*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người này nói được mấy câu là lại không đứng đắn liền, Trần Uyển Ước nhíu mày, vừa giận vừa xấu hổ đẩy anh ra. Ông nội không hề nói với cô rằng Hạ Kỳ Sâm ốm, cô nói bậy ghẹo anh thôi, ai ngờ lại bị anh trêu đùa lại.
Món quà thứ hai của ông nội Hạ có ý nghĩa hơn món đầu tiên, tấm hình đó được chụp một cách bất đắc dĩ, khi Trần Uyển Ước dẫn cá heo đi mất. Mặc dù hai người không đứng chung một khung hình nhưng vẫn coi là kỷ niệm đặc biệt.
Trần Uyển Ước không định nói anh nghe chuyện này, cho nên chuyện ông nội tìm cô để làm gì thì tự nhiên cô không nhắc tới nữa.
Buổi tiệc mới được một nửa, ông nội Từ mệt mỏi, không còn sức nữa, trở về ngủ sớm, nhường sân lại cho đám người kia vui đùa. Ở trong mắt người ngọai, ông ấy là một người rất thấu tình đạt lý.
Chưa quen thân với ông nội Từ nhưng Trần Uyển Ước cũng cảm nhận được nỗi buồn của ông, cô thở dài nói: "Ông Từ tốt như thế, sao người bạn kia của anh không biết thương ông chút nào vậy?"
Dù sao cũng là tiệc mừng thọ, không tới nghĩa là bất hiếu. Yên lặng hồi lâu, Hạ Kỳ Sâm nói: "Cô ấy chết rồi."
Trần Uyển Ước: "Ai?"
"Mối tình đầu của Nam Chung." Hạ Kỳ Sâm nhàn nhạt nói, "Chỉ là anh và nó, ai cũng không tin."
"Tại sao?"
"Nghe nói lúc hai người chia tay, Từ Nam Chung bị nhốt trong nhà ba ngày ba đêm, sau đó ra ngoài điên cuồng tìm cô gái kia, nhưng lại nghe tin cô ấy chết rồi từ miệng người nhà."
"Nhưng mà... cũng có thể là còn sống mà."
"Em cảm thấy, nếu cô ấy còn sống, một cô gái không nơi nương tựa liệu có tránh thoát được sự tìm kiếm ráo riết của cậu ta không?" Hạ Kỳ Sâm nói, "Hơn nữa, ông nội Từ còn nói, là do ông ấy tìm người để cô gái kia hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này."
Nghe vậy, Trần Uyển Ước nhíu mày. Không ngờ một người ông nhìn hiền lành dễ tính như ông nội Hạ lại là người như vậy.
"Bất ngờ đúng không?" Hạ Kỳ Sâm cười nhạt, "Mấy ông lão em vừa gặp đều không phải là người dễ chọc đâu. Lúc còn trẻ đều là người xông xáo, có một người trước kia còn là đại ca của ba tỉnh miền Đông Bắc nữa kìa."
Trần Uyển Ước kinh ngạc che miệng. Thật là khó tin. Trong ấn tượng của cô, các ông ấy chỉ biết đánh cờ, nói chuyện, gây lộn, không ngờ... ai cũng là nhân vật lợi hại. Ngẫm nghĩ cũng thấy đúng, nếu không giỏi thì dễ gì có được địa vị như ngày hôm nay.
Ông nội Từ đi mất, đại sảnh càng ồn ào, chẳng biết từ khi nào bỗng xuất hiện một người phụ nữ thu hút các ánh mắt nhìn cô ta. Bụng cô ta nhô lên, mặc quần áo rộng rãi, đi vào trung tâm, sau đó cầm micro, gọi tên một người đàn ông.
"... Anh đúng thật không phải là người, tôi đã bên anh nhiều năm, sinh non năm lần, cuối cùng anh chỉ coi tôi là vợ lẽ." Người phụ nữ có thai vừa nói vừa khóc, "Thế giới này không ai xui xẻo hơn tôi, hôm nay tôi phải nói ra cho mọi người phán xét mới được."
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Phụ nữ có thai xuất hiện khiến không ít đàn ông hoảng loạn. Thấy rõ mặt cô ta rồi thì lại có không ít người an tâm, cũng hên, không phải tiểu tam của mình tới phá.
Không biết làm sao mà cô ta xông vào được nữa, một người lớn bụng, ngay cả đi cũng lảo đảo khiến người khác lo lắng. Nhưng người trong cuộc thì chỉ muốn trốn tránh.
Ánh mắt Trần Uyển Ước nhìn chằm chằm người đàn ông đang đứng trong đám người, anh ta như con rùa rụt cổ, bên cạnh còn có người vợ đang xách cổ áo anh ta lên.
"Em đã nói hôm nay sẽ có chuyện tốt xảy ra mà." Trần Uyển Ước cười, đặt đĩa thức ăn xuống, "Không cần ăn cơm nữa, ăn dưa là no rồi."
Hạ Kỳ Sâm: "Em muốn ăn dưa gì?"
Trần Uyển Ước: "... Em nói là, ăn bát quái."
Hạ Kỳ Sâm: "Bát quái làm sao ăn được?"
Trần Uyển Ước: "Chỗ nào mát mát anh cứ tạm qua đó chơi đi."
Quần chúng ăn dưa không chỉ có một mình cô, mọi người đang cảm thấy buổi tiệc nhàm chán, lúc này có một vở hài kịch xem miễn phí, sao có thể bỏ qua.
Chỉ thấy người phụ nữ kia quăng một xấp giấy lên trời, vừa dùng micro nói: "Đây là chứng cứ thu hối lộ của gã đàn ông thối tha kia, nếu không một người đội trưởng đội giao thông liệu có thể mua được mấy cái biệt thự?"
Trần Uyển Ước tiện tay nhặt một tờ lên, nhìn thử, cười nói: "Có vẻ vui nhỉ, người phụ nữ này còn biết hôm nay là sinh nhật của ông nội Từ nên cố ý in lên giấy hình đào mừng thọ."
Hạ Kỳ Sâm không hứng thú với chuyện này, chỉ là khách xem, nhưng nhìn một chút thì lại phát hiện người vợ của tên đàn ông thối tha kia có hơi quen.
"Ây——" Cô cũng phát hiện khuôn mặt quen thuộc kia, kinh ngạc nói, "Cái bà cô đó lần trước đụng phải xe em đây mà? Hèn gì lái xe phách lối như vậy, thì ra do chồng là cảnh sát."
Hạ Kỳ Sâm: "Không có chuyện hôm nay thì cuộc sống bọn họ cũng chẳng khá hơn đâu."
"Vậy à?" Trần Uyển Ước thâm sâu cười, "Em còn tưởng là vì để em hả giận, anh đặc biệt mời cô ta tới gây chuyện nữa đấy!"
Hiển nhiên, việc người phụ nữ có thai kia tới đây là hành động không thể ngờ đến, làm sao có thể "mời tới". Nếu Hạ Kỳ Sâm muốn làm thì cũng sẽ nhằm trực tiếp vào bà cô kia.
Trong phòng đầy đàn ông, không có bao nhiêu người ngay thẳng nhưng khi thấy người ta gặp chuyện thì bắt đầu chỉ trích, ăn dưa.
Cô vợ nhỏ đưa lịch sử ăn hối lộ của tên đàn ông kia ra ánh sáng, đây là đả kích trí mạng, đời này coi như xong. Cô ta còn đang mang thai, càng làm cho đàn ông nhức đầu. Phụ nữ có thai không sợ mất mặt, lên tiếng tố cáo, vừa khóc vừa la làng, thậm chí còn muốn lăn lộn khóc lóc.
"Bảo vệ đâu, bảo vệ đâu rồi? Sao có thể tùy tiện cho cô ta xông vào đây chứ?"
Tên đàn ông thối vừa bị vợ đánh vừa mắng chửi, "Còn nữa, ai bảo cô tới đây? Cô là người nhát gan, tôi không tin không có ai xúi giục."
Bảo vệ tới, lôi cả ba người ra ngoài. Là buổi tiệc mừng thọ của bậc trưởng bối, sao có thể chứa chấp một đám người làm ồn. Sau khi người bị bảo vệ lôi ra, hiện trường không yên tĩnh, ai cũng bàn tán.
Trên đất lả tả giấy mà người phụ nữ kia in ra, nhỏ như một mẩu quảng cáo. Mấy cái này đều là chứng cớ hối lộ. Trần Uyển Ước chậm rãi đi tới, thỉnh thoảng lại nhặt lên một tờ nhìn thử. Đi tới chỗ ba người vừa nãy cãi lộn, cô đột nhiên nhìn thấy dưới đất còn một tờ giấy nhỏ.
Nội dung chỉ có một chữ: Y
Giống y hệt chữ cái mà Chu Tứ đưa cô xem hôm trước. Lần trước tờ giấy được phát hiện ở chỗ người quản CCTV, lần này là ở đây, lần sau lại là đâu nữa?
****
Tình hình dưới sảnh loạn cả lên, cũng may là ông nội Từ không thấy, chứ không chắc ông cũng giận tới mức đổ bệnh.
Ông nội Từ lấy cớ đi nghỉ sớm, trên thực tế lại không ngủ được. Đâu chỉ tối nay không ngủ được. Mấy năm nay, ông vẫn luôn trắng đêm khó ngủ.
Phòng sách lớn như vậy, ông nội Từ ngồi trên ghế cổ, khép đôi mắt đầy nếp nhăn lại, cho dù đang nghỉ ngơi nhưng đôi lông mày bạc vẫn nhíu lại. Cửa mở ra, tiếng động không lớn, tiếng bước chân của người tới còn nhỏ hơn.
"Cháu tới rồi à?" Mắt ông vẫn nhắm, giọng nói buồn ủ ê, "Còn tưởng rằng cháu không tới chứ."
"Ông nói đi." Từ Nam Chung mặt không biểu cảm, "Chuyện gì thế?"
"Ông muốn biết, nếu hôm nay là ngày nhặt xác ông, có lẽ cháu cũng không tới đúng không?"
"Ừm."
Không ngờ lại nghe được câu trả lời này, những ngón tay nhỏ như cành cây khô của ông nội Từ nắm tay vịn thật chặt, tất cả đều toát lên vẻ bi thương.
Im lặng thật lâu, Từ Nam Chung mất kiên nhẫn, thấy ông nội Từ không định nói tiếp, anh xoay người rời đi.
Đôi tai ông nội Từ không tốt lắm, tiếng bước chân khẽ như tiếng móng mèo của Từ Nam Chung thế mà ông lại nghe thấy. Khi cánh cửa mở ra, ông tê tái khẻ nói: "Cô ta chưa chết."
Bờ vai Từ Nam Chung nhẹ rung lên. Ông nội Từ than thở.
"Mấy năm nay con không tìm được nó là bởi vì ông đã giúp nó đổi tên và thân phận."
"Ông chưa từng làm gì tổn thương đến nó."
"Vì một người phụ nữ, cháu định hận ông tới khi nào?"
Mấy năm nay, số câu mà Từ Nam Chung nói với ông cực kỳ ít. Thậm chí không thèm nói chuyện.
Một phần là do hận. Phần khác là do anh sợ, sợ nghe chính miệng ông nói cô ấy đã chết rồi. Anh thà lạnh nhạt với ông, sống một cách không có ý nghĩa cũng không muốn nghe thấy tin cô chết rồi.
Một lúc sau, anh hỏi: "Cô ấy đổi tên thành gì?"+
"Thu Đường."
Người này nói được mấy câu là lại không đứng đắn liền, Trần Uyển Ước nhíu mày, vừa giận vừa xấu hổ đẩy anh ra. Ông nội không hề nói với cô rằng Hạ Kỳ Sâm ốm, cô nói bậy ghẹo anh thôi, ai ngờ lại bị anh trêu đùa lại.
Món quà thứ hai của ông nội Hạ có ý nghĩa hơn món đầu tiên, tấm hình đó được chụp một cách bất đắc dĩ, khi Trần Uyển Ước dẫn cá heo đi mất. Mặc dù hai người không đứng chung một khung hình nhưng vẫn coi là kỷ niệm đặc biệt.
Trần Uyển Ước không định nói anh nghe chuyện này, cho nên chuyện ông nội tìm cô để làm gì thì tự nhiên cô không nhắc tới nữa.
Buổi tiệc mới được một nửa, ông nội Từ mệt mỏi, không còn sức nữa, trở về ngủ sớm, nhường sân lại cho đám người kia vui đùa. Ở trong mắt người ngọai, ông ấy là một người rất thấu tình đạt lý.
Chưa quen thân với ông nội Từ nhưng Trần Uyển Ước cũng cảm nhận được nỗi buồn của ông, cô thở dài nói: "Ông Từ tốt như thế, sao người bạn kia của anh không biết thương ông chút nào vậy?"
Dù sao cũng là tiệc mừng thọ, không tới nghĩa là bất hiếu. Yên lặng hồi lâu, Hạ Kỳ Sâm nói: "Cô ấy chết rồi."
Trần Uyển Ước: "Ai?"
"Mối tình đầu của Nam Chung." Hạ Kỳ Sâm nhàn nhạt nói, "Chỉ là anh và nó, ai cũng không tin."
"Tại sao?"
"Nghe nói lúc hai người chia tay, Từ Nam Chung bị nhốt trong nhà ba ngày ba đêm, sau đó ra ngoài điên cuồng tìm cô gái kia, nhưng lại nghe tin cô ấy chết rồi từ miệng người nhà."
"Nhưng mà... cũng có thể là còn sống mà."
"Em cảm thấy, nếu cô ấy còn sống, một cô gái không nơi nương tựa liệu có tránh thoát được sự tìm kiếm ráo riết của cậu ta không?" Hạ Kỳ Sâm nói, "Hơn nữa, ông nội Từ còn nói, là do ông ấy tìm người để cô gái kia hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này."
Nghe vậy, Trần Uyển Ước nhíu mày. Không ngờ một người ông nhìn hiền lành dễ tính như ông nội Hạ lại là người như vậy.
"Bất ngờ đúng không?" Hạ Kỳ Sâm cười nhạt, "Mấy ông lão em vừa gặp đều không phải là người dễ chọc đâu. Lúc còn trẻ đều là người xông xáo, có một người trước kia còn là đại ca của ba tỉnh miền Đông Bắc nữa kìa."
Trần Uyển Ước kinh ngạc che miệng. Thật là khó tin. Trong ấn tượng của cô, các ông ấy chỉ biết đánh cờ, nói chuyện, gây lộn, không ngờ... ai cũng là nhân vật lợi hại. Ngẫm nghĩ cũng thấy đúng, nếu không giỏi thì dễ gì có được địa vị như ngày hôm nay.
Ông nội Từ đi mất, đại sảnh càng ồn ào, chẳng biết từ khi nào bỗng xuất hiện một người phụ nữ thu hút các ánh mắt nhìn cô ta. Bụng cô ta nhô lên, mặc quần áo rộng rãi, đi vào trung tâm, sau đó cầm micro, gọi tên một người đàn ông.
"... Anh đúng thật không phải là người, tôi đã bên anh nhiều năm, sinh non năm lần, cuối cùng anh chỉ coi tôi là vợ lẽ." Người phụ nữ có thai vừa nói vừa khóc, "Thế giới này không ai xui xẻo hơn tôi, hôm nay tôi phải nói ra cho mọi người phán xét mới được."
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Phụ nữ có thai xuất hiện khiến không ít đàn ông hoảng loạn. Thấy rõ mặt cô ta rồi thì lại có không ít người an tâm, cũng hên, không phải tiểu tam của mình tới phá.
Không biết làm sao mà cô ta xông vào được nữa, một người lớn bụng, ngay cả đi cũng lảo đảo khiến người khác lo lắng. Nhưng người trong cuộc thì chỉ muốn trốn tránh.
Ánh mắt Trần Uyển Ước nhìn chằm chằm người đàn ông đang đứng trong đám người, anh ta như con rùa rụt cổ, bên cạnh còn có người vợ đang xách cổ áo anh ta lên.
"Em đã nói hôm nay sẽ có chuyện tốt xảy ra mà." Trần Uyển Ước cười, đặt đĩa thức ăn xuống, "Không cần ăn cơm nữa, ăn dưa là no rồi."
Hạ Kỳ Sâm: "Em muốn ăn dưa gì?"
Trần Uyển Ước: "... Em nói là, ăn bát quái."
Hạ Kỳ Sâm: "Bát quái làm sao ăn được?"
Trần Uyển Ước: "Chỗ nào mát mát anh cứ tạm qua đó chơi đi."
Quần chúng ăn dưa không chỉ có một mình cô, mọi người đang cảm thấy buổi tiệc nhàm chán, lúc này có một vở hài kịch xem miễn phí, sao có thể bỏ qua.
Chỉ thấy người phụ nữ kia quăng một xấp giấy lên trời, vừa dùng micro nói: "Đây là chứng cứ thu hối lộ của gã đàn ông thối tha kia, nếu không một người đội trưởng đội giao thông liệu có thể mua được mấy cái biệt thự?"
Trần Uyển Ước tiện tay nhặt một tờ lên, nhìn thử, cười nói: "Có vẻ vui nhỉ, người phụ nữ này còn biết hôm nay là sinh nhật của ông nội Từ nên cố ý in lên giấy hình đào mừng thọ."
Hạ Kỳ Sâm không hứng thú với chuyện này, chỉ là khách xem, nhưng nhìn một chút thì lại phát hiện người vợ của tên đàn ông thối tha kia có hơi quen.
"Ây——" Cô cũng phát hiện khuôn mặt quen thuộc kia, kinh ngạc nói, "Cái bà cô đó lần trước đụng phải xe em đây mà? Hèn gì lái xe phách lối như vậy, thì ra do chồng là cảnh sát."
Hạ Kỳ Sâm: "Không có chuyện hôm nay thì cuộc sống bọn họ cũng chẳng khá hơn đâu."
"Vậy à?" Trần Uyển Ước thâm sâu cười, "Em còn tưởng là vì để em hả giận, anh đặc biệt mời cô ta tới gây chuyện nữa đấy!"
Hiển nhiên, việc người phụ nữ có thai kia tới đây là hành động không thể ngờ đến, làm sao có thể "mời tới". Nếu Hạ Kỳ Sâm muốn làm thì cũng sẽ nhằm trực tiếp vào bà cô kia.
Trong phòng đầy đàn ông, không có bao nhiêu người ngay thẳng nhưng khi thấy người ta gặp chuyện thì bắt đầu chỉ trích, ăn dưa.
Cô vợ nhỏ đưa lịch sử ăn hối lộ của tên đàn ông kia ra ánh sáng, đây là đả kích trí mạng, đời này coi như xong. Cô ta còn đang mang thai, càng làm cho đàn ông nhức đầu. Phụ nữ có thai không sợ mất mặt, lên tiếng tố cáo, vừa khóc vừa la làng, thậm chí còn muốn lăn lộn khóc lóc.
"Bảo vệ đâu, bảo vệ đâu rồi? Sao có thể tùy tiện cho cô ta xông vào đây chứ?"
Tên đàn ông thối vừa bị vợ đánh vừa mắng chửi, "Còn nữa, ai bảo cô tới đây? Cô là người nhát gan, tôi không tin không có ai xúi giục."
Bảo vệ tới, lôi cả ba người ra ngoài. Là buổi tiệc mừng thọ của bậc trưởng bối, sao có thể chứa chấp một đám người làm ồn. Sau khi người bị bảo vệ lôi ra, hiện trường không yên tĩnh, ai cũng bàn tán.
Trên đất lả tả giấy mà người phụ nữ kia in ra, nhỏ như một mẩu quảng cáo. Mấy cái này đều là chứng cớ hối lộ. Trần Uyển Ước chậm rãi đi tới, thỉnh thoảng lại nhặt lên một tờ nhìn thử. Đi tới chỗ ba người vừa nãy cãi lộn, cô đột nhiên nhìn thấy dưới đất còn một tờ giấy nhỏ.
Nội dung chỉ có một chữ: Y
Giống y hệt chữ cái mà Chu Tứ đưa cô xem hôm trước. Lần trước tờ giấy được phát hiện ở chỗ người quản CCTV, lần này là ở đây, lần sau lại là đâu nữa?
****
Tình hình dưới sảnh loạn cả lên, cũng may là ông nội Từ không thấy, chứ không chắc ông cũng giận tới mức đổ bệnh.
Ông nội Từ lấy cớ đi nghỉ sớm, trên thực tế lại không ngủ được. Đâu chỉ tối nay không ngủ được. Mấy năm nay, ông vẫn luôn trắng đêm khó ngủ.
Phòng sách lớn như vậy, ông nội Từ ngồi trên ghế cổ, khép đôi mắt đầy nếp nhăn lại, cho dù đang nghỉ ngơi nhưng đôi lông mày bạc vẫn nhíu lại. Cửa mở ra, tiếng động không lớn, tiếng bước chân của người tới còn nhỏ hơn.
"Cháu tới rồi à?" Mắt ông vẫn nhắm, giọng nói buồn ủ ê, "Còn tưởng rằng cháu không tới chứ."
"Ông nói đi." Từ Nam Chung mặt không biểu cảm, "Chuyện gì thế?"
"Ông muốn biết, nếu hôm nay là ngày nhặt xác ông, có lẽ cháu cũng không tới đúng không?"
"Ừm."
Không ngờ lại nghe được câu trả lời này, những ngón tay nhỏ như cành cây khô của ông nội Từ nắm tay vịn thật chặt, tất cả đều toát lên vẻ bi thương.
Im lặng thật lâu, Từ Nam Chung mất kiên nhẫn, thấy ông nội Từ không định nói tiếp, anh xoay người rời đi.
Đôi tai ông nội Từ không tốt lắm, tiếng bước chân khẽ như tiếng móng mèo của Từ Nam Chung thế mà ông lại nghe thấy. Khi cánh cửa mở ra, ông tê tái khẻ nói: "Cô ta chưa chết."
Bờ vai Từ Nam Chung nhẹ rung lên. Ông nội Từ than thở.
"Mấy năm nay con không tìm được nó là bởi vì ông đã giúp nó đổi tên và thân phận."
"Ông chưa từng làm gì tổn thương đến nó."
"Vì một người phụ nữ, cháu định hận ông tới khi nào?"
Mấy năm nay, số câu mà Từ Nam Chung nói với ông cực kỳ ít. Thậm chí không thèm nói chuyện.
Một phần là do hận. Phần khác là do anh sợ, sợ nghe chính miệng ông nói cô ấy đã chết rồi. Anh thà lạnh nhạt với ông, sống một cách không có ý nghĩa cũng không muốn nghe thấy tin cô chết rồi.
Một lúc sau, anh hỏi: "Cô ấy đổi tên thành gì?"+
"Thu Đường."
/42
|