Chuyện tình cảm của hai cặp đôi diễn ra êm đẹp trong vòng một tháng thì nhóm L.S nhận được thông báo phải sang Hàn lưu diễn còn TFBoys thì lập tức trở về Trung Quốc để tham gia các hoạt động mà chúng ta hay gọi là " Đánh bóng tên tuổi ".... Có lẽ họ xa về mặt khoảng cách nhưng về tình cảm thì càng ngày lại gần hơn. Minh Anh và Vương Nguyên thì không ngày nào là không video call,Quỳnh Như và Tuấn Khải vẫn hay chí chóe với nhau về những chuyện vặt vãnh nhỏ nhặt nhưng riêng về Thiên Tỷ và Phương Thảo thì ngược lại, họ có vẻ cách xa nhau những cuộc nói chuyện ít dần, nó cũng không cập nhật hình anh hằng ngày, không ngắm nhìn anh trước khi ngủ nữa. Đến một ngày
- Min!!! Em nói thật cho chị biết, em và Thiên đã xảy ra chuyện gì?- Như hỏi nó
- Không gì
- Thái độ vậy là sao hả nhóc?- Minh Anh khó hiểu
- Không gì cả
- Vậy sao anh Khải nói em và Thiên dạo này rất lạ- Quỳnh Như dò xét
- Bình thường
- Em mệt rồi. Em ngủ đây, hai chị ngủ ngon- nó uể oải bước vào phòng đóng thật chặt cửa lại.
Tấm lưng nhỏ bé của nó trượt dài trên cánh cửa phòng, một giọt hai giọt rồi rất nhiều giọt nước mắt đua nhau rơi xuống. Tối đó nó đã khóc, khóc rất nhiều, nó muốn khóc để quên những thứ nó đã trải qua, những điều mà nó đã làm cho người mà nó thương yêu nhất phải đau khổ. Câu nói duy nhất nó nói trong buổi tối hôm đó chỉ vỏn vẹn ba chữ
" Em xin lỗi "
..............................
Ba ngàu sau, tâm trạng nó ngày càng tệ, nhưng đời không như mơ. Người chủ của buổi show hôm đó yêu cầu L.S phải diễn một bài hát buồn mang tâm trạng của người đang thất tình... Nó đã hát, nó hát bằng chính tâm trạng của nó, bằng chính cảm xúc hiện tại, khi trên sân khấu nó đã cố gắng không khóc nhưng khi hát xong nó liền chạy vào phòng thay đồ và khóc một lần nữa... Có lẽ nó đã quá yêu Thiên, nên việc từ bỏ người mình yêu rất nhiều là điều không thể đối với nó....
- Phương Thảo. Nói chị biết chuyện gì đã xảy ra với em - Như tức giận đập bàn
- Hức. Không có gì
- Em và Thiên bị gì sao - Minh Anh như xát muối vào vết thương của nó làm nó khóc lớn hơn
- Hai người đừng nhắc tới con người đó- nó tức giận quát
- Tại sao?
- Anh ấy là kẻ phản bội. Là người hai lòng. Là người chỉ biết cho bản thân. Anh ấy chấp nhận từ bỏ một mối quan hệ bốn năm để đổi lấy một mối quan hệ khác trong vòng một tuần- nó nói như nghẹn, đôi mắt to tròn đỏ hoe vì khóc
- Thiên...Thiên sao có thể?- Minh Anh như không tin vào tai mình
- Chị đọc tin nhắn đi - nó quăng chiếc điện thoại cho hai người còn bản thân thì lại chui vào phòng tự kỉ
...............................
- Thật quá đáng. Mình là người ngoài cuộc, mà khi đọc tin nhắn này còn thấy buồn. Vậy mà nhóc Min là người nhắn tin người trực tiếp cảm nhận.... Tao lo cho bé Min quá - Minh Anh nói
- Tao không để cho em tao chịu tổn thương nữa đâu. Vay một trả mười- Như nghiến răng nắm chặt tay
- Nó cũng là em tao. Tao nghĩ phải điều tra kĩ rồi hãy lên kế hoạch
- Còn điều tra gì nữa. Mọi chuyện đã rõ quá rồi- Như quát
- Bĩnh tĩnh coi. Mày nên nhớ mày đã từng bị như thế này một lần rồi- Minh Anh hét
- Ừ... Tao xin lỗi
- Min!!! Em nói thật cho chị biết, em và Thiên đã xảy ra chuyện gì?- Như hỏi nó
- Không gì
- Thái độ vậy là sao hả nhóc?- Minh Anh khó hiểu
- Không gì cả
- Vậy sao anh Khải nói em và Thiên dạo này rất lạ- Quỳnh Như dò xét
- Bình thường
- Em mệt rồi. Em ngủ đây, hai chị ngủ ngon- nó uể oải bước vào phòng đóng thật chặt cửa lại.
Tấm lưng nhỏ bé của nó trượt dài trên cánh cửa phòng, một giọt hai giọt rồi rất nhiều giọt nước mắt đua nhau rơi xuống. Tối đó nó đã khóc, khóc rất nhiều, nó muốn khóc để quên những thứ nó đã trải qua, những điều mà nó đã làm cho người mà nó thương yêu nhất phải đau khổ. Câu nói duy nhất nó nói trong buổi tối hôm đó chỉ vỏn vẹn ba chữ
" Em xin lỗi "
..............................
Ba ngàu sau, tâm trạng nó ngày càng tệ, nhưng đời không như mơ. Người chủ của buổi show hôm đó yêu cầu L.S phải diễn một bài hát buồn mang tâm trạng của người đang thất tình... Nó đã hát, nó hát bằng chính tâm trạng của nó, bằng chính cảm xúc hiện tại, khi trên sân khấu nó đã cố gắng không khóc nhưng khi hát xong nó liền chạy vào phòng thay đồ và khóc một lần nữa... Có lẽ nó đã quá yêu Thiên, nên việc từ bỏ người mình yêu rất nhiều là điều không thể đối với nó....
- Phương Thảo. Nói chị biết chuyện gì đã xảy ra với em - Như tức giận đập bàn
- Hức. Không có gì
- Em và Thiên bị gì sao - Minh Anh như xát muối vào vết thương của nó làm nó khóc lớn hơn
- Hai người đừng nhắc tới con người đó- nó tức giận quát
- Tại sao?
- Anh ấy là kẻ phản bội. Là người hai lòng. Là người chỉ biết cho bản thân. Anh ấy chấp nhận từ bỏ một mối quan hệ bốn năm để đổi lấy một mối quan hệ khác trong vòng một tuần- nó nói như nghẹn, đôi mắt to tròn đỏ hoe vì khóc
- Thiên...Thiên sao có thể?- Minh Anh như không tin vào tai mình
- Chị đọc tin nhắn đi - nó quăng chiếc điện thoại cho hai người còn bản thân thì lại chui vào phòng tự kỉ
...............................
- Thật quá đáng. Mình là người ngoài cuộc, mà khi đọc tin nhắn này còn thấy buồn. Vậy mà nhóc Min là người nhắn tin người trực tiếp cảm nhận.... Tao lo cho bé Min quá - Minh Anh nói
- Tao không để cho em tao chịu tổn thương nữa đâu. Vay một trả mười- Như nghiến răng nắm chặt tay
- Nó cũng là em tao. Tao nghĩ phải điều tra kĩ rồi hãy lên kế hoạch
- Còn điều tra gì nữa. Mọi chuyện đã rõ quá rồi- Như quát
- Bĩnh tĩnh coi. Mày nên nhớ mày đã từng bị như thế này một lần rồi- Minh Anh hét
- Ừ... Tao xin lỗi
/44
|