Càng đến gần đại lễ tế trời, dân chúng xôn xao bàn tán ngày càng nhiều, ở kinh đô không có gì có thể náo nhiệt và được chờ mong như việc này, cùng với đó là những thế lực ẩn giấu cũng rục rịch chuyển động. Tâm tình Lê Thấm có chút phiền chán, trong lòng luôn có dự cảm không tốt.
“Thấm Nhi, đến ngày diễn ra đại lễ tế trời, nàng cứ ở hành cung, lần này không cho phép chạy loạn, biết chưa?” Mộc Tử Ảnh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hai mắt chăm chú nhìn nàng, giọng điệu kiên quyết.
“Không phải chỉ có mỗi một lần ở Tường Vân tự ta không tuân thủ hứa hẹn thôi sao, chàng còn nhớ mãi không quên, thật là nhỏ mọn.” Lê Thấm khẽ hừ một tiếng, giọng điệu lập tức thay đổi, nghiêm nghị nhìn hắn, dặn dò: “Đại lễ tế trời lần này không giống như lúc trước, chàng phải cẩn thận.”
Mộc Tử Ảnh khẽ cười một tiếng, “Yên tâm, có người còn lo lắng an toàn của ta hơn nàng cơ, ta cam đoan với nàng, trước khi đại lễ tế trời kết thúc, sẽ không có bất kì kẻ nào có thể động vào ta.”
“Chàng nói người đó…là phụ hoàng sao? Sắc mặt Lê Thấm thoáng trầm xuống, “Phụ hoàng muốn chàng làm gì ở đại lễ tế trời lần này vậy?”
“Ta đã gặp mặt thái tử Lê Nhất, thái tử khí độ bất phàm, nhìn qua đã ẩn ẩn hơi thở vương giả, ta tin tưởng đại ca nàng sau này sẽ là một vị quân vương tốt, ít nhất cũng không kém hơn phụ hoàng nàng.” Mộc Tử Ảnh thản nhiên nghoéo môi một cái, đôi mắt lõe lên một tia sáng lạ lùng không thể nói rõ.
Lê Thấm thoáng nhíu mày, chuyện cũ ùa đến khiến lòng nàng chua sót. Phụ hoàng làm như vậy không khác gì tuyên bố với thiên hạ ngôi vị hoàng đế của người sau này chắc hắn sẽ truyền cho thái tử, những kẻ khác đừng hòng ngấp nghé. Nhưng, rốt cuộc đây là thật tâm của phụ hoàng hay vẫn là âm mưu tính toán của người?
“Ta càng ngày càng không hiểu nối phụ hoàng…” Lê Thấm vô lực mỉm cười, tươi cười mang theo vài
phân bi thương. Trước kia người nàng sùng bái nhất chính là Kính Nhân đế, nhưng đáng tiếc, năm năm trước nghe được những lời nói khó nghe kia, lòng nàng đã rét lạnh, từ khi đó, nàng bắt đầu dựa vào năng lực của mình mưu tính chuyện sau này, cũng bảo vệ những người nàng quan tâm không bị ức hiếp.
“Nhìn không hiểu thì không nhìn nữa, về sau nàng chỉ cần nhìn ta thôi, vừa thoải mái vừa tự tại.” Mộc
Tử Ảnh mơn trớn hai má nàng, con ngươi tràn đầy dịu dàng.
Nghe vậy, Lê Thấm lập tức lườm hắn một cái, “Chàng? Ta càng nhìn cũng càng không hiểu!”
Mộc Tử Ảnh nở nụ cười ha ha hai tiếng, “Không có gì, về sau ở chung nhiều hơn nàng sẽ càng ngày càng hiểu rõ về ta.”
Lê Thấm không còn lời nào để nói, đôi mắt to chìm trong vui vẻ.
___^^___^^___
Đông cung.
Nam tử ngồi trên ghế tử kim, một thân áo choàng màu đen, diện mạo tuấn tú lại mang theo vẻ trầm ổn khí phách luyện từ nhiều năm mà thành, cẩn thận nhìn kĩ lại phát hiện người này có ba phần giống với Lê Thấm.
Quét mắt nhìn qua hòm gỗ phía trước, nam tử bất đắc dĩ đau lòng nói: “Thấm Nhi, muội vì đại ca đã làm quá nhiều rồi, về sau không cần nhúng tay vào việc này nữa, muội còn nhỏ như vậy…”
“Đại ca, nhận lấy đi, tiểu muội chỉ coi đây là thú vui, chẳng qua nhân tiện nên đưa tới đây thôi, ngày sau nếu có cơ hội, đại ca lại đưa trở về cũng được mà.” Lê Thấm lơ đễnh cười nói.
Lê Nhất thở dài, những năm gần đây hắn cần phải chu toàn cho việc nắm lấy quyền lực, trong lúc đó không thể tránh khỏi việc lấy tiền tài mua chuộc lòng người. Cho dù trên đầu hắn có danh hiệu thái tử, nhưng trong triều đình, chân chính một lòng với hắn được có mấy người? Hắn vẫn luôn nghĩ phụ hoàng cũng một lòng với hắn nhưng hai năm trước Thấm Nhi lại nói cho hắn một bí mật động trời, khiến hắn đau lòng thất vọng. Tạm thời, bất kể Thấm Nhi nói thật hay không, nhìn xem mấy năm nay, Tam đệ Lê Đằng quả thật luôn được phụ hoàng và Nhu phi che chở vô hạn. Càng nghĩ, phần không cam lòng trong hắn lại càng nhiều thêm. Trước kia hắn chỉ biết Nhị đệ Lê Dận có tâm tư khác nhưng chưa từng bao giờ hoài nghi tam đệ tính tình vốn ôn hòa. Có lẽ, tam đệ cũng không có tâm tư này, người có chính là phụ hoàng và Nhu phi?
Đáng tiếc, muốn động tới vị trí thái tử của hắn, nào có dễ dàng như vậy? Lê Nhất lạnh lùng cười, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn.
“Thấm Nhi, không cần nói nhiều, muội là muội muội tốt của đại ca, cũng là con gái ngoan của mẫu hậu.” Lê Nhất nhìn nàng, biểu tình cứng rắn lập tức mềm lại.
Hắn yêu thương nhất chính là muội muội ruột thịt của mình, tuổi còn nhỏ đã nhìn rõ tăm tối chốn cung đình. Mọi người chỉ biết con bé ương bướng không hiểu chuyện, thực ra hắn biết rõ hơn ai hết , Thấm Nhi rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng.
Đột nhiên nhớ tới một việc, Lê Nhất để ý quan sát Lê Thấm vài lần, thầm nghĩ: Tiểu nha đầu quả
nhiên đã trưởng thành rồi, còn trổ mã lộ ra vẻ duyên dáng yêu kiều.
“Thấm Nhi, phụ hoàng và mẫu hậu chiều muội như châu như bảo, nếu muội mở miệng chọn phò mã, nhất định sẽ thành.”
Lê Thấm sửng sốt, không ngờ đại ca vừa chuyển chủ đề lại nói đến chuyện hôn nhân đại sự của nàng.
“Đại ca không muốn can thiệp vào chuyện hôn nhân của muội nhưng nếu Thấm Nhi không thể gả cho một phò mã tốt, đại ca có thể nào yên tâm cho được.” Lê Nhất thở dài, hạ thấp thanh âm nói tiếp:
“Theo ý đại ca, La Thiệu Minh là người có thể dựa dẫm cả đời được, nếu muội vẫn chưa có chủ ý, có thể xem xét đến người này.”
Mặt Lê Thấm đỏ lên, đầu cụp xuống, “Ý tốt của đại ca, tiểu muội xin nhận nhưng trong lòng tiểu muội đã sớm có ý trung nhân, chàng ở trong lòng muội là tốt nhất, không ai có thể so sánh với chàng.”
Lê Nhất vô cùng kinh ngạc, muội muội của hắn từ nhỏ chỉ tiếp xúc với vương tôn quý tộc kinh thành, từ khi nào mà lại có ý trung nhân được?
“Ý trung nhân của Thấm Nhi là người thế nào, có thể nói cho đại ca biết được không?” Lê Nhất khẽ nhíu mày nói. Thấm Nhi rất thông minh, chẳng lẽ kẻ này là người có tâm cơ thâm trầm, thấy nàng do dự không nói, hoài nghi trong lòng hắn càng thêm dày đặc.
“Mấy năm gần đây, muội với đại ca không có chuyện gì giấu nhau cả. Sở dĩ tiểu muội không nói cho đại ca, là sợ ngày sau đại ca thấy hắn sẽ khó xử, cũng sợ người có ý không tốt sẽ lợi dụng.” Lê Thấm ngập ngừng một chút, giải thích.
“Nếu hắn thật sự thích muội, việc này sẽ sớm lo lắng qua. Chẳng lẽ đại ca còn không rõ tính tình của muội? Cho dù có biết người này đại ca cũng sẽ tỏ ra không biết. Đã như thế, muội vẫn không muốn nói cho đại ca sao?” Lê Nhất ép hỏi.
Lê Thấm nghĩ một lát, chuyện của nàng với Mộc Tử Ảnh cũng không coi là bí mật, hai nha hoàn thân cận với nàng đều biết , phụ hoàng và mẫu hậu cũng biết, vậy nàng cũng nên báo cho đại ca biết. Vì thế, rốt cuộc Lê Thấm vẫn nói ra cái tên kia.
Sau khi Lê Nhất biết được sự thật không khỏi sửng sốt thật lâu. Quốc sư Mộc Tử Ảnh? Hắn đều suy nghĩ tất cả các khả năng, thậm chí còn nghĩ đến Hàn Mộc Hủ nhưng hắn vạn vạn không đoán được, tiểu muội của mình thế mà lại cùng với người này.
Sau khi cho người ngoài rời đi hết, ánh mắt Lê Nhất hơi trầm xuống, gọi ám vệ trung thành nhất của mình đến, “Vương Thanh, hãy đi điều tra lại về Mộc Tử Ảnh.”
Ám vệ đang quỳ không nén nổi kinh ngạc. Ba năm trước chủ tử cũng lệnh cho hắn điều tra người này nhưng lúc ấy mới tra được một ít thì không thể nào điều tra tiếp được, giống như người này bỗng nhiên biến mất vậy. Lúc trước chủ tử nghe đến đây thì từ bỏ, vẫn chưa ra lệnh cho hắn tiếp tục điều tra, không ngờ lúc này chủ tử lại nhắc lại chuyện xưa.
“Nhớ kỹ, làm việc cẩn thận, thân phận của hắn dù sao cũng rất được trọng vọng.” Lê Nhất đặt hai tay sau lưng, giọng nói lạnh lùng.
“Thuộc hạ nhất định không phụ kỳ vọng!” Ám vệ cúi đầu, lui ra ngoài.
Trước kia Mộc Tử Ảnh không có xung đột lợi ích gì với hắn, hắn cũng không nhất thiết cần tìm hiểu bối cảnh lai lịch của người này. Lê Nhất vốn tưởng rằng người này chỉ đơn giản là một thuật sĩ hết ăn lại uống, nhưng tình báo của hắn cho biết, mỗi một chuyện đều thực rõ ràng, người này không phải là một nhân vật có thể khinh thường. Nếu nói người này vô duyên vô cớ lại đi yêu thích nha đầu ngốc như Thấm Nhi. Hắn không tin được chuyện này nhưng nếu là vì mục đích khác, Lê Nhất híp mắt, ánh mắt sắc bén, tốt nhất đừng để hắn phát hiện người này lừa gạt tình cảm của Thấm Nhi, có mưu đồ mà không thể cho ai biết.
___^^___^^___
Cách đại lễ tế trời đúng nửa tháng chính là sinh thần của Tiết hoàng hậu. Tiết hoàng hậu không muốn phô trương lãng phí quá mức, chỉ sai người làm mấy bàn tiệc, mở tiệc chiêu đãi nhóm mệnh phụ cũng nữ nhi của họ vào trong cung ăn một bữa thanh giản. Phi tần hậu cũng từ ngũ phẩm trở lên đều được phép tham dự. Kính Nhân đế cũng cùng tham dự tiệc. Ở yến hội lần này Lê Thấm gặp lại Lê Vũ Hi, nữ tử này trở nên trầm tĩnh hơn rất nhiều, khiến nàng tưởng như nàng ta đã thay đổi thành người khác.
Lúc đi ra ngoài, Lê Vũ Hi chợt cản đường nàng, ánh mắt ảm đạm nhìn về phía nàng tràn đầy cầu xin còn có không cam lòng ẩn giấu sâu bên trong.
“Công chúa, xem như thần cầu xin người, hãy trả biểu ca lại cho thần. Từ giờ về sau thần sẽ không bao giờ so đo với công chúa, thần sai rồi, thần không nên so mình với người, thần nhận thua còn không đủ sao?” Nói xong đã bụm mặt khóc.
Bích Chi và Nguyệt Dung ở sau Lê Thấm một khoảng, tuy không nghe rõ hai người nói chuyện gì nhưng nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Lê Vũ Hi, trong lòng cũng có phần nào thương tiếc, chỉ có Bích Chi là lạnh lùng nhìn xem.
Trong lòng Lê Thấm buồn bực, không khỏi cười xùy một tiếng, “Đường tỷ đang nói cái gì vậy, ta không hiểu. Ta khi nào thì so đo với ngươi, lại còn thắng thua nữa? Ta là tiểu công chúa được phụ hoàng mẫu hậu sủng ái nhất, người nào có thể so sánh được? Còn về phần biểu ca mà ngươi nói, ta lại càng không hiểu. Ta mới chỉ gặp Hàn trạng nguyên ít ỏi có mấy lần, từ khi nào mà hắn thành người của ta hay không của ta, mà vì sao ta phải trả cho ngươi?”
Nước mắt Lê Vũ Hi ngừng rơi, u oán nhìn nàng, “Nếu không phải bởi vì công chúa, mấy ngày gần đây biểu ca vì sao lại đối xử với thần lạnh lùng như vậy? Hôn sự của chúng thần đã sớm được định đoạt nhưng các trưởng bối đột nhiên lại nghe được tin tức phong phanh ở đâu, bây giờ về việc này một chữ cũng không nhắc tới! Người liên quan đến tất cả việc này không phải công chúa thì là ai? Rõ ràng biểu ca có ý với người, đã cố tình từ bỏ tình cảm bao nhiêu năm giữa chúng ta! Công chúa, bây giờ thần chỉ xin người bỏ qua cho thần, không cần cướp đi biểu ca, thần cầu xin người còn không được sao?”
Ngữ khí Lê Vũ Hi khó khi nào lộ ra ý tứ khẩn cầu như bây giờ. Nhưng Lê Thấm ngoại trừ cảm giác kì lạ thì không còn cảm xúc gì khác.
“Lê Vũ Hi, ngươi có phải đã tìm nhầm người rồi không? Bát tự của ta với Hàn Mộc Hủ không hợp, mà cho dù hắn có ý với ta, đó cũng là chuyện của hắn! Hơn nữa, ngươi không biết bây giờ ngươi buồn cười lắm sao? Cho dù giữa chúng ta thực sự có cái gì, đó cũng là tình chàng ý thiếp, liên quan gì tới ngươi?” Lê Thấm cười lạnh đáp, liếc nàng ta một lần cuối sau đó giống như chim công, ngạo mạn rời đi. Nàng kiêu ngạo tùy hứng, nàng không coi ai ra gì đó, người khác đối với nàng thế nào thì nàng
cũng đối với họ như thế.
Lê Vũ Hi không nhúc nhích nhìn chằm chằm bóng lưng ngày càng xa dần của Lê Thấm, đứng thẳng một lúc lâu mới xoay người đi. Dù vậy bàn tay đặt trong tay áo vẫn khép lại rất chặt, cho đến khi yến hội chấm dứt cũng không buông ra.
“Thấm Nhi, đến ngày diễn ra đại lễ tế trời, nàng cứ ở hành cung, lần này không cho phép chạy loạn, biết chưa?” Mộc Tử Ảnh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hai mắt chăm chú nhìn nàng, giọng điệu kiên quyết.
“Không phải chỉ có mỗi một lần ở Tường Vân tự ta không tuân thủ hứa hẹn thôi sao, chàng còn nhớ mãi không quên, thật là nhỏ mọn.” Lê Thấm khẽ hừ một tiếng, giọng điệu lập tức thay đổi, nghiêm nghị nhìn hắn, dặn dò: “Đại lễ tế trời lần này không giống như lúc trước, chàng phải cẩn thận.”
Mộc Tử Ảnh khẽ cười một tiếng, “Yên tâm, có người còn lo lắng an toàn của ta hơn nàng cơ, ta cam đoan với nàng, trước khi đại lễ tế trời kết thúc, sẽ không có bất kì kẻ nào có thể động vào ta.”
“Chàng nói người đó…là phụ hoàng sao? Sắc mặt Lê Thấm thoáng trầm xuống, “Phụ hoàng muốn chàng làm gì ở đại lễ tế trời lần này vậy?”
“Ta đã gặp mặt thái tử Lê Nhất, thái tử khí độ bất phàm, nhìn qua đã ẩn ẩn hơi thở vương giả, ta tin tưởng đại ca nàng sau này sẽ là một vị quân vương tốt, ít nhất cũng không kém hơn phụ hoàng nàng.” Mộc Tử Ảnh thản nhiên nghoéo môi một cái, đôi mắt lõe lên một tia sáng lạ lùng không thể nói rõ.
Lê Thấm thoáng nhíu mày, chuyện cũ ùa đến khiến lòng nàng chua sót. Phụ hoàng làm như vậy không khác gì tuyên bố với thiên hạ ngôi vị hoàng đế của người sau này chắc hắn sẽ truyền cho thái tử, những kẻ khác đừng hòng ngấp nghé. Nhưng, rốt cuộc đây là thật tâm của phụ hoàng hay vẫn là âm mưu tính toán của người?
“Ta càng ngày càng không hiểu nối phụ hoàng…” Lê Thấm vô lực mỉm cười, tươi cười mang theo vài
phân bi thương. Trước kia người nàng sùng bái nhất chính là Kính Nhân đế, nhưng đáng tiếc, năm năm trước nghe được những lời nói khó nghe kia, lòng nàng đã rét lạnh, từ khi đó, nàng bắt đầu dựa vào năng lực của mình mưu tính chuyện sau này, cũng bảo vệ những người nàng quan tâm không bị ức hiếp.
“Nhìn không hiểu thì không nhìn nữa, về sau nàng chỉ cần nhìn ta thôi, vừa thoải mái vừa tự tại.” Mộc
Tử Ảnh mơn trớn hai má nàng, con ngươi tràn đầy dịu dàng.
Nghe vậy, Lê Thấm lập tức lườm hắn một cái, “Chàng? Ta càng nhìn cũng càng không hiểu!”
Mộc Tử Ảnh nở nụ cười ha ha hai tiếng, “Không có gì, về sau ở chung nhiều hơn nàng sẽ càng ngày càng hiểu rõ về ta.”
Lê Thấm không còn lời nào để nói, đôi mắt to chìm trong vui vẻ.
___^^___^^___
Đông cung.
Nam tử ngồi trên ghế tử kim, một thân áo choàng màu đen, diện mạo tuấn tú lại mang theo vẻ trầm ổn khí phách luyện từ nhiều năm mà thành, cẩn thận nhìn kĩ lại phát hiện người này có ba phần giống với Lê Thấm.
Quét mắt nhìn qua hòm gỗ phía trước, nam tử bất đắc dĩ đau lòng nói: “Thấm Nhi, muội vì đại ca đã làm quá nhiều rồi, về sau không cần nhúng tay vào việc này nữa, muội còn nhỏ như vậy…”
“Đại ca, nhận lấy đi, tiểu muội chỉ coi đây là thú vui, chẳng qua nhân tiện nên đưa tới đây thôi, ngày sau nếu có cơ hội, đại ca lại đưa trở về cũng được mà.” Lê Thấm lơ đễnh cười nói.
Lê Nhất thở dài, những năm gần đây hắn cần phải chu toàn cho việc nắm lấy quyền lực, trong lúc đó không thể tránh khỏi việc lấy tiền tài mua chuộc lòng người. Cho dù trên đầu hắn có danh hiệu thái tử, nhưng trong triều đình, chân chính một lòng với hắn được có mấy người? Hắn vẫn luôn nghĩ phụ hoàng cũng một lòng với hắn nhưng hai năm trước Thấm Nhi lại nói cho hắn một bí mật động trời, khiến hắn đau lòng thất vọng. Tạm thời, bất kể Thấm Nhi nói thật hay không, nhìn xem mấy năm nay, Tam đệ Lê Đằng quả thật luôn được phụ hoàng và Nhu phi che chở vô hạn. Càng nghĩ, phần không cam lòng trong hắn lại càng nhiều thêm. Trước kia hắn chỉ biết Nhị đệ Lê Dận có tâm tư khác nhưng chưa từng bao giờ hoài nghi tam đệ tính tình vốn ôn hòa. Có lẽ, tam đệ cũng không có tâm tư này, người có chính là phụ hoàng và Nhu phi?
Đáng tiếc, muốn động tới vị trí thái tử của hắn, nào có dễ dàng như vậy? Lê Nhất lạnh lùng cười, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn.
“Thấm Nhi, không cần nói nhiều, muội là muội muội tốt của đại ca, cũng là con gái ngoan của mẫu hậu.” Lê Nhất nhìn nàng, biểu tình cứng rắn lập tức mềm lại.
Hắn yêu thương nhất chính là muội muội ruột thịt của mình, tuổi còn nhỏ đã nhìn rõ tăm tối chốn cung đình. Mọi người chỉ biết con bé ương bướng không hiểu chuyện, thực ra hắn biết rõ hơn ai hết , Thấm Nhi rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng.
Đột nhiên nhớ tới một việc, Lê Nhất để ý quan sát Lê Thấm vài lần, thầm nghĩ: Tiểu nha đầu quả
nhiên đã trưởng thành rồi, còn trổ mã lộ ra vẻ duyên dáng yêu kiều.
“Thấm Nhi, phụ hoàng và mẫu hậu chiều muội như châu như bảo, nếu muội mở miệng chọn phò mã, nhất định sẽ thành.”
Lê Thấm sửng sốt, không ngờ đại ca vừa chuyển chủ đề lại nói đến chuyện hôn nhân đại sự của nàng.
“Đại ca không muốn can thiệp vào chuyện hôn nhân của muội nhưng nếu Thấm Nhi không thể gả cho một phò mã tốt, đại ca có thể nào yên tâm cho được.” Lê Nhất thở dài, hạ thấp thanh âm nói tiếp:
“Theo ý đại ca, La Thiệu Minh là người có thể dựa dẫm cả đời được, nếu muội vẫn chưa có chủ ý, có thể xem xét đến người này.”
Mặt Lê Thấm đỏ lên, đầu cụp xuống, “Ý tốt của đại ca, tiểu muội xin nhận nhưng trong lòng tiểu muội đã sớm có ý trung nhân, chàng ở trong lòng muội là tốt nhất, không ai có thể so sánh với chàng.”
Lê Nhất vô cùng kinh ngạc, muội muội của hắn từ nhỏ chỉ tiếp xúc với vương tôn quý tộc kinh thành, từ khi nào mà lại có ý trung nhân được?
“Ý trung nhân của Thấm Nhi là người thế nào, có thể nói cho đại ca biết được không?” Lê Nhất khẽ nhíu mày nói. Thấm Nhi rất thông minh, chẳng lẽ kẻ này là người có tâm cơ thâm trầm, thấy nàng do dự không nói, hoài nghi trong lòng hắn càng thêm dày đặc.
“Mấy năm gần đây, muội với đại ca không có chuyện gì giấu nhau cả. Sở dĩ tiểu muội không nói cho đại ca, là sợ ngày sau đại ca thấy hắn sẽ khó xử, cũng sợ người có ý không tốt sẽ lợi dụng.” Lê Thấm ngập ngừng một chút, giải thích.
“Nếu hắn thật sự thích muội, việc này sẽ sớm lo lắng qua. Chẳng lẽ đại ca còn không rõ tính tình của muội? Cho dù có biết người này đại ca cũng sẽ tỏ ra không biết. Đã như thế, muội vẫn không muốn nói cho đại ca sao?” Lê Nhất ép hỏi.
Lê Thấm nghĩ một lát, chuyện của nàng với Mộc Tử Ảnh cũng không coi là bí mật, hai nha hoàn thân cận với nàng đều biết , phụ hoàng và mẫu hậu cũng biết, vậy nàng cũng nên báo cho đại ca biết. Vì thế, rốt cuộc Lê Thấm vẫn nói ra cái tên kia.
Sau khi Lê Nhất biết được sự thật không khỏi sửng sốt thật lâu. Quốc sư Mộc Tử Ảnh? Hắn đều suy nghĩ tất cả các khả năng, thậm chí còn nghĩ đến Hàn Mộc Hủ nhưng hắn vạn vạn không đoán được, tiểu muội của mình thế mà lại cùng với người này.
Sau khi cho người ngoài rời đi hết, ánh mắt Lê Nhất hơi trầm xuống, gọi ám vệ trung thành nhất của mình đến, “Vương Thanh, hãy đi điều tra lại về Mộc Tử Ảnh.”
Ám vệ đang quỳ không nén nổi kinh ngạc. Ba năm trước chủ tử cũng lệnh cho hắn điều tra người này nhưng lúc ấy mới tra được một ít thì không thể nào điều tra tiếp được, giống như người này bỗng nhiên biến mất vậy. Lúc trước chủ tử nghe đến đây thì từ bỏ, vẫn chưa ra lệnh cho hắn tiếp tục điều tra, không ngờ lúc này chủ tử lại nhắc lại chuyện xưa.
“Nhớ kỹ, làm việc cẩn thận, thân phận của hắn dù sao cũng rất được trọng vọng.” Lê Nhất đặt hai tay sau lưng, giọng nói lạnh lùng.
“Thuộc hạ nhất định không phụ kỳ vọng!” Ám vệ cúi đầu, lui ra ngoài.
Trước kia Mộc Tử Ảnh không có xung đột lợi ích gì với hắn, hắn cũng không nhất thiết cần tìm hiểu bối cảnh lai lịch của người này. Lê Nhất vốn tưởng rằng người này chỉ đơn giản là một thuật sĩ hết ăn lại uống, nhưng tình báo của hắn cho biết, mỗi một chuyện đều thực rõ ràng, người này không phải là một nhân vật có thể khinh thường. Nếu nói người này vô duyên vô cớ lại đi yêu thích nha đầu ngốc như Thấm Nhi. Hắn không tin được chuyện này nhưng nếu là vì mục đích khác, Lê Nhất híp mắt, ánh mắt sắc bén, tốt nhất đừng để hắn phát hiện người này lừa gạt tình cảm của Thấm Nhi, có mưu đồ mà không thể cho ai biết.
___^^___^^___
Cách đại lễ tế trời đúng nửa tháng chính là sinh thần của Tiết hoàng hậu. Tiết hoàng hậu không muốn phô trương lãng phí quá mức, chỉ sai người làm mấy bàn tiệc, mở tiệc chiêu đãi nhóm mệnh phụ cũng nữ nhi của họ vào trong cung ăn một bữa thanh giản. Phi tần hậu cũng từ ngũ phẩm trở lên đều được phép tham dự. Kính Nhân đế cũng cùng tham dự tiệc. Ở yến hội lần này Lê Thấm gặp lại Lê Vũ Hi, nữ tử này trở nên trầm tĩnh hơn rất nhiều, khiến nàng tưởng như nàng ta đã thay đổi thành người khác.
Lúc đi ra ngoài, Lê Vũ Hi chợt cản đường nàng, ánh mắt ảm đạm nhìn về phía nàng tràn đầy cầu xin còn có không cam lòng ẩn giấu sâu bên trong.
“Công chúa, xem như thần cầu xin người, hãy trả biểu ca lại cho thần. Từ giờ về sau thần sẽ không bao giờ so đo với công chúa, thần sai rồi, thần không nên so mình với người, thần nhận thua còn không đủ sao?” Nói xong đã bụm mặt khóc.
Bích Chi và Nguyệt Dung ở sau Lê Thấm một khoảng, tuy không nghe rõ hai người nói chuyện gì nhưng nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Lê Vũ Hi, trong lòng cũng có phần nào thương tiếc, chỉ có Bích Chi là lạnh lùng nhìn xem.
Trong lòng Lê Thấm buồn bực, không khỏi cười xùy một tiếng, “Đường tỷ đang nói cái gì vậy, ta không hiểu. Ta khi nào thì so đo với ngươi, lại còn thắng thua nữa? Ta là tiểu công chúa được phụ hoàng mẫu hậu sủng ái nhất, người nào có thể so sánh được? Còn về phần biểu ca mà ngươi nói, ta lại càng không hiểu. Ta mới chỉ gặp Hàn trạng nguyên ít ỏi có mấy lần, từ khi nào mà hắn thành người của ta hay không của ta, mà vì sao ta phải trả cho ngươi?”
Nước mắt Lê Vũ Hi ngừng rơi, u oán nhìn nàng, “Nếu không phải bởi vì công chúa, mấy ngày gần đây biểu ca vì sao lại đối xử với thần lạnh lùng như vậy? Hôn sự của chúng thần đã sớm được định đoạt nhưng các trưởng bối đột nhiên lại nghe được tin tức phong phanh ở đâu, bây giờ về việc này một chữ cũng không nhắc tới! Người liên quan đến tất cả việc này không phải công chúa thì là ai? Rõ ràng biểu ca có ý với người, đã cố tình từ bỏ tình cảm bao nhiêu năm giữa chúng ta! Công chúa, bây giờ thần chỉ xin người bỏ qua cho thần, không cần cướp đi biểu ca, thần cầu xin người còn không được sao?”
Ngữ khí Lê Vũ Hi khó khi nào lộ ra ý tứ khẩn cầu như bây giờ. Nhưng Lê Thấm ngoại trừ cảm giác kì lạ thì không còn cảm xúc gì khác.
“Lê Vũ Hi, ngươi có phải đã tìm nhầm người rồi không? Bát tự của ta với Hàn Mộc Hủ không hợp, mà cho dù hắn có ý với ta, đó cũng là chuyện của hắn! Hơn nữa, ngươi không biết bây giờ ngươi buồn cười lắm sao? Cho dù giữa chúng ta thực sự có cái gì, đó cũng là tình chàng ý thiếp, liên quan gì tới ngươi?” Lê Thấm cười lạnh đáp, liếc nàng ta một lần cuối sau đó giống như chim công, ngạo mạn rời đi. Nàng kiêu ngạo tùy hứng, nàng không coi ai ra gì đó, người khác đối với nàng thế nào thì nàng
cũng đối với họ như thế.
Lê Vũ Hi không nhúc nhích nhìn chằm chằm bóng lưng ngày càng xa dần của Lê Thấm, đứng thẳng một lúc lâu mới xoay người đi. Dù vậy bàn tay đặt trong tay áo vẫn khép lại rất chặt, cho đến khi yến hội chấm dứt cũng không buông ra.
/49
|