CHƯƠNG 30
Nguyễn Tình chỉ có thể bất đắc dĩ đong đưa bộ ngực sữa, khiến núm vú cọ xát vào áσ lót ren, giảm bớt ngứa ngáy. Cô thực sự không nhịn được, nghiêng người muốn đưa núm vú vào miệng Lâm Mặc Bạch.
Bốp
Lâm Mặc Bạch lập tức nhìn thấu động tác nhỏ của cô, vươn tay đánh lên mông cô một cái, lực không nhẹ, mông thịt phát ra tiếng vang vang dội.
“A…” Nguyễn Tình bị nhục nhã kêu lên một tiếng.
Lâm Mặc Bạch rời khỏi ngực cô ngẩng đầu lên, mở đôi mắt tràn ngập du͙c vọng hỏi cô “Núm vú phát tao, muốn tôi ăn nó sao?”
“Ừm… Ngứa… Muốn bị ăn…”
“Nơ con bướm đâu, còn không?”
“Đau… Ô… Cột đau quá, nên cởi ra…”
Tầm mắt của Nguyễn Tình ý loạn tình mê, còn thấy rõ đuôi mắt Lâm Mặc Bạch nheo lại. Nếu biết bị Lâm Mặc Bạch kiểm tra như vậy, cho dù đau cô cũng không dám cởi nơ con bướm xuống.
Cô nức nở thở hổn hển “Tôi còn có dây thừng… Có thể lại trói lại… Không bao giờ cởi, không cởi ra…”
Tuy nói như vậy, nhưng sợi tơ đỏ mềm mại kia Nguyễn Tình không có khả năng luôn mang theo người. Cho nên cô nhìn về phía Lâm Mặc Bạch, đôi mắt ngập nước, lóe lên nhu nhược đáng thương ý xin tha.
Đến lúc này, sao Lâm Mặc Bạch có thể dễ dàng tha cho cô.
“Không cần dây thừng, tôi có biện pháp khác, có thể khiến ngực cậu giải ngứa, còn có thể cột nơ con bướm lên cho cậu.”
“Biện pháp gì?”
Nguyễn Tình còn chưa nói xong, ngón cái của Lâm Mặc Bạch đã tiến vào trong áσ lót ren màu trắng. Lòng bàn tay của anh đè nặng nhũ thịt dùng sức xoa, kéo núm vú đỏ tươi từ trong áσ lót ra, đứng thẳng trong không khí, hơi nhô lên.
Lâm Mặc Bạch khẽ nhếch miệng há môi, cắn lên một cái.
Nguyễn Tình nhìn chằm chằm cảnh tượng xảy ra này, nhìn thấy núm vú của cô biến mất giữa răng môi của Lâm Mặc Bạch. Ngay sau đó, cảm giác đau đớn đánh úp lại.
“A…”
Lần này Lâm Mặc Bạch cắn mạnh một cái, mang theo tàn nhẫn, hàm răng ghim vào trong nhũ thịt, để lại dấu răng vừa sâu còn đỏ lên, giống như muốn cắn núm vú của cô xuống. Lần này anh không làm giống với lúc gặm cắn nốt ruồi nhỏ, ít nhiều gì còn mang theo tình thú và khıêu khích.
Nguyễn Tình bị đau hít một hơi khí lạnh, tê tê rung động “Đau, Lâm Mặc Bạch, đau quá…”
“Chỉ có đau, cậu mới có thể nhớ kỹ.”
Lâm Mặc Bạch hàm chứa núm vú, nói mơ hồ. Hơn nữa tay cũng đánh lên viên táo còn lại, khi răng môi rời khỏi núm vú, đầu lưỡi còn liếm một cái lên quầng vú loang lổ dấu vết kia.
/398
|