CHƯƠNG 15:
Mặt trời còn chưa xuống núi, ánh mặt trời buổi chiều cũng không quá nóng.
Khúc Ca đang nghịch bùn còn anh thì đứng bên cạnh cầm ô che nắng cho cô.
Chắc chắn anh sẽ không động vào bùn, quá bẩn. Nhưng lúc trở về anh sẽ đứng lại ở chỗ khu bảo vệ dùng nước rửa sạch sẽ bùn đất trên người Khúc Ca.
Mỗi lần rửa là mỗi lần giáo huấn cô: “Lần sau mà còn ra ngoài nghịch bùn nữa tớ sẽ không đi với cậu nữa. Đất bẩn thỉu, cậu xem trên người cậu đi, toàn là bùn đất, đầu gối cũng lấm lem, rửa cho sạch đi.”
Nhưng ngày hôm sau, sau khi tan học nhà trẻ về, Chu Mộ với Khúc Ca vừa về đến nhà, Khúc Ca cởi cặp sạch là đi gọi Chu Mộ ngay: “Anh Chu Mộ ơi, chúng ta đi nghịch đất đi.”
Chu Mộ: “....... Đi.”
……
Buổi chiều Khúc Ca có tiết, nhưng không phải là môn chuyên ngành. Bởi vì trường học của bọn họ yêu cầu mỗi năm bắt buộc phải học bao nhiêu tín chỉ, chỉ chọn môn chuyên ngành thì không đủ, cho nên mỗi kỳ cô sẽ chọn thêm hai môn tự chọn.
Những môn dễ thở đã bị người ta tranh trước từ lâu, cho nên cô chỉ có thể nhặt của thừa, đăng ký môn tin học.
Cô nhìn chương trình học tin học một cái là đầu lại to ra. Có điều khóa trước bảo giáo viên môn này khá dễ tính, chỉ cần đi học đúng giờ, nộp bài tập đúng hạn, cơ bản là sẽ qua môn được.
Cho nên, gần như không ai trốn tiết.
Khúc Ca cũng đúng giờ tới hội trường nghe giảng, nhưng không ngờ phòng học lại đột nhiên nhiều người như thế. Trước kia tiết học của giáo viên này cũng không nhiều người thế được, lớp của bọn họ có được bao nhiêu người đâu.
Hôm nay lại toàn là nữ.
Lúc Khúc Ca còn đang nghi ngờ, Lý Kim Kim đã tìm hiểu thông tin thay cô: “Khúc Ca, thì ra là bạn học đồng hương của cậu tới lên lớp. Con trai thầy hôm nay kết hôn, cho nên thầy phải đi uống rượu mừng rồi, mới Chu Mộ tới dạy thay. Cho nên, nửa tháng tiếp theo tiết tin học của bọn mình sẽ là anh ấy dạy hết. Thảo nào lớp mình tự dưng lại nhiều người tới học thế, tới nhìn mặt anh ấy đấy. May mắn chúng ta tới sớm, không thì không còn chỗ đâu. Mới rồi tớ còn thấy có người ngồi cạnh thùng rác kia kìa.”
Khúc Ca nghe thế thì tim đập nhanh, sợ tái mặt. Xong đời cô rồi, còn nói gì mà không gặp anh thì sẽ không phải xấu hổ chứ. Bây giờ nếu mà gặp anh, cô sẽ nghĩ ngay tới chuyện gửi tin nhắn Wechat lúc sáng kia cho anh.
Khúc Ca thà rằng trốn tiết, kỳ sau lại đăng ký học lại cũng không muốn phải đối mặt với anh nửa tháng trời, cô cầm sách, chuẩn bị trốn.
Cô đang chuẩn bị trộm trốn đi từ cửa sau, bởi vì chuông học vang lên, Chu Mộ chắc chắn sẽ đi vào từ cửa trước.
Lúc cô trốn đi tới cửa, chuẩn bị lao ra ngoài, đột nhiên có một đôi chân xuất hiện trước mặt cô.
Cô vừa ngẩng đầu lên thì đυ.ng ngay mặt Chu Mộ…
Anh cứ thế xuất hiện trước mặt cô, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn chằm chằm cô: “Bạn học, đã tới giờ lên lớp rồi, bạn còn việc gì à?”
Khúc Ca ngẩng đầu lên, nhìn vào trong một chút rồi nói: “Đã hết chỗ rồi, cho nên em đi trước.”
/302
|