3
Sáng sớm, khi ta mở mắt ra đã phát hiện đệm chăn bên cạnh lạnh rồi.
Liếc mắt nhìn thấy tuyết bay đầy trời ngoài cửa sổ, cả hoàng cung đều bị một màu nhợt nhạt bao trùm, đưa mắt nhìn lại đều là màu trắng xóa. Ta không nhịn được hỏi: “Hỉ Nhi, hiện tại là giờ nào rồi?”
“Bẩm nương nương, bây giờ là canh ba giờ Thìn.” Hỉ Nhi tiến vào, đỡ ta từ trên giường dậy.
Ta đột nhiên kinh hãi, vội vã để nàng ấy rửa mặt thay trang phục cho ta, giọng cũng không nhịn được mà lộ ra trách cứ: “Đã canh giờ này rồi, sao không gọi ta dậy?”
Hỉ Nhi lập tức oan ức nói: “Lúc đi, Hoàng thượng nói với nô tỳ đêm qua nương nương cực khổ, hôm nay miễn nương nương thỉnh an, để nương nương ngủ thêm một chút. Nô tỳ cũng không đành lòng thấy nương nương quá mệt nhọc, mới không gọi.”
“Được rồi, được rồi,” Lòng ta mềm xuống, cười nói với nàng ấy: “Cũng không phải trách ngươi. Chủ yếu là hôm nay Hoài Nhu Công chúa hồi cung, Thục phi nương nương căn dặn phải thỉnh an sớm. Bây giờ hay rồi, không tránh được lại bị dạy dỗ một trận.”
Từ trước đến nay Thục phi ghét ta nhất, điều này hầu như mọi người ở hậu cung đều biết.
Nếu không có ta vào cung, hôm nay nàng ta cũng sẽ không bị kéo xuống từ vị trí đắc sủng. Nhưng mặc dù là vậy, địa vị của Thục phi cũng không ai có thể lay động. Nàng ta là trắc phi mà năm đó Thái hậu tự mình chọn lúc Hoàng thượng còn là Thái tử. Ngày nay đã đứng đầu tứ phi, tay nắm quyền lớn lục cung, thay mặt chưởng quản phượng ấn.
Mặc dù Hoàng thượng đăng cơ đã ba năm nhưng cũng không ham nữ sắc. Các vị trí trong cung còn trống nhiều, cung phi mỹ nhân tổng cộng cũng chỉ có bảy, tám người.
Có thể là vì như vậy, ngoài mặt thì các phi hiền lành thục đức, bên trong từ lâu đã đấu đá đến nỗi sóng gió cuộn trào mãnh liệt.
Nhưng trong lòng mọi người cũng hiểu được, trước sau gì thì vị trí Trung cung đó cũng là của Thục phi. Cho nên, trong cái hậu cung nâng cao đạp thấp này, hầu như người người đều nịnh bợ nàng ta, không ai biết được ngày nào nàng ta trở thành Hoàng hậu. Huống chi hôm nay ngay cả Tố Khanh cũng dựa vào nàng ta, chỉ có như vậy, đứa nhỏ trong bụng nàng mới có thể thuận lợi sinh ra được.
Ta định thần, dắt Hỉ Nhi đi vào chính điện Phượng Nghi cung.
Thục phi ngồi trên chủ tọa mặc một thân cung trang nhu quần [1] màu đỏ tươi, thêu hoa văn mẫu đơn, kim tuyến đính ở chéo quần, ở giữa búi tóc tinh xảo uốn lượn phức tạp cài một cây trâm hoa mẫu đơn, tất nhiên nhìn đoan trang ổn trọng, đẹp đẽ quý giá vô song.
[*] Nhu quần: Là trang phục truyền thống của Trung Quốc bao gồm một chiếc áo khoác ngắn và váy dài.
“Thần thiếp bái kiến Thục phi nương nương, thần thiếp tới thỉnh an muộn, để nương nương và các vị tỷ muội đợi lâu.”
“Sao thế được? Muội muội hầu hạ Hoàng thượng đã khổ cực.” Thục phi mỉm cười: “Ngọc Tú, mau pha trà.”
Ta lập tức bái tạ đứng dậy. Lúc này, trong điện hoàn toàn yên tĩnh nhưng lại như là gai ở lưng. Ta biết rõ lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về đây. Ta đi đến chỗ trống bên tay phải Tố Khanh, lại bị người ta đẩy mạnh một cái suýt nữa ngã trên đất.
Hỉ Nhi nâng ta dậy: “Nương nương, người không sao chứ?”
Ta không để ý kinh sợ vừa rồi, vội nhìn về phía Tố Khanh, ân cần nói: “Tố Khanh, muội có sao không?”
Tố Khanh lại khẽ vuốt bụng dưới, mày nhăn chặt, nén một tầng lệ mông lung: “Tỷ tỷ, vì sao tỷ muốn hại đứa nhỏ trong bụng ta?”
Từ lúc Hỉ Nhi nói Tố Khanh thay đổi, ta vẫn tự an ủi mình rằng chẳng qua nàng ta chỉ muốn tìm một chỗ che chở, sinh hạ Hoàng tự. Chỉ cần chịu đựng qua những thứ này thì tất cả sẽ lại như trước.
Nhưng nàng ta nói thế, từ lâu đã không nể tình gì, ta không kìm được thầm tự giễu. Không phải từ xưa đến nay trong hậu cung đã như vậy sao, cần gì phải tức giận?
Trong hậu cung này cân hồng đính bạch [*] nâng cao đạp thấp vẫn là chuyện quá bình thường rồi.
[*] Cân hồng đính bạch: Là một cách nói tiếng lóng của người Quảng Đông, thể hiện một loại thái độ đối với thế giới, đồng thời cũng là một loại trí tuệ tận dụng hoàn cảnh sinh tồn, tìm điềm lành và tránh điều ác.
Trong nháy mắt Thục phi đổi sắc mặt, đứng lên khỏi chỗ ngồi, vội nói: “Dung Tần sao rồi? Đứa nhỏ trong bụng có sao không? Ngọc Tú, nhanh đi Thượng Dược cục truyền Vương ngự y đến.”
Rồi quay sang quát ta: “Thần Tần lớn mật, dám vọng tưởng làm tổn hại long thai trong bụng Dung Tần. Ngươi có biết ngươi có mấy cái đầu cũng không chịu trách nhiệm nổi không?”
Ta vội quỳ xuống, “Thần thiếp chưa làm gì cả, lại càng không làm tổn hại long thai.”
“Tỷ tỷ nói vậy là do muội vu oan hãm hại ư?” Nước mắt đã phủ đầy mặt Tố Khanh từ lâu. Nàng ta buồn bã khóc lóc đến ta đang mang hiềm nghi cũng không kìm được động lòng.
An Chiêu nghi cũng cười khẽ: “Nói là tỷ muội tình thâm, nhưng mà lòng người khó dò, hà tất phải làm bộ làm tịch?”
Trong lòng ta căng thẳng, một ải hôm nay cho dù thế nào cũng không chạy thoát. Các nàng đã cố tình ép cho ta tội danh hãm hại, có giải thích nữa cũng vô dụng.
Ta chỉ khiêm tốn cúi đầu nói: “Thần thiếp tự nhận thanh giả tự thanh, cũng một mực quý trọng tình cảm với Dung Tần. Mặc dù ta có sai cũng sai lầm ở chỗ không nên tin nơi này có chân tình.”
“Ôi, thật là miệng lưỡi khéo léo!” Lương phi mặc cung trang hồng nhạt lấy khăn tay che khóe miệng, khinh thường nói: “Nếu ai cũng có tâm tư như vậy, sau đó dùng một câu thanh giả tự thanh là có thể phủi sạch trách nhiệm thì còn cần cung quy làm gì?”
“Đúng thế, cũng không thể ỷ vào Hoàng thượng sủng ái nàng mà không coi ai ra gì. Thục phi nương nương cần phải xử lý theo lẽ công bằng mới được.”
Có lẽ là do nghe Lương phi nói đến hai chữ sủng ái, trong ánh mắt Thục phi lập tức hiện lên vẻ hận thù, Giọng nàng ta đột nhiên lạnh lùng, quay người nói với cung nữ bên cạnh: “Ngọc Tú, Vương ngự y đâu?”
Một gã ngự y lập tức xuất hiện, còn chưa kịp hành lễ đã nghe Thục phi nghiêm nghị nói: “Nhanh xem long tư trong bụng Dung Tần có xảy ra chuyện gì không. Nhất định phải kiểm tra tỉ mỉ, nếu không bổn cung đuổi ngươi ra khỏi Thượng Dược cục!”
Theo một tiếng ra lệnh, Vương ngự y tất nhiên tận tụy đồng ý, đắp một cái khăn lụa lên trên tay của Tố Khanh. Sau nhiều lần chẩn đoán, lúc lâu hắn ta mới run rẩy nói: “Bẩm Thục phi nương nương, long thai trong bụng nương nương cũng không có dị thường gì, tất cả đều mạnh khỏe.”
“Thật chứ?” Ánh mắt Thục phi nhìn thẳng vào hắn ta: “Nếu có bất kỳ sai lầm gì thì cái đầu của ngươi khó giữ được.”
“Vi thần không dám lừa dối Thục phi nương nương.”
Thục phi hơi suy tư một lát, buột phải phất tay áo: “Vậy là tốt rồi! Ngươi lui xuống trước đi. Ngọc Tú, tiễn Vương ngự y.” Nói xong ánh mắt mang theo tàn khốc kia lại chuyển qua trên người ta, càng thêm lạnh lùng.
“Mặc dù Thần Tần không hề làm tổn thương long thai nhưng cũng khó thoát khỏi trách phạt. Người đâu, thay Bổn cung vả miệng mười cái, răn đe.”
Lập tức có hai cung nữ đè ta xuống, lúc đang muốn động thủ, chỉ nghe một tiếng “Ai dám” thanh thúy, mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Sáng sớm, khi ta mở mắt ra đã phát hiện đệm chăn bên cạnh lạnh rồi.
Liếc mắt nhìn thấy tuyết bay đầy trời ngoài cửa sổ, cả hoàng cung đều bị một màu nhợt nhạt bao trùm, đưa mắt nhìn lại đều là màu trắng xóa. Ta không nhịn được hỏi: “Hỉ Nhi, hiện tại là giờ nào rồi?”
“Bẩm nương nương, bây giờ là canh ba giờ Thìn.” Hỉ Nhi tiến vào, đỡ ta từ trên giường dậy.
Ta đột nhiên kinh hãi, vội vã để nàng ấy rửa mặt thay trang phục cho ta, giọng cũng không nhịn được mà lộ ra trách cứ: “Đã canh giờ này rồi, sao không gọi ta dậy?”
Hỉ Nhi lập tức oan ức nói: “Lúc đi, Hoàng thượng nói với nô tỳ đêm qua nương nương cực khổ, hôm nay miễn nương nương thỉnh an, để nương nương ngủ thêm một chút. Nô tỳ cũng không đành lòng thấy nương nương quá mệt nhọc, mới không gọi.”
“Được rồi, được rồi,” Lòng ta mềm xuống, cười nói với nàng ấy: “Cũng không phải trách ngươi. Chủ yếu là hôm nay Hoài Nhu Công chúa hồi cung, Thục phi nương nương căn dặn phải thỉnh an sớm. Bây giờ hay rồi, không tránh được lại bị dạy dỗ một trận.”
Từ trước đến nay Thục phi ghét ta nhất, điều này hầu như mọi người ở hậu cung đều biết.
Nếu không có ta vào cung, hôm nay nàng ta cũng sẽ không bị kéo xuống từ vị trí đắc sủng. Nhưng mặc dù là vậy, địa vị của Thục phi cũng không ai có thể lay động. Nàng ta là trắc phi mà năm đó Thái hậu tự mình chọn lúc Hoàng thượng còn là Thái tử. Ngày nay đã đứng đầu tứ phi, tay nắm quyền lớn lục cung, thay mặt chưởng quản phượng ấn.
Mặc dù Hoàng thượng đăng cơ đã ba năm nhưng cũng không ham nữ sắc. Các vị trí trong cung còn trống nhiều, cung phi mỹ nhân tổng cộng cũng chỉ có bảy, tám người.
Có thể là vì như vậy, ngoài mặt thì các phi hiền lành thục đức, bên trong từ lâu đã đấu đá đến nỗi sóng gió cuộn trào mãnh liệt.
Nhưng trong lòng mọi người cũng hiểu được, trước sau gì thì vị trí Trung cung đó cũng là của Thục phi. Cho nên, trong cái hậu cung nâng cao đạp thấp này, hầu như người người đều nịnh bợ nàng ta, không ai biết được ngày nào nàng ta trở thành Hoàng hậu. Huống chi hôm nay ngay cả Tố Khanh cũng dựa vào nàng ta, chỉ có như vậy, đứa nhỏ trong bụng nàng mới có thể thuận lợi sinh ra được.
Ta định thần, dắt Hỉ Nhi đi vào chính điện Phượng Nghi cung.
Thục phi ngồi trên chủ tọa mặc một thân cung trang nhu quần [1] màu đỏ tươi, thêu hoa văn mẫu đơn, kim tuyến đính ở chéo quần, ở giữa búi tóc tinh xảo uốn lượn phức tạp cài một cây trâm hoa mẫu đơn, tất nhiên nhìn đoan trang ổn trọng, đẹp đẽ quý giá vô song.
[*] Nhu quần: Là trang phục truyền thống của Trung Quốc bao gồm một chiếc áo khoác ngắn và váy dài.
“Thần thiếp bái kiến Thục phi nương nương, thần thiếp tới thỉnh an muộn, để nương nương và các vị tỷ muội đợi lâu.”
“Sao thế được? Muội muội hầu hạ Hoàng thượng đã khổ cực.” Thục phi mỉm cười: “Ngọc Tú, mau pha trà.”
Ta lập tức bái tạ đứng dậy. Lúc này, trong điện hoàn toàn yên tĩnh nhưng lại như là gai ở lưng. Ta biết rõ lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về đây. Ta đi đến chỗ trống bên tay phải Tố Khanh, lại bị người ta đẩy mạnh một cái suýt nữa ngã trên đất.
Hỉ Nhi nâng ta dậy: “Nương nương, người không sao chứ?”
Ta không để ý kinh sợ vừa rồi, vội nhìn về phía Tố Khanh, ân cần nói: “Tố Khanh, muội có sao không?”
Tố Khanh lại khẽ vuốt bụng dưới, mày nhăn chặt, nén một tầng lệ mông lung: “Tỷ tỷ, vì sao tỷ muốn hại đứa nhỏ trong bụng ta?”
Từ lúc Hỉ Nhi nói Tố Khanh thay đổi, ta vẫn tự an ủi mình rằng chẳng qua nàng ta chỉ muốn tìm một chỗ che chở, sinh hạ Hoàng tự. Chỉ cần chịu đựng qua những thứ này thì tất cả sẽ lại như trước.
Nhưng nàng ta nói thế, từ lâu đã không nể tình gì, ta không kìm được thầm tự giễu. Không phải từ xưa đến nay trong hậu cung đã như vậy sao, cần gì phải tức giận?
Trong hậu cung này cân hồng đính bạch [*] nâng cao đạp thấp vẫn là chuyện quá bình thường rồi.
[*] Cân hồng đính bạch: Là một cách nói tiếng lóng của người Quảng Đông, thể hiện một loại thái độ đối với thế giới, đồng thời cũng là một loại trí tuệ tận dụng hoàn cảnh sinh tồn, tìm điềm lành và tránh điều ác.
Trong nháy mắt Thục phi đổi sắc mặt, đứng lên khỏi chỗ ngồi, vội nói: “Dung Tần sao rồi? Đứa nhỏ trong bụng có sao không? Ngọc Tú, nhanh đi Thượng Dược cục truyền Vương ngự y đến.”
Rồi quay sang quát ta: “Thần Tần lớn mật, dám vọng tưởng làm tổn hại long thai trong bụng Dung Tần. Ngươi có biết ngươi có mấy cái đầu cũng không chịu trách nhiệm nổi không?”
Ta vội quỳ xuống, “Thần thiếp chưa làm gì cả, lại càng không làm tổn hại long thai.”
“Tỷ tỷ nói vậy là do muội vu oan hãm hại ư?” Nước mắt đã phủ đầy mặt Tố Khanh từ lâu. Nàng ta buồn bã khóc lóc đến ta đang mang hiềm nghi cũng không kìm được động lòng.
An Chiêu nghi cũng cười khẽ: “Nói là tỷ muội tình thâm, nhưng mà lòng người khó dò, hà tất phải làm bộ làm tịch?”
Trong lòng ta căng thẳng, một ải hôm nay cho dù thế nào cũng không chạy thoát. Các nàng đã cố tình ép cho ta tội danh hãm hại, có giải thích nữa cũng vô dụng.
Ta chỉ khiêm tốn cúi đầu nói: “Thần thiếp tự nhận thanh giả tự thanh, cũng một mực quý trọng tình cảm với Dung Tần. Mặc dù ta có sai cũng sai lầm ở chỗ không nên tin nơi này có chân tình.”
“Ôi, thật là miệng lưỡi khéo léo!” Lương phi mặc cung trang hồng nhạt lấy khăn tay che khóe miệng, khinh thường nói: “Nếu ai cũng có tâm tư như vậy, sau đó dùng một câu thanh giả tự thanh là có thể phủi sạch trách nhiệm thì còn cần cung quy làm gì?”
“Đúng thế, cũng không thể ỷ vào Hoàng thượng sủng ái nàng mà không coi ai ra gì. Thục phi nương nương cần phải xử lý theo lẽ công bằng mới được.”
Có lẽ là do nghe Lương phi nói đến hai chữ sủng ái, trong ánh mắt Thục phi lập tức hiện lên vẻ hận thù, Giọng nàng ta đột nhiên lạnh lùng, quay người nói với cung nữ bên cạnh: “Ngọc Tú, Vương ngự y đâu?”
Một gã ngự y lập tức xuất hiện, còn chưa kịp hành lễ đã nghe Thục phi nghiêm nghị nói: “Nhanh xem long tư trong bụng Dung Tần có xảy ra chuyện gì không. Nhất định phải kiểm tra tỉ mỉ, nếu không bổn cung đuổi ngươi ra khỏi Thượng Dược cục!”
Theo một tiếng ra lệnh, Vương ngự y tất nhiên tận tụy đồng ý, đắp một cái khăn lụa lên trên tay của Tố Khanh. Sau nhiều lần chẩn đoán, lúc lâu hắn ta mới run rẩy nói: “Bẩm Thục phi nương nương, long thai trong bụng nương nương cũng không có dị thường gì, tất cả đều mạnh khỏe.”
“Thật chứ?” Ánh mắt Thục phi nhìn thẳng vào hắn ta: “Nếu có bất kỳ sai lầm gì thì cái đầu của ngươi khó giữ được.”
“Vi thần không dám lừa dối Thục phi nương nương.”
Thục phi hơi suy tư một lát, buột phải phất tay áo: “Vậy là tốt rồi! Ngươi lui xuống trước đi. Ngọc Tú, tiễn Vương ngự y.” Nói xong ánh mắt mang theo tàn khốc kia lại chuyển qua trên người ta, càng thêm lạnh lùng.
“Mặc dù Thần Tần không hề làm tổn thương long thai nhưng cũng khó thoát khỏi trách phạt. Người đâu, thay Bổn cung vả miệng mười cái, răn đe.”
Lập tức có hai cung nữ đè ta xuống, lúc đang muốn động thủ, chỉ nghe một tiếng “Ai dám” thanh thúy, mọi người đều ngây ngẩn cả người.
/7
|