– Xì. Đó là vì tôi không quen bay trong hình dạng này.
– Đừng có chối làm gì. Nhố nhăng thì cứ thừa nhận đi.
– Đủ rồi, em đừng có con nít nữa. – Ren phì cười xoa đầu tôi… hắn kịp thời ngăn tôi lại khi thấy tôi đã đứng lên khỏi ghế, chuẩn bị sấn tớicắn vào cái má đáng ghét của thằng nhóc.
– Này. Không cần anh phải bênh cho tôi. – Dragon quê độ bĩu môi, hútrồn rột ly nước đã hết sạch. Tôi nghe vậy lập tức bặm môi liếc hắn. Gìchứ… tại sao không bênh cho tôi?
– Tôi không có bênh cho ai hết, mà là đang bảo toàn tính mạng củanhững khách hàng trong cái quán này. – hắn lại dúi đầu tôi xuống trongkhi tôi đang sắn tay áo định cụng đầu hắn… xì xì… xoa dịu tôi bằng cáinụ cười đó… thật là đáng ghét… thật là ranh ma.
Cơn giận của tôi như một quả bóng bay bị chọc thủng từ từ xẹp xuống.
Tôi liền ngoan ngoãn ngồi im.
Cơn giận mém tí bùng nổ của tôi ban nãy đã khiến cho cả nhà hàng đềunhìn chúng tôi. Lúc này nhờ im lặng tôi mới nghe được bọn họ nói gì.
– Đúng là họ rồi. Là Ren với Yuki đó… là cái cặp đôi tin đồn đó. – một người nói.
– Tin đồn gì chứ. Họ đã khẳng định rồi.
– Bà đã đọc bài báo đó chưa? Họ công khai rồi.
– Gì chứ? Tụi nó vẫn còn là con nít… sao có thể…
– Người ta là chủ tịch tập đoàn lớn nhất thế giới chứ con nít cái gì?
– Nhìn chẳng xứng đôi gì cả… cứ như đôi đũa lệch ấy. – nghe câu này,tôi thở dài một hơi. Dốc ly nước vào miệng, một viên đá nhỏ rơi vàomiệng tôi bị tôi cắn mạnh kêu rôm rốp… gì chứ xả stress bằng cách nàyhơi bị hiệu quả a. Tôi tủi thân liếc liếc qua Ren, hình như hắn không có nghe, vẫn cười cười nói nói với Chito và Ajita… thi thoảng nhìn sangDragon cười gian.
– Ừ. Nhìn chẳng giống một cặp đôi mà giống bạn bè rủ nhau đi ăn hơn.
– Từ đầu tôi đã nói nhìn họ không xứng mà. – tôi siết chặt tay.
Ở đây trung niên có thanh niên có cả thiếu niên cũng có… vậy mà aicũng biết. Hình như tôi và hắn sắp nổi tiếng toàn thế giới rồi…
Thấy tôi đột nhiên im lặng, Ren quay sang nhìn, mỉm cười dịu dàng:
– Sao vậy, em mệt à?
– Không. Chỉ là… em vào nhà vệ sinh một lát. – tôi cười toe toét rồi vẫy tay với hắn, sau đó đi thẳng.
Vả nước vào mặt, tôi ngước nhìn mình trong gương, tóc tai rũ rượi,nước lướt trên da mặt trượt xuống khiến mặt tôi trông tròn quay… thậtchẳng có tí nét đẹp nào…
Tôi lại bất chợt thở dài. Lúc trước, tôi ở bên hắn, thì tự ti vì mình là WW trong khi hắn là DW. Bây giờ tôi lại tự ti vì mình không hợp vớihắn, sánh vai với Ren, tôi cứ như con hầu đi theo hoàng tử vậy… thậtchẳng ra làm sao. Bị người khác nói như vậy, tôi cũng không thể tráchngười ta được. Có trách là trách tôi trèo cao, bon chen đeo theo hắn.
Đột nhiên bên ngoài có một tiếng động thật lớn vọng tới. Tôi giật cảmình, ngẩng đầu lên nhìn về phía đó như phản xạ, lại có dự cảm khônglành chạy về phía đó.
Đúng như tôi nghĩ, cái thể loại tiếng động đó chỉ có thể là từ bốn người bọn họ.
Chiếc bàn gỗ ban nãy vẫn còn đặt yên vị năm ly nước bây giờ có thêmbàn tay của Chito vậy mà nứt nẻ, những vết nứt từ từ lan rộng nhưng vẫnchưa làm gãy bàn. Những ly nước sóng sánh đổ ra ngoài. Chiếc ghế ban nãy nhỏ ngồi ngã bật ra phía sau. Cả Ren và Ajita ai cũng đã đứng lên khỏichỗ ngồi, mặt hầm hầm cứ như chuẩn bị giết người đến nơi.
– Có chuyện gì vậy? – tôi chạy tới rồi ngẩng ra.
Cả Dragon cũng đang đứng dậy chỉ là nó lùn quá ban nãy tôi không thấy.
Lúc tôi đi đã xảy ra chuyện động trời gì thế này?
– Cô nói lại xem. – Chito đột nhiên gằng giọng, mặt vẫn cúi gằm, không chút cảm xúc.
– C… Có chuyện gì vậy? – tôi run run đáp lời, nhắc lại y hệt những gì Chito ra lệnh, nhướn mày khổ sở nhìn bọn họ.
Tôi vô cùng hoang mang a, đảo mắt một lượt bốn người họ. Tôi rốt cuộc đã làm cái gì sai… tôi sai cái gì mà cậu ấy đổi cách xưng hô với tôi.
Từ trước đến nay có bao giờ thấy vẻ mặt đó ở Chito bao giờ…
Một cánh tay từ đâu vươn ra ôm lấy vai tôi, cả người tôi đột nhiên bị kéo mạnh vào một bờ ngực săn chắc. Tôi vẫn còn ngu ngơ ngước lên nhìnthì thấy ánh mắt dịu dàng của Ren. Khuôn mặt hắn vài giây trước đang đen thui vài giây sau đột nhiên tươi tắn. Hắn phì cười:
– Cái đồ ngốc này không phải nói em đâu. Cái mặt của em như thế là phản ứng kiểu gì vậy? Nhìn ngốc chết được.
Tôi ho khan vài tiếng, biết mình bị hố vô cùng xấu hổ, liền nhỏ giọng hỏi Ren:
– Vậy rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?
– Thì… – hắn định giải thích thì Chito đã chen ngang.
– Tôi ghét nhất thể loại ăn cơm nhà nói chuyện hàng xóm… càng tệ hơnlà nói xấu sau lưng người ta. Đã vậy không chỉ có những người suy nghĩchưa hoàn thiện, còn có những người đã trưởng thành, tại sao vẫn chưathể cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói của mình. – cô nàng tuôn một trànnhư thác đổ, tôi mơ hồ nhận thức thấy những gì đang diễn ra – Đừng cónói xấu chị em của tôi trước mặt tôi.
– Được rồi Chito. Chúng ta đi thôi. Đừng làm lớn chuyện lên.
Aijita nói rồi khoác vai Chito, cầm theo túi xách của nhỏ ra ngoàitrước. Dragon cũng lườm nguýt một hồi mới đi theo. Ren không nói gì,lặng lẽ cầm túi của tôi lên, hắn nhìn tôi với ánh mắt đầy ý tứ, mới từtừ cất giọng nói:
– Thành thật xin lỗi vì chúng tôi đã xen vào và làm lỡ bữa ăn của mọi người… và bạn tôi cũng đã nói những lời đả kích không lịch sự. Chỉ là…khác với mấy người, chúng tôi còn chưa hề động đũa. Đúng là không cóphép tắc gì.
Hắn nói, giằm mạnh tiền xuống bàn, rồi cầm tay tôi bỏ đi.
Ặc… cái gì mà không có phép tắc, cái gì mà bạn tôi đã đả kích… sai lầm!
Lời nói của hắn còn sắc nhọn hơn cả Chito, còn đáng sợ hơn cả Chito…cái thể loại vừa đấm vừa xoa này tôi đã quá quen thuộc, chỉ là tộinghiệp những người ở đây không kịp thích nghi bây giờ đến cả cử độngcũng không thể làm được… đầu óc trở nên trì trệ và đần độn.
Đến tận một lúc sau tôi mới nghe thấy tiếng đánh rơi nĩa trên tầng.
Chúng tôi đi thẳng đến một công viên gần đó, người nào người nấy mang bộ mặt đưa đám ngồi bệt xuống nền cỏ.
Chito vẫn còn chưa hả giận, liên tục nện những cú đấm vào cái túi xách, nó bây giờ thảm thương hết sức.
Dragon ngồi trên xích đu, giương đôi mắt tức giận nhìn tôi. Tôi vàRen cũng chỉ biết ngồi trên hòn đá lớn, nắm chặt tay không buông, mơ hồnhìn vào khoảng không trước mặt.
Ajita nằm bên cạnh không nói gì, để mặc Chito đấm… chỉ cho đến khitay cô nàng vô tình quẹt trúng cái khóa khiến ngón tay bị chảy máu mộtđường, anh mới ngồi bật dậy, vội vội vàng vàng lôi trong ba lô của mìnhra thuốc sát trùng và bông gòn cùng với băng keo cá nhân. Trong lúc sáttrùng cho nhỏ còn luôn miệng lèm bèm:
– Biết ngay thể nào em cũng bị thương. May là anh chu đáo.
Tôi liền nhìn sang Ren với ánh mắt khó hiểu, hắn nhún vai đáp:
– Tất nhiên anh cũng có đem.
– …
Thì ra tôi và Chito lại vô dụng đến như vậy.
Cô nàng ngồi bên kia, chẳng hề tỏ ra đau đớn khi nước sát trùng đổlên vết thương, còn mỉm cười dịu dàng len lén nhìn ngắm khuôn mặt nghiêm túc chăm chú của Ajita. Tay kia vô thức đưa lên vén những sợi tóc lòaxòa trước trán che mất tầm nhìn của mình.
Tôi thấy hai người họ như vậy, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn một chút.
– Xin lỗi… chỉ vì em mà mọi người phải chịu đói như vậy. – tôi cúi gằm mặt tủi thân nói, giọng lí nhí vì xấu hổ.
– Cậu nói vậy là ý gì chứ? Họ nói xấu cậu trước mặt tớ… tất cả là lỗi của cậu ư? Cậu suy nghĩ một chút đi, đừng có cái gì lúc nào cũng gomhết tội lỗi về phía mình. – Chito bùng nổ, tôi giật cả mình.
– Đâu có tự nhiên mà họ nói xấu tớ. Tất cả là vì tớ bất tài vô dụng,không có xứng đôi với Ren. – tôi tự nhiên trở nên mềm yếu nhỏ bé… vôcùng tự ti.
Trán tôi nhói đau, một tiếng ‘cốc’…
– A!! Đau! – tôi ôm đầu nhăn nhó. Quay sang lườm hắn một cái. Tên kia có biết bà đang tâm trạng thế nào không còn có nhã hứng chọc ghẹo?!
– Nếu em còn nói như vậy nữa, anh sẽ không để em phát ra được mộttiếng động nào. – hắn nghiêm túc nói, ánh mắt nhìn sâu vào tâm can tôinhư thể hắn sẽ làm thật, thậm chí có thể làm ngay và luôn ở đây.
– Ực… k… không nói nữa là được chứ gì.
– Ngoan. Vậy mới là Yuki mạnh mẽ của tớ. – Chito từ khi nào đã đứngcạnh tôi, đưa tay ra xoa đầu tôi. Có cảm giác như tôi đang được chị haiyêu dấu của mình xoa dịu.
Dragon cũng hái đâu được một chùm hoa dại, đưa cho tôi, xấu hổ đến đỏ mặt, vậy mà vờ như miễn cưỡng lắm mới tặng cho tôi:
– Quà an ủi đó. Đừng có… có nghĩ là tôi sợ cô buồn. Chỉ là… tôi làm vậy chỉ là vì ở đây ai cũng an ủi cô thôi.
Tôi nhoẻn miệng cười thật tươi.
Phải rồi, bao nhiêu bực tức trong nhà vệ sinh ban nãy cũng theo gióbay mất. Trước mặt tôi là bốn người sẽ luôn yêu thương và bảo vệ chotôi. Tôi chẳng việc gì phải sợ tương lai phía trước.
Buồn cũng buồn rồi, cười cũng cuời rồi, chúng tôi đến một quán mìbình dân bên đường ăn như chiến hạm càn quét tất cả rồi tung tăng vui vẻ đến rạp chiếu phim.
Nhìn chúng tôi lúc này khác nào một gia đình lớn đâu chứ.
Từ vụ ở nhà hàng ban nãy tôi mới bắt đầu để ý a… bây giờ trên đườngđi, chúng tôi đi đến đâu sẽ có người nhòm ngó đến đó… tất cả đều chỉ trỏ tôi và Ren mà bàn tán. Tất nhiên trong những lời bán tán đó… khen ngợingưỡng mộ có mà chê bai khinh bỉ cũng có.
Tôi đi bên cạnh Ren từ trước đến nay rất đề phòng ánh mắt của mọingười xung quanh mình, nhưng hôm nay thoải mái nắm chặt tay hắn. Cũnglà cái cảm giác cùng hắn sánh đôi trên đường, nhưng như thế này thậtkhác với trước kia.
Tôi là đang cảm thấy tự hào khi được khoe khoang với mọi người mìnhchính là bạn gái của Ren… thật sự… cái cảm giác vô cùng khác biệt.
Ren và Ajita với Dragon kéo nhau đi mua thức ăn đem vào rạp trong lúc chờ thì tôi và Chito ngồi trong phòng chờ tán dóc.
– Ren hắn đúng là một tên đáng sợ mà haha! – Chito cười sảng khoáisau khi nghe tôi kể về những trò đáng ghét của Ren – Cứ ngỡ tớ là caothủ mặt dầy rồi thì ra hắn còn vô sĩ hơn cả tớ.
– … – vế sau của cô nàng khiến tôi rất không yên tâm – Đừng nói với tớ là cậu quyến rũ… Ajita?
– Cậu nghĩ sao thì nó là như vậy đấy. – Chito cười tít mắt đáp cái kiểu mập mờ đó.
– Ồ ra vậy. – tôi thở phào nhẹ nhõm ra mặt. Gì chứ tôi tin tưởng Chito tuyệt đối… chắc là cô nàng sẽ không có…
– Thì ra cậu nghĩ tớ theo hướng như vậy… hehe… vậy là sai lầm rồiYuki. – Chito cười lớn… lại một tràn cười khiến cho tất cả mọi ngườitrong phòng chờ đều ngoái đầu lại nhìn chúng tôi. Tôi lật đật lấy tayche miệng Chito lại…
Sảng khoái thế thì chui vào nhà vệ sinh mà cười trời ạ… đưa mặt chomọi người cùng nhìn lại làm trò gây chú ý như vậy… xem đi xem đi… mọingười lại đang so sánh tôi và Chito, có người còn nói về tôi và Ren.
Tôi nhất thời thở dài ngao ngán. Cái số của tôi chính là số khổ. Lúcnào cũng là người hứng chịu hết mọi tin đồn tệ hại, trong khi người khơi mào không ai khác ngoài lũ bạn nhí nhố cùng tên bạn trai thích gây chúý.
Tôi lườm lườm Chito trong khi cô nàng vẫn còn cười. Lúc này tôi mới kịp bình tĩnh lại và nuốt hết câu nói ban nãy của Chito.
– Cái gì… cậu… cậu… đã dụ anh ấy làm cái gì hả?
– Xì… Ajita ấy mà… anh ấy lúc nào cũng luôn miệng khả năng kiềm chếcủa người trưởng thành như anh ấy không có tốt, nên khi cả hai ở nơivắng vẻ, anh ấy chẳng dám làm gì tớ. Thậm chí bây giờ chúng tớ vẫn ngủ ở phòng mình. Tớ thật sự rất ghen tị với tên Ren nhà cậu. Hắn ta làm cáigì cũng vô tư không bao giờ nghĩ đến hậu quả. Thật ra mà nói, chỉ cần là Ajita, tớ chẳng sợ gì cả. – Chito tuôn ra cảm xúc thầm kín.
Tôi im lặng một hồi lâu, mới phát hiện có ba bóng đen đang đứng cạnhnơi hai đứa… hơn nữa là ba người vô cùng quen thuộc. Ai cũng đang toetoét cười với chúng tôi… trong khi họ cười thì tim tôi thắt lại.
Ren, Ajita và Dragon! Rốt cuộc ba người đã đứng đó từ khi nào, nghe được cái gì rồi?!!!
(Còn tiếp)
– Đừng có chối làm gì. Nhố nhăng thì cứ thừa nhận đi.
– Đủ rồi, em đừng có con nít nữa. – Ren phì cười xoa đầu tôi… hắn kịp thời ngăn tôi lại khi thấy tôi đã đứng lên khỏi ghế, chuẩn bị sấn tớicắn vào cái má đáng ghét của thằng nhóc.
– Này. Không cần anh phải bênh cho tôi. – Dragon quê độ bĩu môi, hútrồn rột ly nước đã hết sạch. Tôi nghe vậy lập tức bặm môi liếc hắn. Gìchứ… tại sao không bênh cho tôi?
– Tôi không có bênh cho ai hết, mà là đang bảo toàn tính mạng củanhững khách hàng trong cái quán này. – hắn lại dúi đầu tôi xuống trongkhi tôi đang sắn tay áo định cụng đầu hắn… xì xì… xoa dịu tôi bằng cáinụ cười đó… thật là đáng ghét… thật là ranh ma.
Cơn giận của tôi như một quả bóng bay bị chọc thủng từ từ xẹp xuống.
Tôi liền ngoan ngoãn ngồi im.
Cơn giận mém tí bùng nổ của tôi ban nãy đã khiến cho cả nhà hàng đềunhìn chúng tôi. Lúc này nhờ im lặng tôi mới nghe được bọn họ nói gì.
– Đúng là họ rồi. Là Ren với Yuki đó… là cái cặp đôi tin đồn đó. – một người nói.
– Tin đồn gì chứ. Họ đã khẳng định rồi.
– Bà đã đọc bài báo đó chưa? Họ công khai rồi.
– Gì chứ? Tụi nó vẫn còn là con nít… sao có thể…
– Người ta là chủ tịch tập đoàn lớn nhất thế giới chứ con nít cái gì?
– Nhìn chẳng xứng đôi gì cả… cứ như đôi đũa lệch ấy. – nghe câu này,tôi thở dài một hơi. Dốc ly nước vào miệng, một viên đá nhỏ rơi vàomiệng tôi bị tôi cắn mạnh kêu rôm rốp… gì chứ xả stress bằng cách nàyhơi bị hiệu quả a. Tôi tủi thân liếc liếc qua Ren, hình như hắn không có nghe, vẫn cười cười nói nói với Chito và Ajita… thi thoảng nhìn sangDragon cười gian.
– Ừ. Nhìn chẳng giống một cặp đôi mà giống bạn bè rủ nhau đi ăn hơn.
– Từ đầu tôi đã nói nhìn họ không xứng mà. – tôi siết chặt tay.
Ở đây trung niên có thanh niên có cả thiếu niên cũng có… vậy mà aicũng biết. Hình như tôi và hắn sắp nổi tiếng toàn thế giới rồi…
Thấy tôi đột nhiên im lặng, Ren quay sang nhìn, mỉm cười dịu dàng:
– Sao vậy, em mệt à?
– Không. Chỉ là… em vào nhà vệ sinh một lát. – tôi cười toe toét rồi vẫy tay với hắn, sau đó đi thẳng.
Vả nước vào mặt, tôi ngước nhìn mình trong gương, tóc tai rũ rượi,nước lướt trên da mặt trượt xuống khiến mặt tôi trông tròn quay… thậtchẳng có tí nét đẹp nào…
Tôi lại bất chợt thở dài. Lúc trước, tôi ở bên hắn, thì tự ti vì mình là WW trong khi hắn là DW. Bây giờ tôi lại tự ti vì mình không hợp vớihắn, sánh vai với Ren, tôi cứ như con hầu đi theo hoàng tử vậy… thậtchẳng ra làm sao. Bị người khác nói như vậy, tôi cũng không thể tráchngười ta được. Có trách là trách tôi trèo cao, bon chen đeo theo hắn.
Đột nhiên bên ngoài có một tiếng động thật lớn vọng tới. Tôi giật cảmình, ngẩng đầu lên nhìn về phía đó như phản xạ, lại có dự cảm khônglành chạy về phía đó.
Đúng như tôi nghĩ, cái thể loại tiếng động đó chỉ có thể là từ bốn người bọn họ.
Chiếc bàn gỗ ban nãy vẫn còn đặt yên vị năm ly nước bây giờ có thêmbàn tay của Chito vậy mà nứt nẻ, những vết nứt từ từ lan rộng nhưng vẫnchưa làm gãy bàn. Những ly nước sóng sánh đổ ra ngoài. Chiếc ghế ban nãy nhỏ ngồi ngã bật ra phía sau. Cả Ren và Ajita ai cũng đã đứng lên khỏichỗ ngồi, mặt hầm hầm cứ như chuẩn bị giết người đến nơi.
– Có chuyện gì vậy? – tôi chạy tới rồi ngẩng ra.
Cả Dragon cũng đang đứng dậy chỉ là nó lùn quá ban nãy tôi không thấy.
Lúc tôi đi đã xảy ra chuyện động trời gì thế này?
– Cô nói lại xem. – Chito đột nhiên gằng giọng, mặt vẫn cúi gằm, không chút cảm xúc.
– C… Có chuyện gì vậy? – tôi run run đáp lời, nhắc lại y hệt những gì Chito ra lệnh, nhướn mày khổ sở nhìn bọn họ.
Tôi vô cùng hoang mang a, đảo mắt một lượt bốn người họ. Tôi rốt cuộc đã làm cái gì sai… tôi sai cái gì mà cậu ấy đổi cách xưng hô với tôi.
Từ trước đến nay có bao giờ thấy vẻ mặt đó ở Chito bao giờ…
Một cánh tay từ đâu vươn ra ôm lấy vai tôi, cả người tôi đột nhiên bị kéo mạnh vào một bờ ngực săn chắc. Tôi vẫn còn ngu ngơ ngước lên nhìnthì thấy ánh mắt dịu dàng của Ren. Khuôn mặt hắn vài giây trước đang đen thui vài giây sau đột nhiên tươi tắn. Hắn phì cười:
– Cái đồ ngốc này không phải nói em đâu. Cái mặt của em như thế là phản ứng kiểu gì vậy? Nhìn ngốc chết được.
Tôi ho khan vài tiếng, biết mình bị hố vô cùng xấu hổ, liền nhỏ giọng hỏi Ren:
– Vậy rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?
– Thì… – hắn định giải thích thì Chito đã chen ngang.
– Tôi ghét nhất thể loại ăn cơm nhà nói chuyện hàng xóm… càng tệ hơnlà nói xấu sau lưng người ta. Đã vậy không chỉ có những người suy nghĩchưa hoàn thiện, còn có những người đã trưởng thành, tại sao vẫn chưathể cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói của mình. – cô nàng tuôn một trànnhư thác đổ, tôi mơ hồ nhận thức thấy những gì đang diễn ra – Đừng cónói xấu chị em của tôi trước mặt tôi.
– Được rồi Chito. Chúng ta đi thôi. Đừng làm lớn chuyện lên.
Aijita nói rồi khoác vai Chito, cầm theo túi xách của nhỏ ra ngoàitrước. Dragon cũng lườm nguýt một hồi mới đi theo. Ren không nói gì,lặng lẽ cầm túi của tôi lên, hắn nhìn tôi với ánh mắt đầy ý tứ, mới từtừ cất giọng nói:
– Thành thật xin lỗi vì chúng tôi đã xen vào và làm lỡ bữa ăn của mọi người… và bạn tôi cũng đã nói những lời đả kích không lịch sự. Chỉ là…khác với mấy người, chúng tôi còn chưa hề động đũa. Đúng là không cóphép tắc gì.
Hắn nói, giằm mạnh tiền xuống bàn, rồi cầm tay tôi bỏ đi.
Ặc… cái gì mà không có phép tắc, cái gì mà bạn tôi đã đả kích… sai lầm!
Lời nói của hắn còn sắc nhọn hơn cả Chito, còn đáng sợ hơn cả Chito…cái thể loại vừa đấm vừa xoa này tôi đã quá quen thuộc, chỉ là tộinghiệp những người ở đây không kịp thích nghi bây giờ đến cả cử độngcũng không thể làm được… đầu óc trở nên trì trệ và đần độn.
Đến tận một lúc sau tôi mới nghe thấy tiếng đánh rơi nĩa trên tầng.
Chúng tôi đi thẳng đến một công viên gần đó, người nào người nấy mang bộ mặt đưa đám ngồi bệt xuống nền cỏ.
Chito vẫn còn chưa hả giận, liên tục nện những cú đấm vào cái túi xách, nó bây giờ thảm thương hết sức.
Dragon ngồi trên xích đu, giương đôi mắt tức giận nhìn tôi. Tôi vàRen cũng chỉ biết ngồi trên hòn đá lớn, nắm chặt tay không buông, mơ hồnhìn vào khoảng không trước mặt.
Ajita nằm bên cạnh không nói gì, để mặc Chito đấm… chỉ cho đến khitay cô nàng vô tình quẹt trúng cái khóa khiến ngón tay bị chảy máu mộtđường, anh mới ngồi bật dậy, vội vội vàng vàng lôi trong ba lô của mìnhra thuốc sát trùng và bông gòn cùng với băng keo cá nhân. Trong lúc sáttrùng cho nhỏ còn luôn miệng lèm bèm:
– Biết ngay thể nào em cũng bị thương. May là anh chu đáo.
Tôi liền nhìn sang Ren với ánh mắt khó hiểu, hắn nhún vai đáp:
– Tất nhiên anh cũng có đem.
– …
Thì ra tôi và Chito lại vô dụng đến như vậy.
Cô nàng ngồi bên kia, chẳng hề tỏ ra đau đớn khi nước sát trùng đổlên vết thương, còn mỉm cười dịu dàng len lén nhìn ngắm khuôn mặt nghiêm túc chăm chú của Ajita. Tay kia vô thức đưa lên vén những sợi tóc lòaxòa trước trán che mất tầm nhìn của mình.
Tôi thấy hai người họ như vậy, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn một chút.
– Xin lỗi… chỉ vì em mà mọi người phải chịu đói như vậy. – tôi cúi gằm mặt tủi thân nói, giọng lí nhí vì xấu hổ.
– Cậu nói vậy là ý gì chứ? Họ nói xấu cậu trước mặt tớ… tất cả là lỗi của cậu ư? Cậu suy nghĩ một chút đi, đừng có cái gì lúc nào cũng gomhết tội lỗi về phía mình. – Chito bùng nổ, tôi giật cả mình.
– Đâu có tự nhiên mà họ nói xấu tớ. Tất cả là vì tớ bất tài vô dụng,không có xứng đôi với Ren. – tôi tự nhiên trở nên mềm yếu nhỏ bé… vôcùng tự ti.
Trán tôi nhói đau, một tiếng ‘cốc’…
– A!! Đau! – tôi ôm đầu nhăn nhó. Quay sang lườm hắn một cái. Tên kia có biết bà đang tâm trạng thế nào không còn có nhã hứng chọc ghẹo?!
– Nếu em còn nói như vậy nữa, anh sẽ không để em phát ra được mộttiếng động nào. – hắn nghiêm túc nói, ánh mắt nhìn sâu vào tâm can tôinhư thể hắn sẽ làm thật, thậm chí có thể làm ngay và luôn ở đây.
– Ực… k… không nói nữa là được chứ gì.
– Ngoan. Vậy mới là Yuki mạnh mẽ của tớ. – Chito từ khi nào đã đứngcạnh tôi, đưa tay ra xoa đầu tôi. Có cảm giác như tôi đang được chị haiyêu dấu của mình xoa dịu.
Dragon cũng hái đâu được một chùm hoa dại, đưa cho tôi, xấu hổ đến đỏ mặt, vậy mà vờ như miễn cưỡng lắm mới tặng cho tôi:
– Quà an ủi đó. Đừng có… có nghĩ là tôi sợ cô buồn. Chỉ là… tôi làm vậy chỉ là vì ở đây ai cũng an ủi cô thôi.
Tôi nhoẻn miệng cười thật tươi.
Phải rồi, bao nhiêu bực tức trong nhà vệ sinh ban nãy cũng theo gióbay mất. Trước mặt tôi là bốn người sẽ luôn yêu thương và bảo vệ chotôi. Tôi chẳng việc gì phải sợ tương lai phía trước.
Buồn cũng buồn rồi, cười cũng cuời rồi, chúng tôi đến một quán mìbình dân bên đường ăn như chiến hạm càn quét tất cả rồi tung tăng vui vẻ đến rạp chiếu phim.
Nhìn chúng tôi lúc này khác nào một gia đình lớn đâu chứ.
Từ vụ ở nhà hàng ban nãy tôi mới bắt đầu để ý a… bây giờ trên đườngđi, chúng tôi đi đến đâu sẽ có người nhòm ngó đến đó… tất cả đều chỉ trỏ tôi và Ren mà bàn tán. Tất nhiên trong những lời bán tán đó… khen ngợingưỡng mộ có mà chê bai khinh bỉ cũng có.
Tôi đi bên cạnh Ren từ trước đến nay rất đề phòng ánh mắt của mọingười xung quanh mình, nhưng hôm nay thoải mái nắm chặt tay hắn. Cũnglà cái cảm giác cùng hắn sánh đôi trên đường, nhưng như thế này thậtkhác với trước kia.
Tôi là đang cảm thấy tự hào khi được khoe khoang với mọi người mìnhchính là bạn gái của Ren… thật sự… cái cảm giác vô cùng khác biệt.
Ren và Ajita với Dragon kéo nhau đi mua thức ăn đem vào rạp trong lúc chờ thì tôi và Chito ngồi trong phòng chờ tán dóc.
– Ren hắn đúng là một tên đáng sợ mà haha! – Chito cười sảng khoáisau khi nghe tôi kể về những trò đáng ghét của Ren – Cứ ngỡ tớ là caothủ mặt dầy rồi thì ra hắn còn vô sĩ hơn cả tớ.
– … – vế sau của cô nàng khiến tôi rất không yên tâm – Đừng nói với tớ là cậu quyến rũ… Ajita?
– Cậu nghĩ sao thì nó là như vậy đấy. – Chito cười tít mắt đáp cái kiểu mập mờ đó.
– Ồ ra vậy. – tôi thở phào nhẹ nhõm ra mặt. Gì chứ tôi tin tưởng Chito tuyệt đối… chắc là cô nàng sẽ không có…
– Thì ra cậu nghĩ tớ theo hướng như vậy… hehe… vậy là sai lầm rồiYuki. – Chito cười lớn… lại một tràn cười khiến cho tất cả mọi ngườitrong phòng chờ đều ngoái đầu lại nhìn chúng tôi. Tôi lật đật lấy tayche miệng Chito lại…
Sảng khoái thế thì chui vào nhà vệ sinh mà cười trời ạ… đưa mặt chomọi người cùng nhìn lại làm trò gây chú ý như vậy… xem đi xem đi… mọingười lại đang so sánh tôi và Chito, có người còn nói về tôi và Ren.
Tôi nhất thời thở dài ngao ngán. Cái số của tôi chính là số khổ. Lúcnào cũng là người hứng chịu hết mọi tin đồn tệ hại, trong khi người khơi mào không ai khác ngoài lũ bạn nhí nhố cùng tên bạn trai thích gây chúý.
Tôi lườm lườm Chito trong khi cô nàng vẫn còn cười. Lúc này tôi mới kịp bình tĩnh lại và nuốt hết câu nói ban nãy của Chito.
– Cái gì… cậu… cậu… đã dụ anh ấy làm cái gì hả?
– Xì… Ajita ấy mà… anh ấy lúc nào cũng luôn miệng khả năng kiềm chếcủa người trưởng thành như anh ấy không có tốt, nên khi cả hai ở nơivắng vẻ, anh ấy chẳng dám làm gì tớ. Thậm chí bây giờ chúng tớ vẫn ngủ ở phòng mình. Tớ thật sự rất ghen tị với tên Ren nhà cậu. Hắn ta làm cáigì cũng vô tư không bao giờ nghĩ đến hậu quả. Thật ra mà nói, chỉ cần là Ajita, tớ chẳng sợ gì cả. – Chito tuôn ra cảm xúc thầm kín.
Tôi im lặng một hồi lâu, mới phát hiện có ba bóng đen đang đứng cạnhnơi hai đứa… hơn nữa là ba người vô cùng quen thuộc. Ai cũng đang toetoét cười với chúng tôi… trong khi họ cười thì tim tôi thắt lại.
Ren, Ajita và Dragon! Rốt cuộc ba người đã đứng đó từ khi nào, nghe được cái gì rồi?!!!
(Còn tiếp)
/189
|