Hình ảnh hiện về giống như một thước phim chiếu chậm trong đầu tôi… chính xác hơn là giống như một cơn ác mộng không dứt. Chỉ cần lơ đãng chạm vào thì chúng sẽ ùa về như cơn lũ, không thể nào kiềm chế được. Tháng ngày đó… là tháng ngày tôi thấy đau khổ nhất, cũng chính là tháng ngày ấm áp nhất thuở ấu thơ của tôi.
Đầu tôi nhói đau, giống như có một chùy lớn nện vào thật mạnh… thật mạnh… liên hồi không dứt. Mồ hôi lấm tấm trên trán. Tôi vội vã nấp vào bóng cây, nhìn chị ta đi cùng đám bạn lẫn trong dòng người đông đúc.
Quả thật là chị ta rồi…
Sau bao nhiêu thứ chị ta làm với tôi thì bây giờ, chị ta có thể nở nụ cười hạnh phúc đó ư?
Thế giới này quả thật bất công. Có những người phải miệt mài, kiên trì, chịu bao nhiêu đau khổ mới có thể chạm tay vào niềm vui bé nhỏ. Trong khi đó, loại người như chị ta vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng, còn chẳng biết cay đắng là gì.
Chân tôi mềm nhũn. Cả người tôi đổ vào gốc cây.
Tôi lúc này phải kiềm chế lắm mới không ngã vật ra đất. Cổ họng tôi khô rát, còn có cảm giác như bị hàng ngàn mũi kim chích vào tê liệt.
Đột ngột chị ta tạm biệt đám bạn, quay người hướng thẳng về phía tôi.
Tôi nấp hẳn vào trong bóng tối, đứng sau gốc cây, nín thở chờ đợi.
Không lẽ chị ta phát hiện ra tôi rồi? K… Không phải chứ!
Lại một lần nữa, tôi lại chờ chị ta đến bên mình, với một trái tim đau đớn… với một thần kinh căng như dây đàn. Lần cuối cùng là khi nào rồi nhỉ…
Tôi nấp trong tủ quần áo, toàn thân trày xước chảy máu khắp nơi.
Lúc đó, tôi đã nghĩ quả thật chị ta không phải là một con người. Bình thường bắt nạt tôi, hôm nay mẹ ra khỏi nhà, chị ta lại đem bạn về nhà cùng nhau bắt nạt tôi.
Bạn chị ta nhìn tôi với ánh mắt đê tiện rồi tất cả nhảy xổ vào cắt tóc tôi, cào vào làn da vốn rất chai sạn của tôi, họ còn đập vỡ bình hoa rồi quăng những mảnh vỡ về phía tôi. Tôi hốt hoảng bỏ chạy, chui vào tủ trốn, mà toàn thân rét run lên.
Qua khe cửa, giọng nói dịu dàng của chị ta rung lên, như đâm thẳng vào ruột gan tôi:
– Bé Yuki ngoan đang ở đâu nào? Ra đây với chị đi. Chị sẽ mua kẹo cho em.
Mấy lần trước, khi bạn chị ta đến đây, tôi toàn nấp vào tủ cho đến khi mẹ về, chịu đựng sự căng thẳng đến tột cùng, khi bên ngoài vang lên tiếng sột soạt, chỉ cần mẹ về, mẹ về thôi, tôi sẽ được cứu… Tôi co người, lấy hai tay bịt chặt miệng, nín thở, không dám phát ra một tiếng động nhỏ, dù là tiếng tim đập.
– Bé Yuki à… em đang ở đâu vậy? Mau lên tiếng đi nào.
Không! Đừng đến gần tôi.
– Yuki à…
Không!
– Bé yêu của chị đang ở đâu rồi nhỉ?
Không! Đừng lại đây!
– Yuki! Mày nghĩ mày trốn được tao sao?
Cánh cửa bật mở, ánh sáng bên ngoài đột ngột hắt vào, khiến tôi đâm hỗn loạn. Thần kinh căng cứng của tôi chịu một tác động nhỏ đã rung lên mãnh liệt. Tôi vùng dậy, đẩy chị ta ngã ra đất. Nhưng sau khi mắt đã thích nghi với ánh sáng, tôi mới phát hiện trong phòng này ngoài chị ta còn có lũ bạn đáng sợ kia.
– Bắt nó lại.
Giọng chị ta nghe rất chói tai. Vừa dứt lời, bọn người kia đã đè tôi xuống giường…
Sau đó thì… sau đó thì tôi không muốn nhớ đến…
Tiếng bước chân trên cỏ xào xạc ngày càng gần. Cảm giác năm xưa lại trở về. Tôi đưa hai tay bịt miệng, hít một hơi sâu rồi không dám thở nữa. Tôi tựa lưng vào bức tường.
Chị ta đi ngang qua, không hề để ý cái cây trước mặt mình có một người đang nấp trong đó, thủng thỉnh vào nhà vệ sinh… thậm chí chị ta còn không quan tâm đến việc xung quanh có ai hay không.
Đợi cánh cửa kia khép lại, tôi vùng chạy… chạy được một khoảng xa, nơi này cũng khá vắng, tôi ngồi xổm ôm gối thở dốc.
Khó thở quá… khó quá… tim tôi đau quá! Đau đến sắp chết đi được! Toàn thân tôi mệt quá! Mệt đến sắp ngất đi được!
Tâm trí tôi hỗn loạn, giống như mặt hồ bị một chiếc lá thu rơi xuống, gây náo động, tạo thành những vệt tròn mở rộng…
Tôi thậm chí còn không biết mình đã chạy đi đâu, hay thậm chí mình đang ở đâu, và mình đang làm gì ở đây, cả việc có những người bạn thân thiết đang chờ tôi ở bên kia.
Tôi chỉ có thể tập trung điều chỉnh hơi thở… điều chỉnh nhịp tim… ngoài ra, tôi không còn suy nghĩ thêm được gì nữa.
Một bàn tay to lớn mạnh mẽ đột nhiên đặt lên vai tôi. Tôi trợn mắt la toáng lên, đồng thời để tránh né bàn tay đó mà đổ người về phía trước… cả người ngã ra đất. Tôi lồm cồm bò dậy định bỏ chạy thì bàn tay đó lại một lần nữa đặt lên vai tôi.
Tôi vẫn chưa hoàn hồn, liền tục la hét, mà thật ra không còn sức đâu mà la hét, tôi rên rỉ thì đúng hơn:
– Cứu… cứu tôi! Đừng lại đây mà! Đừng chạm vào tôi!
Vừa lẩm bẩm tôi vừa run, run đến mức không thể đứng vững nữa mà ngồi luôn ra cỏ… lại run run nhìn người kia cầu xin.
– Em sao vậy Yuki?! Đã có chuyện gì sao? – chất giọng quen thuộc cất lên, khiến trái tim run rẩy của tôi cảm nhận được chút bình yên. Toàn thân ngay lập tức thả lỏng.
– Ren? – trong vô thức, tôi gọi tên hắn, giọng tôi run đến mức không thể nhận ra tôi đã nói gì. Vậy mà hắn vẫn trả lời.
– Ừ! Anh đây. Em bình tĩnh đi! Có chuyện gì sao? – hắn vội vàng ôm tôi vào lòng. Tôi cảm thấy được trong giọng nói của hắn có sự xót xa.
Tôi không thể nói gì, chỉ biết run lẩy bẩy trong vòng tay hắn. Ren càng mất kiên nhẫn, siết chặt hơn.
Tôi bị siết đến khó thở, càng khó chịu hơn nữa. Đầu óc tôi lúc này cứ ong ong thế nào đấy… tôi không thể suy nghĩ về việc gì khác ngoài chuyện mình cần một vòng tay ấm áp.
Tôi vòng tay ôm lại Ren, siết chặt. Ren cảm nhận thấy sự đáp trả từ tôi, mới thôi không siết nữa, tí là tôi thăng luôn rồi.
– Có chuyện gì sao? – giọng hắn êm dịu thay cho sự gấp gáp ban nãy, như đang vỗ về tôi từng chút một.
Tôi im lặng không nói, chỉ ôm lấy và gục đầu vào vai Ren, nước mắt bắt đầu chảy. Tôi dụi mặt vào người hắn… Ren từng nhịp chậm rãi vỗ nhẹ vào lưng tôi.
– Có chuyện gì? Nói cho anh nghe xem.
Đến lúc này tôi mới biết, hoặc là tôi sợ chị ta gấp mấy lần so với Chito và Kurai, hoặc là vì Chito mạnh mẽ hơn tôi mới không yếu đuối như vậy.
Dù cho có là trường hợp nào đi nữa, thì bây giờ tôi quả thật rất thảm hại.
Giọng hắn cứ êm dịu bên tai, như xoa đầu tôi, như vuốt ve tôi không ngừng… tâm trí tôi ngày càng ổn định, cảm thấy vô cùng an toàn. Tôi vẫn thút thít khóc, nhưng chưa thể nói gì được.
Biết thừa là hắn rất lo lắng cho tôi, nhưng lúc này tôi quả thật chưa có đủ can đảm để khơi dậy kí ức đó… kí ức thảm thương nhất trong cuộc đời tôi.
Ren thấy tôi im lặng cũng không nói gì nữa, chỉ là mọi hành động của hắn đều tỏ ra che chắn cho tôi, tỏ ra bênh vực tôi. Đến cả những câu trêu ghẹo bình thường của Dragon, hắn cũng trở nên nhạy cảm thay tôi.
– Cô đi đâu mà lâu vậy? Ngủ quên trong đó sao? – thằng bé chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, vẫn cười khẩy trêu tôi như thường lệ. Tôi chỉ đưa mắt nhìn nó, tầm nhìn vẫn còn mờ vì mắt tôi vẫn còn ngân ngấn. Tất nhiên việc mắt tôi sưng đỏ lên và thậm chí vẫn còn óng ánh dòng lệ này không ai biết ngoài Ren. Chúng tôi đang đứng trong bóng tối, hơn nữa, tôi còn cố tình quay mặt đi.
– Đủ rồi. Đừng nói nữa. – hắn khó chịu cau mày liếc Dragon một cái hoàn toàn để lộ sát khí. Thằng bé ngớ người nhìn Ren… bình thường đâu có gì đâu, tại sao bây giờ lại…
– Gì mà căng vậy… chỉ là đùa tí thôi mà. – Chito đứng ra giảng hòa khi thấy tình hình quá căng.
– Ừ. Chito nói đúng đó. Có chuyện gì xảy ra mà hai người đi lâu vậy? – Ajita cũng thêm vào.
Sau câu hỏi của Ajita, cuộc đối thoại trở nên kỳ quặc. Mọi người ai cũng trầm mặc nhìn nhau, đặc biệt là Ren, hắn lộ rõ vẻ chán nản cũng như bất lực.
Mãi một lúc sau, hắn thở dài, mới khoác vai tôi rồi lên tiếng:
– Có chút chuyện thôi. Nhưng bây giờ chúng tôi về trước. Mọi người chơi vui nhé.
Ren quay người, kéo mạnh một cái, tôi tựa vào vai hắn. Chúng tôi rời đi.
Từ nãy đến giờ, tôi chưa nói một từ nào, cũng chưa có kể gì lại cho Ren, vậy mà hắn vẫn một mực tin tưởng và bảo vệ cho tôi.
Suy nghĩ này vừa lóe qua trong đầu, bất chợt nước mắt lại ứa ra. May là chúng tôi đang đi sánh đôi cạnh nhau nên Ren không trông thấy.
Chúng tôi về tới khách sạn đã quá ba giờ sáng.
Mở cửa vào phòng. Ren đưa tay mở đèn, dịu dàng bảo tôi đi tắm còn mình đi thẳng vào phòng ngủ:
– Để anh lấy quần áo cho em.
– Cảm ơn anh. – giọng tôi nghèn nghẹn… cuối cùng tôi cũng nói được, chỉ là giọng nói có chút khó nghe, khi mà nước mắt cứ đầy ứ lưng lửng.
Ren không nói gì mà dừng bước, quay người nhìn tôi chăm chú một lát, mới quay đầu tiếp tục đi vào phòng.
Tôi vào nhà tắm, xối nước lạnh vào người cho hạ hỏa.
Được rồi, tôi thừa nhận là ban nãy tôi đã quá xúc động khi tình cờ gặp lại chị ta. Bây giờ tôi không phải là Yuki của ngày xưa nữa. Tôi bây giờ đã mạnh mẽ hơn nhiều, hơn nữa bên cạnh cũng có những người quan tâm đến mình, tôi cớ gì phải sợ một hình bóng cũ xì trong quá khứ?
Tôi khẽ thở dài… nói thì nói vậy thôi… làm được lại là một chuyện khác.
Chỉ cần nhớ đến chị ta cũng đủ để khiến tôi run rẩy, huống chi là cái tình huống phải đụng mặt chị ta.
Ren từ bên ngoài tỉnh bơ mở cửa bước vào trong, đặt bộ quần áo của tôi lên kệ, bên cạnh là bộ quần áo của hắn, tôi đoán vậy.
Hắn lại tỉnh bơ cởi quần áo chui vào tắm chung với tôi. Chỉ là suốt một quá trình, chúng tôi không hé răng nói bất cứ lời nào.
Cái không khí ngượng ngùng này giữa hai đứa, tôi thật sự rất muốn xóa bỏ nó, nhưng ngặt nỗi, miệng không thể mở ra lấy một lời.
Cho đến khi lau khô người, cầm cái đầm voan trên tay, tôi phải vô thức mở miệng hỏi Ren:
– Tại sao anh lại lấy cái này?
– Ừ. Chúng ta đi ngắm mặt trời mọc. – Ren nói với vẻ mặt vô cảm, tuy biểu cảm có vẻ trống rỗng, nhưng trong ánh mắt đó, tôi cảm thấy có một sự quan tâm thầm lặng, rất cháy bỏng, nhưng vô cùng kín đáo.
– Ồ.
Tôi chỉ có thể gật đầu rồi đặt bàn tay mình trong tay hắn, để mặc Ren kéo tôi ra biển.
Mặt trời nào mà mọc lúc bốn giờ sáng như thế này chứ? Tên này… rõ có vấn đề!! Trời thì lạnh mà mặt trời không thấy đâu.
Chúng tôi ngồi trên một tảng đá cao, sóng biển rì rào cuốn trôi mọi phiền muộn.
Ren từ đâu đem ra cái khăn, trùm lên người tôi, rồi vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, hai chân hắn áp sát hai bên người tôi, vô cùng ấm áp, vô cùng bình yên.
– Chúng ta phải chờ một tiếng để ngắm mặt trời mọc? – tôi nhíu mày quay đầu, bắt gặp ánh mắt Ren không hề nhìn về đường chân trời xa xa mà chỉ chăm chú nhìn tôi.
– Anh vốn dự định khoảng thời gian này chúng ta mới từ chợ đêm đi sang đây… không ngờ… lại phải về sớm nên… thời gian anh tính toán có chút… bị hố. – hắn bối rối gãi đầu. Nhìn khuôn mặt đáng yêu không tả nổi.
– … – tôi không nhịn được khẽ nhoẻn miệng cười. Ren thở phào ra mặt.
– Thôi thì tới sớm một chút, ngắm sao cũng không tệ. – hắn nói rồi chỉ chỉ tay lên trên đầu tôi.
Tôi vô thức ngước nhìn theo ý muốn của hắn… phải công nhận, bầu trời ở đây như trong suốt, hàng ngàn vì sao lung linh lấp lánh, xen kẽ nhau chiếm lĩnh bầu trời.
Tôi ngẩng đầu, nên cả người hơi ngả về sau, Ren liền kéo tôi tựa hẳn vào người hắn.
– Dựa vào người anh cho đỡ mỏi.
Tôi ngoan ngoãn ngã người vào bờ ngực rắn chắc của Ren, thả ánh mắt về dải ngân hà xa xa.
Vài phút sau, Ren lại nói:
– Lâu quá đi mất! Thôi em ngủ đi. Anh sẽ gọi em dậy khi mặt trời lên.
– Thôi không cần đâu. Em không có thấy buồn ngủ. – tôi đáp như đúng rồi. Thật ra là chém thôi. Mắt tôi sắp tịt lại đến nơi.
– Không cần phải dối anh. Anh còn không hiểu em à? Ngủ đi. Anh sẽ bên cạnh em. – hắn nói rồi mỉm cười, khẽ nhắm mắt, hôn lên trán tôi, rồi kéo tôi vào lòng ôm chặt.
(Còn tiếp)
Đầu tôi nhói đau, giống như có một chùy lớn nện vào thật mạnh… thật mạnh… liên hồi không dứt. Mồ hôi lấm tấm trên trán. Tôi vội vã nấp vào bóng cây, nhìn chị ta đi cùng đám bạn lẫn trong dòng người đông đúc.
Quả thật là chị ta rồi…
Sau bao nhiêu thứ chị ta làm với tôi thì bây giờ, chị ta có thể nở nụ cười hạnh phúc đó ư?
Thế giới này quả thật bất công. Có những người phải miệt mài, kiên trì, chịu bao nhiêu đau khổ mới có thể chạm tay vào niềm vui bé nhỏ. Trong khi đó, loại người như chị ta vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng, còn chẳng biết cay đắng là gì.
Chân tôi mềm nhũn. Cả người tôi đổ vào gốc cây.
Tôi lúc này phải kiềm chế lắm mới không ngã vật ra đất. Cổ họng tôi khô rát, còn có cảm giác như bị hàng ngàn mũi kim chích vào tê liệt.
Đột ngột chị ta tạm biệt đám bạn, quay người hướng thẳng về phía tôi.
Tôi nấp hẳn vào trong bóng tối, đứng sau gốc cây, nín thở chờ đợi.
Không lẽ chị ta phát hiện ra tôi rồi? K… Không phải chứ!
Lại một lần nữa, tôi lại chờ chị ta đến bên mình, với một trái tim đau đớn… với một thần kinh căng như dây đàn. Lần cuối cùng là khi nào rồi nhỉ…
Tôi nấp trong tủ quần áo, toàn thân trày xước chảy máu khắp nơi.
Lúc đó, tôi đã nghĩ quả thật chị ta không phải là một con người. Bình thường bắt nạt tôi, hôm nay mẹ ra khỏi nhà, chị ta lại đem bạn về nhà cùng nhau bắt nạt tôi.
Bạn chị ta nhìn tôi với ánh mắt đê tiện rồi tất cả nhảy xổ vào cắt tóc tôi, cào vào làn da vốn rất chai sạn của tôi, họ còn đập vỡ bình hoa rồi quăng những mảnh vỡ về phía tôi. Tôi hốt hoảng bỏ chạy, chui vào tủ trốn, mà toàn thân rét run lên.
Qua khe cửa, giọng nói dịu dàng của chị ta rung lên, như đâm thẳng vào ruột gan tôi:
– Bé Yuki ngoan đang ở đâu nào? Ra đây với chị đi. Chị sẽ mua kẹo cho em.
Mấy lần trước, khi bạn chị ta đến đây, tôi toàn nấp vào tủ cho đến khi mẹ về, chịu đựng sự căng thẳng đến tột cùng, khi bên ngoài vang lên tiếng sột soạt, chỉ cần mẹ về, mẹ về thôi, tôi sẽ được cứu… Tôi co người, lấy hai tay bịt chặt miệng, nín thở, không dám phát ra một tiếng động nhỏ, dù là tiếng tim đập.
– Bé Yuki à… em đang ở đâu vậy? Mau lên tiếng đi nào.
Không! Đừng đến gần tôi.
– Yuki à…
Không!
– Bé yêu của chị đang ở đâu rồi nhỉ?
Không! Đừng lại đây!
– Yuki! Mày nghĩ mày trốn được tao sao?
Cánh cửa bật mở, ánh sáng bên ngoài đột ngột hắt vào, khiến tôi đâm hỗn loạn. Thần kinh căng cứng của tôi chịu một tác động nhỏ đã rung lên mãnh liệt. Tôi vùng dậy, đẩy chị ta ngã ra đất. Nhưng sau khi mắt đã thích nghi với ánh sáng, tôi mới phát hiện trong phòng này ngoài chị ta còn có lũ bạn đáng sợ kia.
– Bắt nó lại.
Giọng chị ta nghe rất chói tai. Vừa dứt lời, bọn người kia đã đè tôi xuống giường…
Sau đó thì… sau đó thì tôi không muốn nhớ đến…
Tiếng bước chân trên cỏ xào xạc ngày càng gần. Cảm giác năm xưa lại trở về. Tôi đưa hai tay bịt miệng, hít một hơi sâu rồi không dám thở nữa. Tôi tựa lưng vào bức tường.
Chị ta đi ngang qua, không hề để ý cái cây trước mặt mình có một người đang nấp trong đó, thủng thỉnh vào nhà vệ sinh… thậm chí chị ta còn không quan tâm đến việc xung quanh có ai hay không.
Đợi cánh cửa kia khép lại, tôi vùng chạy… chạy được một khoảng xa, nơi này cũng khá vắng, tôi ngồi xổm ôm gối thở dốc.
Khó thở quá… khó quá… tim tôi đau quá! Đau đến sắp chết đi được! Toàn thân tôi mệt quá! Mệt đến sắp ngất đi được!
Tâm trí tôi hỗn loạn, giống như mặt hồ bị một chiếc lá thu rơi xuống, gây náo động, tạo thành những vệt tròn mở rộng…
Tôi thậm chí còn không biết mình đã chạy đi đâu, hay thậm chí mình đang ở đâu, và mình đang làm gì ở đây, cả việc có những người bạn thân thiết đang chờ tôi ở bên kia.
Tôi chỉ có thể tập trung điều chỉnh hơi thở… điều chỉnh nhịp tim… ngoài ra, tôi không còn suy nghĩ thêm được gì nữa.
Một bàn tay to lớn mạnh mẽ đột nhiên đặt lên vai tôi. Tôi trợn mắt la toáng lên, đồng thời để tránh né bàn tay đó mà đổ người về phía trước… cả người ngã ra đất. Tôi lồm cồm bò dậy định bỏ chạy thì bàn tay đó lại một lần nữa đặt lên vai tôi.
Tôi vẫn chưa hoàn hồn, liền tục la hét, mà thật ra không còn sức đâu mà la hét, tôi rên rỉ thì đúng hơn:
– Cứu… cứu tôi! Đừng lại đây mà! Đừng chạm vào tôi!
Vừa lẩm bẩm tôi vừa run, run đến mức không thể đứng vững nữa mà ngồi luôn ra cỏ… lại run run nhìn người kia cầu xin.
– Em sao vậy Yuki?! Đã có chuyện gì sao? – chất giọng quen thuộc cất lên, khiến trái tim run rẩy của tôi cảm nhận được chút bình yên. Toàn thân ngay lập tức thả lỏng.
– Ren? – trong vô thức, tôi gọi tên hắn, giọng tôi run đến mức không thể nhận ra tôi đã nói gì. Vậy mà hắn vẫn trả lời.
– Ừ! Anh đây. Em bình tĩnh đi! Có chuyện gì sao? – hắn vội vàng ôm tôi vào lòng. Tôi cảm thấy được trong giọng nói của hắn có sự xót xa.
Tôi không thể nói gì, chỉ biết run lẩy bẩy trong vòng tay hắn. Ren càng mất kiên nhẫn, siết chặt hơn.
Tôi bị siết đến khó thở, càng khó chịu hơn nữa. Đầu óc tôi lúc này cứ ong ong thế nào đấy… tôi không thể suy nghĩ về việc gì khác ngoài chuyện mình cần một vòng tay ấm áp.
Tôi vòng tay ôm lại Ren, siết chặt. Ren cảm nhận thấy sự đáp trả từ tôi, mới thôi không siết nữa, tí là tôi thăng luôn rồi.
– Có chuyện gì sao? – giọng hắn êm dịu thay cho sự gấp gáp ban nãy, như đang vỗ về tôi từng chút một.
Tôi im lặng không nói, chỉ ôm lấy và gục đầu vào vai Ren, nước mắt bắt đầu chảy. Tôi dụi mặt vào người hắn… Ren từng nhịp chậm rãi vỗ nhẹ vào lưng tôi.
– Có chuyện gì? Nói cho anh nghe xem.
Đến lúc này tôi mới biết, hoặc là tôi sợ chị ta gấp mấy lần so với Chito và Kurai, hoặc là vì Chito mạnh mẽ hơn tôi mới không yếu đuối như vậy.
Dù cho có là trường hợp nào đi nữa, thì bây giờ tôi quả thật rất thảm hại.
Giọng hắn cứ êm dịu bên tai, như xoa đầu tôi, như vuốt ve tôi không ngừng… tâm trí tôi ngày càng ổn định, cảm thấy vô cùng an toàn. Tôi vẫn thút thít khóc, nhưng chưa thể nói gì được.
Biết thừa là hắn rất lo lắng cho tôi, nhưng lúc này tôi quả thật chưa có đủ can đảm để khơi dậy kí ức đó… kí ức thảm thương nhất trong cuộc đời tôi.
Ren thấy tôi im lặng cũng không nói gì nữa, chỉ là mọi hành động của hắn đều tỏ ra che chắn cho tôi, tỏ ra bênh vực tôi. Đến cả những câu trêu ghẹo bình thường của Dragon, hắn cũng trở nên nhạy cảm thay tôi.
– Cô đi đâu mà lâu vậy? Ngủ quên trong đó sao? – thằng bé chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, vẫn cười khẩy trêu tôi như thường lệ. Tôi chỉ đưa mắt nhìn nó, tầm nhìn vẫn còn mờ vì mắt tôi vẫn còn ngân ngấn. Tất nhiên việc mắt tôi sưng đỏ lên và thậm chí vẫn còn óng ánh dòng lệ này không ai biết ngoài Ren. Chúng tôi đang đứng trong bóng tối, hơn nữa, tôi còn cố tình quay mặt đi.
– Đủ rồi. Đừng nói nữa. – hắn khó chịu cau mày liếc Dragon một cái hoàn toàn để lộ sát khí. Thằng bé ngớ người nhìn Ren… bình thường đâu có gì đâu, tại sao bây giờ lại…
– Gì mà căng vậy… chỉ là đùa tí thôi mà. – Chito đứng ra giảng hòa khi thấy tình hình quá căng.
– Ừ. Chito nói đúng đó. Có chuyện gì xảy ra mà hai người đi lâu vậy? – Ajita cũng thêm vào.
Sau câu hỏi của Ajita, cuộc đối thoại trở nên kỳ quặc. Mọi người ai cũng trầm mặc nhìn nhau, đặc biệt là Ren, hắn lộ rõ vẻ chán nản cũng như bất lực.
Mãi một lúc sau, hắn thở dài, mới khoác vai tôi rồi lên tiếng:
– Có chút chuyện thôi. Nhưng bây giờ chúng tôi về trước. Mọi người chơi vui nhé.
Ren quay người, kéo mạnh một cái, tôi tựa vào vai hắn. Chúng tôi rời đi.
Từ nãy đến giờ, tôi chưa nói một từ nào, cũng chưa có kể gì lại cho Ren, vậy mà hắn vẫn một mực tin tưởng và bảo vệ cho tôi.
Suy nghĩ này vừa lóe qua trong đầu, bất chợt nước mắt lại ứa ra. May là chúng tôi đang đi sánh đôi cạnh nhau nên Ren không trông thấy.
Chúng tôi về tới khách sạn đã quá ba giờ sáng.
Mở cửa vào phòng. Ren đưa tay mở đèn, dịu dàng bảo tôi đi tắm còn mình đi thẳng vào phòng ngủ:
– Để anh lấy quần áo cho em.
– Cảm ơn anh. – giọng tôi nghèn nghẹn… cuối cùng tôi cũng nói được, chỉ là giọng nói có chút khó nghe, khi mà nước mắt cứ đầy ứ lưng lửng.
Ren không nói gì mà dừng bước, quay người nhìn tôi chăm chú một lát, mới quay đầu tiếp tục đi vào phòng.
Tôi vào nhà tắm, xối nước lạnh vào người cho hạ hỏa.
Được rồi, tôi thừa nhận là ban nãy tôi đã quá xúc động khi tình cờ gặp lại chị ta. Bây giờ tôi không phải là Yuki của ngày xưa nữa. Tôi bây giờ đã mạnh mẽ hơn nhiều, hơn nữa bên cạnh cũng có những người quan tâm đến mình, tôi cớ gì phải sợ một hình bóng cũ xì trong quá khứ?
Tôi khẽ thở dài… nói thì nói vậy thôi… làm được lại là một chuyện khác.
Chỉ cần nhớ đến chị ta cũng đủ để khiến tôi run rẩy, huống chi là cái tình huống phải đụng mặt chị ta.
Ren từ bên ngoài tỉnh bơ mở cửa bước vào trong, đặt bộ quần áo của tôi lên kệ, bên cạnh là bộ quần áo của hắn, tôi đoán vậy.
Hắn lại tỉnh bơ cởi quần áo chui vào tắm chung với tôi. Chỉ là suốt một quá trình, chúng tôi không hé răng nói bất cứ lời nào.
Cái không khí ngượng ngùng này giữa hai đứa, tôi thật sự rất muốn xóa bỏ nó, nhưng ngặt nỗi, miệng không thể mở ra lấy một lời.
Cho đến khi lau khô người, cầm cái đầm voan trên tay, tôi phải vô thức mở miệng hỏi Ren:
– Tại sao anh lại lấy cái này?
– Ừ. Chúng ta đi ngắm mặt trời mọc. – Ren nói với vẻ mặt vô cảm, tuy biểu cảm có vẻ trống rỗng, nhưng trong ánh mắt đó, tôi cảm thấy có một sự quan tâm thầm lặng, rất cháy bỏng, nhưng vô cùng kín đáo.
– Ồ.
Tôi chỉ có thể gật đầu rồi đặt bàn tay mình trong tay hắn, để mặc Ren kéo tôi ra biển.
Mặt trời nào mà mọc lúc bốn giờ sáng như thế này chứ? Tên này… rõ có vấn đề!! Trời thì lạnh mà mặt trời không thấy đâu.
Chúng tôi ngồi trên một tảng đá cao, sóng biển rì rào cuốn trôi mọi phiền muộn.
Ren từ đâu đem ra cái khăn, trùm lên người tôi, rồi vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, hai chân hắn áp sát hai bên người tôi, vô cùng ấm áp, vô cùng bình yên.
– Chúng ta phải chờ một tiếng để ngắm mặt trời mọc? – tôi nhíu mày quay đầu, bắt gặp ánh mắt Ren không hề nhìn về đường chân trời xa xa mà chỉ chăm chú nhìn tôi.
– Anh vốn dự định khoảng thời gian này chúng ta mới từ chợ đêm đi sang đây… không ngờ… lại phải về sớm nên… thời gian anh tính toán có chút… bị hố. – hắn bối rối gãi đầu. Nhìn khuôn mặt đáng yêu không tả nổi.
– … – tôi không nhịn được khẽ nhoẻn miệng cười. Ren thở phào ra mặt.
– Thôi thì tới sớm một chút, ngắm sao cũng không tệ. – hắn nói rồi chỉ chỉ tay lên trên đầu tôi.
Tôi vô thức ngước nhìn theo ý muốn của hắn… phải công nhận, bầu trời ở đây như trong suốt, hàng ngàn vì sao lung linh lấp lánh, xen kẽ nhau chiếm lĩnh bầu trời.
Tôi ngẩng đầu, nên cả người hơi ngả về sau, Ren liền kéo tôi tựa hẳn vào người hắn.
– Dựa vào người anh cho đỡ mỏi.
Tôi ngoan ngoãn ngã người vào bờ ngực rắn chắc của Ren, thả ánh mắt về dải ngân hà xa xa.
Vài phút sau, Ren lại nói:
– Lâu quá đi mất! Thôi em ngủ đi. Anh sẽ gọi em dậy khi mặt trời lên.
– Thôi không cần đâu. Em không có thấy buồn ngủ. – tôi đáp như đúng rồi. Thật ra là chém thôi. Mắt tôi sắp tịt lại đến nơi.
– Không cần phải dối anh. Anh còn không hiểu em à? Ngủ đi. Anh sẽ bên cạnh em. – hắn nói rồi mỉm cười, khẽ nhắm mắt, hôn lên trán tôi, rồi kéo tôi vào lòng ôm chặt.
(Còn tiếp)
/188
|