Tôi chưa kịp phản ứng gì, chỉ kịp thấy Kurai đang nhíu mày nhìn về phía chúng tôi, Chito đã nắm tay tôi chạy đi… này, này… dây thần kinh vận động của tôi yếu lắm… làm ơn đừng chạy nhanh như thế. Tôi biết nhỏ chân dài hơn tôi, là đẳng cấp nào cũng hơn tôi, vậy nên nếu còn tiếp tục kéo tôi chạy, không khéo đôi chân ngắn của tôi lại vướng vào nhau mà khiến tôi ngã lăn lóc mất.
– Này… Chito… chậm… chậm lại! Chito!! Mau dừng… – tôi vừa thở hồng hộc vừa thét lên, vừa níu Chito lại.
Cô nàng cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Cô nàng ngừng chạy, quay lại nhìn tôi… tôi giật mình. Khuôn mặt Chito tái xanh, hàng chân mày nhíu chặt với nhau, mồ hôi lạnh khắp khuôn mặt trái xoan, đôi môi mở hờ thở cho dễ… cả người Chito run rẩy.
– Chito… cậu ổn chứ?! Có sao không? – tôi vội siết chặt lấy tay Chito – Anh ta không có đuổi theo, sẽ không sao đâu.
– Anh ta nào cơ? – một giọng nam trầm vang lên.
Chất giọng quen thuộc này làm tim tôi giật thót, còn Chito thì không nói nên lời, cả người như tựa hẳn vào tôi… chẳng lẽ không gặp nhau một thời gian, nỗi sợ hãi của Chito về con người này à nhầm về pháp sư này càng lớn hơn?
– Kurai… anh…
– Anh như thế nào? Hai em đi đâu chơi vậy? – Kurai mỉm cười dịu dàng với chúng tôi.
Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ anh ta rất thương yêu hai đứa em gái nhỏ bé bỏng của mình… sai lầm hết rồi!! Lừa gạt mà!!
– Chúng tôi có chuyện ra ngoài, giờ phải về gấp rồi, xin lỗi anh. – tôi thay Chito nói, có lẽ cô nàng không còn chút sức lực gì nữa rồi. Tôi hạ giọng – Tạm biệt.
– Ấy… khoan đã, hai em có chuyện gì hả? Sao sắc mặt cô ấy lại tệ thế kia? Có người theo dõi hai em à? – Kurai hỏi một câu như đúng rồi! Anh ta đúng là đồ trơ trẽn! Sao có thể quá đáng như thế… Tính cách cái người này cũng thật quá khó đỡ… nói dối không chớp mắt…
– Chúng tôi không sao, cô ấy chỉ nhất thời như thế thôi. Cảm ơn anh quan tâm, chúng tôi đi đây. – tôi lườm anh ta muốn cháy con mắt, nhưng anh ta chẳng có vẻ gì là gượng gạo, vô cùng bình tĩnh mỉm cười dịu dàng.
– Để anh giúp hai em đến bệnh viện… cứ để mọi chuyện như vậy là không tốt đâu. – Kurai vẫn cười đáp… cái tên này càng tiếp xúc nhiều càng phát hiện ra anh ta rất chi là… mặt dầy và biến thái.
– Đã bảo được rồi, anh mau tránh ra. – Chito thều thào đáp.
Ở nơi đông người như thế này… có lợi mà cũng có hại a… nói chuyện với anh ta thì phải giữ phép tắc, chứ không thể chỉ đập đầu anh ta một cái rồi bỏ chạy được… nhưng mà còn đỡ hơn bắt gặp anh ta ở chốn không người… Tôi biết Kurai thừa sức tấn công cả hai… lỡ như anh ta đem Chito đi mất thì tôi biết ăn nói thế nào với Ajita đây.
Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại…
– Chà… dám cãi lời anh cơ đấy… từ khi chuyển đi gan em cũng to lên nhỉ? – anh ta vẫn cười nói, nhưng nhìn đầy sát khí… ánh mắt cũng sắc lạnh.
– Đi thôi Yuki. – Chito nói rồi kéo tôi quay đi…
Thực sự thì… tôi là muốn bảo vệ Chito, nhưng mà đây chẳng phải là chuyện của gia đình người ta thì tôi có tư cách gì mà nói xen vào? Tôi chỉ nên nói chuyện với anh ta một chút cho đến khi Chito có thể bình tĩnh hơn… không ngờ cô ấy còn dám cự tuyệt Kurai.
Chúng tôi lại tiếp tục chạy, lần này là chạy vào một trung tâm thương mại, cuối cùng là chui vào nhà vệ sinh nữ… nơi mà Kurai không thể vào… nhưng mà mức độ bá đạo của anh ta phải nói là cũng không hề tầm thường…
Chúng tôi chui vào cùng một buồng, nghe tiếng anh ta nhẹ nhàng ở bên ngoài:
– Xin lỗi nhưng cấp trên yêu cầu dọn dẹp, mọi người có thể di chuyển xuống nhà vệ sinh ở tầng khác được không ạ?
– Tất nhiên… hí hí… – người ta đáp thế… đúng là một lũ hám trai, còn mờ mắt a.
Chỉ cần thấy đối phương là trai đẹp liền cười tít mắt mà đồng ý với người ta bất chấp mọi thứ, mọi điều kiện. Cũng chẳng chịu suy nghĩ cho kĩ vào… Ai đời đàn ông con trai lại đi dọn dẹp ở nhà vệ sinh nữ chứ?! Nhất là khi đang giờ cao điểm như vậy. Thế mà vẫn có hàng tá người nghe theo… Tôi thở dài… liệu cái thế giới này có bị cái đẹp làm cho mờ mắt.
– Hai em đang ở đâu rồi, tại sao lại phải trốn chui trốn nhủi như vậy… Chúng mình đều có quen biết hết mà tại sao lại xem nhau như không quen… à không, hai em xem anh như thể mấy kể biến thái bệnh hoạn ngoài đường, nói chuyện nghe cũng thật xa lạ mà còn thể hiện sự khinh bỉ nữa. Điều đó khiến anh trai này cảm thấy rất phiền muộn, hôm nay nếu không thể nói chuyện đàng hoàng với nhau thì…
– Mau dịch chuyển thôi. – Chito mặc kệ anh ta cứ huyên thuyên, nói nhỏ với tôi.
– Được. – tôi gật đầu, rồi cả hai cùng ra tới công viên gần đấy.
– Đồ bệnh hoạn! – Chito phun ra vài câu chửi rồi nói – Mau chạy thôi, anh ta nhất định sẽ biết chúng ta đã chạy mất… có khi anh ta còn có thể đuổi theo kịp ấy chứ.
– Tớ đưa cậu về nhà Ajita. – tôi nói rồi nhìn trước nhìn sau, sau đó thì kéo Chito đi.
…
Tôi đưa Chito vào tận nhà rồi mới tạm biệt cô nàng ra về.
Hay rồi, ban nãy tôi dịch chuyển rồi, bây giờ nếu còn dịch chuyển về tới kí túc chắc tôi liệt luôn quá…
Nhớ lại lần trước tôi cũng ngưỡng mộ bản thân thật, sao có thể dịch chuyển lên trường lấy cuốn sách rồi lại về kí túc mà không bị ngất đi nhỉ? Thế mới nói, sức mạnh của phép thuật chính là sức mạnh tinh thần, lúc nào cũng có nhiều điều quá bất ngờ.
…
Lết về tới kí túc xá cũng đã đến giờ ăn trưa, tôi vừa mở cửa phòng đã nghe thấy mùi thơm ngào ngạt của món ăn do Ren nấu. Mùi hương xộc vào mũi thơm đến khó đỡ. Chỉ cần nghe mùi cũng đủ biết cái món ăn này ngon đến cực kì.
– Ren! Anh… – tôi cười tít mắt chạy vào bếp… thì đập vào con mắt tôi chính là… Ren đang nấu ăn, còn Izumo thì đang ngồi chống cằm ngạo nghễ quan sát hắn.
Nghe tiếng tôi, cả hai giật mình. Tôi chớp mắt… lại chớp mắt… dụi mắt rồi lại chớp mắt… một hồi thì khuôn mặt cả hai vẫn cứ hiện ra trước mắt tôi.
Tôi nhẹ nhàng quay lưng đi ra cửa, mở ra, đi ra ngoài, rồi đóng nó lại, sau đó quay người. Đứng trước cánh cửa phòng, tôi thở mạnh một hơi, định mở cửa bước vào lại thì nó mở toang ra… ơ… tôi có sức mạnh điều khiển mọi vật bằng suy nghĩ và ánh mắt à? Tôi đã làm gì đâu…?
Ren xuất hiện, với chiếc tạp dề có hình hello kitty màu hường tôi mua tặng hắn… (tạp dề tôi đã tặng hắn nhiều đến nỗi không thể đếm trên đầu ngón tay nha… phải thêm đầu ngón chân nữa ầy… lại lạc đề đi đâu ấy.)
– Em sao thế? – Ren thở hồng hộc, hình như đã vội vàng chạy ra đuổi theo tôi.
Tôi không thèm bận tâm đến câu hỏi của hắn, chỉ nhẹ nhàng lướt qua đi vào trong bếp. Izumo vẫn là đang ngồi đó, giương ánh mắt khiêu khích ra nhìn tôi. Ren đóng cửa rồi đi vào, hắn xoay người tôi lại nhìn vào hắn:
– Chuyện này… em phải nghe anh giải thích.
– Ờ, sao cũng được, em không quan tâm mà. – tôi nói vậy, chẳng hiểu Ren có biết được ý đồ của tôi không… để chắc ăn hơn, tôi kín đáo nháy mắt với hắn một cái.
Thật ra, khi thấy Izumo ngồi đó, tôi đã biết chắc cô ta lại bày trò định chia rẽ tôi và Ren rồi, câu nói của tôi như thầm khẳng định, Izumo à dù cô có làm gì đi chăng nữa thì tôi cũng không thèm quan tâm đâu. Dù cô có bất kì ý đồ hay âm mưu thủ đoạn gì đi nữa cũng không làm phai nhạt niềm tin giữa tôi và Ren được, vậy nên công của cô đến cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng thôi.
Ai ngờ Ren lại:
– Em không quan tâm đến anh nữa sao?! – ôi cái tên này bình thường thông minh lắm cơ mà… thông minh đến mức khiến tôi phải khốn đốn đau khổ, sao hôm nay hắn… ngốc xít thế nhỉ?
– Ren à… em…
– Đừng có giận anh, chỉ là cô ta tự ý xông vào nhà rồi ăn vạ ở đó, anh vì thấy quá phiền nên đã ra ngoài đi chợ. – Ren càng nói, khuôn mặt của Izumo càng đen sì sì lại, trông nó khiến tôi thấy rất hả dạ a… và tôi càng cố tình trêu tức cô ta.
– Được rồi mà…
– Anh đã ra ngoài đi chợ, cứ nghĩ khi về cô ta sẽ biến mất, không ngờ vẫn còn mặt dầy ngồi đó. Anh bất đắc dĩ không thể thương tổn phụ nữ nên mới mặc kệ cô ta. – Ren lại cứng đầu giải thích, như cố tình ấy…
– Hừm… con gái mà mặt dầy quá đôi khi cũng tốt… đánh phấn dữ dội quá, da mặt mà mỏng thì chịu không nổi đâu. – tôi bồi thêm một câu, như cởi nút thắt cho cơn điên tiết của cô ta bùng nổ. Izumo hét lên:
– Này! Cô nghĩ cô là ai mà cô dám nói như thế với tôi?!
Ừm thì… tính cách của cô nàng này thật quái gở, sống ở đời yên ổn không muốn, đóng vai tốt không muốn, lại tự đặt mình về phe phản diện, cả ngày cứ thích đi kiếm chuyện trêu chọc người ta, rốt cuộc chỉ có mình là người chịu nhục. Thật chẳng hiểu nỗi suy nghĩ của cô ta là gì… tự nhiên sáng nay vác mặt sang đây cho rước nhục vào thân.
Cô ta tức đến nỗi đỏ mặt tía tai như thế… cả người giận run, nóng đến cực đại… không khéo lớp phấn dày trên da mặt sẽ mỏng đi được phần nào a. Không ngờ một Izumo lúc nào cũng cau có khó chịu với tôi, cũng có thể làm ra một khuôn mặt cười dịu dàng như thế… thực chất sâu trong ánh mắt là bao nhiêu câu nguyền rủa trù ẻo cho tôi chết quách đi. Cô ta đột nhiên đứng lên, cười, chậm rãi tiến tới trước mặt tôi, cười… giả tạo thế thôi… Cô ta chậm rãi mở miệng, nhìn nhẹ nhẹ nhàng nhàng… nếu Chito làm thế, nhìn chắc chắn rất giống một cô công chúa lạc tới đây, còn đối với Izumo thì… như là đang chờ ruồi bay vào ý… cô ta nghĩ mình quý tộc dịu dàng lắm chắc?
Nực cười ghê…! Izumo sau một hồi đợi ruồi mà không thấy có con nào hết liền nói:
– Thực chất hôm nay tôi không tới đây để tìm Ren.
– Thế đến hút bồn cầu à? Ren anh gọi dịch vụ này sao? – tôi bình thản đáp rồi quay sang Ren, với vẻ mặt tỉnh như ruồi không cười không nhăn không tức tối… đôi khi cũng thật là ngưỡng mộ tài năng diễn xuất của mình a.
– Cô… – Izumo nghiến răng ken két, tôi có chút lòng thành nhắc nhở cô ta:
– Cẩn thận mẻ răng.
– Mày…
– Hì… dạo này cũng cứng rắn phết. – Ren xoa đầu tôi rối bù lên. Tôi quay sang cười với hắn, cố tình hơi ngả người sang tựa vào Ren. Hắn choàng tay ôm tôi từ phía sau, gác cằm lên đầu tôi.
– Hai người… Hai người được lắm! Tôi nhất định sẽ không để yên đâu.
– Tôi nói thẳng… cô có làm gì cũng không ảnh hưởng gì đến tụi này cả. – tôi mặt lạnh nói.
– Xem xong rồi suy nghĩ lại. – cô ta vứt lên bàn một sấp giấy rồi nói – Để xem hai người đối mặt với dư luận thế nào.
Izumo nói xong thì dịch chuyển đi.
~~ víu ~~
~~~ đây là góc tác giả a ~~~
views, votes và cmts tăng vèo vèo khiến Mi vô cùng cảm động và muốn bùng cháy a~~ đa tạ đa tạ a~~
cơ mà… dạo này Mi thấy truyện của Mi có mặt trên một số page không phải wattpad mà ad không nói gì với Mi hết a~~ viu viu~~ thiệt ra cũng không có vấn đề gì nếu truyện của Mi được nhiều người biết đến… nhưng mà ad ơi hỏi Mi một tiếng nhé :)))) cảm ơn nhiều nhiều~~~
còn nữa còn nữa nha… truyện của Mi theo chủ nghĩ hường phấn a~~ nên ít có tình tiết ngược nhân vật, bạn nào thích ngược thì Mi chịu thôi à ~~ ầy ~~
với mà… thành thật xin lỗi mấy bạn vì Mi không thể viết được cảnh H :))
thôi thì các bạn một ngày vui vẻ :)))
~~ víu ~~
– Này… Chito… chậm… chậm lại! Chito!! Mau dừng… – tôi vừa thở hồng hộc vừa thét lên, vừa níu Chito lại.
Cô nàng cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Cô nàng ngừng chạy, quay lại nhìn tôi… tôi giật mình. Khuôn mặt Chito tái xanh, hàng chân mày nhíu chặt với nhau, mồ hôi lạnh khắp khuôn mặt trái xoan, đôi môi mở hờ thở cho dễ… cả người Chito run rẩy.
– Chito… cậu ổn chứ?! Có sao không? – tôi vội siết chặt lấy tay Chito – Anh ta không có đuổi theo, sẽ không sao đâu.
– Anh ta nào cơ? – một giọng nam trầm vang lên.
Chất giọng quen thuộc này làm tim tôi giật thót, còn Chito thì không nói nên lời, cả người như tựa hẳn vào tôi… chẳng lẽ không gặp nhau một thời gian, nỗi sợ hãi của Chito về con người này à nhầm về pháp sư này càng lớn hơn?
– Kurai… anh…
– Anh như thế nào? Hai em đi đâu chơi vậy? – Kurai mỉm cười dịu dàng với chúng tôi.
Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ anh ta rất thương yêu hai đứa em gái nhỏ bé bỏng của mình… sai lầm hết rồi!! Lừa gạt mà!!
– Chúng tôi có chuyện ra ngoài, giờ phải về gấp rồi, xin lỗi anh. – tôi thay Chito nói, có lẽ cô nàng không còn chút sức lực gì nữa rồi. Tôi hạ giọng – Tạm biệt.
– Ấy… khoan đã, hai em có chuyện gì hả? Sao sắc mặt cô ấy lại tệ thế kia? Có người theo dõi hai em à? – Kurai hỏi một câu như đúng rồi! Anh ta đúng là đồ trơ trẽn! Sao có thể quá đáng như thế… Tính cách cái người này cũng thật quá khó đỡ… nói dối không chớp mắt…
– Chúng tôi không sao, cô ấy chỉ nhất thời như thế thôi. Cảm ơn anh quan tâm, chúng tôi đi đây. – tôi lườm anh ta muốn cháy con mắt, nhưng anh ta chẳng có vẻ gì là gượng gạo, vô cùng bình tĩnh mỉm cười dịu dàng.
– Để anh giúp hai em đến bệnh viện… cứ để mọi chuyện như vậy là không tốt đâu. – Kurai vẫn cười đáp… cái tên này càng tiếp xúc nhiều càng phát hiện ra anh ta rất chi là… mặt dầy và biến thái.
– Đã bảo được rồi, anh mau tránh ra. – Chito thều thào đáp.
Ở nơi đông người như thế này… có lợi mà cũng có hại a… nói chuyện với anh ta thì phải giữ phép tắc, chứ không thể chỉ đập đầu anh ta một cái rồi bỏ chạy được… nhưng mà còn đỡ hơn bắt gặp anh ta ở chốn không người… Tôi biết Kurai thừa sức tấn công cả hai… lỡ như anh ta đem Chito đi mất thì tôi biết ăn nói thế nào với Ajita đây.
Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại…
– Chà… dám cãi lời anh cơ đấy… từ khi chuyển đi gan em cũng to lên nhỉ? – anh ta vẫn cười nói, nhưng nhìn đầy sát khí… ánh mắt cũng sắc lạnh.
– Đi thôi Yuki. – Chito nói rồi kéo tôi quay đi…
Thực sự thì… tôi là muốn bảo vệ Chito, nhưng mà đây chẳng phải là chuyện của gia đình người ta thì tôi có tư cách gì mà nói xen vào? Tôi chỉ nên nói chuyện với anh ta một chút cho đến khi Chito có thể bình tĩnh hơn… không ngờ cô ấy còn dám cự tuyệt Kurai.
Chúng tôi lại tiếp tục chạy, lần này là chạy vào một trung tâm thương mại, cuối cùng là chui vào nhà vệ sinh nữ… nơi mà Kurai không thể vào… nhưng mà mức độ bá đạo của anh ta phải nói là cũng không hề tầm thường…
Chúng tôi chui vào cùng một buồng, nghe tiếng anh ta nhẹ nhàng ở bên ngoài:
– Xin lỗi nhưng cấp trên yêu cầu dọn dẹp, mọi người có thể di chuyển xuống nhà vệ sinh ở tầng khác được không ạ?
– Tất nhiên… hí hí… – người ta đáp thế… đúng là một lũ hám trai, còn mờ mắt a.
Chỉ cần thấy đối phương là trai đẹp liền cười tít mắt mà đồng ý với người ta bất chấp mọi thứ, mọi điều kiện. Cũng chẳng chịu suy nghĩ cho kĩ vào… Ai đời đàn ông con trai lại đi dọn dẹp ở nhà vệ sinh nữ chứ?! Nhất là khi đang giờ cao điểm như vậy. Thế mà vẫn có hàng tá người nghe theo… Tôi thở dài… liệu cái thế giới này có bị cái đẹp làm cho mờ mắt.
– Hai em đang ở đâu rồi, tại sao lại phải trốn chui trốn nhủi như vậy… Chúng mình đều có quen biết hết mà tại sao lại xem nhau như không quen… à không, hai em xem anh như thể mấy kể biến thái bệnh hoạn ngoài đường, nói chuyện nghe cũng thật xa lạ mà còn thể hiện sự khinh bỉ nữa. Điều đó khiến anh trai này cảm thấy rất phiền muộn, hôm nay nếu không thể nói chuyện đàng hoàng với nhau thì…
– Mau dịch chuyển thôi. – Chito mặc kệ anh ta cứ huyên thuyên, nói nhỏ với tôi.
– Được. – tôi gật đầu, rồi cả hai cùng ra tới công viên gần đấy.
– Đồ bệnh hoạn! – Chito phun ra vài câu chửi rồi nói – Mau chạy thôi, anh ta nhất định sẽ biết chúng ta đã chạy mất… có khi anh ta còn có thể đuổi theo kịp ấy chứ.
– Tớ đưa cậu về nhà Ajita. – tôi nói rồi nhìn trước nhìn sau, sau đó thì kéo Chito đi.
…
Tôi đưa Chito vào tận nhà rồi mới tạm biệt cô nàng ra về.
Hay rồi, ban nãy tôi dịch chuyển rồi, bây giờ nếu còn dịch chuyển về tới kí túc chắc tôi liệt luôn quá…
Nhớ lại lần trước tôi cũng ngưỡng mộ bản thân thật, sao có thể dịch chuyển lên trường lấy cuốn sách rồi lại về kí túc mà không bị ngất đi nhỉ? Thế mới nói, sức mạnh của phép thuật chính là sức mạnh tinh thần, lúc nào cũng có nhiều điều quá bất ngờ.
…
Lết về tới kí túc xá cũng đã đến giờ ăn trưa, tôi vừa mở cửa phòng đã nghe thấy mùi thơm ngào ngạt của món ăn do Ren nấu. Mùi hương xộc vào mũi thơm đến khó đỡ. Chỉ cần nghe mùi cũng đủ biết cái món ăn này ngon đến cực kì.
– Ren! Anh… – tôi cười tít mắt chạy vào bếp… thì đập vào con mắt tôi chính là… Ren đang nấu ăn, còn Izumo thì đang ngồi chống cằm ngạo nghễ quan sát hắn.
Nghe tiếng tôi, cả hai giật mình. Tôi chớp mắt… lại chớp mắt… dụi mắt rồi lại chớp mắt… một hồi thì khuôn mặt cả hai vẫn cứ hiện ra trước mắt tôi.
Tôi nhẹ nhàng quay lưng đi ra cửa, mở ra, đi ra ngoài, rồi đóng nó lại, sau đó quay người. Đứng trước cánh cửa phòng, tôi thở mạnh một hơi, định mở cửa bước vào lại thì nó mở toang ra… ơ… tôi có sức mạnh điều khiển mọi vật bằng suy nghĩ và ánh mắt à? Tôi đã làm gì đâu…?
Ren xuất hiện, với chiếc tạp dề có hình hello kitty màu hường tôi mua tặng hắn… (tạp dề tôi đã tặng hắn nhiều đến nỗi không thể đếm trên đầu ngón tay nha… phải thêm đầu ngón chân nữa ầy… lại lạc đề đi đâu ấy.)
– Em sao thế? – Ren thở hồng hộc, hình như đã vội vàng chạy ra đuổi theo tôi.
Tôi không thèm bận tâm đến câu hỏi của hắn, chỉ nhẹ nhàng lướt qua đi vào trong bếp. Izumo vẫn là đang ngồi đó, giương ánh mắt khiêu khích ra nhìn tôi. Ren đóng cửa rồi đi vào, hắn xoay người tôi lại nhìn vào hắn:
– Chuyện này… em phải nghe anh giải thích.
– Ờ, sao cũng được, em không quan tâm mà. – tôi nói vậy, chẳng hiểu Ren có biết được ý đồ của tôi không… để chắc ăn hơn, tôi kín đáo nháy mắt với hắn một cái.
Thật ra, khi thấy Izumo ngồi đó, tôi đã biết chắc cô ta lại bày trò định chia rẽ tôi và Ren rồi, câu nói của tôi như thầm khẳng định, Izumo à dù cô có làm gì đi chăng nữa thì tôi cũng không thèm quan tâm đâu. Dù cô có bất kì ý đồ hay âm mưu thủ đoạn gì đi nữa cũng không làm phai nhạt niềm tin giữa tôi và Ren được, vậy nên công của cô đến cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng thôi.
Ai ngờ Ren lại:
– Em không quan tâm đến anh nữa sao?! – ôi cái tên này bình thường thông minh lắm cơ mà… thông minh đến mức khiến tôi phải khốn đốn đau khổ, sao hôm nay hắn… ngốc xít thế nhỉ?
– Ren à… em…
– Đừng có giận anh, chỉ là cô ta tự ý xông vào nhà rồi ăn vạ ở đó, anh vì thấy quá phiền nên đã ra ngoài đi chợ. – Ren càng nói, khuôn mặt của Izumo càng đen sì sì lại, trông nó khiến tôi thấy rất hả dạ a… và tôi càng cố tình trêu tức cô ta.
– Được rồi mà…
– Anh đã ra ngoài đi chợ, cứ nghĩ khi về cô ta sẽ biến mất, không ngờ vẫn còn mặt dầy ngồi đó. Anh bất đắc dĩ không thể thương tổn phụ nữ nên mới mặc kệ cô ta. – Ren lại cứng đầu giải thích, như cố tình ấy…
– Hừm… con gái mà mặt dầy quá đôi khi cũng tốt… đánh phấn dữ dội quá, da mặt mà mỏng thì chịu không nổi đâu. – tôi bồi thêm một câu, như cởi nút thắt cho cơn điên tiết của cô ta bùng nổ. Izumo hét lên:
– Này! Cô nghĩ cô là ai mà cô dám nói như thế với tôi?!
Ừm thì… tính cách của cô nàng này thật quái gở, sống ở đời yên ổn không muốn, đóng vai tốt không muốn, lại tự đặt mình về phe phản diện, cả ngày cứ thích đi kiếm chuyện trêu chọc người ta, rốt cuộc chỉ có mình là người chịu nhục. Thật chẳng hiểu nỗi suy nghĩ của cô ta là gì… tự nhiên sáng nay vác mặt sang đây cho rước nhục vào thân.
Cô ta tức đến nỗi đỏ mặt tía tai như thế… cả người giận run, nóng đến cực đại… không khéo lớp phấn dày trên da mặt sẽ mỏng đi được phần nào a. Không ngờ một Izumo lúc nào cũng cau có khó chịu với tôi, cũng có thể làm ra một khuôn mặt cười dịu dàng như thế… thực chất sâu trong ánh mắt là bao nhiêu câu nguyền rủa trù ẻo cho tôi chết quách đi. Cô ta đột nhiên đứng lên, cười, chậm rãi tiến tới trước mặt tôi, cười… giả tạo thế thôi… Cô ta chậm rãi mở miệng, nhìn nhẹ nhẹ nhàng nhàng… nếu Chito làm thế, nhìn chắc chắn rất giống một cô công chúa lạc tới đây, còn đối với Izumo thì… như là đang chờ ruồi bay vào ý… cô ta nghĩ mình quý tộc dịu dàng lắm chắc?
Nực cười ghê…! Izumo sau một hồi đợi ruồi mà không thấy có con nào hết liền nói:
– Thực chất hôm nay tôi không tới đây để tìm Ren.
– Thế đến hút bồn cầu à? Ren anh gọi dịch vụ này sao? – tôi bình thản đáp rồi quay sang Ren, với vẻ mặt tỉnh như ruồi không cười không nhăn không tức tối… đôi khi cũng thật là ngưỡng mộ tài năng diễn xuất của mình a.
– Cô… – Izumo nghiến răng ken két, tôi có chút lòng thành nhắc nhở cô ta:
– Cẩn thận mẻ răng.
– Mày…
– Hì… dạo này cũng cứng rắn phết. – Ren xoa đầu tôi rối bù lên. Tôi quay sang cười với hắn, cố tình hơi ngả người sang tựa vào Ren. Hắn choàng tay ôm tôi từ phía sau, gác cằm lên đầu tôi.
– Hai người… Hai người được lắm! Tôi nhất định sẽ không để yên đâu.
– Tôi nói thẳng… cô có làm gì cũng không ảnh hưởng gì đến tụi này cả. – tôi mặt lạnh nói.
– Xem xong rồi suy nghĩ lại. – cô ta vứt lên bàn một sấp giấy rồi nói – Để xem hai người đối mặt với dư luận thế nào.
Izumo nói xong thì dịch chuyển đi.
~~ víu ~~
~~~ đây là góc tác giả a ~~~
views, votes và cmts tăng vèo vèo khiến Mi vô cùng cảm động và muốn bùng cháy a~~ đa tạ đa tạ a~~
cơ mà… dạo này Mi thấy truyện của Mi có mặt trên một số page không phải wattpad mà ad không nói gì với Mi hết a~~ viu viu~~ thiệt ra cũng không có vấn đề gì nếu truyện của Mi được nhiều người biết đến… nhưng mà ad ơi hỏi Mi một tiếng nhé :)))) cảm ơn nhiều nhiều~~~
còn nữa còn nữa nha… truyện của Mi theo chủ nghĩ hường phấn a~~ nên ít có tình tiết ngược nhân vật, bạn nào thích ngược thì Mi chịu thôi à ~~ ầy ~~
với mà… thành thật xin lỗi mấy bạn vì Mi không thể viết được cảnh H :))
thôi thì các bạn một ngày vui vẻ :)))
~~ víu ~~
/188
|