“Hay là bây giờ anh thử điện thoại dò thám tình hình Emma đi. ” Trên đường về, Rachel đề nghị.
“Giờ còn điện thoại gì nữa? ”
“Thì cứ giả vờ bây giờ chúng ta mới gặp tai nạn, anh gọi điện xin ý kiến Emma, xem cô ta phản ứng thế nào? Để liệu mà chuẩn bị tâm lý. ” Không hổ danh là thư ký, đúng là gian xảo hơn lập trình viên một chút.
Tôi điện thoại hỏi Hà Nghệ, báo cáo tình hình với cô ta, sau đó xin ý kiến xem cô ta có muốn đưa người đến bệnh viện không? Để giống thật hơn, tôi cố ý điều chỉnh giọng điệu cho nhanh.
Nghe xong lời của tôi, Hà Nghệ không chần chừ một giây nào cả mà lập tức trả lời: “Đưa người tới bệnh viện ngay.”
Trong lòng tôi vui mừng khôn xiết, để chắc chắn hơn nữa, tôi hỏi thêm: “Nhưng người đó máu me đầy người, nếu đặt ở băng sau, những băng này phải làm sao? Tôi nghe nói băng ghế này tốn cả bốn trăm nghìn nhỉ? ”
Điện thoại bên kia yên tĩnh một vài giây, sau đó tôi nghe thấy Hà Nghệ nói rất bình tĩnh: “Những dãy ghế này có thể thay cũng có thể rửa sạch sẽ, những thứ này không cần anh lo, anh chỉ cần đưa người đi là được rồi.”
Thánh chỉ trong tay, tảng đá trong lòng tôi triệt để thả xuống, gác điện thoại, tôi cố tình tỏ ra tiếc nuối nói với Rachel: “Xem ra tôi không có hy vọng đến Bắc Kinh rồi. ”
Về công ty chẳng bao lâu, Rachel có chút hoảng hốt chạy lại tìm tôi: “Emma bảo anh đi tới Cửu Trại Câu một chuyến ngay.” Đừng tưởng Hà Nghệ mời tôi đi du lịch nhé, Mythory đặt tên riêng cho từng gian phòng họp, Cửu Trại Câu chính là phòng họp nhỏ ở một góc khuất xa xôi nhất của công ty.
“Cô ta tìm tôi có chuyện gì? ”
“Không biết. ” Rachel lắc đầu: “Tôi vừa về tới, Emma đã gọi tôi tới hỏi chuyện chúng ta đưa người như thế nào, sau đó cô ta bảo tôi gọi anh đến Cửu Trại Câu, khi nói tới câu này, sắc mặt Emma khó coi lắm, tôi làm thư ký cho cô ta hai năm rồi, đây là lần thứ hai sắc mặt cô ta khó coi như vậy.”
“Lần đầu là tại sao? ”
“Giám đốc thị trường Thượng Hải chúng ta lấy chiết khấu môi giới khiến công ty tổn thất mấy triệu đồng. Emma thẳng tay tiễn anh ta vào nhà giam. ”
Không phải chứ, tôi giật nảy mình, chẳng lẽ Hà Nghệ trở mặt đòi tôi bồi thường tổn thất cho cô ấy, nhưng loại người ở đẳng cấp như cô ấy lẽ nào lại nói một đằng làm một nẻo như vậy.
Đẩu cánh cửa Cửu Trại Câu, Hà Nghệ đã chờ sẵn trong đó, tôi khẽ thở phào, may quá, không có cảnh sát trong đó.
Tôi gật đầu với Hà Nghệ, kéo ghế ra định ngồi xuống.
“Đừng ngồi nữa, anh cứ đứng đấy. ” Hà Nghệ vô cảm nói.
Đứng cũng được, chờ đánh hơi không ổn thì tôi tẩu thoát cũng dễ dàng.
“Năng lực làm việc của anh rất xuất sắc, Richard đã khen ngợi anh trước mặt tôi nhiều lần rồi, tháng này tôi cũng thấy được sự vất vả của anh, đơn thuần nhìn từ góc độ nhân viên mà nói, anh là một nhân viên tốt. ” Công sức của tôi không uổng phế, chẳng lẽ Hà Nghệ tìm tôi đến để tăng lương, thăng chức cho tôi à? Nhưng trông sắc mặt Hà Nghệ lại không giống, chẳng lẽ lo lắng tôi sẽ kiêu ngạo nên cố tình làm như thế à?
“Nhưng cho dù làm gì đi nữa, ” tôi biết ngay chắc chắn còn điều gì đó đang chờ đợi. “trước hết là phải làm một con người. Người phẩm chất đạo đức có vấn đề thì dù làm việc xuất sắc thế nào tôi cũng không cảm thấy họ là nhân viên ưu tú, không những không ưu tú, mà ngay cả đạt tiêu chuẩn hay không cũng là một vấn đề. ” Tôi vội nghĩ xem mình đã làm những chuyện thất đức nào, tôi đã từng mang bút chì trong văn phòng về, còn lấy cả nửa cuộn giấy vệ sinh nữa.
“Tôi rất muốn biết, khi đó trong lòng anh nghĩ như thế nào, một người gặp tai nạn, hơi thở còn thoi thóp, dưới tình hình này, anh không nghĩ ngay đến việc cứu người, mà lại điện thoại xin phép tôi, anh có biết lúc đó tôi sốt ruột thế nào không, lo lắng cứu người chậm trễ, nên tôi cũng không nói gì, chỉ bảo anh đưa người tới bệnh viện ngay, còn anh thì sao, anh lại còn truy hỏi thêm câu, anh biết tôi phí sức thế nào để kìm nén không mắng anh không? ” Thì ra một vài giây mà Hà Nghệ chần chừ đó là để kìm chế cảm xúc của mình, tôi còn tưởng là cô ta đau lòng vì bốn trăm nghìn đó nữa chứ, tư duy của người giàu và người nghèo rất khác xa nhau.
Giọng Hà Nghệ ngày càng cao: “Dưới con mắt anh, một người sắp chết rồi, anh lại còn lo lắng có làm dơ ghế xe không, sao anh có thể máu lạnh như vậy, anh rốt cuộc có phải là người không? ” Hà Nghệ càng nói càng giận, túm lấy đống văn bản trên bàn ném về phía tôi. Tôi chẳng hề né tránh, cứ mặc đống văn bản rớt xuống đầu. Vẻ mặt nổi nóng của Hà Nghệ khiến tôi nhớ đến tình cảnh lần đầu gặp Hà Nhã, giây phút đó tôi có ảo giác, Hà Nhã không hề ở đâu xa, cô ta đứng ngay trước mặt tôi.
“Anh ở đây tự mà kiểm điểm lại mình, đừng quên dọn dẹp lại đống văn bản. ” Hà Nghệ vứt câu đó, “ rầm” một tiếng đóng cửa bỏ ra ngoài.
“Giờ còn điện thoại gì nữa? ”
“Thì cứ giả vờ bây giờ chúng ta mới gặp tai nạn, anh gọi điện xin ý kiến Emma, xem cô ta phản ứng thế nào? Để liệu mà chuẩn bị tâm lý. ” Không hổ danh là thư ký, đúng là gian xảo hơn lập trình viên một chút.
Tôi điện thoại hỏi Hà Nghệ, báo cáo tình hình với cô ta, sau đó xin ý kiến xem cô ta có muốn đưa người đến bệnh viện không? Để giống thật hơn, tôi cố ý điều chỉnh giọng điệu cho nhanh.
Nghe xong lời của tôi, Hà Nghệ không chần chừ một giây nào cả mà lập tức trả lời: “Đưa người tới bệnh viện ngay.”
Trong lòng tôi vui mừng khôn xiết, để chắc chắn hơn nữa, tôi hỏi thêm: “Nhưng người đó máu me đầy người, nếu đặt ở băng sau, những băng này phải làm sao? Tôi nghe nói băng ghế này tốn cả bốn trăm nghìn nhỉ? ”
Điện thoại bên kia yên tĩnh một vài giây, sau đó tôi nghe thấy Hà Nghệ nói rất bình tĩnh: “Những dãy ghế này có thể thay cũng có thể rửa sạch sẽ, những thứ này không cần anh lo, anh chỉ cần đưa người đi là được rồi.”
Thánh chỉ trong tay, tảng đá trong lòng tôi triệt để thả xuống, gác điện thoại, tôi cố tình tỏ ra tiếc nuối nói với Rachel: “Xem ra tôi không có hy vọng đến Bắc Kinh rồi. ”
Về công ty chẳng bao lâu, Rachel có chút hoảng hốt chạy lại tìm tôi: “Emma bảo anh đi tới Cửu Trại Câu một chuyến ngay.” Đừng tưởng Hà Nghệ mời tôi đi du lịch nhé, Mythory đặt tên riêng cho từng gian phòng họp, Cửu Trại Câu chính là phòng họp nhỏ ở một góc khuất xa xôi nhất của công ty.
“Cô ta tìm tôi có chuyện gì? ”
“Không biết. ” Rachel lắc đầu: “Tôi vừa về tới, Emma đã gọi tôi tới hỏi chuyện chúng ta đưa người như thế nào, sau đó cô ta bảo tôi gọi anh đến Cửu Trại Câu, khi nói tới câu này, sắc mặt Emma khó coi lắm, tôi làm thư ký cho cô ta hai năm rồi, đây là lần thứ hai sắc mặt cô ta khó coi như vậy.”
“Lần đầu là tại sao? ”
“Giám đốc thị trường Thượng Hải chúng ta lấy chiết khấu môi giới khiến công ty tổn thất mấy triệu đồng. Emma thẳng tay tiễn anh ta vào nhà giam. ”
Không phải chứ, tôi giật nảy mình, chẳng lẽ Hà Nghệ trở mặt đòi tôi bồi thường tổn thất cho cô ấy, nhưng loại người ở đẳng cấp như cô ấy lẽ nào lại nói một đằng làm một nẻo như vậy.
Đẩu cánh cửa Cửu Trại Câu, Hà Nghệ đã chờ sẵn trong đó, tôi khẽ thở phào, may quá, không có cảnh sát trong đó.
Tôi gật đầu với Hà Nghệ, kéo ghế ra định ngồi xuống.
“Đừng ngồi nữa, anh cứ đứng đấy. ” Hà Nghệ vô cảm nói.
Đứng cũng được, chờ đánh hơi không ổn thì tôi tẩu thoát cũng dễ dàng.
“Năng lực làm việc của anh rất xuất sắc, Richard đã khen ngợi anh trước mặt tôi nhiều lần rồi, tháng này tôi cũng thấy được sự vất vả của anh, đơn thuần nhìn từ góc độ nhân viên mà nói, anh là một nhân viên tốt. ” Công sức của tôi không uổng phế, chẳng lẽ Hà Nghệ tìm tôi đến để tăng lương, thăng chức cho tôi à? Nhưng trông sắc mặt Hà Nghệ lại không giống, chẳng lẽ lo lắng tôi sẽ kiêu ngạo nên cố tình làm như thế à?
“Nhưng cho dù làm gì đi nữa, ” tôi biết ngay chắc chắn còn điều gì đó đang chờ đợi. “trước hết là phải làm một con người. Người phẩm chất đạo đức có vấn đề thì dù làm việc xuất sắc thế nào tôi cũng không cảm thấy họ là nhân viên ưu tú, không những không ưu tú, mà ngay cả đạt tiêu chuẩn hay không cũng là một vấn đề. ” Tôi vội nghĩ xem mình đã làm những chuyện thất đức nào, tôi đã từng mang bút chì trong văn phòng về, còn lấy cả nửa cuộn giấy vệ sinh nữa.
“Tôi rất muốn biết, khi đó trong lòng anh nghĩ như thế nào, một người gặp tai nạn, hơi thở còn thoi thóp, dưới tình hình này, anh không nghĩ ngay đến việc cứu người, mà lại điện thoại xin phép tôi, anh có biết lúc đó tôi sốt ruột thế nào không, lo lắng cứu người chậm trễ, nên tôi cũng không nói gì, chỉ bảo anh đưa người tới bệnh viện ngay, còn anh thì sao, anh lại còn truy hỏi thêm câu, anh biết tôi phí sức thế nào để kìm nén không mắng anh không? ” Thì ra một vài giây mà Hà Nghệ chần chừ đó là để kìm chế cảm xúc của mình, tôi còn tưởng là cô ta đau lòng vì bốn trăm nghìn đó nữa chứ, tư duy của người giàu và người nghèo rất khác xa nhau.
Giọng Hà Nghệ ngày càng cao: “Dưới con mắt anh, một người sắp chết rồi, anh lại còn lo lắng có làm dơ ghế xe không, sao anh có thể máu lạnh như vậy, anh rốt cuộc có phải là người không? ” Hà Nghệ càng nói càng giận, túm lấy đống văn bản trên bàn ném về phía tôi. Tôi chẳng hề né tránh, cứ mặc đống văn bản rớt xuống đầu. Vẻ mặt nổi nóng của Hà Nghệ khiến tôi nhớ đến tình cảnh lần đầu gặp Hà Nhã, giây phút đó tôi có ảo giác, Hà Nhã không hề ở đâu xa, cô ta đứng ngay trước mặt tôi.
“Anh ở đây tự mà kiểm điểm lại mình, đừng quên dọn dẹp lại đống văn bản. ” Hà Nghệ vứt câu đó, “ rầm” một tiếng đóng cửa bỏ ra ngoài.
/61
|