– Nếu hai người cứ làm ồn như thế thì chúng… – tôi cũng gật đầu đồng tình nhưng chưa nói hết câu thì.
– Chúng như thế nào? – một giọng lạ hoắc huơ vang lên.
– Thì chúng… – tôi theo phản xạ đáp lời, nhưng sau đó mới phát hiện ra… xung quanh chung tôi đều kín người… – Thôi rồi.
Ajita và Ren đẩy tôi và Chito vào giữa đứng. Đám kia bắt đầu đứng thành vòng quanh chúng tôi với nụ cười đểu.
Hắn và anh thở hắt ra, lần đầu tiên có chung suy nghĩ “Tuyệt đối không để chúng động vào một sợi tóc nào của hai cô ấy.”
– Tụi mày đúng là chán sống rồi! Dám cướp người đẹp của tụi tao đi như thế? – tên mặt mày như con gấu lên tiếng.
– Người đẹp của mày? Ha… Mày mù hay sao lại nói con khỉ này là người đẹp. Cô ta chẳng có tí nào ra dáng con gái. – hắn xỉa Chito.
– Này! Tên kia! – Chito giận đỏ mặt hét lên.
– Chỉ mình cậu thấy em ấy giống khỉ thôi. Đối với tôi mà nói, em ấy còn đẹp hơn thiên thần, nhỉ? – Ajita nói, cười mỉm, nháy mắt với Chito một cái. Nếu tôi không lầm thì… khuôn mặt của cô ấy phút chốc đỏ lên… Miệng lưỡi cua gái của anh cũng chẳng vừa.
– Thôi! Không đánh trống lãng nữa. Tụi bây đã đụng vô tụi tao thì đừng trách, tụi tao sẽ xử đẹp hai thằng bây, sau đó có thể cùng hai cô nàng xinh đẹp này vui vẻ. – tên đó cợt nhả. Tôi trừng mắt nhìn mớ cỏ dưới chân tên này, một lát sau, ở đó có khói bốc lên, và bắt đầu cháy, xém mất một phần mũi giày tên đó. Hắn điên tiết thét lên, và nhanh chóng dập lửa.
Ren thừa biết đó là phép thuật của tôi nên hơi cười. Ajita và Chito quay sang nhìn tôi, tôi chỉ nhún vai cười khẩy… Cho đáng đời tên đó. Cho dù hắn đã khen tôi xinh, nhưng vì hắn mà Chito đã rất sợ hãi… có lẽ vậy.
– Khốn khiếp! Giết hai thằng này cho tao!
– Chậc! Phiền rồi đây. – cả hai đột nhiên đồng thanh.
Bọn chúng lao đến, cả hai chỉ tránh né chứ không hề đánh lại. Có vẻ hai anh chàng đang định làm chúng mất sức mà chịu thua đây.
Tuy nhiên, vì tôi và Chito đang ngồi giữa trận chiến nên tình trạng oái oăm này chắc chắn sẽ đến.
Sau khi né được đòn, mấy tên kia theo đà mà vẫn cứ tiến về phía trước. Bốn tên lao thẳng về phía hai chúng tôi. Tôi vốn định đứng dậy đá văng chúng ra, nhưng chợt phát hiện chân mình hiện giờ hoàn toàn không thể cử động được… và Chito thì đang nhìn vết thương của tôi mà lo lắng nên không kịp phản ứng gì. Ren và Ajita đồng loạt phóng đến tung hai cước khiến bốn tên kia bay ngược về phía sau, rồi đồng thanh:
– Có sao không?
– Không. – tôi cảm động đáp. Lần đầu tiên tôi thấy được sự phối hợp của hai người này.
– Tụi mày làm tụi tao điên lên rồi đấy nhé. – Ajita bẻ tay răng rắc, anh trông có vẻ giận dữ thật – Một tí nữa là đã làm bị thương hai người bạn của tao rồi. Tụi mày đúng là chán sống mà. Tao sẽ bẻ răng từng thằng một. Lên một lúc luôn đi cho nhanh.
Tôi nhìn anh từ phía sau, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sát khí ngùn ngụt có thể nuốt chửng mọi thứ. Nhìn sắc mặt tái xanh của tụi kia là biết đang hãi tới mức nào. Ren đứng hình nhìn anh, có lẽ hắn cũng không ngờ anh lại là một con người bạo lực như thế.
– Sao thế? Tới đây. – anh thét lên – Nếu không, tao sẽ ghé thăm từng thằng. Với cái lũ ruồi muỗi tụi mày, tao không cần phải dùng tới phép thuật nữa là.
– Mày ăn nói cũng hùng hồn gớm, mày nghĩ mày bằng ai? Là đại pháp sư chắc? – chỉ mỗi mình tên đứng đầu là vẫn còn giữ cái dáng vẻ ngông cuồng ấy được.
– Hà hà… tao đơn giản chỉ là một giáo viên, có nhiệm vụ phải bảo vệ học sinh của mình. – dứt câu, nụ cười nửa miệng của anh biến mất cùng cả người anh, sau đó từng tên từng tên một đột nhiên kêu thét lên, làm lũ còn lại không khỏi hoảng hốt. Chưa đầy 10s sau, cả lũ không biết điều ban nãy còn đang hùng hổ túa đi tìm tụi tôi, giờ chỉ còn là những người đang nằm quằn quại đau đớn dưới nền đất.
Đến tôi còn không nhìn thấy được chuyển động của anh, Ren và Chito cũng hoàn toàn bất động, cứ như vẫn chưa hiểu việc gì đang xảy ra. Phải rồi nhỉ? Nếu không tiếp xúc với Ajita từ khi còn nhỏ, có lẽ não tôi cũng cần thời gian dài để tiêu hóa hết cái sức mạnh kinh khủng của anh. Từ nhỏ đã có thể tay không vật chết hổ rồi… khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ. Anh vốn là thiên tài về trí óc, phép thuật cũng tuyệt đỉnh mà sức mạnh cũng không ai sánh bằng, hơn nữa, anh cũng rất là… đẹp trai!
Ầy… lan man quá rồi!
Ajita đứng chễm chệ trước mặt tên khỉ đầu đàn đó nhìn khuôn mặt sợ hãi của hắn lại cười khẩy. Anh đột ngột trừng mắt đá cho hắn một cái ngay bụng làm tên đó văng ngược về phía sau, đập cả người vào gốc cây, sau thì bất tỉnh nhân sự. (hình như au hơn tâng bốc Ajita cơ mà kệ vậy)
– Đi thôi. – sau đó anh quay về phía tôi và Chito đang ngồi tặng hai chúng tôi nụ cười hiền, có lẽ anh nghĩ chúng tôi sợ.
Tôi thì không sao rồi, còn Chito thì… tôi hơi liếc nhìn cô ấy, từ nãy đến giờ nhỏ không có động đậy gì cả, có khi nào là sợ quá mà cứng đơ người luôn không…? À thôi, bỏ đi… xem ánh mắt sáng ngời của cô ấy kìa, có vẻ hào hứng là khác chứ sợ hãi ở đâu ra. Này nhé, tôi, Ren, Chito, Ajita, bốn đứa đam mê bạo lực đi cùng với nhau thì khó mà không động tay động chân trước những tên gây sự như bọn cướp này, có trách thì trách chúng quá xui xẻo dám bắt cóc Chito của tôi.
– Tại sao cậu lại có mặt ở đây vậy hả? – tôi hỏi Chito.
– Cậu nhắc tới làm gì, bây giờ tớ thật là chỉ muốn chạy đến tẩn cho tên khốn khiếp đó một trận! – Chito tỏ vẻ tức giận, hừng hực sát khí.
– Ai cơ?
– Cái tên WW hèn nhát cùng đội của tớ ấy. Tên khốn ấy dám chơi tớ một vố đau quá!
– Là sao cơ, cậu nói rõ nào.
– Cái tên khốn ấy! Lúc nghe thông báo của hiệu trưởng, tớ định xuống sảnh thì gặp hắn ở ngay hành lang. Hắn nói muốn xin lỗi tớ về chuyện hắn đã bỏ rơi tớ bữa trước. Tớ ngu ngốc đi theo hắn. Hắn lại dẫn tớ ra sân sau của khách sạn, tớ bắt đầu nghi ngờ nhưng chưa kịp làm gì, lũ cướp chết tiệt ấy đánh thuốc mê tớ rồi đem tớ về đây. Tất cả là tại cái tên gà mờ ấy cả! Tức chết mà! – cô ấy bức xúc xả hết.
– Thật là mất mặt WW/con trai. – tôi, Ren và Ajita đồng thanh.
– Thôi bỏ đi, sau khi về khách sạn tớ sẽ cho hắn húp cháo mà sống. Còn bây giờ phải làm sao đây? – Chito nói.
– Thôi bây giờ tạm thời đến căn nhà của bọn cướp ở tạm đi đã, rồi sáng mai mình sẽ bay lên lại lần nữa, nhắm hướng và khoảng cách để dịch chuyển. – Ajita nói – Được chứ?
– Ok. – Chito cười đáp.
– Xin lỗi nhưng,… tôi không di chuyển đ… á!
Đang định nói ra vấn đề của mình, nhưng chưa hết câu cả người tôi đã bị nhấc bổng lên. Hình như là bây giờ tôi đang nằm trên vai Ren ấy. Hắn nhấc tôi lên và cõng tôi đi trước một mạch, trong khi Chito và Ajita vẫn đứng đó.
– Tôi hy vọng sau chuyến đi này cô sẽ bắt đầu ăn kiêng.
– Cái tên chết bầm kia! Tôi nặng thì sao chứ? – tôi vùng vẫy.
– Yên đi! Càng lộn xộn càng nặng thêm. Tôi vứt cô giữa đường bây giờ! – hắn lại giở cái giọng thường ngày ra.
Từ nãy đến giờ, thấy hắn cứ yên lặng quá làm tôi thấy lo, nhưng giờ thì có vẻ không sao nữa rồi.
– Tùy cậu! tôi chẳng sợ! – tôi nghênh ngang nói, à không, là thét vào lỗ tai của Ren.
– Cô có biết mình đang trong rừng và trời thì sắp tối rồi không? – hắn nói, giọng gian tà vô cùng.
– Thì sao chứ?
– Thì sẽ có ma chứ sao? Hỏi ngốc thế. – hắn nói, tôi mới phát hiện ra chân lý. Ừ nhỉ? Hắn để tôi lại đây một mình á? Tôi sợ phát khóc mất.
– Hì hì… Ren đẹp trai à, ban nãy chỉ là tôi đùa thôi, đừng để bụng nhé! – tôi ngay lập tức giở giọng nịnh bợ.
– Tốt, thỉnh thoảng cô cũng thật lòng đấy.
Ơ… hắn nói cái gì thế này? Máu ảo tưởng sắc đẹp lại đang dâng trào mãnh liệt đấy mà. Thật lòng tức là hắn khen hắn đẹp trai á. Biết là đẹp thật nhưng có ai lại đi tự khen mình như thế bao giờ hả trời… hơn nữa, là nói một cách tự nhiên, không hề ngượng miệng chứ. Cái tên này một ngày nào đó, tôi sẽ cho hắn biết thế nào là lễ độ.
Tôi vòng tay ra trước ôm lấy cổ hắn, tôi thì thầm với hắn, và cười đểu, mà hắn đâu có thấy được nụ cười của tôi:
– Ren này…
– Gì hả?
– Tôi nói cậu nghe cái này nhé. – giọng tôi ngoan ngoãn, dịu dàng hết sức có thể.
– Có chuyện gì? Cứ ấp úng mãi thế.
– Thì là này này! – tôi nói xong, đột ngột siết mạnh tay, ghì chặt cổ hắn. Ren giật mình hoảng loạn, nhưng dễ thương ghê, hắn không quẳng tôi xuống để gỡ tay tôi ra mà lặng thầm chịu đựng.
Sao những lúc này tôi muốn ôm hắn quá thể. Tay tôi nới lỏng dần, hắn ho sặc sụa, đến nỗi lỗ tai đỏ ửng, tôi đoán không lần thì khuôn mặt hắn lúc này chắc chẳng kém là bao.
– Haha! Tôi xin lỗi nhé! – tôi cười xòa, vòng tay ôm cổ hắn, nhưng không ‘mãnh liệt’ như ban nãy.
Hắn đột nhiên đặt tôi xuống, hắn xoay người về phía tôi, một tay hắn giữ cổ tay tôi, một tay hắn luồn qua ôm eo tôi. Ặc! Định làm trò điên khùng gì nữa đây chứ?
Hắn siết tôi lại gần mình. Hắn cúi xuống lạnh lùng nói:
– Này Yuki, dạo gần đây tôi thả cửa với cô quá nhỉ? Không phạt không được phải không hả?
– C… Cậu… cậu… đừng có chơi dại nhé. – tôi run rẩy nuốt nước bọt. Hắn mà thủ tiêu tôi thì làm sao mà Chito và Ajita tìm được xác tôi giữa chốn rừng hoang vu này chứ?
– Nhưng đó là sở thích của tôi. Tôi đã có công đưa cô đến đây, tôi cũng phải nhận được gì đó chứ?
– Nhưng đó là do cậu tự nguyện cõng tôi kia mà?
– Nhưng đó là do khuôn mặt cô có dòng chữ làm ơn cõng tôi kia mà?
Hắn nói với cái giọng điệu ngang tàng thế, tôi chỉ biết im lặng đưa mắt nhìn hắn.
– Chúng như thế nào? – một giọng lạ hoắc huơ vang lên.
– Thì chúng… – tôi theo phản xạ đáp lời, nhưng sau đó mới phát hiện ra… xung quanh chung tôi đều kín người… – Thôi rồi.
Ajita và Ren đẩy tôi và Chito vào giữa đứng. Đám kia bắt đầu đứng thành vòng quanh chúng tôi với nụ cười đểu.
Hắn và anh thở hắt ra, lần đầu tiên có chung suy nghĩ “Tuyệt đối không để chúng động vào một sợi tóc nào của hai cô ấy.”
– Tụi mày đúng là chán sống rồi! Dám cướp người đẹp của tụi tao đi như thế? – tên mặt mày như con gấu lên tiếng.
– Người đẹp của mày? Ha… Mày mù hay sao lại nói con khỉ này là người đẹp. Cô ta chẳng có tí nào ra dáng con gái. – hắn xỉa Chito.
– Này! Tên kia! – Chito giận đỏ mặt hét lên.
– Chỉ mình cậu thấy em ấy giống khỉ thôi. Đối với tôi mà nói, em ấy còn đẹp hơn thiên thần, nhỉ? – Ajita nói, cười mỉm, nháy mắt với Chito một cái. Nếu tôi không lầm thì… khuôn mặt của cô ấy phút chốc đỏ lên… Miệng lưỡi cua gái của anh cũng chẳng vừa.
– Thôi! Không đánh trống lãng nữa. Tụi bây đã đụng vô tụi tao thì đừng trách, tụi tao sẽ xử đẹp hai thằng bây, sau đó có thể cùng hai cô nàng xinh đẹp này vui vẻ. – tên đó cợt nhả. Tôi trừng mắt nhìn mớ cỏ dưới chân tên này, một lát sau, ở đó có khói bốc lên, và bắt đầu cháy, xém mất một phần mũi giày tên đó. Hắn điên tiết thét lên, và nhanh chóng dập lửa.
Ren thừa biết đó là phép thuật của tôi nên hơi cười. Ajita và Chito quay sang nhìn tôi, tôi chỉ nhún vai cười khẩy… Cho đáng đời tên đó. Cho dù hắn đã khen tôi xinh, nhưng vì hắn mà Chito đã rất sợ hãi… có lẽ vậy.
– Khốn khiếp! Giết hai thằng này cho tao!
– Chậc! Phiền rồi đây. – cả hai đột nhiên đồng thanh.
Bọn chúng lao đến, cả hai chỉ tránh né chứ không hề đánh lại. Có vẻ hai anh chàng đang định làm chúng mất sức mà chịu thua đây.
Tuy nhiên, vì tôi và Chito đang ngồi giữa trận chiến nên tình trạng oái oăm này chắc chắn sẽ đến.
Sau khi né được đòn, mấy tên kia theo đà mà vẫn cứ tiến về phía trước. Bốn tên lao thẳng về phía hai chúng tôi. Tôi vốn định đứng dậy đá văng chúng ra, nhưng chợt phát hiện chân mình hiện giờ hoàn toàn không thể cử động được… và Chito thì đang nhìn vết thương của tôi mà lo lắng nên không kịp phản ứng gì. Ren và Ajita đồng loạt phóng đến tung hai cước khiến bốn tên kia bay ngược về phía sau, rồi đồng thanh:
– Có sao không?
– Không. – tôi cảm động đáp. Lần đầu tiên tôi thấy được sự phối hợp của hai người này.
– Tụi mày làm tụi tao điên lên rồi đấy nhé. – Ajita bẻ tay răng rắc, anh trông có vẻ giận dữ thật – Một tí nữa là đã làm bị thương hai người bạn của tao rồi. Tụi mày đúng là chán sống mà. Tao sẽ bẻ răng từng thằng một. Lên một lúc luôn đi cho nhanh.
Tôi nhìn anh từ phía sau, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sát khí ngùn ngụt có thể nuốt chửng mọi thứ. Nhìn sắc mặt tái xanh của tụi kia là biết đang hãi tới mức nào. Ren đứng hình nhìn anh, có lẽ hắn cũng không ngờ anh lại là một con người bạo lực như thế.
– Sao thế? Tới đây. – anh thét lên – Nếu không, tao sẽ ghé thăm từng thằng. Với cái lũ ruồi muỗi tụi mày, tao không cần phải dùng tới phép thuật nữa là.
– Mày ăn nói cũng hùng hồn gớm, mày nghĩ mày bằng ai? Là đại pháp sư chắc? – chỉ mỗi mình tên đứng đầu là vẫn còn giữ cái dáng vẻ ngông cuồng ấy được.
– Hà hà… tao đơn giản chỉ là một giáo viên, có nhiệm vụ phải bảo vệ học sinh của mình. – dứt câu, nụ cười nửa miệng của anh biến mất cùng cả người anh, sau đó từng tên từng tên một đột nhiên kêu thét lên, làm lũ còn lại không khỏi hoảng hốt. Chưa đầy 10s sau, cả lũ không biết điều ban nãy còn đang hùng hổ túa đi tìm tụi tôi, giờ chỉ còn là những người đang nằm quằn quại đau đớn dưới nền đất.
Đến tôi còn không nhìn thấy được chuyển động của anh, Ren và Chito cũng hoàn toàn bất động, cứ như vẫn chưa hiểu việc gì đang xảy ra. Phải rồi nhỉ? Nếu không tiếp xúc với Ajita từ khi còn nhỏ, có lẽ não tôi cũng cần thời gian dài để tiêu hóa hết cái sức mạnh kinh khủng của anh. Từ nhỏ đã có thể tay không vật chết hổ rồi… khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ. Anh vốn là thiên tài về trí óc, phép thuật cũng tuyệt đỉnh mà sức mạnh cũng không ai sánh bằng, hơn nữa, anh cũng rất là… đẹp trai!
Ầy… lan man quá rồi!
Ajita đứng chễm chệ trước mặt tên khỉ đầu đàn đó nhìn khuôn mặt sợ hãi của hắn lại cười khẩy. Anh đột ngột trừng mắt đá cho hắn một cái ngay bụng làm tên đó văng ngược về phía sau, đập cả người vào gốc cây, sau thì bất tỉnh nhân sự. (hình như au hơn tâng bốc Ajita cơ mà kệ vậy)
– Đi thôi. – sau đó anh quay về phía tôi và Chito đang ngồi tặng hai chúng tôi nụ cười hiền, có lẽ anh nghĩ chúng tôi sợ.
Tôi thì không sao rồi, còn Chito thì… tôi hơi liếc nhìn cô ấy, từ nãy đến giờ nhỏ không có động đậy gì cả, có khi nào là sợ quá mà cứng đơ người luôn không…? À thôi, bỏ đi… xem ánh mắt sáng ngời của cô ấy kìa, có vẻ hào hứng là khác chứ sợ hãi ở đâu ra. Này nhé, tôi, Ren, Chito, Ajita, bốn đứa đam mê bạo lực đi cùng với nhau thì khó mà không động tay động chân trước những tên gây sự như bọn cướp này, có trách thì trách chúng quá xui xẻo dám bắt cóc Chito của tôi.
– Tại sao cậu lại có mặt ở đây vậy hả? – tôi hỏi Chito.
– Cậu nhắc tới làm gì, bây giờ tớ thật là chỉ muốn chạy đến tẩn cho tên khốn khiếp đó một trận! – Chito tỏ vẻ tức giận, hừng hực sát khí.
– Ai cơ?
– Cái tên WW hèn nhát cùng đội của tớ ấy. Tên khốn ấy dám chơi tớ một vố đau quá!
– Là sao cơ, cậu nói rõ nào.
– Cái tên khốn ấy! Lúc nghe thông báo của hiệu trưởng, tớ định xuống sảnh thì gặp hắn ở ngay hành lang. Hắn nói muốn xin lỗi tớ về chuyện hắn đã bỏ rơi tớ bữa trước. Tớ ngu ngốc đi theo hắn. Hắn lại dẫn tớ ra sân sau của khách sạn, tớ bắt đầu nghi ngờ nhưng chưa kịp làm gì, lũ cướp chết tiệt ấy đánh thuốc mê tớ rồi đem tớ về đây. Tất cả là tại cái tên gà mờ ấy cả! Tức chết mà! – cô ấy bức xúc xả hết.
– Thật là mất mặt WW/con trai. – tôi, Ren và Ajita đồng thanh.
– Thôi bỏ đi, sau khi về khách sạn tớ sẽ cho hắn húp cháo mà sống. Còn bây giờ phải làm sao đây? – Chito nói.
– Thôi bây giờ tạm thời đến căn nhà của bọn cướp ở tạm đi đã, rồi sáng mai mình sẽ bay lên lại lần nữa, nhắm hướng và khoảng cách để dịch chuyển. – Ajita nói – Được chứ?
– Ok. – Chito cười đáp.
– Xin lỗi nhưng,… tôi không di chuyển đ… á!
Đang định nói ra vấn đề của mình, nhưng chưa hết câu cả người tôi đã bị nhấc bổng lên. Hình như là bây giờ tôi đang nằm trên vai Ren ấy. Hắn nhấc tôi lên và cõng tôi đi trước một mạch, trong khi Chito và Ajita vẫn đứng đó.
– Tôi hy vọng sau chuyến đi này cô sẽ bắt đầu ăn kiêng.
– Cái tên chết bầm kia! Tôi nặng thì sao chứ? – tôi vùng vẫy.
– Yên đi! Càng lộn xộn càng nặng thêm. Tôi vứt cô giữa đường bây giờ! – hắn lại giở cái giọng thường ngày ra.
Từ nãy đến giờ, thấy hắn cứ yên lặng quá làm tôi thấy lo, nhưng giờ thì có vẻ không sao nữa rồi.
– Tùy cậu! tôi chẳng sợ! – tôi nghênh ngang nói, à không, là thét vào lỗ tai của Ren.
– Cô có biết mình đang trong rừng và trời thì sắp tối rồi không? – hắn nói, giọng gian tà vô cùng.
– Thì sao chứ?
– Thì sẽ có ma chứ sao? Hỏi ngốc thế. – hắn nói, tôi mới phát hiện ra chân lý. Ừ nhỉ? Hắn để tôi lại đây một mình á? Tôi sợ phát khóc mất.
– Hì hì… Ren đẹp trai à, ban nãy chỉ là tôi đùa thôi, đừng để bụng nhé! – tôi ngay lập tức giở giọng nịnh bợ.
– Tốt, thỉnh thoảng cô cũng thật lòng đấy.
Ơ… hắn nói cái gì thế này? Máu ảo tưởng sắc đẹp lại đang dâng trào mãnh liệt đấy mà. Thật lòng tức là hắn khen hắn đẹp trai á. Biết là đẹp thật nhưng có ai lại đi tự khen mình như thế bao giờ hả trời… hơn nữa, là nói một cách tự nhiên, không hề ngượng miệng chứ. Cái tên này một ngày nào đó, tôi sẽ cho hắn biết thế nào là lễ độ.
Tôi vòng tay ra trước ôm lấy cổ hắn, tôi thì thầm với hắn, và cười đểu, mà hắn đâu có thấy được nụ cười của tôi:
– Ren này…
– Gì hả?
– Tôi nói cậu nghe cái này nhé. – giọng tôi ngoan ngoãn, dịu dàng hết sức có thể.
– Có chuyện gì? Cứ ấp úng mãi thế.
– Thì là này này! – tôi nói xong, đột ngột siết mạnh tay, ghì chặt cổ hắn. Ren giật mình hoảng loạn, nhưng dễ thương ghê, hắn không quẳng tôi xuống để gỡ tay tôi ra mà lặng thầm chịu đựng.
Sao những lúc này tôi muốn ôm hắn quá thể. Tay tôi nới lỏng dần, hắn ho sặc sụa, đến nỗi lỗ tai đỏ ửng, tôi đoán không lần thì khuôn mặt hắn lúc này chắc chẳng kém là bao.
– Haha! Tôi xin lỗi nhé! – tôi cười xòa, vòng tay ôm cổ hắn, nhưng không ‘mãnh liệt’ như ban nãy.
Hắn đột nhiên đặt tôi xuống, hắn xoay người về phía tôi, một tay hắn giữ cổ tay tôi, một tay hắn luồn qua ôm eo tôi. Ặc! Định làm trò điên khùng gì nữa đây chứ?
Hắn siết tôi lại gần mình. Hắn cúi xuống lạnh lùng nói:
– Này Yuki, dạo gần đây tôi thả cửa với cô quá nhỉ? Không phạt không được phải không hả?
– C… Cậu… cậu… đừng có chơi dại nhé. – tôi run rẩy nuốt nước bọt. Hắn mà thủ tiêu tôi thì làm sao mà Chito và Ajita tìm được xác tôi giữa chốn rừng hoang vu này chứ?
– Nhưng đó là sở thích của tôi. Tôi đã có công đưa cô đến đây, tôi cũng phải nhận được gì đó chứ?
– Nhưng đó là do cậu tự nguyện cõng tôi kia mà?
– Nhưng đó là do khuôn mặt cô có dòng chữ làm ơn cõng tôi kia mà?
Hắn nói với cái giọng điệu ngang tàng thế, tôi chỉ biết im lặng đưa mắt nhìn hắn.
/188
|