My Boss Is A Beautiful Girl

Chương 18

/61


"Đúng, đúng là lợi hại thật. " Tôi gật gù như rôbốt, mỗi cái gật đầu đều cảm thấy như có một chiếc búa khổng lồ đập vào tim mình.

Tán dốc một hồi, Từ Hoàn Ân nhìn đồng hồ rồi đề nghị: "Bây giờ mới hơn 9h30, chúng ta đi quán bar không?"

"Ừ, được đấy." Hà Nhã hào hứng hưởng ứng, tôi nhìn cô ta đầy bất mãn: phụ nữ bị sắc đẹp làm mờ đôi mắt, bây giờ người ta bảo cô nhảy sông chắc cũng sẽ trả lời "Ừ" mất.

"Tôi không đi đâu, không được khỏe lắm, muốn về nghỉ ngơi một lát. " Thực tế là do tôi cảm thấy đi bar đắt quá, sơ sơ cũng phải mất vài trăm, đối với tôi thì đây thực sự rất xa xỉ, lớn thế này mà tôi vẫn chưa hề bước chân vào quán bar.

"Không đi thì thôi, chúng ta đi." Hà Nhã có vẻ không vui.

"Vậy cũng được, em chờ ở đây, anh đi tính tiền. "

Sau khi Từ Hoàn Ân đi khỏi, Hà Nhã hỏi tôi: "Tối nay có vẻ anh là lạ thế nào đó, đi quán bar nhé. Đi đi mà."

"Không đi." Tôi từ chối thẳng thừng.

"Sao vậy? " Hà Nhã xích đến gần nhìn tôi chằm chằm: "Giận à? Có phải thấy người ta ưu tú quá nên ganh tỵ không? Cho nên không muốn đi quán bar nữa."

"Tất nhiên không phải rồi, quán bar đắt tiền quá, tôi không đi nổi, mắc mớ gì phải ganh tỵ với hắn ta chứ? " Tôi cố ý tỏ ra mình rất bất cần. Trước mặc Hà Nhã tôi cũng không cần che giấu việc tôi không có tiền, dù gì cô ấy cũng biết tỏng rồi.

"Là như thế à? Cũng phải thôi, ganh tỵ chỉ có thể xảy ra trong tình trạng thực lực của 2 người không chênh nhau là mấy, anh lệch lạc quá nhiều so với người ta, làm gì có tư cách ganh tỵ. Vậy thôi, tôi đi trước. "

“……!!!”

Nhìn Hà Nhã hứng khởi leo lên chiếc Audi A6 của Từ Hoàn Ân và chiếc xe lao vút đi, tôi cúi gầm mặt, rầu rĩ đi vào trong CLB. Ngã tư cách đó không xa có mấy quán ăn lề đường, mùi thơm của món thịt dê nướng bốc lên. Thức ăn là thứ tốt nhất để loại bỏ tâm trạng không vui trong lòng, hôm nay uất ức cả buổi tối rồi, cũng là lúc phải mua chút gì đó lấp bụng thôi, cũng là để tự an ủi chính mình một chút.

Cô gái bán thịt dê nướng cỡ độ tuổi tôi, trên người cô ta mặc bộ đồ mà dù có chạy tới gãy chân cũng không thể nào mua được ở Thượng Hải, mái tóc có vẻ hơi vàng úa do thời gian dài không được chăm chút, trên mặt có vài chỗ lấm tấm lọ nghẹ, nhìn có chút giống đang ca cải lương. Nhưng nhìn kỹ thì cũng trông rất thanh tú. Tôi cảm thấy phẩm cách của mình có chút dơ bẩn, sao cứ thấy con gái là lại nhìn chằm chằm nửa buổi trời vậy?

Khi tôi đang nhìn cô gái đó thì cô ta có vẻ cũng đang len lén nhìn tôi.

"Vương Vũ, anh là Vương Vũ phải không? " Cô ấy bỗng nhiên có chút phấn khởi gọi tên tôi.

Tôi ngạc nhiên, nhanh chóng tiến hành lục lọi trong bộ nhớ trong đầu nhưng hồi lâu vẫn chẳng thể nhớ nổi cô gái này là ai.

Cô gái đó cũng nhận ra tôi hơi bị lúng túng bèn nhắc: "Em là Dương Hiểu Lan nè, trước kia hai nhà chúng ta là hàng sớm, lúc còn học cấp 1 chúng ta ngồi cùng bàn đấy, nhớ ra chưa? "

Cách cửa ký ức mở ra trong tích tắc, Dương Hiểu Lan lúc nào cũng cột hai chùm tóc như sừng dê, lúc đi cứ hay nhảy nhót ấy đã hiện ra trong đầu tôi. Từ khi tôi hiểu chuyện thì nhà Dương Hiểu Lan đã ở đối diện nhà tôi, ba cô ấy đi làm ở cùng một công trường với ba tôi, mối quan hệ hai gia đình rất tốt.

Dương Hiểu Lan lúc học tiểu học rất đáng yêu, học rất giỏi, năm nào cũng là lớp phó học tập trong lớp. Còn tôi chính là điển hình của "con sâu làm rầu nồi canh ", lúc lên lớp thì hay nắm bím tóc của mấy cô bạn gái, đánh nhau với bạn học, thường xuyên đi trễ, bài làm văn toàn là chép của người khác. Ba tôi hay vẹo tai tôi và bắt tôi học hỏi Dương Hiểu Lan.

Tôi và Dương Hiểu Lan là người của hai cực trái ngược nhau nhưng lại là bạn rất thân, lúc học tiểu học tôi với Dương Hiểu Lan lúc nào cũng nắm tay nhau đến trường, nhưng sau đó bị bạn bè chế nhạo nên không hề nắm tay nhau trước mặt mọi người nữa. Cho tới khi lên lớp 5, vì ba cô ấy bị điều đi công tác nên cả nhà họ đã dọn đi, hôm dọn nhà, tôi và Dương Hiểu Lan đã khóc nứt nở. Đó cũng là lần duy nhất tôi - một thằng con trai khóc vì tình cảm.

Sau khi Dương Hiểu Lan dọn đi, tôi mất tinh thần cả tháng trời. Trong một tháng đó, tôi không hề đi học trễ, nộp bài tập đúng hạn, cũng không còn giật bím các bạn gái, mẹ tôi thấy cảnh đó đã lo sốt vó, tưởng rằng tôi bị shock nên bất bình thường, suýt nữa thì dắt tôi đến bệnh viện. Cũng may trẻ con rất chóng quên, một tháng sau tôi hoàn toàn bình phục, bắt đầu tràn trề sinh khí giật tóc bạn gái, chép bài của người khác, mẹ tôi cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn gương mặt tèm nhèm lọ của Dương Hiểu Lan trong làn khói bít bùng và cái lò nướng bằng sắt thép vụn, đột nhiên tôi cảm thấy hơi đau lòng, lần đầu tiên tôi cảm thấy thế giới này thật tàn khốc, cô bé ngây thơ đáng yêu ngày ấy đã bị chôn vùi cùng những năm tháng vô tình này rồi. Tôi nhờ người bán quán bên cạnh Dương Hiểu Lan trông hàng giúp cô ta một tý rồi sau đó mời cô ấy đến 1 quán ăn gần đó.

/61

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status