Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 50

/224


Từ nhỏ đã có thể nghe được âm thanh cực xa, đây là loại cảm giác gì?

Không tốt. Bởi vì có một số việc, không nghe thấy ngược lại là may mắn, đặc biệt là sinh ra trong hoàng cung.

Từ khi còn rất bé Cố Kiến Thâm đã biết rất nhiều chuyện không nên biết.

Phụ thân nói hắn là điềm gở, mẫu thân thì chán ghét vứt bỏ hắn, thân là “tiểu chủ nhân” của tòa cung điện này, hắn nhận hết lạnh nhạt, nếm đủ sỉ nhục cùng đắng chát.

Không ai yêu hắn, không ai cần hắn, không ai thật lòng đối xử với hắn.

Nhưng hắn vẫn muốn tiếp tục sống.

Làm sao mới có thể sống sót? Yên lặng mà nghe, tỉnh táo mà nhìn, trấn tĩnh mà suy nghĩ.

Phụ thân đã mất, hắn trở thành cửu ngũ chí tôn, nhưng thân vẫn trong ngục tù.

Mẫu thân, hoàng thúc, triều thần … Đều là gậy sắt băng, dựng thẳng trước mặt hắn, bức bách hắn khuất phục.

Dựa vào cái gì? Những kẻ này dựa vào đâu mà bắt hắn khuất phục!

Hắn muốn đập tan lao tù này, hắn muốn nhìn thấy bầu trời ngoài kia.

Không …

Hắn muốn khống chế nó trong tay, sáng ngời cũng được, đen kịt cũng tốt, hắn không cho phép trên đỉnh đầu hắn lại có thêm bất kỳ giam cầm nào!

Bàn tay nho nhỏ nắm quyền, da thịt non nớt chảy máu đỏ tươi, tựa như trăng đỏ rơi nước mắt.

Có thể nói Thẩm Thanh Huyền khó chịu cực kỳ, điều tra thông thường rất khó tra rõ nội tình của Vệ Tấn, nhưng thể xác này của y có chút tu vi, lợi dùng pháp thuật tinh xảo, rất nhanh y đã biết chuyện Vệ Tấn và Tôn thị thông dâm!

Thật sự khiến người ta buồn nôn! Tôn thị là thái hậu cao quý của một quốc gia, nhi tử thân sinh đã là đương kim thánh thượng, nhưng nàng vẫn lòng tham không đủ!

Vệ Tấn kia thực sự yêu nàng ư? Nực cười, gã chẳng qua chỉ vì ngôi vị hoàng đế, dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa gạt nữ nhân này.

Thế mà Tôn thị tự tin lắm, thật sự cho rằng bản thân mị lực vô hạn, làm gã mê tới đầu óc choáng váng, tin lời gã hứa hẹn.

Cũng may nữ nhân này chưa ngu tới mức không còn lối về, biết giữ lại tiểu hoàng đế, bản thân mới có đủ con bài chưa lật.

Bằng không với hành vi xấu xa của hai người này, e rằng Cố Kiến Thâm đã sớm chết không biết bao nhiêu lần!

Nếu là Thẩm Thanh Huyền trước kia, chắc có lẽ đã tát một phát tiễn hai người xuống địa ngục, thế nhưng có hơn ba mươi năm sinh hoạt ở phàm thế, Thẩm Thanh Huyền đã biết cân nhắc hơn.

Dù Tôn thị có xấu xa cỡ nào đi nữa thì vẫn là mẫu thân thân sinh của Cố Kiến Thâm, khiến nàng chết rất đơn giản, nhưng Cố Kiến Thâm nhỏ tuổi nhường ấy nên thừa nhận thế nào đây?

Vệ Tấn cũng không thể chết, tuy gã lòng lang dạ thú, nhưng vẫn có chút năng lực, hiện giờ tiên đế qua đời, chủ nhỏ khó vững, nếu có gã ở đây, thiên hạ của Vệ gia mới không đổi họ.

Lại nói vận may của Cố Kiến Thâm rất tốt, rõ ràng đứng trên mũi châm hung tàn, thế mà vẫn tìm được thế cân bằng vi diệu.

Vệ Tấn áp chế triều thần, rồi vì Vệ Tấn chậm chạp không dám bỏ vợ, cho nên Tôn thị luôn che chở tiểu hoàng đế, dù có chán ghét Cố Kiến Thâm vẫn không chịu để hắn chết.

Hoàng tọa bấp bênh như thế, cố tình để cho tiểu hoàng đế ngồi trên đó.

Ngoài trùng hợp ra, Thẩm Thanh Huyền không còn nghĩ được gì khác.

Tuy nhiên quá nguy hiểm! Hiện giờ y đương nhiên sẽ giúp hắn củng cố hoàng quyền, khiến hắn chân chính ngồi vững trên ngôi vua.

Ngày tế vụ mùa dần tới gần, tin tức Vệ Tấn thay hoàng đế tế thiên đã được truyền ra ngoài.

Tuy e ngại quyền thế Nhiếp Chính Vương, không ai dám nói gì ra bên ngoài, nhưng trong lòng hết sức bất mãn.

Chưa chắc dân chúng ủng hộ Vệ Thâm (Cố Kiến Thâm) bao nhiêu, nhưng lòng người thường hay thương hại kẻ nhỏ yếu.

Tiểu hoàng đế còn nhỏ, không công lao nhưng cũng không có sai lầm. Vệ Tấn chấp chính, dù làm tốt cỡ nào vẫn sẽ đắc tội người khác, huống chi gã cũng chẳng làm tốt bao nhiêu.

Lễ tế vụ mùa vốn là chuyện thể diện, nếu Vệ Tấn khiêm tốn, để Cố Kiến Thâm đi tế thiên, bách tính sẽ khen gã tài đức sáng suốt.

Nhưng hôm nay gã lại chủ động xuất đầu lộ diện, chỉ càng khiến lòng người bất an, luôn lo một khắc sau gã sẽ trực tiếp thay tiểu hoàng đế leo lên ngôi vị.

Thật ra đối với bách tính, ai làm hoàng đế không phải chuyện quan trọng, nhưng làm người, họ sẽ luôn thiên vị phe yếu thế, đặc biệt khi thế yếu còn đang là chính thống.

Thẩm Thanh Huyền cũng không định buông tha cơ hội này, y tìm người viết thoại bản, lan rộng khắp dân gian.

Nội dung thoại bản này vừa đơn giản lại còn gắt, không gì ngoài triều đại nào đó, chủ nhỏ khó vững, quyền thần lộng quyền, cuối cùng dân chúng lầm than.

Xét thấy bách tính đều thích truyện thần thoại, Thẩm Thanh Huyền lập tức hạ bút thành văn cho ra vài đoạn, nào là “Quân vi thần cương, phụ vi tử cương, nếu quân thần cương loạn, tất tam cương sẽ loạn(*). Đến lúc đó quân không phải quân, thần không phải thần, phụ không phải phụ, tử không phải tử, chắc chắn trời giáng thần phạt, tai họa không ngừng!”

(*) Đây là khái niệm đạo đức xã hội của Nho giáo khi nói về người trong xa hội xưa, được gọi là Tam cương ngũ thường (còn một cương trong quan hệ phu thê nhưng trong truyện không đề cập).

Cương ở đây là dây lớn của chiếc lưới, cũng gọi là giếng lưới hay giường lưới, nghĩa bóng chỉ những thứ quan trọng bậc nhất trong một cơ cấu tổ chức.

Theo đó, nghĩa của câu trên là những người bề trên như vua (quân), phụ (cha) phải thương yêu, chăm sóc cho người bề dưới như thần (bề tôi), tử (con), đồng thời bề dưới cũng phải kính nhường, thương yêu, phục tùng bề trên. (

/224

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status