Nói tóm lại, Lê Thấm vẫn vô cùng cao hứng. Vừa ra khỏi cung Tuyệt Trần, chân nàng bước nhẹ nhàng, hưng phấn rạo rực, mãi sau mới khôi phục lại bộ dáng đoan trang bình thường. Nguyệt Dung cùng Bích Chi theo đón phía sau.
“Công chúa, chuyện thành rồi?” Bích Chi cười hỏi.
“Đương nhiên là thành, nhìn sắc mặt vui vẻ của công chúa là biết.” Nguyệt Dung ha ha cười nói.
Lê Thấm quay đầu nhìn lại cung Tuyệt Trần cách đó không xa, thở dài một tiếng, “Trở về nói tỉ mỉ, đừng quấy nhiễu quốc sư thanh tu.”
Nguyệt Dung vội vàng che miệng, “Công chúa, mới vừa rồi nô tỳ cười có phải quá lớn hay không?”
“Không phải lớn tiếng.”
Cố tình ngừng lại, đợi đến khi Nguyệt Dung thở phào nhẹ nhõm, ngữ điệu Lê Thấm giương lên, “Mà là quỷ rống, ha ha…”
Khuôn mặt Nguyệt Dung suy sụp, rầu rĩ không vui. Bích Chi che miệng cười trộm.
Lê Thấm khoanh hai tay sau lưng, bước chân lúc nhanh lúc chậm, giống như bước theo điệu nhạc, tóc dài khẽ tung bay theo từng bước chân, Lê Thấm tựa như dẫm lên mây mà đi.
Phía sau Nguyệt Dung cùng Bích Chi liếc nhau, tâm tình cũng tốt hơn không ít.
Đã lâu rồi công chúa không vui vẻ như vậy, chỉ hy vọng quốc sư có thể khơi dậy hứng thú của công chúa lâu lâu một chút, ngàn vạn lần không cần ba ngày bắt đánh cá, hai ngày thì phơi lưới.
Sợ thay lại trang phục trong cung có thể khiến nhiều người để ý, sau khi ra khỏi Tuyệt Trần cung, Lê Thấm liền thay đổi bằng một thân y phục nhẹ nhàng đơn giản, nhìn xa không khác gì một tiểu cung nữ.
“Công chú, mặc y phục này đi gặp thái hậu có vẻ không thích hợp lắm?” Bích Chi hơi nhíu mày.
“Không sao. Hoàng nãi nãi nhiều năm lễ Phật, đã sớm không quan tâm mấy chuyện thế tục rồi, ăn mặc càng giản dị, lão nhân gia lại càng thích.” Lê Thấm nhìn vào gương đồng, rút cây trâm vàng cài bên trên ra, lại thử đi thử lại hai vị trí khác mới cảm thấy thỏa đáng. Sau đó mới rời bước đến cung Trường Thọ tìm Chu thái hậu.
Chu thái hậu tín Phật, nên hàng năm luôn duy trì lễ Phật. Kính Nhân đế vì hiếu đạo, nên cho xây dựng một gian phật đường ở cung Trường Thọ.
Thời điểm Lê Thấm vừa đến, Chu thái hậu đang tụng kinh. Lê Thấm cũng không dám quấy rầy, thông báo với cung nhân bên ngoài, rồi một mình ngồi chờ ngoài phật đường.
Ước chừng hai khắc sau, Chu thái hậu mới từ phật đường đi ra, bà nhìn thấy Lê Thấm thì không khỏi kinh ngạc.
Lê Thấm đi lên trước đón bà, thay thế Lý ma ma đỡ lấy tay Chu thái hậu, cười tủm tỉm hỏi, “Hoàng nãi nãi, nhiều ngày không gặp người có nhớ cháu gái không?”
Chu thái hậu giả bộ tức giận, hất tay Lê Thấm, “Nha đầu không có lương tâm, cháu tự hỏi bản thân xem, đã bao lâu không đến thăm hoàng nãi nãi rồi. Mấy hoàng huynh của cháu đều đã có phủ đệ, có đến thăm ai gia hay không ai gia cũng không thể quản, nhưng nha đầu này cả ngày ở trong cung phát ngốc, cũng không biết đến thăm ai gia.”
Lê Thấm liêm mồm kêu oan, “Hoàng nãi nãi người hiểu lầm cháu gái rồi. Cháu nghe Lý ma ma nói, mấy ngày nay hoàng nãi nãi bận việc lễ Phật, còn không có thời gian nhàn hạ, cháu gái là sợ quấy rầy đến hoàng nãi nãi, thế nên mới không đến thăm người. Trong lòng rõ ràng rất nhớ hoàng nãi nãi mà vẫn phải cố kìm hai chân lại.” Lê Thấm nhấn mạnh, giọng điệu cao lên.
Chu thái hậu bị những lời này chọc cho vui vẻ, “Xem nha đầu miệng ngọt này, ai gia có giận cũng bị cháu dỗ cho cười không ngừng.”
“Cháu gái nào có dỗ hoàng nãi nãi, tất cả đều là lời nói thật lòng của cháu gái mã.” Nói xong lời cuối cùng, vì thể hiện rõ tính chân thật của mình, nàng còn không ngừng gật mạnh đầu.
Quay đầu nhìn thấy Lý ma ma vẫn theo sát hai người, Lê Thấm cười hì hì hỏi, “Lý ma ma, ngươi tới nói xem, ta nói có phải nói thật không?”
Lý ma ma không đoán được tại sao tự nhiên công chúa kéo bà vào, nghĩ một lát rồi trả lời: “Công chúa nói đương nhiên là lời nói thật.”
Hàng mi Lê Thấm giương lên, “Hoàng nãi nãi nghe thấy đó?”
“Ai gia nghe thấy..nghe thấy…ha ha…”
Lê Thấm cùng Chu thái hậu trò chuyện vui vẻ, những câu nàng nói đều khiến lão nhân gia thoải mái cười to. Cuối cùng Chu thái hậu không hề keo kiệt thưởng cho cháu gái chiếc vòng tay bằng ngọc khắc hoa băng.
Lê Thấm từ chối nói không cần, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ cúi xuống dưới, “Chẳng nhẽ ở trong mắt hoàng nãi nãi, cháu gái đến thăm người chỉ vì để nhận thưởng?” Mặc dù nói như vậy nhưng hai mắt nàng vẫn khẽ lướt qua chiếc vòng rồi nhanh chóng rời đi.
Chu thái hậu kéo tay cháu gái, ấn vòng tay vào, hòa ái cười, “Hoàng nãi nãi lớn tuổi rồi, mấy đồ này có để lại cũng không có tác dụng, chẳng bằng để chúng làm đồ cưới cho Thấm Nhi.”
Hai mắt Lê Thấm đỏ lên, thu vòng tay vào trong tay áo, lau những giọt nước mắt “vô hình” nơi khóe mắt, cánh mũi nhỏ hít vào sụt sùi: “Hoàng nãi nãi đối xử với cháu gái tốt nhất.”
Chu thái hậu cười nhưng không nói, tiểu nha đầu diễn vai đáng thương rất giỏi.
“Đúng rồi, hoàng nãi nãi, mấy ngày gần đây cháu gái đã quyết định muốn tu thân dưỡng tính, chuẩn bị sao chép vài bản tĩnh tâm kinh, hoàng nãi nãi hẳn có quyển kinh này?” Lê Thấm làm bộ như vô tình hỏi.
Chu thái hậu kinh hãi run rẩy, bà hẳn là không nghe nhầm, cháu gái của bà muốn mượn bà tĩnh tâm kinh?
Nha đầu này từ khi nào lại thay đổi tình tình nhanh vậy?!
Thấy cháu gái yên lặng nhìn mình chờ đợi, Chu thái hậu đành phải nói: “Tĩnh tâm kinh không tính là quá dài, ai gia mấy năm nay cũng sao chép vài lần, sớm đã nhớ rõ thuộc làu, chỉ là mỗi lần sao xong đều hiến cho Phật tổ, lúc này ai gia cũng không lưu lại bản nào. Nếu Thấm Nhi không vội, bây giờ ai gia liền viết cho Thấm Nhi một bản.”
“Không được đâu, cháu gái nào có thể làm phiền hoàng nãi nãi tự mình viết cho cháu, nhất định tàng thư các trong cung vẫn còn lưu lại rất nhiều bản, cháu gái đến chỗ đó mượn một quyển là được.” Lê Thấm cự tuyệt nói.
Chẳng qua chỉ là một món đồ nhỏ nên nàng mới trực tiếp đến tìm hoàng nãi nãi, vốn chỉ muốn chiếm một ít tiện nghi nay lại khiến trưởng bối vì một tiểu bối như nàng mà phiền toái, nàng thật đúng là bất hiếu.
“Chỉ mất khoảng thời gian hai chén trà thôi, Thấm Nhi không cần ngại ngần.” Chu thái hậu cười nói.
“Cho dù hoàng nãi nãi viết, Thấm Nhi cũng không dám muốn. Hoàng nãi nãi lễ Phật lâu như vậy đáng nhẽ nên sớm nghỉ ngơi một chút mới đúng.” Lê Thấm căn dặn vài câu, sau khi dỗ Chu thái hậu đi nghỉ liền lập tức rời khỏi cung Trường Thọ hướng Tàng Thư các mà đi.
Tàng Thư các trong hoàng cung bao gồm hàng trăm loại sách, nhìn lướt qua cũng đã bao gồm các loại thiên văn, phong thổ, kinh Phật, tâm kinh, cực kỳ toàn diện.
Người trong hoàng thất có thể tùy ý ra vào Tàng Thư các, các đại thần trong triều thấp hơn bậc ngũ phẩm nếu có lệnh của hoàng thượng mới được phép vào xem. Nhưng mà tiểu công chúa Lê Thấm cùng với việc đọc sách có quan hệ bắc tám cái gậy tre cũng không tới nay lại đi vào Tàng Thư các, khiến cho hai vị thị vệ canh cửa cực kỳ khiếp sợ.
“Tiểu nhân gặp qua công chúa.” Thị vệ canh cửa đồng loạt hành lễ.
“Không cần đa lễ.” Lê Thấm tùy ý phất phất tay, đẩy cửa tiến vào.
“Công chúa, bên trong còn có…” Câu nói kế tiếp, Lê Thấm tất nhiên là không có nghe.
Tàng Thư các bao gồm hai tầng, tầng thứ nhất chứa các loại sách về tứ thư ngũ kinh thường dùng, tầng hai mới là nơi đặt các bộ sách quý hiếm về thủy lợi, địa lý cùng thiên văn, bình thường số người đến xem những sách này cũng không nhiều vì vậy các loại thư tịch này đều được chuyển lên tầng hai.
Lê Thấm nghĩ, tĩnh tâm kinh cũng coi như là kinh thư, trước tiên nàng sẽ tìm ở tầng một, nếu thật sự không có, lại đi tầng hai xem xét.
Các loại thư tịch đều được đặt trên những giá sách cao gần một trượng, nhìn đến tầng cao nhất còn phải ngửa đầu xem, cũng may các biển đề tên sách khá lớn, nhìn xem cũng khá rõ ràng, ánh mắt Lê Thấm đảo qua đảo lại trên hàng sách thứ nhất mà cũng cảm thấy có chút đau đớn.
Trước kia Tàng Thư các vốn có các thái giám hỗ trợ tìm sách nhưng sau đó xảy ra chuyện các thái giám đó trộm kinh thư ra ngoài cung để bán, Kính Nhân đế giận dữ, lệnh xử chém hết số mắc tội, sau đó ban lệnh chỉ cho phép người trong hoàng thất cùng các đại thần thân cận bên cạnh hoàng đế được phép tùy ý ra vào còn các tạp vụ hạ nhân đều không được phép tiến vào Tàng Thư các nửa bước. Nhưng vì nghĩ đến rất nhiều quan văn đến đây tìm sách nên lệnh cho các thị vệ canh cửa hỗ trợ cả công việc thủ thư nhưng cũng không được phép lưu lại đây thời gian quá một chén trà. Sau này, quy củ được nới lỏng, người trong hoàng thất cùng các đại thần có đặc quyền có thể cho hạ nhân lệnh bài của chủ tử để tiến vào tìm sách.
Vì muốn thể hiện quyết tâm đi theo quốc sư tu thân dưỡng tính của mình, Lê Thấm để Nguyệt Dung chờ ở cửa sau còn bản thân thì tự mình tiến vào Tàng Thư các tìm kinh thư.
Tìm hồi lâu, đến khi giá sách thứ hai cũng sắp tìm xong rồi, rốt cuộc Lê Thấm cũng nhìn thấy ba chữ tĩnh tâm kinh ở một góc sáng sủa trên cao. Trong lòng nàng cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ vì tìm bản kinh thư mỏng manh này mà phải hao phí rất nhiều canh giờ, vậy chẳng phải thời gian chép sách của nàng sẽ lại càng thu hẹp sao. Mặc dù Mộc Tử Ảnh không nhắc tới ngày mai bao giờ phải đưa nhưng nhất định là càng sớm càng tốt như vậy mới có thể biểu hiện ra bản thân thành tâm.
Lê Thấm bước ra ngoài cửa lớn, định gọi thị vệ đến giúp đỡ nhưng bước chân chỉ còn cách cửa hai ba bước đột nhiên dừng lại. Trong cung ai mà chẳng biết công chúa Lê Thấm tính tình bướng bỉnh kiêu ngạo lại không thích đọc sách, nếu để thị vệ phát hiện mình muốn mượn tĩnh tâm kinh, việc này truyền ra chẳng phải sẽ để mọi người cười đến rụng răng sao.
Mặt mũi nàng dù có nhỏ nhưng vẫn là bảo vật, da nàng cũng không coi là dầy. Vì vậy không nói nhiều, Lê Thấm mạnh mẽ vén tay áo lộ ra cánh tay trắng nõn, sau đó khiêng cây thang nhỏ ở góc tường lại đây. Cũng may cây thang này làm bằng gỗ, nếu mà đổi thành đồng thì cho dù nàng có đem hai chân trở thành tay cũng không cách nào di chuyển.
Đặt cây thang vào đúng vị trí, Lê Thấm cúi đầu nhìn lại một thân xiêm y trên người, trong lòng mừng thầm, quả nhiên là thay đúng loại xiêm y. Làn váy dài đúng đến mắt cá chân, có trèo lên thang cũng không sợ dẫm phải chân váy, tay áo được may nhỏ hẹp, cũng không phải loại tay áo rộng thùng thình.
Lê Thấm lắc lắc cây thang, cảm thấy tất cả đều ổn, hai tay liền nắm chặt thang chậm rãi đi lên.
Cây thang này có chút hơi cũ, Lê Thấm bước lên từng bước, cây thang liền theo đó mà phát ra âm thanh kẽo kẹt, hại nàng nghe thấy mấy tiếng này mà không “nỡ” bước lên.
Bước lên tận cùng cũng mới gần một trượng, cho dù ngã xuống cũng không đến nỗi tàn phế, quyết định xong, Lê Thấm lại yên tâm bước tiếp.
Nhưng mới bước được hai bước, Lê Thấm liền cảm thấy không thích hợp, chân nàng vẫn còn dẫm lên bậc thang cũ còn chưa có bước tiếp, vậy tại sao cây thang này lại phát ra âm thanh kẽo kẹt?
Kẽo kẹt kẽo kẹt, vô cùng có tiết tấu cứ lặp đi lặp lại khiến toàn bộ Tàng Thư các lộ ra một loại cảm giác thần bí. Lê Thấm chợt phát hiện ra cái gì, nàng chậm rãi nghiêng đầu nhìn sang.
Thông giũa hai tầng lầu có một cái thang gỗ, lúc này nơi đó càng ngày càng phát ra tiếng vang lớn hơn.
Hai mắt Lê Thấm mở to, cả kinh nói: Có người đang xuống tầng! Từ lúc đầu tới giờ luôn có người ở trên tầng hai?!
Chắc hẳn là vị đại thần nào đó trong triều đến xem sách, hoặc là các vị vương huynh của nàng?
Lê Thấm ngẩng đầu nhìn lên xem xét quyển kinh thư cách đó không xa. Mắt thấy chỉ còn hai bậc thang nữa là nàng có thể với tới giá đặt tĩnh tâm kinh trên đỉnh, Lê Thấm cắn răng một cái, quyết định sẽ lấy nhanh kinh thư đem giấu trong lòng, đến lúc ấy, người khác cũng không thể biết được nàng mượn sách gì.
Gian nan leo lên hai bước, lấy tay rút ra quyển tĩnh tâm kinh mỏng manh trên giá, nhưng bởi vì rút quá nhanh,
một chồng kinh thư ở bên cạnh cũng bị lấy ra, Lê Thấm chỉ đành trơ mắt nhìn những quyển kinh thư dày dặn kia rơi xuống, phát ra tiếng rơi bộp bộp.
Không ổn!
Cây thang gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt càng ngày càng dồn dập, Lê Thấm vừa quay đầu lại liền gặp ngay một đôi giày đen lộ ra ở chỗ rẽ trên cầu thang, đôi giày đen kia cơ hồ ba bước biến thành hai nhanh chóng bước xuống lầu.
Lê Thấm vội vàng nhét tĩnh tâm kinh vào trong lòng, rồi cúi đầu nhìn bậc thang tìm đường xuống.
“Tiểu cung nữ ở đâu đến đây, Tàng Thư các là nơi người có thể tùy tiện tiến vào sao!” Giọng nam trầm thấp hét lớn, ẩn hàm uy hiếp.
“Công chúa, chuyện thành rồi?” Bích Chi cười hỏi.
“Đương nhiên là thành, nhìn sắc mặt vui vẻ của công chúa là biết.” Nguyệt Dung ha ha cười nói.
Lê Thấm quay đầu nhìn lại cung Tuyệt Trần cách đó không xa, thở dài một tiếng, “Trở về nói tỉ mỉ, đừng quấy nhiễu quốc sư thanh tu.”
Nguyệt Dung vội vàng che miệng, “Công chúa, mới vừa rồi nô tỳ cười có phải quá lớn hay không?”
“Không phải lớn tiếng.”
Cố tình ngừng lại, đợi đến khi Nguyệt Dung thở phào nhẹ nhõm, ngữ điệu Lê Thấm giương lên, “Mà là quỷ rống, ha ha…”
Khuôn mặt Nguyệt Dung suy sụp, rầu rĩ không vui. Bích Chi che miệng cười trộm.
Lê Thấm khoanh hai tay sau lưng, bước chân lúc nhanh lúc chậm, giống như bước theo điệu nhạc, tóc dài khẽ tung bay theo từng bước chân, Lê Thấm tựa như dẫm lên mây mà đi.
Phía sau Nguyệt Dung cùng Bích Chi liếc nhau, tâm tình cũng tốt hơn không ít.
Đã lâu rồi công chúa không vui vẻ như vậy, chỉ hy vọng quốc sư có thể khơi dậy hứng thú của công chúa lâu lâu một chút, ngàn vạn lần không cần ba ngày bắt đánh cá, hai ngày thì phơi lưới.
Sợ thay lại trang phục trong cung có thể khiến nhiều người để ý, sau khi ra khỏi Tuyệt Trần cung, Lê Thấm liền thay đổi bằng một thân y phục nhẹ nhàng đơn giản, nhìn xa không khác gì một tiểu cung nữ.
“Công chú, mặc y phục này đi gặp thái hậu có vẻ không thích hợp lắm?” Bích Chi hơi nhíu mày.
“Không sao. Hoàng nãi nãi nhiều năm lễ Phật, đã sớm không quan tâm mấy chuyện thế tục rồi, ăn mặc càng giản dị, lão nhân gia lại càng thích.” Lê Thấm nhìn vào gương đồng, rút cây trâm vàng cài bên trên ra, lại thử đi thử lại hai vị trí khác mới cảm thấy thỏa đáng. Sau đó mới rời bước đến cung Trường Thọ tìm Chu thái hậu.
Chu thái hậu tín Phật, nên hàng năm luôn duy trì lễ Phật. Kính Nhân đế vì hiếu đạo, nên cho xây dựng một gian phật đường ở cung Trường Thọ.
Thời điểm Lê Thấm vừa đến, Chu thái hậu đang tụng kinh. Lê Thấm cũng không dám quấy rầy, thông báo với cung nhân bên ngoài, rồi một mình ngồi chờ ngoài phật đường.
Ước chừng hai khắc sau, Chu thái hậu mới từ phật đường đi ra, bà nhìn thấy Lê Thấm thì không khỏi kinh ngạc.
Lê Thấm đi lên trước đón bà, thay thế Lý ma ma đỡ lấy tay Chu thái hậu, cười tủm tỉm hỏi, “Hoàng nãi nãi, nhiều ngày không gặp người có nhớ cháu gái không?”
Chu thái hậu giả bộ tức giận, hất tay Lê Thấm, “Nha đầu không có lương tâm, cháu tự hỏi bản thân xem, đã bao lâu không đến thăm hoàng nãi nãi rồi. Mấy hoàng huynh của cháu đều đã có phủ đệ, có đến thăm ai gia hay không ai gia cũng không thể quản, nhưng nha đầu này cả ngày ở trong cung phát ngốc, cũng không biết đến thăm ai gia.”
Lê Thấm liêm mồm kêu oan, “Hoàng nãi nãi người hiểu lầm cháu gái rồi. Cháu nghe Lý ma ma nói, mấy ngày nay hoàng nãi nãi bận việc lễ Phật, còn không có thời gian nhàn hạ, cháu gái là sợ quấy rầy đến hoàng nãi nãi, thế nên mới không đến thăm người. Trong lòng rõ ràng rất nhớ hoàng nãi nãi mà vẫn phải cố kìm hai chân lại.” Lê Thấm nhấn mạnh, giọng điệu cao lên.
Chu thái hậu bị những lời này chọc cho vui vẻ, “Xem nha đầu miệng ngọt này, ai gia có giận cũng bị cháu dỗ cho cười không ngừng.”
“Cháu gái nào có dỗ hoàng nãi nãi, tất cả đều là lời nói thật lòng của cháu gái mã.” Nói xong lời cuối cùng, vì thể hiện rõ tính chân thật của mình, nàng còn không ngừng gật mạnh đầu.
Quay đầu nhìn thấy Lý ma ma vẫn theo sát hai người, Lê Thấm cười hì hì hỏi, “Lý ma ma, ngươi tới nói xem, ta nói có phải nói thật không?”
Lý ma ma không đoán được tại sao tự nhiên công chúa kéo bà vào, nghĩ một lát rồi trả lời: “Công chúa nói đương nhiên là lời nói thật.”
Hàng mi Lê Thấm giương lên, “Hoàng nãi nãi nghe thấy đó?”
“Ai gia nghe thấy..nghe thấy…ha ha…”
Lê Thấm cùng Chu thái hậu trò chuyện vui vẻ, những câu nàng nói đều khiến lão nhân gia thoải mái cười to. Cuối cùng Chu thái hậu không hề keo kiệt thưởng cho cháu gái chiếc vòng tay bằng ngọc khắc hoa băng.
Lê Thấm từ chối nói không cần, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ cúi xuống dưới, “Chẳng nhẽ ở trong mắt hoàng nãi nãi, cháu gái đến thăm người chỉ vì để nhận thưởng?” Mặc dù nói như vậy nhưng hai mắt nàng vẫn khẽ lướt qua chiếc vòng rồi nhanh chóng rời đi.
Chu thái hậu kéo tay cháu gái, ấn vòng tay vào, hòa ái cười, “Hoàng nãi nãi lớn tuổi rồi, mấy đồ này có để lại cũng không có tác dụng, chẳng bằng để chúng làm đồ cưới cho Thấm Nhi.”
Hai mắt Lê Thấm đỏ lên, thu vòng tay vào trong tay áo, lau những giọt nước mắt “vô hình” nơi khóe mắt, cánh mũi nhỏ hít vào sụt sùi: “Hoàng nãi nãi đối xử với cháu gái tốt nhất.”
Chu thái hậu cười nhưng không nói, tiểu nha đầu diễn vai đáng thương rất giỏi.
“Đúng rồi, hoàng nãi nãi, mấy ngày gần đây cháu gái đã quyết định muốn tu thân dưỡng tính, chuẩn bị sao chép vài bản tĩnh tâm kinh, hoàng nãi nãi hẳn có quyển kinh này?” Lê Thấm làm bộ như vô tình hỏi.
Chu thái hậu kinh hãi run rẩy, bà hẳn là không nghe nhầm, cháu gái của bà muốn mượn bà tĩnh tâm kinh?
Nha đầu này từ khi nào lại thay đổi tình tình nhanh vậy?!
Thấy cháu gái yên lặng nhìn mình chờ đợi, Chu thái hậu đành phải nói: “Tĩnh tâm kinh không tính là quá dài, ai gia mấy năm nay cũng sao chép vài lần, sớm đã nhớ rõ thuộc làu, chỉ là mỗi lần sao xong đều hiến cho Phật tổ, lúc này ai gia cũng không lưu lại bản nào. Nếu Thấm Nhi không vội, bây giờ ai gia liền viết cho Thấm Nhi một bản.”
“Không được đâu, cháu gái nào có thể làm phiền hoàng nãi nãi tự mình viết cho cháu, nhất định tàng thư các trong cung vẫn còn lưu lại rất nhiều bản, cháu gái đến chỗ đó mượn một quyển là được.” Lê Thấm cự tuyệt nói.
Chẳng qua chỉ là một món đồ nhỏ nên nàng mới trực tiếp đến tìm hoàng nãi nãi, vốn chỉ muốn chiếm một ít tiện nghi nay lại khiến trưởng bối vì một tiểu bối như nàng mà phiền toái, nàng thật đúng là bất hiếu.
“Chỉ mất khoảng thời gian hai chén trà thôi, Thấm Nhi không cần ngại ngần.” Chu thái hậu cười nói.
“Cho dù hoàng nãi nãi viết, Thấm Nhi cũng không dám muốn. Hoàng nãi nãi lễ Phật lâu như vậy đáng nhẽ nên sớm nghỉ ngơi một chút mới đúng.” Lê Thấm căn dặn vài câu, sau khi dỗ Chu thái hậu đi nghỉ liền lập tức rời khỏi cung Trường Thọ hướng Tàng Thư các mà đi.
Tàng Thư các trong hoàng cung bao gồm hàng trăm loại sách, nhìn lướt qua cũng đã bao gồm các loại thiên văn, phong thổ, kinh Phật, tâm kinh, cực kỳ toàn diện.
Người trong hoàng thất có thể tùy ý ra vào Tàng Thư các, các đại thần trong triều thấp hơn bậc ngũ phẩm nếu có lệnh của hoàng thượng mới được phép vào xem. Nhưng mà tiểu công chúa Lê Thấm cùng với việc đọc sách có quan hệ bắc tám cái gậy tre cũng không tới nay lại đi vào Tàng Thư các, khiến cho hai vị thị vệ canh cửa cực kỳ khiếp sợ.
“Tiểu nhân gặp qua công chúa.” Thị vệ canh cửa đồng loạt hành lễ.
“Không cần đa lễ.” Lê Thấm tùy ý phất phất tay, đẩy cửa tiến vào.
“Công chúa, bên trong còn có…” Câu nói kế tiếp, Lê Thấm tất nhiên là không có nghe.
Tàng Thư các bao gồm hai tầng, tầng thứ nhất chứa các loại sách về tứ thư ngũ kinh thường dùng, tầng hai mới là nơi đặt các bộ sách quý hiếm về thủy lợi, địa lý cùng thiên văn, bình thường số người đến xem những sách này cũng không nhiều vì vậy các loại thư tịch này đều được chuyển lên tầng hai.
Lê Thấm nghĩ, tĩnh tâm kinh cũng coi như là kinh thư, trước tiên nàng sẽ tìm ở tầng một, nếu thật sự không có, lại đi tầng hai xem xét.
Các loại thư tịch đều được đặt trên những giá sách cao gần một trượng, nhìn đến tầng cao nhất còn phải ngửa đầu xem, cũng may các biển đề tên sách khá lớn, nhìn xem cũng khá rõ ràng, ánh mắt Lê Thấm đảo qua đảo lại trên hàng sách thứ nhất mà cũng cảm thấy có chút đau đớn.
Trước kia Tàng Thư các vốn có các thái giám hỗ trợ tìm sách nhưng sau đó xảy ra chuyện các thái giám đó trộm kinh thư ra ngoài cung để bán, Kính Nhân đế giận dữ, lệnh xử chém hết số mắc tội, sau đó ban lệnh chỉ cho phép người trong hoàng thất cùng các đại thần thân cận bên cạnh hoàng đế được phép tùy ý ra vào còn các tạp vụ hạ nhân đều không được phép tiến vào Tàng Thư các nửa bước. Nhưng vì nghĩ đến rất nhiều quan văn đến đây tìm sách nên lệnh cho các thị vệ canh cửa hỗ trợ cả công việc thủ thư nhưng cũng không được phép lưu lại đây thời gian quá một chén trà. Sau này, quy củ được nới lỏng, người trong hoàng thất cùng các đại thần có đặc quyền có thể cho hạ nhân lệnh bài của chủ tử để tiến vào tìm sách.
Vì muốn thể hiện quyết tâm đi theo quốc sư tu thân dưỡng tính của mình, Lê Thấm để Nguyệt Dung chờ ở cửa sau còn bản thân thì tự mình tiến vào Tàng Thư các tìm kinh thư.
Tìm hồi lâu, đến khi giá sách thứ hai cũng sắp tìm xong rồi, rốt cuộc Lê Thấm cũng nhìn thấy ba chữ tĩnh tâm kinh ở một góc sáng sủa trên cao. Trong lòng nàng cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ vì tìm bản kinh thư mỏng manh này mà phải hao phí rất nhiều canh giờ, vậy chẳng phải thời gian chép sách của nàng sẽ lại càng thu hẹp sao. Mặc dù Mộc Tử Ảnh không nhắc tới ngày mai bao giờ phải đưa nhưng nhất định là càng sớm càng tốt như vậy mới có thể biểu hiện ra bản thân thành tâm.
Lê Thấm bước ra ngoài cửa lớn, định gọi thị vệ đến giúp đỡ nhưng bước chân chỉ còn cách cửa hai ba bước đột nhiên dừng lại. Trong cung ai mà chẳng biết công chúa Lê Thấm tính tình bướng bỉnh kiêu ngạo lại không thích đọc sách, nếu để thị vệ phát hiện mình muốn mượn tĩnh tâm kinh, việc này truyền ra chẳng phải sẽ để mọi người cười đến rụng răng sao.
Mặt mũi nàng dù có nhỏ nhưng vẫn là bảo vật, da nàng cũng không coi là dầy. Vì vậy không nói nhiều, Lê Thấm mạnh mẽ vén tay áo lộ ra cánh tay trắng nõn, sau đó khiêng cây thang nhỏ ở góc tường lại đây. Cũng may cây thang này làm bằng gỗ, nếu mà đổi thành đồng thì cho dù nàng có đem hai chân trở thành tay cũng không cách nào di chuyển.
Đặt cây thang vào đúng vị trí, Lê Thấm cúi đầu nhìn lại một thân xiêm y trên người, trong lòng mừng thầm, quả nhiên là thay đúng loại xiêm y. Làn váy dài đúng đến mắt cá chân, có trèo lên thang cũng không sợ dẫm phải chân váy, tay áo được may nhỏ hẹp, cũng không phải loại tay áo rộng thùng thình.
Lê Thấm lắc lắc cây thang, cảm thấy tất cả đều ổn, hai tay liền nắm chặt thang chậm rãi đi lên.
Cây thang này có chút hơi cũ, Lê Thấm bước lên từng bước, cây thang liền theo đó mà phát ra âm thanh kẽo kẹt, hại nàng nghe thấy mấy tiếng này mà không “nỡ” bước lên.
Bước lên tận cùng cũng mới gần một trượng, cho dù ngã xuống cũng không đến nỗi tàn phế, quyết định xong, Lê Thấm lại yên tâm bước tiếp.
Nhưng mới bước được hai bước, Lê Thấm liền cảm thấy không thích hợp, chân nàng vẫn còn dẫm lên bậc thang cũ còn chưa có bước tiếp, vậy tại sao cây thang này lại phát ra âm thanh kẽo kẹt?
Kẽo kẹt kẽo kẹt, vô cùng có tiết tấu cứ lặp đi lặp lại khiến toàn bộ Tàng Thư các lộ ra một loại cảm giác thần bí. Lê Thấm chợt phát hiện ra cái gì, nàng chậm rãi nghiêng đầu nhìn sang.
Thông giũa hai tầng lầu có một cái thang gỗ, lúc này nơi đó càng ngày càng phát ra tiếng vang lớn hơn.
Hai mắt Lê Thấm mở to, cả kinh nói: Có người đang xuống tầng! Từ lúc đầu tới giờ luôn có người ở trên tầng hai?!
Chắc hẳn là vị đại thần nào đó trong triều đến xem sách, hoặc là các vị vương huynh của nàng?
Lê Thấm ngẩng đầu nhìn lên xem xét quyển kinh thư cách đó không xa. Mắt thấy chỉ còn hai bậc thang nữa là nàng có thể với tới giá đặt tĩnh tâm kinh trên đỉnh, Lê Thấm cắn răng một cái, quyết định sẽ lấy nhanh kinh thư đem giấu trong lòng, đến lúc ấy, người khác cũng không thể biết được nàng mượn sách gì.
Gian nan leo lên hai bước, lấy tay rút ra quyển tĩnh tâm kinh mỏng manh trên giá, nhưng bởi vì rút quá nhanh,
một chồng kinh thư ở bên cạnh cũng bị lấy ra, Lê Thấm chỉ đành trơ mắt nhìn những quyển kinh thư dày dặn kia rơi xuống, phát ra tiếng rơi bộp bộp.
Không ổn!
Cây thang gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt càng ngày càng dồn dập, Lê Thấm vừa quay đầu lại liền gặp ngay một đôi giày đen lộ ra ở chỗ rẽ trên cầu thang, đôi giày đen kia cơ hồ ba bước biến thành hai nhanh chóng bước xuống lầu.
Lê Thấm vội vàng nhét tĩnh tâm kinh vào trong lòng, rồi cúi đầu nhìn bậc thang tìm đường xuống.
“Tiểu cung nữ ở đâu đến đây, Tàng Thư các là nơi người có thể tùy tiện tiến vào sao!” Giọng nam trầm thấp hét lớn, ẩn hàm uy hiếp.
/49
|