– Thấy thế nào? – Ren mỉm cười.
– Tuyệt vời.
Tôi vô thức lặp lại.
Tôi nhìn sang Ren, thấy hắn đang nhìn mình chằm chằm thì khuôn mặt bỗng dưng đỏ lên.
Ren đột ngột tiến sát tôi, hắn đẩy tôi tựa vào một thân cây cổ thụ. Hai tay hắn đặt hai bên vai tôi. Khuôn mặt hắn dưới ánh sáng thế này thật đẹp trai… cơ mà tôi thấy đối với Ren mà nói, thì khi nhìn hắn ở mọi góc cạnh, đâu cũng thấy được nét mặt hoàn hảo của hắn. Tôi lườm hắn, vì dám phá mất tâm trạng của tôi:
– Định làm gì đấy?
– Hôn em. – hắn rất tỉnh trả lời như thế.
– Ai cho mà hôn? – tôi nhếch mép hất hàm.
Hất hàm xong chưa kịp cúi mặt xuống đã bị hắn nâng cằm lên, hôn cho một cái… dù chỉ là hôn phớt thôi, cũng đủ khiến tim tôi nhảy loi choi.
– Đ… Được rồi, về thôi. – tôi lắp bắp, đồng thời đẩy hắn ra quay lưng bước đi.
Ren im lặng, trầm ngâm đứng phía sau nhìn theo chứ không cử động.
Tôi ngoái lại nhìn hắn thì cả người bị xốc lên.
– Bị thương sao không nói? – giọng hắn trầm trầm, hình như có hơi giận.
– Bị gì chứ? – tôi lại lắp bắp, nhưng khuôn mặt không giấu nổi, hơi nhăn lại khi hắn sờ nhẹ cổ chân tôi.
Hắn… bế tôi chỉ với một tay?!!! Bất ngờ thật! Ren chăm chú nhìn ngắm cổ chân tôi, tay nhè nhẹ chạm vào. Một lâu sau, hắn hỏi:
– Trật chân à?
– Có lẽ do lúc nãy… ngã xuống mạnh quá… nên… – tôi đành lí nhí thú tội.
Tôi liếc nhìn hắn, khuôn mặt không cảm xúc, ánh mắt hắn vẫn đặt ở cổ chân tôi, tự dưng thấy nhồn nhột a.
Hắn nhẹ nhàng đặt tôi xuống rồi quỳ xuống quay người lại:
– Mau lên đi.
Tôi vẫn đứng yên đó, nhìn hắn, không biết biểu hiện như vậy là giận hay sao nữa.
– Đâu rồi?
Thấy tôi tần ngần mãi, hắn lên tiếng, sau đó tự mình kéo tôi vào lưng hắn rồi cõng tôi đi… cái gì cũng tự bản thân quyết định rồi bắt ép người ta phải nghe theo… thật là…
– Lần này có thông minh hơn, biết dừng chơi khi đau. – Ren nói nhỏ – Nhưng cuối cùng thì ngốc vẫn hoàn ngốc.
– Cái gì?! Em mà ngốc á? – tôi giãy nãy.
– Ấy! Em nặng lắm đấy đừng có loi choi như thế, ngã hết cả hai bây giờ. – Ren cười khì, xốc người tôi lên một cái làm tôi giật mình ôm chầm lấy cổ hắn.
– Hay để em dịch chuyển về đó, để anh cõng mệt chết.
– Nếu em muốn. – Ren nói – Anh xử lý em.
– Tại sao phải tự hành hạ mình như thế? – tôi cười khổ.
– Vì thế này lãng mạn hơn. – Ren nói tỉnh bơ, không chút ngập ngừng, không chút ngại ngùng, không chút gì hết!
Tôi không nói gì nữa, chỉ biết siết cổ hắn một tí để thể hiện ‘tình yêu’.
…
– Em nằm đó đi, để anh lấy khăn lạnh chườm cái chân cho. Hừ, quậy phá.
Tôi giật mình níu hắn lại:
– Đừng để em một mình.
– … – Ren quay lại nhìn tôi, hắn chớp mắt khó hiểu.
– Lỡ như mấy con ma ấy lại xuất hiện thì… em biết làm sao?
– … – Ren suy nghĩ gì đó, hắn ngồi xổm xuống cạnh tôi… ầy… dù ngồi xổm nhưng vẫn không hết toát ra vẻ đẹp trai lai láng, quý tộc ngời ngời thế, tim tôi bất giác rung mạnh – Có con ma nào dám động vào em? Thế nào cũng bị em bẻ cho hết răng.
– Cái gì? – tôi trợn mắt với Ren… không những không làm hắn sợ, còn tổ khiến hắn cười… khác nào tự đem mình ra làm trò cười cho người khác a.
– Thôi được rồi. – Ren xoa nhẹ đầu tôi – Bây giờ em muốn anh cõng đi tìm hay ngoan ngoãn nằm đây?
– Anh đi đi. – tôi run run buông tay đang nắm vạt áo của hắn ra.
– Tốt.
Hắn nhéo má tôi rồi đi mất. Khi Ren vừa ra khỏi phòng, một cơn gió lạnh thổi ngang tôi, làm sống lưng tôi lạnh toát…
Hừ thật đáng sợ… tôi nhắm tịt mắt chui vào chăn, che kín mặt.
– Yuki… – ai đó gọi tên tôi, tôi hoang mang càng co người lại, rúc sâu mình vào trong chăn.
– R… Ren ơi… Ren… chết dẫm…!
– Ren gì cơ? – giọng Ren vang lên, khiến tôi chết đừng, vừa sợ vừa mừng, tôi vung chăn ra, chạy thẳng đến níu tay áo Ren.
– Cái gì thế? Lại là ma à? – Ren nhẹ đẩy tôi ra, đặt cái thau sắt nhỏ lên bàn, rồi bế tôi lên đặt tôi ngay ngắn lên ghế.
Hắn ngồi bệt xuống sàn, đưa chân tôi đặt lên đùi hắn.
– Ngồi im đi. – Ren nói nhẹ.
Tôi chăm chú nhìn Ren, hắn thì chăm chú nhìn chân tôi.
Lần đầu tiên gặp nhau, ai lại nghĩ giờ đây hắn có thể cùng với tôi ngồi đây như thế này?! Hơn nữa là hắn đang chăm sóc tôi nữa, thật là kì lạ.
Ngẫm lại quá trình phát triển mối quan hệ của chúng tôi, thì… bản thân tôi là người trong cuộc còn thấy nó quá… hư cấu.
Nó hư cấu đến nỗi tôi không tin là nó đã xảy ra.
Tôi ngẩng người nhìn Ren, không hề để ý hắn đã xử lý xong cái chân của tôi.
– Sau này làm ơn cẩn thận một chút, tốn công anh lại phải giúp em. – giọng Ren đều đều, kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ, nhưng hắn vẫn chưa ngẩng mặt lên.
– Ừm. – nghe câu dặn dò của hắn xong, tôi bất giác nở cụ cười tươi thắm.
Nói thế khác nào bảo là hắn sẽ luôn luôn ở bên cạnh tôi đâu chứ… sau này… khi trưởng thành, khi già,… sẽ là luôn luôn ở bên cạnh chăm sóc tôi. Đột nhiên cảm thấy cảm động quá.
– Anh… có một chuyện cần nói. – hắn đột nhiên ngẩng lên nói với tôi bằng chất giọng đầy nghiêm túc.
– Chuyện gì? Sao lại nghiêm trong thế?
– Nghĩ lại thì thôi vậy. – Ren lấp lấp liếm liếm, càng khiến tôi thêm tò mò.
– Anh mau kể đi. – tôi trừng mắt.
– Đừng có sợ rồi bám dính lấy anh, thì anh sẽ kể. – Ren cõng tôi sang nệm, để tôi nằm xuống, kê gối xuống lưng cho tôi thoải mái hơn.
– Này! Em đâu có nhát gan đến thế hả!
– Ừm… từ khi thấy mặt thằng nhóc đó, anh đã thấy có điều gì đó kì kì.
– Kì kì là thế nào cơ? – tôi nhướn mày nhìn hắn.
– Chờ anh một chút. Nằm im đó đi. – Ren nói rồi đứng dậy, sải bước đi, tôi còn nghe hắn lầm bầm – Thật là… đau gì không đau, đau ngay cái chân, thế là kế hoạch đi chơi mình tốn công gầy dựng hỏng bét.
Tôi cười khì, thẳng chân nằm ra,… tôi tưởng tượng ra khuôn mặt hắn tức giận lúc quay đi, đỏ đỏ ửng ửng lên chắc thú vị lắm.
Chờ hắn một lúc lâu, Ren quay lại với một khung hình bằng gỗ, trông khá cũ, bức hình bên trong cũng vàng đi thể hiện nó đã bị thời gian làm cho mờ phai.
– Thấy đứa trẻ này không? – Ren trỏ tay vào đứa bé trai.
Trong bức hình là một gia đình hạnh phúc, trên môi ai cũng nở nụ cười tươi rói. Bố, mẹ, bà ngoại, hai đứa trẻ là hai đứa cháu ngoan… cả gia đình đứng giữa một cánh đồng thật lớn chụp ảnh.
– Thằng nhóc này… là…
Tôi mở to mắt, giật lấy tấm hình từ tay Ren, chà chà bụi để xem cho kĩ.
– Đừng ngạc nhiên làm gì, là thằng nhóc chơi cùng mình ban nãy.
Tôi cứng họng, không thể nói thêm gì nữa… xương sống đột nhiên mất hết cảm giác.
– Thì sao?! – tôi run run hỏi.
– Thằng nhóc đó… – Ren nói, nhưng cứ ngập ngừng lưỡng lự, như chưa muốn tôi biết sự thật – chết rồi.
Hai từ của hắn, như khủng bố lỗ tai tôi, tôi nuốt nước bọt:
– Tức là mất đó hả?
Ren không nói gì chỉ gật nhẹ đầu.
Tôi ôm lấy cái gối, dụi mặt vào nó và:
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!
– Đã bảo em sẽ sợ mà. – Ren thở dài, vỗ vỗ đầu tôi.
– Cái thằng nhóc chết giẫm đó chết rồi á? Làm sao anh biết? – tôi ngẩng đầu lên, khuôn mặt tôi đỏ bừng, hắn có vẻ khá ngạc nhiên trước phản ứng của tôi.
– Hôm qua lúc hai em đi tắm, bà cụ đã kể sơ qua về gia đình bà cho tụi anh, trước khi bảo tụi anh đi tắm. – Ren nói.
– Không biết những người trên bãi biển có thấy được thằng nhóc không? Không khéo lại nói chúng ta tự kỉ, tự mình chơi bóng, tự mình lẩm bẩm… – điều tôi quan tâm bây giờ chính là chuyện này. Ban nãy thì không biết, nhưng bây giờ, ngồi trước mặt Ren, tôi không quan tâm hắn có nghe thấy hay không, tự mình càm ràm.
Hắn cười nhẹ, hỏi tôi:
– Tại sao không sợ?
– Tại sao à? Con ma đó chẳng đáng sợ chút nào, chẳng có con ma nào lại xấu tính khi rủ con người chơi cùng cả. Ơ khoan! Còn bé Sara… con bé… – tôi giật thót nhìn sang hắn, để lửng câu nói… trông chờ một câu trả lời.
– Con bé thì anh không biết. – hắn khẽ lắc đầu, rồi buông một tiếng thở dài.
Giữa hai chúng tôi lại là một khoảng im lặng… dù ngồi cạnh nhau, nhưng mỗi người theo một dòng suy nghĩ khác nhau. Tôi không biết Ren nghĩ gì, nhưng bản thân tôi đang theo đuổi những thứ lấp lánh trong cuộc sống mà thằng bé đã bỏ lỡ khi rời cõi đời quá sớm.
Mãi mà tối từ khi nào chúng tôi không hay biết. Khi Chito và Ajita về tới và làm rùm beng cả lên, tôi mới giật mình.
Chito mở cửa phòng xông thẳng vào trong:
– Haha, Yuki à… thằng nhóc cứ nhắc đến cậu suốt đấy!
– A… Vậy à…
Tôi thơ thẩn đáp lại. May mắn là Chito không hề để ý đến chuyện đó, cô nàng chỉ tiếp tục nói về thằng nhóc kia mắng chửi tôi nhiều như thế nào.
Ajita từ khi về nhà vô cùng im lặng không nói gì hết, chốc chốc lại nhìn Ren.
Hai anh chàng nhà này cứ mãi liếc mắt đưa ghèn với nhau thế này…! Tôi có cái cảm giác gì đó…
– Được rồi, đi nấu ăn thôi Yuki. – Chito kết thúc độc thoại.
– Ừ. – tôi nói, rồi lật đật đứng dậy… ui cái chân tui!
– Hai người nghỉ ngơi dưỡng sức đi, để tụi này, tối nay sẽ vất vả đấy. – Ren và Ajita đồng thanh nói, nở một nụ cười thật bí hiểm.
Ây… cái tình trạng gì thế này!?!!!
Ban nãy thì liếc mắt tình tứ, giờ thì còn đồng thanh, ở đâu ra cái rò hại não như thế. Trái tim mong manh của tôi, thật không biết nên khóc hay nên cười.
Chito ngơ ngác chẳng hiểu cái mô tê gì.
– Họ sao thế.
– Tớ chịu. – tôi nhún vai – Đỡ tớ đi tắm đi.
– Chân cậu đau à.
– Ừ.
…
– Mau đến ăn thôi. – Chito đỡ tôi xuống bếp, nhìn Ren và Ajita vẫn cặm cụi nấu ăn, thấy trong lòng không khỏi xao xuyến a.
– Hai em tắm xong rồi à? – Ajita quay lại dịu dàng hỏi.
– Hì, mùi đồ ăn kéo tụi em ra khỏi bồn tắm. – Chito đáp.
Tôi mỉm cười, lết sang ngồi vào bàn.
– Ăn ngon miệng.
– Tuyệt vời.
Tôi vô thức lặp lại.
Tôi nhìn sang Ren, thấy hắn đang nhìn mình chằm chằm thì khuôn mặt bỗng dưng đỏ lên.
Ren đột ngột tiến sát tôi, hắn đẩy tôi tựa vào một thân cây cổ thụ. Hai tay hắn đặt hai bên vai tôi. Khuôn mặt hắn dưới ánh sáng thế này thật đẹp trai… cơ mà tôi thấy đối với Ren mà nói, thì khi nhìn hắn ở mọi góc cạnh, đâu cũng thấy được nét mặt hoàn hảo của hắn. Tôi lườm hắn, vì dám phá mất tâm trạng của tôi:
– Định làm gì đấy?
– Hôn em. – hắn rất tỉnh trả lời như thế.
– Ai cho mà hôn? – tôi nhếch mép hất hàm.
Hất hàm xong chưa kịp cúi mặt xuống đã bị hắn nâng cằm lên, hôn cho một cái… dù chỉ là hôn phớt thôi, cũng đủ khiến tim tôi nhảy loi choi.
– Đ… Được rồi, về thôi. – tôi lắp bắp, đồng thời đẩy hắn ra quay lưng bước đi.
Ren im lặng, trầm ngâm đứng phía sau nhìn theo chứ không cử động.
Tôi ngoái lại nhìn hắn thì cả người bị xốc lên.
– Bị thương sao không nói? – giọng hắn trầm trầm, hình như có hơi giận.
– Bị gì chứ? – tôi lại lắp bắp, nhưng khuôn mặt không giấu nổi, hơi nhăn lại khi hắn sờ nhẹ cổ chân tôi.
Hắn… bế tôi chỉ với một tay?!!! Bất ngờ thật! Ren chăm chú nhìn ngắm cổ chân tôi, tay nhè nhẹ chạm vào. Một lâu sau, hắn hỏi:
– Trật chân à?
– Có lẽ do lúc nãy… ngã xuống mạnh quá… nên… – tôi đành lí nhí thú tội.
Tôi liếc nhìn hắn, khuôn mặt không cảm xúc, ánh mắt hắn vẫn đặt ở cổ chân tôi, tự dưng thấy nhồn nhột a.
Hắn nhẹ nhàng đặt tôi xuống rồi quỳ xuống quay người lại:
– Mau lên đi.
Tôi vẫn đứng yên đó, nhìn hắn, không biết biểu hiện như vậy là giận hay sao nữa.
– Đâu rồi?
Thấy tôi tần ngần mãi, hắn lên tiếng, sau đó tự mình kéo tôi vào lưng hắn rồi cõng tôi đi… cái gì cũng tự bản thân quyết định rồi bắt ép người ta phải nghe theo… thật là…
– Lần này có thông minh hơn, biết dừng chơi khi đau. – Ren nói nhỏ – Nhưng cuối cùng thì ngốc vẫn hoàn ngốc.
– Cái gì?! Em mà ngốc á? – tôi giãy nãy.
– Ấy! Em nặng lắm đấy đừng có loi choi như thế, ngã hết cả hai bây giờ. – Ren cười khì, xốc người tôi lên một cái làm tôi giật mình ôm chầm lấy cổ hắn.
– Hay để em dịch chuyển về đó, để anh cõng mệt chết.
– Nếu em muốn. – Ren nói – Anh xử lý em.
– Tại sao phải tự hành hạ mình như thế? – tôi cười khổ.
– Vì thế này lãng mạn hơn. – Ren nói tỉnh bơ, không chút ngập ngừng, không chút ngại ngùng, không chút gì hết!
Tôi không nói gì nữa, chỉ biết siết cổ hắn một tí để thể hiện ‘tình yêu’.
…
– Em nằm đó đi, để anh lấy khăn lạnh chườm cái chân cho. Hừ, quậy phá.
Tôi giật mình níu hắn lại:
– Đừng để em một mình.
– … – Ren quay lại nhìn tôi, hắn chớp mắt khó hiểu.
– Lỡ như mấy con ma ấy lại xuất hiện thì… em biết làm sao?
– … – Ren suy nghĩ gì đó, hắn ngồi xổm xuống cạnh tôi… ầy… dù ngồi xổm nhưng vẫn không hết toát ra vẻ đẹp trai lai láng, quý tộc ngời ngời thế, tim tôi bất giác rung mạnh – Có con ma nào dám động vào em? Thế nào cũng bị em bẻ cho hết răng.
– Cái gì? – tôi trợn mắt với Ren… không những không làm hắn sợ, còn tổ khiến hắn cười… khác nào tự đem mình ra làm trò cười cho người khác a.
– Thôi được rồi. – Ren xoa nhẹ đầu tôi – Bây giờ em muốn anh cõng đi tìm hay ngoan ngoãn nằm đây?
– Anh đi đi. – tôi run run buông tay đang nắm vạt áo của hắn ra.
– Tốt.
Hắn nhéo má tôi rồi đi mất. Khi Ren vừa ra khỏi phòng, một cơn gió lạnh thổi ngang tôi, làm sống lưng tôi lạnh toát…
Hừ thật đáng sợ… tôi nhắm tịt mắt chui vào chăn, che kín mặt.
– Yuki… – ai đó gọi tên tôi, tôi hoang mang càng co người lại, rúc sâu mình vào trong chăn.
– R… Ren ơi… Ren… chết dẫm…!
– Ren gì cơ? – giọng Ren vang lên, khiến tôi chết đừng, vừa sợ vừa mừng, tôi vung chăn ra, chạy thẳng đến níu tay áo Ren.
– Cái gì thế? Lại là ma à? – Ren nhẹ đẩy tôi ra, đặt cái thau sắt nhỏ lên bàn, rồi bế tôi lên đặt tôi ngay ngắn lên ghế.
Hắn ngồi bệt xuống sàn, đưa chân tôi đặt lên đùi hắn.
– Ngồi im đi. – Ren nói nhẹ.
Tôi chăm chú nhìn Ren, hắn thì chăm chú nhìn chân tôi.
Lần đầu tiên gặp nhau, ai lại nghĩ giờ đây hắn có thể cùng với tôi ngồi đây như thế này?! Hơn nữa là hắn đang chăm sóc tôi nữa, thật là kì lạ.
Ngẫm lại quá trình phát triển mối quan hệ của chúng tôi, thì… bản thân tôi là người trong cuộc còn thấy nó quá… hư cấu.
Nó hư cấu đến nỗi tôi không tin là nó đã xảy ra.
Tôi ngẩng người nhìn Ren, không hề để ý hắn đã xử lý xong cái chân của tôi.
– Sau này làm ơn cẩn thận một chút, tốn công anh lại phải giúp em. – giọng Ren đều đều, kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ, nhưng hắn vẫn chưa ngẩng mặt lên.
– Ừm. – nghe câu dặn dò của hắn xong, tôi bất giác nở cụ cười tươi thắm.
Nói thế khác nào bảo là hắn sẽ luôn luôn ở bên cạnh tôi đâu chứ… sau này… khi trưởng thành, khi già,… sẽ là luôn luôn ở bên cạnh chăm sóc tôi. Đột nhiên cảm thấy cảm động quá.
– Anh… có một chuyện cần nói. – hắn đột nhiên ngẩng lên nói với tôi bằng chất giọng đầy nghiêm túc.
– Chuyện gì? Sao lại nghiêm trong thế?
– Nghĩ lại thì thôi vậy. – Ren lấp lấp liếm liếm, càng khiến tôi thêm tò mò.
– Anh mau kể đi. – tôi trừng mắt.
– Đừng có sợ rồi bám dính lấy anh, thì anh sẽ kể. – Ren cõng tôi sang nệm, để tôi nằm xuống, kê gối xuống lưng cho tôi thoải mái hơn.
– Này! Em đâu có nhát gan đến thế hả!
– Ừm… từ khi thấy mặt thằng nhóc đó, anh đã thấy có điều gì đó kì kì.
– Kì kì là thế nào cơ? – tôi nhướn mày nhìn hắn.
– Chờ anh một chút. Nằm im đó đi. – Ren nói rồi đứng dậy, sải bước đi, tôi còn nghe hắn lầm bầm – Thật là… đau gì không đau, đau ngay cái chân, thế là kế hoạch đi chơi mình tốn công gầy dựng hỏng bét.
Tôi cười khì, thẳng chân nằm ra,… tôi tưởng tượng ra khuôn mặt hắn tức giận lúc quay đi, đỏ đỏ ửng ửng lên chắc thú vị lắm.
Chờ hắn một lúc lâu, Ren quay lại với một khung hình bằng gỗ, trông khá cũ, bức hình bên trong cũng vàng đi thể hiện nó đã bị thời gian làm cho mờ phai.
– Thấy đứa trẻ này không? – Ren trỏ tay vào đứa bé trai.
Trong bức hình là một gia đình hạnh phúc, trên môi ai cũng nở nụ cười tươi rói. Bố, mẹ, bà ngoại, hai đứa trẻ là hai đứa cháu ngoan… cả gia đình đứng giữa một cánh đồng thật lớn chụp ảnh.
– Thằng nhóc này… là…
Tôi mở to mắt, giật lấy tấm hình từ tay Ren, chà chà bụi để xem cho kĩ.
– Đừng ngạc nhiên làm gì, là thằng nhóc chơi cùng mình ban nãy.
Tôi cứng họng, không thể nói thêm gì nữa… xương sống đột nhiên mất hết cảm giác.
– Thì sao?! – tôi run run hỏi.
– Thằng nhóc đó… – Ren nói, nhưng cứ ngập ngừng lưỡng lự, như chưa muốn tôi biết sự thật – chết rồi.
Hai từ của hắn, như khủng bố lỗ tai tôi, tôi nuốt nước bọt:
– Tức là mất đó hả?
Ren không nói gì chỉ gật nhẹ đầu.
Tôi ôm lấy cái gối, dụi mặt vào nó và:
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!
– Đã bảo em sẽ sợ mà. – Ren thở dài, vỗ vỗ đầu tôi.
– Cái thằng nhóc chết giẫm đó chết rồi á? Làm sao anh biết? – tôi ngẩng đầu lên, khuôn mặt tôi đỏ bừng, hắn có vẻ khá ngạc nhiên trước phản ứng của tôi.
– Hôm qua lúc hai em đi tắm, bà cụ đã kể sơ qua về gia đình bà cho tụi anh, trước khi bảo tụi anh đi tắm. – Ren nói.
– Không biết những người trên bãi biển có thấy được thằng nhóc không? Không khéo lại nói chúng ta tự kỉ, tự mình chơi bóng, tự mình lẩm bẩm… – điều tôi quan tâm bây giờ chính là chuyện này. Ban nãy thì không biết, nhưng bây giờ, ngồi trước mặt Ren, tôi không quan tâm hắn có nghe thấy hay không, tự mình càm ràm.
Hắn cười nhẹ, hỏi tôi:
– Tại sao không sợ?
– Tại sao à? Con ma đó chẳng đáng sợ chút nào, chẳng có con ma nào lại xấu tính khi rủ con người chơi cùng cả. Ơ khoan! Còn bé Sara… con bé… – tôi giật thót nhìn sang hắn, để lửng câu nói… trông chờ một câu trả lời.
– Con bé thì anh không biết. – hắn khẽ lắc đầu, rồi buông một tiếng thở dài.
Giữa hai chúng tôi lại là một khoảng im lặng… dù ngồi cạnh nhau, nhưng mỗi người theo một dòng suy nghĩ khác nhau. Tôi không biết Ren nghĩ gì, nhưng bản thân tôi đang theo đuổi những thứ lấp lánh trong cuộc sống mà thằng bé đã bỏ lỡ khi rời cõi đời quá sớm.
Mãi mà tối từ khi nào chúng tôi không hay biết. Khi Chito và Ajita về tới và làm rùm beng cả lên, tôi mới giật mình.
Chito mở cửa phòng xông thẳng vào trong:
– Haha, Yuki à… thằng nhóc cứ nhắc đến cậu suốt đấy!
– A… Vậy à…
Tôi thơ thẩn đáp lại. May mắn là Chito không hề để ý đến chuyện đó, cô nàng chỉ tiếp tục nói về thằng nhóc kia mắng chửi tôi nhiều như thế nào.
Ajita từ khi về nhà vô cùng im lặng không nói gì hết, chốc chốc lại nhìn Ren.
Hai anh chàng nhà này cứ mãi liếc mắt đưa ghèn với nhau thế này…! Tôi có cái cảm giác gì đó…
– Được rồi, đi nấu ăn thôi Yuki. – Chito kết thúc độc thoại.
– Ừ. – tôi nói, rồi lật đật đứng dậy… ui cái chân tui!
– Hai người nghỉ ngơi dưỡng sức đi, để tụi này, tối nay sẽ vất vả đấy. – Ren và Ajita đồng thanh nói, nở một nụ cười thật bí hiểm.
Ây… cái tình trạng gì thế này!?!!!
Ban nãy thì liếc mắt tình tứ, giờ thì còn đồng thanh, ở đâu ra cái rò hại não như thế. Trái tim mong manh của tôi, thật không biết nên khóc hay nên cười.
Chito ngơ ngác chẳng hiểu cái mô tê gì.
– Họ sao thế.
– Tớ chịu. – tôi nhún vai – Đỡ tớ đi tắm đi.
– Chân cậu đau à.
– Ừ.
…
– Mau đến ăn thôi. – Chito đỡ tôi xuống bếp, nhìn Ren và Ajita vẫn cặm cụi nấu ăn, thấy trong lòng không khỏi xao xuyến a.
– Hai em tắm xong rồi à? – Ajita quay lại dịu dàng hỏi.
– Hì, mùi đồ ăn kéo tụi em ra khỏi bồn tắm. – Chito đáp.
Tôi mỉm cười, lết sang ngồi vào bàn.
– Ăn ngon miệng.
/188
|