– Về thôi. – Ren quay mặt đi. Tôi khó hiểu… hắn tha cho tôi dễ dàng đến thế sao?
Tôi nhìn Ren chăm chú, cho đến khi hắn quay lại nhìn tôi, hỏi:
– Sao còn đứng đấy?
– Anh… – tôi nhíu mày, liếc xuống chân hắn – bị sao thế?
Vừa hỏi, tôi vừa đi nhanh lại phía Ren, hắn hơi loạng choạng lùi về phía sau, rồi khuôn mặt nhăn nhó… có vẻ hắn đang đau.
– Anh sao thế? – tôi nhào đến hắn.
– A…
Ren rên rỉ, không chịu nỗi vì quá xót mà hơi nhấc chân lên. Tôi đẩy hắn ngồi xuống rồi kéo ngay lòng bàn chân hắn lên.
– Sao thế này?! Đừng nói là ban nãy… do em đạp chân anh nên bị ghim chân vào vỏ sò nhé.
– Dù em không đạp chân anh thì đứng đó thêm chút nữa cũng không tránh khỏi chuyện bị vỏ sò cứa chân.
Vết máu loang ra, cát dính loang lổ, chắc hắn đau lắm.
– Tại sao lại không nói ra mà giả vờ như không có gì… – tôi cau có mắng hắn.
– Có gì đâu, chỉ là hơi nhói một chút.
– Nhiễm trùng thì sao! Gì mà nhói một chút?! – tôi nói, tim cũng đau hơn một chút.
– Bình thường em cũng thường che giấu anh còn gì. – Ren nhân dịp này lên mặt, tại sao nhỉ? Dù là chuyện gì đi nữa, chỉ cần giằn co qua lại một chút, người làm chủ cuộc nói chuyện sẽ lại là Ren. Hắn kéo tôi lòng vòng đến ngây ngất, chẳng hiểu tại sao mình lúc nào cũng bị hắn bắt nạt. Thì ra không phải do mình quá ngốc, thực chất là do bản thân Ren quá cao tay.
– Được rồi, sau này không ai giấu ai chuyện gì nữa… hứa nhé. – tôi đuối lí giơ ngón tay út ra trước mặt Ren.
– Được. – Ren cười thành tiếng – Nhưng anh không có trẻ con như em. Không cần dùng trò này đâu.
– Anh có biết phép thuật trị thương gì không? – tôi ngu ngơ hỏi hắn.
Ren chớp chớp mắt… nhìn tôi chằm chằm… chớp mắt… chằm chằm… chớp chớp…
– Em là WW? – hắn ngẩng mặt ra hỏi.
Phải rồi… tôi là một WW vô dụng… thật sự rất vô dụng…
– Ừm… em cõng anh về. – tôi hừng hừng nhiệt huyết, đứng phắt người dậy… tâm hồn trượng nghĩa của tôi nổi dậy, thật khiến mình trở thành một người hùng dũng, đầu đội trời chân đạp… chuyện đó tính sau.
– Phì… em làm cái trò gì thế? Em cõng được anh à? Mau theo anh dịch chuyển về nhà.
– Ừ nhỉ… – tôi lầm bầm… phải sửa lại câu nói ban nãy… thực ra là tôi rất ngốc – Vậy đi về thôi.
…
Sau khi về đến nhà, một WW vô dụng như tôi chỉ có thể chạy đi tìm băng gạc để băng bó sơ qua cho hắn, nhưng thực tình mà nói thì, sau khi làm xong, nhìn lại thành quả của mình… có chút… kinh tởm. Tự mình kinh tởm bản thân, tôi cũng thật là khác người a.
Cái gạc trắng nhìn như một cái… nùi giẻ.
– Haha… em đang khủng bố tinh thần hay muốn chọc cười anh vậy hả Yuki?!! – Ren ổm bụng cười nắc nẻ, nằm lăn ra nệm mà cười lấy cười để.
– Hừ… người ta tốt bụng thế thôi. Thì gỡ nó ra đi. – tôi lầm bầm, rồi chạy xuống bếp lấy nước cho hắn. Cũng kì quái thật… lần trước thì tôi là người bị thương ở chân, lần này lại tới lượt hắn… Chuyến đi này bị sao ý nhỉ? Nhưng mà may mắn là chân tôi chỉ đau một chút rồi thôi, không thì đã phá hỏng chuyến đi của cả đám luôn rồi.
…
Chito vừa về tới đã tông cửa chạy thẳng vào:
– Cậu về cũng không nói tụi này một tiếng, không tạm biệt bọn trẻ một câu, dù sao tụi mình cũng đâu còn gặp chúng nữa!
– … – tôi chỉ im lặng ngước nhìn Chito, trong đôi mắt long lanh dường như có sự phẫn nộ.
– Thằng nhóc đã đi tìm cậu… nó muốn nói xin lỗi, cảm ơn và tạm biệt. – Chito thở hắt ra ngồi phịch xuống cạnh tôi, tức là đối diện Ren, Ajita cũng ngồi xuống cạnh Ren.
– Kaito á? – tôi trợn tròn mắt.
– Nó gửi lời nhắn là dù tiếp xúc nhau chưa bao lâu, nhưng nó thực sự rất quý cậu.
Tôi lặng người ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ be bé của căn phòng.
…
Khi tạm biệt bà cụ, chúng tôi mỗi người ôm bà một cái… bà ấy rõ ràng có hơi ấm…!
– Bà… là người còn sống. – tôi buột miệng nói ra.
Bà ấy không nói gì chỉ mỉm cười hiền hậu, chúng tôi tạm biệt bà cụ rồi quay lưng bước đi. Nhưng bà ấy đã nghĩ gì đó lại nói:
– Bà muốn ở cạnh cháu của bà đến phút giây cuối cùng.
…
Trên tàu, tôi và Chito mệt mỏi dựa hẳn vào vai Ren và Ajita ngủ ngon lành bất kể trời trăng, hay bất kể cả hai chàng đều đang nhìn mình chăm chú. Thật là… chẳng biết chuyến đi chơi lần này là mệt mỏi hay thú vị nữa đây.
Đến khi tỉnh dậy thì tôi đã nằm dài trên giường của mình trong kí túc xá. Ren bên cạnh lại đang ôm chặt tôi đến mức không cử động được.
Đầu tôi gác lên cánh tay hắn, tay còn lại, Ren vòng sang siết lấy eo tôi kéo tôi về phía hắn… chân hắn gác lên chân tôi… phải nói là nó tê…
– Ren… – tôi miệng thì gọi hắn, tay thì đẩy hắn sang một bên. Vậy mà hắn vẫn có thể ôm tôi cứng ngắc, không thể nhúc nhích nổi hai chân… giờ thì hay rồi, hoàn toàn không còn cảm giác gì nữa.
Tôi cố hết sức, nhéo eo hắn, miệng không ngừng hô hào:
– Mau bỏ ra!!! Ren!!!
Tiếng sột soạt khiến tôi giật mình… Nhìn xuống… nhìn hắn… lại nhìn xuống người mình…
Cái áo sơ mi này của ai vậy…? Trong cái trí nhớ hỗn loạn của tôi thì mình đâu có mua cái áo nào giống như vậy…
– Ren!!! Mau dậy đi! – câu quát tháo của tôi đã thay đổi.
Ren nhíu mày rồi trở mình rồi vẫn thản nhiên ngủ tiếp.
– Này!! Đồ ngốc kia! – tôi gào lên, lay hắn như đá con lật đật. Cái đầu tóc rối bù của Ren nãy như tổ quạ, giờ lại trông như đầu của mấy con chó lúc lắc được trưng bày trong xe hơi.
Ren nhíu mày, hắn dụi mắt, lồm cồm bò dậy, khuôn mặt ngu ngơ của hắn khiến tôi rất mủi lòng a… nhưng mà:
– Cái áo này của anh á? – tôi nghiêm giọng nhìn Ren.
– Ừ… ờ… – Ren vẫn mơ màng, đáp lời, gật gật đầu cho có mặc dù hắn đang nhắm tịt hai con mắt lại.
– Ai mặc nó cho em?! – tôi lại mất kiên nhẫn gào lên.
– Là anh. – hắn lại trở mình ôm lấy eo tôi như con gấu bông, mặc dù tôi đã ngồi dậy, và đang nhìn hắn chằm chằm như muốn thiêu sống.
– Cái gì?
– Không… không… là em là em. – Ren giật mình bật người dậy nhìn sang tôi đang phừng phừng lửa.
Tôi làm sao tin được câu trả lời lúc sau của Ren? Thôi rồi… sau này khỏi lấy chồng đi… bắt Ren chịu trách nhiệm vậy…
– Anh là đồ ngốc. – tôi bĩu môi rồi leo xuống giường, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Tôi biết là Ren không hề làm gì hết, nhưng hắn thấy sạch sành sanh rồi… thật là xấu hổ chết được…
Ôi… trái tim mong manh của tôi!
…
Sau khi vệ sinh cá nhân bước ra ngoài, tôi giật cả mình thấy Ren đang quỳ… trên giường, hắn chuyển tông:
– Vợ ơi cho anh xin lỗi.
Tôi rất muốn cười lớn nhưng bặm môi cố nhịn… nói gì thì nói… hắn hoàn toàn chẳng có chút thành ý nào. Quỳ trên giường nệm êm ái thế kia thì đau thế nào được!
– Lỗi gì mà xin? – tôi vờ lạnh nhạt đi lướt qua hắn đến tủ đồ cạnh giường lấy quần áo CỦA mình! Cơ mà lâu lâu mới được dịp lên mặt với Ren thấy cũng thú vị thật.
– Chỉ là… hôm qua anh thấy em mặc bộ đồ đó ngủ sẽ không thoải mái, và anh ôm cũng sẽ rất là ngứa… nên anh mới… – hắn bối rối giải thích, rồi bay xuống giường đến bên cạnh tôi. Giờ hắn nói tôi mới nhớ. Hôm qua tôi mặc một cái áo lông tay lửng khá dày, và quần jean dài đến mắt cá chân… đúng thật nếu ngủ với bộ quần áo đó… chắc cả người tôi sẽ nhức nhói âm ỉ mất. Gì thì gì… hắn vẫn là muốn tốt cho tôi thật.
– Ai hỏi mà giải thích. – tôi buông cho một câu hờ hững, dù Ren đang làm khuôn mặt cún con đáng yêu vô cùng.
Tôi vơ lấy cái đầm voan trắng chít eo đơn giản… hôm nay tôi và Chito hẹn nhau đi mua sắm.
Tôi tặng cho Ren một rổ bơ rồi cầm lấy cái đầm, cùng với cái khăn hí hửng vào nhà tắm… cho hắn một phen khổ sở… cảm giác này thích thật!!!
Ai ngờ Ren nhanh chóng trở mặt, hắn giữ lấy cổ tay tôi kéo giật ngược tôi về phía sau. Mất thăng bằng đột ngột, tôi ngã thẳng vào người hắn, cuối cùng cả người lại đứng gọn trong vòng tay của hắn. Giọng Ren vang lên từ sau lưng, hơn nữa còn là ngay lỗ tai tôi, hơi thở ấm nóng phả ra, truyền nhiệt cho lỗ tai tôi cũng nóng hừng hực:
– Yuki… em mượn áo anh rồi còn giận gì hả? Anh không đòi tiền mướn đấy nhé. Hơn nữa, áo của Ren đẹp trai này là hàng cao cấp, em muốn sao đây?
– Cái gì? Anh… anh… nói… anh còn nói thế?
– Bây giờ em muốn làm hòa hay muốn anh đòi tiền mướn áo?
(Ren ‘đẹp trai’ thông minh sáng suốt và cũng vô cùng ranh mãnh a. Đã tính toán trước hết đâu vào đấy rồi nha… tối hôm qua khi thay quần áo cho Yuki, đã biết chắc thể nào khi ngủ dậy cô nàng cũng sẽ la hét um sùm lên rồi giận dỗi này nọ, vò đầu bứt tóc cuối cùng cũng nghĩ ra kế sách… mặt dầy. Cứ viện cớ Yuki đang mặc áo hắn mà làm tới, thể nào cô nàng cũng phải phá lên cười và cho qua… vậy nên thay vì đến tủ quần áo của Yuki, anh chàng lại thản nhiên chạy sang ngăn tủ của mình… Thay xong còn tự hào ngắm thành quả, miệng lầm bầm khen sao mà áo mình lại hợp với Yuki đến vậy -> đoạn này thật là quá hư cấu… thực tế mà nói thì thể nào cũng có H a, nhưng mà cơ bản là Mi không thể viết ra…)
– Ở đâu ra cái lí lẽ đó! – tôi vùng ra, nhưng hắn cứ giữa chặt… chẵng lẽ tôi lại dùng lực đạp vào cái chân đang đau của hắn… nhưng mà hắn bị đau như thế, còn gồng mình tự chịu đau… tất cả cũng là vì mình, tôi xót xa vô cùng nên không nỡ. Còn nếu xử lý luôn bàn chân còn lại của hắn, thì những ngày sắp tới… osin không công của tôi chẳng lẽ lại là người què?! Vô dụng thế thì sai khiến được gì nữa.
– Mau trả lời đi, đừng để anh mất kiên nhẫn. – Ren siết chặt người tôi.
– Gì chứ?! Có ai ngang ngược như anh không?! – tôi không muốn nhịn! Lần này tuyệt đối không để hắn lấn áp được.
– Ok… thì ra câu trả lời của em là vậy. – Ren nói, tôi nghe trong giọng hắn có chất cười… mà là cười gian… cười theo kiểu lưu manh… cười theo kiểu thông báo cho tôi một tin buồn “Em chết chắc!”
Tôi nhìn Ren chăm chú, cho đến khi hắn quay lại nhìn tôi, hỏi:
– Sao còn đứng đấy?
– Anh… – tôi nhíu mày, liếc xuống chân hắn – bị sao thế?
Vừa hỏi, tôi vừa đi nhanh lại phía Ren, hắn hơi loạng choạng lùi về phía sau, rồi khuôn mặt nhăn nhó… có vẻ hắn đang đau.
– Anh sao thế? – tôi nhào đến hắn.
– A…
Ren rên rỉ, không chịu nỗi vì quá xót mà hơi nhấc chân lên. Tôi đẩy hắn ngồi xuống rồi kéo ngay lòng bàn chân hắn lên.
– Sao thế này?! Đừng nói là ban nãy… do em đạp chân anh nên bị ghim chân vào vỏ sò nhé.
– Dù em không đạp chân anh thì đứng đó thêm chút nữa cũng không tránh khỏi chuyện bị vỏ sò cứa chân.
Vết máu loang ra, cát dính loang lổ, chắc hắn đau lắm.
– Tại sao lại không nói ra mà giả vờ như không có gì… – tôi cau có mắng hắn.
– Có gì đâu, chỉ là hơi nhói một chút.
– Nhiễm trùng thì sao! Gì mà nhói một chút?! – tôi nói, tim cũng đau hơn một chút.
– Bình thường em cũng thường che giấu anh còn gì. – Ren nhân dịp này lên mặt, tại sao nhỉ? Dù là chuyện gì đi nữa, chỉ cần giằn co qua lại một chút, người làm chủ cuộc nói chuyện sẽ lại là Ren. Hắn kéo tôi lòng vòng đến ngây ngất, chẳng hiểu tại sao mình lúc nào cũng bị hắn bắt nạt. Thì ra không phải do mình quá ngốc, thực chất là do bản thân Ren quá cao tay.
– Được rồi, sau này không ai giấu ai chuyện gì nữa… hứa nhé. – tôi đuối lí giơ ngón tay út ra trước mặt Ren.
– Được. – Ren cười thành tiếng – Nhưng anh không có trẻ con như em. Không cần dùng trò này đâu.
– Anh có biết phép thuật trị thương gì không? – tôi ngu ngơ hỏi hắn.
Ren chớp chớp mắt… nhìn tôi chằm chằm… chớp mắt… chằm chằm… chớp chớp…
– Em là WW? – hắn ngẩng mặt ra hỏi.
Phải rồi… tôi là một WW vô dụng… thật sự rất vô dụng…
– Ừm… em cõng anh về. – tôi hừng hừng nhiệt huyết, đứng phắt người dậy… tâm hồn trượng nghĩa của tôi nổi dậy, thật khiến mình trở thành một người hùng dũng, đầu đội trời chân đạp… chuyện đó tính sau.
– Phì… em làm cái trò gì thế? Em cõng được anh à? Mau theo anh dịch chuyển về nhà.
– Ừ nhỉ… – tôi lầm bầm… phải sửa lại câu nói ban nãy… thực ra là tôi rất ngốc – Vậy đi về thôi.
…
Sau khi về đến nhà, một WW vô dụng như tôi chỉ có thể chạy đi tìm băng gạc để băng bó sơ qua cho hắn, nhưng thực tình mà nói thì, sau khi làm xong, nhìn lại thành quả của mình… có chút… kinh tởm. Tự mình kinh tởm bản thân, tôi cũng thật là khác người a.
Cái gạc trắng nhìn như một cái… nùi giẻ.
– Haha… em đang khủng bố tinh thần hay muốn chọc cười anh vậy hả Yuki?!! – Ren ổm bụng cười nắc nẻ, nằm lăn ra nệm mà cười lấy cười để.
– Hừ… người ta tốt bụng thế thôi. Thì gỡ nó ra đi. – tôi lầm bầm, rồi chạy xuống bếp lấy nước cho hắn. Cũng kì quái thật… lần trước thì tôi là người bị thương ở chân, lần này lại tới lượt hắn… Chuyến đi này bị sao ý nhỉ? Nhưng mà may mắn là chân tôi chỉ đau một chút rồi thôi, không thì đã phá hỏng chuyến đi của cả đám luôn rồi.
…
Chito vừa về tới đã tông cửa chạy thẳng vào:
– Cậu về cũng không nói tụi này một tiếng, không tạm biệt bọn trẻ một câu, dù sao tụi mình cũng đâu còn gặp chúng nữa!
– … – tôi chỉ im lặng ngước nhìn Chito, trong đôi mắt long lanh dường như có sự phẫn nộ.
– Thằng nhóc đã đi tìm cậu… nó muốn nói xin lỗi, cảm ơn và tạm biệt. – Chito thở hắt ra ngồi phịch xuống cạnh tôi, tức là đối diện Ren, Ajita cũng ngồi xuống cạnh Ren.
– Kaito á? – tôi trợn tròn mắt.
– Nó gửi lời nhắn là dù tiếp xúc nhau chưa bao lâu, nhưng nó thực sự rất quý cậu.
Tôi lặng người ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ be bé của căn phòng.
…
Khi tạm biệt bà cụ, chúng tôi mỗi người ôm bà một cái… bà ấy rõ ràng có hơi ấm…!
– Bà… là người còn sống. – tôi buột miệng nói ra.
Bà ấy không nói gì chỉ mỉm cười hiền hậu, chúng tôi tạm biệt bà cụ rồi quay lưng bước đi. Nhưng bà ấy đã nghĩ gì đó lại nói:
– Bà muốn ở cạnh cháu của bà đến phút giây cuối cùng.
…
Trên tàu, tôi và Chito mệt mỏi dựa hẳn vào vai Ren và Ajita ngủ ngon lành bất kể trời trăng, hay bất kể cả hai chàng đều đang nhìn mình chăm chú. Thật là… chẳng biết chuyến đi chơi lần này là mệt mỏi hay thú vị nữa đây.
Đến khi tỉnh dậy thì tôi đã nằm dài trên giường của mình trong kí túc xá. Ren bên cạnh lại đang ôm chặt tôi đến mức không cử động được.
Đầu tôi gác lên cánh tay hắn, tay còn lại, Ren vòng sang siết lấy eo tôi kéo tôi về phía hắn… chân hắn gác lên chân tôi… phải nói là nó tê…
– Ren… – tôi miệng thì gọi hắn, tay thì đẩy hắn sang một bên. Vậy mà hắn vẫn có thể ôm tôi cứng ngắc, không thể nhúc nhích nổi hai chân… giờ thì hay rồi, hoàn toàn không còn cảm giác gì nữa.
Tôi cố hết sức, nhéo eo hắn, miệng không ngừng hô hào:
– Mau bỏ ra!!! Ren!!!
Tiếng sột soạt khiến tôi giật mình… Nhìn xuống… nhìn hắn… lại nhìn xuống người mình…
Cái áo sơ mi này của ai vậy…? Trong cái trí nhớ hỗn loạn của tôi thì mình đâu có mua cái áo nào giống như vậy…
– Ren!!! Mau dậy đi! – câu quát tháo của tôi đã thay đổi.
Ren nhíu mày rồi trở mình rồi vẫn thản nhiên ngủ tiếp.
– Này!! Đồ ngốc kia! – tôi gào lên, lay hắn như đá con lật đật. Cái đầu tóc rối bù của Ren nãy như tổ quạ, giờ lại trông như đầu của mấy con chó lúc lắc được trưng bày trong xe hơi.
Ren nhíu mày, hắn dụi mắt, lồm cồm bò dậy, khuôn mặt ngu ngơ của hắn khiến tôi rất mủi lòng a… nhưng mà:
– Cái áo này của anh á? – tôi nghiêm giọng nhìn Ren.
– Ừ… ờ… – Ren vẫn mơ màng, đáp lời, gật gật đầu cho có mặc dù hắn đang nhắm tịt hai con mắt lại.
– Ai mặc nó cho em?! – tôi lại mất kiên nhẫn gào lên.
– Là anh. – hắn lại trở mình ôm lấy eo tôi như con gấu bông, mặc dù tôi đã ngồi dậy, và đang nhìn hắn chằm chằm như muốn thiêu sống.
– Cái gì?
– Không… không… là em là em. – Ren giật mình bật người dậy nhìn sang tôi đang phừng phừng lửa.
Tôi làm sao tin được câu trả lời lúc sau của Ren? Thôi rồi… sau này khỏi lấy chồng đi… bắt Ren chịu trách nhiệm vậy…
– Anh là đồ ngốc. – tôi bĩu môi rồi leo xuống giường, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Tôi biết là Ren không hề làm gì hết, nhưng hắn thấy sạch sành sanh rồi… thật là xấu hổ chết được…
Ôi… trái tim mong manh của tôi!
…
Sau khi vệ sinh cá nhân bước ra ngoài, tôi giật cả mình thấy Ren đang quỳ… trên giường, hắn chuyển tông:
– Vợ ơi cho anh xin lỗi.
Tôi rất muốn cười lớn nhưng bặm môi cố nhịn… nói gì thì nói… hắn hoàn toàn chẳng có chút thành ý nào. Quỳ trên giường nệm êm ái thế kia thì đau thế nào được!
– Lỗi gì mà xin? – tôi vờ lạnh nhạt đi lướt qua hắn đến tủ đồ cạnh giường lấy quần áo CỦA mình! Cơ mà lâu lâu mới được dịp lên mặt với Ren thấy cũng thú vị thật.
– Chỉ là… hôm qua anh thấy em mặc bộ đồ đó ngủ sẽ không thoải mái, và anh ôm cũng sẽ rất là ngứa… nên anh mới… – hắn bối rối giải thích, rồi bay xuống giường đến bên cạnh tôi. Giờ hắn nói tôi mới nhớ. Hôm qua tôi mặc một cái áo lông tay lửng khá dày, và quần jean dài đến mắt cá chân… đúng thật nếu ngủ với bộ quần áo đó… chắc cả người tôi sẽ nhức nhói âm ỉ mất. Gì thì gì… hắn vẫn là muốn tốt cho tôi thật.
– Ai hỏi mà giải thích. – tôi buông cho một câu hờ hững, dù Ren đang làm khuôn mặt cún con đáng yêu vô cùng.
Tôi vơ lấy cái đầm voan trắng chít eo đơn giản… hôm nay tôi và Chito hẹn nhau đi mua sắm.
Tôi tặng cho Ren một rổ bơ rồi cầm lấy cái đầm, cùng với cái khăn hí hửng vào nhà tắm… cho hắn một phen khổ sở… cảm giác này thích thật!!!
Ai ngờ Ren nhanh chóng trở mặt, hắn giữ lấy cổ tay tôi kéo giật ngược tôi về phía sau. Mất thăng bằng đột ngột, tôi ngã thẳng vào người hắn, cuối cùng cả người lại đứng gọn trong vòng tay của hắn. Giọng Ren vang lên từ sau lưng, hơn nữa còn là ngay lỗ tai tôi, hơi thở ấm nóng phả ra, truyền nhiệt cho lỗ tai tôi cũng nóng hừng hực:
– Yuki… em mượn áo anh rồi còn giận gì hả? Anh không đòi tiền mướn đấy nhé. Hơn nữa, áo của Ren đẹp trai này là hàng cao cấp, em muốn sao đây?
– Cái gì? Anh… anh… nói… anh còn nói thế?
– Bây giờ em muốn làm hòa hay muốn anh đòi tiền mướn áo?
(Ren ‘đẹp trai’ thông minh sáng suốt và cũng vô cùng ranh mãnh a. Đã tính toán trước hết đâu vào đấy rồi nha… tối hôm qua khi thay quần áo cho Yuki, đã biết chắc thể nào khi ngủ dậy cô nàng cũng sẽ la hét um sùm lên rồi giận dỗi này nọ, vò đầu bứt tóc cuối cùng cũng nghĩ ra kế sách… mặt dầy. Cứ viện cớ Yuki đang mặc áo hắn mà làm tới, thể nào cô nàng cũng phải phá lên cười và cho qua… vậy nên thay vì đến tủ quần áo của Yuki, anh chàng lại thản nhiên chạy sang ngăn tủ của mình… Thay xong còn tự hào ngắm thành quả, miệng lầm bầm khen sao mà áo mình lại hợp với Yuki đến vậy -> đoạn này thật là quá hư cấu… thực tế mà nói thì thể nào cũng có H a, nhưng mà cơ bản là Mi không thể viết ra…)
– Ở đâu ra cái lí lẽ đó! – tôi vùng ra, nhưng hắn cứ giữa chặt… chẵng lẽ tôi lại dùng lực đạp vào cái chân đang đau của hắn… nhưng mà hắn bị đau như thế, còn gồng mình tự chịu đau… tất cả cũng là vì mình, tôi xót xa vô cùng nên không nỡ. Còn nếu xử lý luôn bàn chân còn lại của hắn, thì những ngày sắp tới… osin không công của tôi chẳng lẽ lại là người què?! Vô dụng thế thì sai khiến được gì nữa.
– Mau trả lời đi, đừng để anh mất kiên nhẫn. – Ren siết chặt người tôi.
– Gì chứ?! Có ai ngang ngược như anh không?! – tôi không muốn nhịn! Lần này tuyệt đối không để hắn lấn áp được.
– Ok… thì ra câu trả lời của em là vậy. – Ren nói, tôi nghe trong giọng hắn có chất cười… mà là cười gian… cười theo kiểu lưu manh… cười theo kiểu thông báo cho tôi một tin buồn “Em chết chắc!”
/188
|