữu này cũng quá khủng bố rồi.
"Đỗ Du cậu không sao chứ!?" Tống Đàn Vũ quan tâm hỏi.
"Cũng còn tốt, không đến nỗi nào." Đỗ Du khóc không ra nước mắt, "Khí lực Tổng giám đốc thật lớn."
Diệp Mặc không nói gì, chỉ là nhìn Tống Đàn Vũ.
Tống Đàn Vũ vô cùng bất đắc dĩ nói: "Trước đây Tổng giám đốc từng tham gia quân bộ."
Đỗ Du gật đầu, sau đó tùy tiện biện một lý do, nói: "Tôi đi trước đây, em trai tôi còn chờ tôi trở lại ăn tối."
Ngay lập tức Đỗ Du chạy đi, nếu còn ở lại bên người Tống Đàn Vũ có thể sẽ bị đại tổng giám nào đó làm cho đông cứng tới chết mất, cái loại sát khí đó của hắn không trêu chọc nổi nhưng vẫn có thể trốn mà!
Ngược lại Đỗ Du hắn luôn luôn không có cái gì gọi là cốt khí cả!
Chẳng qua Đỗ Du cảm thấy vậy là yên tâm rồi. Lúc biết Tống Đàn Vũ tìm được bạn trai, hắn còn rất lo lắng, suy cho cùng hắn biết được trong cái thế giới đồng tính luyến ái này căn bản là không có tình yêu chân thành gì cả. Vì thế ban đầu vừa biết Tống Đàn Vũ bị bỏ rơi thì có chút hài lòng, nhưng nhìn biểu hiện Tống Đàn Vũ trong đoạn thời gian đó thì hắn lại lo lắng. Bạn của hắn sẽ bị không uốn cong chứ!
Hiện tại đã biết cậu bạn trai nhỏ của Tống Đàn Vũ chính là đương kim Tổng giám đốc, hắn cảm thấy an tâm hơn, còn nhìn ra được Tổng giám đốc hình như rất yêu bạn của hắn. Dáng vẻ như vậy là rất tốt, tuy hắn không tin trong cái thế giới này có cái tình yêu chân thành gì đó, nhưng vẫn hi vọng Tống Đàn Vũ được hạnh phúc.
"Sao em đến rồi?" Đỗ Du nhìn nam nhân tựa ở cạnh xe hỏi, "Không cần bạn trai nhỏ của em nữa à!"
"Anh cứ nói đừa." Đỗ Vũ cười nói, "Bạn trai làm sao có thể quan trọng hơn anh trai được chứ."
Đỗ Vũ mở cửa, dáng vẻ cung kính, Đỗ Du vẫn rất yêu quý người em trai này, tuy không có quan hệ máu mủ, nhưng Đỗ Vũ còn giống con cái của Đỗ gia hơn là hắn.
Tuổi còn trẻ đã lên làm chức vị đại tá, làm người cũng được, thằng bé như quý công tử, ba mẹ đối với anh ta còn tốt hơn so với con trai của bọn họ.
Hết cách rồi, ai bảo Đỗ Du trời sinh phóng đãng bất kham(*). Coi như có mấy năm đi lính, sau khi xuất ngũ vẫn là một tên có tính cách lưu manh, ba mẹ hắn rất thất vọng, cũng may Đỗ Vũ không chịu thua kém, cho nên hắn làm anh trai cũng được dễ chịu một chút.
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
(*) Phóng: buông thả, đãng: không bó buộc; bất kham: không cam chịu.
Đáng tiếc Đỗ Vũ là một gay, nếu không ba mẹ hắn cũng sẽ không thúc ép hắn kết hôn đến vậy. Nhưng gần đây ba mẹ hắn không còn thúc ép nữa, cũng không biết Đỗ Vũ nói gì với ba mẹ hắn nữa.
Đỗ Du ngồi trên xe hỏi: "Sao em biết anh ở đây?"
"Nghe mẹ nói." Đỗ Vũ khởi động xe, "Cho nên tới đón anh về."
"Em cũng thực là ngớ ngẩn, không biết gọi điện thoại, nếu như anh không đi ra sớm, anh không biết em sẽ chờ tới khi nào." Đỗ Du cảm giác Đỗ Vũ có chút thiếu suy nghĩ.
"Chờ anh trai em cam tâm tình nguyện." Đỗ Vũ cười nói, "Muốn đi ăn một chút gì không?"
"Được!" Người như Đỗ Du da mặt rất dày, có thể không nghe bất kỳ lời nói êm tai nào.
"Đỗ Vũ, anh hỏi em một chuyện." Đỗ Du nhớ tới người bạn thân đồng tính của mình.
"Anh hỏi đi, cái gì em cũng sẽ trả lời anh." Đỗ Vũ xưng hô với Đỗ Du rất là ngọt ngào nên Đỗ Du tập mãi thành quen.
(Vũ: Ta lại chèo, lại chèo~~:3)
"Bình thường các ngươi hay ở cùng nhau trong giới đó sao?"
Đỗ Vũ sửng sốt một chút, sau đó có chút không rõ nhìn Đỗ Du hỏi: "Tại sao hỏi cái này? Lẽ nào anh trai đây bắt đầu thích nam rồi sao?"
"Không có, anh chỉ hỏi giùm một người bạn thôi." Đỗ Du lập tức giải thích, "Có sao?"
"Có, chỉ là không nhiều." Đỗ Vũ cười nói, "Chuyện như vậy còn phải xem tuỳ người, nếu như là em, em khẳng định em là dạng người chung tình, nhất định sẽ sống cùng người kia vĩnh viễn."
"Người bạn trai năm đó nhất định rất hạnh phúc." Đỗ Du thuận miệng nói.
"Anh trai, em với Tiểu Phàm chia tay rồi." Đỗ Vũ đột nhiên nói, "Sau này đừng nhắc chuyện của bạn trai em."
"A! Nha!" Đỗ Du hậu tri hậu giác (*), hóa ra là chia tay rồi, nhưng tại sao hắn giống như có chút hài long vậy cà.
(*) Hậu tri hậu giác: là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình không biết, mãi sau mới phát hiện ra
Đỗ Du nhìn Đỗ Vũ: "Đừng đau lòng nữa, thiên hạ này vẫn còn nhiều người đàn ông tốt mà, không cần treo bản thân trên một cái cây đâu. Còn không thì lát nữa anh trai đây mời em đi ăn đồ nướng, tùy em chọn chỗ."
Đỗ Vũ bất đắc dĩ nở nụ cười, rồi gật đầu...
"Diệp Mặc, cậu có thể đừng kích động như vậy được không!" Tống Đàn Vũ tức giận nói, "Đừng làm tổn thương người khác như vậy chứ."
"Không thích người khác chạm anh." Diệp Mặc lạnh nhạt đáp lại.
"Tôi với cậu ta là bằng hữu nhiều năm như vậy, cậu không yên lòng cái gì chứ!" Tống Đàn Vũ lái xe có chút không chú ý.
"Ồ." Diệp Mặc đáp một tiếng, đột nhiên nói sang chuyện khác, "Vừa nãy nữ quản lý của bộ phận tiêu thụ có hỏi tôi cà vạt mua ở đâu, cô nàng muốn giúp chồng mua một cái."
"..." Tống Đàn Vũ lập tức căng thẳng chờ Diệp Mặc nói câu còn lại.
"Anh rất hồi hộp?" Diệp Mặc cố ý treo khẩu vị người này.
"Cậu còn nói gì nữa!" Tống Đàn Vũ thật sự rất lo lắng.
"Tôi nói đi hỏi Tống thư ký." Diệp Mặc cười tủm tỉm nói tiếp.
Vẻ mặt Tống Đàn Vũ như muốn nói "cậu đã giết tôi rồi"! Đây không phải là nói rõ quan hệ giữa bọn họ sao?
"Tôi nói là anh đưa." Diệp Mặc nhìn mặt cậu như muốn chết, không muốn sống nữa nên chỉ có thể giải thích một chút, "Cô ta cũng không suy nghĩ nhiều."
Tống Đàn Vũ thở phào nhẹ nhõm, nói: "Không được nói chúng ta hiện đang ở chung, bọn họ sẽ cảm thấy rất kỳ quái."
"Nhưng tôi chỉ muốn ở cùng Vũ nhi cả đời."
"Tôi thì không có dự định đó." Một câu nói này của Tống Đàn Vũ bật thốt lên, nhưng chính cậu rõ ràng là cậu cố ý, vì để cho Diệp Mặc biết cậu sẽ không ở cùng với hắn.
Cậu có thể chăm sóc Diệp Mặc, nhưng tuyệt đối không thể ở chung với Diệp Mặc, giữa bọn họ hơn kém nhau quá nhiều, hoàn toàn không phải là người của một thế giới thì làm sao có khả năng ở cùng nhau?
"Vũ nhi vẫn không muốn tin tưởng tôi sao." Diệp Mặc có chút bất đắc dĩ cười khổ, "Một ngày nào đó Vũ nhi sẽ tin tưởng được tôi."
Hai người không nói chuyện nhiều về việc, thích hoặc là không thích, yêu hay là không yêu, không phải là chuyện hai người cùng thảo luận sẽ có ngay đáp án, chỉ có thể chờ sự hoà hợp giữa họ mà thôi.
Diệp Mặc hi vọng sử dụng thời gian này nói cho Tống Đàn Vũ biết, hắn yêu cậu, mà cậu cũng yêu hắn, bọn họ chỉ có thể ở cạnh nhau, bọn họ là hai người không thể tách ra.
Về đến nhà, chuyện đầu tiên Diệp Mặc làm vẫn là tắm rửa, sau đó chờ Tống Đàn Vũ tắm rửa đi ra, Tống Đàn Vũ phát hiện người này chẳng biết xấu hổ còn nằm trên giường cậu.
"Cậu còn chuyện gì sao?" Tống Đàn Vũ thăm dò hỏi, "Phòng cậu ở sát vách."
"Tôi không quen giường bên kia." Diệp Mặc nghiêm túc cầm cồn khử trùng cho di động của mình.
"Không phải cậu có bệnh thích sạch sẽ sao?" Tống Đàn Vũ hỏi, "Làm gì muốn ngủ giường người khác."
"Không phải ngủ giường người khác, mà là muốn ngủ với người trên giường." Diệp Mặc nâng cằm Tống Đàn Vũ lên nói, "Vũ nhi, ngủ cùng nhau đi?"
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Âm thanh của Diệp Mặc vô cùng mê hoặc, áo ngủ vốn chỉnh tề, không biết vừa rồi có phải Diệp Mặc cố ý kéo cổ áo xuống một chút không, thậm chí ngay cả bây giờ ánh mắt hắn cũng dần thay đổi.
Một đại nam nhân cần gì yêu nghiệt như vậy a! Bên trong thâm tâm Tống Đàn Vũ thầm rên rỉ, đỏ mặt dự định xuống giường đi qua một phòng khác ngủ.
~~ END CHƯƠNG 85~~
Chương 85:
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
"A!" Tay Đỗ Du bị tóm lấy, hắn kêu đau một tiếng.
Tống Đàn Vũ lập tức nói: "Buông tay."
Diệp Mặc yên lặng thả lỏng tay ra, Đỗ Du cảm giác tay mình đã trật khớp, hoàn toàn không có cảm giác.
"Chỉ là nhất thời mất đi cảm giác thôi." Diệp Mặc nói vô cùng đơn giản, "Sau này không được chạm vào anh ấy."
Mặt Đỗ Du khổ bức, nội tâm cảm thán, Tổng giám đốc này ra tay còn tàn nhẫn hơn so với em trai hắn, hơn nữa loại ý muốn sở hữu này cũng quá khủng bố rồi.
"Đỗ Du cậu không sao chứ!?" Tống Đàn Vũ quan tâm hỏi.
"Cũng còn tốt, không đến nỗi nào." Đỗ Du khóc không ra nước mắt, "Khí lực Tổng giám đốc thật lớn."
Diệp Mặc không nói gì, chỉ là nhìn Tống Đàn Vũ.
Tống Đàn Vũ vô cùng bất đắc dĩ nói: "Trước đây Tổng giám đốc từng tham gia quân bộ."
Đỗ Du gật đầu, sau đó tùy tiện biện một lý do, nói: "Tôi đi trước đây, em trai tôi còn chờ tôi trở lại ăn tối."
Ngay lập tức Đỗ Du chạy đi, nếu còn ở lại bên người Tống Đàn Vũ có thể sẽ bị đại tổng giám nào đó làm cho đông cứng tới chết mất, cái loại sát khí đó của hắn không trêu chọc nổi nhưng vẫn có thể trốn mà!
Ngược lại Đỗ Du hắn luôn luôn không có cái gì gọi là cốt khí cả!
Chẳng qua Đỗ Du cảm thấy vậy là yên tâm rồi. Lúc biết Tống Đàn Vũ tìm được bạn trai, hắn còn rất lo lắng, suy cho cùng hắn biết được trong cái thế giới đồng tính luyến ái này căn bản là không có tình yêu chân thành gì cả. Vì thế ban đầu vừa biết Tống Đàn Vũ bị bỏ rơi thì có chút hài lòng, nhưng nhìn biểu hiện Tống Đàn Vũ trong đoạn thời gian đó thì hắn lại lo lắng. Bạn của hắn sẽ bị không uốn cong chứ!
Hiện tại đã biết cậu bạn trai nhỏ của Tống Đàn Vũ chính là đương kim Tổng giám đốc, hắn cảm thấy an tâm hơn, còn nhìn ra được Tổng giám đốc hình như rất yêu bạn của hắn. Dáng vẻ như vậy là rất tốt, tuy hắn không tin trong cái thế giới này có cái tình yêu chân thành gì đó, nhưng vẫn hi vọng Tống Đàn Vũ được hạnh phúc.
"Sao em đến rồi?" Đỗ Du nhìn nam nhân tựa ở cạnh xe hỏi, "Không cần bạn trai nhỏ của em nữa à!"
"Anh cứ nói đừa." Đỗ Vũ cười nói, "Bạn trai làm sao có thể quan trọng hơn anh trai được chứ."
Đỗ Vũ mở cửa, dáng vẻ cung kính, Đỗ Du vẫn rất yêu quý người em trai này, tuy không có quan hệ máu mủ, nhưng Đỗ Vũ còn giống con cái của Đỗ gia hơn là hắn.
Tuổi còn trẻ đã lên làm chức vị đại tá, làm người cũng được, thằng bé như quý công tử, ba mẹ đối với anh ta còn tốt hơn so với con trai của bọn họ.
Hết cách rồi, ai bảo Đỗ Du trời sinh phóng đãng bất kham(*). Coi như có mấy năm đi lính, sau khi xuất ngũ vẫn là một tên có tính cách lưu manh, ba mẹ hắn rất thất vọng, cũng may Đỗ Vũ không chịu thua kém, cho nên hắn làm anh trai cũng được dễ chịu một chút.
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
(*) Phóng: buông thả, đãng: không bó buộc; bất kham: không cam chịu.
Đáng tiếc Đỗ Vũ là một gay, nếu không ba mẹ hắn cũng sẽ không thúc ép hắn kết hôn đến vậy. Nhưng gần đây ba mẹ hắn không còn thúc ép nữa, cũng không biết Đỗ Vũ nói gì với ba mẹ hắn nữa.
Đỗ Du ngồi trên xe hỏi: "Sao em biết anh ở đây?"
"Nghe mẹ nói." Đỗ Vũ khởi động xe, "Cho nên tới đón anh về."
"Em cũng thực là ngớ ngẩn, không biết gọi điện thoại, nếu như anh không đi ra sớm, anh không biết em sẽ chờ tới khi nào." Đỗ Du cảm giác Đỗ Vũ có chút thiếu suy nghĩ.
"Chờ anh trai em cam tâm tình nguyện." Đỗ Vũ cười nói, "Muốn đi ăn một chút gì không?"
"Được!" Người như Đỗ Du da mặt rất dày, có thể không nghe bất kỳ lời nói êm tai nào.
"Đỗ Vũ, anh hỏi em một chuyện." Đỗ Du nhớ tới người bạn thân đồng tính của mình.
"Anh hỏi đi, cái gì em cũng sẽ trả lời anh." Đỗ Vũ xưng hô với Đỗ Du rất là ngọt ngào nên Đỗ Du tập mãi thành quen.
(Vũ: Ta lại chèo, lại chèo~~:3)
"Bình thường các ngươi hay ở cùng nhau trong giới đó sao?"
Đỗ Vũ sửng sốt một chút, sau đó có chút không rõ nhìn Đỗ Du hỏi: "Tại sao hỏi cái này? Lẽ nào anh trai đây bắt đầu thích nam rồi sao?"
"Không có, anh chỉ hỏi giùm một người bạn thôi." Đỗ Du lập tức giải thích, "Có sao?"
"Có, chỉ là không nhiều." Đỗ Vũ cười nói, "Chuyện như vậy còn phải xem tuỳ người, nếu như là em, em khẳng định em là dạng người chung tình, nhất định sẽ sống cùng người kia vĩnh viễn."
"Người bạn trai năm đó nhất định rất hạnh phúc." Đỗ Du thuận miệng nói.
"Anh trai, em với Tiểu Phàm chia tay rồi." Đỗ Vũ đột nhiên nói, "Sau này đừng nhắc chuyện của bạn trai em."
"A! Nha!" Đỗ Du hậu tri hậu giác (*), hóa ra là chia tay rồi, nhưng tại sao hắn giống như có chút hài long vậy cà.
(*) Hậu tri hậu giác: là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình không biết, mãi sau mới phát hiện ra
Đỗ Du nhìn Đỗ Vũ: "Đừng đau lòng nữa, thiên hạ này vẫn còn nhiều người đàn ông tốt mà, không cần treo bản thân trên một cái cây đâu. Còn không thì lát nữa anh trai đây mời em đi ăn đồ nướng, tùy em chọn chỗ."
Đỗ Vũ bất đắc dĩ nở nụ cười, rồi gật đầu...
"Diệp Mặc, cậu có thể đừng kích động như vậy được không!" Tống Đàn Vũ tức giận nói, "Đừng làm tổn thương người khác như vậy chứ."
"Không thích người khác chạm anh." Diệp Mặc lạnh nhạt đáp lại.
"Tôi với cậu ta là bằng hữu nhiều năm như vậy, cậu không yên lòng cái gì chứ!" Tống Đàn Vũ lái xe có chút không chú ý.
"Ồ." Diệp Mặc đáp một tiếng, đột nhiên nói sang chuyện khác, "Vừa nãy nữ quản lý của bộ phận tiêu thụ có hỏi tôi cà vạt mua ở đâu, cô nàng muốn giúp chồng mua một cái."
"..." Tống Đàn Vũ lập tức căng thẳng chờ Diệp Mặc nói câu còn lại.
"Anh rất hồi hộp?" Diệp Mặc cố ý treo khẩu vị người này.
"Cậu còn nói gì nữa!" Tống Đàn Vũ thật sự rất lo lắng.
"Tôi nói đi hỏi Tống thư ký." Diệp Mặc cười tủm tỉm nói tiếp.
Vẻ mặt Tống Đàn Vũ như muốn nói "cậu đã giết tôi rồi"! Đây không phải là nói rõ quan hệ giữa bọn họ sao?
"Tôi nói là anh đưa." Diệp Mặc nhìn mặt cậu như muốn chết, không muốn sống nữa nên chỉ có thể giải thích một chút, "Cô ta cũng không suy nghĩ nhiều."
Tống Đàn Vũ thở phào nhẹ nhõm, nói: "Không được nói chúng ta hiện đang ở chung, bọn họ sẽ cảm thấy rất kỳ quái."
"Nhưng tôi chỉ muốn ở cùng Vũ nhi cả đời."
"Tôi thì không có dự định đó." Một câu nói này của Tống Đàn Vũ bật thốt lên, nhưng chính cậu rõ ràng là cậu cố ý, vì để cho Diệp Mặc biết cậu sẽ không ở cùng với hắn.
Cậu có thể chăm sóc Diệp Mặc, nhưng tuyệt đối không thể ở chung với Diệp Mặc, giữa bọn họ hơn kém nhau quá nhiều, hoàn toàn không phải là người của một thế giới thì làm sao có khả năng ở cùng nhau?
"Vũ nhi vẫn không muốn tin tưởng tôi sao." Diệp Mặc có chút bất đắc dĩ cười khổ, "Một ngày nào đó Vũ nhi sẽ tin tưởng được tôi."
Hai người không nói chuyện nhiều về việc, thích hoặc là không thích, yêu hay là không yêu, không phải là chuyện hai người cùng thảo luận sẽ có ngay đáp án, chỉ có thể chờ sự hoà hợp giữa họ mà thôi.
Diệp Mặc hi vọng sử dụng thời gian này nói cho Tống Đàn Vũ biết, hắn yêu cậu, mà cậu cũng yêu hắn, bọn họ chỉ có thể ở cạnh nhau, bọn họ là hai người không thể tách ra.
Về đến nhà, chuyện đầu tiên Diệp Mặc làm vẫn là tắm rửa, sau đó chờ Tống Đàn Vũ tắm rửa đi ra, Tống Đàn Vũ phát hiện người này chẳng biết xấu hổ còn nằm trên giường cậu.
"Cậu còn chuyện gì sao?" Tống Đàn Vũ thăm dò hỏi, "Phòng cậu ở sát vách."
"Tôi không quen giường bên kia." Diệp Mặc nghiêm túc cầm cồn khử trùng cho di động của mình.
"Không phải cậu có bệnh thích sạch sẽ sao?" Tống Đàn Vũ hỏi, "Làm gì muốn ngủ giường người khác."
"Không phải ngủ giường người khác, mà là muốn ngủ với người trên giường." Diệp Mặc nâng cằm Tống Đàn Vũ lên nói, "Vũ nhi, ngủ cùng nhau đi?"
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Âm thanh của Diệp Mặc vô cùng mê hoặc, áo ngủ vốn chỉnh tề, không biết vừa rồi có phải Diệp Mặc cố ý kéo cổ áo xuống một chút không, thậm chí ngay cả bây giờ ánh mắt hắn cũng dần thay đổi.
Một đại nam nhân cần gì yêu nghiệt như vậy a! Bên trong thâm tâm Tống Đàn Vũ thầm rên rỉ, đỏ mặt dự định xuống giường đi qua một phòng khác ngủ.
~~ END CHƯƠNG 85~~
/108
|