7.
Ta tự nhận mình là người luôn đặt bản thân vào hoàn cảnh của người khác, từ trước đến giờ đối xử với Tố Khanh không tệ nhưng vẫn không thoát khỏi định số bị phản bội trong hậu cung vô tình này. Oán hận, tựa như lưỡi đao sắc bén tàn nhẫn khoét vào lồng ngực.
Có lẽ Tố Khanh đã quên mất, khi nàng ta vừa mới vào cung làm rơi bình hoa mà Thục phi yêu thích nhất, bị phạt đánh hai mươi đại bản. Lúc đó vì bảo vệ nàng ta mà đã che chở nàng ta dưới thân mình, mặc cho gậy gộc đánh xuống từng cây từng cây một lên người.
Ta cho rằng, trong hậu không cần ai ai cũng phải vô tâm. Ở nơi thâm cung tường đỏ vắng vẻ này, chỉ có dựa vào nhau mới có thể sống trọn một đời. Ta cho rằng, Tố Khanh chính là người sẽ nâng đỡ dìu dắt cùng ta. Ta cho rằng, nàng ta sẽ giữ được tấm lòng chân thành của mình, giống như sự thật lòng thật dạ của ta.
Phải, đến tận hôm nay ta mới hiểu được, thật lòng bao nhiêu thì hận sẽ đậm sâu bấy nhiêu. Thân ở chốn hậu cung, nụ cười có thể rực rỡ, cũng có thể là mỉa mai nhưng duy chỉ có không thể thật lòng. Người trong bức tường đỏ này không ai không như thế.
Khi Dung Tần dần lộ ra việc mang thai, một bức mật hàm được trình đến trước mặt Hoàng thượng.
Nội dung trên đó, mỗi một chữ đều chỉ chứng Dung Tần và Vương ngự y của Thượng Dược cục đã sớm có tình riêng, lén lút hẹn hò.
Hoàng thượng lập tức phái người điều tra, phát hiện trước khi vào cung hai người là người quen cũ. Lại có một số láng giềng nói, Tố Khanh vốn có tình ý với người nào đó nhưng lệnh của phụ mẫu phải vào cung tuyển tú nên đành bất đắc dĩ cắt đứt liên hệ với người nọ. Không ngờ rằng, vậy mà người nọ lại vào cung làm ngự y, giải nỗi khổ tương tư của hai người.
Chứng cứ như vậy, sao Hoàng thượng có thể tha thứ được? Không nghe Tố Khanh giải thích đã cho người đổ thuốc phá thai.
Thuốc phá thai là do ta tự tay đưa đến, nhìn dáng dấp gầy gò điên dại của nàng ta, ta chỉ khẽ cười ra tiếng: "Tất cả những thứ này đều là điều ngươi nên chịu, không phải sao?"
"Muốn tới nhìn trò cười của ta sao?" Nàng ta xùy một tiếng, quần áo trên người cực kì dơ bẩn, gom mái tóc lại nhìn ta mở miệng: "Ta thua, thì như thế nào? Sẽ luôn có những người khác xuất hiện, ngươi cho là ngươi có thể cười đến cuối cùng sao? Ngươi cũng là loại người giống ta mà thôi, ích kỉ vô tình. Bình thường tự cho mình là thanh cao nhưng tâm kế lại khiến người ta buồn nôn. Điều ta hận nhất, đó chính là kết bái tỷ muội với ngươi."
Ta không cho là đúng: "Ngươi nói xong chưa? Nói xong thì hãy chào từ biệt đứa bé trong bụng ngươi đi!"
Nàng ta nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt như là muốn khảm vào thịt ta.
Ta phất phất tay, hai cung nhân lập tức đè nàng ta lại, mạnh mẽ đổ một chén thuốc màu đen vào trong miệng ả. Chưa tới một khắc, màu đỏ tươi đẹp nhuộm đẫm váy áo nàng ta, phản chiếu lên bộ hộ giáp cẩm thạch đỏ son bóng loáng trên tay ta, màu đỏ đẹp đến vậy.
Nàng ta giống như một cái xác sống, sắc mặt tái nhợt ngã trên đất, miệng vẫn lầm bầm: "Tiện nhân, ngươi sẽ chết không được tử tế!"
Ta chỉnh lại cây trâm màu son trên đầu chuẩn bị rời đi, bước ra một bước rồi quay đầu lại, nhìn thái giám thủ vệ nói: "Các ngươi chơi đùa nàng ta thế nào bổn cung cũng mặc kệ, chỉ cần giữ lại mạng của nàng ta là được!"
Hai tên thái giám kia nhìn nhau cười, quỳ xuống nói: "Đa tạ nương nương!"
Hỉ Nhi nói cho ta biết, nửa đêm Tố Khanh dùng ba thước lụa trắng để tự sát, ta đang chơi cờ cùng Hoài Nhu, nghe xong chỉ cười nhạt, quân cờ trong tay rơi xuống chiếu tướng đối phương.
Đừng trách ta nhẫn tâm, nếu không chân thành thì sẽ không đau đến thế.
Luận mưu kế, Tố Khanh và Thục phi không phải là đối thủ của ta. Cho nên đối phó với nàng ta thế nào, chẳng qua chỉ là hạ bút thành văn mà thôi. Bây giờ ta mới thông suốt, muốn sống sót ở thâm cung thứ cần dựa vào không phải là sủng ái, không phải là tâm kế, mà là vô tình.
Năm sau, ta mang thai lần nữa, chấp chưởng Trung cung.
Phi tần trong hậu cung đến hết đợt này tới đợt khác, ngẫu nhiên có một lần, ta nhìn thấy có một nữ tử có vài phần giống với Tố Khanh, không khỏi nhìn thêm.
Có lệ từ khóe mắt rơi xuống, vội vàng lau đi.
Có lẽ là do gió quá lớn, thổi vào mắt làm ta đau, sau khi giấu chút nước mắt này vào lòng bàn tay, khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt ngày thường, ta xoay người hồi cung.
- --Hết---
Ta tự nhận mình là người luôn đặt bản thân vào hoàn cảnh của người khác, từ trước đến giờ đối xử với Tố Khanh không tệ nhưng vẫn không thoát khỏi định số bị phản bội trong hậu cung vô tình này. Oán hận, tựa như lưỡi đao sắc bén tàn nhẫn khoét vào lồng ngực.
Có lẽ Tố Khanh đã quên mất, khi nàng ta vừa mới vào cung làm rơi bình hoa mà Thục phi yêu thích nhất, bị phạt đánh hai mươi đại bản. Lúc đó vì bảo vệ nàng ta mà đã che chở nàng ta dưới thân mình, mặc cho gậy gộc đánh xuống từng cây từng cây một lên người.
Ta cho rằng, trong hậu không cần ai ai cũng phải vô tâm. Ở nơi thâm cung tường đỏ vắng vẻ này, chỉ có dựa vào nhau mới có thể sống trọn một đời. Ta cho rằng, Tố Khanh chính là người sẽ nâng đỡ dìu dắt cùng ta. Ta cho rằng, nàng ta sẽ giữ được tấm lòng chân thành của mình, giống như sự thật lòng thật dạ của ta.
Phải, đến tận hôm nay ta mới hiểu được, thật lòng bao nhiêu thì hận sẽ đậm sâu bấy nhiêu. Thân ở chốn hậu cung, nụ cười có thể rực rỡ, cũng có thể là mỉa mai nhưng duy chỉ có không thể thật lòng. Người trong bức tường đỏ này không ai không như thế.
Khi Dung Tần dần lộ ra việc mang thai, một bức mật hàm được trình đến trước mặt Hoàng thượng.
Nội dung trên đó, mỗi một chữ đều chỉ chứng Dung Tần và Vương ngự y của Thượng Dược cục đã sớm có tình riêng, lén lút hẹn hò.
Hoàng thượng lập tức phái người điều tra, phát hiện trước khi vào cung hai người là người quen cũ. Lại có một số láng giềng nói, Tố Khanh vốn có tình ý với người nào đó nhưng lệnh của phụ mẫu phải vào cung tuyển tú nên đành bất đắc dĩ cắt đứt liên hệ với người nọ. Không ngờ rằng, vậy mà người nọ lại vào cung làm ngự y, giải nỗi khổ tương tư của hai người.
Chứng cứ như vậy, sao Hoàng thượng có thể tha thứ được? Không nghe Tố Khanh giải thích đã cho người đổ thuốc phá thai.
Thuốc phá thai là do ta tự tay đưa đến, nhìn dáng dấp gầy gò điên dại của nàng ta, ta chỉ khẽ cười ra tiếng: "Tất cả những thứ này đều là điều ngươi nên chịu, không phải sao?"
"Muốn tới nhìn trò cười của ta sao?" Nàng ta xùy một tiếng, quần áo trên người cực kì dơ bẩn, gom mái tóc lại nhìn ta mở miệng: "Ta thua, thì như thế nào? Sẽ luôn có những người khác xuất hiện, ngươi cho là ngươi có thể cười đến cuối cùng sao? Ngươi cũng là loại người giống ta mà thôi, ích kỉ vô tình. Bình thường tự cho mình là thanh cao nhưng tâm kế lại khiến người ta buồn nôn. Điều ta hận nhất, đó chính là kết bái tỷ muội với ngươi."
Ta không cho là đúng: "Ngươi nói xong chưa? Nói xong thì hãy chào từ biệt đứa bé trong bụng ngươi đi!"
Nàng ta nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt như là muốn khảm vào thịt ta.
Ta phất phất tay, hai cung nhân lập tức đè nàng ta lại, mạnh mẽ đổ một chén thuốc màu đen vào trong miệng ả. Chưa tới một khắc, màu đỏ tươi đẹp nhuộm đẫm váy áo nàng ta, phản chiếu lên bộ hộ giáp cẩm thạch đỏ son bóng loáng trên tay ta, màu đỏ đẹp đến vậy.
Nàng ta giống như một cái xác sống, sắc mặt tái nhợt ngã trên đất, miệng vẫn lầm bầm: "Tiện nhân, ngươi sẽ chết không được tử tế!"
Ta chỉnh lại cây trâm màu son trên đầu chuẩn bị rời đi, bước ra một bước rồi quay đầu lại, nhìn thái giám thủ vệ nói: "Các ngươi chơi đùa nàng ta thế nào bổn cung cũng mặc kệ, chỉ cần giữ lại mạng của nàng ta là được!"
Hai tên thái giám kia nhìn nhau cười, quỳ xuống nói: "Đa tạ nương nương!"
Hỉ Nhi nói cho ta biết, nửa đêm Tố Khanh dùng ba thước lụa trắng để tự sát, ta đang chơi cờ cùng Hoài Nhu, nghe xong chỉ cười nhạt, quân cờ trong tay rơi xuống chiếu tướng đối phương.
Đừng trách ta nhẫn tâm, nếu không chân thành thì sẽ không đau đến thế.
Luận mưu kế, Tố Khanh và Thục phi không phải là đối thủ của ta. Cho nên đối phó với nàng ta thế nào, chẳng qua chỉ là hạ bút thành văn mà thôi. Bây giờ ta mới thông suốt, muốn sống sót ở thâm cung thứ cần dựa vào không phải là sủng ái, không phải là tâm kế, mà là vô tình.
Năm sau, ta mang thai lần nữa, chấp chưởng Trung cung.
Phi tần trong hậu cung đến hết đợt này tới đợt khác, ngẫu nhiên có một lần, ta nhìn thấy có một nữ tử có vài phần giống với Tố Khanh, không khỏi nhìn thêm.
Có lệ từ khóe mắt rơi xuống, vội vàng lau đi.
Có lẽ là do gió quá lớn, thổi vào mắt làm ta đau, sau khi giấu chút nước mắt này vào lòng bàn tay, khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt ngày thường, ta xoay người hồi cung.
- --Hết---
/7
|