*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vết thương trên cổ tay Trần Uyển Ước không sâu không cạn, khi vừa bị vạch đứt thì nhỏ không ít máu, có hơi đau nhẹ, nhưng cái đau này đối với cô không nhằm nhò gì cả, xoa xoa vài cái là xong. Đáng tiếc cô không chú y lau cho thật sạch, bị Hạ Kỳ Sâm phát hiện tại chỗ. Còn thản nhiên lấy đó làm lý do giúp cô tắm.
Hạ Kỳ Sâm nhẹ nhíu mày, làm như bình thường, vừa thong thả vén ống tay áo vừa đi vào, làm như thật nói: "Uyển Uyển, em biết anh rất bận rộn mà, bình thường anh chẳng giúp ai tắm đâu."
"Oh huh.....???" Trần Uyển Ước kịp bắt được trọng điểm, "Ý anh là sao, anh còn giúp ai tắm nữa?"
Hạ Kỳ Sâm: "Không có, lần đầu tiên đấy."
Trần Uyển Ước yên lòng: "Ừm."
Anh nghiêm túc nhắc nhở: "Cho nên em phải biết quý trọng cơ hội này."
"..."
Quý trọng cái rắm, cô có cần đâu, đâu phải không tay không chân. Nhưng cái tên chó cỏ này có vẻ rất nghiêm túc.
Trần Uyển Ước thấy anh hiên ngang bước vào phòng tắm, mở nước ấm, hoàn toàn không có ý đùa giỡn.
"Ây ây ——" Trần Uyển Ước không thể không luống cuống, đi tới kéo góc áo anh, "Anh làm gì vậy?"
Hạ Kỳ Sâm: "Mở nước, em không thấy à?"
Trần Uyển Ước: "Không phải... anh giúp em tắm thật à?"
Hạ Kỳ Sâm: "Chứ gì nữa?"
Trần Uyển Ước: "Nếu giúp em tắm, quần áo anh sẽ bị ướt."
Hạ Kỳ Sâm: "Cho nên em đang mời anh cùng tắm uyên ương à?"
Trần Uyển Ước: "..."
Hạ Kỳ Sâm: "Được thôi, anh đồng ý."
Trần Uyển Ước: "..."
Cô có hỏi lúc nào mà người này đòi đồng ý???
Người này một khi hóa chó, con chó thật cũng thấy xấu hổ vì không bằng.
Khuyên không được, nói cũng không nghe, người ta còn biểu hiện mình "vì tốt cho em", "người đàn ông ấm áp nhất trần đời", "người chồng biết quan tâm vợ nhất thế giới", khiến cô không nói thành lời, chỉ có thể chống hông, đứng bên cạnh nhìn anh làm việc.
Ngày thường nhờ anh rót hộ ly nước thì phải trả công bằng một cái hôn mới chịu đi, bây giờ siêng năng lạ thường, không cần cô nhờ, nước ấm vẫn chảy ra.
Chưa tới mùa đông, Trần Uyển Ước không thích gội đầu ở nhà, thứ nhất phiền phức, thứ hai mất thời gian. Nhưng nếu chồng đã tận tâm giúp đỡ thì cô cũng miễn cưỡng đồng ý.
Hạ Kỳ Sâm mở nước xong, hỏi: "Em có muốn thêm hoa hồng không?"
Trần Uyển Ước thường hay chú trọng vẻ ngoài, thức ăn có thể không ngon nhưng cái đĩa nhất định phải đẹp, phải tinh xảo, tắm cũng giống như vậy. Cho nên anh mới hỏi như thế.
Nhìn thấy ánh mắt hỏi thăm của anh, Trần Uyển Ước nhún nhún vai, nhỏ giọng thầm thì: "Trong bồn có chó cỏ rồi, còn hoa hồng gì nữa."
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Giọng cô không lớn, tự cho là Hạ Kỳ Sâm sẽ không nghe được, lại thấy anh bỏ hoa khô vào, thờ ơ nói một câu: "Anh nói đùa với em thôi, anh không tắm uyên ương với em."
Trần Uyển Ước: "... À." Ngừng một lát, lại hỏi: "Vậy anh nói giúp em tắm cũng là giỡn phải không?"
Hạ Kỳ Sâm: "Không phải."
"..."
"Em tự cởi hay để anh giúp."
"..."
Chuyện này đương nhiên là tự cô làm rồi. Nhưng mà ở đây đèn chiếu sáng quá, mỗi khi một phần cơ thể bị phơi ra ngoài, độ thẹn thùng càng tăng. Trần Uyển Ước sờ sờ mặt mình, mặt cô không dày như mặt anh.
"Anh ra ngoài một lát, em khoan tắm."
Hạ Kỳ Sâm nói một câu, tạm thời đi ra.
Trần Uyển Ước nghĩ chắc anh sợ cô xấu hổ nên mới đi ra ngoài, thừa dịp anh đi rồi, cô nhanh nhẹn cởi đồ ra. Hoa hồng và thảo dược nổi lềnh bềnh trong bồn tắm, thoang thoảng mùi thơm khiến tâm trạng người ta thoải mái, ngâm mình trong nước ấm, rũ bỏ hết mọi mệt nhọc.
Hai phút sau, cửa phòng tắm lần nữa mở ra. Một tay Hạ Kỳ Sâm cầm gạc, tay còn lại cầm thuốc chống viêm, thấy cả người cô chìm vào bồn, sắc mặt còn đen hơn hồi nãy, "Em đang làm gì vậy?"
Trần Uyển Ước: "Tắm."
Anh đi tới, kéo cánh tay đang ngâm trong nước của cô ra, "Chỗ này bị thương, anh đã bảo không được đụng nước rồi mà?"
Trần Uyển Ước nhìn chằm chằm cánh tay hồi lâu, sau đó sờ vị trí vết thương. Bởi vì không có dấu máu, cổ tay còn dính nước, vết thương lại quá nhỏ, không nhìn kỹ thì không tìm được.
"Ôi giời, em nói không sao cả mà..." Trần Uyển Ước than thở, "Anh còn không biết..."
..... Chân.
Cái chữ "chân" còn chưa nói ra thì cô đã thấy người đàn ông dùng miếng gạc kháng khuẩn lau khô nước trên cổ tay cô, lại dùng bông gòn trám thuốc, từ từ thoa lên vết thương đã không còn thấy rõ.
Ngày thường nhìn anh không phải là một người tỉ mỉ dịu dàng, nhưng vào lúc này thì mỗi động tác đều cẩn thận, giống như sợ hơi dùng lực thì cô sẽ kêu đau.
Người đàn ông nửa quỳ bên ngoài bồn tắm, áo sơ mi cũng bị ướt khi mở nước ấm. Anh cúi đầu xoa thuốc, đèn trên cao chiếu xuống, xuyên thấu qua mái tóc đen của anh, phản chiếu hình bóng khuôn mặt người đàn ông đang chìm trong bóng tối.
Trần Uyển Ước nhìn đến xuất thần. Trong tích tắc, cô cũng quên mình định nói gì. Cô không quan tâm vết thương nhỏ bé này. Hai chân cô đã từng bị thương nghiêm trọng hơn thế này nhiều, xương cốt toàn thân trên dưới đều thê thảm hơn nhiều so với vết thương bé tí tẹo trên chân này. Chuyện này cô không giữ trong đầu, chưa từng nghĩ rằng người khác sẽ nhớ đến.
Hạ Kỳ Sâm giúp cô xoa thuốc, dùng vải thưa quấn lại, tránh cho lúc tắm cô lại để nước thấm vào vết thương. Làm xong, anh tự nhiên hỏi: "Anh không biết cái gì?"
Trần Uyển Ước chậm rãi nói: "Không biết..."
Lúc không có người quan tâm, cô không hề cảm thấy bị thương có gì to lớn. Sau khi được anh tận tình chăm sóc, Trần Uyển Ước đột nhiên cảm giác như cái tay mình vừa trải qua chuyện gì to tát lắm, nhất định phải bị băng bó thế này, giống như cô phải cảm thấy đau, nếu không thì thật có lỗi với băng gạc.
Vết thương trên cổ tay Trần Uyển Ước không sâu không cạn, khi vừa bị vạch đứt thì nhỏ không ít máu, có hơi đau nhẹ, nhưng cái đau này đối với cô không nhằm nhò gì cả, xoa xoa vài cái là xong. Đáng tiếc cô không chú y lau cho thật sạch, bị Hạ Kỳ Sâm phát hiện tại chỗ. Còn thản nhiên lấy đó làm lý do giúp cô tắm.
Hạ Kỳ Sâm nhẹ nhíu mày, làm như bình thường, vừa thong thả vén ống tay áo vừa đi vào, làm như thật nói: "Uyển Uyển, em biết anh rất bận rộn mà, bình thường anh chẳng giúp ai tắm đâu."
"Oh huh.....???" Trần Uyển Ước kịp bắt được trọng điểm, "Ý anh là sao, anh còn giúp ai tắm nữa?"
Hạ Kỳ Sâm: "Không có, lần đầu tiên đấy."
Trần Uyển Ước yên lòng: "Ừm."
Anh nghiêm túc nhắc nhở: "Cho nên em phải biết quý trọng cơ hội này."
"..."
Quý trọng cái rắm, cô có cần đâu, đâu phải không tay không chân. Nhưng cái tên chó cỏ này có vẻ rất nghiêm túc.
Trần Uyển Ước thấy anh hiên ngang bước vào phòng tắm, mở nước ấm, hoàn toàn không có ý đùa giỡn.
"Ây ây ——" Trần Uyển Ước không thể không luống cuống, đi tới kéo góc áo anh, "Anh làm gì vậy?"
Hạ Kỳ Sâm: "Mở nước, em không thấy à?"
Trần Uyển Ước: "Không phải... anh giúp em tắm thật à?"
Hạ Kỳ Sâm: "Chứ gì nữa?"
Trần Uyển Ước: "Nếu giúp em tắm, quần áo anh sẽ bị ướt."
Hạ Kỳ Sâm: "Cho nên em đang mời anh cùng tắm uyên ương à?"
Trần Uyển Ước: "..."
Hạ Kỳ Sâm: "Được thôi, anh đồng ý."
Trần Uyển Ước: "..."
Cô có hỏi lúc nào mà người này đòi đồng ý???
Người này một khi hóa chó, con chó thật cũng thấy xấu hổ vì không bằng.
Khuyên không được, nói cũng không nghe, người ta còn biểu hiện mình "vì tốt cho em", "người đàn ông ấm áp nhất trần đời", "người chồng biết quan tâm vợ nhất thế giới", khiến cô không nói thành lời, chỉ có thể chống hông, đứng bên cạnh nhìn anh làm việc.
Ngày thường nhờ anh rót hộ ly nước thì phải trả công bằng một cái hôn mới chịu đi, bây giờ siêng năng lạ thường, không cần cô nhờ, nước ấm vẫn chảy ra.
Chưa tới mùa đông, Trần Uyển Ước không thích gội đầu ở nhà, thứ nhất phiền phức, thứ hai mất thời gian. Nhưng nếu chồng đã tận tâm giúp đỡ thì cô cũng miễn cưỡng đồng ý.
Hạ Kỳ Sâm mở nước xong, hỏi: "Em có muốn thêm hoa hồng không?"
Trần Uyển Ước thường hay chú trọng vẻ ngoài, thức ăn có thể không ngon nhưng cái đĩa nhất định phải đẹp, phải tinh xảo, tắm cũng giống như vậy. Cho nên anh mới hỏi như thế.
Nhìn thấy ánh mắt hỏi thăm của anh, Trần Uyển Ước nhún nhún vai, nhỏ giọng thầm thì: "Trong bồn có chó cỏ rồi, còn hoa hồng gì nữa."
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Giọng cô không lớn, tự cho là Hạ Kỳ Sâm sẽ không nghe được, lại thấy anh bỏ hoa khô vào, thờ ơ nói một câu: "Anh nói đùa với em thôi, anh không tắm uyên ương với em."
Trần Uyển Ước: "... À." Ngừng một lát, lại hỏi: "Vậy anh nói giúp em tắm cũng là giỡn phải không?"
Hạ Kỳ Sâm: "Không phải."
"..."
"Em tự cởi hay để anh giúp."
"..."
Chuyện này đương nhiên là tự cô làm rồi. Nhưng mà ở đây đèn chiếu sáng quá, mỗi khi một phần cơ thể bị phơi ra ngoài, độ thẹn thùng càng tăng. Trần Uyển Ước sờ sờ mặt mình, mặt cô không dày như mặt anh.
"Anh ra ngoài một lát, em khoan tắm."
Hạ Kỳ Sâm nói một câu, tạm thời đi ra.
Trần Uyển Ước nghĩ chắc anh sợ cô xấu hổ nên mới đi ra ngoài, thừa dịp anh đi rồi, cô nhanh nhẹn cởi đồ ra. Hoa hồng và thảo dược nổi lềnh bềnh trong bồn tắm, thoang thoảng mùi thơm khiến tâm trạng người ta thoải mái, ngâm mình trong nước ấm, rũ bỏ hết mọi mệt nhọc.
Hai phút sau, cửa phòng tắm lần nữa mở ra. Một tay Hạ Kỳ Sâm cầm gạc, tay còn lại cầm thuốc chống viêm, thấy cả người cô chìm vào bồn, sắc mặt còn đen hơn hồi nãy, "Em đang làm gì vậy?"
Trần Uyển Ước: "Tắm."
Anh đi tới, kéo cánh tay đang ngâm trong nước của cô ra, "Chỗ này bị thương, anh đã bảo không được đụng nước rồi mà?"
Trần Uyển Ước nhìn chằm chằm cánh tay hồi lâu, sau đó sờ vị trí vết thương. Bởi vì không có dấu máu, cổ tay còn dính nước, vết thương lại quá nhỏ, không nhìn kỹ thì không tìm được.
"Ôi giời, em nói không sao cả mà..." Trần Uyển Ước than thở, "Anh còn không biết..."
..... Chân.
Cái chữ "chân" còn chưa nói ra thì cô đã thấy người đàn ông dùng miếng gạc kháng khuẩn lau khô nước trên cổ tay cô, lại dùng bông gòn trám thuốc, từ từ thoa lên vết thương đã không còn thấy rõ.
Ngày thường nhìn anh không phải là một người tỉ mỉ dịu dàng, nhưng vào lúc này thì mỗi động tác đều cẩn thận, giống như sợ hơi dùng lực thì cô sẽ kêu đau.
Người đàn ông nửa quỳ bên ngoài bồn tắm, áo sơ mi cũng bị ướt khi mở nước ấm. Anh cúi đầu xoa thuốc, đèn trên cao chiếu xuống, xuyên thấu qua mái tóc đen của anh, phản chiếu hình bóng khuôn mặt người đàn ông đang chìm trong bóng tối.
Trần Uyển Ước nhìn đến xuất thần. Trong tích tắc, cô cũng quên mình định nói gì. Cô không quan tâm vết thương nhỏ bé này. Hai chân cô đã từng bị thương nghiêm trọng hơn thế này nhiều, xương cốt toàn thân trên dưới đều thê thảm hơn nhiều so với vết thương bé tí tẹo trên chân này. Chuyện này cô không giữ trong đầu, chưa từng nghĩ rằng người khác sẽ nhớ đến.
Hạ Kỳ Sâm giúp cô xoa thuốc, dùng vải thưa quấn lại, tránh cho lúc tắm cô lại để nước thấm vào vết thương. Làm xong, anh tự nhiên hỏi: "Anh không biết cái gì?"
Trần Uyển Ước chậm rãi nói: "Không biết..."
Lúc không có người quan tâm, cô không hề cảm thấy bị thương có gì to lớn. Sau khi được anh tận tình chăm sóc, Trần Uyển Ước đột nhiên cảm giác như cái tay mình vừa trải qua chuyện gì to tát lắm, nhất định phải bị băng bó thế này, giống như cô phải cảm thấy đau, nếu không thì thật có lỗi với băng gạc.
/42
|