Edit: Hyukie Lee
Tin tức trưởng lão Thất Bảo lâu mê dân hoặc chúng, dụ dỗ tám đại môn phái sử dụng ngọc quyết dẫn đến tổn thương nặng nề rất nhanh đã truyền đi khắp giới tu chân. Chúng tu lên án chửi rủa trách mắng trưởng lão Thất Bảo lâu đồng thời cũng tán thưởng ca tụng cung chủ Dạ Huyền cung trong thời khắc nguy nan ra tay trừ gian diệt bạo. Lúc rời khỏi Thiên Tứ, các tu sĩ đều đứng ở xa xa dùng ánh mắt sùng bái hoặc đi theo nhìn Việt Trường Ca. Triêu Đăng sâu sắc cảm thấy nhận xét lúc ban đầu của mình chuẩn không cần chỉnh.
Trong giới tu chân ngư long hỗn tạp này, người bề ngoài càng sạch sẽ thì thực tế càng sâu không lường được.
Một đêm cuối cùng, Triêu Đăng và Việt Trường Ca cùng nhau đi đến đảo hoa đào, y như nửa tháng trước, Thiên Tứ vẫn là dáng vẻ đào hoa phiêu linh, nguyệt thượng vân đóa, lúc đó y chỉ mới biết người tới nơi này đa số là các cặp tình nhân nam nam nữ nữ, nhớ tới vân trang treo dày đặc trên cành đào, Triêu Đăng nắm lấy tay áo của tu sĩ thong dong ưu nhã bên cạnh, giật giật.
“Nè, từ lúc bắt đầu ngài đã biết chỉ có tình nhân đạo lữ mới tới nơi này có phải không?”
Thấy hắn không đáp, chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười nhợt nhạt, Triêu Đăng thu tầm mắt lại đi trước, nghe thấy bước chân phía sau tăng nhanh, ma tu tóc đen mắt đen lười biếng nhíu mày.
Còn thiếu một sao.
Đêm dần buông dòng người càng đông hơn, hoa đăng trên mặt sông dạ ra đủ loại màu sắc, thấy mấy ngọn đèn trôi gần mình đều kẹp hoa tiên, Triêu Đăng không kìm được hiếu kì lấy tay vớt lên một chiếc. Việt Trường Ca đứng bên để mặc y chơi đùa, khi Triêu Đăng mở hoa tiên ra, đọc xong hàng chữ trên đó mới kinh ngạc nói: “Cái này… Hình như là ai đang tỏ tình?”
Hoa tiên: giấy hoa dùng để viết thư.
Trên hoa tiên nhạt màu là hàng chữ cứng cáp mạnh mẽ, mơ hồ lộ ra sắc bén cường hãn.
[Thời điểm nghe được tên của em, ta cảm thấy rất buồn cười, một đứa trẻ nhỏ như vậy nhưng hành xử lại chẳng nể mặt nể mũi một ai, thuộc tính linh căn cũng bá đạo cực kì, phảng phất trời sinh nên đi vào bàng môn tà đạo.]
Triêu Đăng liên tiếp vớt lên vài cái hoa đăng, nhìn thấy đều là dòng chữ này. Ngay lúc Triêu Đăng tưởng ai buồn chán viết những dòng giống nhau lên hoa tiên thì vớt lên được một tờ giấy khác.
[Ta cũng không để ý lắm, mãi đến tận khi tám môn phái lớn liên thủ mời ta ra mặt, lúc đó ta mới thấy được dáng vẻ của em từ trong một ít thần thức của tu sĩ.
So với bộ dạng được truyền miệng đến không chân thực kia thì ta càng để ý đến thần thái của em hơn. Em không mảy may cảm thấy hổ thẹn khi làm chuyện xấu, bị vây công cũng ung dung thong thả. Dáng dấp đó như không có gì khiến em xao động, nhìn ai cũng như nhìn vật chết, lúc đó ta cảm thấy rất kì quái.]
Động tác Triêu Đăng hơi dừng lại, cách một chút, y hơi đưa lưng về phía Việt Trường Ca, không nói một lời tiếp tục vớt lấy hoa đăng.
Thì ra ông đây biểu hiện như một thằng khốn nạn vậy à… Có điều ai kêu đại mỹ nhân thích khốn nạn làm chi.
Nương theo ánh lửa mông lung mờ nhạt, hoa đăng từ thượng du chậm rãi trôi xuống. Triêu Đăng vớt lấy chiếc đèn hình tròn màu lam, lấy ra hoa tiên nhàn nhạt mùi mộc hương, mở ra xem.
[Ta không hối hận vì đã phế bỏ linh căn của em, về công về tư đều vậy. Ngày ấy trên thẩm phán đài thấy em chịu thua, quỷ thần xui khiến sao trong lòng ta lại thở phào nhẹ nhõm. Trước khi đại hội Phục Tiên bắt đầu phải mất đến mấy tháng để chuẩn bị các hạng mục công việc, khi về tới Dạ Huyền nghe bọn Vân Tịch kể lại chuyện, nhận ra tình cảm đơn phương của mình rồi sau đó biết được em không có tình cảm như thế với ta, ta không tự chủ được oán giận.]
Ánh trăng lạnh lẽo soi sáng ngọn nến, tóc dài đen mượt uốn lượn như lưu thủy phía sau, trước đó vài ngày đi vào tiệm may, quần áo của Triêu Đăng liền được đổi toàn bộ thành màu sắc tươi diễm. Người nọ một thân hồng y, lộ ra cái cổ nhu nhu nhược nhược, thấy đôi tay cầm hoa tiên đã hơi phát run, Việt Trường Ca xoa xoa đầu y.
[Em kêu ta đi Mị Kinh, đã biết rõ ý tứ ghi lại trên vân trang mà còn giả thơ, em đúng là con nít. Có thể người ta muốn chỉ là em thế nhưng, như một loại báo ứng, ta lấy đi đồ của em thì phải dùng chính con tim mình để trả lại. Người coi bói nói em bị trời cao chán ghét, thấy được thần sắc ngày ấy của em, tựa hồ ta đã biết được vì sao em lại có dáng vẻ chán đời luôn cười hì hì đó.]
[Ta sống rất lâu, gặp được vô số dạng người, khi cô đơn sẽ nhớ lại mỗi một câu nói của em, nhớ lại từng hành động của em, đương nhiên, tấm chân tình này chỉ dành cho riêng mình em mà thôi.]
Khi hoa đăng cuối cùng hoàn thành dòng chảy, trên thượng du không còn đèn nào màu sắc rực rỡ trôi xuống, ngón tay đặt trong làn nước mát chậm rãi rút về. Thời điểm giương mắt nhìn Việt Trường Ca, tu sĩ tóc bạc mắt xám cũng đang nhìn y. Mỹ nhân áo đỏ nở nụ cười mềm mại, dung nhan kiều mị được mặt sông ngập tràn hoa đăng làm nền trở nên cực kì xinh đẹp.
“Nếu em không đồng ý, ngài sẽ làm sao?”
Người kia cụp mắt gật đầu: “Sẽ thuận theo em.”
“Gạt em.” Triêu Đăng vẫn duy trì ý cười dịu dàng: “Nếu em không đồng ý, ngài sẽ giam cầm em như tù nhân, làm em không thấy được, ngay cả khóc cười cũng phải nghe theo ngài… Em nói có đúng hay không, Việt cung chủ?”
Tu sĩ sáng trong như minh nguyệt trầm mặc không nói. Chợt Triêu Đăng cười to, bước lên một bước ôm lấy bờ vai của hắn: “Đại mỹ nhân, ngài thật là dối trá.”
Đột nhiên Triêu Đăng bị ép sát vào thân đào, hồng y và tóc đen tán loạn, giãy dụa bị người kia nhẹ nhàng khống chế, đôi môi bị người ngậm, đầu lưỡi duỗi vào mút lấy nước bọt của y. Giá trị hận ý khiến tay chân trở nên vô lực, mãi đến khi quai hàm tê dại, Việt Trường Ca cũng không có ý buông ra.
Sức chịu đựng của người tu đạo vừa dài lại vừa lâu, Triêu Đăng bị hắn đối xử phiến tình đầy bá đạo như thế dần dần bắt đầu thở không nổi, hu hu muốn tránh thoát Việt Trường Ca nhưng không ngờ tới thân thể còn bị người kia sờ soạng một lượt. Lần này Triêu Đăng thật sự không còn sức lực dù chỉ một chút, trăm triệu lần không ngờ tới “trích tiên” trước mắt lại tình sắc như thế, bị dày vò đến nỗi tiết ra trong lồng ngực Việt Trường Ca, hai mắt chứa đầy lệ quang vẫn chưa kịp chảy xuống.
“Em vẫn cho rằng ta sẽ không làm em?” Việt Trường Ca xoa xoa nước mắt của y, duỗi đầu lưỡi liếm lấy đầu ngón tay dính phải giọt lệ: “Khi ta cười với em ta rất muốn làm em đến khóc cũng không dám khóc. Khi ta mua quần áo cho em đã nghĩ đến hình ảnh em cởi sạch sẽ. Khi ta nhìn em ăn đồ ăn ta rất muốn đem đồ của ta đút cho em, mãi đến khi tận trong lẫn ngoài của em đều là hơi thở của ta… Đây mới gọi là dối trá.”
Ta… Mịa nó…
“Sợ rồi?” Việt Trường Ca cười khẽ: “Còn những điều còn hạ lưu hơn, em có muốn nghe không?”
Thấy Triêu Đăng không nói, hắn dùng sức nhẹ nhàng cắn lấy vành tai y. Vừa định thốt lên đã thấy mỹ nhân sắc mặt ửng hồng tựa đầu vào cổ mình, như bé mèo con nhẹ nhàng cọ cọ.
“Đừng làm em…”
Triêu Đăng mở miệng, đột nhiên bên tai vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
[Kiểm tra được sự tồn tại của mảnh vỡ phân hóa, HP quá thấp.]
[… Lili?] Triêu Đăng đổi giọng: [Ý của tui là, mảnh vỡ giống như Lili?]
Âm thanh quyến rũ như tơ như lụa vang lên bên tai, nghe hệ thống trả lời, Triêu Đăng nhíu nhíu mày.
“Em, em suy nghĩ một chút.” Triêu Đăng liếc nhìn gương mặt bình thản như nước của Việt Trường Ca, lông mi đen kịt như hồ điệp đập cánh, khẽ run rẩy: “… Ba ngày, ba ngày sau, em đến đây cho ngài câu trả lời.”
Mỹ nhân quần áo diễm sắc cúi đầu thấp thỏm bất an nhìn hắn, đồng mâu đen láy như có dòng nước chảy qua. Thấy người nọ như vậy, cung chủ Dạ Huyền cung loan ra ý cười cực nhẹ, dung nhan thanh tuyển xuất trần vì nụ cười này trở nên ôn nhu tới cực điểm.
“Được.”
[Giá trị yêu thương: 5 sao.]
“Lúc trở về, ta sẽ tái tạo linh căn cho em.”
Ồ ồ ồ ồ! Được đấy được đấy được đấy!
Triêu Đăng cười cười: “Có được tính là uy hiếp em không?”
Thấy hắn gật đầu đầy dứt khoát, Triêu Đăng ung dung vung tay rời khỏi bờ sông.
Du khách đến với Thiên Tứ như dệt cửi, Vân Tịch bận thả đèn ở thượng du cười cười vẫy tay với Triêu Đăng, bên cạnh có vài tên hộ vệ mặc đạo phục ngân lam vẫn còn lay hoay chưa thả xong hoa đăng. Sau khi biết rõ mấy cái đèn hồi nãy từ đâu mà ra, Triêu Đăng cũng cười cười.
[Tổng thống, đi kiểu gì?]
[Trước tiên rời khỏi nơi này, chờ khi dối trá không nhìn thấy thì nhảy bước nhảy không gian.]
[… Cảm giác mi càng ngày càng trâu bò.]
[…]
[Có phát cáu cũng đừng giả ngu.]
[…]
Triêu Đăng chậc chậc: [Hợp tác với mi ông đây rất bất mãn.]
Thời điểm mở mắt ra, ngoại trừ nguyệt quang mờ ảo thì vị trí y đang đứng hoàn toàn bị bóng đêm bao phủ. Núi đá lởm chởm che mất hơn nửa cảnh vật bên ngoài, Triêu Đăng đi theo hướng dẫn của hệ thống, đi đến hang động bên trong. Vì không còn linh căn nên ngũ giác giảm xuống trầm trọng, vốn dĩ bóng tối không ảnh hưởng đến y liền trở thành khó khăn, chỉ cần hơi không chú ý là sẽ đụng vào vách đá, đi rất lâu, bỗng nhiên Triêu Đăng nghe được âm thanh của nước mưa.
Giọt nước màu vàng tích tích chảy xuống từ khe đá, khom người xem kĩ mới phát hiện nơi chất lỏng kia đi qua sẽ có một đám rêu sinh trưởng mạnh mẽ, sức sống bừng bừng cùng hang động chết lặng này hoàn toàn không hợp. Triêu Đăng tăng nhanh bước chân, mơ hồ có thể thấy được một vũng nước màu vàng. Càng đi về phía trước liền thấy một hồ hoàng kim vô cùng to lớn, không còn nghi ngờ gì nữa, những chất lỏng màu vàng trước đó đều xuất phát từ chỗ này.
Hồ nước không biết được tạo thành từ loại vật chất gì, ngàn tỉ điểm sáng màu vàng rực rỡ chìm nổi trên mặt hồ yên tĩnh, soi sáng vách đá âm u khủng bố như sao sáng trời đêm, xa xa nhìn lại như tiên cảnh tuyệt đẹp. Nhưng điều khiến người ta chú ý nhất là thiếu niên nhắm mắt nằm giữa hồ, người kia tóc dài màu đen, da dẻ tái nhợt lộ ra vẻ yêu dị mất tự nhiên. Dù cho là như thế thì cũng khó che lấp dung mạo tinh xảo như mộng ảo. Đôi hoa anh đào chưa mở ra đã đẹp đến phệ hồn, hàng mi được ánh sáng dạ lên từng điểm rực rỡ.
Triêu Đăng miễn cưỡng lôi thiếu niên lên bờ, đến gần mới biết, mặc dù không có ngoại thương nhưng hô hấp của thiếu niên lại hết sức yếu ớt, tính mạng trong thế ngàn cân treo sợi tóc. Dựa theo hướng dẫn của hệ thống, Triêu Đăng cắn rách ngón tay, đem máu tươi chảy ra để bên môi thiếu niên. Nguyên bản đôi môi trắng bệch dần dần có huyết sắc, mí mắt thiếu niên khẽ nhúc nhích, một vệt ám mang hoàng kim di động, chớp mắt một cái thiếu niên liền đè Triêu Đăng xuống mặt đất, đầu lưỡi lạnh lẽo khẽ liếm, sau đó liền cắn lên cái cổ trắng nõn của người dưới thân.
Cảm giác máu huyết trôi đi cực nhanh làm Triêu Đăng không khỏe nghiêng đầu, bị thiếu niên đè xuống nên y không thể phản kháng, cách một khoảng thời gian, cảm nhận được nguyên bản động tác thô lỗ trở nên nhẹ nhàng từ tốn, đôi mắt đen láy đối lập với đôi ngươi hoàng kim cực điểm, Triêu Đăng đẩy thiếu niên một cái.
Không biết có phải ảo giác hay không mà Triêu Đăng cảm thấy hình như đối phương lớn hơn hồi nãy một chút.
“Tiểu ca ca, ngươi là ai?”
Âm thanh trong suốt nhuyễn nhu làm Triêu Đăng hơi buông lỏng đề phòng, tròng mắt đối phương phản chiếu dáng vẻ của y, đôi đồng mâu kia như hoàng kim ở trạng thái lỏng chuẩn bị được tinh luyện.
“Ca ca tới cứu ngươi nè ~”
Mỹ nhân tóc đen áo đỏ né tránh vấn đề của gã, khóe môi nhếch lên độ cong vô cùng mềm mại, thiếu niên thấy thế cũng không truy hỏi, chỉ liếm liếm môi mình, mâu sắc không dễ phát hiện bị một mảnh tối tăm chiếm đóng.
[Như vậy được chưa?]
[Sinh mệnh đặc thù của hắn không ổn định, có thể dễ dàng tử vong.]
[…]
“Tiểu ca ca, ta tên Hoa Linh Tê.” Người kia trừng mắt nhìn: “Người tên gì?”
“Triêu Đăng.”
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, trong nháy mắt, nơi trái tim như bị gông xiềng vô hình khóa lại. Người đối diện cong cong khóe mắt, âm thanh mềm mại của thiếu niên nỉ non bên tai.
“Là tên thật đấy.” Hoa Linh Tê nói. Ngón tay vẽ hoa văn kì dị từ trái tim Triêu Đăng đến nơi vừa bị mình cắn, nương theo động tác của gã, vết thương nơi cổ nhanh chóng khép lại: “Mới vừa hạ xuống một khế ước cho ca ca, nếu như phản bội ta…”
“…”
Ông đm.
Mấy người này là thể loại gì vậy.
“Nhưng mà ca ca rất đẹp, nếu tim nổ mất… Ta không nhẫn tâm đâu.” Thiếu niên ngẩng mặt lên, bên trong sự ngây thơ lộ ra nét tàn nhẫn: “Ngoan ngoãn, ta đảm bảo sẽ không hại ngươi.”
“…”
“Trên người ngươi có khí tức rất buồn nôn.” Hoa Linh Tê nói, ra hiệu Triêu Đăng ngồi xổm xuống, ngón tay xoa trán y: “Có người theo dõi ngươi… Cảm giác này… Ha…”
Kim đồng thiếu niên ngày càng sáng, sau một trận đâm nhói nhẹ nhàng, một đám khói trắng bị gã nắm trong tay, trong phút chốc trở thành cát bụi.
“Đồ của Việt cung chủ để lại…”
Hoa Linh Tê liếm liếm môi, tròng mắt xẹt qua tia chán ghét sâu đậm, nơi trái tim truyền đến từng trận đau đớn xót ruột khắc cốt. Triêu Đăng thuận theo lực đạo của thiếu niên cúi người xuống, ngón tay lạnh lẽo đặt lên bờ vai, che lên vết thương lúc trước.
Mẫu thân kiếp.
Ông phải diễn thôi.
“Đừng…”
Mỹ nhân bị khống chế ánh mắt lấp lóe, hiển nhiên là vừa đau vừa sợ, bàn tay như ngó sen trắng vòng qua eo gã, cảm giác mình bị người ôm lấy, thiếu niên có thần sắc lạnh như băng bỗng nhiên ngẩn người.
“Ta đau quá… Chút nữa cho ngươi uống sau có được không?” Triêu Đăng giữ nguyên tư thế nửa ngồi nửa quỳ, đầu tựa vào vai thiếu niên, miệng nhỏ vang lên giai điệu dịu ngoan: “Lạnh… Cho ta ôm một chút, đừng đẩy ta ra….”
Hơi thở mềm mại rơi vào vai thiếu niên, gương mặt trù lệ tươi như mận đào. Nhớ đến câu nói cho người bình thường, nơi cực hàn trong phạm vi nghìn thước gần hồ hoàng kim mà nói thì quả thực lạnh đến mức đòi mạng. Tay thiếu niên mò về đan điền của Triêu Đăng, nhận ra tình huống kì quái nơi đó, sắc mặt gã hơi đổi.
“Ngươi bị người khác phế linh căn?”
“Ừ.”
Người nọ lạnh đến mức run rẩy, thiếu niên là nguồn nhiệt duy nhất, tóc đen rối tung sau lưng uốn lượn như lưu thủy. Mỹ nhân họa quốc ương dân hận không thể chôn toàn bộ trong lồng ngực mình, thiếu niên vừa bực mình vừa buồn cười, đồng thời trên tay dấy lên hồn hỏa vàng óng.
“Đừng cọ.”
Triêu Đăng nhìn gã một chút, không quá tình nguyện thò đầu ra, có lẽ do ngồi xổm lâu tê chân nên y ngồi bệt luôn xuống đất, đôi môi mềm mại khẽ nhếch, Triêu Đăng nhỏ giọng nói: “Ta không cọ ngươi, ngươi đừng đẩy ta ra.”
“Tiểu ca ca thích ta như thế sao?”
Thiếu niên gian xảo nhíu mày, trong đôi mắt màu vàng hiếm thấy ấp ủ đôi đào hoa một cách đặc biệt tình.
Triêu Đăng không nói, ánh mắt vội vã liếc đến nơi khác, da thịt được hồn hỏa hoàng kim chiếu rọi tựa như mỹ sứ.
Hoa Linh Tê.
Cái tên này…
Triêu Đăng hơi mở to hai mắt, nếu như nhớ không lầm thì ma tôn đã từ ngang dọc tam giới họa loạn tứ phương… Hình như cũng tên này.
Năm trăm năm trước ma đầu này bị chém dưới kiếm Việt Trường Ca, từ đó đại thắng trong đại hội Phục Tiên, thiếu cung chủ Dạ Huyền Cung từ sau trận đó nhận được toàn bộ Dạ Huyền Cung từ tay cung chủ, dùng thực lực cường hãn đến bất bình thường trở thành lãnh tụ chính đạo.
Nếu như thiếu niên trước mắt thật sự là ma tu khát máu nên chết dưới tay đại mỹ nhân…..
Con ngươi Triêu Đăng nửa khép, ngón tay mang tính thăm dò để gần lại hồn hỏa vàng kim, dường như cảm thấy ấm áp, không kìm được nở nụ cười nhàn nhạt.
Thiếu niên bên cạnh vẫn chìn chăm chú thoáng chốc thất thần, mãi đến khi bên tai vang lên âm thanh như mật như đường của người nọ.
“Cảm ơn.” Y dừng một chút: “Có thể gọi là Linh Tê được không?”
Tin tức trưởng lão Thất Bảo lâu mê dân hoặc chúng, dụ dỗ tám đại môn phái sử dụng ngọc quyết dẫn đến tổn thương nặng nề rất nhanh đã truyền đi khắp giới tu chân. Chúng tu lên án chửi rủa trách mắng trưởng lão Thất Bảo lâu đồng thời cũng tán thưởng ca tụng cung chủ Dạ Huyền cung trong thời khắc nguy nan ra tay trừ gian diệt bạo. Lúc rời khỏi Thiên Tứ, các tu sĩ đều đứng ở xa xa dùng ánh mắt sùng bái hoặc đi theo nhìn Việt Trường Ca. Triêu Đăng sâu sắc cảm thấy nhận xét lúc ban đầu của mình chuẩn không cần chỉnh.
Trong giới tu chân ngư long hỗn tạp này, người bề ngoài càng sạch sẽ thì thực tế càng sâu không lường được.
Một đêm cuối cùng, Triêu Đăng và Việt Trường Ca cùng nhau đi đến đảo hoa đào, y như nửa tháng trước, Thiên Tứ vẫn là dáng vẻ đào hoa phiêu linh, nguyệt thượng vân đóa, lúc đó y chỉ mới biết người tới nơi này đa số là các cặp tình nhân nam nam nữ nữ, nhớ tới vân trang treo dày đặc trên cành đào, Triêu Đăng nắm lấy tay áo của tu sĩ thong dong ưu nhã bên cạnh, giật giật.
“Nè, từ lúc bắt đầu ngài đã biết chỉ có tình nhân đạo lữ mới tới nơi này có phải không?”
Thấy hắn không đáp, chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười nhợt nhạt, Triêu Đăng thu tầm mắt lại đi trước, nghe thấy bước chân phía sau tăng nhanh, ma tu tóc đen mắt đen lười biếng nhíu mày.
Còn thiếu một sao.
Đêm dần buông dòng người càng đông hơn, hoa đăng trên mặt sông dạ ra đủ loại màu sắc, thấy mấy ngọn đèn trôi gần mình đều kẹp hoa tiên, Triêu Đăng không kìm được hiếu kì lấy tay vớt lên một chiếc. Việt Trường Ca đứng bên để mặc y chơi đùa, khi Triêu Đăng mở hoa tiên ra, đọc xong hàng chữ trên đó mới kinh ngạc nói: “Cái này… Hình như là ai đang tỏ tình?”
Hoa tiên: giấy hoa dùng để viết thư.
Trên hoa tiên nhạt màu là hàng chữ cứng cáp mạnh mẽ, mơ hồ lộ ra sắc bén cường hãn.
[Thời điểm nghe được tên của em, ta cảm thấy rất buồn cười, một đứa trẻ nhỏ như vậy nhưng hành xử lại chẳng nể mặt nể mũi một ai, thuộc tính linh căn cũng bá đạo cực kì, phảng phất trời sinh nên đi vào bàng môn tà đạo.]
Triêu Đăng liên tiếp vớt lên vài cái hoa đăng, nhìn thấy đều là dòng chữ này. Ngay lúc Triêu Đăng tưởng ai buồn chán viết những dòng giống nhau lên hoa tiên thì vớt lên được một tờ giấy khác.
[Ta cũng không để ý lắm, mãi đến tận khi tám môn phái lớn liên thủ mời ta ra mặt, lúc đó ta mới thấy được dáng vẻ của em từ trong một ít thần thức của tu sĩ.
So với bộ dạng được truyền miệng đến không chân thực kia thì ta càng để ý đến thần thái của em hơn. Em không mảy may cảm thấy hổ thẹn khi làm chuyện xấu, bị vây công cũng ung dung thong thả. Dáng dấp đó như không có gì khiến em xao động, nhìn ai cũng như nhìn vật chết, lúc đó ta cảm thấy rất kì quái.]
Động tác Triêu Đăng hơi dừng lại, cách một chút, y hơi đưa lưng về phía Việt Trường Ca, không nói một lời tiếp tục vớt lấy hoa đăng.
Thì ra ông đây biểu hiện như một thằng khốn nạn vậy à… Có điều ai kêu đại mỹ nhân thích khốn nạn làm chi.
Nương theo ánh lửa mông lung mờ nhạt, hoa đăng từ thượng du chậm rãi trôi xuống. Triêu Đăng vớt lấy chiếc đèn hình tròn màu lam, lấy ra hoa tiên nhàn nhạt mùi mộc hương, mở ra xem.
[Ta không hối hận vì đã phế bỏ linh căn của em, về công về tư đều vậy. Ngày ấy trên thẩm phán đài thấy em chịu thua, quỷ thần xui khiến sao trong lòng ta lại thở phào nhẹ nhõm. Trước khi đại hội Phục Tiên bắt đầu phải mất đến mấy tháng để chuẩn bị các hạng mục công việc, khi về tới Dạ Huyền nghe bọn Vân Tịch kể lại chuyện, nhận ra tình cảm đơn phương của mình rồi sau đó biết được em không có tình cảm như thế với ta, ta không tự chủ được oán giận.]
Ánh trăng lạnh lẽo soi sáng ngọn nến, tóc dài đen mượt uốn lượn như lưu thủy phía sau, trước đó vài ngày đi vào tiệm may, quần áo của Triêu Đăng liền được đổi toàn bộ thành màu sắc tươi diễm. Người nọ một thân hồng y, lộ ra cái cổ nhu nhu nhược nhược, thấy đôi tay cầm hoa tiên đã hơi phát run, Việt Trường Ca xoa xoa đầu y.
[Em kêu ta đi Mị Kinh, đã biết rõ ý tứ ghi lại trên vân trang mà còn giả thơ, em đúng là con nít. Có thể người ta muốn chỉ là em thế nhưng, như một loại báo ứng, ta lấy đi đồ của em thì phải dùng chính con tim mình để trả lại. Người coi bói nói em bị trời cao chán ghét, thấy được thần sắc ngày ấy của em, tựa hồ ta đã biết được vì sao em lại có dáng vẻ chán đời luôn cười hì hì đó.]
[Ta sống rất lâu, gặp được vô số dạng người, khi cô đơn sẽ nhớ lại mỗi một câu nói của em, nhớ lại từng hành động của em, đương nhiên, tấm chân tình này chỉ dành cho riêng mình em mà thôi.]
Khi hoa đăng cuối cùng hoàn thành dòng chảy, trên thượng du không còn đèn nào màu sắc rực rỡ trôi xuống, ngón tay đặt trong làn nước mát chậm rãi rút về. Thời điểm giương mắt nhìn Việt Trường Ca, tu sĩ tóc bạc mắt xám cũng đang nhìn y. Mỹ nhân áo đỏ nở nụ cười mềm mại, dung nhan kiều mị được mặt sông ngập tràn hoa đăng làm nền trở nên cực kì xinh đẹp.
“Nếu em không đồng ý, ngài sẽ làm sao?”
Người kia cụp mắt gật đầu: “Sẽ thuận theo em.”
“Gạt em.” Triêu Đăng vẫn duy trì ý cười dịu dàng: “Nếu em không đồng ý, ngài sẽ giam cầm em như tù nhân, làm em không thấy được, ngay cả khóc cười cũng phải nghe theo ngài… Em nói có đúng hay không, Việt cung chủ?”
Tu sĩ sáng trong như minh nguyệt trầm mặc không nói. Chợt Triêu Đăng cười to, bước lên một bước ôm lấy bờ vai của hắn: “Đại mỹ nhân, ngài thật là dối trá.”
Đột nhiên Triêu Đăng bị ép sát vào thân đào, hồng y và tóc đen tán loạn, giãy dụa bị người kia nhẹ nhàng khống chế, đôi môi bị người ngậm, đầu lưỡi duỗi vào mút lấy nước bọt của y. Giá trị hận ý khiến tay chân trở nên vô lực, mãi đến khi quai hàm tê dại, Việt Trường Ca cũng không có ý buông ra.
Sức chịu đựng của người tu đạo vừa dài lại vừa lâu, Triêu Đăng bị hắn đối xử phiến tình đầy bá đạo như thế dần dần bắt đầu thở không nổi, hu hu muốn tránh thoát Việt Trường Ca nhưng không ngờ tới thân thể còn bị người kia sờ soạng một lượt. Lần này Triêu Đăng thật sự không còn sức lực dù chỉ một chút, trăm triệu lần không ngờ tới “trích tiên” trước mắt lại tình sắc như thế, bị dày vò đến nỗi tiết ra trong lồng ngực Việt Trường Ca, hai mắt chứa đầy lệ quang vẫn chưa kịp chảy xuống.
“Em vẫn cho rằng ta sẽ không làm em?” Việt Trường Ca xoa xoa nước mắt của y, duỗi đầu lưỡi liếm lấy đầu ngón tay dính phải giọt lệ: “Khi ta cười với em ta rất muốn làm em đến khóc cũng không dám khóc. Khi ta mua quần áo cho em đã nghĩ đến hình ảnh em cởi sạch sẽ. Khi ta nhìn em ăn đồ ăn ta rất muốn đem đồ của ta đút cho em, mãi đến khi tận trong lẫn ngoài của em đều là hơi thở của ta… Đây mới gọi là dối trá.”
Ta… Mịa nó…
“Sợ rồi?” Việt Trường Ca cười khẽ: “Còn những điều còn hạ lưu hơn, em có muốn nghe không?”
Thấy Triêu Đăng không nói, hắn dùng sức nhẹ nhàng cắn lấy vành tai y. Vừa định thốt lên đã thấy mỹ nhân sắc mặt ửng hồng tựa đầu vào cổ mình, như bé mèo con nhẹ nhàng cọ cọ.
“Đừng làm em…”
Triêu Đăng mở miệng, đột nhiên bên tai vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
[Kiểm tra được sự tồn tại của mảnh vỡ phân hóa, HP quá thấp.]
[… Lili?] Triêu Đăng đổi giọng: [Ý của tui là, mảnh vỡ giống như Lili?]
Âm thanh quyến rũ như tơ như lụa vang lên bên tai, nghe hệ thống trả lời, Triêu Đăng nhíu nhíu mày.
“Em, em suy nghĩ một chút.” Triêu Đăng liếc nhìn gương mặt bình thản như nước của Việt Trường Ca, lông mi đen kịt như hồ điệp đập cánh, khẽ run rẩy: “… Ba ngày, ba ngày sau, em đến đây cho ngài câu trả lời.”
Mỹ nhân quần áo diễm sắc cúi đầu thấp thỏm bất an nhìn hắn, đồng mâu đen láy như có dòng nước chảy qua. Thấy người nọ như vậy, cung chủ Dạ Huyền cung loan ra ý cười cực nhẹ, dung nhan thanh tuyển xuất trần vì nụ cười này trở nên ôn nhu tới cực điểm.
“Được.”
[Giá trị yêu thương: 5 sao.]
“Lúc trở về, ta sẽ tái tạo linh căn cho em.”
Ồ ồ ồ ồ! Được đấy được đấy được đấy!
Triêu Đăng cười cười: “Có được tính là uy hiếp em không?”
Thấy hắn gật đầu đầy dứt khoát, Triêu Đăng ung dung vung tay rời khỏi bờ sông.
Du khách đến với Thiên Tứ như dệt cửi, Vân Tịch bận thả đèn ở thượng du cười cười vẫy tay với Triêu Đăng, bên cạnh có vài tên hộ vệ mặc đạo phục ngân lam vẫn còn lay hoay chưa thả xong hoa đăng. Sau khi biết rõ mấy cái đèn hồi nãy từ đâu mà ra, Triêu Đăng cũng cười cười.
[Tổng thống, đi kiểu gì?]
[Trước tiên rời khỏi nơi này, chờ khi dối trá không nhìn thấy thì nhảy bước nhảy không gian.]
[… Cảm giác mi càng ngày càng trâu bò.]
[…]
[Có phát cáu cũng đừng giả ngu.]
[…]
Triêu Đăng chậc chậc: [Hợp tác với mi ông đây rất bất mãn.]
Thời điểm mở mắt ra, ngoại trừ nguyệt quang mờ ảo thì vị trí y đang đứng hoàn toàn bị bóng đêm bao phủ. Núi đá lởm chởm che mất hơn nửa cảnh vật bên ngoài, Triêu Đăng đi theo hướng dẫn của hệ thống, đi đến hang động bên trong. Vì không còn linh căn nên ngũ giác giảm xuống trầm trọng, vốn dĩ bóng tối không ảnh hưởng đến y liền trở thành khó khăn, chỉ cần hơi không chú ý là sẽ đụng vào vách đá, đi rất lâu, bỗng nhiên Triêu Đăng nghe được âm thanh của nước mưa.
Giọt nước màu vàng tích tích chảy xuống từ khe đá, khom người xem kĩ mới phát hiện nơi chất lỏng kia đi qua sẽ có một đám rêu sinh trưởng mạnh mẽ, sức sống bừng bừng cùng hang động chết lặng này hoàn toàn không hợp. Triêu Đăng tăng nhanh bước chân, mơ hồ có thể thấy được một vũng nước màu vàng. Càng đi về phía trước liền thấy một hồ hoàng kim vô cùng to lớn, không còn nghi ngờ gì nữa, những chất lỏng màu vàng trước đó đều xuất phát từ chỗ này.
Hồ nước không biết được tạo thành từ loại vật chất gì, ngàn tỉ điểm sáng màu vàng rực rỡ chìm nổi trên mặt hồ yên tĩnh, soi sáng vách đá âm u khủng bố như sao sáng trời đêm, xa xa nhìn lại như tiên cảnh tuyệt đẹp. Nhưng điều khiến người ta chú ý nhất là thiếu niên nhắm mắt nằm giữa hồ, người kia tóc dài màu đen, da dẻ tái nhợt lộ ra vẻ yêu dị mất tự nhiên. Dù cho là như thế thì cũng khó che lấp dung mạo tinh xảo như mộng ảo. Đôi hoa anh đào chưa mở ra đã đẹp đến phệ hồn, hàng mi được ánh sáng dạ lên từng điểm rực rỡ.
Triêu Đăng miễn cưỡng lôi thiếu niên lên bờ, đến gần mới biết, mặc dù không có ngoại thương nhưng hô hấp của thiếu niên lại hết sức yếu ớt, tính mạng trong thế ngàn cân treo sợi tóc. Dựa theo hướng dẫn của hệ thống, Triêu Đăng cắn rách ngón tay, đem máu tươi chảy ra để bên môi thiếu niên. Nguyên bản đôi môi trắng bệch dần dần có huyết sắc, mí mắt thiếu niên khẽ nhúc nhích, một vệt ám mang hoàng kim di động, chớp mắt một cái thiếu niên liền đè Triêu Đăng xuống mặt đất, đầu lưỡi lạnh lẽo khẽ liếm, sau đó liền cắn lên cái cổ trắng nõn của người dưới thân.
Cảm giác máu huyết trôi đi cực nhanh làm Triêu Đăng không khỏe nghiêng đầu, bị thiếu niên đè xuống nên y không thể phản kháng, cách một khoảng thời gian, cảm nhận được nguyên bản động tác thô lỗ trở nên nhẹ nhàng từ tốn, đôi mắt đen láy đối lập với đôi ngươi hoàng kim cực điểm, Triêu Đăng đẩy thiếu niên một cái.
Không biết có phải ảo giác hay không mà Triêu Đăng cảm thấy hình như đối phương lớn hơn hồi nãy một chút.
“Tiểu ca ca, ngươi là ai?”
Âm thanh trong suốt nhuyễn nhu làm Triêu Đăng hơi buông lỏng đề phòng, tròng mắt đối phương phản chiếu dáng vẻ của y, đôi đồng mâu kia như hoàng kim ở trạng thái lỏng chuẩn bị được tinh luyện.
“Ca ca tới cứu ngươi nè ~”
Mỹ nhân tóc đen áo đỏ né tránh vấn đề của gã, khóe môi nhếch lên độ cong vô cùng mềm mại, thiếu niên thấy thế cũng không truy hỏi, chỉ liếm liếm môi mình, mâu sắc không dễ phát hiện bị một mảnh tối tăm chiếm đóng.
[Như vậy được chưa?]
[Sinh mệnh đặc thù của hắn không ổn định, có thể dễ dàng tử vong.]
[…]
“Tiểu ca ca, ta tên Hoa Linh Tê.” Người kia trừng mắt nhìn: “Người tên gì?”
“Triêu Đăng.”
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, trong nháy mắt, nơi trái tim như bị gông xiềng vô hình khóa lại. Người đối diện cong cong khóe mắt, âm thanh mềm mại của thiếu niên nỉ non bên tai.
“Là tên thật đấy.” Hoa Linh Tê nói. Ngón tay vẽ hoa văn kì dị từ trái tim Triêu Đăng đến nơi vừa bị mình cắn, nương theo động tác của gã, vết thương nơi cổ nhanh chóng khép lại: “Mới vừa hạ xuống một khế ước cho ca ca, nếu như phản bội ta…”
“…”
Ông đm.
Mấy người này là thể loại gì vậy.
“Nhưng mà ca ca rất đẹp, nếu tim nổ mất… Ta không nhẫn tâm đâu.” Thiếu niên ngẩng mặt lên, bên trong sự ngây thơ lộ ra nét tàn nhẫn: “Ngoan ngoãn, ta đảm bảo sẽ không hại ngươi.”
“…”
“Trên người ngươi có khí tức rất buồn nôn.” Hoa Linh Tê nói, ra hiệu Triêu Đăng ngồi xổm xuống, ngón tay xoa trán y: “Có người theo dõi ngươi… Cảm giác này… Ha…”
Kim đồng thiếu niên ngày càng sáng, sau một trận đâm nhói nhẹ nhàng, một đám khói trắng bị gã nắm trong tay, trong phút chốc trở thành cát bụi.
“Đồ của Việt cung chủ để lại…”
Hoa Linh Tê liếm liếm môi, tròng mắt xẹt qua tia chán ghét sâu đậm, nơi trái tim truyền đến từng trận đau đớn xót ruột khắc cốt. Triêu Đăng thuận theo lực đạo của thiếu niên cúi người xuống, ngón tay lạnh lẽo đặt lên bờ vai, che lên vết thương lúc trước.
Mẫu thân kiếp.
Ông phải diễn thôi.
“Đừng…”
Mỹ nhân bị khống chế ánh mắt lấp lóe, hiển nhiên là vừa đau vừa sợ, bàn tay như ngó sen trắng vòng qua eo gã, cảm giác mình bị người ôm lấy, thiếu niên có thần sắc lạnh như băng bỗng nhiên ngẩn người.
“Ta đau quá… Chút nữa cho ngươi uống sau có được không?” Triêu Đăng giữ nguyên tư thế nửa ngồi nửa quỳ, đầu tựa vào vai thiếu niên, miệng nhỏ vang lên giai điệu dịu ngoan: “Lạnh… Cho ta ôm một chút, đừng đẩy ta ra….”
Hơi thở mềm mại rơi vào vai thiếu niên, gương mặt trù lệ tươi như mận đào. Nhớ đến câu nói cho người bình thường, nơi cực hàn trong phạm vi nghìn thước gần hồ hoàng kim mà nói thì quả thực lạnh đến mức đòi mạng. Tay thiếu niên mò về đan điền của Triêu Đăng, nhận ra tình huống kì quái nơi đó, sắc mặt gã hơi đổi.
“Ngươi bị người khác phế linh căn?”
“Ừ.”
Người nọ lạnh đến mức run rẩy, thiếu niên là nguồn nhiệt duy nhất, tóc đen rối tung sau lưng uốn lượn như lưu thủy. Mỹ nhân họa quốc ương dân hận không thể chôn toàn bộ trong lồng ngực mình, thiếu niên vừa bực mình vừa buồn cười, đồng thời trên tay dấy lên hồn hỏa vàng óng.
“Đừng cọ.”
Triêu Đăng nhìn gã một chút, không quá tình nguyện thò đầu ra, có lẽ do ngồi xổm lâu tê chân nên y ngồi bệt luôn xuống đất, đôi môi mềm mại khẽ nhếch, Triêu Đăng nhỏ giọng nói: “Ta không cọ ngươi, ngươi đừng đẩy ta ra.”
“Tiểu ca ca thích ta như thế sao?”
Thiếu niên gian xảo nhíu mày, trong đôi mắt màu vàng hiếm thấy ấp ủ đôi đào hoa một cách đặc biệt tình.
Triêu Đăng không nói, ánh mắt vội vã liếc đến nơi khác, da thịt được hồn hỏa hoàng kim chiếu rọi tựa như mỹ sứ.
Hoa Linh Tê.
Cái tên này…
Triêu Đăng hơi mở to hai mắt, nếu như nhớ không lầm thì ma tôn đã từ ngang dọc tam giới họa loạn tứ phương… Hình như cũng tên này.
Năm trăm năm trước ma đầu này bị chém dưới kiếm Việt Trường Ca, từ đó đại thắng trong đại hội Phục Tiên, thiếu cung chủ Dạ Huyền Cung từ sau trận đó nhận được toàn bộ Dạ Huyền Cung từ tay cung chủ, dùng thực lực cường hãn đến bất bình thường trở thành lãnh tụ chính đạo.
Nếu như thiếu niên trước mắt thật sự là ma tu khát máu nên chết dưới tay đại mỹ nhân…..
Con ngươi Triêu Đăng nửa khép, ngón tay mang tính thăm dò để gần lại hồn hỏa vàng kim, dường như cảm thấy ấm áp, không kìm được nở nụ cười nhàn nhạt.
Thiếu niên bên cạnh vẫn chìn chăm chú thoáng chốc thất thần, mãi đến khi bên tai vang lên âm thanh như mật như đường của người nọ.
“Cảm ơn.” Y dừng một chút: “Có thể gọi là Linh Tê được không?”
/104
|