*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Suy nghĩ trong đầu vàng như lông con chó.
Nghe tới đây, khuôn mặt đỏ bừng vì mắc cỡ của Trần Uyển Ước lại càng đỏ thêm, rất muốn bắt lỗi anh nhưng tấm ảnh trong điện thoại rõ ràng đang nói với cô rằng đó thật sự chỉ là một con chó.
"Em nghi ngờ anh cố tình trêu em." Trần Uyển Ước vén tóc, giữ bản thân bình tĩnh, "Bảo bối thì bảo bối đi, có con chó nào lại tên bảo bối bự đâu?"
"Bởi vì nó to xác."
Hạ Kỳ Sâm thản nhiên giải thích. Anh nói thật, anh mua cho cô một con lông vàng trưởng thành, được huấn luyện nghiêm khắc từ nhỏ, nghe lời thông minh, coi như là một con chó giữ nhà. Đã thế kêu bảo bối bự là hợp tình hợp lý rồi. Muốn phê bình thì phải phê bình những suy nghĩ đen tối trong đầu Hạ phu nhân kìa.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Hạ Kỳ Sâm nhìn thử, là Từ Nam Chung gọi tới. Lúc này gọi điện thoại là sai thời điểm rồi. Trần Uyển Ước tò mò, cô nhìn chằm chằm anh: "Sao anh không nghe điện thoại đi?"
Tránh được mùng một không tránh được mười lăm, sớm muộn cũng bị phát hiện. Dưới cái nhìn soi mói của Trần Uyển Ước, Hạ Kỳ Sâm bắt máy. Tông giọng Từ Nam Chung lạnh lẽo như nước: "Cậu cà rỡn với tôi à?"
Hạ Kỳ Sâm: "Ừ."
Nếu như Hạ Kỳ Sâm ngay lập tức cúp điện thoại hoặc chửi lại mấy câu, Từ Nam Chung sẽ không suy nghĩ nhiều. Mấy tên bạn kia không tốt chút nào, không phải là chưa bao giờ lừa Từ Nam Chung. Lúc tìm người, mấy tên kia gọi tất cả trai gái già cả lớn bé có tên Thu Đường trong thành phố tới. Nhưng Hạ Kỳ Sâm tin rằng câu nói hạ tông này sẽ khiến Từ Nam Chung tin tưởng.
"Cho tôi địa chỉ." Nghiêm túc, giọng anh ta rõ ràng bình thản, "Bây giờ tôi qua đó."
Tiếng nói chuyện lớn vừa đủ nghe, Trần Uyển Ước ngồi bên cạnh nghe rõ ràng, nghi ngờ cau mày. Hạ Kỳ Sâm không hề do dự, lập tức ngắt đứt cuộc trò chuyện. Không phải là anh không giúp bạn mình mà là đang giúp một cách kín đáo.
"Từ Nam Chung tới đây làm gì?" Trần Uyển Ước tò mò hỏi, "Anh ta thích mèo hả?"
"Ừ, rất thích."
"Sao anh không để anh ta tới?"
"Thôi kệ, anh sợ cậu ta trộm mèo."
"..."
Trần Uyển Ước lại nghi ngờ. Từ Nam Chung đâu giống người sẽ yêu thích động vật nhỏ, nói chi là trộm mèo. Hạ Kỳ Sâm phát hiện được lý do của mình hơi giả trân, có thể bị phát hiện. Anh suy nghĩ ba giây, sau đó dùng gương mặt tuấn tú, nghiêm túc hỏi, "Uyển Uyển, em cảm thấy Từ Nam Chung thế nào?"
"Cũng tốt lắm."
"Thế à?"
"Tổng thể con người cũng không kém ai, mặc dù hơi lạnh lùng một chút nhưng biết cách đối xử giữa người với người." Trần Uyển Ước đánh giá anh ta không tệ, "Là người chính trực."
Bởi vì hôm trước khi ở quán bar, cô thấy Từ Nam Chung dành thái độ hờ hững lạnh nhạt cho bất cứ người phụ nữ nào lại gần anh ta nhưng vẫn cư xử phải phép với người phục vụ. Không giống một tên nhà giàu mới nổi, trong tay có chút tiền là coi thường người phục vụ.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Cậu ta được đánh giá cao như vậy cũng không thể chứng tỏ gì nhiều, Hạ Kỳ Sâm tiếp tục hỏi: "Em nghĩ vậy thật à?"
"Đúng." Trần Uyển Ước gật đầu chắc nịch, lại cười tủm tỉm, "Anh ta cũng có cá tính, lại si tình. Người như vậy mà tìm được tình yêu nữa thì cuộc sống hoàn mỹ luôn."
Hạ Kỳ Sâm lại hỏi: "Vậy em cảm thấy cha Thu Tự là người thế nào?"
Trần Uyển Ước: "Tên đàn ông xấu xa đáng chết."
Hạ Kỳ Sâm: "..."
Một giây trước còn nói người ta chính trực, giây sau đã chửi người ta xối xả. Hạ Kỳ Sâm đã nói đến mức này, Trần Uyển Ước không thể không nghi ngờ mối liên hệ giữa hai người họ.
Khi trước, cô không nghĩ Từ Nam Chung có liên quan tới Thu Đường là vì thân phận và hoàn cảnh có điểm khác biệt.
Cô nghe nói Từ Nam Chung là đứa con cưng sinh ra trong nhà giàu nhưng có mối tình cay đắng, bị gia đình chia rẽ. Còn Thu Tự có một người cha xấu xa, bỏ rơi mẹ con. Hai cuộc đời không thể nào dính dáng đến nhau.
Từ Nam Chung là cha ruột của Thu Tự. Thu Đường là người phụ nữ anh ta muốn tìm.
Khối lượng thông tin quá lớn, Trần Uyển Ước nhắm mắt lại, xoa xoa trán, bình tĩnh suy nghĩ mới phát hiện đây là chuyện có thể xảy ra. Khuôn mặt bé bé của Thu Tự giống cha ruột bảy tám phần, chỉ khác chỗ mặt Thu Tự tròn trịa, không có đường nét sắc mảnh như mặt cha mình.
"Hạ Kỳ Sâm." Trần Uyển Ước bưng ly nước lên uống một hớp, "Không cần em nói chắc anh cũng biết, mẹ độc thân cực khổ thế nào."
Hạ Kỳ Sâm: "Anh hiểu mà."
Trần Uyển Ước: "Anh không hiểu đâu, chúng ta chưa trải qua những cái cực khổ mà Thu Đường phải chịu. Em bé được mấy tháng thì lên cơn sốt vào đêm khuya, Thu Đường không gọi xe taxi được, phải chạy bộ đến bệnh viện. Sau đó cô ấy còn nói, không ngờ dưới cái rét bảy tám độ mà quần áo còn bị mồ hôi thấm ướt."
Phụ nữ yếu ớt nhưng vì tình mẫu tử, họ có thể vượt qua được, đạo lý này mãi mãi không thay đổi. Trần Uyển Ước cảm thấy mình không cần nói quá nhiều, Hạ Kỳ Sâm vẫn sẽ hiểu. Cô sẽ không tha thứ cho cha của Thu Tự.
Đâu phải chỉ 1 lần Trần Uyển Ước bị Thu Tự gặng hỏi về cha nó. Từ nhỏ Thu Tự đã hiểu chuyện, biết mình không thể hỏi mẹ nên chuyển qua hỏi cô. Trần Uyển Ước cũng không biết cha của Thu Tự là người thế nào. Thu Đường chưa từng tiết lộ bất kỳ thứ gì dù chỉ là một cái tên. Tựa như người này đã biến mất không lý do vậy.
"Uyển Uyển." Hạ Kỳ Sâm khẽ nói, "Chuyện của người khác, chúng ta đừng xen vào."
Trần Uyển Ước: "Từ Nam Chung có thật là cha của Thu Tự không?"
"Dù là đúng hay sai thì kết quả do bọn họ quyết định." Hạ Kỳ Sâm nói, "Huống chi đứa trẻ cũng có quyền biết và chọn lựa."
"Anh nghĩ em không muốn Từ Nam Chung gặp mẹ con hai người là vì Thu Đường đúng không?" Trần Uyển Ước cười, "Em muốn tốt cho anh ta thôi, nếu anh ta gặp được hai mẹ con Thu Đường, anh ta sẽ phải sống khổ sở hơn bây giờ ngàn lần."
Suy nghĩ trong đầu vàng như lông con chó.
Nghe tới đây, khuôn mặt đỏ bừng vì mắc cỡ của Trần Uyển Ước lại càng đỏ thêm, rất muốn bắt lỗi anh nhưng tấm ảnh trong điện thoại rõ ràng đang nói với cô rằng đó thật sự chỉ là một con chó.
"Em nghi ngờ anh cố tình trêu em." Trần Uyển Ước vén tóc, giữ bản thân bình tĩnh, "Bảo bối thì bảo bối đi, có con chó nào lại tên bảo bối bự đâu?"
"Bởi vì nó to xác."
Hạ Kỳ Sâm thản nhiên giải thích. Anh nói thật, anh mua cho cô một con lông vàng trưởng thành, được huấn luyện nghiêm khắc từ nhỏ, nghe lời thông minh, coi như là một con chó giữ nhà. Đã thế kêu bảo bối bự là hợp tình hợp lý rồi. Muốn phê bình thì phải phê bình những suy nghĩ đen tối trong đầu Hạ phu nhân kìa.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Hạ Kỳ Sâm nhìn thử, là Từ Nam Chung gọi tới. Lúc này gọi điện thoại là sai thời điểm rồi. Trần Uyển Ước tò mò, cô nhìn chằm chằm anh: "Sao anh không nghe điện thoại đi?"
Tránh được mùng một không tránh được mười lăm, sớm muộn cũng bị phát hiện. Dưới cái nhìn soi mói của Trần Uyển Ước, Hạ Kỳ Sâm bắt máy. Tông giọng Từ Nam Chung lạnh lẽo như nước: "Cậu cà rỡn với tôi à?"
Hạ Kỳ Sâm: "Ừ."
Nếu như Hạ Kỳ Sâm ngay lập tức cúp điện thoại hoặc chửi lại mấy câu, Từ Nam Chung sẽ không suy nghĩ nhiều. Mấy tên bạn kia không tốt chút nào, không phải là chưa bao giờ lừa Từ Nam Chung. Lúc tìm người, mấy tên kia gọi tất cả trai gái già cả lớn bé có tên Thu Đường trong thành phố tới. Nhưng Hạ Kỳ Sâm tin rằng câu nói hạ tông này sẽ khiến Từ Nam Chung tin tưởng.
"Cho tôi địa chỉ." Nghiêm túc, giọng anh ta rõ ràng bình thản, "Bây giờ tôi qua đó."
Tiếng nói chuyện lớn vừa đủ nghe, Trần Uyển Ước ngồi bên cạnh nghe rõ ràng, nghi ngờ cau mày. Hạ Kỳ Sâm không hề do dự, lập tức ngắt đứt cuộc trò chuyện. Không phải là anh không giúp bạn mình mà là đang giúp một cách kín đáo.
"Từ Nam Chung tới đây làm gì?" Trần Uyển Ước tò mò hỏi, "Anh ta thích mèo hả?"
"Ừ, rất thích."
"Sao anh không để anh ta tới?"
"Thôi kệ, anh sợ cậu ta trộm mèo."
"..."
Trần Uyển Ước lại nghi ngờ. Từ Nam Chung đâu giống người sẽ yêu thích động vật nhỏ, nói chi là trộm mèo. Hạ Kỳ Sâm phát hiện được lý do của mình hơi giả trân, có thể bị phát hiện. Anh suy nghĩ ba giây, sau đó dùng gương mặt tuấn tú, nghiêm túc hỏi, "Uyển Uyển, em cảm thấy Từ Nam Chung thế nào?"
"Cũng tốt lắm."
"Thế à?"
"Tổng thể con người cũng không kém ai, mặc dù hơi lạnh lùng một chút nhưng biết cách đối xử giữa người với người." Trần Uyển Ước đánh giá anh ta không tệ, "Là người chính trực."
Bởi vì hôm trước khi ở quán bar, cô thấy Từ Nam Chung dành thái độ hờ hững lạnh nhạt cho bất cứ người phụ nữ nào lại gần anh ta nhưng vẫn cư xử phải phép với người phục vụ. Không giống một tên nhà giàu mới nổi, trong tay có chút tiền là coi thường người phục vụ.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Cậu ta được đánh giá cao như vậy cũng không thể chứng tỏ gì nhiều, Hạ Kỳ Sâm tiếp tục hỏi: "Em nghĩ vậy thật à?"
"Đúng." Trần Uyển Ước gật đầu chắc nịch, lại cười tủm tỉm, "Anh ta cũng có cá tính, lại si tình. Người như vậy mà tìm được tình yêu nữa thì cuộc sống hoàn mỹ luôn."
Hạ Kỳ Sâm lại hỏi: "Vậy em cảm thấy cha Thu Tự là người thế nào?"
Trần Uyển Ước: "Tên đàn ông xấu xa đáng chết."
Hạ Kỳ Sâm: "..."
Một giây trước còn nói người ta chính trực, giây sau đã chửi người ta xối xả. Hạ Kỳ Sâm đã nói đến mức này, Trần Uyển Ước không thể không nghi ngờ mối liên hệ giữa hai người họ.
Khi trước, cô không nghĩ Từ Nam Chung có liên quan tới Thu Đường là vì thân phận và hoàn cảnh có điểm khác biệt.
Cô nghe nói Từ Nam Chung là đứa con cưng sinh ra trong nhà giàu nhưng có mối tình cay đắng, bị gia đình chia rẽ. Còn Thu Tự có một người cha xấu xa, bỏ rơi mẹ con. Hai cuộc đời không thể nào dính dáng đến nhau.
Từ Nam Chung là cha ruột của Thu Tự. Thu Đường là người phụ nữ anh ta muốn tìm.
Khối lượng thông tin quá lớn, Trần Uyển Ước nhắm mắt lại, xoa xoa trán, bình tĩnh suy nghĩ mới phát hiện đây là chuyện có thể xảy ra. Khuôn mặt bé bé của Thu Tự giống cha ruột bảy tám phần, chỉ khác chỗ mặt Thu Tự tròn trịa, không có đường nét sắc mảnh như mặt cha mình.
"Hạ Kỳ Sâm." Trần Uyển Ước bưng ly nước lên uống một hớp, "Không cần em nói chắc anh cũng biết, mẹ độc thân cực khổ thế nào."
Hạ Kỳ Sâm: "Anh hiểu mà."
Trần Uyển Ước: "Anh không hiểu đâu, chúng ta chưa trải qua những cái cực khổ mà Thu Đường phải chịu. Em bé được mấy tháng thì lên cơn sốt vào đêm khuya, Thu Đường không gọi xe taxi được, phải chạy bộ đến bệnh viện. Sau đó cô ấy còn nói, không ngờ dưới cái rét bảy tám độ mà quần áo còn bị mồ hôi thấm ướt."
Phụ nữ yếu ớt nhưng vì tình mẫu tử, họ có thể vượt qua được, đạo lý này mãi mãi không thay đổi. Trần Uyển Ước cảm thấy mình không cần nói quá nhiều, Hạ Kỳ Sâm vẫn sẽ hiểu. Cô sẽ không tha thứ cho cha của Thu Tự.
Đâu phải chỉ 1 lần Trần Uyển Ước bị Thu Tự gặng hỏi về cha nó. Từ nhỏ Thu Tự đã hiểu chuyện, biết mình không thể hỏi mẹ nên chuyển qua hỏi cô. Trần Uyển Ước cũng không biết cha của Thu Tự là người thế nào. Thu Đường chưa từng tiết lộ bất kỳ thứ gì dù chỉ là một cái tên. Tựa như người này đã biến mất không lý do vậy.
"Uyển Uyển." Hạ Kỳ Sâm khẽ nói, "Chuyện của người khác, chúng ta đừng xen vào."
Trần Uyển Ước: "Từ Nam Chung có thật là cha của Thu Tự không?"
"Dù là đúng hay sai thì kết quả do bọn họ quyết định." Hạ Kỳ Sâm nói, "Huống chi đứa trẻ cũng có quyền biết và chọn lựa."
"Anh nghĩ em không muốn Từ Nam Chung gặp mẹ con hai người là vì Thu Đường đúng không?" Trần Uyển Ước cười, "Em muốn tốt cho anh ta thôi, nếu anh ta gặp được hai mẹ con Thu Đường, anh ta sẽ phải sống khổ sở hơn bây giờ ngàn lần."
/42
|