*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 96
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
-------------------------------
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Tống Đàn Vũ lo lắng cho Ha Ha, cho nên vội vội vàng vàng về nhà, kết quả vừa mở cửa lại phát hiện, cửa nhà bày ra giày người kia, không nhịn được nhíu nhíu mày, vẫn không chịu đi sao?
Cậu thay giày, vào nhà.
Trong nhà rất sạch sẽ như khi chưa ra khỏi nhà, Ha Ha thoải mái nằm hiên ngang trong nhà, mở cửa phòng Diệp Mặc ra lại không có ai cả, mở cửa phòng mình cũng không có ai.
Nhíu mày, lẽ nào hắn không mang gì đi sao? Cũng đúng, hắn có nhiều tiền như vậy, cần phải quan tâm đến mấy thứ đồ này sao? Có cũng được mà không có cũng được, chắc là để lại cho cậu làm kỷ niệm.
Tống Đàn Vũ không nhịn được nở nụ cười lạnh, vừa nãy có chút chờ mong hắn vẫn còn ở đây, đúng là đầu óc có vấn đề mà.
"Anh về rồi." Thanh âm quen thuộc dọa Tống Đàn Vũ nhảy dựng một cái.
"Cậy từ đâu chui ra vậy?" Tống Đàn Vũ giật mình hỏi.
"Vừa vào WC rửa tay." Diệp Mặc cười nói, đưa tay muốn sờ đầu cậu, Tống Đàn Vũ tránh theo bản năng.
Tay Diệp Mặc sựng lại trong không trung, thu tay nói: "Không rửa tay, có hơi bẩn, tôi đi rửa tay."
Diệp Mặc quay lại WC rửa tay.
"Đừng có nói dối." Tống Đàn Vũ lạnh giọng nói, "Tôi ghét nhất nói dối."
Diệp Mặc dừng bước, lúng túng nở nụ cười, nói: "Tôi đã biết rồi."
"Có phải cậu còn giấu tôi rất nhiều chuyện?" Tống Đàn Vũ hỏi hắn.
Diệp Mặc không nói gì, anh ấy đã trở thành như vậy đến mức không muốn tin tưởng hắn, đây chính là tình huống tồi tệ nhất mà Lý Thái Phỉ đã nói.
Mấy ngày gần đây, Diệp Mặc vẫn ở cùng Lý Thái Phỉ để thảo luận về chuyện này, tình huống bết bát nhất chính là đây rồi, hắn yêu người đó nhất mà người đó lại không tin tưởng hắn, thậm chí còn hoài nghi hắn.
"Lúc nào cậu chuyển đi?" Tống Đàn Vũ ngồi trên ghế salông hỏi.
"Tôi không có ý định chuyển đi." Diệp Mặc ngồi đối diện cậu nói, "Tôi thích nơi này, hơn nữa tôi đã quen với hoàn cảnh nơi này rồi."
"Nhưng đây là nhà tôi."
"Thêm một người ở nữa cũng đâu thành vấn đề gì, vả lại tôi có thể trả tiền nhà cho anh." Diệp Mặc vô cùng thật lòng nói, "Đối với anh mà nói cũng đâu mất mát gì."
"Được rồi, tôi biết tôi không thể nào bắt cậu dọn đi." Tống Đàn Vũ thở dài một hơi nói, "Hiện tại cậu lại là ông chủ lớn của Du Diệp, tôi cũng là thư ký Du Diệp, mặc kệ thế nào, tôi sẽ không vì cậu mà từ bỏ công ty của tôi."
"Ừm, anh biết là tốt rồi." Diệp Mặc không lộ vẻ gì, chỉ trả lời, "Dù tôi có chuyển đi, anh cũng không trốn được."
"Tính cách vặn vẹo." Tống Đàn Vũ xem thường nói, "Cậu nên tìm bác sĩ tâm lý đi."
"Thầy đây là một bác sĩ tâm lý tốt, thầy Tống có thể trị cho tôi, suy cho cùng tôi là học sinh của anh." Diệp Mặc không giận trái lại tiếp lời Tống Đàn Vũ, "Anh là nguyên nhân sinh bệnh, đương nhiên anh trị phải tốt hơn."
"Cậu bị bệnh liên quan gì tới tôi chứ!" Tống Đàn Vũ hét lên với hắn.
"Chỉ có thầy nói tôi có bệnh." Diệp Mặc cười nói, "Loại bệnh này khả năng chỉ giới hạn ở thầy thôi, muốn trị được hay không phải dựa vào thầy."
Tống Đàn Vũ trầm mặc, không phải vì Diệp Mặc, mà bởi vì danh xưng "Thầy" này có vẻ quá mới lạ, hóa ra Diệp Mặc cũng học được cách giữ khoảng cách, có thể hắn đã chán ghét cậu rồi, chỉ muốn trở thành với bạn với cậu thôi, nên mới không rời đi, Tống Đàn Vũ tự nói với mình như thế, vậy thì cũng không tệ, là quan hệ bạn bè, quan hệ thầy trò, quan hệ ông chủ và thư ký cũng không tồi, chỉ cần quan hệ không còn như trước đây là được.
Tình yêu không hợp khi hai người không hiểu nhau.
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
"Sao thế?" Diệp Mặc hỏi cậu, "Không muốn trị cho tôi sao?"
"Là trách nhiệm của tôi." Tống Đàn Vũ thấp giọng nói, "Chữa khỏi xong chúng ta sẽ không còn quan hệ nữa phải không?"
Diệp Mặc sửng sốt một chút, rất tức giận, thật sự rất tức giận, nhưng tuyệt đối không thể biểu hiện ra, nếu bộc lộ dáng vẻ kia ra sẽ càng làm mọi chuyện thêm phiền phức.
"Ừ, không còn quan hệ. Tôi sẽ rời khỏi anh, rời khỏi cái nhà này và rời khỏi Du Diệp."
"Ừm, vậy là được rồi." Tống Đàn Vũ nở nụ cười, "Bây giờ chúng ta ở cùng một chỗ, tôi phụ trách bệnh thích sạch sẽ của cậu."
"Cho nên, anh cho rằng bệnh thích sạch sẽ là một loại bệnh?" Diệp Mặc có chút buồn cười hỏi ngược lại.
"Tôi chỉ nghĩ tinh thần của cậu như vậy là do bệnh thích sạch sẽ."
"Thực ra, anh nên trị bệnh chấp nhất của tôi đối với anh." Diệp Mặc cười, sờ đầu cậu.
"..." Tống Đàn Vũ trầm mặc, xác thực nên trị bệnh chấp nhất của hắn với mình một chút.
"Trước tiên khoan hãy quan tâm những chuyện đó, chúng ta hãy đặt ra ba quy ước!" Tống Đàn Vũ nói, "Ba quy ước mà khi chúng ta ở cùng một chỗ."
"Anh nói đi." Diệp Mặc cười trả lời.
"Đầu tiên, không được tùy tiện sờ đầu tôi, phải duy trì khoảng cách 1 mét."
"Khoảng cách 1 mét có phải hơi xa không, nếu như chúng ta cùng đi chung thang máy thì phải làm sao?" Diệp Mặc phản bác.
Tống Đàn Vũ suy nghĩ một chút nói: "Vậy thì nửa mét."
"Có thể." Diệp Mặc vui vẻ đồng ý, tay hắn dài, nửa mét đủ để chạm đầu cậu.
"Thứ hai, không được tùy tiện vào phòng ngủ đối phương."
"Ừm, không được tùy tiện đi vào đúng không?" Diệp Mặc hỏi cậu.
Tống Đàn Vũ khẳng định gật đầu.
Diệp Mặc nở nụ cười nói: "Không thành vấn đề."
Chỉ cần không phải tùy tiện đi vào, vậy miễn có lý do chính đáng là được rồi.
"Thứ ba, ở công ty quan hệ của chúng ta chỉ được có quan hệ giữa ông chủ và thư ký, không được quá mức thân mật."
"Ừm, không thành vấn đề." Diệp Mặc rất vui vẻ đáp ứng, "Vậy hiện tại chúng ta làm hòa được chưa?"
Tống Đàn Vũ quay mặt đi nói: "Làm hòa vậy."
Diệp Mặc rất muốn ôm cậu, nhưng bây giờ vẫn chưa được, chờ qua mấy ngày quan hệ thân mật một chút thì làm chuyện này cũng chưa muộn. Chỉ cần mấy ngày là ổn thôi mà, tình yêu phải cần một chút thời gian.
Tống Đàn Vũ trở về phòng, phát hiện đồ vật bị thay đổi vị trí, nhưng rất sạch sẽ, quả nhiên Diệp Mặc có bệnh thích sạch sẽ.
"Diệp Mặc, cậu có nhìn thấy cà vạt tôi đâu không?" Tống Đàn Vũ hỏi.
"Trong ngăn kéo ở bên trái." Âm thanh Diệp Mặc truyền đến từ căn phòng cách vách.
"À." Tống Đàn Vũ mở ngăn kéo ra, phát hiện cà vạt được xếp vô cùng chỉnh tề, màu sắc được xếp theo từ nhạt tới đậm.
"Cậu có chứng cưỡng chế bắt buộc? " Tống Đàn Vũ lớn tiếng nói.
"Cũng còn tốt, ở nhà khá nhàm chán, không có gì làm cho nên mới xếp theo màu sắc từ nhạt tới đậm." Diệp Mặc đứng ở cửa trả lời, " Tôi cũng xếp đồ trong tủ của anh từ nhạt tới đậm luôn một lần."
Cậu mở tủ quần áo ra, quả nhiên sau phát hiện áo khoác với áo sơmi ngắn tay của mình, toàn bộ xếp theo màu sắc từ nhạt tới đậm, làm Tống Đàn Vũ như gặp mộng.
"Cậu đúng là rãnh rỗi nhỉ." Tống Đàn Vũ vừa quay đầu lại thấy mặt Diệp Mặc cách mình rất gần, theo bản năng lui một bước, kết quả đụng vào cạnh giường.
Diệp Mặc theo bản năng muốn kéo cậu lại, kết quả trong lúc hoảng loạn, bị Tống Đàn Vũ kéo lên giường.
"A..." Tống Đàn Vũ kêu một tiếng.
"Xin lỗi." Diệp Mặc có chút lúng túng, nói, "Tôi hơi nặng."
"Cậu biết còn không đứng lên." Tống Đàn Vũ nhìn người trước mắt, có chút tức giận nói.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, rồi đứng dậy nói: "Ai bảo anh kéo loạn, không phải vậy thì tôi có thể kéo anh lại rồi."
" Ai mượn cậu kéo." Tống Đàn Vũ một mặt ghét bỏ nói, "Không biết có bị cậu ép ra nội thương không đây."
Vốn chỉ là một câu đùa giỡn, từ trong miệng Tống Đàn Vũ nói ra thay đổi thành mùi vị mạnh bạo.
"Có thể thật sự bị ép ra." Diệp Mặc ám muội nói một câu.
Mặt Tống Đàn Vũ đỏ lên, có chút ngượng ngùng nói, "Sao cậu đi vào đây?"
"Khoan nói chuyện đó." Diệp Mặc cười nói, "Lúc nãy có bị thương không? Có muốn xem một chút không?"
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
"Không có." Hai cánh tay Tống Đàn Vũ che trước ngực, "Không nên động tay động chân, cái thói xấu này của cậu lúc nào mới có thể thay đổi đây."
"Tôi toàn thói xấu thôi, tựa hồ cũng chỉ thuộc về một mình anh." Diệp Mặc vô cùng bất đắc dĩ nói, "Anh nuôi tôi thành những thói xấu này."
"Đừng nói mấy câu mắc ói đó." Tống Đàn Vũ quay khuôn mặt đã ửng hồng đi, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Mấy câu này ai dạy cậu vậy chứ! Rõ ràng mặt đơ thế kia mà..."
"Mặt tôi không đơ." Diệp Mặc cười với cậu nói.
"Được được được, mặt cậu không đơ." Tống Đàn Vũ không muốn tranh cãi với Diệp Mặc, "Cậu ra ngoài nhanh một chút, sau này không được tùy tiện vào đây."
"Ừm, không tùy tiện." Diệp Mặc lặp lại lời cậu, "Không tùy tiện."
Tống Đàn Vũ không hiểu Diệp Mặc có ý gì, đành cầm áo ngủ vào phòng tắm tắm rửa.
~~end chương 96 rồi nè ~~ nhớ tym tym nha các thân ái.
Chương 96
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
-------------------------------
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Tống Đàn Vũ lo lắng cho Ha Ha, cho nên vội vội vàng vàng về nhà, kết quả vừa mở cửa lại phát hiện, cửa nhà bày ra giày người kia, không nhịn được nhíu nhíu mày, vẫn không chịu đi sao?
Cậu thay giày, vào nhà.
Trong nhà rất sạch sẽ như khi chưa ra khỏi nhà, Ha Ha thoải mái nằm hiên ngang trong nhà, mở cửa phòng Diệp Mặc ra lại không có ai cả, mở cửa phòng mình cũng không có ai.
Nhíu mày, lẽ nào hắn không mang gì đi sao? Cũng đúng, hắn có nhiều tiền như vậy, cần phải quan tâm đến mấy thứ đồ này sao? Có cũng được mà không có cũng được, chắc là để lại cho cậu làm kỷ niệm.
Tống Đàn Vũ không nhịn được nở nụ cười lạnh, vừa nãy có chút chờ mong hắn vẫn còn ở đây, đúng là đầu óc có vấn đề mà.
"Anh về rồi." Thanh âm quen thuộc dọa Tống Đàn Vũ nhảy dựng một cái.
"Cậy từ đâu chui ra vậy?" Tống Đàn Vũ giật mình hỏi.
"Vừa vào WC rửa tay." Diệp Mặc cười nói, đưa tay muốn sờ đầu cậu, Tống Đàn Vũ tránh theo bản năng.
Tay Diệp Mặc sựng lại trong không trung, thu tay nói: "Không rửa tay, có hơi bẩn, tôi đi rửa tay."
Diệp Mặc quay lại WC rửa tay.
"Đừng có nói dối." Tống Đàn Vũ lạnh giọng nói, "Tôi ghét nhất nói dối."
Diệp Mặc dừng bước, lúng túng nở nụ cười, nói: "Tôi đã biết rồi."
"Có phải cậu còn giấu tôi rất nhiều chuyện?" Tống Đàn Vũ hỏi hắn.
Diệp Mặc không nói gì, anh ấy đã trở thành như vậy đến mức không muốn tin tưởng hắn, đây chính là tình huống tồi tệ nhất mà Lý Thái Phỉ đã nói.
Mấy ngày gần đây, Diệp Mặc vẫn ở cùng Lý Thái Phỉ để thảo luận về chuyện này, tình huống bết bát nhất chính là đây rồi, hắn yêu người đó nhất mà người đó lại không tin tưởng hắn, thậm chí còn hoài nghi hắn.
"Lúc nào cậu chuyển đi?" Tống Đàn Vũ ngồi trên ghế salông hỏi.
"Tôi không có ý định chuyển đi." Diệp Mặc ngồi đối diện cậu nói, "Tôi thích nơi này, hơn nữa tôi đã quen với hoàn cảnh nơi này rồi."
"Nhưng đây là nhà tôi."
"Thêm một người ở nữa cũng đâu thành vấn đề gì, vả lại tôi có thể trả tiền nhà cho anh." Diệp Mặc vô cùng thật lòng nói, "Đối với anh mà nói cũng đâu mất mát gì."
"Được rồi, tôi biết tôi không thể nào bắt cậu dọn đi." Tống Đàn Vũ thở dài một hơi nói, "Hiện tại cậu lại là ông chủ lớn của Du Diệp, tôi cũng là thư ký Du Diệp, mặc kệ thế nào, tôi sẽ không vì cậu mà từ bỏ công ty của tôi."
"Ừm, anh biết là tốt rồi." Diệp Mặc không lộ vẻ gì, chỉ trả lời, "Dù tôi có chuyển đi, anh cũng không trốn được."
"Tính cách vặn vẹo." Tống Đàn Vũ xem thường nói, "Cậu nên tìm bác sĩ tâm lý đi."
"Thầy đây là một bác sĩ tâm lý tốt, thầy Tống có thể trị cho tôi, suy cho cùng tôi là học sinh của anh." Diệp Mặc không giận trái lại tiếp lời Tống Đàn Vũ, "Anh là nguyên nhân sinh bệnh, đương nhiên anh trị phải tốt hơn."
"Cậu bị bệnh liên quan gì tới tôi chứ!" Tống Đàn Vũ hét lên với hắn.
"Chỉ có thầy nói tôi có bệnh." Diệp Mặc cười nói, "Loại bệnh này khả năng chỉ giới hạn ở thầy thôi, muốn trị được hay không phải dựa vào thầy."
Tống Đàn Vũ trầm mặc, không phải vì Diệp Mặc, mà bởi vì danh xưng "Thầy" này có vẻ quá mới lạ, hóa ra Diệp Mặc cũng học được cách giữ khoảng cách, có thể hắn đã chán ghét cậu rồi, chỉ muốn trở thành với bạn với cậu thôi, nên mới không rời đi, Tống Đàn Vũ tự nói với mình như thế, vậy thì cũng không tệ, là quan hệ bạn bè, quan hệ thầy trò, quan hệ ông chủ và thư ký cũng không tồi, chỉ cần quan hệ không còn như trước đây là được.
Tình yêu không hợp khi hai người không hiểu nhau.
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
"Sao thế?" Diệp Mặc hỏi cậu, "Không muốn trị cho tôi sao?"
"Là trách nhiệm của tôi." Tống Đàn Vũ thấp giọng nói, "Chữa khỏi xong chúng ta sẽ không còn quan hệ nữa phải không?"
Diệp Mặc sửng sốt một chút, rất tức giận, thật sự rất tức giận, nhưng tuyệt đối không thể biểu hiện ra, nếu bộc lộ dáng vẻ kia ra sẽ càng làm mọi chuyện thêm phiền phức.
"Ừ, không còn quan hệ. Tôi sẽ rời khỏi anh, rời khỏi cái nhà này và rời khỏi Du Diệp."
"Ừm, vậy là được rồi." Tống Đàn Vũ nở nụ cười, "Bây giờ chúng ta ở cùng một chỗ, tôi phụ trách bệnh thích sạch sẽ của cậu."
"Cho nên, anh cho rằng bệnh thích sạch sẽ là một loại bệnh?" Diệp Mặc có chút buồn cười hỏi ngược lại.
"Tôi chỉ nghĩ tinh thần của cậu như vậy là do bệnh thích sạch sẽ."
"Thực ra, anh nên trị bệnh chấp nhất của tôi đối với anh." Diệp Mặc cười, sờ đầu cậu.
"..." Tống Đàn Vũ trầm mặc, xác thực nên trị bệnh chấp nhất của hắn với mình một chút.
"Trước tiên khoan hãy quan tâm những chuyện đó, chúng ta hãy đặt ra ba quy ước!" Tống Đàn Vũ nói, "Ba quy ước mà khi chúng ta ở cùng một chỗ."
"Anh nói đi." Diệp Mặc cười trả lời.
"Đầu tiên, không được tùy tiện sờ đầu tôi, phải duy trì khoảng cách 1 mét."
"Khoảng cách 1 mét có phải hơi xa không, nếu như chúng ta cùng đi chung thang máy thì phải làm sao?" Diệp Mặc phản bác.
Tống Đàn Vũ suy nghĩ một chút nói: "Vậy thì nửa mét."
"Có thể." Diệp Mặc vui vẻ đồng ý, tay hắn dài, nửa mét đủ để chạm đầu cậu.
"Thứ hai, không được tùy tiện vào phòng ngủ đối phương."
"Ừm, không được tùy tiện đi vào đúng không?" Diệp Mặc hỏi cậu.
Tống Đàn Vũ khẳng định gật đầu.
Diệp Mặc nở nụ cười nói: "Không thành vấn đề."
Chỉ cần không phải tùy tiện đi vào, vậy miễn có lý do chính đáng là được rồi.
"Thứ ba, ở công ty quan hệ của chúng ta chỉ được có quan hệ giữa ông chủ và thư ký, không được quá mức thân mật."
"Ừm, không thành vấn đề." Diệp Mặc rất vui vẻ đáp ứng, "Vậy hiện tại chúng ta làm hòa được chưa?"
Tống Đàn Vũ quay mặt đi nói: "Làm hòa vậy."
Diệp Mặc rất muốn ôm cậu, nhưng bây giờ vẫn chưa được, chờ qua mấy ngày quan hệ thân mật một chút thì làm chuyện này cũng chưa muộn. Chỉ cần mấy ngày là ổn thôi mà, tình yêu phải cần một chút thời gian.
Tống Đàn Vũ trở về phòng, phát hiện đồ vật bị thay đổi vị trí, nhưng rất sạch sẽ, quả nhiên Diệp Mặc có bệnh thích sạch sẽ.
"Diệp Mặc, cậu có nhìn thấy cà vạt tôi đâu không?" Tống Đàn Vũ hỏi.
"Trong ngăn kéo ở bên trái." Âm thanh Diệp Mặc truyền đến từ căn phòng cách vách.
"À." Tống Đàn Vũ mở ngăn kéo ra, phát hiện cà vạt được xếp vô cùng chỉnh tề, màu sắc được xếp theo từ nhạt tới đậm.
"Cậu có chứng cưỡng chế bắt buộc? " Tống Đàn Vũ lớn tiếng nói.
"Cũng còn tốt, ở nhà khá nhàm chán, không có gì làm cho nên mới xếp theo màu sắc từ nhạt tới đậm." Diệp Mặc đứng ở cửa trả lời, " Tôi cũng xếp đồ trong tủ của anh từ nhạt tới đậm luôn một lần."
Cậu mở tủ quần áo ra, quả nhiên sau phát hiện áo khoác với áo sơmi ngắn tay của mình, toàn bộ xếp theo màu sắc từ nhạt tới đậm, làm Tống Đàn Vũ như gặp mộng.
"Cậu đúng là rãnh rỗi nhỉ." Tống Đàn Vũ vừa quay đầu lại thấy mặt Diệp Mặc cách mình rất gần, theo bản năng lui một bước, kết quả đụng vào cạnh giường.
Diệp Mặc theo bản năng muốn kéo cậu lại, kết quả trong lúc hoảng loạn, bị Tống Đàn Vũ kéo lên giường.
"A..." Tống Đàn Vũ kêu một tiếng.
"Xin lỗi." Diệp Mặc có chút lúng túng, nói, "Tôi hơi nặng."
"Cậu biết còn không đứng lên." Tống Đàn Vũ nhìn người trước mắt, có chút tức giận nói.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, rồi đứng dậy nói: "Ai bảo anh kéo loạn, không phải vậy thì tôi có thể kéo anh lại rồi."
" Ai mượn cậu kéo." Tống Đàn Vũ một mặt ghét bỏ nói, "Không biết có bị cậu ép ra nội thương không đây."
Vốn chỉ là một câu đùa giỡn, từ trong miệng Tống Đàn Vũ nói ra thay đổi thành mùi vị mạnh bạo.
"Có thể thật sự bị ép ra." Diệp Mặc ám muội nói một câu.
Mặt Tống Đàn Vũ đỏ lên, có chút ngượng ngùng nói, "Sao cậu đi vào đây?"
"Khoan nói chuyện đó." Diệp Mặc cười nói, "Lúc nãy có bị thương không? Có muốn xem một chút không?"
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
"Không có." Hai cánh tay Tống Đàn Vũ che trước ngực, "Không nên động tay động chân, cái thói xấu này của cậu lúc nào mới có thể thay đổi đây."
"Tôi toàn thói xấu thôi, tựa hồ cũng chỉ thuộc về một mình anh." Diệp Mặc vô cùng bất đắc dĩ nói, "Anh nuôi tôi thành những thói xấu này."
"Đừng nói mấy câu mắc ói đó." Tống Đàn Vũ quay khuôn mặt đã ửng hồng đi, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Mấy câu này ai dạy cậu vậy chứ! Rõ ràng mặt đơ thế kia mà..."
"Mặt tôi không đơ." Diệp Mặc cười với cậu nói.
"Được được được, mặt cậu không đơ." Tống Đàn Vũ không muốn tranh cãi với Diệp Mặc, "Cậu ra ngoài nhanh một chút, sau này không được tùy tiện vào đây."
"Ừm, không tùy tiện." Diệp Mặc lặp lại lời cậu, "Không tùy tiện."
Tống Đàn Vũ không hiểu Diệp Mặc có ý gì, đành cầm áo ngủ vào phòng tắm tắm rửa.
~~end chương 96 rồi nè ~~ nhớ tym tym nha các thân ái.
/108
|